Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, Trương Lộ Tuyết cảm thấy sửng sốt, rồi lập tức bật cười, đây chẳng qua chỉ là chuyện thường ngày của hai vợ chồng Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi mà thôi. Trương Lộ Tuyết không tiếp tục hỏi nữa, Bạch Tình Đình chu môi ra, bất mãn nói thầm:

- Đều là do anh ta, không tắm rửa gì cả, cả người toàn mùi rượu!

Bạch Tình Đình nói xong đi vào trong phòng ngủ, cô lấy đồ lót ra, oán trách:

- Còn phải đi thay quần áo nữa, người ta vừa mới thay đồ lót xong, bây giờ lại phải thay nữa!

Diệp Lăng Phi ngủ một mình ở trong phòng dành cho khách, vừa nãy chơi trò đóng vai nhân vật với Bạch Tình Đình xong, bây giờ trên người Diệp Lăng Phi vẫn còn vương lại mùi hương cơ thể của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi nằm một mình cảm thấy rất khó ngủ, hắn đã quen có Bạch Tình Đình ngủ cùng, bây giờ Bạch Tình Đình không ở đây, Diệp Lăng Phi cảm thấy không quen lắm. Diệp Lăng Phi nằm trên giường một lúc mà vẫn trằn trọc không ngủ được, hắn xoay người ngồi dậy, bước xuống giường. Hắn nghe thấy ngoài hành lang có tiếng bước chân, Diệp Lăng Phi mặc quần đùi, mở cửa phòng ra, thấy Vu Tiêu Tiếu tay cầm một chai rượu, đang đi từ tầng dưới lên. Diệp Lăng Phi gọi Vu Tiêu Tiếu lại, hỏi:

- Tiêu Tiếu, em cầm chai rượu làm gì thế?

- Tất nhiên là định uống rượu rồi, chẳng lẽ anh nghĩ em có thể làm gì khác sao?

Vu Tiêu Tiếu nói xong thì trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, bất mãn nói:

- Diệp đại ca, anh đúng là xấu xa, chị em nói anh không tắm gì cả mà đã.....!

Vu Tiêu Tiếu nói tới đây thì bị Diệp Lăng Phi bịt miệng lại không nói được gì nữa, Diệp Lăng Phi bảo:

- Tiêu Tiếu, em không biết tình hình thực tế thế nào thì không thể nói lung tung được. Đặc biệt em không thể nghe những gì chị em nói, đó là lời nói của một phía thôi. Nếu thế này thì anh còn oan hơn cả Đậu Nga!

Vu Tiêu Tiếu cầm chai rượu, không nhúc nhích, mãi cho đến khi Diệp Lăng Phi buông tay ra, mới nghe thấy Vu Tiêu Tiếu lên tiếng:

- Diệp đại ca, anh mà bị oan á, ai tin được anh chứ? Em không nói nữa, chị em còn đang chờ em ở trong phòng đây!

Vu Tiêu Tiếu nói xong cầm chai rượu chạy về phía phòng ngủ. Diệp Lăng Phi đứng đứng ở trước cửa phòng, nhìn Vu Tiêu Tiếu chạy về phòng ngủ, hắn cũng vào trong phòng của mình. Diệp Lăng Phi hút một điếu thuốc, trong lòng thầm nghĩ không biết mình có nên đi qua bên đó xem thế nào không, Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy tối nay Bạch Tình Đình có âm mưu gì đó nhằm vào hắn. Diệp Lăng Phi đứng ngồi không yên, sau khi dụi tắt điếu thuốc vào trong cái gạt tàn, hắn khẽ khàng đi đến phòng ngủ, áp tai vào cửa phòng, nghe ngóng tình hình bên trong. Nhưng âm thanh ở trong phòng rất nhỏ, Diệp Lăng Phi nghe không được rõ lắm, hắn đứng ngoài cửa, suy nghĩ một chút, sau đó đưa tay phải ra gõ cửa mấy tiếng, chợt nghe thấy giọng nói của Bạch Tình Đình ở bên trong truyền ra:

- Ai đấy?

- Bà xã, là anh đây!

Diệp Lăng Phi đứng ở ngoài cửa, vừa cười vừa nói:

- Bà xã, anh muốn vào tâm sự với em, anh thừa nhận vừa nãy là anh không đúng, nhưng bà xã à, em không thể để anh ngủ một mình ở trong phòng của khách được chứ, anh nhát gan lắm!

- Mặc kệ anh!

Bạch Tình Đình lầm bầm.

Diệp Lăng Phi kì kèo ở ngoài hồi lâu, Bạch Tình Đình vẫn không chịu mở cửa, cuối cùng Diệp Lăng Phi đành phải từ bỏ, ngoan ngoãn trở về căn phòng kia để ngủ. Khi hắn tỉnh dậy, trời còn tờ mờ sáng, Diệp Lăng Phi theo thói quen hàng ngày, rời giường, đi ra bờ biển chạy bộ. Tối hôm qua, hắn không biết rốt cuộc ba người Bạch Tình Đình đã nói chuyện gì nữa, nửa đêm còn uống rượu, điều này khiến cho Diệp Lăng Phi càng không hiểu nổi, đã không hiểu được, vậy cũng chẳng nên suy nghĩ làm gì cho đau đầu. Diệp Lăng Phi chạy dọc theo bờ biển, sau khi chạy xong hắn quay trở về biệt thư. Trương Vân đã dậy để làm bữa sáng, về phần Suzu Yamakawa và Minako, hai cô cũng giống như Diệp Lăng Phi, dậy sớm để rèn luyện thân thể. Ngược lại mấy nàng Bạch Tình Đình Trương Lộ Tuyết thì không thấy có động tĩnh gì, lúc Diệp Lăng Phi quay về cũng không nhìn thấy ba người đi xuống, chắc hẳn là cả ba vẫn còn đang ngủ say. Diệp Lăng Phi tắm rửa xong, đi tới phòng ngủ, gõ cửa phòng, nghe thấy giọng nói mơ mơ màng màng của Vu Tiêu Tiếu vang lên:

- Ai vậy?

- Em bảo có thể là ai được nữa, tất nhiên là anh rồi!

Giọng nói Diệp Lăng Phi vang lên ngoài cửa, hắn nói:

- Tiêu Tiếu, mấy người còn chưa chịu dậy à, nhanh mở cửa cho anh vào đi, anh muốn thay quần áo!

- A, Diệp đại ca, anh chờ một lát em ra mở cửa!

Trong giọng nói của Vu Tiêu Tiếu vẫn còn mang theo vẻ ngái ngủ, rõ ràng không cô vẫn chưa ngủ dậy. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng dép lê, sau đó cửa phòng mở ra, Vu Tiêu Tiếu mặc đồ ngủ, tay phải dụi dụi mắt. Diệp Lăng Phi nhìn vào trong phòng, chỉ thấy ở trên chiếc giường lớn, Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết thò đầu ra ngoài chăn, vẫn cả hai vẫn còn đang ngủ say. Tư thế ngủ của hai người đều cực kỳ bất nhã, bắp đùi trắng nõn của hai cô đều lộ ra khỏi chăn, Diệp Lăng Phi thấy vậy thì hoa hết cả mắt vì cảnh xuân.

- Rốt cuộc tối qua bọn em đã làm gì vậy?

Diệp Lăng Phi đi vào trong phòng ngủ, thấy ở trên mặt bàn còn có hai bình rượu đã sạch nhẵn, bên cạnh còn có ba ly rượu, tối qua ba cô nàng này đã uống không ít, hai chai rượu như vậy mà bị bọn họ uống hết.

- Chị em nói muốn uống rượu, vì thế bọn em mới lấy rượu ra uống!

Vu Tiêu Tiếu lại ngáp một cái, dường như là cực kỳ buồn ngủ, cô khoát khoát tay với Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp đại ca, em mở cửa cho anh rồi đấy, anh muốn lấy quần áo gì thì tự đi lấy đi. Em không tiếp chuyện với anh nữa đâu, em lên giường ngủ tiếp đây!

Vu Tiêu Tiếu nói xong lại đi đến bên giường, vén chăn chui vào nằm ngủ tiếp. Diệp Lăng Phi nhìn ba đại mỹ nữ đang ngủ trên giường, hắn khẽ đầu lắc, trong lòng thầm nghĩ mỹ sắc có nhiều cũng không phải chuyện tốt, có những sự sung sướng không phải người bình thường nào cũng có thể hưởng thụ được, ngẫm lại tố chất thân thể của mình cũng khá tốt, nhưng không biết vì sao dạo này có vẻ lực bất tòng tâm, mình mới hơn 30 tuổi, chưa đến lúc phải lo lắng cho sức khỏe, vậy mà. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ xem ra mình cần phải cố gắng kiềm chế, không thể giống như bây giờ, cứ lúc nào muốn là lại phóng túng. Diệp Lăng Phi cưỡng chế suy nghĩ đen tối trong lòng, đưa lưng về phía giường, tìm quần áo. Hắn không dám thay quần áo trong phòng ngủ, không phải là hắn lo bị ba mỹ nữ đang nằm trên giường nhìn thấy bộ dạng trần như nhộng của hắn, mà hắn sợ mình không kiềm chế nổi, nếu đổi lại thành bất kỳ người đàn ông nào khi nhìn thấy ba đại mỹ nữ đang nằm đó chắc chẳng ai cầm lòng nổi.

Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng khách, cầm lấy tờ báo mới ra hôm nay, xem có tin tức gì không. Trên báo có đăng cả tin tức ở trên tỉnh, Diệp Lăng Phi cũng không có hứng thú với mấy tin tức liên quan đến chủ đề chính trị, hắn đọc báo chẳng qua là để giết thời gian thôi, rảnh rỗi không có gì làm mới lôi báo ra đọc. Sự chú ý của hắn hắn không đặt vào mấy tin tức ở trên báo, chỉ là, có một tin tức ở tỉnh thành được đăng trên báo đã thu hút sự chú ý của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chỉ nhìn lướt qua, phát hiện ra tin tức này nói đến việc bí thư thành ủy tỉnh thành được một tổ chức ở bên Pháp mời tham gia một cái hội nghị thế giới gì đó. Diệp Lăng Phi không có hứng thú với cái tên của hội nghị, những hộinghị như thế này vì những mục đích khác nhau mà đặt tên khác nhau, chỉ là một cái tên mà thôi, điều hắn quan tâm chính là Tưởng Khải Lâm. Lần nầy Tưởng Khải Lâm sang Paris sau khi Chu Ngọc Địch rời thành phố Vọng Hải không lâu, chuyện này không khỏi quá trùng hợp. Tới tận bây giờ Diệp Lăng Phi cho vẫn còn nhớ rõ chuyện ở tỉnh thành, lúc ấy, hắn đã cảm thấy có gì đó kỳ lại, sao Chu Ngọc Địch lại biết được chuyện ngọc bội, bây giờ nghĩ lại, có lẽ những chuyện xảy ra ở tỉnh thành có liên quan mật thiết đến Tưởng Khải Lâm. Nói chính xác hơn là Tưởng Khải Lâm ra lệnh làm như vậy, muốn bắt mình lại, mà trong chuyện này đương nhiên không thể thiếu được Chu Ngọc Địch, nếu như liên hệ hai người lại với nhau, tất cả mọi chuyện đều được làm sáng tỏ.

- Chu Ngọc Địch, xem ra chuyện này có liên quan đến cô rồi!

Diệp Lăng Phi day day huyệt thái dương, lạnh lùng nói:

- Chu Ngọc Địch, cô nói xem tôi phải làm gì với cô đây! Cô năm lần bảy lượt muốn lấy mạng tôi, còn thường xuyên giở trò sau lưng tôi, tôi muốn xem xem cô còn giở thủ đoạn gì để đối phó với tôi nữa đây!

Diệp Lăng Phi vừa mới nói đến đây, chợt nghe thấy ở chỗ cầu thang vang lên tiếng của Bạch Tình Đình:

- Ông xã, anh đang nói gì vậy?

Diệp Lăng Phi nhìn về phía cầu thang, chỉ thấy Bạch Tình Đình mặc bộ đồ ngủ không biết đã đứng ở chỗ cầu thang từ lúc nào. Bạch Tình Đình trừng mắt, nói:

- Ông xã, anh vừa mới nói gì vậy, sao em lại nghe thấy anh nói là giở trò gì đó, chẳng lẽ anh đang nói xấu sau lưng em sao?

Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:

- Bà xã, sao anh lại nói xấu sau lưng em được, anh đang nói đến Chu Ngọc Địch cơ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK