Sau khi chọn được chỗ ngồi thì bốn người ngồi xuống.
Diệp Lăng Phi đưa ánh mắt hướng sang Vu Tiêu Tiếu đang ngồi đối diện, hỏi:
- Tiêu Tiếu, chuyện của bố em ở đó sao rồi?
Diệp Lăng Phi lần trước sau khi từ thành phố Đông Hải trở về thì không hỏi đến chuyện thành phố Đông Hải nữa. Theo Diệp Lăng Phi thì thành phố Đông Hải đó không có nhiều chuyện lắm, bố của Vu Tiêu Tiếu xử lý thì phải thuận buồm xuôi gió rồi.
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi hỏi chuyện của bố cô thì cô ngẩng đầu lên nói:
- Bố em khi em trở về thành phố Vọng Hải còn nhắc em phải gặp mặt cảm ơn anh, Diệp đại ca, bố em nói, nếu không nhờ sự giúp đỡ của anh thì ông có thể bây giờ đã ở trong tù rồi!
Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói những lời này thì ngẩng người, lập tức cười nói:
- Xem ra, bố em thật sự là rất thích đùa đấy, anh không có bản lĩnh lớn như vậy đâu!
- Em nói thật đấy!
Vu Tiêu Tiếu nói,
- Bố em chính là nói với em như vậy mà, em chỉ là chuyển lời của bố em lại mà thôi!
Nhân viên phục vụ của nhà hàng đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đưa menu cho Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh và nói:
- Bà xã, em gọi món đi!
- Em làm sao mà biết được là anh muốn ăn cái gì chứ?
Bạch Tình Đình nói.
- Em ăn cái gì thì anh sẽ ăn theo cái đó, chúng ta có thể gọi món ăn tình nhân mà!
Sau khi Diệp Lăng Phi nói câu này thì Vu Tiêu Tiếu đang ngồi đối diện hắn xoay người sang Trương Tuyết Hàn đang ngồi bên cạnh, cô nói:
- Tuyết Hàn, chúng ta cũng gọi món ăn tình nhân đi!
- Tiêu Tiếu, em không thể nào học theo anh được, lẽ nào em và Tuyết Hàn là…!
Câu nói phía sau của Diệp Lăng Phi chưa kịp nói ra thì Vu Tiêu Tiếu đã liếc Diệp Lăng Phi một cái, cô nói:
- Diệp đại ca, anh thì có!
- Tiêu Tiếu, đừng nghe anh ấy, bây giờ anh ta cứ như một cậu bé to xác vậy, em càng để ý đến anh ấy, anh ấy càng chọc đấy!
Bạch Tình Đình trong tay cầm menu của nhà hàng nhìn những tên món ăn trong menu, sau khi Vu Tiêu Tiếu nghe xong thì cười nói:
- Em cũng thấy rồi, Diệp đại ca, chính là cậu bé to xác!
- Biết thì tốt rồi!
Bạch Tình Đình nói.
Diệp Lăng Phi bên này vừa muốn nói thì lúc này điện thoại di động hắn reo lên. Diệp Lăng Phi rút điện thoại ra nhìn, thì ra là Bành Hiểu Lộ đang gọi đến, đúng lúc Bạch Tình Đình đang nhìn vào menu, cô không để ý đến điện thoại của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đứng lên, hắn nói:
- Anh đi nghe điện thoại, lập tức quay lại liền!
Nói rồi, Diệp Lăng Phi đi về phía cửa nhà hàng. Bạch Tình Đình đưa ánh mắt nhìn Diệp Lăng Phi đang đi về phía cửa nhà hàng, rồi lập tức đưa ánh mắt lại chỗ cũ và nói:
- Ai biết cái tên này lại muốn làm gì đây. Hắn từ sáng đến tối đều bí bí mật mật, thật là không hiểu được!
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại di động đến chỗ trước cửa nhà hàng nghe điện thoại. Khi điện thoại vừa kết nối thì Diệp Lăng Phi nói:
- Bành Hiểu Lộ, bây giờ em gọi điện thoại cho anh, lẽ nào muốn mời anh ăn cơm à?
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng nói của Bành Hiểu Lộ:
- Diệp Lăng Phi, anh làm sao mà từ sáng đến tối đều muốn em mời không vậy, lẽ nào anh nghèo đến vậy sao? Đến ăn một bữa cơm mà cũng cần người khác mời à, vậy thì thật là nghèo rồi, em có thể cho anh mượn một trăm đồng đủ tiền chi tiêu một tháng của anh không?
- Mới một trăm đồng tiền sao mà đủ anh tiêu xài được, Bành Hiểu Lộ, em không thể nào một ít vậy được, xuất ra một lần một triệu ném cho anh, nói tiền này không cần nữa cho anh đấy!
- Con khỉ!
Bành Hiểu Lộ sau khi nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi thì lạnh lùng nói:
- Anh cho là em có tiền như vậy à, em đến năm mươi vạn cũng không có, mà cho anh một trăm vạn, anh nằm mơ đi nhé!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Được rồi, Bành Hiểu Lộ, anh chỉ là đùa em thôi mà, em vẫn chưa nói em gọi điện thoại cho anh rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
- Đương nhiên là có chuyện rồi, nếu không có chuyện thì em sẽ gọi cho anh sao?
Bành Hiểu Lộ nói:
- Em muốn nói cho anh biết, bây giờ em cuối cùng đã được giải thoát rồi!
- Giải thoát rồi?
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói câu này thì ngạc nhiên ngây người, hắn nói:
- Hiểu Lộ, em nói câu này rốt cuộc là ý gì vậy, cái gì mà gọi là giải thoát?
- Em nói giải thoát là nói em đã tiễn tên kia đi rồi!
Bành Hiểu Lộ nói câu này khẩu khí có vẻ như rất hài lòng, cô cười nói:
- Cuối cùng đã tiễn đi rồi, hai ngày nay thực sự là phiền chết đi được!
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói những lời này thì mới biết Bành Hiểu Lộ nói đến chuyện này, hắn cười cười và nói:
- Bành Hiểu Lộ, xem ra em bây giờ cảm thấy rất nhẹ nhõm phải không, không cần phải có cảm giác buồn bực nữa nhỉ!
- Đúng vậy, cảm thấy nhẹ cả người!
Bành Hiểu Lộ nói,
- Diệp Lăng Phi, anh đang làm gì đó?
- Đi ăn tối với bà xã!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chẳng trách!
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó thì nói:
- Khi nãy em còn buồn bực anh sao mà nghe điện thoại lâu thế, em còn nghĩ anh đang có chuyện gì, thì ra là đi ăn tối với bà xã, chuyện này chẳng trách, Diệp Lăng Phi em không có làm phiền anh đi ăn với bà xã anh nữa, đỡ phải đến lúc đó hai vợ chồng anh lại đổ tội lên đầu em!
- Nói cái gì vậy?
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Anh giống loại người đó sao?
- Giống, ai nói là không giống chứ!
Bành Hiểu Lộ nói,
- Anh chính là loại người này, rất thích đổ mọi chuyện lên đầu người khác, em không muốn bị anh làm vậy, em cúp máy đây!
- Em cúp máy nhanh như vậy sao?
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói sẽ cúp máy thì hắn cười nói:
- Bành Hiểu Lộ, em thật sự là muốn cúp máy sao, lẽ nào không muốn nói chuyện với anh nữa à?
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì cô cười nói:
- Thôi đi, em với anh nói chuyện gì chứ, Diệp Lăng Phi anh còn lừa bà xã dễ thương của anh đi, nhanh một chút, đừng ở đây lãng phí thời gian với em nữa, em còn phải về ăn cơm, bây giờ vẫn chưa ăn cơm đây, mau đi đi, thật là dài dòng quá!
Diệp Lăng Phi sau khi nghe xong thì hắn cười nói:
- Vậy anh không nói chuyện với em nữa, anh đi nhé, Tình Đình đang ở đó đợi anh đấy!
- Đi đi!
Bành Hiểu Lộ nói.
Diệp Lăng Phi cúp máy rồi quay về chỗ ngồi. Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu, Trương Tuyết Hàn ba người họ đã gọi món xong cả rồi, Bạch Tình Đình khi nãy cũng gọi cho Diệp Lăng Phi một phần ăn cùng với cô. Khi Diệp Lăng Phi vừa quay về thì Bạch Tình Đình xoay mặt sang nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, anh đi đâu vậy, để bọn em chờ lâu vậy hả, khi nãy em và Vu Tiêu Tiếu còn nói là anh đã chạy mất rồi chứ!
Vu Tiêu Tiếu ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi nói thêm vào:
- Đúng đấy, em cũng nghĩ như vậy, có phải không Diệp đại ca?
- Nói cái gì vậy hả, vì sao anh lại lén trốn đi chứ?
Diệp Lăng Phi nói rồi giơ tay định gõ lên đầu Vu Tiêu Tiếu, nhưng Vu Tiêu Tiếu đã có linh tính nên rụt đầu lại, Diệp Lăng Phi không đập được vào đầu của Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi rút tay về, xoay mặt sang Bạch Tình Đình nói:
- Không có chuyện gì cả, chính là một người bạn của anh gọi điện thoại thôi, hỏi anh tối nay có ra ngoài đi uống rượu được không, anh nói hắn là anh đang ăn cơm không đi được.
- Bạn anh à?
Bạch Tình Đình sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói thì nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, bạn của anh là nam hay là nữ vậy?
- Em nói đi!
Diệp Lăng Phi không trả lời, mà hỏi ngược lại Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nói:
- Đương nhiên là nam rồi, nếu không anh đã không nói cho em biết rồi!
- Biết vậy là tốt rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói.
Trương Tuyết Hàn vẫn không nói một lời nào. Lúc này, Trương Tuyết Hàn bỗng nhiên nói:
- Chị, ăn cơm xong em phải quay về trường nữa, ngày mai em còn phải lên lớp nữa!
- Tuyết Hàn, em về nhanh như vậy sao?
Bạch Tình Đình nghe thấy Trương Tuyết Hàn nói như vậy thì cô nói:
- Đừng có vội, tối nay chị sẽ lái xe đưa em về, chúng ta ăn cơm xong có thể đi shopping một chút, tối nay rất thích hợp để đi shopping đấy, ban ngày mà đi shopping thì thời tiết quá nóng, người đổ mồ hôi, tối nay đi shopping thì rất thoải mái đấy, Tuyết Hàn, sau khi ăn cơm xong chúng ta đi shopping nhé!
- Đi shopping!
Vu Tiêu Tiếu nói:
- Em muốn đi shopping đấy, Tuyết Hàn, đừng về sớm như vậy, chúng ta đi shopping đã!
Trương Tuyết Hàn nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nhìn thấy Diệp Lăng Phi không có bất kỳ phản ứng gì thì Trương Tuyết Hàn còn chần chừ, rồi gật đầu biểu lộ là đồng ý.
Khi ăn cơm, Diệp Lăng Phi nhắc đến trò chơi StarCraft, Diệp Lăng Phi hôm nay ở trong phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết chỉ chơi một tí thôi mà cảm thấy rất thú vị, muốn kéo Vu Tiêu Tiếu chơi cùng. Diệp Lăng Phi cũng biết Vu Tiêu Tiếu là một cô bé rất thích chơi trò chơi, Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu vừa nhắc đến thì nghe Vu Tiêu Tiếu nói:
- Diệp đại ca, trò chơi đó em đã sớm không chơi nữa rồi, không thú vị gì cả!
- Anh lại thấy rất hay, sao em lại nói là không thú vị!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tiêu Tiếu, hay chúng ta cùng chơi không?
- Em không có thời gian!
Vu Tiêu Tiếu nói,
- Diệp đại ca, gần đây chẳng phải em đã nhắc anh rồi sao, em rất bận, đợi khi nào em rảnh hãy nói nhé!
Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi cô nói:
- Tiêu Tiếu, em đừng nghe anh ấy nói, anh ấy muốn chơi cái thứ đó lắm, lẽ nào em cũng rãnh rỗi giống anh ấy à?
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói mình rất rảnh thì hắn phản bác lại:
- Tình Đình, ai nói là anh rất rảnh, em nói vậy không phải là nói bậy sao, anh một chẳng rỗi tí nào đâu, anh có rất nhiều việc cần phải làm đấy!
- Anh không rảnh à?
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, cô nói:
- Vậy em hỏi anh, anh nói xem, anh bây giờ từ sáng đến tối bận cái gì hả?
- Anh bận…!
Sau khi Diệp Lăng Phi chỉ nói câu nói này thì cúi đầu xuống ăn cơm. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi không tranh luận với mình nữa mà cúi đầu xuống ăn cơm, cô cười nói:
- Em nói đúng rồi nhé, anh vốn dĩ cả ngày đều không có việc gì làm, còn không cho người ta nói nữa!
- Em không để anh nói, anh muốn nói thì cứ nói là được rồi!
Diệp Lăng Phi cũng không để ý đến Bạch Tình Đình, chỉ cúi đầu ăn cơm. Bạch Tình Đình khó khăn lắm mới có cơ hội có thể để mình tạm thời chiếm thế thượng phong, chính khi cô dự định nắm thắng truy kích, thì đột nhiên nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Bà xã, anh nghĩ ra một chuyện!
Bạch Tình Đình hơi sửng sốt nhìn Diệp Lăng Phi, và cô hỏi rất kỳ lạ:
- Anh nhớ ra chuyện gì à?
- Anh nghĩ ra những thứ mà tối hôm qua chúng ta vẫn chưa thu dọn, đều vứt ở trên giường, nếu để người khác nhìn thấy thì không hay đâu!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tuy chúng ta ngày nào cũng đều làm như vậy nhưng để người khác biết từ sáng đến tối đều không có chuyện gì làm thì đối với việc duy trì nòi giống và thế hệ sau mà nói là một việc không hay, bà xã, em nói có đúng không?
Diệp Lăng Phi sau khi nói ra những lời này, Bạch Tình Đình ban đầu đối với ý tứ trong câu nói của Diệp Lăng Phi vẫn chưa phản ứng lại, nhưng rất nhanh Bạch Tình Đình đã hiểu ra, cô trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, cô nói:
- Ông xã, anh lại nói bậy bạ gì đó, tối nay chúng ta không phải lên giường ngủ đâu nhé!
Bạch Tình Đình sau khi nói xong thì đột nhiên khuôn mặt cô đỏ lên, cô nhìn Vu Tiêu Tiếu và Trương Lộ Tuyết đang ngồi đối diện mình và nói:
- Chị luôn bị anh ấy mê hoặc, các em đừng tin vào lời của anh ấy, anh ấy trước sau luôn thích nói bậy bạ đấy!
Vu Tiêu Tiếu nói:
- Chị, em đương nhiên là biết Diệp đại ca thích nói bậy bạ rồi, em vốn không tin vào những lời anh ấy nói mà!
- Như vậy là được rồi!
Bạch Tình Đình nói,
- Em đừng tin lời anh ấy nói, anh ấy là vậy đấy!
Trương Tuyết Hàn cúi đầu không nói gì.
Ăn cơm xong, Diệp Lăng Phi tính tiền, bốn người đi từ trong nhà hàng Tây đó ra, Diệp Lăng Phi đứng ở cửa, móc trong người ra một điếu thuốc, sau khi châm lửa thì Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình một cái và nói:
- Bà xã, chúng ta đi đâu đây?
- Đi shopping!
Bạch Tình Đình nói,
- Tối nay anh là người hầu của bọn em, bọn em mua cái gì anh phải xách đấy, nhớ chưa?
- Biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
Đàn ông trên đời này trên một nửa đã không thích đi shopping rồi, những người đàn ông này shopping với phụ nữ đều là đảm nhiệm vai vác hành lý tự động, đều là tùy tùng của phụ nữ đi theo phụ nữ đi shopping. Diệp Lăng Phi cũng thuộc loại đàn ông không thích đi theo phụ nữ để shopping, hắn thà là tìm một chỗ nào đó ngồi bất động, bất luận là người phụ nữ của hắn mua cái gì, đối với hắn mà nói, đó đều không liên quan gì, cái mà hắn phải làm là trả tiền.
Có nhiều lúc bạn không thể không bái phục phụ nữ về khoản mê shopping. Bọn họ có thể đi mấy tiếng đồng hồ mà không cảm thấy mệt. Đây là bản lĩnh bẩm sinh của phụ nữ, đó gọi là đặc điểm chịu đựng tốt của phụ nữ so với đàn ông, cũng chính là lúc này được bộc lộ ra.
Bọn họ đi đến một shop chuyên bán đồ nữ, Bạch Tình Đình sau khi nhìn thoáng qua thì nói:
- Nào, chúng ta vào xem một chút!
- Còn muốn xem à?
Diệp Lăng Phi bất thình lình nói ra những lời này, Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi một cái, cô nói:
- Sao thế, anh có thể đi về mà, bọn em tự đi shopping cũng được, không có nói cần anh đi cùng mà!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói những lời này thì hắn nói:
- Tình Đình, anh không có ý đó, anh nói là bọn em là sao mà đến đó xem. Anh rất thích cùng bọn em đi shopping mà!
Bạch Tình Đình không để ý đến Diệp Lăng Phi, cô kéo Vu Tiêu Tiếu và Trương Lộ Tuyết vào trong cái shop đó. Diệp Lăng Phi không lập tức theo ngay vào, hắn đứng ở chỗ cửa, nói một cách trách móc:
- Anh không nói sai mà, vốn dĩ là vậy. Có gì đẹp đâu, xem hết shop này đến shop khác, em không mệt nhưng anh thấy mệt rồi đấy!
Diệp Lăng Phi trách móc, cất bước đi vào trong shop.
Diệp Lăng Phi ngồi ở trên ghế chỗ cửa, đó là cửa hàng chuyên cung cấp cho khách ghế nghỉ ngơi. Những người đàn ông đi theo phụ nữ đến shop chuyên bán đồ nữ này rất nhiều, những tình huống này rất nhiều, đại đa số đàn ông đều sẽ lựa chọn ngồi ở đây để đợi người phụ nữ của mình, bên cạnh cửa ra vào của shop còn chuẩn bị một chiếc ghế ngồi nghỉ, để cho những người đàn ông đi theo người phụ nữ đến đây có thể ngồi ở đây mà nghỉ ngơi, như vậy những người khách nữ đến đây có thể có nhiều thời gian để chọn lựa những đồ vật mà họ thích. Chính điều này đã làm cho doanh số của shop bây giờ so với trước đây khi không có ý tưởng này thì gấp đôi.
Diệp Lăng Phi ngồi ở cửa ra vào của shop, hắn vốn không nhìn vào bên trong shop. Theo Diệp Lăng Phi thì những người phụ nữ này chọn quần áo rất chậm, hắn có thời gian không băng đi nhìn ngắm cảnh vật phố xá.
Người đi trên đường này rất nhiều, người đến người đi. Diệp Lăng Phi ngồi ở cửa, ánh mắt tùy tiện nhìn những người đi qua đi lại trên đường, bản thân cũng là một cách để giết thời gian, ở nước ngoài cũng có những người như vậy chính là ngồi ở bên đường, trong tay cầm camera chộp lại những hành động tự nhiên trên đường phố.
Diệp Lăng Phi đang nhàn rỗi ở bên này nhìn cảnh vật trên đường phố, thì điện thoại trong tay Diệp Lăng Phi reo lên. Bạch Tình Đình đang cầm trong tay chiếc váy ngắn màu trắng đang đứng trước gương soi thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, Bạch Tình Đình đưa ánh mắt sang phía Diệp Lăng Phi, cô hỏi:
- Ông xã, ai gọi anh vậy?
Diệp Lăng Phi cũng nghe tiếng điện thoại reo, hắn vốn không biết ai gọi điện thoại đến, nghe thấy câu nói của Bạch Tình Đình thì Diệp Lăng Phi cầm điện thoại trên người ra, nhìn một cái rồi nói:
- Là điện thoại của Tuyết Hoa gọi đến!
- Tuyết Hoa gọi điện thoại cho anh làm gì?
Bạch Tình Đình đưa chiếc váy ngắn cho người nhân viên bán hàng của shop đó rồi đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô hỏi:
- Cô ấy không gọi điện thoại cho Dã Thú mà gọi điện thoại cho anh à?
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại cười nói:
- Bà xã, em không nên nghi ngờ như vậy, anh và cô ấy có mối quan hệ mà!
- Ai biết được!
Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô nói:
- Cứ cho là không có quan hệ vậy em hỏi một câu anh nói xem, Tuyết Hoa muộn như vậy mà gọi điện thoại cho anh. Ông xã, điện thoại khi nãy không phải là của Tuyêt Hoa gọi đến à!
Diệp Lăng Phi cười lắc đầu nói rằng:
- Bà xã, em đừng nghĩ bậy bạ vậy, anh cũng không biết Tuyết Hoa vì sao lại gọi điện thoại cho anh mà, có thể là chuyện của Dã Thú, gần đây Tuyết Hoa và Dã Thú luôn cãi nhau, nói không chừng Tuyết Hoa muốn nhờ anh nói với Dã Thú một tiếng, để anh nghe điện thoại đã hỏi thử Tuyết Hoa rốt cuộc là có chuyện gì!
Diệp Lăng Phi nói rồi nghe điện thoại, khi điện thoại được kết nối thì Diệp Lăng Phi nói:
- Tuyết Hoa, có chuyện gì vậy?
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng của Tuyết Hoa:
- Diệp đại ca, Dã Thú có ở cùng với anh không?
- Anh không có ở cùng Dã Thú!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tuyết Hoa, rốt cuộc là chuyện gì vậy, em và Dã Thú rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Dã Thú không có ở nhà, em gọi điện thoại cho Dã Thú anh ấy cũng không nghe máy!
Trong điện thoại vọng lại tiếng nức nở của Tuyết Hoa, cô nói:
- Em chỉ tức giận với Dã Thú một chút thôi anh ấy không màng đến em rồi, Diệp đại ca, em có thai rồi, tâm trạng không tốt lắm nhưng Dã Thú lại cứ so đo với em, hôm nay cả ngày đều đi ra ngoài, tối như vậy mà cũng không về nhà, em gọi điện thoại cho anh ấy thì anh ấy cũng không nghe, em không biết trong lòng anh ấy rốt cuộc là đang nghĩ gì nữa!
- À, thì ra là chuyện này à!
Diệp Lăng Phi sau khi nghe xong thì nói:
- Tuyết Hoa, em cũng đừng có nóng vội, khi nãy anh vừa gọi điện thoại cho Dã Thú, cái tên Dã Thú này đang uống rượu cùng bạn bè, như vậy nhé, anh gọi điện thoại cho nó, hỏi nó rốt cuộc là có chuyện gì, cái tên tiểu tử Dã Thú cũng thật là, bà xã đang mang thai, tính tình còn không thay đổi. Tuyết Hoa, giờ anh gọi điện thoại cho Dã Thú đợi khi anh liên hệ với nó xong thì hãy nói nhé!
Diệp Lăng Phi tắt điện thoại, xoay mặt sang phía Bạch Tình Đình đang ngồi bên cạnh, rồi khẽ thở dài nói:
- Là chuyện của tên tiểu tử Dã Thú đấy, em nói xem, tên nhóc Dã Thú này rốt cuộc là làm sao vậy, Tuyết Hoa đang mang thai, còn chọc cho Tuyết Hoa giận, anh thật không biết phải nói thế nào với tên nhóc này nữa!
- Đó chính là chuyện của anh rồi!
Bạch Tình Đình sau khi nghe xong chuyện này thì cô nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, nếu em nói Dã Thú cũng giống như anh thì nói không chừng ai có thể quản được anh ta, anh trông cậy Tuyết Hoa có thể quản được hắn em mới không tin đấy. Dã Thú là thủ hạ của anh, anh phải nói với Dã Thú!
- Anh làm sao mà nói Dã Thú được, đây là chuyện trong nhà nó, anh làm sao có thể can thiệp vào chuyện nhà người ta được!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh nhiều nhất thì chỉ có thể gọi điện thoại cho Dã Thú hỏi hắn rốt cuộc là sao lại vậy, nhưng cái tên tiểu tử Dã Thú bản tính anh đã quen rồi, hắn, ài, anh hay là thôi không nói vậy, anh gọi điện thoại cho Dã Thú đã, hỏi rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đã!
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại di động tay bấm số điện thoại của Dã Thú, liên tiếp bấm nhiều lần, Dã Thú đầu dây bên kia vẫn không nghe máy. Diệp Lăng Phi bỏ điện thoại xuống, nói với Bạch Tình Đình:
- Lạ thật, tên tiểu tử Dã Thú sao không nghe điện thoại nhỉ?
- Ông xã, anh gọi mấy lần nữa xem!
Bạch Tình Đình đề nghị,
- Có thể là hắn không nghe được điện thoại đấy!
Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Vậy anh gọi điện thoại cho tên nhóc Dã Thú lần nữa, tên tiểu tử thối này không biết rốt cuộc là đang làm cái gì nữa, điện thoại liên tục mà cũng không nghe máy, nếu anh tìm được hắn xem anh dạy dỗ hắn đây!
Diệp Lăng Phi trong miệng lầm bầm, rồi lại gọi điện thoại cho Dã Thú. Lần này Dã Thú bên đó vẫn không nghe máy.
Diệp Lăng Phi bỏ điện thoại xuống, nói một cách kỳ lạ:
- Dã Thú, rốt cuộc là đang làm cái gì vậy sao mà không nghe máy chứ!
Bạch Tình Đình lấy điện thoại trong tay Diệp Lăng Phi, cô bấm số của Dã Thú, sau khi Bạch Tình Đình bỏ điện thoại xuống thì nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, tên Dã Thú xảo trá đó sao mà tắt điện thoại rồi!
- Tắt điện thoại á?
Diệp Lăng Phi sửng sốt nói:
- Không phải chứ, khi nãy anh còn gọi điện cho hắn mà, không có ai bắt máy mà, bây giờ sao lại tắt máy nhanh như vậy chứ!
Diệp Lăng Phi không tin nên cầm điện thoại bấm số rồi gọi lại, quả nhiên là điện thoại của Dã Thú bây giờ đã bị khóa máy. Chuyện này thật là ngoài dự liệu, theo lý mà nói, điện thoại của Dã Thú không nên khóa máy. Diệp Lăng Phi chau mày, nói:
- Bà xã, anh thấy hình như tên tiểu tử Dã Thú này tám phần là có chuyện rồi!
- Có chuyện gì vậy?
Bạch Tình Đình hỏi,
- Ông xã, anh nói là chuyện ở phương diện gì vậy?
Diệp Lăng Phi không giải thích với Bạch Tình Đình mà bấm số điện thoại của Tuyết Hoa, sau khi Tuyết Hoa nghe điện thoại thì Diệp Lăng Phi nói:
- Tuyết Hoa, anh cũng không liên lạc được với Dã Thú, như vậy đi, anh đi tìm Dã Thú, đợi anh tìm thấy tên nhóc Dã Thú này, anh sẽ đưa cậu ta về nhà!
- Diệp đại ca, làm phiền anh rồi!
Tuyết Hoa nói.
- Không có gì, Tuyết Hoa, em yên tâm đi. Anh mang Dã Thú về nhà cho em rồi đi!
Diệp Lăng Phi sau khi bỏ điện thoại xuống, hắn nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Tình Đình, anh phải đi một chuyến, anh tìm tên khốn Dã Thú đã!
- Anh đi đâu tìm chứ?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Mấy chỗ của Dã Thú anh đều biết, anh đi đến đó tìm thử, nếu tìm không thấy thì đến lúc đó hãy nói!
Diệp Lăng Phi nói lầm bầm.
- Nếu để anh tìm được tên khốn Dã Thú, anh tuyệt đối không tha cho hắn, tên tiểu tử thối. Đến cả điện thoại anh mà cũng không nghe, em xem anh sẽ dạy bảo tên tiểu tử thối này thế nào nhé!
Diệp Lăng Phi lầm bầm nói rồi đứng dậy, lại nhìn Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu đang ở bên trong một cái, lập tức nói với Bạch Tình Đình đang đứng bên cạnh:
- Bà xã, bọn em tối nay cũng đừng đi shopping nữa, về sớm nhé, như vậy anh cũng yên tâm, anh không muốn bọn em xảy ra chuyện gì, đừng làm anh lo lắng nhé!
- Ông xã, em biết rồi!
Bạch Tình Đình nói,
- Bây giờ em lái xe đưa bọn họ về trường!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi hôn lên má Bạch Tình Đình một cái, hắn nói:
- Em lái xe đưa bọn họ về nhà, anh đi trước, đến lúc đó chúng ta liên lạc bằng điện thoại nhé!
Diệp Lăng Phi nói xong thì xoay người đi ra khỏi cửa hàng chuyên bán đồ nữ. Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn đều nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi ra ngoài, hai cô gái xinh đẹp này đi đến bên cạnh Bạch Tình Đình và hỏi:
- Chị, Diệp đại ca đi đâu vậy?
- Anh ấy có việc phải đi!
Bạch Tình Đình nói,
- Anh ấy phải đi làm chút chuyện, Tuyết Hàn, Tiêu Tiếu, chị đưa bọn em về trường trước, lần sau có thời gian thì chúng ta đi shopping tiếp nhé!
- Chị, em còn không có…!
Vu Tiêu Tiếu vừa nói ra câu này còn chưa nói hết thì bị Trương Tuyết Hàn kéo cánh tay của cô. Trương Tuyết Hàn thấy được ở đây đang xảy ra chuyện gì đó, nếu không Diệp Lăng Phi không vội vàng mà đi như vậy đâu. Trương Tuyết Hàn nói:
- Chị, vậy chúng ta về trước đi!
- Ừ!
Bạch Tình Đình gật đầu nói:
- Chúng ta liên lạc qua điện thoại nhé, cuối tuần chị lại dẫn bọn em đi shopping!
Bạch Tình Đình vừa nói với Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu lại cùng nhau đi ra khỏi cửa hiệu, đi về hướng xe của cô
Diệp Lăng Phi đi bên vệ đường, bắt một chiếc taxi. Sau khi lên xe taxi thì Diệp Lăng Phi nói với người lái xe một nơi, đó chính là nhà của Dã Thú, Dã Thú ở thành phố Vọng Hải có không ít nhà, Diệp Lăng Phi muốn tìm hết những nơi này xem thử Dã Thú rốt cuộc là đang ở đâu.
Diệp Lăng Phi trước tiên là tìm hai nơi mà Dã Thú ở đều không có, khi Diệp Lăng Phi ngồi trên xe taxi chạy tới chỗ biệt thự của Dã Thú, hắn vừa đến biệt thự thì nhìn thấy căn phòng trên lầu hai của biệt thự còn sáng đèn. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy đèn thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Dã Thú đang ở bên trong rồi. Không cần phải tự mình đến tìm Dã Thú nữa. Diệp Lăng Phi sau khi trả tiền cho người lái xe thì xuống xe. Diệp Lăng Phi vừa chuẩn bị đi vào bên trong biệt thự thì điện thoại hắn reo lên. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, vừa nhìn thì thấy số Bạch Tình Đình gọi đến. Khi Diệp Lăng Phi nghe điện thoại thì đột nhiên đèn trên lầu tắt. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại trong tay, mắt nhìn lên đèn phòng trên lầu đang tắt, trong lòng hắn chột dạ, nếu là Dã Thú thì khi nhìn thấy mình đến thì Dã Thú cũng sẽ không tắt đèn, ngược lại Dã Thú sẽ bật đèn ngoài cửa lên để mình đi vào chứ.
Bây giờ lại ngược lại, đèn lại tắt ngấm. Trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy ở đây có chuyện gì đó. Hắn trước tiên là nghe điện thoại một cách thản nhiên, hắn nói:
- Bà xã, về nhà rồi à?
Bạch Tình Đình nói:
- Ông xã, em vừa về tới nhà, anh tìm được Dã Thú chưa?
- Đang tìm em!
Diệp Lăng Phi nói rồi lại ngẩng đầu nhìn căn phòng vừa mới tắt đèn, hắn nói:
- Bà xã, em ngủ sớm chút đi, anh có thể là về muộn một tí, tối nay anh phải tìm được tên khốn Dã Thú này đã, xem xem tên tiểu tử này rốt cuộc là đang làm cái gì mà tối như vậy rồi lại không về nhà, thật là kỳ cục mà!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì cô căn dặn:
- Ông xã, anh phải chú ý an toàn đấy!
- Ừ, anh biết!
Diệp Lăng Phi nói,
- Bà xã, anh tắt máy đây, em ngủ sớm chút đi!
- Đừng đợi anh về!
Bạch Tình Đình khăng khăng nói:
- Nếu ông xã không về thì em không ngủ đâu!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì cười và nói:
- Bà xã, anh thấy hay là mau chóng làm xong việc rồi về nhà, anh không muốn để vợ của anh không ngủ mà đợi anh đâu!
- Biết vậy là tốt rồi!
Bạch Tình Đình nói,
- Ông xã, về sớm nhé!
- Ừ, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình sau khi nói chuyện điện thoại xong thì hắn bỏ điện thoại vào trong người, đi đến trước cửa sân căn biệt thự của Dã Thú, chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa ra thì cửa đã mở rồi. Diệp Lăng Phi nhìn vào trong sân thì thấy xe của Dã Thú đang đậu ở đó, ánh mắt của Diệp Lăng Phi lại nhìn về hướng căn phòng vừa tắt đèn, hắn thấy dường như chỗ cửa sổ có bóng người hiện ra. Trong lòng Diệp Lăng Phi càng hoài nghi. Hắn cất bước đi đến cửa căn biệt thự, thử dùng tay đẩy cửa phòng thì không ngờ cửa biệt thự mở ra.
Diệp Lăng Phi chưa đi vào bên trong căn biệt thự thì đã nghe thấy bên trong biệt thự tỏa ra mùi rượu nồng nặc. Diệp Lăng Phi chau mày, hắn vốn không tùy tiện đi vào bên trong biệt thự. Theo Diệp Lăng Phi thì nếu tự tiện đi vào bên trong biệt thư ngộ nhỡ bên trong có mai phục thì rất là nguy hiểm. Diệp Lăng Phi chỉ đẩy cửa biệt thự ra, thì lại không thấy gì cả, hình như đã ba bốn phút như vậy rồi, Diệp Lăng Phi mới từ từ bước vào bên trong biệt thự. Diệp Lăng Phi rất cẩn thận, mỗi một bước của hắn hắn đều nghe ngóng tỉ mỉ những âm thanh xung quanh, khi Diệp Lăng Phi nghe từ lầu hai truyền lại âm thanh khe khẽ rất nhỏ thì Diệp Lăng Phi trốn bên ngoài cầu thang. Hắn nín thở, nghe ngóng trên lầu. Không sai, Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng thở ở trên lầu vọng lại, hình như là tiếng thở rất gấp, Diệp Lăng Phi vẫn nín thở nghe cho rõ âm thanh ở trên lầu.
Âm thanh trên lầu đột nhiên ầm ĩ lên, hình như là có nhiều hơn một người. Trong lòng Diệp Lăng Phi tính toán, phải là hai người. Diệp Lăng Phi lại không lo lắng hai người này. Từ phản ứng của hai người này xem ra thì hai người này vốn không phải là thành thạo. Nếu không phải là người đã trải qua luyện tập đặc thù thì Diệp Lăng Phi đối mặt với những loại người này, một người đối với năm người thì không thành vấn đề, hắn đương nhiên là xem thường hai người này rồi. Điều mà Diệp Lăng Phi lo lắng chính là Dã Thú, không biết Dã Thú rốt cuộc ra sao. Diệp Lăng Phi ở dưới lầu một bất động để mà nghe âm thanh trên lầu hai. Rất hiển nhiên, hai người trên lầu hai cũng không phải là dân có kinh nghiệm gì, bọn họ trên lầu hai một lúc lâu thì cũng không nghe thấy ai lên lầu cả. Một người trong đó bắt đầu đi đến cầu thang lầu hai, Diệp Lăng Phi rõ ràng là nghe được tiếng người đàn ông đi xuống lầu.
Diệp Lăng Phi trong lòng thấy buồn cười, lẽ nào cái tên này to gan như vậy sao, đã không biết người đến đây là người nào, dám đi trên lầu xuống, nhìn phản ứng này là biết tên này không phải là người có kinh nghiệm rồi. Nên biết phàm là người đã trải qua luyện tập thì cũng đều biết nấp cho kỹ, không dễ dàng đểu hành tung của mình bị bại lộ như vậy được, chỉ có như vậy thì mới có thể tập kích đối phương một cách có lợi nhất. Nhưng đương nhiên, người đang đi xuống lầu ấy không có kinh nghiệm về phương diện này nên khi nghe dưới lầu không có tiếng động gì thì ngu ngốc mà đi xuống. Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:
- Như vậy thật tốt, loại bớt được phiền phức có thể, ta không cần phải lên lầu, ở dưới lầu giải quyết mày luôn!
Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây thì để tự mình không tạo ra âm thanh gì, đợi tên đó đi xuống lầu đã, Diệp Lăng Phi nhìn thấy một người đàn ông cao khoảng một mét bảy, trong tay cầm một con dao găm. Diệp Lăng Phi lúc này đột nhiên từ sau lưng đột kích tới. Khi tên này nghe thấy âm thanh từ phía sau lưng thì định quay lại nhưng đã không kịp nữa. Diệp Lăng Phi đã nắm lấy cổ hắn và nói:
- Mau bỏ thứ trong tay ngươi xuống, nếu không ta sẽ bẻ cổ mày đó!
Tên kia khi nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì quả thực ném con dao găm xuống đất thì nghe một tiếng “phê”. Diệp Lăng Phi nhìn thấy hắn bỏ con dao găm xuống đất thì Diệp Lăng Phi bỗng nhiên xoay mạnh cái cổ tên này một cái, lập tức hắn ngã nhào trên mặt đất.
Ùm một tiếng, tên kia ngã nhào trên mặt đất. Diệp Lăng Phi lấy con dao găm dưới đất lên, cất bước đi lên lầu. Khi Diệp Lăng Phi lên đến lầu hai thì không nhìn thấy ai cả. Khi Diệp Lăng Phi quay lưng lại chuẩn bị đi đến phòng đó thì nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân, nghe rất gần âm thanh “ai da” một tiếng, hình như là một người phụ nữa lăn từ trên cầu thang xuống. Trong tay Diệp Lăng Phi cầm con dao găm đi đến lầu một, thì nhìn thấy một cô gái trẻ đẹp đang nằm trên mặt sàn, cô gái đã bất tỉnh rồi.
Diệp Lăng Phi không để ý đến hai người nằm dưới lầu một, tiếp tục đi lên lầu hai, khi Diệp Lăng Phi vừa đẩy cửa căn phòng vừa sáng điện khi nãy thì nhìn thấy toàn thân Dã Thú bị trói chặt, đang trợn mắt nhìn về phía cửa.
Trong miệng Dã Thú đang bị nhét một cái gì đó, toàn thân hắn ướt sũng, hình như là bị thứ gì tưới lên.
Diệp Lăng Phi bật đèn căn phòng lên, nhìn bộ dạng của Dã Thú, Diệp Lăng Phi nhịn không được cười lên.
Dã Thú khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì trong ánh mắt hiện lên một tia phấn khởi, trong miệng hắn bị nhét cái gì đó không nói ra được chỉ có thể kêu “ô, ô”
Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Dã Thú ngồi xổm xuống đất, lấy thứ trong miệng Dã Thú ra. Khi Diệp Lăng Phi lấy miếng vải từ trong miệng Dã Thú ra thì Dã Thú mới mắng to:
- Con mẹ nó, hai tên khốn nạn dám bắt cóc em, lão đại, em phải giết hai tên khốn đó!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Dã Thú, cậu sao mà cứ như vậy, sao mà bị người ta làm ra thế này hả?
- Lão đại, anh đừng nói móc em, em trong lòng đang nén giận đây!
Dã Thú mắng,
- Đều là trò quỷ của hai tên khốn nạn đó, em không giết hai tên đó em không còn là Dã Thú nữa. Lão đại, anh đừng nhìn nữa, mau cởi sợi dây ra cho em, khó chịu chết đi được!
- Tên tiểu tử này đáng đời!
Diệp Lăng Phi nói rồi cầm dao cắt sợi dây trên người Dã Thú, khi Dã Thú cởi sợi dây ra xong thì Dã Thú đứng lên, và lại mắng:
- Em phải đi làm thiệt hai tên nhóc này, mẹ nó, dám đụng đến em à, không biết em là ai sao!
Dã Thú hùng hùng hổ hổ mắng chưa xong thì Diệp Lăng Phi đưa con dao găm cho Dã Thú, hắn nói:
- Dã Thú, cậu tự mà làm đi, anh không quản chuyện này, hai người đó đang ở dưới lầu một, đều bất tỉnh cả rồi. Cậu muốn làm gì thì tự mà làm đi, nhưng, tôi đề nghị cậu, tốt nhất là đừng đùa chết người với anh kiểu đó, không cần phải làm như vậy, bây giờ cậu không còn là Dã Thú không nhà không cửa nữa, cậu bây giờ đã có gia đình rồi, hơn nữa cũng sắp có một đứa con dễ thương rồi, cậu nghĩ thử đi, cậu làm như vậy có đáng không. À, anh thiếu chút nữa quên mất, anh đến đây tìm cậu chính là Tuyết Hoa gọi điện thoại cho anh, Tuyết Hoa nhờ anh đi tìm cậu đấy. Dã Thú, tên tiểu tử cậu rốt cuộc là làm sao mà như vậy hả, trong nhà có người phụ nữ tốt như vậy mà không biết quý trọng lại còn chạy ra ngoài chơi. Điều làm người ta giận là cậu còn làm Tuyết Hoa giận dữ nữa, cậu không biết trong bụng Tuyết Hoa đang mang đứa con của cậu à? Dã Thú, anh nói cho cậu biết, cậu rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy, trong lòng cậu rốt cuộc là có Tuyết Hoa không hả?
Diệp Lăng Phi đổ lên đầu Dã Thú cả một tràn những gì mà Diệp Lăng Phi nghĩ, Dã Thú cuối đầu, dáng vẻ hung hăng khi nãy hoàn toàn không còn nữa. Dã Thú đứng trước mặt Diệp Lăng Phi không còn hung hăng nữa. Hắn chỉ lặng lẽ cuối đầu, nghe Diệp Lăng Phi nói hết, Dã Thú mới ngẩng đầu lên cười nói:
- Lão đại, anh nói như vậy với em lâu rồi đấy, nhất định là khát nước rồi, hay để em tìm cho anh một ít nước, anh uống xong rồi lại tiếp tục mắng em nhé!
- Anh không có rảnh mà mắng cậu!
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh chính là muốn cậu nghĩ cho kỹ, tiểu tử cậu đừng làm anh thất vọng, cậu không phải là trẻ con đừng bắt anh phải dạy cậu làm gì, người phụ nữ này rất tốt, cậu về nhà rồi hãy nói lời xin lỗi với Tuyết Hoa, để Tuyết Hoa tùy tiện mắng chửi cậu, tùy tiện đánh cậu, cô ấy đang mang thai con cậu, lẽ nào cô ấy nỡ đánh cậu, chửi cậu, cậu cái tên tiểu tử này hãy suy nghĩ kỹ cho anh đi, đừng có từ sáng đến tối không biết là mình đang làm cái gì!