- Hiểu Lộ, chúng ta rời khỏi bệnh viện thôi!
- Anh định đi đâu vậy?
Bành Hiểu Lộ hỏi.
- Đi điều tra!
Diệp Lăng Phi nói,
- Bây giờ anh cần sự giúp đỡ của em, em có rất nhiều kinh nghiệm về phương diện này mà!
Nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Bành Hiểu Lộ hơi ngẩn người, lập tức lắc đầu, nói:
- Em không hiểu anh định nói gì!
Diệp Lăng Phi không nói lại chuyện này với Bạch Tình Đình, đến tối, Diệp Lăng Phi đưa Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ra bên ngoài ăn cơm, theo Diệp Lăng Phi nói thì để chúc mừng Chu Hân Mính ngày đầu tiên đi làm trở lại. Hôm qua Bạch Tình Đình nhận được điện thoại của Johann Vương gọi tới, muốn Bạch Tình Đình đến sân bay đón hắn, chuyện này theo Bạch Tình Đình thấy vốn là chuyện chẳng liên quan gì đến mình, Bạch Tình Đình cũng chẳng hề có suy nghĩ ấy, cho dù Diệp Lăng Phi không tức giận vì chuyện này, Bạch Tình Đình cũng sẽ chẳng đi gặp Johann Vương làm gì cả. Diệp Lăng Phi cầm ly rượu vang, sau khi cụng ly, hắn nói:
- Bà xã, chúng ta uống một ly!
Hiện giờ Bạch Tình Đình đang mang thai, tất nhiên là sẽ không uống rượu, cô dùng nước để thay rượu chạm cốc, sau đó uống một hớp. Chu Hân Mính kể lại chuyện ở cục cảnh sát hôm nay, bây giờ Chu Hân Mính đã đi làm lại ở cục cảnh sát rồi, ngày đầu tiên đi làm, tất nhiên sẽ có rất nhiều chuyện, nếu Chu Hân Mính muốn kể thì nói cả tối cũng không hết. Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Hân Mính, vậy em sẽ phải bận rộn rồi, Tình Đình, em cũng vậy!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, bỗng nhiên ngừng lại, Bạch Tình Đình trông bộ dạng đó của Diệp Lăng Phi, cất tiếng hỏi:
- Ông xã, có phải là anh còn có chuyện gì không?
- Johann Vương quay lại rồi, anh không rất ưa hắn! Tình Đình, anh chỉ hi vọng sau này em không nên có bất kỳ tiếp xúc với Johann Vương nữa, đây là anh với tư cách chồng của en yêu cầu em làm như vậy, ngoài ra, cả cô bạn đại học của em cũng không nên gặp nữa!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, lại bổ sung một câu:
- Cô ta là tình nhân của Johann Vương!
- Ah, Trác Văn Quân đúng không, ông xã, em nhớ rồi!
Bạch Tình Đình thấp giọng nói,
- Em đã sớm suy nghĩ đến chuyện này rồi, chỉ là em không nói ra mà thôi, ông xã, trong lòng em biết phải làm gì, anh không cần lo lắng cho em!
- Anh không lo lắng em sẽ làm chuyện gì, nhưng anh không thể không cân nhắc những chuyện này, Johann Vương là một đối thủ rất khó giải quyết, anh không thể không cân nhắc những thứ đó!
Lúc Diệp Lăng Phi nói đến đây, điện thoại của hắn đổ chuông, Diệp Lăng Phi nhìn biểu hiện của cuộc gọi tới, nói:
- Anh ra ngoài nghe điện thoại!
Diệp Lăng Phi không nói là nghe điện thoại của ai, cứ như vậy đi ra khỏi nhà hàng, Bạch Tình Đình tay cầm đũa, mấp máy môi, nói:
- Ông xã vẫn có chút lo lắng vì mình, mình phải làm gì để ông xã không phải lo lắng nữa đây!
- Đó là vấn đề của cậu rồi, Tình Đình, chẳng lẽ cậu cũng không biết nên làm thế nào sao?
Chu Hân Mính nhìn Bạch Tình Đình, nói:
- Thật ra trong lòng cậu hiểu rất rõ, bất kỳ một người đàn ông nào cũng không cho phép người phụ nữ của mình có quan hệ mập mờ ở bên ngoài, cho dù một chút cũng không được, đây chính là suy nghĩ bình thường của đàn ông! Tình Đình, mình không biết cậu có quan hệ như thế nào với người đàn ông đó, nhưng chuyện cậu phải làm bây giờ là trước khi phạm sai, tranh thủ thời gian chấm dứt, bằng không thì...!
Chu Hân Mính không nói tiếp phía sau, chỉ có điều, cho dù Chu Hân Mính không nói, Bạch Tình Đình cũng hiểu ý nghĩa của nó là gì, Bạch Tình Đình khẽ gật đầu, đáp:
- Chuyện này mình cũng hiểu mà, Hân Mính, có một số việc không phải là mình không muốn làm, mà là mình không biết nên làm như thế nào!
Bạch Tình Đình khẽ thở dài, nói:
- Bây giờ ngẫm lại, mình cảm thấy chính mình làm cho tâm tình của ông xã không tốt!
Chu Hân Mính an ủi:
- Không nên suy nghĩ nhiều, Tình Đình, bây giờ không phải là lúc phiền não vì những chuyện này, có lẽ cậu nên suy nghĩ xem tiếp theo nên làm cái gì!
Bạch Tình Đình gật gật đầu, đúng lúc đó, nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở phía cừa nhà hàng, Bạch Tình Đình ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại trông thấy Johann Vương ôm Trác Văn Quân đi vào trong nhà hàng, lúc Johann Vương nhìn thấy Bạch Tình Đình, hắn mỉm cười, ôm Trác Văn Quân đi tới, đứng ở bên cạnh Bạch Tình Đình bên, nói:
- Không ngờ có thể gặp được cô ở chỗ này, thật sự là rất trùng hợp a!
Vừa rồi Bạch Tình Đình vừa mới đề cập với Chu Hân Mính về Johann Vương, không ngờ chỉ trong nháy mắt, Johann Vương đã xuất hiện ở trước mặt cô, Bạch Tình Đình lập tức cảm thấy lo lắng, luôn sợ nếu chồng mình cái quay trở lại vào lúc này thì sẽ nhất định hiểu lầm mình và Johann Vương có quan hệ, hiện giờ Bạch Tình Đình không muốn khiến cho Diệp Lăng Phi hiểu lầm, cô tỏ vẻ không thân thiện, nói:
- Tôi nghĩ giữa chúng ta không có chuyện gì để nói cả, Johann Vương, chúng ta thậm chí ngay cả bạn còn không phải, có một số tôi không nói nhưng không có nghĩa là tôi thích, tôi không muốn có tiếp xúc gì với anh cả, tốt nhất anh nên tránh xa ra khỏi tầm mắt tôi đi!
Johann Vương nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì nhẹ nhàng bảo:
- Tổng giám đốc Bạch, chúng tôi chỉ là đi ngang qua đây thôi, không phải là muốn tiếp xúc gì với cô, tôi và Văn Quân tới đây để dùng cơm, về phần chuyện mà cô nói, ta tôi không hề suy nghĩ tới, nhất định là cô đa tưởng rồi!
Johann Vương nói xong ôm eo Trác Văn Quân, nói:
- Chúng ta có ăn cơm ở đây nữa không?
Trác Văn Quân nhìn Bạch Tình Đình, cười nói:
- Tình Đình....!
Trác Văn Quân vừa mới nói được hai chữ, chợt nghe Bạch Tình Đình nói:
- Tôi không muốn nhiều lời với cô, chuyện này đã rất rõ ràng rồi, Trác Văn Quân, từ nay về sau chúng ta không nên liên hệ với nhau nữa!
Khẩu khí lúc nói chuyện của Bạch Tình Đình nghiêm khắc dị thường, tuyệt đối không có chút nhân nhượng, sắc mặt Trác Văn Quân trở nên rất khó coi, tuy từ trước đến giờ Trác Văn Quân luôn nghe lời Johann Vương, trước khi nói cô ta cũng đã nghĩ đến chuyện sẽ thành ra thế này, nhưng bị Bạch Tình Đình trực tiếp cự tuyệt như vậy, vẫn khiến cho Trác Văn Quân cảm thấy mất hết mặt mũi. Giọng điệu của Bạch Tình Đình khiến cho Johann Vương có chút bất ngờ, có lẽ là Johann Vương cũng không ngờ được rằng Bạch Tình Đình sẽ có thái độ cứng rắn như vậy, trong lúc hắn còn đang chưa hết ngạc nhiên, Diệp Lăng Phi vừa nghe điện thoại xong từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Johann Vương, Diệp Lăng Phi lập tức tỏ vẻ chán ghét, hắn trực tiếp đi tới, đứng ở Johann Vương trước mặt, hừ lạnh nói:
- Johann Vương, không nên chơi cái trò mèo vờn chuột nhàm chán đó với ta, ta nghĩ có lẽ ta và ngươi đều chán nó rồi, ngươi đã từng nói thế nào nhỉ, chỉ cần ngươi thua sẽ lập tức rời đi, chẳng lẽ bây giờ ngươi còn chưa chịu nhận thua sao?
Johann Vương cười nói:
- Diệp Lăng Phi, ta lại không cho là như vậy, ta luôn cho rằng trò chơi của chúng ta giờ mới bắt đầu, nhưng bộ dạng này của ngươi lại khiến ta ta lo lắng, không biết chúng ta có thể tiếp tục chơi nữa được không! Diệp Lăng Phi, ngươi đã suy nghĩ kỹ thật chưa, dám phá hỏng quy tắc của trò chơi này, ngươi đang tự tìm phiền toái cho mình đấy!
- Thế thì chưa chắc, Johann Vương, ta đã nói rồi, cho tới bây giờ ta chưa từng sợ ngươi, trước kia không sợ, bây giờ lại càng không sợ, nếu ngươi tuân thủ quy tắc của trò chơi, vậy được rồi, bây giờ ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc thì ngươi thắng hay là thua?
Diệp Lăng Phi nhìn thẳng vào mắt Johann Vương, oán hận nói:
- Có phải là không dám thừa nhận không, bởi vì một khi ngươi nói ta thì có nghĩa là ngươi đã thua, mà đó là điều mà ngươi không thể nào chấp nhận được, Johann Vương, ngươi không thể dễ dàng chấp nhận việc mình có sơ sót, ngươi sẽ không thừa nhận mình thua, đúng không?