- Tuyết Hàn, em muốn đi đâu?
- Em cũng không biết.....!
Hơi thở của Trương Tuyết Hàn có chút dồn dập, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nét ửng hồng, Trương Tuyết Hàn cúi đầu, không chịu nói rốt cuộc cô muốn đi đâu, chỉ là nói:
- Hai ngày nữa em phải trở về nhà rồi, sẽ phải ở nhà hơn một tháng, Diệp đại ca....!
Trương Tuyết Hàn vừa nói ra những lời này, Diệp Lăng Phi trong lòng lập tức hiểu được. Trương Tuyết Hàn đây là ra ám hiệu với Diệp Lăng Phi, hi vọng có thể đi chơi với Diệp Lăng Phi một lần. Diệp Lăng Phi nghĩ lại cũng đúng, mình và Trương Tuyết Hàn quả thật rất ít khi gặp nhau, Trương Tuyết Hàn bây giờ cũng coi là người phụ nữ của Diệp Lăng Phi, trong khi nói chuyện ít nhiều gì cũng phải có ý tứ trên phương diện này, nếu Diệp Lăng Phi còn muốn nói rõ, hắn lo Trương Tuyết Hàn sẽ thương tâm.
- Tuyết Hàn, anh biết một chỗ rất hay, chúng ta có thể đến đó di dạo.....!
Diệp Lăng Phi suy nghĩ đến tình hình sức khỏe của Trương Tuyết Hàn, không thể nào dẫn Trương Tuyết Hàn đi chơi ở những chỗ kích thích được, hắn lựa chọn đơn giản đến một số nơi mà các đôi tình nhân thường đi ở thành phố Vọng Hải, ví dụ như là quán cà phê, rạp chiếu phom, phòng ăn, bể bơi..v.v.... Trên đường đi, Diệp Lăng Phi luôn suy nghĩ nên nói như thế nào với Trương Tuyết Hàn về chuyện của Nam Uyển, hắn muốn biết bên Nam Uyển có chỗ nào tương đối an toàn, thích hợp để cất giữ những vật phẩm quý giá không, nhưng mấy câu đó rađến khóe miệng, Diệp Lăng Phi vẫn nuốt trở về, hắn không muốn phá hỏng bầu không khí, từ nét ửng hồng trên gương mặt của Trương Tuyết Hàn có thể thấy, Trương Tuyết Hàn rất mong đợi lần đi chơi này với hắn. Diệp Lăng Phi lái xe đến trước cửa công viên ở bên bờ biển, sau khi dừng xe, Diệp Lăng Phi đưa tay ra véo nhẹ cái mũi xinh tinh xảo như điêu khắc của Trương Tuyết Hàn một cái, nói:
- Tuyết Hàn, anh biết chỗ này có một quán cà phê âm nhạc bên bờ biển rất. Chúng ta có thể đến đó ngồi một chút!
Trương Tuyết Hàn ngẩng đầu khẻ mỉm cười, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười xuất phát từ nội tâm. Diệp Lăng Phi trong lòng cảm thán một phen, một cô gái như Trương Tuyết Hàn quả nhiên rất dễ dàng thỏa mãn, mình chỉ dẫn Trương Tuyết Hàn đến tìm một chỗ lãng mạn, Trương Tuyết Hàn đã tươi cười rực rỡ như vậy. Diệp Lăng Phi nhìn thấy dáng tươi cười của Trương Tuyết Hàn, không khỏi nghĩ tới Bạch Tình Đình, dường như khi Bạch Tình Đình bắt đầu quen biết hắn, cứ nhìn thấy hắn trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, sau này, thái độ của Bạch Tình Đình mới có sự thay đổi, bây giờ nhớ lại, Diệp Lăng Phi cảm thấy chuyện này thật cười, lúc trước hắn không thể ngờ Bạch Tình Đình sẽ trở thành vợ hắn, hơn nữa còn yêu hắn như vậy. Uỳnh! Từ cửa công viên truyền đến một tiếng "Uỳnh", tiếng động lớn này khiến cho Trương Tuyết Hàn vừa mới xuống xe sợ hết hồn, Trương Tuyết Hàn nắm chặt cánh tay Diệp Lăng Phi, hướng cặp mắt xinh đẹp về phía cửa công viên, sau khi nhìn thấy tiếng động đó chỉ là tiếng nổ của quả bóng bay bị một cậu bé làm vỡ, Trương Tuyết Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, phát hiện mình đang nắm chặt cánh tay Diệp Lăng Phi, gương mặt Trương Tuyết Hàn liền đỏ bừng lên, nhưng cô vẫn không buông tay ra. Diệp Lăng Phi thì không lo lắng bị khác người nhìn như thế nào, điều hắn lo lắng hơn là nếu như Trương Tuyết Hàn bị người khác nhìn thấy có hành vi thân mật với mình như vậy, Trương Tuyết Hàn có thể gặp phải áp lực. Diệp Lăng Phi vốn định nhắc nhở Trương Tuyết Hàn không nên như thế, nhưng hắn vừa nghiêng đầu, đã nhìn thấy Trương Tuyết Hàn đang nhìn hắn với ánh mắt chan chứa tình cảm, Diệp Lăng Phi vội vàng quay đầu sang chỗ khác, nói:
- Tuyết Hàn, chúng ta vào đi thôi!
Người trong công viên ven bờ biển khá đông, bây giờ đã là buổi chiều, theo lý thuyết lúc này có thể thanh thản tản bộ ở trong công viên chỉ có thể là những cụ ông cụ bà đã về hưu, nhàn rỗi không có việc gì thì đi bộ đến đây, hoặc là có một số cặp tình nhân tới đây để tìm kiếm không khí lãng mạn, nhưng trừ hai nhóm người này ra, cũng có không ít thanh thiếu niên tới đây bơi lội..... Diệp Lăng Phi vừa đi vào, lập tức ý thức được mình không nên dẫn Trương Tuyết Hàn tới đây. Hắn biết ở trong công viên ven bờ biển có một quán cà phê âm nhạc, hoàn cảnh ưu nhã, thích hợp nhất để đến uống cà phê, trò chuyện, nhưng Diệp Lăng Phi lại quên mất bờ biển gió lớn, nếu để cho Trương Tuyết Hàn bị lạnh, vậy thì sẽ không tốt. Diệp Lăng Phi cảm thấy bận tâm, quay sang phía Trương Tuyết Hàn, ân cần hỏi:
- Tuyết Hàn, em có lạnh không?
- Em không lạnh!
Trương Tuyết Hàn ôm hai tay trước ngực, gió biển thổi tóc cô, Trương Tuyết Hàn mặc ít quần áo, nếu như là những cô bé bình thường khác, mặc dù mặc rất ít nhưng ra biển cũng sẽ không sợ lạnh, nhưng Trương Tuyết Hàn lại khác, thể chất của Trương Tuyết Hàn rất yếu, lúc trước Diệp Lăng Phi từng đưa cho Trương Tuyết Hàn mọt ít thuốc, nhưng thuốc đó chỉ để chữa bệnh tim của Trương Tuyết Hàn thôi, thể chất của Trương Tuyết Hàn không phải ngày một ngày ha là có thể thay đổi, cần điều trị nhiều, mới có thể làm cho thể chất của Trương Tuyết Hàn dần dần khá lên. Diệp Lăng Phi nhìn Trương Tuyết Hàn, hắn dịu dàng nói:
- Tuyết Hàn, trông em như thế kia, còn nói là không lạnh, đến đây đi!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa định cởi áo sơ-mi ra, nhưng tay của hắn vừa mới đụng đến cái cúc áo thứ nhất, Diệp Lăng Phi ngừng lại, hắn chỉ mặc độc một cái áo sơ-mi, bên trong còn không mặc ba lỗ, nếu như hắn cởi áo sơ-mi ra cho Trương Tuyết Hàn khoác vào thì hắn sẽ biến thành một tên cởi trần mất. Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ, chỉ có thể đổi thành ôm Trương Tuyết Hàn. Trương Tuyết Hàn trong lòng còn chưa chuẩn bị cho việc này, cô không ngờ Diệp Lăng Phi lại đột nhiên ôm cô ở đây, sau một thoáng khẽ kinh ngạc lúc mới đầu, Trương Tuyết Hàn rất nhanh chóng thích ứng với hành động thân mật này của Diệp Lăng Phi đối. Cô còn cho là Diệp Lăng Phi đã sớm nghĩ như vậy rồi, cô liền nép sát người vào trong ngực Diệp Lăng Phi, trên mặt hiện lên một nụ cười hạnh phúc. Diệp Lăng Phi chẳng qua là muốn nói chuyện với Trương Tuyết Hàn về chuyện của Nam Uyển mà thôi, cũng không có ý nghĩ giống như Trương Tuyết Hàn tưởng, nhưng Diệp Lăng Phi lại lo lắng Trương Tuyết Hàn biết được mình không tới để tìm cô thì sẽ thương tâm, vì vậy, hắn không nói chuyện này ra. Ở trong quán cà phê bên bờ biển, Diệp Lăng Phi ngồi ở trước cửa sổ, tay phải hắn đang cầm cái muỗng nhỏ khuấy cà phê. Trương Tuyết Hàn rúc vào người Diệp Lăng Phi, trông quán cà phê cũng không có nhiều khác Trương Tuyết Hàn có thể thoải mái hơn, cô không muốn che dấu tình cảm phát ra từ nội tâm với Diệp Lăng Phi, trong ánh mắt chứa chan nhu tình. Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn tán gẫu một mạch, trọng tâm của cuộc nói chuyện chủ yếu là về tỉnh thành, Diệp Lăng Phi đang nghĩ xem làm thế nào để nhắc tơi mấy nơi ở tỉnh thành rồi hỏi về Nam Uyển, nhưng mới trò chuyện được một lát, Trương Tuyết Hàn đã chủ động nhắc tới Nam Uyển. Trương Tuyết Hàn nói cô đã giao hẹn với Vu Tiêu Tiếu, sau khi trở về tỉnh thành, hai người sẽ đến hội sở trà nghệ Nam Uyển để học tập trà đạo. Nếu như bảo Trương Tuyết Hàn học trà đạo, Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy có gì bât ngờ, dựa vào cá tính của Trương Tuyết Hàn, học trà đạo là thích hợp nhất, nhưng nói Vu Tiêu Tiếu đi học trà đạo, khiến cho Diệp Lăng Phi có một loại cảm giác, dường như Vu Tiêu Tiếu đã đổi tính rồi. Trà đạo chú trọng nhất đến tu thân dưỡng tính, bên trong hội sở chắc chắn có quy củ nghiêm ngặt, tuyệt không phải là nơi khiến những cô bé có cá tính như Vu Tiêu Tiếu thích thú. Diệp Lăng Phi không hỏi tại sao Vu Tiêu Tiếu muốn đi học trà đạo, mà cảm thấy khá hứng thú với địa danh Nam Uyển mà Trương Tuyết Hàn nhắc tới. Lần này Diệp Lăng Phi tới tìm Trương Tuyết Hàn bản thân chính là vì chuyện ở Nam Uyển, bây giờ nghe thấy Trương Tuyết Hàn chủ động nhắc tới Nam Uyển, Diệp Lăng Phi dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn có vẻ như rất tùy ý, hỏi:
- Tuyết Hàn, Nam Uyển là chỗ như thế nào, nếu như trị an không tốt thì không nên đến đó thì hơn!
Trương Tuyết Hàn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy sau, cô bật cười, tiếng cười đó khiến cho Diệp Lăng Phi hơi bất ngờ, Diệp Lăng Phi nhìn Trương Tuyết Hàn, hỏi:
- Tuyết Hàn, chẳng lẽ anh nói sai gì sao?
- Dạ, Diệp đại ca!
Trương Tuyết Hàn gật đầu, cô nhẹ nhàng nói:
- Diệp đại ca, anh không biết đến Nam Uyển sao, nơi đó là chỗ trị an tốt nhất ở tỉnh thành, em Tiêu Tiếu đã học cả cấp hai với cấp ba ở đấy!