Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Được!

Dã Thú gật đầu, hắn đứng dậy, cùng Diệp Lăng Phi đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi vừa vào phòng Dã Thú liền lấy thuốc lá ra châm lửa hút, ở trước mặt Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi không hút thuốc, nhưng ở đây chỉ có Dã Thú, Diệp Lăng Phi không cần phải quan tâm những thứ này, hắn nhìn Dã Thú, nói:

- Dã Thú, cậu kể lại cho anh nghe, rốt cuộc là có chuyện gì?

- Đây chỉ là một loại cảm giác của, dường như là Dã Lang đã xảy ra chuyện!

Dã Thú nói,

- Nhưng em cũng không biết diễn đạt thế nào!

Trước kia quan hệ giữa Dã Thú và Dã Lang không sâu sắc như bây giờ, chỉ từ sau khi hai người đi theo Diệp Lăng Phi đến sống ở thành phố Vọng Hải, quan hệ của hai người càng ngày càng trở nên thân thiết, tuy là Dã Lang đi Hồng Kông, nhưng hai người vẫn liên lạc đều đặn, Dã Thú bởi vì phải đi theo Diệp Lăng Phi làm việc, không hỏi thăm tình hình của Dã Lang ở bên đó thế nào. Hai ngày nay Dã Thú không thể nào liên hệ được với Dã Lang, tuy vậy hắn cũng không để tâm lắm. Chỉ có điều, hôm nay vẫn tiếp tục không liên lạc được với Dã Lang, đó chưa phải mấu chốt, mấu chốt là ngay cả Lương Ngọc cũng không liên lạc được, điều này khiến cho Dã Thú cảm giác có lẽ là Dã Lang đã xảy ra chuyện gì đó ở Hồng Kông. Dã Thú kể lại những chuyện này cho Diệp Lăng Phi nghe, sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, hắn mới biết hóa ra đây mới chỉ là suy đoán của Dã Thú, không phải là Dã Lang thật sự đã xảy ra chuyện, hắn mới cảm thấy yên tâm hơn một chút. Diệp Lăng Phi rút điếu thuốc lá ra khỏi miệng, nói với Dã Thú:

- Dã Thú, những thứ này chỉ là suy đoán chủ quan của cậu thôi, có thể hai ngày nay Dã Lang có chuyện gì đó, chỉ là, cậu lo lắng như vậy cũng là bình thường, dù sao những chuyện chúng ta từng làm trong quá khứ đều là trái pháp luật, nếu như Dã Lang bị cảnh sát Hồng Kông chú ý thì quả là chuyện không dễ giải quyết. Dã Thú, thế này đi, câu đến Hồng Kông tự mình tìm Dã Lang xem sao!

- Lão đại, em cũng có ý này!

Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, hắn nói:

- Sở dĩ em tìm anh là vì vấn đề này. Lão đại, ngày mai em không về thành phố Vọng Hải nữa, trực tiếp đến Hồng Kông, sau khi em đến Hồng Kông thì sẽ liên hệ với anh!

- Cũng tốt, cứ quyết định như vậy đi!

Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Dã Thú, nói:

- Dã Thú, cậu cũng phải cẩn thận một chút, có chuyện gì thì phải liên hệ với anh!

Lúc Diệp Lăng Phi quay lại, Bành Hiểu Lộ còn đang nằm ngủ ở trên giường. Bành Hiểu Lộ đã uống đến say, Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ, khẽ lắc đầu, hắn để cho Bành Hiểu Lộ nằm ở trên giường, mà mình thì ngồi bên giường, cau mày trầm tư. Diệp Lăng Phi không suy nghĩ về việc mối quan hệ giữa hắn và Bành Hiểu Lộ sẽ đi về đâu, đây không phải là chuyện quá quan trọng, lúc này Diệp Lăng Phi đang nghĩ đến Chu Ngọc Địch. Diệp Lăng Phi vốn tưởng rằng sau khi hai chị em Thanh Nhi cầm lấy ngọc bội giả về Vọng Hải, Chu Ngọc Địch sẽ lập tức liên hệ với hắn, không ngờ Chu Ngọc Địch căn bản không có phản ứng gì, chẳng lẽ Chu Ngọc Địch cho rằng miếng ngọc bội đó là thật sao? Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, lập tức phủ nhận, không đúng, Chu Ngọc Địch sao có thể không phân biệt thật giả được chứ, nếu hai chị em Thanh Nhi giao miếng ngọc bội đó cho Chu Ngọc Địch, Chu Ngọc Địch nhất định sẽ nhận ra miếng ngọc bội đó là giả, theo lý thuyết, nếu như Chu Ngọc Địch nhận ra đó là ngọc bội giả thì sẽ gọi điện thoại tới, nhưng Chu Ngọc Địch phản ứng vô cùng lãnh đạm, dường như là không hề có chuyện gì. "Rốt cuộc thì người phụ nữ này đang làm cái gì đây?" Diệp Lăng Phi trong nội tâm âm thầm suy tính. Trước kia, Diệp Lăng Phi không nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng người phụ nữ này, bây giờ vẫn vậy, Chu Ngọc Địch đột nhiên xuất hiện ở thành phố Vọng Hải, bối cảnh thần bí của cô ta càng khiến cho Diệp Lăng Phi không nhìn thấu. Chỉ là, Diệp Lăng Phi có thể khẳng định một điều, Chu Ngọc Địch và hắn tuyệt đối sẽ không trở thành bạn, mặc dù Chu Ngọc Địch ngụy trang rất tốt nhưng vẫn khiến cho Diệp Lăng Phi cảm giác được ở trong lòng Chu Ngọc Địch vẫn ẩn chưa cừu hận với Diệp Lăng Phi.

- Thật sự là một chuyện khiến người ta đau đầu!

Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, đi ra ngoài gian phòng, hắn vừa điện thoại vừa nói:

- Chu Ngọc Địch, chẳng lẽ cô cho rằng cô không gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không gọi điện thoại cho cô sao?

Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Diệp Lăng Phi đã nghe thấy trong điện thoại truyền đến thanh âm huyên náo.

- Chu Ngọc Địch, bây giờ tôi không có việc gì, muốn gọi điện thoại cho cô để ôn lại chuyện cũ, sẽ không làm phiền cô chứ?

- Diệp Lăng Phi, tôi đang đợi cú điện thoại này của anh đây!

Theo trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Chu Ngọc Địch, cô ta nói:

- Tôi bị anh đùa bỡn, không phải sao? Diệp Lăng Phi, trong lòng tôi rất hiếu kỳ, anh làm như vậy rốt cuộc mục đích là vì cái gì, tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, tại sao anh phải làm như vậy, anh có thể nói cho tôi biết không?

- Cô định nói đến chuyện gì?

Diệp Lăng Phi hỏi,

- Cô định nói đến ngọc bội hay là muốn nói đến hai cô vệ sỹ đáng yêu kia của cô?

- Đương nhiên là cả hai chuyện đó!

Chu Ngọc Địch nhẹ nhàng nói,

- Tôi đã cân nhắc qua, anh không cần phải đưa ngọc bội cho hai người đó, cho dù anh muốn đùa bỡn tôi, cũng không cần phải bảo bọn họ đến chỗ đó với anh, hơn nữa lại lấy ba đánh hai. Diệp Lăng Phi, cái này không phù hợp với cá tính của anh, trừ phi anh còn ẩn ý khác?

- Cô muốn nói gì thì nói!

Diệp Lăng Phi nói,

- Tóm lại chuyện đã đến nước này, Chu Ngọc Địch, chúng ta nên bàn về vụ giao dịch của chúng ta thì hơn. Bây giờ trong tay tôi cũng có ngọc bội rồi, chúng ta chừng nào thì bắt đầu đàm phán đây?

- Ừm, tôi đã nói rồi, nửa tháng nữa đi!

Chu Ngọc Địch nói,

- Ngày mai tôi phải rời khỏi thành phố Vọng Hải, sau khi tôi trở về thì sẽ bàn chuyện hợp tác của hai chúng ta, đương nhiên tôi cũng không loại trừ khả năng mời anh ra nước ngoài, có được không vậy?

- Tùy cô thôi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Vậy tôi chờ tin tốt lành của cô! Chu Ngọc Địch, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, cái kho báu kia tôi muốn được chia một nửa!

- Chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy!

Chu Ngọc Địch nói,

- Tôi vừa mới biết được, ở thành phố Vọng Hải còn có một người nắm giữ ngọc bội, cộng với miếng ngọc bội trong tay người đó, chúng ta đã gom đủ số ngọc bội rồi. Chỉ là, những miếng ngọc bội của tôi đều được cất giữ ở nước ngoài, tổng cộng chín miếng ngọc bội, trong đó sáu miếng ở trong tay tôi, trong tay anh có hai miếng, người kia cũng có một miếng ngọc bội. Diệp Lăng Phim nếu như đem chín khối ngọc bội đó hợp lại cùng một chỗ, có thể sẽ có một kỳ tích, cũng có thể chỉ là một truyền thuyết, tóm lại, tôi không làm chủ được!

- Tôi biết, những miếng ngọc bội đó không ở trong tay cô!

Diệp Lăng Phi nói,

- Chu Ngọc Địch, tôi sớm đã biết cô chẳng qua chỉ là một người phát ngôn mà thôi, thực sự đáng sợ hẳn là đám người đứng sau lưng cô, là một cái tổ chức chuyên môn buôn bán các tác phẩm nghệ thuật, tổ chức của các cô có nhân mạch quan hệ mà tôi không thể nào đạt tới, đây cũng là lý do vì sao cô không sợ tôi. Chẳng qua là mọi chuyện đã đến nước này, nói thẳng với cô nhé, Chu Ngọc Địch, tôi biết rõ chuyện của cô, từ nay về sau, cô đừng có chơi thủ đoạn trước mặt tôi nữa, kẻ chịu thiệt sau cùng có thể là cô đấy!

Chu Ngọc Địch ở bên kia trầm mặc một lát rồi nói:

- Diệp Lăng Phi, anh đã nói thẳng như vậy, tôi cũng không cần khách khí với anh, tôi nói thật với anh, nếu như có thể thì tôi không muốn liên hệ với anh, tên tiểu nhân nhà anh khiến tôi cảm thấy rất chán ghét, tôi sẽ không quên chuyện lúc trước anh muốn đưa tôi vào chỗ chết đâu. Tôi còn phải làm ăn ở Trung Quốc, không muốn phát sinh xung đột với anh. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là những kẻ khác sẽ không ra tay với anh!

- Sự tình rồi sẽ có lúc phải kết thúc, chẳng phải như vậy sao?

Diệp Lăng Phi nói,

- Lúc trước chúng ta cùng nhập cư trái phép đến Anh quốc, là chúng ta có thể chung sống rất tốt, nhưng đáng tiếc là lòng tham của các cô quá lớn. Chu Ngọc Địch, nếu như cô vẫn còn liên hệ với bọn họ thì có thể chuyển lời của tôi đến bọn họ, nói cho bọn họ biết, tôi lúc nào cũng sẵn sàng đợi họ đến!

Diệp Lăng Phi nói xong liền cúp máy, hắn vô ý thức muốn cầm một điếu thuốc lá, nhưng lại không có, Diệp Lăng Phi chỉ có thể khẽ thở dài. Chuyện trong quá khứ căn bản là không thể thoát ea được, sau khi mẹ mất, Diệp Lăng Phi đến Quảng Châu, lại từ Quảng Châu nhập cư trái phép đến Anh quốc, trên con đường đó, chuyện gì hắn cũng đã trải qua, sống và chết đối với hắn mà nói, sớm đã không còn quan trọng nữa rồi. Diệp Lăng Phi quay trở lại gian phòng của mình, trong phòng tối đen, Diệp Lăng Phi nhớ rõ là lúc mình đi ra không hề tắt đèn. Ngay lúc Diệp Lăng Phi định bật đèn, môi của hắn đã chạm vào môi một cô gái, sau đó hắn ôm lấy tấm thân mềm mại, đó chính là Bành Hiểu Lộ, thân thể mềm mại nõn nà, Bành Hiểu Lộ không mặc quần áo, ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi trong lòng đang bức bối, đột nhiên có một vưu vật tuyệt thế không gì sánh nổi ở trong ngực, hắn không nghĩ nhiều, bế Bành Hiểu Lộ đi đến bên giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK