Diệp Lăng Phi cũng không nhiều lời, hắn đi về văn phòng mình. Ban nãy hắn cũng chỉ muốn thông báo trước cho Trương Lộ Tuyết một tiếng, coi như nếu Trương Lộ Tuyết không tiến hành cải cách chỉnh đốn thì chính hắn sẽ phải làm điều đó, hiện nay hắn đang đợi sự xuất hiện của John David.
Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ, 9 giờ sáng, bây giờ ở Mỹ có lẽ vào khoảng 9 giờ tối, hắn gọi điện thoại cho John David.
-John David tiên sinh, khi nào thì ông sẽ dẫn nhóm của ông đến Trung Quốc?
Diệp Lăng Phi hỏi,
-Diệp, tôi nghĩ hiện giờ tôi đã ở trên đất Trung quốc rồi, haha, tôi đang ở Hong Kong. Công ty tư vấn của chúng tôi có một khách hàng ở Hong kong, tôi phải ở đây dạo chơi một ngày. Đợi Jenny xử lý xong vài việc, chúng tôi sẽ cùng đến Vọng Hải.
Nghe John David nói ông đã đến Hong Kong, Diệp Lăng Phi cảm thấy rất hài lòng, gật đầu nói:
-Được. Tôi sẽ ở Vọng Hải chờ ông.
Cuộc nói chuyện dù ngắn ngủi giữa hắn và John David qua điện thoại nhưng cũng làm tâm trạng hắn thoải mái hơn rất nhiều. Hắn bắt đầu nghĩ đến việc lão già nhờ hắn, Diệp Lăng Phi lại gọi điện hỏi Dã Thú hỏi xem hắn hiện giờ đang ở đâu.
Khi Diệp Lăng Phi biết Dã Thú đang ở công ty đối diện với đại sảnh của Tân Á, hắn bèn nói:
-Lát nữa tôi đi tìm cậu, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, tắt máy tính, gạt đống tài liệu sang một bên, đang định đứng dậy thì nghe được tiếng gọi cửa từ ngoài vọng vào.
-Vào đi!
Diệp Lăng Phi ngồi im lặng chờ khách.
Bấy giờ Đường Hiểu Uyển mới đẩy cửa bước vào. Thấy người gọi cửa là Đường Hiểu Uyển, hắn cười nói:
-Hiểu Uyển, có chuyện gì không em? Nếu không có thì bây giờ anh phải ra ngoài gấp.
Đường Hiểu Uyển quay người đóng cửa lại, tiến đến trước bàn làm việc của Diệp Lăng Phi, nở nụ cười ngọt ngào tình tứ:
-Anh Diệp ạ. Em đến thăm anh. Mấy ngày nay chẳng thấy anh đâu, làm em nhớ chết đi được.
Diệp Lăng Phi cười đáp lại:
-Tiểu nha đầu. Mấy ngày không gặp, miệng lưỡi đã dẻo kẹo thế kia.
Nói xong, Diệp Lăng Phi đứng hẳn người dậy, ra hiệu cho Đường Hiểu Uyển ngồi xuống ghế sofa, rồi hắn cũng tiến đến ngồi sát cạnh cô ngay sau đó, hỏi:
-Em đừng khách saó với anh như vậy. Có chuyện gì muốn nói em cứ nói thẳng ra anh nghe xem nào.
-Anh Diệp, em muốn hỏi chuyện của phòng tổ chức.
Đường Hiểu Uyển dựa sát vào người Diệp Lăng Phi ngập ngừng nói,
-Mọi người đều nói phòng tổ chức có thể bị giải tán. Em muốn hỏi anh có phải đúng như thế không.
-Cũng gần như thế. Dù không bị giải thể thì cũng có thể xuất hiện sự thay đổi lớn.
Nói xong hắn quay ra bóp mũi Đường Hiểu Uyển, cười nói:
-Tiểu nha đầu nhà em nghĩ nhiều làm gì. Em yên tâm. Anh đi đâu cũng đều mang em theo. Em mãi là trợ thủ đắc lực nhất của anh. Câu trả lời này em đã thấy hài lòng chưa?
Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, thở phào trong bụng. Cô lại ngọt ngào nói tiếp:
-Anh Diệp. Em không phải là tiểu nha đầu. Em đã lớn rồi. À, anh Diệp. Em nhớ ra rồi. Con gấu nhỏ em tặng anh đã mang đi chưa vậy hay vẫn để ở biệt thự.
-Ai nói anh đã mang đi, ai nói không thể đặt nó ở biệt thự.
Diệp Lăng Phi cười nói:
-Được rồi, tiểu nha đầu, không nói chuyện phiếm với em nữa. Anh giờ thật sự là đang có việc. Như vậy đi, tối nay anh qua chỗ em.
Diệp Lăng Phi nghe xong, vội vàng cười nói:
-Được ạ!
Diệp Lăng Phi giơ tay vỗ vai Đường Hiểu Uyển, rồi hắn cùng Đường Hiểu Uyển rời khỏi văn phòng.
Diệp Lăng Phi không phóng xe đến công ty của Dã Thú, công ty Dã Thú nằm ở quảng trường phía đối diện với Tân Á. Hắn đi bộ qua bên Dã Thú, vừa bước vào công ty bảo an của Dã Thú, thì phía trước có một cô gái rất lịch sự đứng ở bàn tiếp tân cất tiếng hỏi:
-Thưa tiên sinh, xin hỏi ông tìm ai ạ?
Diệp Lăng Phi chưa kịp trả lời, thì đã nghe thấy tiếng Dã Thú cằn nhằn phía sau:
-Tiểu Yến, em nhớ cho rõ đây là khách quý của công ty chúng ta.
Cô gái tiếp tân nghe Dã Thú nói vậy vội vàng nói:
-Xin lỗi, xin lỗi.
Diệp Lăng Phi xua tay, cười độ lượng:
-Được rồi, không còn việc của cô nữa
Diệp Lăng Phi ra hiệu cho Dã Thú đang ở trong đại sảnh nói:
-Tìm một nơi thuận tiện để nói chuyện, tôi có chuyện cần bàn với cậu.
Dã Thú vội vàng dẫn Diệp Lăng Phi về văn phòng mình, căn phòng lớn có đặt một bộ bàn ghế Dã Thú bỗ bã cười to nói:
-Lão đại, chỗ này em rất ít dùng, bình thường em toàn ở bên ngoài.
-Ok, nói ở đây cũng được!
Diệp Lăng Phi ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc, nói:
-Tôi hứa vơi lão già sẽ giúp ông ấy mua một ít vũ khí hiện đại. Cậu liên lạc với anh em khác, tìm giúp tôi xem, tốt nhất là vũ khí hiện đại nhất của tất cả các nước, cậu cũng biết tôi đã từng nói một khi đã rời khỏi tổ chức Lang Nha, những việc này không dễ gì can thiệp.
-Lão đại, không vấn đề gì, em lập tức liên hệ với anh em.
Dã Thú nói:
- Hay là anh viết cái đơn dặt hàng đi, em bảo anh em đi tìm cho tiện.
-Không nhất thiết phải như vậy, cậu chỉ cần nói với anh em tìm kiếm những thứ vũ khí thật tiên tiến, tôi đoán lão già định dùng loạt vũ khí này để chế tạo lại, cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, tóm lại, cậu đi tìm ít tên lửa, súng tự động, lựu đạn… càng nhiều càng tốt, đến lúc đó đưa hóa đơn cho tôi, tôi sẽ đưa lại cho lão già, để ông ta xem xem cụ thể ông ta cần loại nào, cậu yên tâm. Tôi sẽ mạnh tay vét ông già đợt này, tiện thể làm cho anh em chúng ta cái giấy thông hành đặc biệt, có thể hưởng đặc quyền nào đó ở Trung Quốc.
Dã Thú cười sảng khoái nói:
-Vậy thì còn gì bằng!
Dã Thú cũng châm một điếu thuốc, hắn ngồi trước bàn làm việc của mình, đối diện với Diệp Lăng Phi nói:
-Lão đại, anh không tìm em thì em cũng phải đi tìm anh một chuyến, em có chuyện muốn nhờ anh giúp.
Diệp Lăng Phi quét mắt nhìn Dã Thú, cười nói:
-Tên tiểu tử này không biết từ bao giờ cũng biết đùa trò này với tôi, nói, muốn nhờ việc gì?
Dã Thú có vẻ ngại ngần cười nói:
-Thực ra, chuyện này cũng không phải chuyện của em, mà là chuyện của Tuyết Hoa.
Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng lúc này của Dã Thú, bèn bật cười nói:
-Dã Thú, tên tiểu tử nhà cậu và Lộ Tuyết Hoa tiến triển cũng nhanh quá nhỉ, lại còn gọi tên người ta thân mật như thế nữa.
Dã Thú bị cái nhìn của Diệp Lăng Phi làm cho càng thêm ngượng ngùng, lúng túng, hắn vội giải thích:
-Lão đại à, em và cô ấy cũng chưa có tiến triển gì nhanh, chỉ là hai đứa cùng ra ngoài chơi, nắm tay nhau. Lão đại, anh nói rất đúng, cảm giác ấy thật sự là rất tuyệt, ngày trước em chẳng biết gì cả.
-Được đấy, cố gắng trân trọng!
Diệp Lăng Phi tán thưởng nói tiếp:
-Nói, có chuyện gì?
-Lão đại, chuyện là như thế này, hai ngày nay Tuyết Hoa cô ấy chẳng vui vẻ gì cả, hình như nguyên nhân là do cấp trên của cô ấy.
-Cậu nói Trần Ngọc Đình?
Diệp Lăng Phi hỏi,
Dã Thú gật đầu, nói:
-Em thấy cô ấy bị như vậy là do thái độ bực tức, giận cá chém thớt của cấp trên cô ấy. Bộ dạng của cô ấy cứ như vậy em làm sao mà thoải maí được. Em muốn hỏi anh là rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, liệu lão đại có thể giúp được cấp trên của cô ấy không?
-Tiểu tử này, được, haha, còn biết thương hoa tiếc ngọc.
Diệp Lăng Phi cười nói:
-Chuyện này tôi cũng vừa mới biết, cậu không phải không biết, tôi âm thầm kiểm soát Tân á, nhưng thân phận lúc đó của tôi là tên Diệp người Mỹ, hay có thể nói người trong Tân Á không hề biết tôi mới chính là người nắm quyền tập đoàn của họ sau khi chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn bị tai nạn, tập đoàn Á loạn rồi, mấy ngày trước tôi cùng Dã Lang sang Mỹ cũng là vì chuyện này, tôi mời bên đó một nhóm chuyên gia đến Trung Quốc, để tiến hành cải cách Tân Á, tôi cũng mong nhân cơ hôi này có thể hất cẳng vài kẻ ra cho đỡ rác nhà. Cậu bảo Lộ Tuyết Hoa hãy yên tâm, cấp trên của cô ấy sẽ nhanh chóng được phục chức.
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói vậy thì mới yên tâm, cười tươi:
-Được ạ, vậy em sẽ đi nói với Tuyết Hoa, để cô ấy khỏi mặt mày ủ dột.
Diệp Lăng Phi cười hỏi:
-Cậu định khi nào thì cùng Lộ Tuyết Hoa kết hôn?
Dã Thú vội vàng lắc đầu:
-Lão đại, giờ nói chuyện này vẫn còn sớm quá, em vẫn muốn chúng em như thế này đã.
Diệp Lăng Phi lắc đầu cười, rồi hắn đứng dậy, tạm biệt:
-Được rồi, Dã Thú, tôi về đây, cậu định làm gì thì cứ làm đi, nhớ làm nhanh chóng chuyện kia cho tôi nhé.
Dã Thú gật đầu lia lịa, hắn tiễn Diệp Lăng Phi ra tận cửa thang máy. Khi cánh cửa vừa khép lại, Diệp Lăng Phi bỗng nhớ ra mình chưa gọi điện cho Angel giúp mình tìm thảo dược chữa bệnh tim, hắn nghĩ đi nghĩ lại một hồi, rồi lắc đầu, nghĩ bụng: “trước mắt không cần gọi điện thoại vội, xác định trước xem rốt cuộc Trương Tuyết Hàn mắc bệnh gì đã rồi hãy gọi điện cho Angel thì tốt hơn.
Diệp Lăng Phi rất ngại liên lạc với Angel, hắn lo Angel lại đột nhiên chạy đến Vọng Hải, hắn quá hiểu tính khí của Angel, Angel như quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể phát nổ.
Diệp Lăng Phi lại cuốc bộ về đại sảnh của Tân Á, giờ hắn không định gây thêm ồn ào nữa với Tiền Thường Nam, hắn chỉ định đợi sau khi John David đến thì hắn sẽ trêu tức Tiền Thường Nam, làm Tiền Thường Nam muốn khóc cũng không còn nước mắt mà khóc.
Diệp Lăng Phi tiến đến chỗ xe của mình, vừa ngồi vào trong xe thì nghe thấy tiếng điện thoại reo, hắn nhắc điện thoại nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi đến xong thì thoáng giật mình, hóa ra là Trương Dược gọi đến, hắn cũng không biết Trương Dược gọi điện cho mình với mục đích gì. Hắn nghĩ có lẽ Trương Dược vẫn đang ở Bắc Kinh, chứ chưa thể đến Vọng Hải nhanh như vậy được.
Hắn do dự nhấc điện thoại, hắn vẫn chưa kịp mở miệng chào hỏi thì đầu dây bên kia Trương Dược đã cười nói:
-Tiểu Diệp à, giờ cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu đi ăn cơm.
-Mời tôi đi ăn cơm?
Diệp Lăng Phi ngẩn người, rồi nay lập túc lấy lại giọng điệu bình thản nói:
-Trương tiền bối, không phải ông đang ở Bắc Kinh sao, chẳng lẽ ông muốn tôi bay Bắc Kinh ăn cơm?
Trương Dược cười đáp:
-Tiểu Diệp, cậu đừng khách sáo với tôi, lại còn gọi tôi là Trương tiền bối, tôi thấy tuổi tôi cũng không lớn hơn tuổi của ông cậu đâu, hay là cậu gọi tôi là ông xưng cháu đi. Tôi mời cậu ăn cơm thì đương nhiên là tôi không ở BẮc Kinh, hiện nay tôi đang ở Vọng Hải rồi.