Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình nói chuyện phiếm ở quán bar của hội sở hạng sang, Diệp Lăng Phi đột nhiên nói một câu làm Bạch Tình Đình cảm thấy rất kỳ lạ. Bạch Tình Đình dường như quay đầu lại một cách vô thức, kết quả là cô nhìn thấy người phụ nữ hơn ba mươi tuổi kia đang cầm trong tay ly rượu và đi tới.

Bạch Tình Đình vội vàng xoay đầu lại, điều mà Bạch Tình Đình lo lắng là người phụ nữ đó đang đi gần đến cô, không biết vì sao cô lại không thích người phụ nữ đó lắm. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình nhìn hắn, hắn cười cười, dường như hắn đã sớm biết chuyện sẽ trở nên như vậy rồi.

Người phụ nữ kia đi tới, giọng nói của cô ta có hơi khàn khàn, hình như bởi vì cổ họng bị thương mà gây nên như vậy. Ánh mắt Diệp Lăng Phi nhìn vào cổ họng của người phụ nữ đó, chân mày hắn bỗng nhiên nhíu lại.

- Bạch tổng tài, xin chào!

Người phụ nữ đó đi đến và chào hỏi,

- Tôi đã sớm nghe qua danh tiếng của cô, không ngờ hôm nay lại được gặp cô ở đây, Bạch tổng tài, tôi có thể ngồi xuống đây một chút được không?

Bạch Tình Đình lo lắng cái gì thì cái đó sẽ đến, cô vốn không muốn có bất kỳ sự tiếp xúc gì với người phụ nữ này, bây giờ cô lại thấy người phụ nữ này chủ động tới đây chào hỏi mình, tuy trong lòng cô không muốn nói chuyện cùng người phụ nữ này nhưng vì phép lịch sự, Bạch Tình Đình vẫn phải nói dối:

- Đương nhiên là có thể rồi, nơi này là quầy bar mà!

Bạch Tình Đình vừa nói những lời này ra, thì người phụ nữ đó đã ngồi xuống bên cạnh Bạch Tình Đình, lúc này mùi thớm từ trên người của cô ta tỏa ra. Nhưng loại mùi hương này không giống với mùi hương trên người Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình xoay mặt về phía Diệp Lăng Phi một cách vô thức, chiếc đùi trắng nõn của cô động vào đùi của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi đưa tay ôm eo Bạch Tình Đình, hắn nói:

- Bà xã, chúng ta đổi chỗ ngồi đi, chỗ quầy bar này quá nhỏ, chi bằng chúng ta đến chỗ ghế sa *** bên kia ngồi đi!

Bạch Tình Đình trong lòng đang tính toán chuyện này, cô cũng không muốn ngồi cùng người phụ nữ mà khiến người ta cảm thấy không thoải mái như vậy, chẳng qua là cô giữ lịch sự thôi, Bạch Tình Đình không từ chối trực tiếp. Bây giờ, Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô lập tức trả lời:

- Ông xã, vậy cũng được!

Nói xong, Bạch Tình Đình cầm trong tay ly rượu và đứng dậy. Cô không chào hỏi người phụ nữ kia mà cất bước đi.

Người phụ nữ đó thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cùng đứng dậy đi, cô ta không lập tức đi theo sau, mà để cho người pha chế rượu rót đầy một ly Hoa Hồng Đỏ, cô ta cầm ly rượu rồi nhìn về phía Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi.

Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi ngồi tựa lưng vào tường bên trên ghế sa ***, ánh sáng phát ra từ chiếc đèn ở trên vách tường chiếu sáng ở nơi này khiến cho nơi này tràn ngập một sắc thái lãng mạn. Bạch Tình Đình tựa người vào vai Diệp Lăng Phi, trong tay cô cầm ly rượu, mắt cô nhìn lên gương mặt Diệp Lăng Phi và nhẹ nhàng hỏi:

- Ông xã, anh có cảm thấy người phụ nữ kia có chút kỳ quái không?

Diệp Lăng Phi một cái tay cầm ly rượu, tay kia ôm quanh eo Bạch Tình Đình, bàn tay to của hắn đưa trực tiếp vào trong quần áo của Bạch Tình Đình, rồi đặt tại trên bộ mông rất đàn hồi của cô. Bạch Tình Đình mới vừa tắm xong nên da dẻ trên khắp cơ thể cô mềm mại như phấn. Bàn tay to của Diệp Lăng Phi thỉnh thoảng vuốt ve bộ ngực của Bạch Tình Đình, đôi lúc hắn nắm hai tay lại, sau khi nghe thấy Bạch Tình Đình hỏi câu này thì Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, khi nãy, Diệp Lăng Phi vẫn thấy người phụ nữ này có nhiều chỗ khiến cho người ta không hiểu.

Ánh mắt Diệp Lăng Phi nhìn về phía người phụ nữ đó, đúng lúc đó người phụ nữ kia cũng hướng ánh mắt về phía này. Diệp Lăng Phi thu ánh mắt lại và nói với Bạch Tình Đình:

- Bà xã, em có nghĩ rằng người phụ nữ đó có lẽ không phải phụ nữ không…?

Diệp Lăng Phi vừa nói câu này ra, sắc mặt Bạch Tình Đình đột nhiên biến sắc, lúc trước Bạch Tình Đình thật sự không nghĩ đến chuyện này, cô chỉ là một phụ từ sự nhạy cảm của phụ nữ, cảm thấy người phụ nữ này có nhiều chỗ cô không thích. Nhưng Bạch Tình Đình chưa nghĩ đến tình huống mà Diệp Lăng Phi vừa nói.

Bạch Tình Đình cầm ly rượu trong tay đặt ở khóe miệng, cô uống một ngụm lớn rượu vang đỏ rồi lại đưa ánh mắt về phía người phụ nữ kia, lần này, Bạch Tình Đình nhìn người phụ nữ đó không giống như lúc trước, trong lòng cô cảm thấy có chút chán ghét người phụ nữ đó. Rất hiển nhiên sau khi người phụ nữ kia thấy Bạch Tình Đình nhìn mình như vậy, cô ta dường như cũng biết được Bạch Tình Đình đối với cô ta có chút chán ghét, cô ta không dây dưa nữa, trong tay cầm ly rượu trở về phía Lưu sở trưởng.

Bạch Tình Đình thấy người phụ nữ kia không có ý muốn dây dưa với cô nữa thì trong lòng cô có cảm giác yên tâm, cô quay mặt về phía Diệp Lăng Phi và nhẹ nhàng nói:

- Ông xã, đây thật không thể nào, cô ta sao lại không phải là phụ nữ chứ…?

Bạch Tình Đình nói những lời này rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức dường như không nghe rõ được cô đang nói gì.

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:

- Tình Đình, em có phát hiện ra những lời cô ta nói khi nãy không, âm thanh của cô ta có chút khàn khàn, kỳ thực không phải giọng cô ta khàn mà vì… vì cô ta cố ý như vậy, chính là lo bị người ta phát hiện mà thôi, còn cổ họng của cô ta, đây chính là hầu của đàn ông, nhưng hầu của cô ta so với đàn ông lại nhỏ hơn rất nhiều, nếu không chú ý nhìn thì rất dễ dàng khiến người ta hiểu lầm cô ấy là phụ nữ. Như vậy xem ra, anh nghi ngờ cô ta…!

Diệp Lăng Phi kề miệng sát vào tai Bạch Tình Đình, khẽ nói vào bên tai Bạch Tình Đình:

- Cô ta đã làm phẩu thuật chuyển đổi giới tính thành đàn ông…!

Diệp Lăng Phi nói ra câu này, Bạch Tình Đình kêu "A" một tiếng. Rất hiển nhiên, những lời này của Diệp Lăng Phi đã nằm trong dự liệu Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình đã nghe đến những người như vậy, đặc biệt là ở Thái Lan, người như vậy rất nhiều. Nếu ở Thái Lan có người đó thì cũng có đàn ông phẫu thuật thẩm mỹ thành đàn bà, nhưng Bạch Tình Đình lại chưa bao giờ gặp, càng chưa bao giờ động phải. Bây giờ, khi Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói người phụ nữ đó rất có thể là đàn ông phẫu thuật thành, lúc này, cơn chấn động trong lòng cô không cách nào hình dung được bằng lời, Bạch Tình Đình không biết vì sao trong lòng cô lúc này lại có phản ứng như vậy, cô nhớ đến khi nãy ngồi bên cạnh người phụ nữ đó, nói chuyện với cô ta, Bạch Tình Đình vội vàng tựa vào ngực Diệp Lăng Phi, cô thở hổn hển một lát.

Diệp Lăng Phi nâng ly rượu lên rồi để xuống, tay phải hắn đặt sau lưng Bạch Tình Đình, vỗ nhè nhẹ sau lưng Bạch Tình Đình và nói:

- Tình Đình, em đừng nghĩ nhiều!

Bạch Tình Đình không ngẩng đầu lên, cô nghe thấy hơi thở đàn ông từ trên người Diệp Lăng Phi phát ra, hơi thở này làm cho cô có cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói:

- Ông xã, em chỉ hơi hơi cảm thấy có chút chán ghét. Em không ngờ... Tóm lại, em không thể nào chấp nhận được chuyện này, em là một người phụ nữ rất bảo thủ!

- Điều này anh dĩ nhiên là biết!

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì hắn nói:

- Tình Đình, vừa rồi anh chẳng qua là nghi ngờ như vậy thôi, nhưng anh không thể xác định người phụ nữ kia có thật sự là một người đàn ông phẩu thuật giới tính hay không, à, Tình Đình, em nhìn kìa, người phụ nữ đó và Lưu Sở Trưởng đã đứng dậy...!

Diệp Lăng Phi tỏ ý bảo Bạch Tình Đình nhìn người phụ nữ kia và Lưu sở trưởng, Bạch Tình Đình trong lòng có chút do dự, cô không xác định mình có nên nhìn hay không. Chủ yếu là vì lời nói của Diệp Lăng Phi khi nãy khiến cho Bạch Tình Đình trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, cô là một người phụ nữ rất bảo thủ, cô chịu không nổi những chuyện như vậy. Bây giờ nghe Diệp Lăng Phi nói người phụ nữ kia cùng Lưu Sở Trưởng cùng đi với nhau, Bạch Tình Đình trong lòng có chút tò mò, cô xoay mặt lại quả nhiên nhìn thấy người phụ nữ kia và Lưu Sở Trưởng cùng nhau rời khỏi quầy rượu.

Khi người phụ nữ đó và Lưu Sở Trưởng vừa rời khỏi thì Bạch Tình Đình mới thở phào nhẹ nhõm. Khi nãy người phụ nữ đó ở đây, Bạch Tình Đình luôn cảm thấy rất không thoải mái, cô vốn lo lắng người phụ nữ kia sẽ quấn lấy mình. Cô xoay mặt sang phía Diệp Lăng Phi và nói:

- Ông xã, em luôn cảm thấy rất kỳ lạ, nói cách khác là vì cái gì đó, tóm lại em cảm thấy nơi này cổ quái hay sao đấy!

- Anh cũng cảm thấy ở đây có chút cổ quái!

Diệp Lăng Phi cầm trong tay ly rượu, chân mày hắn lại nhíu lại thêm một lần nữa. Theo Diệp Lăng Phi, hội sở hạng sang này thật không đơn giản. Chẳng qua là Diệp Lăng Phi không thể hiểu được rốt cuộc hội sở hạng sang vì sao lại làm như thế.

Lưu Sở Trưởng và người phụ nữ kia cùng đi ra khỏi quán rượu. Lưu Sở Trưởng năm nay hơn 40 tuổi, bà xã của hắn cũng không định cư ở thành phố Vọng Hải, hiện nay vẫn còn quan hệ công việc, Lưu Sở Trưởng cũng hy vọng có thể cùng bà xã ở thành phố Vọng Hải. Bà xã hắn là một một bác sĩ, theo suy nghĩ của nhiều người, cô ta đến Vọng Hải, đó là một chuyện dễ dàng. Nhưng trên thực tế không phải là như thế, đừng thấy Lưu Sở Trưởng là Sở Trưởng, nhưng tiền của hắn lại không nhiều, thời buổi này nếu như không ra ngàoi kiềm thêm chỉ nhận chút tiền công của nhà nước thì đến ăn còn không đủ. Tay Lưu Sở Trưởng kia ngoại trừ thu nhập cứng từ lương thì không biết lấy tiền hoa hồng ở những nơi khác chỗ khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK