Diệp Lăng Phi hơi hoảng, hắn nghĩ Bạch Tình Đình tới rồi vội vàng buông tay ra, cách xa Angel. Diệp Lăng Phi quay người lại chỉ nhìn thấy Alice mặc chiếc váy trắng đang đứng sau lưng họ. Alice không nhìn thấy hai người họ hôn nhau, đợi cô ta tới gần, Diệp Lăng Phi và Angel đã rời nhau rồi.
Alice hoàn toàn không biết mình đang làm phiền hai người đó hôn nhau. Cô đi vào trong đình nói với Diệp Lăng Phi:
- Tình Đình tìm anh có việc!
- Ừm. Anh biết rồi! Anh về ngay đây!
Diệp Lăng Phi nói xong thì quay người lại nhìn Angel đi qua Alice. Diệp Lăng Phi đi khỏi Diệp Lăng Phi mới thấy trên mặt Angel có nước mắt. Alice không hiểu gì bèn hỏi:
- Angel! Anh ấy bắt nạt cậu à?
- Đâu có!
Angel đưa tay lau nước mắt nói:
- Không có gì đâu! Alice chúng ta về thôi!
- Về sớm vậy sao? Chẳng phải chúng ta tới đây học nấu ăn à? Tớ vừa mới học được cách làm mấy thứ!
- Về thôi! Chúng ta đừng làm phiền Satan và vợ anh ấy nữa. Đi thôi!
Cô đưa tay ôm lấy eo Alice nói:
- Alice! Đợi tớ rồi khỏi Vọng Hải này cậu phải nói chuyện nhiều với chị Tình Đình, gần gũi với cô ấy. Tớ tin điểm này rất quan trọng. Satan có thể chấp nhận người tình cũ như cậu hay không quan trọng là ở chỗ Bạch Tình Đình có thể chấp nhận cậu không. Theo như sự hiểu biết của tớ về Bạch Tình Đình, cô ta là người làm việc dựa trên tình cảm, tớ tin theo thời gian cô ta sẽ chấp nhận cậu!
Alice gật đầu nói:
- Angel tớ biết rồi!
Diệp Lăng Phi trở về biệt thự thì thấy Tình Đình đang bận dọn dẹp nhà ăn.
- Tình Đình bây giờ ăn cơm hả em?
- Ừm. Ông xã em đói rồi vì thế muốn ăn sớm một chút. Angel đâu rồi?
- Anh không biết. Vừa nãy Alice tới gọi anh chỉ nói em tìm anh có việc!
Diệp Lăng Phi đi vào phòng ăn và nói tiếp:
- Alice cũng không nói là gọi anh về ăn cơm, có lẽ Angel cho rằng em tìm anh có việc chăng?
- Ừm hoặc cũng có thể hai người bọn họ không ở nhà mình ăn cơm. Vừa nãy Alice đi cũng nói cô ấy muốn về biệt thự, em nghĩ chắc cô ấy cũng sẽ về thôi!
- Cũng có thể như vậy.
Diệp Lăng Phi ngồi trước bàn ăn, nhìn trên mặt bày la liệt các món ăn. Bạch Tình Đình bận rộn dọn bát đĩa cho Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã! Hân Mính gọi điện cho em cô ấy nói sẽ về nhà luôn, không quay lại đây nữa!
- Ừm. Chuyện này anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi cầm đũa chống trong bát nói:
- Chiều nay anh vừa đi tìm Hân Mính!
- Anh tới chỗ Hân Mính!
Bạch Tình Đình vừa cầm đũa lên, nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì giật mình, quay lại hỏi:
- Ông xã anh tìm cô ấy có chuyện gì?
- Ai da! Nói ra thì dài lắm. Bà xã chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong anh sẽ nói với em!
- Ừm. Như vậy cũng được.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ăn rất nhanh. Trong lúc ăn, hai người đều không nói với nhau câu nào. Hai người ăn cơm trước,Trương Vân thì dọn nhà bếp xong. Hai người đã ăn xong rồi và đi ra khỏi nhà ăn. Gặp Trương Vân ở cửa nhà ăn, Bạch Tình Đình nhắc Trương Vân lần sau nhớ ăn cơm trước rồi hãy dọn dẹp.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lên phòng ngủ trên tầng hai và cũng chính là phòng ngủ trước đây của Bạch Tình Đình.Vừa đi vào phòng Bạch Tình Đình đã từ trong valy lấy ra một bịch băng vệ sinh và chiếc quần lót màu đỏ.
- Bà xã! Em làm gì vậy?
- Đi vệ sinh!
Bạch Tình Đình không giải thích nhiều. Vội vội vàng vàng cầm những thứ đó đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi thì nằm trên giường xem tivi.
Tầm 10 phút trôi qua, Bạch Tình Đình đi từ ngoài vào, vừa vào đã chớp chớp lông mày, trên mặt hiện ra vẻ không vui. Diệp Lăng Phi ngồi dậy đưa tay xoa xoa chỗ bên cạnh mình nói:
- Bà xã! Lại đây!
Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đưa tay ra đã sờ soạng phần dưới của Tình Đình. Nhưng lại bị cô kháng cự nói:
- Ông xã đừng như vậy. Cái đó tới rồi!
- Cái đó! Cái gì cơ?
- Thì kinh nguyệt đó! Người ta đâu có biết đúng lúc này lại bị, phiền chết đi được. Sớm không tới muộn không tới lại đúng lúc này. Hôm nay là ngày bao nhiêu?
- Ngày 12 hay 13 gì ý!
Bạch Tình Đình xuống giường đi lại gần chiếc bàn gần tường từ trên bàn lấy ra một cuốn lịch, xem lại tháng trước nói:
- Tháng trước là em bị vào ngày 12. Tháng này lại chậm mất 3 ngày!
Nói rồi cầm lấy cây bút ở ống đựng bút bên cạnh rồi vẽ một vòng tròn vào ngày 13 tháng 10 nói:
- Đúng là phiền chết đi được! Tại sao kinh nguyệt của em chẳng ổn định chút nào vậy?
Diệp Lăng Phi không hiểu chuyện đó thì có nghĩa gì. Tóm lại hắn chỉ biết chuyện của nữ giới rất phiền phức, lại còn có kinh nguyệt. Bạch Tình Đình lại tới bên giường hết cách nói:
- Ông xã! Mấy ngày này lại không thể rồi!
- Không sao!
Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình nói:
- Anh không vội đâu! Dù sao em cũng là người đàn bà của anh anh vội gì chứ?
- Ừm. Vâng ạ. A. Vừa nãy lúc ăn cơm anh có nhắc tới Hân Mính! Rốt cuộc là có chuyện gì?
Nghe Bạch Tình Đình nhắc tới Hân Mính hắn bật cười:
- Tình Đình! Chuyện này nói thế nào bây giờ nhỉ! Để anh nghĩ đã!
- Có gì không tiện nói ra à? Em thấy lạ lắm! Lẽ nào chuyện của Hân Mính cũng không tiện nói sao?
- Không phải!
Diệp Lăng Phi thở dài nói:
- Anh đang nghĩ xem phải nói thế nào để em hiểu được ý anh! Nói đơn giản là anh muốn đi tìm bố của Hân Mính Chu Hồng Sâm để nói chuyện của cô ấy!
Bạch Tình Đình ngạc nhiên bèn quay người lại, đối diện với Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, vừa nãy anh nói cái gì?
- Anh nói anh muốn tìm Chu Hồng Sâm nói về chuyện Hân Mính mang thai!
Diệp Lăng Phi vừa nói xong, cô đưa tay sờ lên trán Diệp Lăng Phi như thể muốn nói có phải hắn ta bị bệnh rồi không, Bạch Tình Đình cảm thấy rất kỳ lạ nói:
- Không sốt mà!
Diệp Lăng Phi cười không được khóc không xong, hắn đưa tay giữ chặt tay phải của Tình Đình nói:
- Tình Đình! Em làm gì vậy?
- Em muốn xem có phải anh phát bệnh thật hay không?
Tình Đình không tỏ ra giống như đang nói đùa nói:
- Em xem anh có bị bệnh hay không? Anh nói anh muốn tìm chú Chu để nói về chuyện Hân Mính ý hả, thế chẳng phải là bị bệnh thì là gì? Nếu chú ấy mà biết Hân Mính mang thai, chú ấy chắc chắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với Hân Mính. Cũng có thể sẽ nhốt cậu ấy ở nhà không cho ra ngoài!
- Bà xã! Không có chuyện như vậy đâu! Anh không nghĩ Chu thị trưởng lại là người không biết đạo lý như vậy! Anh có thể dần dần nói cho ông ấy hiểu, trên đời này chẳng có việc gì là không thương lượng được cả, huống hồ Hân Mính lại mang thai, chẳng nhẽ ông ấy nhẫn tâm bắt Hân Mính bỏ đứa con đó! Anh thấy thị trưởng Chu không làm vậy đâu!
- Không chắc đâu!
Bạch Tình Đình đứng dậy, tụt hết quần áo ngoài, lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc váy ngủ màu trắng, đặt lên giường.
- Ông xã anh và em đều không hiểu gì về tính cách của chú Chu, em cũng không gặp chú ấy mấy, nhưng mà trong ấn tượng của em, chú ấy lúc nào cũng giữ thể diện cho mình. Chú ý rất xem trọng hình tượng của bản thân mình. Anh nghĩ mà xem con gái chú ấy chưa chồng mà chửa, em nghĩ chú ấy không chấp nhận đâu. Theo em cứ từ từ rồi tính đi, nói không chừng sẽ có cách!
Bạch Tình Đình đứng trước mặt Diệp Lăng Phi tụt nốt áo lót, để lộ ra đôi gò bồng đảo căng tròn. Trước mặt chồng gần như tụt hết quần áo, Bạch Tình Đình không cho rằng đây là hành động đáng phải xấu hổ. Cô là người như vậy, trước mặt chồng mình có thể làm bất cứ chuyện gì thậm chí cả những chuyện không phù hợp với thân phận của cô.Cô mặc chiếc áo ngủ ngồi trước bàn trang điểm. Diệp Lăng Phi ngồi trên giường nhìn sau lưng Tình Đình nói:
- Bà xã, anh đã nghĩ qua, nếu như không phải việc đi tới bước đường cùng không thể quay lại, anh sẽ không làm như vậy. Anh cũng rõ anh tìm Chu Hồng Sâm nói chuyện của Hân Mính như vậy rất nguy hiểm, nhưng Hân Mính mang thai cũng gần 2 tháng rồi, nếu anh lại đi ra ngoài 2 tháng nữa, chẳng đợi anh về cái bụng của Hân Mính ngày càng to ra, tới lúc đó nói với Chu Hồng Sâm thì quá bị động rồi.
Diệp Lăng Phi tỏ ra rất khó xử, nếu có cách giải quyết khác hắn cũng sẽ không làm vậy. Nhưng cứ theo tình hình này, hắn chỉ còn cách tìm Chu Hồng Sâm nói rõ mà thôi.
- Ông xã, lẽ nào không có cách nào khác, nhất định phải làm vậy sao?
Diệp Lăng Phi thở dài gật đầu nói:
- Anh nghĩ tới những cách khác nhưng đều không được. Anh hết cách rồi, chỉ có thể làm vậy thôi!
- Ông xã, vậy anh đã nghĩ tới chuyện chú Chu sẽ hỏi anh tương lai sắp xếp thân phận cho Hân Mính thế nào, đây là câu hỏi rất nhạy cảm, mặc dù ở Trung Quốc chỉ cho phép một vợ một chồng, nếu chú ấy bắt anh cưới Hân Mính thì làm thế nào?
Bạch Tình Đình nói xong thì nhìn Diệp Lăng Phi, đây là vấn đề không thể trốn tránh. Chu Hồng Sâm 10 phần thì 8, 9 phần sẽ hỏi câu này. Bây giờ Bạch Tình Đình đưa ra để xem phản ứng của Diệp Lăng Phi, cô muốn biết thật sự trong lòng Diệp Lăng Phi mình có bao nhiêu phần, Diệp Lăng Phi có chọn cách ly hôn với cô để đến với Hân Mính? Dù gì bây giờ Hân Mính cũng mang thai đứa con của Diệp Lăng Phi, mà bản thân mình thì chưa một lần thật sự hoàn thành nghĩa vụ làm vợ với Diệp Lăng Phi. Trên điểm này cô không thể so sánh với Chu Hân Mính.
Diệp Lăng Phi thấy trong câu hỏi của Tình Đình có cả sự lo lắng. Hắn ngồi dậy tới trước mặt Bạch Tình Đình cúi xuống ôm cô từ phía sau, hôn lên đôi má cô dịu dàng nói:
- Bà xã anh đã nghĩ tới cách giải quyết, chỉ là cách này cần có sự đồng ý của em!
Bạch Tình Đình bỗng cảm thấy tim mình đập nhanh, việc cô không muốn nhất chuẩn bị diễn ra rồi. Bạch Tình Đính cắn chặt môi nói:
- Ông xã! Anh muốn ly hôn với em à? Rồi kết hôn với Hân Mính. Nếu thật sự là như vậy, em..........
Nước mắt cô bỗng trào ra:
- Em muốn chết! Em không thể ly hôn với anh, em không muốn....
Bạch Tình Đình không nói tiếp được nữa, Diệp Lăng Phi vội nói:
- Bà xã! Em nói linh tinh gì thế? Cả đời này anh sẽ không ly hôn với em, anh phải giữ chặt em, không cho em rời xa anh!
Diệp Lăng Phi nói rồi ôm lấy Bạch Tình Đình tới bên giường. Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi ôm chặt, đôi môi mặn đắng vì nước mắt nói:
- Vậy anh nói cần sự đồng ý của em là có ý gì?
- Ý của anh là anh muốn thương lượng với em, chúng ta tới Ai Cập tổ chức hôn lễ!
Diệp Lăng Phi đưa tay lau nước mắt trên mặt Tình Đình nói:
- Bà xã! Anh có quốc tịch ở đó cho phép một chồng nhiều vợ. Anh nghĩ anh và Hân Mính có thể tới đó kết hôn tới lúc đó cả ba người chúng ta cùng tổ chức một hôn lễ hoành tráng nhất! Chỉ là anh cần có sự đồng ý của em, nếu không anh đâu dám làm như vậy!
Bạch Tình Đình sau khi biết Diệp Lăng Phi nói chuyện này thì bật cười, đưa tay lau nước mắt trên mặt trách móc:
- Vậy mà anh không nói sớm, hại người ta cứ nghĩ anh muốn bỏ rơi người ta. Tóm lại em không bao giờ ly hôn với anh. Em nói lại, anh đừng có mà nghĩ sẽ bỏ mặc em được. Em không phải là người con gái dễ bắt nạt, em cũng học mấy cô gái bình thường khác, một khóc, hai làm ầm ĩ, ba treo cổ!
Diệp Lăng Phi cười lớn:
- Bà xã! Anh làm sao mà bỏ rơi em được, em phải nói rõ ràng ra!
- Anh còn không phải à? Đồ dê già! Bản thân anh không nhớ đã làm điều gì à?
Bạch Tình Đình đưa tay ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi nói:
- Người ta cái gì cũng cho anh hết! Ngày nào anh cũng bắt nạt người ta như vậy, như thế còn không phải sao?
- Ừm, bà xã, anh thừa nhận!
Bạch Tình Đình thò tay vào người nhéo Diệp Lăng Phi. Hắn thừa nhận Bạch Tình Đình mới thả tay ra, thơm lên má hắn một cái.
- Ông xã! Cả đời này em chỉ yêu một người đàn ông! Em thuộc về anh nếu anh rời xa em em thật không còn cách sống tiếp nữa!
- A đầu ngốc! Anh làm sao mà xa em được. Chỉ là anh đang nghĩ cách giải quyết chuyện của Hân Mính. Vì chuyện này mà chiều nay anh đã đi tìm cô ấy. Anh đã thuyết phục được cô ấy rồi. Hôm nay cô ấy về nhà là để xem thái độ của bố mẹ cô ấy như thế nào, tới lúc đó anh mới nghĩ xem sẽ giải quyết thế nào?
Bạch Tình Đình gật đầu nói:
- Ừm, như vậy cũng được, nhưng mà nếu như tổ chức hôn lễ tại Ai Cập,không thể không mời bố em tới tham gia, mà bố em lại chưa biết chuyện của ba chúng ta. Không biết bố có chấp nhận chuyện hoang đường này không!
- Bà xã đại nhân, nhạc phụ đại nhân anh giao cho em hết! Em là bảo bối tâm can của người, chắc em sẽ có cách phải không nào!
- Em thì có cách gì chứ! Bây giờ anh là ông chủ của em, tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ đều là của anh, em chỉ là làm công cho anh thôi! Tới lúc đó em sẽ nói với bố là em bị anh lừa. Bây giờ em bắt buộc phải nghe lời ông xã nếu không trên người em sẽ chẳng có một xu mất!
- Bà xã! Em đừng có nói như vậy! Tiền của anh không phải tiền của em sao? Em cần bao nhiêu ngay bây giờ anh đưa cho em!
- Ông xã! Em đùa ý mà! À đúng rồi ông xã! Ngày mai em phải đi giải quyết việc của bác Ngô! Em lo lắng không biết bố em nhìn nhận chuyện này như thế nào? Dù những người đó đều là cấp dưới của bố, những ngày đầu tiên họ đã cùng bố lập ra tập đoàn Quốc tế Thế Kỷ này, lần này em sa thải bọn họ cảm thấy không phải cho lắm!
- Có gì đâu chứ! Chẳng phải do em đuổi bọn họ đi mà là họ tự muốn đi. Hơn nữa bọn họ mà về hưu thì vẫn có một khoản tiền rất lớn đủ cho họ an hưởng tuổi già rồi!
Bạch Tình Đình lo lắng mọi chuyện không đơn giản như trong tưởng tượng vậy. Lúc đó đột nhiên nghe chuông điện thoại reo, Bạch Tình Đình ra khỏi lòng Diệp Lăng Phi đến trước bàn, cầm điện thoại đặt trên đó, vừa nhìn thì ra là điện thoại của Bạch Cảnh Sùng. Bạch Tình Đình không lập tức nghe máy mà nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã! Là điện thoại của bố em. Em nghĩ nhất định là vì chuyện mấy cổ đông đó bị tước quyền mà bố gọi tới!
Diệp Lăng Phi khua khua tay nói:
- Bà xã! Em nghe đi! Nếu có chuyện gì cứ bảo là do anh hết!
Diệp Lăng Phi nói rồi nằm trên giường, Bạch Tình Đình nhìn hắn lắc đầu nói:
- Bố em làm sao tìm anh được! Chắc là tìm em rồi, ai bảo em là tổng giám đốc của tập đoàn chứ!
Bạch Tình Đình nói rồi nghe máy, trong điện thoại là giọng trách móc của Bạch Cảnh Sùng. Bạch Tình Đình có thể đoán ra ở đầu dây bên kia ông chắc là đang tức giận lắm.
- Tình Đình, chuyện này là sao? Ông Ngô và những người khác đã gọi điện cho bố nói họ đều bị tước quyền cổ đông. Nếu không phải vì nể mặt bố thì họ đã họp cổ đông lại và tuyên bố tập đoàn phá sản lâu rồi!
Bạch Tình Đình nghe xong thì không trả lời ngay cô nhíu nhíu mày. Bạch Cảnh Sùng thấy con gái không trả lời ngay thì giọng lại cao hơn vài phần càng thêm nóng ruột và tức giận:
- Tình Đình chuyện này rốt cuộc là sao hả? Tại sao không thương lượng trước với bố, bây giờ con xem sự việc loạn như thế này. Nếu những người đó muốn quấy rối tiếp thì tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ coi như hết. Bố không muốn nó sụp đổ trong tay con!
Sắc mặt Tình Đình biến sắc ngay nói:
- Bố à! Con biết bố rất tức giận, con nghĩ chắc chắn là đám người đó gọi điện cho bố đúng không ạ?
Đối với thái độ của Tình Đình, Bạch Cảnh Thiên hoàn toàn bất ngờ ông ta không nghĩ rằng con gái lại dùng cái giọng đó nói chuyện với mình. Bạch Cảnh Sùng nói:
- Đúng vậy! Tất cả họ đều gọi điện cho bố. Cuộc điện thoại của cổ đông Ngô là nghiêm trọng nhất, ông ấy hi vọng bố sẽ thuyết phục được con đừng làm như vậy! Nếu không ngay ngày mai ông ấy sẽ làm đơn rút cổ phần.
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi nằm trên giường tự nhiên có có một dũng khí mà trước đây chưa từng có. Bạch Tình Đình cầm điện thoại đi về phía giường nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đưa tay ôm lấy Tình Đình, cảm giác ấm áp này khiến cô cảm thấy có dũng khí đương đầu với mọi khó khăn.
- Bố à, bây giờ con là tổng giám đốc của tập đoàn, con có quyền quyết định tương lai phát triển của nó. Không sai, mấy người đó đúng là cùng bố lập ra tập đoàn này nhưng họ đã hết thời rồi, họ chỉ biết nghĩ tới cái lợi trước mắt mà không biết tự tìm con đường phát triển trong tương lai của tập đoàn. Để bọn họ rời khỏi là sự lựa chọn tốt nhất. Ngày mai con sẽ làm hết chuyện xử lý việc bãi miễn quyền cổ đông của họ. Bây giờ vốn của tập đoàn đủ để thu hồi số cổ phần đó. Bố nên biết cái gì mà tuyên bố tập đoàn phá sản toàn là nói láo, bọn họ căn bản chẳng có quyền làm như vậy. Tập đoàn Thế Kỷ không nói là không thu hồi cổ phần mà phải làm theo “Luật công ty”, chỉ khi công ty không thu hồi cổ phiếu làm hại tới lợi ích của họ họ, họ mới có quyền kiện ra luật pháp. Rất rõ ràng, họ chẳng có quyền gì mà đòi khởi tố. Bố à, lần này con đã quyết định rồi. Không biết là ai khuyên con cũng không thay đổi quyết định, kể cả bố. Không phải con không tôn trọng bố, chỉ là hiện nay bố không ở tập đoàn, bố không hiểu mọi chuyện bây giờ. Lẽ nào bố cho rằng tổng giám đốc như con không có năng lực làm cho tập đoàn đi lên hay sao?
Bạch Tình Đình nói xong đầu dây bên kia bỗng im ắng. Mãi lâu sau Bạch Cảnh Sùng mới nói:
- Tình Đình xem ra con trưởng thành thật rồi!