- Điều này đã nằm trong dự liệu rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi cho rằng Nghiêm Trường Thủ không chỉ đã khống chế được ủy ban thành phố, chinh quyền thành phố, thậm chí còn khống chế được cả xã hội đen ở thành phố Đông Hải rồi. Nghiêm Trường Thủ ở thành phố Đông Hải có thể nói là tương đương với một thổ hoàng đế, nếu như ông muốn đối phó với thổ hoàng đế, cách duy nhất có thể thực hiện là lấy bạo chế bạo, nếu như ông muốn để tổ chức điều tra, vậy quả thực là tự tìm đường chết, bởi vì không ai dám nói thật cả. Thế lực của Nghiêm Trường Thủ ở thành phố Đông Hải lớn như vậy, ai nguyện ý đi nói thật để mà đắc tội Nghiêm Trường Thủ đây!
- Lấy bạo chế bạo à?
Vu Chấn nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Cái lấy bạo chế bạo này cụ thể như thế nào?
- Dùng biện pháp đơn giản nhất, chính là trực tiếp khống chế bí thư thành ủy của các ông!
Diệp Lăng Phi nói.
- Thị trưởng Vu, ông còn nhớ những lời trước đây tôi đã nói với ông không?
- Nhớ rõ!
Vu Chấn nói.
- Cậu bảo tôi điều tra rõ rốt cuộc là có chuyện gì, tôi đã đi điều tra nhưng lại không thể nào tra ra được nguyên nhân, Tiểu Diệp, tôi ở thành phố Đông Hải phải đề phòng tứ bề, nếu không tôi sẽ có một kết cục hết sức thê thảm!
- Thị trưởng Vu. ông đã điều tra mà không tìm hiểu được, vậy không nên tiếp tục tra xét nữa!
Diệp Lăng Phi nói.
- Để tôi nghĩ cách giúp ông vậy!
- Vậy thì tốt quá, Tiểu Diệp, lần này thực sự phải trông cậy vào cậu rồi!
Vu Chấn nói.
- Bây giờ tôi cảm thấy cục diện ở thành phố Đông Hải giống một cuộn chỉ rối tung, rất khó có thể nắm rõ được!
- Chỉ rối chung quy cũng phải có đầu sợi, chỉ cần có thể tìm được đầu sợi đó là có thể tháo gỡ được nó!
Diệp Lăng Phi nói.
- Theo ý tôi thì đầu sợi chỉ chính là bí thư thành ủy của các ông, nếu như có thể khống chế chặt chẽ bí thư thành ủy các ông trong tay mình, tôi thấy tất cả các chuyện khác đều trở nên dễ làm!
- Khống chế bí thư thành ủy ư?
Vu Chấn cả kinh, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi; nói:
- Tiểu Diệp, câu định khống chế ông ta thế nào?
- Chuyện này ông không cần phải quan tâm, thị trưởng Vu, chuyện này cứ giao cho tôi đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi sẽ xử lý chuyện này, bây giờ ông chỉ cần quay về thành phố Đông Hải, hai ngày nữa tôi sẽ đích thân đến thành phố Đông Hải. Chờ sau khi tới thành phố Đông Hải, tôi sẽ liên hệ lại với ông!
- Được rồi. Tiểu Diệp, một lát nữa tôi sẽ quay về thành phố Đông Hải!
Vu Chấn nói.
Diệp Lăng Phi nhìn mưa rơi nặng hạt ở bên ngoài, nói:
- Thị trưởng Vu, bên ngoài trời vẫn mưa to lắm, theo tôi thì ông ở lại thành phố Vọng Hải này một đêm đi, hà tất phải sốt ruột quay về thành phố Đông Hải vậy!
- Bây giờ tôi không thể ở lại được!
Vu Chấn nói.
- Nếu như tôi đi đâu lâu quá, khó tránh khỏi khiến cho Nghiêm Trường Thủ nghi ngờ. Tiểu Diệp, tôi không muốn đà thảo kinh xà!
- Nếu nói như vậy, tôi đây cũng không nhiều lời nữa, thị trưởng Vu, ông đi đường cẩn thận!
Diệp Lăng Phi nói.
Chờ cơm nước xong xuôi, mưa cũng nhỏ hơn, Vu Chấn không ở lại đây lâu nữa, sau khi nói chuyện thêm một lát với Diệp Lăng Phi về một số chuyện ở rhành phố Đông Hải. Vu Chấn lại lái xe quay về thành phố Đông Hải. Thành phố Đông Hải cách thành phố Vọng Hải cũng không coi là quá xa, đi xe chỉ mất không đầy ba tiếng đồng hồ. Vu Chấn vừa đi, Diệp Lăng Phi lập tức nói với Vu Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu, để anh đưa em về trường học!
- Diệp đại ca, em muốn ở cùng với anh cơ!
Vu Tiêu Tiếu quấn quít lấy Diệp Lăng Phi. Ánh mắt của Vu Tiêu Tiếu để lộ ra suy nghĩ trong lòng cô. Diệp Lăng Phi cũng lĩnh hội được, nói:
- Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo!
Trong phòng khách sạn truyền đến tiếng thở dốc nặng nề của Diệp Lăng Phi kèm theo tiếng rên rỉ mê hồn phát ra từ trong miệng Vu Tiêu Tiếu. Tiếng rên rỉ của Vu Tiêu Tiếu từng đợt từng đợt, lần sau lại cao hơn lần trước. Diệp Lăng Phi nằm trên giường, không mặc quần áo, tay phải cầm điếu thuốc lá. Từ trong phòng tắm truyền đến Tiếng nước chảy, Vu Tiêu Tiếu đang tắm ở trong đó. Diệp Lăng Phi hút mấy hơi thuốc, cầm lấy điện thoại di động để ở đầu giường, tìm kiếm trong danh bạ, sau khi tìm được số điện thoại của Tôn Hồng, Diệp Lăng Phi bấm máy gọi Tôn Hồng. Điện thoại vang lên vài hồi chuông tút tút. Tôn Hồng mới nghe máy. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôn Hồng, gần đây bận chuyện gì vậy?
Tôn Hồng thở dài, nói:
- Còn có thể bận cái gì nữa, suốt ngày ngồi trong quán karaoke đánh mạt chược thôi, cả ngày buồn chán muốn chết. Bây giờ tiểu thư đang làm cái công ty điện ảnh và truyền hình gì gì đó, bận đến tối tăm mặt mũi, còn định đầu tư đóng phim nữa. Nhưng mà cái gì cũng phải dùng đến tiền, làm gì có nhiều tiền như vậy. Quán karaoke cũng không thể kiếm ra tiền, tôi thấy nếu còn tiếp tục như thế này nữa, sớm muộn gì tôi cùng phải ra ngoài bán máu mất thôi. Diệp tiên sinh, không phải là tôi bực bội, đi theo chính đạo không sai, nhưng không phải là làm như thế này, chúng tôi đều đã quen lăn lộn hắc đạo rồi, đột nhiên bảo tôi mặc vest vào rồi đi làm thành phần trí thức, loại cuộc sống như vậy thực sự không thích hợp với tôi, tôi vẫn quen với cuộc sống có thể tự do tự tại kiếm tiền hơn!
- Làm sao thế, không thu phí bảo vệ thì không được sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Không phải vậy!
Tôn Hồng nói.
- Quan trọng nhất là cái cảm giác đó, trước đây tôi ở thành phố Vọng Hải, đi tới đâu cũng có nhân xung hô với tôi là Tôn ca hoặc là Tôn đường chủ, bây giờ thì khụ, không đề cập tới chuyện này nữa, nói ra thì ngượng lắm. Diệp tiên sinh, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?
- Không có chuyện gì đâu, chỉ là muốn tâm sự với cậu thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôn Hồng, cậu biết tình hình ở bên thành phố Đông Hải không?
- Thành phố Đông Hải ư?
Tôn Hồng hơi ngừng lại một chút, lập tức nói:
- Tôi có mấy vị huynh đệ bây giờ đang kiếm ăn ở thành phố Đông Hải, tôi cũng biết tình hình bên thành phố Đông Hải, hình như là chỗ đó rất loạn, chẳng qua, chỗ càng loạn thì lại càng tốt! Diệp tiên sinh, sao đột nhiên anh lại nhắc tới thành phố Đông Hải vậy?
- Tôn Hồng, có muốn đến Thành phố Đông Hải để phát triển thế lực không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Đến thành phố Đông Hải để phát triển ư?
Tôn Hồng không rõ ý của Diệp Lăng Phi, hắn hỏi:
- Diệp tiên sinh, tôi nhớ là năm xưa anh cực lực chủ trương để chúng tôi rời khỏi xã hội đen mà, lẽ nào anh muốn tôi đến thành phố Đông Hải làm xã hội đen hay sao?
- Cậu đoán đúng một nửa!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi muốn cho cậu qua bên đó làm thổ hoàng đế, có thể ở bên đó làm một tên quan nửa chức, lại có thể ổn định tình hình trật tự ở bên đó, cậu cảm thấy lời đề nghị này thế nào?
- Diệp tiên sinh, con người tôi hơi ngốc nghếch, không hiểu rõ ý tứ của Diệp tiên sinh!
Tôn Hồng nói.
- Diệp tiên sinh, anh có thể nói thẳng với tôi mà, anh muốn tôi làm gì đây?
- Tôn Hồng, cậu là một người thông minh, có một số việc tin rằng tôi chỉ hơi chỉ dẫn là cậu có thể hiểu thấu. Cục diện ở thành phố Đông Hải như thế nào nhất định cậu cũng hiểu rõ. Tôi muốn thay đổi cục diện hiện giờ ở thành phố Đông Hải, nhưng mà tôi cần sự hỗ trợ của cậu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Xã hội đen ở thành phố Đông Hải quá hung hăng ngang ngược, nếu như bây giờ tôi tùy tiện nhúng tay vào, nói không chừng sẽ làm cho mọi chuyện phức tạp hơn, nhưng nếu như cậu đến đó khống chế xã hội đen ở thành phố Đông Hải, tôi khống chế chính quyền thành phố Đông Hải, một khi chúng ta thành công, cậu có thể trà trộn thành công vào trong chính phủ, ở trong chính phủ làm một cái chức tiêu dao nhàn tản, đồng thời, cậu còn có thể ổn định toàn bộ tình hình thành phố Đông Hải. Theo ý tôi thì, xã hội đen là một con dao hai lưỡi, đối với những nơi như thành phố Vọng Hải, căn bản không cần xã hội đen để ổn định, tất nhiên không cần đến sự tồn tại của xã hội đen rồi. Nhưng đối với những nơi bản thân đã rất hỗn loạn như thành phố Đông Hải, điều cần làm bây giờ không phải là kêu cảnh sát đến ổn định trật tự thành phố, mà là do xã hội đen đem đến ổn định, bởi vì ở thành phố Đông Hải bây giờ, toàn bộ hệ thống cảnh sát cũng đã rối loạn rồi!
Diệp Lăng Phi vừa nói xong những lời này, chọt nghe thấy Tôn Hồng ở đầu dây bên kia kêu lên:
- Diệp tiên sinh, anh nói đi, anh muốn tôi phải làm gì bây giờ!
---o0o---