- Thôi vậy, Tình Đình đã giận rồi, bây giờ cô ấy không muốn gặp anh, Tình Đình còn nói đã đạt được sự thoả hiệp với Trương Lộ Tuyết, hai người bọn họ sẽ mặc kệ anh, cô ấy để cho anh thoải mái thích thế nào thì làm thế ấy.
- Hân Minh, em bao anh phải làm thế nào đây?
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh bây giờ qua tìm Tình Đình để tạ lỗi, nói anh không nên làm như vậy. Em cho rằng Tình Đình sẽ tha thứ cho anh sao, anh thấy không có khả năng đó. Cô ấy bây giờ đang lúc tức giận, anh đi tim cô ấy chẳng phải là tự mình tìm phiền phức sao?
- Vây anh muốn thế nào?
Chu Hân Minh nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi hỏi:
- Chẳng lẽ anh muốn từ bỏ Tình Đình?
- Đương nhiên không phải, anh chỉ hy vọng chờ đến lúc Tình Đình nguôi giận rồi hay nói!
Diệp Lăng Phi thở dài nói:
- Đợi Tình Đình bình tĩnh lại cũng được, thực ra xưa nay cô ấy chưa bao giờ nghĩ qua, thân phận của anh không phải quốc tịch Trung Quốc, anh có quốc tịch của rất nhiều nước, trong đó bao gổm cả quốc tịch Egypt, đương nhiên anh nói câu nay không phải là muốn thể hiện thái độ gì của anh cả, anh chỉ là muốn nói có một số chuyện anh vẫn không thể nào thích ứng được, Tinh Đình cũng không có cách gì thích ựng được anh, anh không muốn Tình Đình phải hối hận!
- Diệp Lăng Phi, anh là đồ khốn nạn, sao anh lại có thể nói như vây được chứ?
Mặt Chu Hân Minh xụ xuống, nói:
- Tình Đình tốt với anh nhiều như vây mà anh lại có thể nói những lời này, chẳng lẽ anh muốn tận mắt nhìn thấy Tình Đình rời khỏi anh?
- Anh không có nói như vậy, chỉ là cho dù anh có đi dỗ dành cô ấy thì cô ấy có chiu nghe không?
Diệp Lăng Phi đứng lên nói:
- Hân Minh, hãy để Tình Đình bình tĩnh lại, có thể cô ấy nguôi giận rồi thì chuyện này xem như xong rồi. Thật ra anh luôn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ kết hôn với Trương Lộ Tuyết, mà Tình Đình mới là đối tượng anh muốn kết hôn, đối tượng khác anh muốn kết hôn chính là em. Anh chỉ nói đến đây thôi, anh còn có qua nhiều việc để làm, ví dụ như tên xạ thủ đó, anh đã hứa với em là không quan tên xạ thủ đó nữa, nhưng anh lại không cho phép người khác nổ súng với anh, anh sẽ cho ngươi tìm ra hắn, trừ khử hắn, anh muốn tận mắt nhìn thấy cảnh đầu hắn bị viên đạn xuyên qua!
- Diệp Lăng Phi, anh đứng lại cho em!
Chu Hân Minh nghe Diệp Lăng Phi nói thì trợn mắt lên, ngay lập tức đứng lên khỏi ghế sô fa.
Diệp Lăng Phi đã quay người rồi thì không có ý muốn dừng bước lại, nghe thấy giọng phẫn nộ này của Chu Hân Minh, Diệp Lăng Phi đành lạnh lùng nói:
- Hân Minh, em là người thân nhất của anh, anh thiết tưởng em là ngươi hiểu anh nhất, nhưng bây giờ anh lại thấy mình nhầm rồi, em vốn không hề hiểu con người anh, anh là người mà không bao giờ chịu bỏ qua cho bất cứ ai nhằm vào mình, điều này không phải dễ dàng gì có thế thay đổi được, đây gọi là bản tính. Bản tính của anh đã quyết định anh sẽ không bỏ qua cho tên khốn đó, cho dù anh không ra tay thì anh cũng sắp xếp người trừ khử hắn, xem như là một lời khuyên chân thành cho em, nếu em muốn sống tiếp, cách đơn gỉan nhất là hay trừ khử kẻ thủ của mình trước đi đã, hơn nữa là phải nhổ có tận gốc, tuyệt đối không được mềm tay!
Diệp Lăng Phi không thèm để ý đến Chu Hân Minh mà bước nhanh lên lầu. Chu Hân Minh nhất thời đứng trong phòng khách ca một hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Diệp Lăng Phi đóng cửa phòng ngủ của mình, hắn cầm điện thoại lên xem mấy cuộc gọi đến mà mình không bắt máy, nghỉ ngơi một lúc rồi gọi lại cho Vu Đình Đình.
Sau khi điện thoại vừa bắt máy Diệp Lăng Phi rõ ràng có thể nghe ra được tâm trạng có chút kích động của Vu Đình Đình,
còn chưa đợi Diệp Lăng Phi nói Vu Đình Đình đã cướp lời nói trước:
- Diệp đại ca, em xin lỗi. Em biết là em không tốt, em không nên khiến cho anh giận!
- Được rồi, việc đã qua rồi không nhắc lại nữa!
Diệp Lăng Phi nói.
- Đình Đình, không phải con người anh quá đã nghi, mà là cách làm của Tần Dao thật sự khiến anh không thích người con gái này. Anh đã nói rồi, tâm kế của cô ta qua hiểm, từ việc em bị ngộ độc thức ăn đến việc lần này, chẳng lẽ em cho rằng Tần Dao chỉ dựa vào mấy câu nói đó là có thể chứng minh việc ở tiệm cà phê không có liên quan đến cô ấy sao. Đó đơn thuần là nói bậy. Việc anh không truy cứu tiếp chỉ là anh cảm thấy không có ý nghĩa gì hết. Cho dù là cô ấy gây nên vụ hoả hoạn ở tiệm cà phê, anh cũng không thể làm gì cô ấy, cô ấy có năng lực để đền bù sao, vì thế nên nói cách làm lần này của Tần Dao có chút tự lừa dối người, không cần thiết phải đến tìm em cầu xin thương tình, trong lòng Tần Dao chắc hiểu rõ nhất chuyện này. Cô ấy có thể trực tiếp nói với anh nhưng bây giờ xem ra Tần Dao chí là cố ý tìm em, tại sao phải làm như vậy thì anh không rõ lắm. Đó là chuyện con gái tụi em, anh không hiểu, nhưng việc anh bảo em đoạn tuyệt quan hệ với Tần Dao vốn không phải chỉ nằm ở phương diện suy nghĩ cho anh, mà hoàn toàn là nghĩ cho em. Anh không muốn sau này Tần Dao lại tiếp tục làm những chuyện tổn thương đến em. Nếu như vậy anh sẽ không tha cho cô ta đâu, anh đã nói hết rồi, em tự suy nghĩ đi.
- Diệp đại ca, em biết đều là em không tốt, em không nên khiến cho anh giận dữ, em đều muốn tốt cho anh ca, em đồng ý với anh Diệp đại ca, sau này em sẽ không liên hệ gì với Tần Dao nữa. Ưhm còn chuyện này nữa, Tần Dao vừa mới đem đi, nói là đến ở bên người họ hàng của cô ấy!
- Thật sao?
Giọng của Diệp Lăng Phi không có chút thay đổi nào nói:
- Vậy là tốt nhất, được rồi, cứ như vây đi, em nghĩ sớm đi, bên anh cũng không có chuyện gì, đợi em thi xong rồi thì anh sẽ gặp lại em!
- Được!
Vu Đình Đình vội vàng nói, trước lúc sắp cúp máy, Vu Đình Đình hôn một cái vào điện thoại mới chịu cúp máy.
Diệp Lăng Phi vứt điện thoại xuống bên gối, cả người nằm nhoai xuống giường.
Trong đầu Diệp Lăng Phi hiện lên dáng vẻ của người thanh niên đó cười nhạt với hắn, giống như thị uy với Diệp Lăng Phi vậy. Diệp Lăng Phi không thể nào chấp nhận có người dám thị uy với mình, hắn nhất định sẽ không bỏ qua người thanh niên này.
Trong lúc Diệp Lăng Phi đang nằm trên giường nghĩ đến người thanh niên đó thì vọng lại tiếng gõ cửa.
- Vào đi, cửa không khóa!
Diệp Lăng Phi úp mặt xuống giường không động đậy gì cả.
Cửa mở ra và Chu Hân Minh bước vào.
Chu Hân Minh nhìn thấy Diệp Lăng Phi úp đầu xuống nằm trên giường, cô đến bên giường nhẹ nhàng nói:
- Ông xã, anh giận rồi sao?
Giọng của Chu Hân Minh hiện rõ nhe nhàng vô cùng, nếu như người ngoài nghe thấy giọng này của Chu Hân Minh nhất định là tưởng mình nghe nhầm, đây sao có thể là một đội trưởng đội cảnh sát hình sự nối tiếng tính khí nóng nảy chứ!
Diệp Lăng Phi vẫn không động đậy nằm sấp trên giường nhắm mắt lại nói:
- Anh không giận, chỉ là cảm giác hôm nay có chút mệt mỏi muốn ngủ một lúc!
Chu Hân Minh ngồi bên giường nhẹ nhàng nói:
- Ông xã, em bóp vai cho anh nha!
Noi xong đưa hai tay ra xoa bóp vai cho Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi không có ý nhấc người dậy, chỉ nói:
- Hân Minh, anh thật sự mệt rồi, không phải là cơ thể mệt mà là tim của anh mệt rồi.
- Vì em?
Chu Hân Minh dè dặt hỏi.
- Không phải, qua nhiều việc khiến tim anh mệt mỏi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hân Minh, anh đã nói với em rồi, anh vốn không phải người tốt, từ đầu tới cuối chưa bao giờ anh nói mình là người tốt cả, mấy năm nay người tốt đểu tổn thọ, bố mẹ anh là người tốt, nhưng bọn họ đều chết rất sớm, anh là người xấu nhưng anh sống rất nhàn nhã sung túc. Nếu đã như vây thì tại sao anh phải làm người tốt chứ, tụi em luôn hy vọng anh có thể hoàn mỹ, nhưng điều này là không thể, tuy anh đã vứt đao nhưng không thể lập tức trở thành phật. Satan, trời định đi vào địa ngục, có biết tại sao không, bởi vì trong xương cốt của anh đang chảy dòng máu của ác quỷ, anh biết em không muốn anh xảy ra chuyện, không muốn anh phạm tội, nhưng có một số người lại bức ép anh phải dùng thủ đoạn đi trừng phat bọn họ, vì thế nên em không hiểu anh, em cũng sẽ không hiểu anh, bởi vì em vốn không hề trải qua cuôc sống như anh, làm sao em có thể hiểu được cõi lòng anh. Tóm lại tên thanh niên đó anh nhất định phải khử hắn, cho dù em không giúp anh điều tra thì tự anh phải người đi điều tra, nếu em muốn bắt anh thì tùy vậy!
- Ông xã, em xin lỗi!
Chu Hân Minh nhẹ nhàng nói.
- Em không nên nói anh như vậy, nhưng em sợ anh xảy ra chuyện, em rất lo cho anh!
Chu Hân Minh nói xong áp người mình lên người Diệp Lăng Phi, đôi ngực nhô cao của cô dán chặt sau lưng Diệp Lăng Phi, môi Chu Hân Minh đặt bên vành tai Diệp Lăng Phi nói giọng sắp khóc:
- Nếu không có anh em làm sao mà sống được đây, anh bây giờ đã trở thành phần quan trọng nhất trong cuộc đời em rồi, em không tách rời anh được, em không muốn anh xảy ra chuyện.
Diệp Lăng Phi mơ mắt lật ngươi lại ôm Chu Hân Minh vào lòng. Hắn nhìn khuôn mặt đáng yêu đó của Chu Hân Minh, thành thật nói:
- Hân Minh, nếu anh không có phản ứng gì thì càng có chuyện. Bởi vì anh dồn đối thủ của mình vào chỗ chết thì anh mới có thế sống tiếp được.
- Em hiểu, em hiểu!
Chu Hân Minh nói:
- Ông xã, em giúp anh, em sẽ kịp thời báo cho anh biết tin tức có liên quan đến người đàn ông đó.
Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Anh phải tận mắt nhìn thấy đầu hắn bị đạn đâm xuyên qua!
Chu Hân Minh khẽ run run rồi lâp tức gật đầu.
Diệp Lăng Phi ôm chặt Chu Hân Minh, môi dán chặt lấy môi của Chu Hân Minh.
Tay của Diệp Lăng Phi mò vào trong quần của Chu Hân Minh, vừa đặt vào giữa mông của Chu Hân Minh thì Chu Hân Minh đột nhiên đẩy nhẹ Diệp Lăng Phi ra nói:
- Ông xã, em giúp anh tắm nha!
-Ưm!
Diệp Lăng Phi gật đầu, tay phải vẫn nhéo một cái thật mạnh vào mông Chu Hân Minh mới chịu buông cánh tay đang ôm Chu Hân Minh.
Quấn lấy nhau cả đêm, mới sáng sớm Chu Hân Minh bị Diệp Lăng Phi làm cho bơ phờ mệt mỏi rời khỏi biệt thự, cô muốn đi tìm Bạch Tình Đình nói chuyện, mong có thể khiến cho Bạch Tình Đình tha thứ Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nhớ đến Phương Linh nói hôm nay muốn đi biển chơi, vốn không định đi nhưng nghĩ lại thấy mình nên đi, nói thế nào cũng là đồng nghiệp, hơn nữa hôm nay cũng chẳng có việc gì.
Lúc Diệp Lăng Phi đánh răng lại nghĩ đến công ty bảo hiểm dân an đó, đầu hắn thoáng hiểu, đánh răng nhanh chóng rồi trở vào trong phong ngủ cầm điện thoại lên gọi cho một người.
Đợi điện thoại thông máy Diệp Lăng Phi chỉ nói qua loa vài câu:
- Giúp một cái, tôi muốn mua cả công ty bảo hiểm dân an, không biết ông có thế giúp tôi được không?
Giọng của đối phương rất già nua, trong giọng nói hiện ra vang dội mà người thường không thể có được nói:
- Một người ngoại quốc muốn nhúng tay vào sự nghiệp bảo hiểm của chúng tôi hình như có chút phiền phức!
- Không phiền phức tôi tìm ông làm gì!
- Được rồi, cho tôi thời gian, tôi tìm lão già đó thương lượng một chút, để hắn đi làm đi. Ưm, tiện thể nhắc luôn một câu, hàng lần trước rất được đó!
- Vây thì tốt, vây thì tốt!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Làm ăn với ông luôn là một việc sảng khoái!
- Làm ăn với tôi?
Lão già đó đầu tiên là ngừng lại rồi lâp tức cười ha ha nói:
- Satan, ngươi là người đầu tiên làm ăn với tôi đấy!