Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Văn lên xe taxi, cô và Thái Tiểu Ngọc đã hẹn gặp nhau ở một quán cà phê. Sau khi Mộ Văn ngồi lên xe, cô để túi xách ở bên tay phải, đây là thói quen của cô, như vậy thì sẽ tiện khi xảy ra chuyện gì đó, cô có thể cầm lấy súng ngắn trong thời gian ngắn nhất. Súng ngắn đặc chế để ở trong túi xác, vừa rồi lúc nói chuyện điện thoại với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đã nhắc nhở Mộ Văn nên mang súng ngắn theo bên người, để phòng ngừa bất trắc. Trong lòng Mộ Văn cũng không dám chắc chắn, đúng như Diệp Lăng Phi đã nói, đã nhiều năm không gặp rồi, căn bản không biết đối phương đã trải qua chuyện gì, sẽ có thay đổi như thế nào. Cô nhắm mắt lại, nghĩ đến những chuyện trước kia, đã nhiều năm như vậy, với Mộ Văn những chuyện khi còn nhỏ vẫn in sâu trong lòng cô, khó có thể quên được. Mộ Thiên Dương cũng thế, Mộ Thiên Dương đã từng nói với Mộ Văn rất nhiều lần, hắn muốn gặp những người bạn từng ở trong cô nhi viện, chỉ tiếc rằng, cả hai đều không có cơ hội. Điện thoại Mộ Văn chợt đổ chuông, Mộ Văn mở mắt ra, thấy xe taxi đang đứng ở trước một ngã tư. Giao thông ở thành phố Vọng Hải rất hỗn loạn, nếu trên đường xảy ra tai nạn giao thông thì chuyện kẹt xe sẽ lại càng phiền phức. Mộ Văn lấy di động ra ra, thấy số điện thoại gọi tới là một số máy lạ hoắc. Cô không nhận ra chủ nhân của số điện thoại này là ai, Mộ Văn nghe điện thoại, hỏi:

- Xin lỗi là ai đấy ạ, xin hỏi bạn muốn tìm ai?

- Tôi tìm cô!

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông, Mộ Văn nhướng mày, cô nghe giọng nói của người đàn ông này thì cảm thấy đã từng gặp ở đâu đó, nhưng cô lại không dám chắc. Mộ Văn nhìn ra bên ngoài, xe taxi vẫn còn đang kẹt ở giữa, phía trước ít nhất cũng có tầm mười chiếc xe, đèn xanh ở đây chỉ có 30 giây, nếu như có chủ xe nào chậm trễ một chút, xe taxi của Mộ Văn căn bản sẽ lại phải chờ đèn đỏ. Mộ Văn không nhìn ra ngoài nữa, cô cảnh giác hỏi thăm:

- Anh là ai?

- Cô không nên hỏi nhiều, tóm lại cô đừng đi gặp Thái Tiểu Ngọc!

Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói,

- Đây là lời cảnh cáo của tôi, cô không đi gặp Thái Tiểu Ngọc thì tốt hơn đấy!

Nói xong, người đó dập máy. Mộ Văn thì chẳng hiểu đầu đuôi thế nào, không biết đây là chuyện gì nữa, sao một người đàn ông lạ hoắc lại gọi điện thoại đến cho mình, cảnh cáo mình không nên đi gặp Thái Tiểu Ngọc. Đây là cảnh cáo vì sự nguy hiểm của cuộc hẹn hay là một cách uy hiếp, Mộ Văn không rõ mục đích của người đàn ông gọi điện thoại tới để làm gì, nhất thời cô cũng không đoán ra rốt cuộc người đàn ông gọi điện thoại tới là ai. Cô dừng lại một chút, sau đó hỏi tài xế xe taxi:

- Bác tài, hoàn cảnh ở quán cà phê Thượng Hảo trên đường Sơn Tây thế nào?

- Cô nói quán cà phê Thượng Hảo à, rất không tệ, là quán cà phên nổi tiếng trên đường Sơn Tây, rất nhiều người thích đến quán cà phê Thượng Hảo. Tôi cũng thường đưa khách đến chỗ đó!

Bác tài xế đó rất mau mồm mau miệng, giới thiệu kỹ càng cho Mộ Văn về quán cà phê Thượng Hảo. Quán cà phê Thượng Hảo là một chuỗi các quán cà phê, chi nhánh trải rộng trên toán thành phố Vọng Hải. Quán cà phê Thượng Hảo trên đường Sơn Tây có quy mô khá lớn, hoàn cảnh cũng tốt, rất nhiều người thích đến đó uống cà phê, nói chuyện phiếm. Mộ Văn nghe xong tài xế xe taxi nói xong, lúc đó mới yên lòng lại, cô ta cho rằng, cái quán cà phê Thượng Hảo đó không có vấn đề gì. Địa điểm là do Thái Tiểu Ngọc lựa chọn, Thái Tiểu Ngọc nói cô ta quen thuộc với hoàn cảnh bên đấy. Trước đó Mộ Văn không suy nghĩ nhiều, bây giờ mứi nghĩ đến chuyện hỏi thăm xem hoàn cảnh ở chỗ đó thế nào, sau khi biết được đó là một quán cà phê có uy tín, cô mới cảm thấy yên lòng, Thái Tiểu Ngọc sẽ không gây bất lợi cho mình. Nhưng đối với cuộc điện thoại cảnh cáo nặc danh kia, Mộ Văn nhất thời không đoán ra, chỉ có thể coi đó là lời cảnh cáo mình không nên tiếp xúc với Thái Tiểu Ngọc, có thể là có người lo lắng mình sẽ làm tổn thương Thái Tiểu Ngọc. Mộ Văn nghĩ tới đây, cô cảm thấy vững dạ hơn, nếu đã bắt chuyện với tài xế, vậy thì cứ tiếp tục trò chuyện để giết thời gian, lúc tắc đường mà ngồi tán chuyện thì sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

Quán cà phê Thượng Hảo nằm trên đường Sơn Tây, đường Sơn Tây là một trong những con đường buôn bán sầm uất ở thành phố Vọng Hải, người lưu lượng rất lớn, lúc Mộ Văn đi đến đường Sơn Tây, trên đường người đi lại tấp nập. Quán cà phê Thượng Hảo nằm ngay đầu đường Sơn Tây, xe taxi liên tiếp dừng lại, Mộ Văn thanh toán tiền xong thì đã có người lên xe. Việc làm ăn của cánh taxi trên đường Sơn Tây cũng không tệ, có rất nhiều người muốn bắt xe. Mộ Văn cầm túi xác, đứng ở trước cửa quán cà phê Thượng Hảo, dò xét hoàn cảnh xung quanh, đây là thói quen sau nhiều năm của Mộ Văn, sau khi đến một chỗ nào đó, nhất định phải lưu ý đến hoàn cảnh xung quanh. Cô không thể đảm bảo mình sẽ không gặp nguy hiểm, một khi gặp phải nguy hiểm, cô sẽ tìm được đường thoát nhanh nhất. Lúc Mộ Văn tới nơi, đại sảnh tầng một của quán cà phê đã chật kín người, không có chỗ ngồi trống nữa, cô chỉ có thể đi lên tầng hai. Thái Tiểu Ngọc còn chưa tới, Mộ Văn tìm một chỗ ngồi, bảo nhân viên phục vụ mang một ly cà phê tớ trước. Cô để túi xách xuống, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Thái Tiểu Ngọc. Điện thoại của Thái Tiểu Ngọc không có người nghe máy, Mộ Văn cảm thấy kỳ quái, cô gọi lại lần nữa, lần này Thái Tiểu Ngọc mới nhận điện thoại. Thái Tiểu Ngọc nói với Mộ Văn nói là cô đang chạy tới, chỉ là, Tiểu Cửu còn có một số việc, tạm thời không thể tới, chỉ có một mình cô ta tới. Mộ Văn cũng không nghĩ nhiều, nói:

- Bây giờ tôi đã ở trong quán cà phê rồi, sau khi cô tới thì cứ lên lầu hai tìm tôi!

- Được, bây giờ tôi sẽ qua đó!

Thái Tiểu Ngọc đáp.

Mộ Văn để điện thoại di động xuống, nhân viên phục vụ đã đưa cà phê lên. Mộ Văn quấy ly cà phê, trong lòng nghĩ xem khi gặp Thái Tiểu Ngọc thì nên nói cái gì, hôm nay ở đại học Vọng Hải, Mộ Văn đã cảm thấy Thái Tiểu Ngọc chính là người cô muốn tìm, lúc trước, cô không dám khẳng định, mãi cho đến khi xem qua tư liệu về Thái Tiểu Ngọc hộ, Mộ Văn mới có thể chắc chắng rằng, Thái Tiểu Ngọc chính là người mà cô muốn tìm. Lần này đến thành phố Vọng Hải chấp hành nhiệm vụ, Mộ Văn thật sự không ngờ trong lúc vô tình lại tìm được người bạn trong quá khứ. Cô đơn lâu như vậy, ở trong lòng Mộ Văn, cô hi vọng mình có một người bạn. Đương nhiên, bởi vì Thái Tiểu Ngọc là con gái nuôi của Thái Duyệt, Mộ Văn hi vọng có thể từ Thái Tiểu Ngọc biết được nhiều tin tức về Thái Duyệt hơn, đây là một chuyện nhất cử lưỡng tiện. Mộ Văn vừa uống được mấy ngụm, kết quả điện thoại của cô lại đổ chuông. Mộ Văn cầm điện thoại lên, thấy người gọi tới là Thái Tiểu Ngọc, cô nghe máy, nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp của Thái Tiểu Ngọc:

- Mộ Văn, xin lỗi, tôi đang có chút việc. Tiểu Cửu xảy ra chuyện ở vùng ngoại ô, bây giờ tôi phải qua bên đó, thế này đi, lần khác chúng ta gặp nhau nhé!

Mộ Văn nghe Thái Tiểu Ngọc nói như vậy, cô cũng cuống cả lên, lần này đến đây cô không chỉ muốn gặp Thái Tiểu Ngọc, còn hi vọng được gặp Tiểu Cửu nữa. Khi còn bé, Tiểu Tam, Tiểu Cửu, đều là tay sai của cô và Mộ Thiên Dương. Mộ Văn nghe Thái Tiểu Ngọc nói Tiểu Cửu xảy ra chuyện, Mộ Văn cũng rất sốt ruột, cô nói:

- Tiểu Ngọc, tôi cũng muốn đi xem thế nào, cô nói địa chỉ đi!

Đầu dây bên kia Thái Tiểu Ngọc dừng lại một lát mới lên tiếng:

- Bây giờ tôi sắp đến quán cà phê Thượng Hảo rồi, thế này đi, bây giờ tôi qua đó đón chị, sau đó hai người chúng ta cùng đi. Đương nhiên, nếu như chị có việc quan trọng khác thì cứ đi giải quyết chuyện của chị đi, tôi và Tiểu Cửu không có sao đâu. Hai chúng tôisống rất tốt, chị không cần quá quan tâm đến chúng tôi!

Mộ Văn nói:

- Tiểu Ngọc, tôi không có chuyện gì, tôi cũng hi vọng Tiểu Cửu không có chuyện gì, bây giờ tôi chờ cô ở ngoài cửa quán cà phê!

Mộ Văn nói đến đây, lại bổ sung thêm:

- Tôi rất muốn gặp cô và Tiểu Cửu, tôi vẫn còn nhớ những chuyện hồi nhỏ của chúng ta. Tiểu Ngọc, lần này tôi cố ý đến thành phố Vọng Hải để gặp hai người đấy!

Thái Tiểu Ngọc đáp:

- Vậy được rồi, bây giờ tôi qua đó, có chuyện gì chúng ta gặp nhau rồi nói sau!

Thái Tiểu Ngọc nói đến đây, không nói tiếp nữa, trực tiếp cúp máy. Khi Mộ Văn nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến những tiếng “tút tút”, cô cũng để điện thoại xuống, gọi nhân viên phục vụ thanh toán tiền, cầm túi xác rời khỏi quán cà phê. Mộ Văn đứng ở cửa ra vào của quán cà phê chờ Thái Tiểu Ngọc đến, trong lòng Mộ Văn, còn đang suy nghĩ chờ khi gặp Thái Tiểu Ngọc phải xưng hô thế nào, có nên gọi cô ta là Tiểu Tam Nhi không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK