- Hân Mính! Em đừng nói, trái tim anh còn đang rất lo lắng đây này, anh không biết tối nay bố em có cầm chai rượu đánh anh không, chuyện này chúng ta phải nói trước, tối nay tới nhà em ăn cơm tuyệt đối không uống rượu!
- Anh lại nghĩ bậy gì chứ! Bố em không đánh anh đâu, anh yên tâm đi! Bây giờ em gọi điện cho bố xem khi nào ông có thể về nhà.
Chu Hân Mính rút điện thoại gọi cho Chu Hồng Sâm. Cô và bố chỉ nói mấy câu, Chu Hân Mính cúp điện thoai tâm trạng có vẻ tốt trên mặt hiện lên nụ cười.
- Hân Mính! Em cười gì vậy?
- Không cười gì cả! Đợi khi anh tới thì sẽ biết!
- Làm gì mờ ám đây! Lại cố tình giấu anh. Như vậy là không đúng, giữa chúng ta mà cũng có bí mật sao?
- Anh đừng hỏi nữa! Đã bảo anh tới thì sẽ biết mà!
Chu Hân Mính không trả lời Diệp Lăng Phi cũng hết cách chỉ còn biết lái xe tiếp không hỏi nữa. Lái xe tới phía dưới nhà Hân Mính, Hân Mính mở cửa và xuống xe trước. Diệp Lăng Phi cũng xuống xe hắn xách túi quà đứng trước mặt Hân Mính nói:
- Hân Mính! Anh không biết sao nữa! Thấy đi tới nhà em run lắm! Hay là do anh sợ bố em đánh anh!
- Từ khi nào mà anh biết sợ vậy!
Hân Mính ôm lấy cổ Diệp Lăng phi tỏ ra thân mật nói:
- Em biết anh là người trời không sợ đất không sợ, sao thế nhỉ, bây giờ biết sợ rồi à, biết sớm có ngày hôm nay thì trước đây đừng như vậy, bây giờ anh thấy hối hận cũng muộn rồi!
- Ai nói anh hối hận! Từ trước tới nay anh chưa từng hối hận qua, kể cả nếu có cho anh thêm một cơ hội, anh cũng vẫn sẽ làm như vậy. A! Không anh sẽ ở trên chứ không để ai đó tay chân vụng về ở trên suýt nữa tự làm bị thương chính mình.
Đó là Diệp Lăng Phi nhắc lại lần đầu tiên hai người nảy sinh quan hệ, lúc đó Diệp Lăng Phi vẫn còn nằm trên giường bệnh, nửa đêm Chu Hân Mính trốn vào chủ động hiến thân. Kết quả, Chu Hân Mính đó là lần đầu tiên, chẳng có nghiệp vụ gì cả, suýt nữa tự làm mình bị thương.
Nghe Diệp Lăng Phi nhắc lại mặt cô đỏ bừng lên. Đó là chuyện cô cho rằng ngốc nhất mà mình từng làm. Nhưng cũng vì chuyện đó mà cô mới có được quan hệ như bây giờ với Diệp Lăng Phi. Nếu không có chuyện tối hôm đó thì bây giờ hai người cũng chỉ là hai người lạ.
Chu Hân Mính ngại ngùng:
- Đừng nhắc chuyện đó nữa! Thật mất mặt quá đi! Diệp lăng Phi em cảnh cáo anh, nếu anh còn nhắc chuyện này, có tin em còng tay anh lại không?
- Bây giờ em còn mang còng sao? Lẽ nào em làm đồn phó công an nên lúc nào cũng mang theo còng tay bên mình hả?
- Em biết em nói không bằng anh! Anh giữ lại chút sức lực mà nói chuyện với bố em ý!
Gan của Chu Hân Mính đột nhiên rất to, ở ngay trước cửa ôm cổ Diệp Lăng Phi, đúng là trước đây không dám tưởng tượng. Diệp Lăng Phi nghĩ tới bộ dạng vui vẻ vừa nãy của Hân Mính thì ngầm đoán được bố của cô đã biết chuyện hai người. Nếu không, có cho Hân Mính thêm 10 lá gan chưa chắc đã dám làm như vậy. Nếu làm như vậy sẽ rất nhiều người nhìn thấy và nhanh chóng bị truyền tới tai Chu Hông Sâm. Nếu như không được bố mẹ cho phép, Chu Hân Mính có to gan mấy cũng không dám thân mật với Diệp Lăng Phi như vậy.
Trên thực tế, khi mẹ Chu Hân Mính mở cửa phòng ra, phản ứng sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi và con gái thân mật cũng có thể làm cho Diệp Lăng Phi đoán ra. Hân Mính đã nhắc tới Diệp Lăng Phi với cả gia đình cô. Rốt cuộc thái độ của Chu Hồng Sâm là như thế nào, thì phải đợi gặp mới biết.
- Về rồi à! Mau vào nhà đi!
Mẹ Chu Hân Mính vội nói.
Chu Hân Mính tuột giầy đi dép trong nhà rồi hỏi:
- Mẹ! Bố con đâu?
- Bố con trong phòng sách đó!
Mẹ Hân Mính để một đôi dép trong nhà đặt dưới chân Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh! Mau vào đây!
Diệp Lăng Phi tay cầm đồ, hắn nhìn Hân Mính thì thấy cô đi ra, nhận đồ đạc từ tay Diệp Lăng Phi lại nói:
- Mẹ đừng lọ mọ ở đây nữa! Đây à trà và bộ pha trà anh ấy mua tặng bố mẹ!
- Tới nhà tôi còn mua quà gì thế! Đều là người nhà mà!
Mẹ Hân Mính nói câu đó xong thì Diệp Lăng Phi giật mình, hắn nhìn Hân Mính ý là có phải mình nghe nhầm hay không. Ánh mắt Hân Mính cười,hìn dáng vẻ thì có vẻ cô biết mọi chuyện sẽ như thế này.
- A! Hân Mính! Mẹ quên mất! Bố con vừa nãy có nói, nếu hai đứa con tới thì bảo Diệp tiên sinh vào trong thư phòng, hình như có chuyện gì cần gặp Diệp tiên sinh đó!
- Mẹ! Con biết rồi!
Hân Mính dắt tay Diệp Lăng Phi đi về phía phòng sách, cô cầm trà và bộ pha trà đưa cho hắn nói nhỏ:
- Anh không cần em phải dạy chứ! Bố em nói gì anh cũng không được cãi, dù sao thì con gái bảo bối của ông cũng mang thai đứa con của anh, hứa với em!
- Ừm. Anh biết! Hân Mính, em yên tâm đi, anh biết phải làm thế nào!
Chu Hân Mính hôn Diệp Lăng Phi một cái, sau đó thúc giục:
- Mau vào đi anh!
Diệp Lăng Phi gõ cửa phòng thì nghe thấy tiếng Chu Hồng Sâm vọng ra, thì Diệp Lăng Phi mới cầm đồ đi vào. Vừa bước vào phòng, thì thấy Chu Hồng Sâm đeo kính đang ngồi trên bàn sách, trên tay cầm một quyển sách dày, sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Chu Hồng Sâm lại đặt quyển sách xuống.
- Tiểu Diệp, mau tới xem chữ tôi vừa viết xem?
Chu Hồng Sâm gọi Diệp Lăng Phi lại,Diệp Lăng Phi xách đồ đi vào, tới bên bàn sách, Diệp Lăng Phi đặt đồ lên bàn nói:
- Đây là chút trà thượng hạng và bộ pha trà...Thư ký Chu...bác có cần xem qua không?
Diệp Lăng Phi không biết tại sao, chỉ biết ngay lúc đó hắn cảm thấy rất căng thẳng. Từ trước tới giờ hắn chưa từng có cảm giác căng thẳng như vậy, ngay cả đứng trước một người lãnh đạo cao cấp của quốc gia, Diệp lăng Phi cũng không có cảm giác như vậy. Nhưng Diệp Lăng Phi bây giờ vô cùng căng thẳng, thậm chí nói năng cũng loạn xạ.
Chu Hồng Sâm nhìn Diệp Lăng Phi, mặt ông giữ nguyên nét lạnh lùng. Và không hề để ý tới những thứ đó, lạnh lùng nói:
- Tiểu Diệp! Anh tới nhà tôi còn phải mua quà sao? Tôi xem có vẻ như là con bé Hân Mính đó ép anh mua hả, chả trách hôm nay nó chạy tới phòng làm việc của tôi mãi cũng chỉ vì muốn biết tôi thích gì.
- Thư ký Chu, bác xem các thứ này cháu đều mua rồi, bác nhận đi!
Chu Hồng Sâm cười nói:
- Được! Những thứ này tôi nhận!
Chu Hồng Sâm mở hộp quà ra nhìn thấy bộ pha trà đẹp long lanh thì khen ngợi. Chu Hồng Sâm nhẹ nhàng đặt những đồ đó xuống nói:
- Tiểu Diệp! Như vậy tôi có được coi là nhận hối lộ không?
- Không... chúng ta là người một nhà, tặng quà không coi là đưa hối lộ!
Diệp Lăng Phi ấp úng một hồi mới nới được câu đó.Diệp Lăng Phi nói như vậy là mạo hiểm, hắn lo lắng câu nói vừa rồi của mình sẽ làm cho Chu Hồng Sâm không hài lòng.Nhưng khi hắn nói xong Chu Hông Sâm không những không bất mãn ngược lại còn cười nói:
- Nói cũng đúng, vậy tôi nhận những thứ này, đợi tí rồi ăn cơm, chúng ta thưởng thức trà này xem thế nào.
- Được!
Diệp Lăng Phi lúc này mới thở dài, hắn không căng thẳng như trước nữa. Chu Hồng Sâm đặt bức tranh chữ lên bàn, Diệp Lăng Phi chỉ nhìn thấy bốn chữ: Mộc đã thành thuyền.
- Tiểu Diệp, anh xem chữ này tôi viết thế nào?
- Rất đẹp, thư ký Chu, bác viết chữ rất đẹp, cháu thấy chẳng kém gì so với mấy nhà thư pháp nổi tiếng.
- Tiểu Diệp, từ lúc nào anh cũng học được nịnh hót vậy, đây không giống với phong cách trước đây của anh! Anh cũng đừng gọi tôi bí thư hay thư ký Chu gì nữa. Anh có thể gọi tôi là bác Chu, hai chúng ta rất quen thân mà. Tôi sở dĩ có được ngày hôm nay là nhờ ở cậu. Vậy tôi tặng anh bốn chữ này, có một số câu tôi cũng không nói nhiều nữa, đợi ăn cơm xong, cậu mang bức tranh chữ này về đi!
- Dạ!
Diệp Lăng Phi nhận lời, nhưng hắn vẫn không biết Chu Hồng Sâm đang có ý đồ gì.
Diệp Lăng Phi nghĩ Chu Hồng Sâm gọi mình vào phòng một mình là muốn nói chuyện riêng về việc của Chu Hân Mính, nhưng không ngờ Chu Hồng Sâm chỉ tặng mình một bức tranh chữ.
Diệp Lăng Phi không động não nữa, lúc này nghĩ nhiều cũng vô dụng. Diệp Lăng Phi nhìn dáng vẻ của Chu Hồng Sâm, dường như không muốn ở trong phòng nói chuyện của Chu Hân Mính, chỉ là nói chuyện phiếm với hắn. Trong đó bao gồm cả chuyện khai thác Long sơn, Chu Hồng Sâm không nói hết nhưng Diệp Lăng Phi nghe hiểu.
Một tiếng gõ cửa, làm ngắt quãng cuộc nói chuyện của Diệp Lăng Phi và Chu Hồng Sâm. Cửa phòng mở ra, Hân Mính bước vào phòng.
- Bố! Cơm chín rồi! Có thể đi ăn rồi!
- Ừm, cơm chín rồi à! Nhanh vậy! Bố cảm giác vừa nói chuyện với Tiểu Diệp được có một lát!
Chu Hồng Sâm đứng dậy nói với Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp! Chúng ta đi ăn cơm trước đã, đợi ăn cơm xong chúng ta lại thưởng thức trà mới mua như thế nào.
- Vâng!
Chu Hồng Sâm bước ra khỏi phòng, Diệp lăng Phi theo sau Chu Hồng Sâm. Vừa bước ra khỏi phòng, thì bị Hân Mính đứng trước cửa chặn lại. Chu Hân Mính nói nhỏ:
- Bố em nói với anh những gì?
- Chẳng nói gì cả! Bố em nói chuyện phiếm với anh, còn tặng anh cả một bức tranh chữ, còn đặt trên bàn. Hân Mính, đợi một chút, ai nói dối em, anh còn phải mang về đó!
- Một bức tranh chữ!
Chu Hân Mính giật mình, cô bước vào phòng xem bức tranh đó, miệng cô nở một nụ cười nói nhỏ:
- Diệp Lăng Phi, đồ ngốc này! ngay cả cái này anh cũng không hiểu!
Nhưng Diệp Lăng Phi vẫn không nghe thấy lời nói của Hân Mính, ngay lúc đó, hắn đã vào tới phòng ăn rồi. Chu hân Mính cũng tới ngay nhà ăn, thì nhìn thấy mẹ cô đã bày hết thức ăn lên bàn. Bốn người ngồi quanh bàn tròn, Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi và Chu Hồng Sâm đứng trước mắt rồi cười thầm. Mẹ Hân Mính nhìn thấy Chu Hồng Sâm như vậy thì vội nói:
- Nào! Chúng ta đừng đợi nữa! Mau ăn thôi!
- Vâng!
Diệp Lăng Phi cầm đũa lên cũng chưa gắp thức ăn, Chu Hân Mính đã gắp thức ăn cho hắn đặt vào bát.
Nhìn vào thì thấy bữa cơm rất thân mật, bố mẹ Hân Mính vừa nói vừa cười, nhưng Diệp Lăng Phi vẫn cảm thấy Chu Hồng Sâm bị ép như vậy. Nhưng Chu Hồng Sâm đều tỏ ra rất tốt, không để Diệp Lăng Phi nhìn ra ông ta không hài lòng với hắn. Mà trong lúc ăn cơm, Chu Hồng Sâm cũng không nhắc tới chuyện của hắn và Hân Mính.
Càng như vậy càng làm cho Diệp lăng Phi cảm thấy bất an. Lẽ nào ông ta vẫn chưa biết quan hệ giữa mình và Hân Mính. Không đúng, không thể như vậy, vậy thì là thế nào nhỉ?
Câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu hắn, mãi tới khi hắn chuẩn bị về, câu đố ấy vẫn chưa được giải đáp mà lại càng to thêm. Chu Hân Mính thay mặt bố mẹ tiến Diệp Lăng Phi ra cửa, khi hắn bước lên xe, hắn thở dài nói:
- Hân Mính! Rốt cuộc chuyện này là sao? Anh bị biến thành hồ đồ mất rồi. Lần này anh tới không phải để nói chuyện của chúng ta với họ sao? Tại sao tối nay bố mẹ am đều không nhắc tới chuyện của chúng mình, anh thấy quái quái thế nào ý!
Chu Hân Mính cười ha ha:
- Diệp Lăng Phi! Bình thường anh rất thông minh cơ mà, tai sao bây giờ lại trở nên ngốc nghếch như vậy. Ý của bố mẹ em không phải đã rõ rồi sao, lẽ nào cần em phải nói với anh?
- Ý của bố mẹ em rõ sao? Cả buổi tối chẳng nhắc tới chuyện chúng ta, làm sao mà có thể nói ý kiến của bố mẹ em rõ ràng chứ. Anh vẫn cảm thấy chuyện tối nay rất cổ quái, lúc bố em ngồi nhìn chúng ta ở bàn ăn còn thở dài, anh thấy có gì đó không ổn!
- Đúng là anh rất ngốc mà. Bố em thở dài đấy là chuyện tất nhiên. Anh quên bức tranh chữ bố tặng anh rồi sao?
- Anh tất nhiên không quên! Chỉ là anh không hiểu rõ, tại sao bố em lại tặng anh thứ đó!
- Diệp Lăng Phi ơi là Diệp Lăng Phi anh là hồ đồ thật hay giả vờ hồ đồ vậy? Anh quên bên trên viết gì rồi sao?
- Viết cái gì? A! Bên trên có bốn chữ, ván đã đóng thuyền!
Khi Diệp Lăng Phi nói tới đó, mắt hắn bỗng sáng lên nói:
- A! Anh hiểu rồi! Thì ra bố em muốn làm rõ ý của ông ấy qua bức tranh này, nhưng như vậy có cái gì, tại sao không nói trực tiếp với anh, có cần thiết phải thần bí như vậy không?
- Diệp Lăng Phi, anh nói em nghĩ anh về sao mới được đây. Anh thích thể diện bố mẹ em cũng vậy, anh còn hi vọng họ sẽ thế nào nữa. Bố em đường đường là thư ký tỉnh ủy đó!
- HiHi! Em nói cũng đúng! Hân Mính chúng ta đừng nói chuyện ở đây nữa, mau vào nhà đi, Tình Đình nói tối nay sẽ cho anh một điều bất ngờ!
Chu Hân Mính gật đầu, cô khóc. Lúc đó cô biết bố mẹ yêu thương cô như thế nào, dù cô có sai lầm thế nào bố mẹ cô vẫn bao dung tha thứ. Thân phận bí thư tỉnh ủy như Chu Hồng Sâm hôm qua đã biết chuyện này, ông viết ngay bốn chữ: Gỗ đã thành thuyền.
Đây thật sự là cố gắng lớn nhất của Chu Hồng Sâm rồi, ông tự thuyết phục bản thân mình phải bình tĩnh giải quyết vấn đề. Ông cũng hiểu thế lực của Diệp Lăng Phi quá lớn, có một số việc ông bị ép buộc.
Có thể nói ông luôn có một tâm trạng mâu thuẫn, ông biết chuyện của con gái và Diệp Lăng Phi là do vợ ông nói. Việc đầu tiên ông làm là bắt Hân Mính rời khỏi Diệp Lăng Phi. Nhưng khi bình tĩnh suy xét mọi việc thì thấy sự việc không đơn giản như mình nghĩ.
Từ chuyện Chu Hân Mính mang thai thì có thể biết nó yêu Diệp Lăng Phi tới thế nào. Chu Hồng Sâm quá yêu thương đứa con gái này, ông không muốn nhìn con gái mình chịu khổ. Mặt khác, Chu Hồng Sâm còn cảm kích Diệp Lăng Phi, nếu không có sự giúp đỡ của hắn, có lẽ giờ này ông đang ở trong tù rồi, làm sao có được ngày hôm nay.
Chu Hân Mính nghĩ nếu không phải vì trước đây quan hệ giữa Hân Mính và Diệp Lăng Phi thân mật như vậy thì có lẽ hắn cũng chẳng giúp mình. Chu Hồng Sâm không biết thế lực của hắn lớn như vậy, khi đó mới biết, khi ông bị điều tra bên Bắc Kinh chịu áp lực rất lớn, nếu không tỉnh ủy sẽ không thi hành án nhanh như vậy. Có thể nói lần này ông bình an vô sự đều do quan hệ của Diệp Lăng Phi.
Từ khi biết chuyện của con mình ông chỉ còn biết tôn trọng ý kiến của nó, dù sao con gái cũng đã lớn rồi, người làm cha như ông cũng không thể quản cô cả đời. Kết quả Chu Hồng Sâm cùng vợ thương lượng đưa ra quyết định họ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của Chu Hân Mính.