Tất cả đều bị Chu Hân Minh nhìn thấy, Chu Hân Minh cũng cảm giác tạm thời không thể thích ứng hai người con gái song song thân thiết với Diệp Lăng Phi, nàng vội vàng lắc đầu, nói:
- Em mới vừa về, còn chưa có tắm, em trở lại tắm rửa, ừm, hai người tiếp tục nói chuyện phiếm đi!
Chu Hân Minh nói xong, vội vã đi về phía biệt thự.
Bạch Tình Đình thấy Chu Hân Minh vội vã rời đi, nàng đưa tay vỗ nhẹ vào vai Diệp Lăng Phi một cái, ngữ khí mang theo ba phần oán giận nói:
- Anh thật là, luôn thích như vậy, nhưng bọn em là con gái, da mặt đâu dày như anh vậy.
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình ha hả cười nói:
- Cái này thì có gì chứ, anh nói phải thành lập một gia đình hòa thuận, không nói cái khác, anh thấy là các em trong lòng có quỷ, còn đổ lên người anh, anh đúng là bị ủy khuất, không thể cứ như vậy buông tha em.
Diệp Lăng Phi nói, lại hôn tiếp. Khi Bạch Tình Đình cảm giác sắp hít thở không thông, Diệp Lăng Phi mới cảm thấy mỹ mãn mà dừng lại.
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ kiều đồn mềm mại của Bạch Tình Đình, miệng cười nói:
- Bà xã, đứng lên đi.
Bạch Tình Đình đã sớm muốn vậy, kiều đồn của nàng bị Diệp Lăng Phi chọc vào rất khó chịu, chỉ là bị Diệp Lăng Phi ôm thực sự không có cách nào đứng lên. Bạch Tình Đình vội vàng từ trên người Diệp Lăng Phi đứng lên, trong miệng lầm bầm nói:
- Ai muốn ngồi đâu, hừ, em đã nói nam nhân đều không tốt, đều rất háo sắc!
Diệp Lăng Phi vừa nghe, đưa tay nắm tay Bạch Tình Đình, miệng cười xấu xa nói:
- Đó chính là nói nữ nhân em không háo sắc sao?
- Hừ. Vốn là như vậy, anh xem anh xem!
Bạch Tình Đình nói, chỉ vào hạ thân Diệp Lăng Phi phồng lên một khối, hừ lạnh nói:
- Anh còn gì để nói chứ.
Diệp Lăng Phi kéo bàn tay của Bạch Tình Đình, cười nói:
- Cái gì chứ, muốn nam nhân không háo sắc. Chỉ có bệnh mới vậy. Nữ nhân không háo sắc, đó là lãnh đạm.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa kéo tay Bạch Tình Đình đến hạ thân mình, mạnh mẽ ép tay Bạch Tình Đình vào chỗ đó của mình.
Bạch Tình Đình gương mặt ửng đỏ, vốn muốn rút tay ra. Nhưng nàng lại cảm giác cả người mềm nhũn, căn bản vô lực rút về. Bàn tay nhỏ bé của Bạch Tình Đình nắm một khối nhô lên của Diệp Lăng Phi, trong miệng nũng nịu nói:
- Ông xã, em sai rồi, sau này cũng không dám nữa.
Diệp Lăng Phi vốn chỉ là muốn đùa giỡn Bạch Tình Đình, nhưng đâu nghĩ đến tay Bạch Tình Đình cầm chỗ đó của mình thì hắn liền cảm giác trong lòng dấy lên dục hỏa cực nóng, thật lo lắng nếu như lại để bàn tay như không có xương của Bạch Tình Đình tiến xuống phía dưới mình sẽ không khống chế được, sẽ ở chỗ này mạnh mẽ muốn ăn Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi cưỡng chế dục hỏa, đứng lên, vỗ vai Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, biết là tốt rồi, đi, chúng ta trở về đi, không biết nha đầu Hân Minh này tìm anh có chuyện gì.
Bạch Tình Đình mới vừa thích ứng loại vô cùng thân thiết này. Chợt buông ra, trong lòng nàng có một cảm giác loại mất mác. Loại cảm giác này không thể nói rõ được. Thế nhưng trong lòng Bạch Tình Đình đã có khát vọng bản năng mãnh liệt. Nàng cắn chặt môi. Cúi đầu. Hơi gật nhẹ. Bàn tay nhỏ bé nắm tay Diệp Lăng Phi. Đi về phía biệt thự.
Hai người đi về biệt thự. Trực tiếp đi tới phòng khách. Vú Ngô vừa vặn thu dọn xong phòng khách. Bạch Tình Đình gọi:
- Vú Ngô. Có chuối không. Cháu muốn ăn chuối.
Vú Ngô nở nụ cười. Nàng hiểu rõ Bạch Tình Đình. Đương nhiên biết Bạch Tình Đình thích ăn chuối tiêu, đã sớm chuẩn bị chuối, cam các loại hoa quả. Vú Ngô đáp:
- Tiểu thư. Cô chờ tôi. Tôi đi lấy.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ngồi ở sô pha. Diệp Lăng Phi mở TV. Hắn và Bạch Tình Đình cởi giầy. Nằm trên sô pha. Hai người cuộn mình xem TV. Nhưng tiết mục trên TV thực sự quá kém. Bạch Tình Đình chỉ nhìn vài lần. Liền lầm bầm nói:
- Ông xã. Xem phim đi. Anh đi tìm một cuộn phim. Chúng ta chậm rãi xem.
- Vì sao là anh?
Diệp Lăng Phi không muốn nhúc nhích, miệng nói:
- Chúng ta công bình một chút. Chí ít hẳn là oẳm tù tì phân thắng thua.
- Oẳm tù tì thì oẳn tù tì. Em cho anh thua tâm phục khẩu phục.
Bạch Tình Đình nói.
- Thế nhưng không được nhìn lén. Anh cũng xấu lắm.
- Ai xấu lắm, thực sự là, xem anh là loại người đó sao?
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói,
- Anh đếm một... hai... ba, chúng ta cùng đưa tay ra!
- Được!
Bạch Tình Đình đồng ý. Đến khi Diệp Lăng Phi nói 'ba' thì hắn và Bạch Tình Đình song song đưa tay ra. Diệp Lăng Phi là cái búa, mà Bạch Tình Đình lại là cái bao. Bạch Tình Đình nhìn mình thắng, đắc ý cười nói:
- Ông xã, nhìn thấy rồi chứ, anh oẳn tù tì thua em, bây giờ thua tâm phục khẩu phục rồi chứ, nhanh đi tìm đĩa, nhanh lên một chút đi.
Bạch Tình Đình vươn chân, nhẹ nhàng đá đá vào mông Diệp Lăng Phi, ý bảo Diệp Lăng Phi nhanh chóng đi lấy đĩa mở phim. Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình đắc ý cười cười, hắn cũng nở nụ cười, nói:
- Bà xã, anh đâu nói là người thua đi mở đĩa. Lần này người thắng đi mở đĩa, bà xã, là em phải đi chứ!
- Anh chơi xấu, đâu có kiểu nói như vậy!
Bạch Tình Đình vừa nghe, bĩu môi, bất mãn nói:
- Anh rõ ràng là nói bậy, dựa vào cái gì nói người thắng phải đi mở phim!
- Ai bảo em lúc đầu không quy định chứ?
Diệp Lăng Phi đùa giỡn nói:
- Đây không thể trách anh, vừa rồi không tính, chúng ta làm lại, lần này người thua phải đi.
Bạch Tình Đình liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Quên đi, em không tính toán với anh, em sẽ cho anh thêm cơ hội, lần này nếu thua, cũng không nên tìm cớ nữa.
- Anh là loại người đó sao?
- Anh chính là như vậy!
Diệp Lăng Phi vội vàng thừa nhận nói:
- Được được, anh thừa nhận anh như vậy, được rồi, chúng ta oẳn tù tì, nhanh lên một chút, nếu nói nữa thì đến sáng mất, anh đếm một... hai... ba!
Kết quả lần này Diệp Lăng Phi vẫn thua, Diệp Lăng Phi ra cái búa, âm thầm lầm bầm nói:
- Sao mình lại ra cái búa chứ, sao mình cứ nắm tay nhỉ?
- Ông xã, lần này anh thua tâm phục khẩu phục rồi chứ, nhanh đi mở phim.
Bạch Tình Đình giục nói,
- Nếu không đi là đến sáng thật đó.
Bạch Tình Đình đem lời Diệp Lăng Phi vừa nói giục Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nắm nắm tay, nói:
- Anh vừa chưa nói chỉ chơi một lần, bình thường phải là ba trận định thắng bại, vừa em chỉ thắng một ván, không phải thắng toàn bộ, em làm gì phải hưng phấn như vậy.
Bạch Tình Đình đã sớm nghĩ đến Diệp Lăng Phi sẽ chơi xấu, nàng đơn giản khoanh tay trước ngực. Nói:
- Ông xã, tùy anh, anh nói thế nào thì như thế, nói chung vẫn là anh thua.
Diệp Lăng Phi ha hả cười nói:
- Bà xã. Đây là một lần cuối cùng, chúng ta ba trận định thắng bại, người thua đi mở phim.
- Bắt đầu đi, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!
Bạch Tình Đình giục.
- Được, bắt đầu!
Diệp Lăng Phi cố ý thì thầm trong miệng,
- Anh cùng không tin anh không thắng được em, anh liên tục ra búa hai lần. Lần này anh ra tiếp, anh không tin em không thua.
Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, trong miệng nói:
- Một, hai, ba!
Đến khi Diệp Lăng Phi đếm tới ba thì Diệp Lăng Phi lại ra nắm tay. Hắn cho rằng Bạch Tình Đình nghe được hắn ra búa, nhất định cho rằng mình là cố ý, Bạch Tình Đình nhất định sẽ không ra cái bao, cho nên hắn mới ra nắm tay. Nhưng đâu nghĩ đến Bạch Tình Đình lần này vẫn ra bao, Diệp Lăng Phi liếc mắt, choáng váng, không nhịn được hỏi:
- Em không nghe anh nói muốn ra búa sao, em còn ra bao?
Bạch Tình Đình rất thành thật nói:
- Ông xã. Em nghe anh nói ra búa. Em mới ra bao, lẽ nào có chuyện sao?
Diệp Lăng Phi thiếu chút nữa bị tức đến thổ huyết. Hắn nắm nắm tay, liên tục lắc đầu nói:
- Không có gì!
Diệp Lăng Phi cũng không mượn cớ được nữa. Không thể làm gì khác hơn là xuống sô pha, khom lưng đi tìm đĩa phim.
Vú Ngô lúc này bưng hoa quả đi tới, trong đĩa hoa quả có chuối, xoài các loại. Vú Ngô đem hoa quả đặt ở trên bàn trà đối diện Bạch Tình Đình, hỏi:
- Tiểu thư, Diệp tiên sinh làm cái gì vậy?
- Tìm đĩa phim, anh ấy thua, đương nhiên phải làm.
Bạch Tình Đình nói, kéo tay vú Ngô, nói:
- Vú Ngô, cô cùng tới đây ngồi, chúng ta cùng nhau xem phim.
Vú Ngô cười gật đầu, ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình ở sô pha. Bạch Tình Đình đưa tay lấy chuối, lột vỏ, vừa ăn chuối, vừa giục:
- Nhanh lên một chút đi, sao anh lề mề vậy, trong tủ không phải có rất nhiều đĩa sao, anh tùy tiện lấy một cái là được, làm gì chậm như vậy!
- Được rồi, được rồi, lập tức có đây.
Diệp Lăng Phi cúi người tìm nửa ngày, rốt cục lấy ra một cái đĩa, hắn vội vàng bỏ vào đầu DVD, quay người lại, cười hả hả về chỗ.
Bạch Tình Đình đã ăn xong rồi một quả chuối, nàng dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, vì mình triệt để thắng Diệp Lăng Phi mà đắc ý dào dạt. Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi đi về chỗ, nàng chỉ chỉ một chiếc ghế đơn nói:
- Ông xã, anh tới cái ghế kia ngồi, ở đây là em và vú Ngô ngồi!
Vú Ngô vừa nghe, vội vàng nói:
- Đừng, Diệp tiên sinh, tôi còn có việc chưa xong, tôi đi làm, cậu ngồi đi!
Vú Ngô định đứng dậy nhường chỗ cho Diệp Lăng Phi, chợt nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Vú Ngô, cô ngồi đi, bây giờ tôi không dám qua đó nữa.
Nói rồi, Diệp Lăng Phi đi tới chiếc ghế đơn, ngồi xuống.
Bạch Tình Đình kéo tay vú Ngô, nói:
- Vú Ngô, cô cứ ngồi đây đi, ăn hoa quả, chúng ta vừa xem phim, vừa ăn hoa quả.
Bạch Tình Đình lời này còn chưa nói xong, nàng liền thấy trên màn hình TV xuất hiện cảnh nàng thấy rất quen thuộc. Bạch Tình Đình còn tưởng nhìn lầm rồi, nàng xoa xoa mắt, xác nhận không có nhìn lầm. Bạch Tình Đình đem ánh mắt nghi hoặc chuyển sang phía Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Ông xã, anh lại mở đĩa này?
Diệp Lăng Phi nhàn nhã tựa ở sô pha, cười nói:
- Ừm, Tom và Jerry em không muốn xem sao, vốn anh muốn tìm đĩa Cậu bé hồ lô, nhưng anh tìm nửa ngày cũng không tìm được. Có thể là anh nhớ lầm rồi, anh không mua đĩa Cậu bé hồ lô. Anh chỉ đành mở Tom và Jerry, ừm, bà xã, phim hoạt hình này rất không tệ... A, bà xã, chúng ta là quân tử động khẩu không động thủ, không nên như vậy!
Bạch Tình Đình lúc này đã bị Diệp Lăng Phi làm tức giận đến cầm lấy chiếc giày của nàng, ném về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi sớm có phòng bị, tiếp được giày của Bạch Tình Đình, theo sát là một chiếc khác lại ném đến. Diệp Lăng Phi thuận lợi đem hai chiếc đều chộp trong tay. Hắn đem giày Bạch Tình Đình đặt ở bên sô pha, trong miệng lầm bầm nói:
- Bà xã, lần này em ngoan ngoãn xem Tom và Jerry đi!
Bạch Tình Đình thấy không có gì ném, đưa tay muốn lấy hoa quả. Diệp Lăng Phi thấy không ổn, không thể làm gì khác hơn là hô lớn một tiếng nói:
- Bà xã, anh sai rồi, anh lập tức thay đĩa khác.