Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tình Đình sáng sớm đã đi làm, mấy ngày này Bạch Tình Đình có vẻ hết sức bận rộn, tựa hồ tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế gặp phiền toái lớn.

Diệp Lăng Phi cũng chẳng muốn quan tâm tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế gặp vấn đề gì, chuyện đó với hắn chẳng có quan hệ gì. Hắn không có đem chuyện của mình nói với Bạch Tình Đình, dù sao chuyện này cũng chẳng có quan hệ gì với Bạch Tình Đình.

Diệp Lăng Phi cũng dậy từ sớm, chạy thể dục hai cây số, sau đó trở về tắm rửa đánh răng. Vừa mới đánh răng được một nửa, điện thoại Diệp Lăng Phi đặt trên giá trong phòng tắm vang lên, miệng đầy bọt kem đánh răng, Diệp Lăng Phi ấn nút nghe.

- Chú, chú xem báo chưa, báo viết đêm qua trong trận đại hỏa hoạn đã chết 55 người, trong đó có rất nhiều người nhảy từ trên tầng xuống bị ngã chết, có hơn trăm người bị thương nặng vào bệnh viện.

Ngữ khí Kỷ Tuyết có vẻ kích động, cô nhóc nói nhanh:

-Hai người bạn của cháu đều đang nằm trong bệnh viện, bị bỏng rất nghiêm trọng.

- Liên quan gì đến chú, dù có chết một nghìn tám trăm người chú cũng không quam tâm.

Diệp Lăng Phi ngậm một ngụm nước, xúc miệng, nhổ nước vào bồn rửa mặt.

- Chú, chú không sợ hãi sao, đêm qua về nhà cháu đến nửa đem vẫn chưa ngủ được, thật sự quá sợ hãi rồi.

- Chú nói cháu quên chuyện này đi, sao cháu không nghe, giờ còn trách ai.

Diệp Lăng Phi cầm khăn lông lau miệng, cười ha hả nói:

- Lần này xem như đã biết sợ rồi chứ, cháu phải cẩn thận hơn, cái gọi là đi trên bờ sông sao tránh khỏi ướt giày. Lần này gặp được chú xem như vận khí của cháu tốt, sống sót, lần sau chưa biết sẽ ra sao. Cháu nên cẩn thận một chút, không có việc gì thì ở trong trường đọc sách, không thì ngủ, tóm lại cháu thành thật ở trong trường cho chú. Nếu cảm thấy quá nhàm chán thì có thể tìm một tên nhóc nào đó mà nói chuyện yêu đương, chú thấy Tiếu Hoành Vũ cũng không tồi, có thể cân nhắc chọn hắn.

- Chú, tiểu tử đó chỗ nào được chứ, nếu cháu tìm người yêu cũng phải tìm người giống như chú vậy, ở bên cạnh chú có cảm giác rất an toàn.

- Giỏi, nhóc con, chú đủ tuổi làm ba ba cháu rồi đấy, còn muốn tìm người giống chú. Chú thấy cháu tốt nhất vẫn nên thành thành thật thật ở trong trường đọc sách đi. Có phải sắp đến kì thi rồi không, nếu như kết quả thi cháu cao nhất, chú sẽ đưa cháu ra ngoài chơi.

Kỷ Tuyết vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, kích động nói:

- Chú, chú nói thật nhé, nếu cháu đứng đầu chú thật sẽ đưa cháu ra ngoài chơi chứ?

- Tất nhiên rồi, nhưng trước hết cháu phải đứng đầu đã.

Diệp Lăng Phi sợ cô nhóc Kỷ Tuyết này lại tìm mình, đơn giản hứa với nhóc một câu, thầm nghĩ: “ Nhìn bộ dáng của cháu, cũng biết cháu không thể làm được như vậy, cô gái nghịch ngợm như vậy làm sao có thể được như vậy chứ.”

- Có phải chúng tôi đi chơi riêng không chú? Cháu nói trước nhé, cháu muốn đi riêng với chú đi du lịch, tốt nhất là đi Thái Sơn, Hoàng Sơn, hay Ngưu Sơn cũng được, nghe nói ở trên núi Thái Sơn ngắm nặt trời mọc rất đẹp.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Nếu cháu có thể đứng đầu, chú sẽ mang cháu đi chơi. Nhưng là không được tìm người thi hộ, không được gian lận, tóm lại chỉ có thể dùng bản lĩnh chân thật của cháu thì mới tính.

- Tất nhiên rồi, chú, chú chuẩn bị tiền đi, cháu sẽ không tiết kiệm tiền của chú đâu.

Kỷ Tuyết vui vẻ cười rộ lên, cười đến Diệp Lăng Phi cau mày lại, hắn không muốn dây dưa cùng Kỷ Tuyết, hàm hồ đáp ứng nói:

- Ừ, được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Chú còn có việc phải làm. Giờ chú cúp điện thoại đây. À thuận tiện nói với cháu, trong thời gian này không được đến tìm chú, nếu không chú sẽ không đưa cháu đi chơi.

- Vâng, quyết định như vậy đi.

Diệp Lăng Phi thở dài một cái, cứ như vậy, ít nhất tiểu nha đầu này trong thời gian ngắn sẽ không quấn quít lấy mình. Về phần đi du lịch, bất quá cũng chỉ là Diệp Lăng Phi thuận miệng nói vậy thôi, Diệp Lăng Phi không tin Kỷ Tuyết là một cô gái thiên tài, có thể đứng đầu.

Thoát khỏi Kỷ Tuyết dây dưa, tâm tình Diệp Lăng Phi trở nên tốt đẹp hơn, đánh răng xong, đơn giản ăn bữa sáng, liền lái xe ra đường phố. Từ lần trước sau khi cùng Chu Hân Mính thân mật, Diệp Lăng Phi vẫn không gặp qua Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi đoán Chu Hân Mính không đi làm, dù sao cô bị thương, ít nhất nghỉ dưỡng một tháng, nhưng trên thực tế nhưng lại ngoài dự tính của Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính lại xuất hiện ở cục cảnh sát.

Diệp Lăng Phi có thể gặp được Chu Hân Mính ở cục cảnh sát chỉ do trùng hợp, hắn cũng không biết nhà Chu Hân Mính ở ở nơi nào, cho dù hắn biết rồi, Chu Hân Mính cũng không muốn gặp hắn, khó tránh khỏi phải chịu cảnh đóng cửa không tiếp khách. Diệp Lăng Phi định đi tới cảnh đội tìm đồng sự của Chu Hân Mính nói chuyện, xem có thể hay không thông qua đồng sự Chu Hân Mính liên lạc với Chu Hân Mính. Sở dĩ Diệp Lăng Phi không liên lạc với Chu Hân Mính thông qua Bạch Tình Đình, chính là sợ Bạch Tình Đình biết được quan hệ của hắn cùng Chu Hân Mính trong lúc đó, nói không chừng lại gây ra cái tai vạ gì.

Diệp Lăng Phi là người thế nào, mặt ngoài có thể dày tới cực điểm, cho dù hắn không quen đồng sự Chu Hân Mính cũng có thể như người quen chạy đến cảnh đội đi lại. Nhưng không có ngờ được mới vừa đến cảnh đội, đúng lúc lại gặp Chu Hân Mính.

- Chu cảnh quan, thật trùng hợp đi.

Diệp Lăng Phi vừa gặp được Chu Hân Mính, liền chào hỏi.

Chu Hân Mính nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện trước mặt cô, lông mày nhíu lại, ngữ khí lãnh đạm nói:

- Diệp tiên sinh, anh đến cục cảnh sát có chuyện gì?

Thái độ của Chu Hân Mính đã sớm nằm trong dự tính của Diệp Lăng Phi, hắn cũng không cảm giác có gì ngoài ý muốn, ha ha cười nói:

- Chu cảnh quan, tôi đây không phải tìm cô có chuyện sao?

- Tìm tôi có việc, giữa chúng ta rất quen thuộc sao?

Chu Hân Mính hỏi ngược lại.

- Quen chứ, như thế nào có thể không quen đây.

Diệp Lăng Phi trong lời có ý, ý tứ đơn giản này ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nghe ra được, nhưng Chu Hân Mính lại làm bộ không có nghe ra, lãnh đạm nói:

- Diệp tiên sinh, phiền toái anh nói cho rõ ràng, tôi và anh không có bất cứ quan hệ gì. Đối với tôi mà nói anh chỉ là một người bình thường, cùng thị dân đến cục cảnh sát chúng tôi báo án không có bất cứ cái gì phân biệt, cho nên mời anh chú ý ngôn từ của mình, không nên tùy tiện nói quan hệ cùng tôi.

- Chu cảnh quan, cô hiểu lầm rồi, tôi nói chúng ta quen là từ phía lão bà của tôi mà nói. Lão bà của tôi và cô là bạn tốt, từ phương diện này mà nói, tôi và cô không phải rất quen thuộc sao?

Diệp Lăng Phi xoay chuyển ý nghĩ là rất nhanh, vừa thấy thái độ này của Chu Hân Mính, đã biết Chu Hân Mính chuẩn bị cùng mình vạch giới hạn, chuẩn bị sau này cùng Diệp Lăng Phi chính là người xa lạ. Diệp Lăng Phi sao lại để cho Chu Hân Mính thực hiện được ý nghĩ này, cái này gọi là vợ chồng một ngày ân ái trăm năm (nguyên gốc là trăm ngày, nhưng sửa lại là trăm năm cho hay), mặc dù Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính cũng không phải là vợ chồng, nhưng hai người đã có quan hệ vợ chồng rồi, hơn nữa lần trước vẫn là lần đầu tiên của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi sao có thể cứ như vậy coi như không có vấn đề gì với Chu Hân Mính. Hắn cố ý đem quan hệ Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính nói ra, là muốn nói cho Chu Hân Mính, muốn cùng Diệp Lăng Phi quan hệ trong sạch là khó có khả năng.

Nghe được Diệp Lăng Phi nhắc tới Bạch Tình Đình. Trên mặt Chu Hân Mính hiện lên một tia động dung, nhưng trong nháy mắt biến mất, lãnh đạm nói:

- Tôi và Tình Đình có quan hệ cùng anh không có quan hệ, lại nói, Tình Đình cùng anh còn không có chính thức kết hôn. Tôi nghĩ người giống như anh vậy, Tình Đình là sẽ không coi trọng đâu, anh đừng tưởng rằng có thể thuận lý thành chương cùng Tình Đình kết hôn. Bất quá chỉ là anh mơ tưởng mà thôi. Diệp tiên sinh, tôi hiện tại cần phải làm nhiệm vụ, nếu như anh có chuyện gì, phiền anh đi tìm người có thẩm quyền liên quan đi.

Diệp Lăng Phi không nhúc nhích, chắn ở trước mặt Chu Hân Mính, không nhanh không chậm cười nói:

- Chu cảnh quan. Tôi hôm nay vừa vặn không có việc gì, tôi đến cảnh đội chính là tới tìm cô. Nếu như cô thật muốn đi tôi cũng không ngăn trở cô, tôi chuẩn bị đi theo phía sau xe cảnh sát của cô. Dù sao tôi coi như là thị dân tốt, hiệp trợ cảnh sát tuần tra cũng là dĩ nhiên.

- Tùy anh.

Chu Hân Mính đẩy Diệp Lăng Phi một cái, nghĩ muốn đem Diệp Lăng Phi đẩy ra, nhưng Diệp Lăng Phi một chút cũng chưa động. Chu Hân Mính cũng không cùng Diệp Lăng Phi so đo, nếu Diệp Lăng Phi không chịu động. Vậy cô sẽ tránh Diệp Lăng Phi. Kết quả, Chu Hân Mính đi qua bên cạnh Diệp Lăng Phi, đi thẳng đến cửa xe cảnh sát.

Diệp Lăng Phi gãi gãi đầu, thầm nghĩ:“Cô gái này thật sự là không cho mình mặt mũi, nói đi liền đi ngay, một chút thể diện cũng không cấp cho mình.” Diệp Lăng Phi quay người, nhìn thấy Chu Hân Mính trên xe cảnh sát, xe cảnh sát đang khởi động.“Được, đã nói rồi thì phải làm vậy, không thể để Chu Hân Mính xem thường đi.” Nghĩ đến đây. Diệp Lăng Phi đi nhanh vài bước, đi tới trước cửa xe mình, mở cửa xe ra, lên xe.

Trong xe cảnh sát, nhân viên lái xe trong cục cảnh sát Tiểu Triệu qua kính chiếu hậu nhìn thấy có xe đi theo phía sau, hắn cười ha hả đối diện với đích Chu Hân Mính nói:

- Chu tỷ. Tên kia thật sự đi theo rồi.

- Hắn theo hay không theo cùng chúng ta có quan hệ gì. Hắn nguyện ý theo, đó chính là quyền lợi của hắn. Chúng ta không thể can thiệp. Nhưng là, nếu hắn phạm lỗi, chúng ta sẽ không cần khách khí.

Chu Hân Mính lạnh lùng nói.

- Chu tỷ, chị cùng hắn đến cùng chuyện gì xảy ra, mấy ngày hôm trước không phải vẫn tốt sao, như thế nào đột nhiên liền như kẻ thù vậy.

Tiểu triệu cảm thấy kì quái, lẩm bẩm,

- Không phải là người này làm cái gì trêu chọc Chu tỷ tức giận đấy chứ.

- Cậu có yên không, không tập trung lái xe đi, nói cái gì.

Chu Hân Mính trừng mắt, giận dữ hét lên với Tiểu Triệu.

- Được, Chu tỷ, chị đừng tức giận, em không nói là được.

Tiểu Triệu thật là rất sợ Chu Hân Mính nổi giận, trước kia còn có lão đội trưởng có thể uy hiếp Chu Hân Mính, Chu Hân Mính trước mặt lão đội trưởng còn tận lực áp chế tính tình của cô. Nhưng tình huống hiện tại cũng không giống, lão đội trưởng đã hy sinh, đội trưởng mới tới không nói uy hiếp Chu Hân Mính, mà ngay cả nịnh hót đều cũng đã nịnh hót. Tiểu Triệu không rõ, tân đội trưởng rõ ràng đã kết hôn, sao vẫn cùng Chu Hân Mính lôi kéo làm quen, nhìn bộ dáng kia đúng là hận không thể yêu thương, chăm sóc cho Chu Hân Mính.

Cỗ xe cảnh sát đi trên đường chính, bắt đầu tuần tra dọc theo đường chính. Mà Diệp Lăng Phi cũng đi theo địa xe cảnh sát phía trước trên đường chính, khoảng cách với xe cảnh sát chỉ năm sáu mét.

Xe cảnh sát trên đường chính đi một vòng, lại hướng đến khu dân cư. Diệp Lăng Phi không nghĩ ra Chu Hân Mính chuẩn bị đi tuần tra chỗ nào, chỉ có thể đi theo xe cảnh sát hướng tới khu dân cư. Đột nhiên, nhìn thấy xe cảnh sát phía trước tăng tốc, Diệp Lăng Phi tưởng Chu Hân Mính chuẩn bị bỏ rơi xe mình, trong lòng buồn cười nói:

- Nếu như có thể dễ dàng đem tôi bỏ rơi, tôi sẽ mang họ của cô.

Vì vậy, Diệp Lăng Phi cũng nhấn ga, đuổi theo.

Trên thực tế, Chu Hân Mính cũng không có ý nghĩ nhằm vào Diệp Lăng Phi, cô là nhận được mệnh lệnh của trung tâm báo động, nói có người muốn nhảy lầu, yêu cầu cảnh sát phụ cận lập tức chạy tới địa điểm phát sinh, tận khả năng ngăn cản bi kịch phát sinh.

Khi Chu Hân Mính chạy tới, dưới tòa nhà cao hai mươi tầng vây đầy những người xem náo nhiệt, nhìn bộ dáng những người này đã đứng ở dưới lầu thật lâu, trong đó vài kẻ đứng xem có điểm không nhịn được nói:

- Không phải nói nhảy lầu sao, sao còn không nhảy?

Nhân viên phòng cháy còn chưa có tới, Chu Hân Mính và Tiểu Triệu là cảnh sát đầu tiên chạy tới hiện trường.Cứu người như cứu hỏa, Chu Hân Mính và Tiểu Triệu hai người rất nhanh xuống xe cảnh sát, chen qua đám người chật chội, chạy vào trong tòa nhà.

Hai người bọn họ nhân mới vừa chạy vào tòa nhà, Diệp Lăng Phi cũng chạy tới, hắn đem xe dừng lại cạnh xe cảnh sát, đi xuống xe, chợt nghe người đang xem ở bên kia lầm bầm nói:

- Người này cũng thiệt là, có cái gì cùng lắm thì là chuyện luẩn quẩn trong lòng, còn muốn nhảy lầu?

Một bà già vây xem nói:

- Người nhảy lầu này là hàng xóm của tôi, ở tầng mười tám, hình như là làm ăn phá sản, lão bà hắn li hôn, mang theo con cái quay về nhà ngoại, nhất thời nghĩ quẩn. Muốn nhảy lầu. Tuổi còn trẻ, muốn nhảy lầu thật đáng thương.

Người trẻ tuổi bên cạnh bà già lầm bầm nói:

- Nhảy lầu thì nhảy lầu đi, anh bạn này nhảy thì nhanh một chút đi, vội chết người ta rồi.

Diệp Lăng Phi tách đám người, đi vào. Hắn trực tiếp đi vào tòa nhà, đi thang máy lên tới mái nhà. Hắn vừa lên đến mái nhà. Liền nhìn thấy hai người Chu Hân Mính và Tiểu Triệu đang đứng ở giữa mái nhà, khuyên bảo một nam nhân hói đầu thoạt nhìn đã lớn tuổi ước chừng hơn bốn mươi tuổi.

Nam nhân kia ngồi ở bên cạnh mái nhà, quần áo Tây phanh ra, tay phải cầm một cái dụng cụ điện tử to bằng lòng bàn tay. Tay trái hắn đặt ở mép mái nhà, trong miệng không ngừng hô:

- Đều tránh ra, không nên tới gần ta. Nếu không ta liền nhảy xuống đó!

Chu Hân Mính không ngừng khuyên:

- Vị tiên sinh này, trước tiên ông lại đây, chúng tôi có chuyện cần nói, thiên hạ có khó khăn gì không qua được, có thể khiến ông nhảy lầu.

- Ngươi không nên lại đây, tiếp tục đi tới, ta liền nhảy xuống đó.

Tên nam nhân kia không ngừng lặp lại những lời này. Vừa nói. Con mắt lại không ngừng liếc về cái cửa phía mái nhà kia.

Chu Hân Mính chân sợ tên nam nhân này dưới sự kích động tâm tình, làm ra việc ngu ngốc, không thể làm gì khác hơn là lui về phía sau hai bước, trong miệng nói:

- Được, được, tôi lui về phía sau, ông nghìn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ.

Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua giày da tên nam nhân kia không có một hạt bụi đích, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh. Liền thấy Diệp Lăng Phi đi tới bên người Chu Hân Mính, tay phải vỗ vai Chu Hân Mính nói:

- Việc này để cho tôi lo.

Chu Hân Mính sửng sốt. Chờ cô hiểu được là Diệp Lăng Phi vỗ vai chính mình, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi tới bên cạnh tên nam nhân kia. Vừa nghĩ đến Diệp Lăng Phi lại cùng cô có tiếp xúc thân thể, Chu Hân Mính trong lòng nhảy lên một chút. Mặc dù cô rất muốn không có một chút quan hệ cùng Diệp Lăng Phi, nhưng không phải dễ dàng như vậy, nhất là đêm đó Diệp Lăng Phi đã mang cho cô cảm giác sung sướng chưa bao giờ từng có. Cho tới bây giờ. Cô vẫn thường thường nhớ tới. Nhưng Chu Hân Mính biết Diệp Lăng Phi chính là chồng của bạn tốt mình - Bạch Tình Đình, cô tuyệt đối không thể cùng Diệp Lăng Phi lại có bất cứ quan hệ gì.

Chu Hân Mính chỉ lo nghĩ tới chuyện của mình. Hoàn toàn không thấy Diệp Lăng Phi không để ý tên nam nhân kia rống lên một tiếng giống như giết heo, đã ngồi ở bên cạnh tên nam nhân kia, khoảng cách hai người lúc đó bất quá chỉ một mét.

- Ông bạn, đừng làm như giết heo vậy, khó nghe quá.

Diệp Lăng Phi từ trên người lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu ném qua,

- Trước hút điếu thuốc, lúc tôi mới vừa rồi tới không thấy có phóng viên tòa soạn và đài truyền hình, tôi dự tính bọn họ chạy tới ít nhất còn năm, sáu phút nữa, năm, sáu phút này đủ chúng ta hai người hút điếu thuốc.

Nam nhân kia ngây ngẩn cả người, hắn thấy tên nam nhân xa lạ trước mặt này, không rõ tên nam nhân này tại muốn cái gì.

- Nhìn cái rắm á.

Diệp Lăng Phi mới vừa châm điếu thuốc ngậm trong miệng, liền nhìn thấy tên nam nhân kia ngơ ngác nhìn mình, cũng không cầm bật lửa, Diệp Lăng Phi cau mặt, mắng:

- Ngươi nghĩ lão tử là cảnh sát à, không có việc gì phải quan tâm ngươi. Nói cho ngươi, lão tử chính là đến xem náo nhiệt, ngươi chết hay không chết chẳng liên quan gì đến ta. Cho nên, ngươi đừng lấy nhảy lầu dọa ta. Hiện tại, tâm trạng ta đang tốt, lại đây cùng ngươi trò chuyện hai câu, ngươi đừng làm mất hết mặt mũi. Mau cầm lấy bật lửa, không muốn hút thì đưa cho ta, ta còn hút chứ!

Diệp Lăng Phi này nhất mắng, đem nam nhân kia mắng đến phục hồi tinh thần lại, liền nhặt điếu thuốc dưới chân lên, châm lửa đốt.

Chu Hân Mính lúc này đã lấy lại tinh thần, vừa thấy Diệp Lăng Phi lại chạy đến ngồi cạnh nam nhân muốn nhảy lầu kia, trong lòng oán hận, thầm nghĩ:“Diệp Lăng Phi, ngươi có phải ăn no rửng mỡ hay không, nơi nào náo loạn ngươi tới ngay nơi đó.” Lại vừa nghe Diệp Lăng Phi nói, Chu Hân Mính trong lòng xúc động, thầm kêu khổ, Diệp Lăng Phi này không phải kích thích nam nhân kia nhảy lầu sao? Nhưng kết quả nhưng lại làm cho Chu Hân Mính giật mình không nhỏ, liền thấy nam nhân kia không chỉ không bị kích thích nhảy lầu, trái ngược lại nghe Diệp Lăng Phi nói, ngoan ngoãn cầm điếu thuốc, châm lửa hút.

Diệp Lăng Phi mặc kệ Chu Hân Mính nhìn chằm chằm mình, hắn thở ra một hơi khói, cười ha hả hỏi:

- Ông bạn họ gì, đang làm gì?

- Họ Vương, tôi là buôn bán.

Nam nhân kia thuận miệng trả lời, ngay sau đó ý thức được chính mình không nên cùng Diệp Lăng Phi nói chuyện như vậy, đem điếu thuốc mới vừa hút hai hơi nhổ ra đi ngoài, dùng chân dập tắt. Lúc này, có một chút tàn thuốc rơi vào cổ tay áo hắn, hắn nhẹ nhàng phủi xuống.

Toàn bộ chuyện này đều lọt vào mắt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:

- Vương tiên sinh, tôi xem ông vẫn bảo trì an tĩnh thật tốt, đàng hoàng chờ phóng viên đến đi, đừng náo loạn.

- Ngươi nói cái gì?

Nam nhân tâm tình kích động đứng lên, vốn đang ngồi, lúc này đột nhiên đứng lên.

Lần này hù dọa Chu Hân Mính một phen, cô tưởng rằng Diệp Lăng Phi kích thích người này, vội vã nói:

- Vị tiên sinh này, ông không nên kích động.

Nói xong, cô đối với Diệp Lăng Phi nhíu mày tức giận nói:

- Diệp Lăng Phi, anh ở chỗ này làm gì, nhanh đi cho tôi!

Diệp Lăng Phi khẽ cười nói:

- Hân Mính, cô đừng tức giận, trong lòng tôi hiểu rõ chính mình đang làm cái gì.

Vừa nói, hắn nhìn xuống phía dưới một cái, lại ngẩng đầu nói:

- Tin rằng phóng viên rất nhanh sẽ tới ngay, tôi thấy giờ đã là thời gian vị tiên sinh này biểu diễn rồi.

Quả thật, hai, ba phút đồng hồ sau, hơn mười người cảnh sát cùng bảy, tám phóng viên liền xuất hiện trên mái nhà, trong đó phóng viên đài truyền hình thành phố Vọng Hải mang theo người quay camera, người cầm camera kia đem camera nhắm ngay tên muốn nhảy lầu kia.

- Vương tiên sinh, hiện tại là thời gian ông biểu diễn, tôi hy vọng ông biểu diễn sẽ không để cho tôi thất vọng.

Diệp Lăng Phi cười lạnh một tiếng, đem tàn thuốc ném tại dưới chân, ngay sau đó đứng dậy, chạy sang một bên, đem tên nhảy lầu kia hoàn toàn lộ diện trước camera.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK