- Tiểu nha đầu, em cẩn thận một chút.
Diệp Lăng Phi khẽ nhắc nhở Đường Hiểu Uyển.
- Xin lỗi.
Đường Hiểu Uyển cũng biết mình vừa va vào sau lưng Diệp Lăng Phi, đến bây giờ bộ ngực nàng vẫn cảm thấy có chút lạ lạ. Cuối cùng thì Đường Hiểu Uyển cũng nhìn thấy được bên trong cái rạp chiếu phim này. Đại khái, phía trước có một màn hình lớn nhưng phim thì chưa bắt đầu. Người ngồi trong rạp cũng không quá đông, tại ánh sáng mờ mờ, nên không thể nhìn rõ được khuôn mặt của từng người.
Tay nàng đang nằm trong tay Diệp Lăng Phi, một cảm giác ấm áp từ tay Diệp Lăng Phi truyền sang khiến cho nàng thấy rất dễ chịu. Nàng đã từng tưởng tượng sẽ có một ngày một người đàn ông yêu thích mình sẽ nắm tay mình đi vào rạp chiếu phim, bây giờ, ước mơ đó của nàng đã trở thành sự thật. Nàng đỏ mặt lên vì đang chìm đắm trong những suy nghĩ của mình.
Cuối cùng thì Diệp Lăng Phi cũng tìm được chỗ ngồi của hai người, đây là một chỗ khuất nằm sát vách tường. Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm chửi tên Thạch Tuấn Kiệt lòng lang dạ sói này, đây mới là lần hẹn đầu tiên mà hắn lại chọn một chỗ hẻo lánh như vậy. Chờ khi phim bắt đầu thì hắn có thể thoải mái động tay động chân mà không bị ai phát hiện. Thực sự là đê tiện, Diệp Lăng Phi rất coi thường những loại người như thế này.
Diệp Lăng Phi sắp xếp chỗ ngồi cho Đường Hiểu Uyển xong thì cũng ngồi xuống. Vừa mới ngồi xuống, thì thấy Thạch Tuấn Kiệt đang mò mẫm ở phía sau. Hắn tới bên cạnh, thấy Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển đã ngồi xuống, cảm thấy không cam lòng, không muốn để cho Diệp Lăng Phi ngồi cạnh nàng.
- Anh bạn, phiền anh đi mua một chút đồ ăn được không? Anh có thể mua mười đồng tiền bỏng, ba người chúng ta có thể vừa ăn vừa xem, anh thấy có đúng không?
Diệp Lăng Phi quay sang Thạch Tuấn Kiệt, nói nhỏ:
- Nếu như anh không có tiền thì có thể nói một tiếng, tôi với Đường Hiểu Uyển có thể đưa cho.
Thạch Tuấn Kiệt rất tức giận, thầm nghĩ:
“Mày là ai mà lại đòi ăn đòi uống, không chỉ làm phiền tao với Đường Hiểu Uyển lại còn muốn tao đi mua đồ ăn cho à.”
Hắn vốn định nói là mình không có tiền, để cho Diệp Lăng Phi tự đi mua, ai ngờ Diệp Lăng Phi lại nói ngay như vậy, đương nhiên không thể nào mà cầm tiền của Đường Hiểu Uyển được, dù sao thì Thạch Tuấn Kiệt cũng là một người đàn ông, làm như vậy thì ra cái gì nữa. Không thể làm được gì, hắn đành nói:
- Tôi có tiền, tôi sẽ đi mua.
Thạch Tuấn Kiệt vừa mới đứng lên thì lại nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Này, nhân tiện mua cho tôi một bình hồng trà nha, đừng mua loại bình thường, phải lạnh một chút đấy.
Thạch Tuấn Kiệt không nói gì, quay người đi ra ngoài cửa.
Cuối cùng Đường Hiểu Uyển cũng khẽ cười, nàng ghé sát vào tai Diệp Lăng Phi, nói nhỏ:
- Diệp đại ca, anh ức hiếp người ta quá.
Diệp Lăng Phi cảm thấy một làn hương xộc vào trong mũi, mùi nước hoa của Đường Hiểu Uyển vốn đã mê người, bây giờ nàng lại ghé sát vào tai hắn, Diệp Lăng Phi ngửi được mùi hoa lan phát sinh từ miệng nàng. Hắn nghiêng đầu lại, gần như chạm vào môi Đường Hiểu Uyển, bốn mắt nhìn nhau.
Diệp Lăng Phi nhịn không được, vươn tay phải ôm lấy vai Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển bị mùi nam tính của Diệp Lăng Phi hấp dẫn, thân thể dường như vô lực, ngã vào người Diệp Lăng Phi.
Hai người không nói gì, Đường Hiểu Uyển cảm giác tay phải Diệp Lăng Phi đang đặt lên ngực nàng, trong lòng cảm thấy bối rối, hô hấp gần như ngừng lại.
Diệp Lăng Phi cũng không làm quá, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt phẳng chiếc áo của nàng, chứ không hề có động chạm gì. Nhưng mới chỉ có như vậy thôi mà Đường Hiểu Uyển đã không chịu được nữa rồi. Cơ thể nhạy cảm của nàng được Diệp Lăng Phi khiêu khích trở lên nóng ran. Đầu óc bắt đầu rối loạn, một luồng nhiệt phát sinh từ cổ thoáng chốc đã truyền khắp toàn thân.
Đúng lúc Đường Hiểu Uyển đang mê man, hưng phấn thì Thạch Tuấn Kiệt cầm túi bỏng ngô với bình hồng trà quay lai. Thạch Tuấn Kiệt đâu biết Đường Hiểu Uyển bị Diệp Lăng Phi hấp dẫn, đang trong trạng thái hưng phấn. Lỡ miệng nói:
- Hiểu Uyển, anh mua cho em bỏng ngô với nước uống này.
Đường Hiểu Uyển bị những lời này làm cho giật mình bừng tỉnh, cảm thấy có chút bất an, im lặng không nói lời nào. Ngược lại, Diệp Lăng Phi cầm lấy túi bỏng và bình hồng trà, nói lời cảm ơn. Tự mình mở một bình, bình còn lại đưa cho Đường Hiểu Uyển.
Phim đã bắt đầu chiếu, đây là bộ phim nói về xe đua của điện ảnh Pháp, Đường Hiểu Uyển không có hứng thú gì với bộ phim này, thỉnh thoảng nàng lại lén nhìn Diệp Lăng Phi. Rất muốn được Diệp Lăng Phi âu yếm như lúc nãy. Nhưng đáng tiếc, Diệp Lăng Phi lại không có làm như vậy. Hắn uống một ngụm lớn hồng trà rồi đưa bỏng lên miệng ăn.
Ngược lại với Diệp Lăng Phi, Thạch Tuấn Kiệt không ngừng bắt chuyện với Đường Hiểu Uyển.
- Hiểu Uyển, xem xong phim chúng ta đi ăn cái gì?
Thạch Tuấn Kiệt hỏi.
- Để sau nói.
Đường Hiểu Uyển tỏ ra không quan tâm.
- Được rồi, Hiểu Uyển, mấy bộ phim hay anh đều đã xem qua rồi.
Thạch Tuấn Kiệt nói thêm.
- Ừ, tôi còn muốn xem tiếp.
Đường Hiểu Uyển trả lời.
Diệp Lăng Phi lúc này nói chen vào:
- Tôi bảo với anh bạn này, anh xem phim này rồi thì để cho người khác xem.
Những lời này khiến cho Thạch Tuấn Kiệt không nói thêm được câu nào nữa.
Ba người lại im lặng, một lúc sau, Đường Hiểu Uyển cảm thấy vai mình trầm xuống, quay sang thì thấy Diệp Lăng Phi đang dựa đầu vào vai mình ngủ.
Thạch Tuấn Kiệt vừa nhìn thấy như vậy, e ngại cho nàng, hắn vội vàng nói:
- Hiểu Uyển, em xem bạn của em sao vậy, anh thấy anh ta đúng là loại không có giáo dục.
- Hừ, từ giờ trở đi, chúng ta đừng nói nữa.
Đường Hiểu Uyển nói rất nặng lời với Thạch Tuấn Kiệt, vô tình đã đánh thức mộng đẹp của Diệp Lăng Phi. Sau khi Đường Hiểu Uyển nói xong, ngay cả bản thân nàng cũng không thể tin nàng có thể nói một câu như vậy. Đường Hiểu Uyển nghĩ đến câu: “ Nữ nhân sẽ vì người đàn ông mình yêu thích mà thay đổi.
Lần đi xem phim này Thạch Tuấn Kiệt đã hết sức nhẫn nhịn, vốn dĩ đi xem phim là một cơ hội tốt, trong lúc đang xem phim hắn có thể lợi ánh sáng lờ mờ đề sờ soạn Đường Hiểu Uyển. Theo như lời cha Đường Hiểu Uyển nói thì nàng là một cô gái hay mắc cỡ. Thạch Tuấn Kiệt cho rằng có khi Đường Hiểu Uyển sẽ không cự tuyệt mình, nếu như vậy thì chẳng cần bao nhiêu thời gian, Đường Hiểu Uyển sẽ quyết một lòng theo mình, nhưng thật không ngờ sự tình lại thành ra như thế này.
Đang chiếu phim thì ngọn đèn bật sáng, Diệp Lăng Phi đang ngủ say bị đánh thức tỉnh dậy. Hắn nhìn vào đồng hồ đeo tay, nói:
- Chết rồi, đã mười hai giờ rồi.
Nói xong, hắn quay sang hỏi Thạch Tuấn Kiệt:
- Này, anh bạn, trưa nay anh định mời tôi ăn ở nhà hàng nào vậy?
Thạch Tuấn Kiệt không nói được lời nào sau khi nghe câu này của Diệp Lăng Phi, mãi một lúc sau hắn mới thốt ra được ba chữ:
- Ngươi được lắm.