Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Tiểu Ngọc lại bấm số điện thoại của Tiểu Cửu thêm một lần nữa, đầu phía bên kia vẫn như lúc trước không có người bắt máy. Thái Tiểu Ngọc bất đắc dĩ để điện thoại xuống, cô ngồi bên mép giường, tay phải hung hăng nện vào thành giường, hét lên:

- Tiểu Cửu, tên khốn kiếp nhà anh, cứ như vậy mà bỏ đi, thực sự không muốn quay về nơi này sao?

Thái Tiểu Ngọc bắt đầu cảm thấy bực bội, cái phòng trọ lớn này vốn chỉ có cô và Tiểu Cửu hai người ở, thường ngày, khi mà Tiểu Cửu còn ở nơi này, lúc nào cũng nghe được tiếng nhạc. Tiểu Cửu thích nghe bài “Bằng Hữu” của Chu Hoa Kiện cũng thích nghe “Chân tâm anh hùng” của Thành Long, vậy mà giờ đây, trong căn phòng này lại yên tĩnh một cách khác thường. Thái Tiểu Ngọc không ưa cái sự yên lặng này một chút nào, cô bước xuống giường, đi từ phòng ngủ tới phòng khách, bật dàn âm thanh trong phòng khách, nhưng tiếng nhạc lại khiến cho tâm tình vốn đang buồn bực của Thái Tiểu Ngọc trở nên càng ngày càng phiền muộn bất an. Trong lòng bỗng hiện lên một nỗi sợ không thể gọi tên, lẽ nào Tiểu Cửu thực sự sẽ rời mình mà đi?

Thái Tiểu Ngọc không thích cái cảm giác sợ hãi này, cô buồn bực đứng dậy, đi tới trước tủ rượu, lấy từ bên trong ra mấy chai bia. Tiểu Cửu cũng không thích uống rượu cho lắm, chỉ là thi thoảng có cùng Thái Tiểu Ngọc uống một vài ngụm, Thái Tiểu Ngọc vẫn thường nói Tiểu Cửu không thể tính là đàn ông chân chính, chỉ có thể tính là một thằng nhóc mà thôi, dù vậy, Tiểu Cửu cũng không cãi nhau với Thái Tiểu Ngọc, dù Thái Tiểu Ngọc nói như thế nào, Tiểu Cửu đều chấp nhận. - Tiểu Cửu đáng chết, đừng để tôi nhìn thấy anh, nếu như để tôi nhìn thấy anh, tôi nhất định lấy xích sắt trói anh lại một chỗ…!

Thái Tiểu Ngọc vừa mở miệng phát tiết sự bất mãn, vừa trực tiếp mở nắp chai bia, cũng không cần lấy cốc, liền cầm cả chai mà uống. Rất nhanh Thái Tiểu Ngọc liền uống cạn hai chai bia, Thái Tiểu Ngọc lại cầm lấy điện thoại di động, gọi điện thêm một lần nữa, từ trong điện thoại vẫn truyền ra những tiếng tít tít đơn điệu như trước. Thái Tiểu Ngọc “choang” một tiếng, chai bia trong tay bị ném xuống sàn phòng khách, mắng to:

- Đồ khốn kiếp đáng chết, Tiểu Cửu thối, đồ khốn nhà anh đừng để tôi nhìn thấy, nếu như để tôi nhìn thấy anh một lần nữa, tôi nhất định khiến cho anh biết Thái Tiểu Ngọc tôi không phải là người dễ bị bắt nạt, anh bỏ đi ném tôi một mình một người ở chỗ này định tín thế nào đây, đồ khốn…! Thái Tiểu Ngọc lại tiếp tục uống bia, đến khi cô uống cạn chai bia thứ tư, chợt nghe được tiếng chuông cửa. Thái Tiểu Ngọc đã uống đến say khướt vừa nghe được tiếng chuông cửa, liền từ trên ghế nhỏm dậy, miệng vẫn mắng:

- Tiểu tử thối, vẫn còn biết đường về…!

Cô vừa mắng vừa đi về phía cửa phòng, mở cửa, mắng:

- Tiểu tử thối, anh vẫn…!

Thái Tiểu Ngọc còn chưa nói xong, cô ta đã há hốc mồm, Thái Tiểu Ngọc không ngờ người đứng ở trước mặt cô cũng không phải là Tiểu Cửu, mà là Thái Duyệt. Thái Tiểu Ngọc liền nuốt những gì định nói lại, mở miệng hỏi:

- Cha, sao khuya như vậy rồi mà cha còn qua đây?

Nói rồi, bước sang một bên để Thái Duyệt đi vào.

Thái Duyệt đi vào trong phòng, ngửi thấy mùi bia nồng nặc, lại thấy những mảnh chai vỡ nằm tung tóe trên sàn phòng khách. Thái Duyệt hỏi:

- Tiểu Ngọc, có chuyện gì xảy ra vậy?

- Không có..... không có gì, chỉ là bỗng dung con muốn uống chút rượu...!

Thái Tiểu Ngọc cầm trong tay chai bia chỉ còn một nửa, đóng cửa phòng lại rồi ực ực, đem phần bia còn lại uống hết, sau đó tiện tay ném chai bia sang một bên, nấc một cái, nói:

- Cha, cha cứ ngồi trước đã, con đi phòng vệ sinh một chút!

Nói rồi chân nam đá chân xiêu đi về phía buồng vệ sinh.

Thái Duyệt gật đầu, ngay trong lúc Thái Tiểu Ngọc đi phòng vệ sinh, Thái Duyệt đã kịp quét mắt nhìn toàn bô phòng trọ một lần, không thấy Tiểu Cửu, lại liên tưởng vừa rồi Thái Tiểu Ngọc nhắc tới Tiểu Cửu, Thái Duyệt cho rằng nhất định là giữa hai người Thái Tiểu Ngọc cùng với Tiểu Cửu xảy ra bất hoài, hiện giờ Tiểu Cửu cũng không ở trong phòng. Thái Duyệt ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, lấy ra một điếu thuốc, trong căn phòng này ngập tràn mùi bia rượu, Thái Duyệt không thích mùi bia một chút nào, hắn hút thuốc, chính là muốn đem mùi bia này xua đi. Thái Tiểu Ngọc vào trong phòng vệ sinh, rửa tay, rồi lảo đảo đi vào phòng khách, cô vừa định ngồi ở trên ghế sô pha đối diện Thái Duyệt, đã thấy Thái Duyệt vẫy vẫy tay, ý bảo Thái Tiểu Ngọc ngồi ở bên cạnh hắn. Thái Tiểu Ngọc cũng không suy nghĩ nhiều, đi tới bên cạnh Thái Duyệt đặt mông ngồi xuống. Khắp người cô đều là mùi rượu, ngồi xuống rồi, còn nấc một cái. - Tiểu Ngọc, làm sao con lại uống nhiều rượu như vậy, lẽ nào con không biết uống rượu có hại cho sức khỏe sao?

Thái Duyệt tay trái cầm điếu thuốc, tay phải đặt ở trên vai Thái Tiểu Ngọc, nhè nhẹ vỗ hai cái, Thái Tiểu Ngọc nghe được những lời này của Thái Duyệt, cô đột nhiên nghiêng đầu tựa vào vai Thái Duyệt, nức nở nói:

- Tiểu Cửu đi rồi, cha, lần này Tiểu Cửu đi thật rồi, con không biết anh ấy đã đi đâu!

Một tay Thái Duyệt nhè nhẹ vỗ vai Thái Tiểu Ngọc, một tay cầm điếu thuốc rít một hơi dài, rồi bỏ điếu thuốc xuống, nói:

- Tiểu Ngọc, quan hệ giữa con với Tiểu Cửu không phải là rất tốt sao, sao mà Tiểu Cửu tự nhiên lại đi mất?

Thái Duyệt nhìn như là rất tùy ý mà nói một câu, nhưng trên thực tế những lời này của Thái Duyệt cũng không phải là thuận miệng mà nói, vừa nói vừa đánh mắt quan sát khắp phòng. Thái Tiểu Ngọc căn bản là không có lưu ý đến Thái Duyệt phản ứng, cô mở miệng nói:

- Còn không phải là vì Mộ Văn sao, Tiểu Cửu tên háo sắc khốn khiếp, vừa thấy Mộ Văn đã bị cô ta quyến rũ. Tiểu Cửu đáng chết, anh đừng bao giờ để tôi nhìn thấy anh, nếu như để cho tôi nhìn thấy anh, tôi liền trói chặt anh lại, không bao giờ để anh ra ngoài nữa, hừ, anh cứ ngoan ngoãn ở trong phòng cho tôi, đừng nghĩ đến việc ra ngoài…!

Thái Tiểu Ngọc thì thầm trong miệng, Thái Duyệt nghe được Thái Tiểu Ngọc nói như vậy, hắn mở miệng hỏi:

- Tiểu Ngọc, không phải nữ đặc công mà con vừa nhắc đến đã chết rồi sao? Làm sao Tiểu Cửu còn có thể đi theo cô ta được…!

- Cha...!

Thái Tiểu Ngọc ngẩng đầu, say khướt nhìn Thái Duyệt, nói:

- Đúng.... đúng vậy, nữ đặc công đó chết rồi, nhưng Tiểu Cửu lại đi rồi, con không biết bây giờ Tiểu Cửu đang ở chỗ nào, cha, cha nói Tiểu Cửu có thể đi nơi nào, con không muốn để anh ấy đi như vậy, con thực sự muốn gặp anh ấy....!

Thái Duyệt nghe được những lời này của Thái Tiểu Ngọc, trên mặt hắn vẫn hiện lên vẻ tươi cười đầy trìu mến, tay phải đặt lên trên mặt Thái Tiểu Ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non mềm nhẵn nhụi của Thái Tiểu Ngọc, mở miệng nói:

- Tiểu Ngọc, cha đối xử với con như thế nào?

- Rất tốt ạ! Thái Tiểu Ngọc lại tựa đầu vào vai của Thái Duyệt, mơ mơ màng màng nói, bàn tay của Thái Duyệt tiếp tục vuốt xuống phía dưới, từ khuôn mặt của Thái Tiểu Ngọc sờ xuống cổ, vẫn không có ý muốn dừng lại, trong lúc đó lão nói:

- Tiểu Ngọc,cha luôn đối xử với con như con ruột, hẳn là con biết rõ, nếu như không có cha mà nói, con cũng sẽ không có cuộc sống tốt đẹp hiện giờ. Tiểu Ngọc, cha không muốn con con khiến cha đau lòng, con nói thử xem, con có làm chuyện gì có lỗi với cha không?

Thái Tiểu Ngọc thì thầm:

- Không có, không có, con..... con vẫn luôn trung thành với cha...!

Tay của Thái Duyệt đã đặt hờ ở yết hầu của Thái Tiểu Ngọc, nghe được những lời này của Thái Tiểu Ngọc, Thái Duyệt mới thu tay lại, hắn mở miệng nói:

- Tiểu Ngọc, con biết cha vẫn luôn thương yêu con hết mực, dù là trước kia có vài hành vi có chút quá đáng, nhưng đây cũng là do cha quá yêu con...!

Thái Duyệt đưa tay về phía bộ ngực của Thái Tiểu Ngọc vuốt ve, Thái Tiểu Ngọc đã say, mơ mơ màng màng mà nói:

- Con... con biết...!

Thân thể mềm mại của Thái Tiểu Ngọc chậm rãi đổ vào trong lòng Thái Duyệt, Thái Duyệt đưa miệng đến bên mặt Thái Tiểu Ngọc, hôn một cái, bàn tay của hắn chậm rãi luồn vào bên trong áo của Thái Tiểu Ngọc, lại nhìn thấy Thái Tiểu Ngọc không có phản ứng gì, Thái Duyệt liền đưa tay vào càng sâu, hắn chậm rãi mở miệng nói:

- Tiểu Ngọc, con không nên trách cha, cũng là do cha quá yêu con mà thôi, không thể dễ dàng tha thứ cho bất cứ sự phản bội nào của con, cha hy vọng con sẽ tha thứ!

Bàn tay của hắn chậm rãi cởi cúc áo của Thái Tiểu Ngọc ra, sau đó cởi áo của cô ra. Thái Duyệt vốn là định đến đây rồi lập tức giết chết Thái Tiểu Ngọc, nhưng đến lúc hắn nhìn thấy Thái Tiểu Ngọc, trong lòng đột nhiên thay đổi chủ ý, nếu như cứ như vậy mà giết Thái Tiểu Ngọc, không khỏi quá ư là phí của trời. Thái Duyệt không muốn để Thái Tiểu Ngọc chết dễ dang như vậy, chí ít cũng phải sau khi hắn đã thỏa mãn rồi, mới có thể suy nghĩ về việc làm thế nào để giết chết Thái Tiểu Ngọc. Nhất là sau khi nhìn thấy bầu ngực vun cao đầy đặn của Thái Tiểu Ngọc, Thái Duyệt cũng không nhịn nổi nữa, đặt Thái Tiểu Ngọc ở trên ghế sô pha, một tay vuốt ve lấy bộ ngực của Thái Tiểu Ngọc, tay kia đưa về phía nửa người dưới của Thái Tiểu Ngọc, đưa tay giật cả quần lót của Thái Tiểu Ngọc xuống,Thái Duyệt ném quần lót của Thái Tiểu Ngọc sang một bên, bờ môi của hắn cũng hôn xuống phía dưới, ngay lúc này, lại nghe được tiếng cửa phòng mở ra. Thái Duyệt cả kinh, quay đầu lại, liền thấy Tiểu Cửu cầm chìa khóa trong tay đứng ở cửa phòng. Thái Tiểu Ngọc trần truồng nằm trên ghế sô pha, mà Thái Duyệt thì đang đè lên người Thái Tiểu Ngọc, Tiểu Cửu thấy cảnh này, trên mặt không có biểu tình gì, lạnh lùng đến mức khiến cho Thái Duyệt không biết nên phải nói thế nào mới phải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK