- Angel, anh biết rồi, nếu như có thể, anh sẽ tận lực không đi trêu chọc người đàn bà kia, chỉ là, bây giờ nhìn lại, anh phải suy nghĩ xem nên giao thiệp với mụ Chu Ngọc Địch kia như thế nào. Em gửi cho anh tất cả những tư liệu có được về Chu Ngọc Địch, bây giờ anh đang có việc, chờ khi nào xong việc, anh phải xem cho kỹ tư liệu của Chu Ngọc Địch mới được!
Diệp Lăng Phi và Angel nói chuyện điện thoại xong, hắn để điện thoại di động xuống, nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Bạch Tình Đình đang đứng bên cạnh mình. Từ lúc Diệp Lăng Phi gọi điện thoại, Bạch Tình Đình luôn đứng ở đây, cũng không nói gì, đến lúc này, Bạch Tình Đình mới mở miệng, nhẹ giọng hỏi:
- Ông xã, anh có muốn nói cho em biết một chút chuyện khiến anh phiền lòng không, em hi vọng chúng ta có thể cho cùng nhau chia sẻ, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng mà!
Diệp Lăng Phi vươn tay phải ra ôm eo Bạch Tình Đình, hắn nhìn vào trong phòng tiệc, nói:
- Bà xã, chúng ta đi ra bên ngoài một lát đi!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô cũng quay đầu nhìn về chỗ phòng tiệc. Mấy người Bạch Cảnh Sùng và Bành Nguyên đang tán gẫu ở trong đó, khi nãy Bạch Tình Đình mắt thấy Diệp Lăng Phi nhận một cuộc điện thoại thì đi ra ngoài, cô cũng đi theo Diệp Lăng Phi, không suy nghĩ nhiều, bây giờ nghe Diệp Lăng Phi nói muốn đi ra ngoài một chút, cô hơi chần chừ, sau đó khẽ gật đầu, cùng Diệp Lăng Phi đi ra ngoài. Dưới bóng đêm, Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, cùng Bạch Tình Đình đi ra chỗ cửa nhà khách. Cách đó không xa, chính là mọt bãi cỏ xanh biếc, tiếng sóng biển từ xa phương truyền tới. Diệp Lăng Phi nhìn mặt trăng, sau đó lại lại quay sang phía Bạch Tình Đình. Trong ánh mắt hắn toát lên vẻ do dự, từ trước tới giờ Bạch Tình Đình rất ít khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi do dự giống như bây giờ, từ trước tới nay, Bạch Tình Đình cho rằng, bất kể Diệp Lăng Phi gặp phải chuyện gì cũng không thể khiến cho Diệp Lăng Phi do dự, nhưng giờ phút này, cô lại nhìn thấy thần sắc do dự của Diệp Lăng Phi, dường như là trong lòng Diệp Lăng Phi đang có chuyện rất phiền não, mà cô lại không biết phải giúp đỡ Diệp Lăng Phi như thế nào.
- Bà xã, em còn nhớ chuyện sáng nay không?
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi được hơn chục mét, phía trước có một chỗ có thể ngồi được, Diệp Lăng Phi cũng không quan tâm trên đất có bẩn hay không, trực tiếp đặt mông ngồi xuống. Bạch Tình Đình thoáng chần chừ, thấy ở đấy toàn là bùn đất, nếu như ngồi xuống nhất định sẽ làm bẩn quần áo. Diệp Lăng Phi cũng nhìn ra chỗ băn khoăn của Bạch Tình Đình, hắn vỗ vỗ đùi mình, nói:
- Bà xã, ngồi xuống đi, chúng ta cũng là lão phu lão thê rồi, có gì mà phải lo lắng chứ!
Diệp Lăng Phi nói ra mấy chữ lão phu lão thê, chỉ thấy gương mặt Bạch Tình Đình bỗng nhiên ửng hồng, cũng không biết là Bạch Tình Đình nghĩ tới điều gì, sao lại đột nhiên đỏ mặt vào lúc này. Chỉ là dưới bóng đêm, Diệp Lăng Phi không nhìn thấy gương mặt Bạch Tình Đình ửng hồng. Bạch Tình Đình liền vuốt làn váy của mình, ngồi lên trên đùi Diệp Lăng Phi, tay phải cô thuận thế ôm cổ Diệp Lăng Phi. Chẳng qua là, chỗ này dù sao cũng là quân khu, không phải là trong nhà mình, sau khi Bạch Tình Đình ngồi lên đùi Diệp Lăng Phi, cô còn nhìn khắp bốn phía, sau khi thấy xung quanh đây không có ai, trong lòng Bạch Tình Đình mới cảm thấy nhẹ nhõm. Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình, lại hỏi câu lúc nãy:
- Bà xã, em còn nhớ chuyện xảy ra sáng hôm nay không?
- Anh định nói chuyện gì?
Bạch Tình Đình hỏi.
Diệp Lăng Phi nói:
- Bà xã, em bảo anh còn có thể nói chuyện gì nữa, đương nhiên là vụ nổ xe sáng hôm nay rồi!
Diệp Lăng Phi nói xong, nhìn Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình bây giờ mới hiểu ra, cô gật đầu, nói:
- Ông xã, chuyện đó thì sao?
Diệp Lăng Phi hơi chần chừ, trong lòng tính toán, nếu như Bạch Tình Đình biết chuyện đó không phải là chuyện ngẫu nhiên thì không biết sẽ có phản ứng gì. Tuy trong lòng Diệp Lăng Phi có chút băn khoăn, chỉ là suy nghĩ đến tình hình lúc này, Diệp Lăng Phi kia cũng chỉ có thể nói rõ với Bạch Tình Đình thôi. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, nói:
- Tình Đình, thật ra thì vụ nổ sáng hôm nay đó không phải là một tai nạn ngẫu nhiên ngoài ý muốn đâu, mà là có người nhằm vào em đấy!
Quả nhiên, khi Bạch Tình Đình nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, trên gương mặt xinh đẹp của cô hiện lên vẻ kinh ngạc, dường như không rõ vì sao chuyện đó lại nhằm vào cô. Tay phải Bạch Tình Đình khoác lên cổ Diệp Lăng Phi, môi cô khẽ hé mở, tựa dường như hết sức khó hiểu vì những gì Diệp Lăng Phi vừa nói. Theo Bạch Tình Đình thấy, gần đây mình không đắc tội người nào, tại sao lại có người làm như vậy, chỉ là, khi Bạch Tình Đình nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, cô cũng hiểu được một số chuyện, lẩm bẩm hỏi:
- Ông xã, ý của anh là có người muốn dùng em uy hiếp anh sao?
Bạch Tình Đình bây giờ so với Bạch Tình Đình trong quá khứ thì lợi hại hơn rất nhiều, Bạch Tình Đình trước kia chỉ nghe thấy chút chuyện có liên quan đến mình là sẽ lo lắng hồi lâu, nhưng bây giờ thì lại khác, điều cô nghĩ đến nhiều hơn là vì mình mà Diệp Lăng Phi sẽ gặp phải bao nhiêu nguy hiểm. Bạch Tình Đình cũng biết rõ, cho tới bây giờ, mình luôn là nhược điểm của Diệp Lăng Phi, nhớ năm đó, lhi có người muốn giết Diệp Lăng Phi nên mới bắt cóc Bạch Tình Đình. Lần đó, Diệp Lăng Phi thiếu chút nữa bởi vì cô mà chết. Những lời này của Bạch Tình Đình khiến cho Diệp Lăng Phi cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, là chồng, ai cũng hi vọng vợ mình có thể hiểu được mình. Diệp Lăng Phi cũng hi vọng Bạch Tình Đình có thể hiểu được, Bạch Tình Đình bây giờ so với Bạch Tình Đình trước kia đã có ít nhiều thay đổi, điều này làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy rất ấm áp. Nếu Bạch Tình Đình đã hỏi, Diệp Lăng Phi cũng không giấu diếm nữa, hắn gật đầu, khẳng định suy nghĩ của Bạch Tình Đình.
- Bà xã, anh cũng chỉ vừa mới biết chuyện này, muốn trách thì trách người đàn bà Chu Ngọc Địch kia quá giảo hoạt thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chuyện ngày hôm nay là Chu Ngọc Địch cố ý bày ra, mục đích đơn giản là muốn ra oai phủ đầu với anh, bà xã, phải biết rằng anh có quá nhiều ân oán với người phụ nữ.....!
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình nói chuyện ở bên ngoài nhà khách, Diệp Lăng Phi đem những chuyện trong lòng trước giờ chưa từng kể với Bạch Tình Đình kể lại cho cô nghe, Bạch Tình Đình rất tập trung không hề chớp mắt, cứ như vậy nghe Diệp Lăng Phi nói về chuyện của Chu Ngọc Địch, trong số những chuyện này, có rất nhiều chuyện trước đây Bạch Tình Đình không hề nghe đến. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình hai người đi ra ngoài đã một lúc lâu rồi, chờ mãi mà hai người chưa quay về về. Trương Lộ Tuyết ngồi trong phòng tiệc, trong lòng cảm thấy không hiểu, không biết hai người rốt cuộc đang làm gì. Trương Lộ Tuyết lấy cớ rời khỏi bàn tiệc, cô hỏi thăm rồi ra khỏi nhà khách, vừa đi được một đoạn, nhìn thấy ở phía trước có hai người đang ngồi, nhìn bóng lưng thì rất giống Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết cất bước đi tới, khi đến cách hai người khoảng chừng 4-5 mét, hai người kia nghe thấy tiếng bước chận thì đứng dậy, quả nhiên là hai người Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình.
- Mình cảm thấy trong đó buồn bực quá, chỉ muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút!
Trương Lộ Tuyết không muốn để cho Bạch Tình Đình biết, bởi vì thấy hai người bọn họ mãi mà không trở về nên mới tò mò ra xem thế nào. Bạch Tình Đình cũng không hỏi nhiều, cô nhìn thấy Trương Lộ Tuyết đứng ở đây, trên mặt hiện lên nụ cười, rời khỏi người Diệp Lăng Phi, đi tới.
- Lộ Tuyết, mình cũng cảm thấy không thoải mái, nếu không thì mình và anh ấy cũng không ra ngoài ngồi!
Bạch Tình Đình kéo tay Trương Lộ Tuyết, biểu hiện ra quan hệ thân mật của hai người, sau đó cô lại hỏi:
- Lộ Tuyết, mọi người nói chuyện thế nào rồi?
- Còn không phải là vẫn như vậy sao?
Trương Lộ Tuyết nói,
- Hàn huyên những chuyện trong quá khứ, mình nghe thì không hiểu, mà cũng không thích nghe. Vì thế mình mới đi ra ngoài!
- À, thì ra là như vậy!
Bạch Tình Đình kéo tay Trương Lộ Tuyết, nói,
- Lộ Tuyết, chi bằng chúng ta đi thăm thú một chút, trước kia mình chưa bao giờ được tới nơi này, nếu như hôm nay không phải là có ông Bành, mình cũng không thể nào tới đây được. Mình đã sớm nghe nói trong quân khu có những nơi rất đẹp, nhất là bờ biển, nước biển thì trong như gương vậy, không thì chúng ta qua đó xem thế nào?