Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Diệp Lăng Phi nhắc tới Lý Khả Hân, Đường Hiểu Uyển kinh ngạc phát ra tiếng. Diệp Lăng Phi vốn định quay người rời đi, nhưng nghe thấy tiếng kinh ngạc của Đường Hiểu Uyển xong, hắn lại quay người lại, ngạc nhiên hỏi:

- Hiểu Uyển, em sao thế?

- Không... không sao!

Đường Hiểu Uyển vội vàng nói:

- Nãy em trượt chân, suýt ngã thôi!

Diệp Lăng Phi nhìn thẳng vào mặt Đường Hiểu Uyển, khẽ nói:

- Hiểu Uyển, em biết không, ánh mắt em đã bán đứng em rồi, em không hề bị trượt chân, mà là có chuyện giấu anh!

- Diệp đại ca, anh hiểu lầm rồi, em thật sự không giấu anh gì cả!

Đường Hiểu Uyển quay đầu sang một bên, không dám nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Em thật sự trượt chân mà!

Diệp Lăng Phi cũng không hỏi nữa, chỉ cười nói:

- Thôi, cho dù có chuyện gì chăng nữa. Hiểu Uyển, nhanh tắm xong đi đã, chúng ta còn ăn trưa nữa, anh đói bụng rồi!

-Dạ!

Đường Hiểu Uyển vội vàng đáp.

Diệp Lăng Phi đóng cửa phòng tắm lại, Đường Hiểu Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, nãy nguy hiểm quá, suýt nữa bị Diệp Lăng Phi phát hiện cô giấu Diệp Lăng Phi về chuyện của Lý Khả Hân.

Diệp Lăng Phi sao không nhìn ra việc Đường Hiểu Uyển có chuyện giấu hắn chứ, mà chuyện đó có khả năng liên quan tới Lý Khả Hân, chỉ là Diệp Lăng Phi không định hỏi tới cùng mà thôi. Hắn bước xuống lầu, lấy đồ ăn sẵn mua từ cửa hàng về, cắt sẵn ra, bày lên đĩa, rồi lại bưng ra bàn ăn.

Đường Hiểu Uyển còn chưa xuống lầu. Diệp Lăng Phi ngồi ra phòng khách mở ti vi xem. Hắn ngồi trên ghế sofa, dang hai chân ra, vừa hút thuốc vừa xem tin tức.

Diệp Lăng Phi còn chưa hút hết một điếu thuốc, đã nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu bước xuống của Đường Hiểu Uyển, hắn dập thuốc trong tay, tắt ti vi đi.

Đường Hiểu Uyển vừa tắm xong, tóc còn đang dính ướt, xõa ngay trên đôi vai trần xinh đẹp. Cô mặc một chiếc váy rộng, thắt đai, đôi chân nhỏ trắng dưới váy lộ ra.

Ngực Đường Hiểu Uyển cao cao dựng lên, kết hợp với thân hình nhỏ nhắn của cô, hoàn toàn mang lại cảm giác quyến rũ vô hạn cho phái nam. Cơ thể phụ nữ lại kết hợp với vẻ búp bê, chỉ điểm này thôi cũng đủ để đàn ông bâu lại quanh Đường Hiểu Uyển như vịt rồi. Kèm thêm khuôn mặt xinh đẹp bẩm sinh của Đường Hiểu Uyển nữa thì dù cô không để rõ nụ cười tươi tắn mê người, cũng đã là người tình lý tưởng trong lòng biết bao đàn ông rồi.

Người chưa tới, mùi hương tắm thanh thoát đã lao thẳng vào mũi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi dang tay phải ra, đợi Đường Hiểu Uyển bước qua xong, hắn đặt bàn tay vào giữa cặp mông và eo của Đường Hiểu Uyển, khẽ xoa xoa mấy cái, cười đầy ẩn ý nói:

- Hiểu Uyển, giờ anh mới phát hiện, ra em chính là tiểu yêu tinh chuyên quyến rũ chết người đó à, ngay cả anh cũng bị em làm mê ngẩn ra rồi này, thế mới biết mấy tay đàn ông thơ ngây kia thế nào. Hiểu Uyển, giờ anh rất ghen tỵ, anh chỉ muốn biến em thành con hoàng yến bé nhỏ để nuôi thôi, không để bất cứ tên nào ngoài anh được nhìn thấy em!

Đường Hiểu Uyển cười ngọt ngào nói:

- Diệp đại ca, em không thích đâu, như thế em sẽ suốt ngày ngồi ăn vặt ở nhà, rồi béo phì mất. Em vẫn thích đi làm hơn, có điều Diệp đại ca, anh yên tâm, em sẽ không thích người khác đâu. Vì trong lòng em, Diệp đại ca là tốt nhất!

- Hiểu Uyển, từ khi nào mồm mép em cũng ngọt thế rồi, trước sao anh không biết miệng Hiểu Uyển nhà ta lại ngọt thế này nhỉ?

Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển tới phòng khách, ngồi xuống xong. Diệp Lăng Phi mới nói với Đường Hiểu Uyển:

- Hiểu Uyển, từ cái miệng ngọt ngào này, anh định sẽ dành cho em một phần thưởng!

- Thưởng cho em?

Đường Hiểu Uyển có chút đói, cô ngồi xuống, liền nhấc chiếc bánh Tiramisu lên, cái miệng bé nhỏ vừa định ăn miếng bánh gato, nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc muốn thưởng cho mình, cô liền nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Em không cần phần thưởng gì cả, Diệp đại ca ngày ngày tới thăm em là tốt rồi!

- Hiểu Uyển, anh thấy Khả Hân mua một chiếc xe, chiếc xe đó giá cũng tầm sáu chục tới bảy chục thôi, anh định cũng mua cho em một chiếc, ừm, ít ra giá cũng đắt hơn chút, mua bao nhiêu tiền thì tốt đây, một trăm hay hai trăm?

- Không cần, em không lái xe!

Đường Hiểu Uyển lắc đầu lia lịa nói:

- Em vẫn thích cuộc sống như bây giờ hơn, hơn nữa, bố em cũng định mua xe rồi, nếu bố mua xe, em đương nhiên có thể lái xe của bố đi, em không thể bắt Diệp đại ca mua xe cho em được!

- Tiểu nha đầu, em đang khách sáo với anh đó à!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Giờ xe cũng không đắt, mua một chiếc đi làm tiện bao nhiêu, chẳng lẽ không tốt sao?

- Không tốt!

Đường Hiểu Uyển nói.

- Diệp đại ca, anh không biết đó chứ, em nhát gan lắm, nếu để em lái xe, em sẽ sợ không dám lái đâu.

- Lái xe đơn giản lắm. Hiểu Uyển, thế này đi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Lát chúng ta ăn xong, anh sẽ dậy em lái xe!

- Cái này...!

Đường Hiểu Uyển do dự. Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển do dự, hắn cười nói:

- Có gì phải do dự chứ, có anh làm sư phụ ở đây, bảo đảm em không phải lo gì!

Đường Hiểu Uyển cuối cùng cũng đồng ý. Ăn xong, cô lên lầu thay quần áo, đi học lái xe. Diệp Lăng Phi dạy Đường Hiểu Uyển lái xe ngay tại quảng trường vui chơi của khu này, quảng trường vui chơi này chỉ dùng để bày cho đẹp, chỉ có vài người có tiền không việc gì làm nên mới tới quảng trường vui chơi này ngồi nói chuyện phiếm, hơn nữa lại là mùa đông giá rét, chẳng ai ngốc tới nỗi ra đây ngồi.

Thế nên, chỗ này ngược lại lại thích hợp để Diệp Lăng Phi dậy Đường Hiểu Uyển lái xe. Đường Hiểu Uyển lúc lái xe, ngay cả động tới tay lái cùng không dám động, chỉ sợ xảy ra tai nạn, nhưng dưới sự chỉ dẫn của Diệp Lăng Phi. Đường Hiểu Uyển bắt đầu thử lái.

Đường Hiểu Uyển là cô gái thông minh, rất nhanh nhớ được tất cả quá trình Diệp Lăng Phi nói, khởi động, phanh xe, xoay bàn lái... những bước cơ bản này Đường Hiểu Uyển học rất nhanh, chỉ là Đường Hiểu Uyển cần phải luyện thêm.

Luyện một hồi, Diệp Lănạ Phi để Đường Hiểu Uyển lái xe sang bên cạnh, nghỉ một lát. Tới lúc này, Đường Hiểu Uyển mới nhẹ cả người, cô cởi núi dây an toàn ra, tay phải đặt lên ngực, liên miệng nói:

- Diệp đại ca, đáng sợ quá, nãy mấy lần em cảm thấy sắp đâm vào bồn hoa rồi, may mà có Diệp đại ca, nếu không, em thật sự sợ chết được!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Nha đầu ngốc, em yên tâm đi, có anh ở đây, em sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu!

Diệp Lăng Phi nhìn trán Đường Hiểu Uyển đổ mồ hôi, đưa tay rút chiếc khăn giấy trong hộp khăn giấy ở cửa xe trước ra, đưa cho Đường Hiểu Uyển. Nhân lúc Đường Hiểu Uyển lau mồ hôi, Diệp Lăng Phi nói:

- Hiểu Uyển, sao em không học Khả Hân, người ta cũng lái xe đó thôi!

- Em đâu giỏi như chị Khả Hân chứ. Diệp đại ca, em nhát gan lắm!

Đường Hiểu Uyển nói.

- Nhát gan không dám lái xe sao, chẳng phải là nói linh tinh sao?

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Anh thấy em không tự tin vào chính mình thôi, cứ cho mình không biết lái xe, nãy anh thấy em lái cũng được đó chứ, chỉ cần tập nhiều là biết lái thôi, đợi học lái được, anh sẽ mua cho em một cái, sau này em có thể cùng Khả Hân lái xe đi dạo, thế chẳng tốt sao?

- Tốt thì tốt, nhưng chị Khả Hân đâu có thời gian!

Đường Hiểu Uyển lúc này tâm trạng chỉ nghĩ tới những quy trình cơ bản mà nãy Diệp Lăng Phi nói, định ôn tập lại, nên cô mới tiện miệng nói:

- Chị Khả Hân bây giờ ngoài tới quán bar ra, còn phải chăm sóc Lưu Hải, căn bản không có thời gian đi dạo đâu!

Đường Hiểu Uyển vừa nói tới đây, bỗng ý thức tới mình nói lỡ miệng, vội vàng chuyển chủ đề:

- Diệp đại ca, em nhớ ra, biệt thự cần phải thu dọn, giờ em về dọn đây!

Diệp Lăng Phi đưa tay nhéo lấy chiếc cằm xinh của Đường Hiểu Uyển, quay mặt Đường Hiểu Uyển về phía hắn, hắn nhìn vào mắt Đường Hiểu Uyển, khẽ nói:

- Hiểu Uyển, từ lúc nào em chơi trò bịt mắt với anh rồi, em nên biết, anh ghét nhất là có người chơi trò bịt mắt với anh. Hiểu Uyển, anh hy vọng em không phải là cô gái đó!

Đường Hiểu Uyển thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy, lo lắng hẳn lên, vội vàng nói:

- Diệp đại ca, không phải, trước giờ em không dám dối Diệp đại ca, cũng sẽ không bao giờ dối Diệp đại ca!

- Nếu đã như Vậy. Hiểu Uyển, anh hỏi em, nãy em nói Khả Hân không có thời gian đi dạo là sao?

Đường Hiểu Uyển hiển nhiên có chút khó xử, có vẻ không muốn nói, nhưng cô lại không muốn lừa Diệp Lăng Phi. Đường Hiểu Uyển ập ờ nói:

- Diệp đại ca, em cũng không rõ chuyện cụ thể thế nào, em... em chỉ là lần trước lúc đi tìm chị Khả Hân đi dạo, nghe chị Khả Hân nói thôi!

- Ồ. Hiểu Uyển, không phải anh ép em, anh chỉ muốn biết rốt cục là chuyện gì thôi!

Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển có chút sợ hãi, hắn không muốn làm Đường Hiểu Uyển sợ. Nhìn cô gái nhỏ nhắn như Đường Hiểu Uyển thế này, Diệp Lăng Phi thương còn chưa hết, sao nỡ để cô sợ. Hắn ôm Đường Hiểu Uyển lên, kéo Đường Hiểu Uyển ra khỏi ghế lái ngồi lên đùi hắn, hắn nịnh Đường Hiểu Uyển nói:

- Hiểu Uyển, anh biết trước giờ em luôn nghĩ cho anh, lo có chuyện làm anh không vui, anh vừa nãy chỉ là đùa em thôi, em đừng để ý, nào, cười cái coi, anh thích nhất Hiểu Uyển nhà ta cười, chỉ cần Hiểu Uyển của anh cười, sẽ mê đảo cả đám đàn ông!

Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, nỗi sợ hãi lúc nãy bỗng tan biến, ngọt ngào nở nụ cười lên. Diệp Lăng Phi đưa môi qua, hôn mạnh lên môi Đường Hiểu Uyển một cái, nịnh nói:

- Hiểu Uyển, anh chỉ muốn biết chuyện của Lý Khả Hân thôi, quan hệ giữa anh và Khả Hân em cũng biết, nếu em nói cho anh biết Khả Hân dạo này xảy ra vấn đề gì, có lẽ anh hòa giải mối quan hệ với Khả Hân, nếu không, giữa bọn anh cứ thế hiểu lầm mãi. Nãy anh gặp Khả Hân đi với Lưu Hải, tuy Khả Hân nói với anh không có chuyện gì, nhưng trong lòng anh cứ có cảm giác không nói lên lời. Hiểu Uyển, em biết chuyện gì thì nói cho anh biết, để anh còn biết mà liệu!

Đường Hiểu Uyển quả thực có chút khó xử, cô không muốn nói cho Diệp Lăng Phi biết, đúng như Diệp Lăng Phi lúc nãy nói, Đường Hiểu Uyển lo Diệp Lăng Phi biết xong, có tức giận không. Nhưng Đường Hiểu Uyển lại không thể giấu Diệp Lăng Phi, nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, Đường Hiểu Uyển cắn cắn môi, quyết định nói ra những gì cô biết.

- Diệp đại ca, em thật sự không muốn giấu anh, chỉ là em không rõ lắm, em chỉ biết chị Khả Hân gần đây rất bận, chị ấy đón Lưu Hải từ bệnh viện về, bận tới mức thời gian đi chơi cũng không có!

Đường Hiểu Uyển nói.

- Lần trước em gặp chị Khả Hân cũng chính là lúc chị Khả Hân đi mua xe, lúc đó, là chị Khả Hân chủ động gọi điện cho em, nói muốn em đi mua xe cùng.

Đường Hiểu Uyển vừa nói vừa nhìn trộm Diệp Lăng Phi, cô muốn biết phản ứng của Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi không có bất kỳ phản ứng gì, Đường Hiểu Uyển mới có chút yên tâm, tiếp tục nói:

- Em không hiểu về xe lắm, cũng chỉ là đi mua xe cùng với chị Khả Hân mà thôi. Lúc đó chị Khả Hân có nói chuyện qua, chị Khả Hân nói, cái tên Lưu Hải đó đuổi người giúp việc mà chị Khả Hân tìm giúp, ở nhà đập đồ, ngày ngày nổi cáu, chị Khả Hân hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói tình trạng này của bệnh nhân cần phải được giải tỏa, vì Lưu Hải, chị Khả Hân và bố mẹ chị ấy đều ở lại nhà cũ, không chuyển tới nhà mới!

-Tại sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Chẳng lẽ vì chăm sóc Lưu Hải?

Đường Hiểu Uyển gật đầu, nói:

- Em nghe ý của chị Khả Hân là thế này, có điều, chị Khả Hân cũng nói qua, bố mẹ chị ấy muốn để Lưu Hải chuyển sang ở cùng, như thế, có thể chăm sóc cho Lưu Hải, nhưng chị Khả Hân không đồng ý, còn rốt cục vì sao chị Khả Hân không đồng ý, em cũng không rõ!

Đường Hiểu Uyển nói xong, cô nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Hiểu Uyển, em sao nhìn anh như thế?

- Diệp đại ca, anh đừng giận chị Khả Hân, chị ấy cũng không còn cách nào, chị Khả Hân là người tốt, thế nên mới làm như vậy. Em tin trong lòng chị Khả Hân chị ấy chỉ thích có anh thôi!

Đường Hiểu Uyển lo Diệp Lăng Phi biết chuyện này xong, sẽ giận Lý Khả Hân, Đường Hiểu Uyển còn bổ sung thêm một câu. Diệp Lăng Phi cười nhéo mũi Đường Hiểu Uyển, nói:

- Nha đầu ngốc, em nghĩ gì thế hả, anh chỉ muốn biết mà thôi, không có chuyện gì khác, thôi nào, chằng phải em muốn quay về dọn biệt thự sao, chúng ta quay về thôi!

- Diệp đại ca, nãy em nói sẽ về dọn biệt thự sao?

Đường Hiểu Uyển nhìn tâm trạng của Diệp Lăng Phi có vẻ khá tốt, không có chút tức giận nào, cô liền bắt đầu diễn lười, làm nũng nói:

- Diệp đại ca, hôm nay em rất mệt, người ta lâu rồi không hề mệt thế này, đều tại Diệp đại ca cả, giờ em vẫn cảm thấy hạ thân khó chịu lắm, giờ em rất mỏi. Diệp đại ca, anh dọn biệt thự nhé!

- Ai da, tiểu nha đầu, em giờ cũng học môn này rồi đó!

Diệp Lăng Phi đưa tay túm lấy mông Đường Hiểu Uyển, nói:

- Em có tin hôm nay anh cho em khỏi xuống giường luôn không?

- A. Diệp đại ca, em đùa thôi, ai bảo em không dọn, em thích dọn nhà nhất đó!

Đường Hiểu Uyển vội vàng đổi giọng.

- Diệp đại ca, em về nhà dọn đồ đây!

Đường Hiểu Uyển lâu rồi không dọn nhà, tiểu nha đầu này từ khi về nhà xong, bố mẹ chiều hư rồi, ngay cả chăn cũng để mẹ gấp. Nếu không Đường Hiểu Uyển sao lại thích ở nhà chứ. Vốn ở nhà có người đàn ông cô rất ghét, giờ tên đó cũng bị đuổi đi rồi, lại thêm Vu Đình Đình chuyển về kí túc, thế nên cô mới chuyển về nhà.

Đường Hiểu Uyển lần này chuyển về nhà, bố mẹ cô càng chiều cô hơn trước, một ngày ba bữa, mẹ cô sáng chuẩn bị tất cả cho cô, quần áo cũng không cần phải giặt, cuộc sống của Đường Hiểu Uyển vô cùng an nhàn.

Nếu không sao Đường Hiểu Uyển có thể béo lên được chứ, đều tại bố mẹ cô dưỡng béo nên cả. Hôm nay bị Diệp Lăng Phi ép làm công việc nhà, Đường Hiểu Uyển có chút lầm bầm than vãn, còn thi thoảng cố ý bĩu bĩu môi, thể hiện không vui.

Mỗi lúc như thế. Diệp Lăng Phi lại nặng tay, vỗ vỗ ***, đánh xong, lại phải nịnh một hồi. Lúc Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển đang nô đùa, nghe thấy bên ngoài có tiếng xe vọng tới. Đường Hiểu Uyển đưa tay lau lau nước lau dính trên mặt, lau xong cô lại lau lên tay Diệp Lăng Phi, ngọt ngào nói:

- Diệp đại ca, có người tới!

- Không phải chứ, ai tới lúc này?

Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển bước tới cửa, nhìn ra cửa, thì thấy chiếc xe VR màu trắng đỗ trước cửa. Diệp Lăng Phi nhận ra chiếc xe đó, đó là xe của Lý Khả Hân. Quả không sai, thấy cửa xe mở, Lý Khả Hân từ trên xe bước xuống.

- Diệp đại ca, là chị Khả Hân!

Đường Hiểu Uyển thấy Lý Khả Hân xong, cô liền co chân chạy về phía Lý Khả Hân. Diệp Lăng Phi nghĩ lại Lý Khả Hân từng hỏi hắn chiều nay ở đâu, hắn lúc đó bảo Lý Khả Hân hắn ở đây. Lúc đó Diệp Lăng Phi cũng chỉ là tiện miệng nói thôi, hắn không nghĩ rằng Lý Khả Hân thật sẽ tới đây.

- Chị Khả Hân, sao chị lại qua đây!

Đường Hiểu Uyển chạy tới trước mặt Lý Khả Hân, đưa tay kéo tay Lý Khả Hân, ngay sau đó, cô lại bĩu môi, bực dọc nói:

- Chị Khả Hân, chị phải giúp em đó. Diệp đại ca bắt nạt em, một đấng mày râu ngồi đó, nhìn em vất vả lau nhà!

Nhìn khuôn mặt Đường Hiểu Uyển đầy hạnh phúc, trong lòng Lý Khả Hân thở dài, cô rất ngưỡng mộ Đường Hiểu Uyển, không cần phải lo gì cả, chỉ nghĩ tới việc ở bên Diệp Lăng Phi, từ phản ứng của Đường Hiểu Uyển có thể thấy cuộc sống của Đường Hiểu Uyển bây giờ rất hạnh phúc.

Còn Lý Khả Hân lại cảm thấy có phải chịu đựng quá nhiều, có lẽ nghĩ quá nhiều chăng, cô cảm thấy rất mệt. Quan hệ với Diệp Lăng Phi cũng bị rạn nứt, vốn cô và Diệp Lăng Phi đã hòa hợp lại, chỉ vì chuyện của Lưu Hải khiến Lý Khả Hân lại cảm thấy đau đầu, lúc Lý Khả Hân do dự không quyết, cô bỗng phát hiện Diệp Lăng Phi lại bắt đầu xa rời cô.

Lý Khả Hân cười với Đường Hiểu Uyển, cười nói:

- Hiểu Uyển, chị thấy em đang tỏ huy hoàng với chị đó!

Nói tới đây, Lý Khả Hân nhìn về phía cửa biệt thự, cũng không bước qua cho Diệp Lăng Phi, nói:

- Chị lại muốn được như em, chỉ là Diệp đại ca không muốn thôi, thôi, không nói nữa, đi nào!

Đường Hiểu Uyển nghe không hiểu ý của Lý Khả Hân, cô ngạc nhiên hỏi:

- Chị Khả Hân, chị nói gì thế, em không hiểu?

- Hiểu Uyển, không hiểu thì thôi vậy!

Lý Khả Hân cũng không giải thích với Đường Hiểu Uyển, chậm bước về phía Diệp Lăng Phi. Lúc Lý Khả Hân tới trước mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không nói gì cả, cứ thế dò xét nhìn Lý Khả Hân, nhìn tới mức khiến Lý Khả Hân trong lòng đập trống ngực, cô cảm thấy Diệp Lăng Phi càng xa cô rồi, cảm giác này khiến Lý Khả Hân thấy đau lòng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tất cá đều do mình tự tạo ra. Lý Khả Hân thầm nói: “Có lẽ đây là số của mình chăng, có lẽ, nên nói rõ với anh ấy cũng tốt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK