Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường quay về trụ sở chính, Diệp Lăng Phi lái xe song song với xe Trần Ngọc Đình. Diệp Lăng Phi kéo cửa xe xuống, quay sang Trần Ngọc Đình nói lớn:

- Phó tổng, chúng ta có thể đi ăn một chút gì được không, cô có thể mời tôi một bữa cơm, dù sao thì cô cũng là lãnh đạo của tôi, sẽ không tiếc tôi một bữa ăn chứ.

Trần Ngọc Đình không để ý tới lời nói của Diệp Lăng Phi, chỉ tập trung vào lái xe. Diệp Lăng Phi lại nói lớn:

- Phó tổng, lúc nào cô cũng lạnh lùng như vậy, không cảm thấy buồn chán sao?

- Đó là việc của tôi, không liên quan tới anh.

Trần Ngọc Đình lạnh lùng nói.

- Là tôi quan tâm tới cô thôi mà.

Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:

- Hay là chúng ta đi ăn cho no rồi mới về trụ sở được không, không phải người ta có câu “ Người là sắt, cơm là thép, dù có không thích cũng không thể chịu đói” sao?

Trần Ngọc Đình không có phản ứng gì trước lời nói của Diệp Lăng Phi, cứ thế lái xe chạy. Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại của Trần Ngọc Đình, nàng đeo tai nghe lên tai, rồi nhận điện thoại.

Diệp Lăng Phi không nghe rõ Trần Ngọc Đình nói gì, đột nhiên thấy Trần Ngọc Đình nhấn ga, chạy như bay qua xe của Diệp Lăng Phi.

- Làm cái gì vậy, không phải là một bữa cơm thôi sao, làm sao mà phải như vậy.

Diệp Lăng Phi cho rằng câu nói của mình làm cho Trần Ngọc Đình tức giận, trong miệng nói lẩm bẩm, nhưng vừa mới đi vào trong thành phố, Diệp Lăng Phi đã biết mình nghĩ nhầm. Trần Ngọc Đình không đi theo hướng về trụ sở mà lại rẽ sang một hướng khác. Diệp Lăng Phi không hiểu rõ lắm nên lái xe đi theo phía sau.

Trần Ngọc Đình chạy đến trước cổng trường trung học số 31, nàng vội vàng xuống xe, đi vào trường học. Diệp Lăng Phi cũng đi theo nàng tới đây, hắn biết Trần Ngọc Đình có một đứa con đang học trung học, nhìn bộ dạng lo lắng của nàng, chắc là việc này có liên quan đến con trai.

Diệp Lăng Phi dừng xe lại, cân nhắc một lúc lâu nhưng vẫn chưa đi vào. Đây là việc riêng của nhà người ta, đâu có quan hệ gì tới hắn. Diệp Lăng Phi bắt đầu quay xe, vừa mới đi được chừng nửa thước thì không biết từ nơi nào xuất hiện ba cô gái trông bộ dạng chắc là học sinh trung học. Cô bé đứng đầu có mái tóc dài che mất gần nửa khuôn mặt xinh đẹp, cô mặc chiếc áo T-shirt trước ngực có thêu hình trong phim hoạt hình, chiếc quần bó sát khiến cho đôi chân cô thẳng tắp giống như hai chiếc bút.

- Ôi, không có mắt à.

Cô bé nay sau khi la lên thì hoảng sợ đứng trước xe của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi dừng xe lại, mở cửa xe, đi xuống.

Cô bé nhìn thấy Diệp Lăng Phi, lông mày nhếch lên, nũng nịu nói:

- Ôi chao, chính là chú. Này chú, chú là lái xe à?

Hôm nay Diệp Lăng Phi xuống thị sát nhà xưởng, trước khi đi Từ Oánh đã lĩnh một bộ đồng phục của tập đoàn Tân Á về rồi đóng gói để trong xe cho hắn. Trên đường từ nhà xưởng trở về, hắn chưa kịp thay quần áo nên cô bé kia cho rằng Diệp Lăng Phi là người lái xe thuê cho người khác.

- Tôi là lái xe, thế nào tiểu muội muội, muốn đi hóng gió với tôi à?

Diệp Lăng Phi cũng nhìn ra ba cô bé này không phải là loại học sinh tử tế gì, bởi vậy cố ý khiêu khích nói:

- Nếu như cô bé muốn cùng đi chơi với tôi thì bốn người chúng ta có thể tìm một chỗ mà….

- Đại thúc, nói gì vậy.

Cô bé hơi nhếch nhếch đôi môi mỏng của mình, nàng đi tới chiếc mặt Diệp Lăng Phi, quan sát từ trên xuống dưới người hắn, nói:

- Bằng vào ông à, thôi đi. Bà cô đây không thừa thời gian mà đi đấu mồm mép với ông, ông định tính sao bây giờ, ông đâm xe vào người tôi lại còn hù dọa tôi. Nếu như ông muốn giải quyết nhanh chuyện này thì hãy bỏ ra năm sáu trăm đồng, coi như là chúng ta xong viêc. Nếu không tôi đi báo cảnh sát, nói ông khiếm nhã với tôi, dù sao thì cũng có người làm chứng cho tôi, đến lúc đó không cẩn thận ông sẽ bị vào đồn cảnh sát đấy.

Nhìn khuôn mặt trẻ con của cô bé, Diệp Lăng Phi nhịn không được cười, nói:

- Tiểu muội muội, cô bao nhiêu tuổi rồi, đã vào đồn cảnh sát bao giờ chưa?

- Ông đánh rắm, nói mau ông định như thế nào đây?

Ba nữ sinh đi đến vây quanh người Diệp Lăng Phi, nhìn điệu bộ của họ chắc là muốn dọa người.

Diệp Lăng Phi dựa người vào thân xe, nhìn ba cô bé đang vây lấy mình cười, ha hả. Hắn sờ sờ vào túi, lấy ra một túi tiền, giơ lên trước mặt ba cô bé, nói:

- Thấy không, túi tiền ở chỗ này, cũng không có nhiều lắm cùng lắm khoảng tám trăm nghìn. Tôi đặt nó trên nóc xe, nếu các cô có thể cướp được thì nó là của các cô.

Diệp Lăng Phi nói xong liền đặt túi tiền trên nóc xe, nhìn ba cô bé, cười cười.

Ba cô bé đều liếc mắt nhìn vào túi tiền, cô bé tóc dài vội vàng nhảy lên chộp lấy, đúng lúc tay nàng gần chạm tới cái túi thì đột nhiên bị Diệp Lăng Phi túm lấy thắt lưng, nàng trở tay không kịp. Cô bé bị Diệp Lăng Phi tóm quá chặt, nàng cảm giác cơ thể mình bị một chiếc kìm kẹp chặt, không thể cử động được.

Hai cô bé còn lại vừa nhìn thấy như vậy, đứng yên tại chỗ không dám động đậy.

- Tiểu muội muội, cô hơi kém một chút, nhưng tôi cho cô một cơ hội nữa.

Diệp Lăng Phi cười cười, nhìn vào khuôn mặt non nớt của cô bé, tỏ vẻ say đắm, nói:

- Cô bé rất thơm đấy. hay là chơi với tôi một lúc được không?

- Ông buông ra, nếu không buông, tôi sẽ gọi người đấy.

Cô bé mạnh miệng nói.

- Ôi chao, tôi sợ cô gọi người quá.

Diệp Lăng Phi nói xong liền lấy tay trái nhéo mông cô bé một cái, say mê nói:

- Tôi là một tên háo sắc chuyên thích những cô bé, cô có bộ mông mềm mại như vậy rất hợp với khẩu vị của tôi, nếu hôm nay cô đi chơi với tôi một chuyến tôi đảm bảo sẽ làm cho cô không muốn sống nữa.

Câu này thật sự khiến cho cô bé sợ hãi, trong ánh mắt nàng hiện lên vẻ hoang mang, cô bé cố sức giãy dụa ra khỏi tay Diệp Lăng Phi, quay sang hai cô bạn nói lớn:

- Chúng mày chết hết rồi sao, mau đi vào trong trường gọi người đi, nhanh lên.

Lúc này, hai cô bé kia mới có phản ứng, vội vàng chạy vào trong trường. Diệp Lăng Phi không hề sợ hãi, tay trái đặt vào mông cô bé, vừa vuốt vừa nói:

- Tiểu muội muội, vừa rồi không phải cô nói muốn làm gì thì làm sao, ôi chao, tôi nhớ rồi, cô nói muốn tôi cho cô tiền, không thành vấn đề, tôi thiếu gì tiền. Thế nào, tôi cho cô một trăm đồng, cô đi chơi với tôi.

- Tôi không thèm, tôi không thèm.

Cô bé này bị dọa đến trắng mặt, nàng gần như khóc, cuống quít nói:

- Buông ra, tên khốn kiếp nhà mày.

Vừa nói vừa dùng hai chân đá vào người Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đâu thể để cho nàng đá vào người được, khuôn mặt hắn đột nhiên biến sắc, lạnh lùng nói:

- Câm mồm, cô mà nói nữa là tôi giết cô. Tiểu nha đầu, học gì không học lại học người ta lừa bịp tống tiền. Cũng may tôi không phải là cha cô, nếu không tôi đã bóp chết cô rồi.

Cô bé không dám nói thêm câu nào nữa sau khi nghe những lời này của Diệp Lăng Phi. Sắc mặt nàng trắng bệch, nàng dùng đôi mắt ngập nước nhìn Diệp Lăng Phi.

- Nói thật đi, cô tên là gì? Học lớp mấy rồi?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Kỷ Tuyết, năm thứ hai trung học.

- Ừ, tôi nhớ kỹ cô rồi, nếu như lần sau mà còn để tôi bắt gặp cô lừa tiền người khác thì lúc đó tôi sẽ lôi cô ra khỏi lớp, lột sạch quần áo của cô rồi vứt lên mái trường học.

Diệp Lăng Phi buông tay, đẩy Kỷ Tuyết ra. Kỷ Tuyết phải vất vả lắm mới trốn thoát khỏi tay Diệp Lăng Phi, cô bé vội vàng chạy vào trong trường, không dám quay đầu nhìn lại phía sau.

Đúng lúc Kỷ Tuyết chạy về phía cổng trường thì có một nam sinh dáng người cao gầy lén lút đứng dậy từ góc tường, hắn nhìn thấy Kỷ Tuyết chạy khuất vào trong rồi mới dám đi ra.

- Tiểu Vũ, tại sao con lại ở chỗ này?

Đúng lúc nam sinh kia đi ra khỏi cổng trường thì đụng phải Trần Ngọc Đình.

Diệp Lăng Phi đã vào ngồi trong xe, vốn dự định rời khỏi đây, nghe thấy tiếng nói của Trần Ngọc Đình hắn nhìn ra ngoài cửa thì thấy có một nam sinh đang nói chuyện với Trần Ngọc Đình, hắn thầm nghĩ:

- Cậu bé này chắc là con trai của Trần Ngọc Đình, không biết làm sao mà lại tỏ ra uất ức như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK