Đường Hiểu Uyển không biết rằng Diệp Lăng Phi tức giận bởi vì Chu Tuấn quấn lấy Lý Khả Hân. Diệp Lăng Phi là ai, hắn sao có thể cho phép một người đàn ông ghê tởm như Chu Tuấn tới gần Lý Khả Hân được.
Đường Hiểu Uyển vội vàng nói:
- Diệp đại ca, anh đừng nóng giận, em không nên nhắc đến giám đốc Chu.
Nói xong, Đường Hiểu Uyển vội vàng lấy tờ giấy trong hộp giấy ra lau nước trong tay Diệp Lăng Phi rồi nàng tìm cây chổi lau nhà để lau nước và thủy tinh trên sàn. Đến lúc này thì mới thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Hiểu Uyển, không cần lau đâu, cứ để nước tự khô. Anh còn có chuyện muốn làm, em quay trở lại làm việc đi, nhớ gọi điện cho anh đấy.
Đường Hiểu Uyển cảm giác dường như Diệp Lăng Phi đang muốn làm chuyện gì không hay, nàng vội vàng nói:
- Diệp đại ca, anh nghìn vạn lần không nên đi tìm Chu Tuấn, em sợ anh sẽ xảy ra chuyện.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Hiểu Uyển, em yên tâm, anh không có ngốc đến mức đi đánh tên khốn kiếp đó đâu, anh có biện pháp khác rồi, em đừng lo.
Lúc này Đường Hiểu Uyển mới yên tâm, trước khi đi nàng còn quay lại cười với Diệp Lăng Phi rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng làm việc, hắn xoay tròn cái ghế vài vòng rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.
Dạo này là cuối năm lên bộ thị trường cũng nhàn rỗi, những hạng mục công trình đều dừng lại, đại bộ phận đều đợi sau khi tổng kết cuối năm.
Những nhân viên bộ thị trường lúc này đang tính toán xem cuối năm nay họ được tiền thưởng nhiều hay ít, thấy Diệp Lăng Phi đột nhiên xuất hiện, không ít người giật mình. Sáng sớm hôm nay Đường Dương còn nhắc đến chuyện Diệp Lăng Phi đánh người ở bộ thị trường, theo như Đường Dương phân tích thì lần này Diệp Lăng Phi lành ít dữ nhiều. Bề ngoài thì tập đoàn chỉ xử phạt Diệp Lăng Phi chứ không khai trừ nhưng bên trong có âm mưu khác, đó là muốn cho Diệp Lăng Phi phải tự từ chức. Trước đây Diệp Lăng Phi đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng nhưng tiền lương tương đương với giám đốc bộ thị trường, bây giờ bị hạn một bậc tiền lương thì bằng với tiền lương của một nhân viên bình thường. Một tháng được 2000 đồng, khấu từ bảo hiểm thì còn lại khoảng 1500 đồng. Tất cả những chi tiêu ăn mặc trong tháng đều cần dùng đến tiền, nếu như chi được có thế thì chắc chắn Diệp Lăng Phi sẽ chủ động từ chức để kiếm công việc khác.
Đường Dương phân tích cũng có lý, những người này đều suy đoán trong thời gian tới Diệp Lăng Phi sẽ phải rời cương vị làm việc. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Diệp Lăng Phi, Đường Dương cảm thấy bất ngờ, nhìn Diệp Lăng Phi như vậy, đâu có chút nào giống với việc phải rời khỏi tập đoàn.
- Mọi người làm gì vậy, thấy tôi tới mà không chào à?
Diệp Lăng Phi đứng trong phòng cả bộ thị trường, hắn nhìn những nhân viên đang làm việc trong phòng, cười ha hả.
Đường Dương cúi gằm đầu xuống không dám ngẩng lên, hắn thầm nghĩ:
- Giám đốc Diệp, không phải là chúng tôi không muốn nói chuyện với anh mà là anh đã đắc tội với giám đốc Tôn, nếu như có quan hệ với anh thì không phải là tự tìm khổ sao?
Lý Khả Hân đang kiểm tra e-mail trong máy tính, đột nhiên nghe thấy tiếng Diệp Lăng Phi truyền đến, theo bản năng nàng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi một cái. Theo như suy nghĩ của Lý Khả Hân thì Diệp Lăng Phi hẳn là phải rất uể oải. Dù sao thì hắn cũng tiêu tiền phóng khoáng như thế mà bây giờ bị hạ tiền lương thấp như vậy làm sao mà đủ chi tiêu, nhưng thật không ngờ Diệp Lăng Phi vẫn vui vẻ, không có chút nào là mất tinh thần.
Lý Khả Hân thật bội phục Diệp Lăng Phi, gặp phải chuyện lớn như vậy mà vẫn có thể cho qua rất dễ dàng. Nàng còn đang tức Diệp Lăng Phi nên cố ý làm bộ không nghe thấy, càng cúi thấp đầu xuống.
Diệp Lăng Phi đã sớm nhìn thấy, hắn đang định đi tới bên cạnh Lý Khả Hân thì từ phía sau truyền đến giọng nói của Tôn Hằng Viễn:
- Ai nha, giám đốc Diệp, Tại sao anh lại đến bộ thị trường vậy?
Diệp Lăng Phi quay lại thấy cái bụng Tôn Hằng Viễn ưỡn ra, hắn bĩu môi, cười nói:
- Tôi đến thăm anh không được sao?
- Giám đốc Diệp, nghe anh nói vậy có khi tôi phải nhìn lại anh mới được. Tuy rằng anh tạm thời bị nghỉ việc thế nhưng chức vị vẫn không thay đổi, vẫn là giám đốc bộ tổ chức, là lãnh đạo của tôi, tôi đâu phải là người không biết đạo lý. Giám đốc Diệp, đừng đứng ở chỗ này, chúng ta vào trong phòng làm việc nói chuyện.
Diệp Lăng Phi xua tay, cự tuyệt nói:
- Không cần đâu, tôi chỉ đến xem thôi, bây giờ tôi vẫn đang trong giai đoạn nghỉ việc. Đương nhiên nếu như bộ tổ chức có việc gì khó khăn tôi cũng không đứng nhìn đâu.
- Giám đốc Diệp, xem anh nói kìa, bây giờ tôi rất bội phục phó tổng Trần.
Trên khuôn mặt Tôn Hằng Viễn nở một nụ cười nham hiểm, hắn nói:
- Hiện tại, bộ thị trường chúng tôi đang nằm dưới sự lãnh đạo của bộ tổ chức, đâu có ai dám không nghe. Chúng tôi có chuyện gì đều phải báo cáo cho bộ tổ chức biết, anh xem những tài liệu tổng kết cuối năm đều giao hết lên cho bộ tổ chức. Trước đây thì những việc này đều do tôi xử lý nhưng bây giờ thì khác rồi, trên bộ thị trường còn có bộ tổ chức, tất cả công việc của bộ thị trường đều phải tập hợp lên cho bộ tổ chức.
Diệp Lăng Phi cảm thấy nực cười, không phải là Tôn Hằng Viễn đang tự lừa mình dối người sao. Hiện tại thì bộ tổ chức mới chỉ có quan hệ với bộ thị trường trong việc tính toán sản phẩm chưa chưa đến mức có thể quản lý được toàn bộ công việc của bộ thị trường. Tôn Hằng Viễn làm như vậy đơn giản là muốn để cho Trần Ngọc Đình phải khó khăn, muốn nhìn Trần Ngọc Đình bị bẽ mặt. Nhưng rất có thể đây không phải là chủ ý của Tôn Hằng Viễn, rất có thể Tiễn Thường Nam sai Tôn Hằng Viễn làm chuyện này. Diệp Lăng Phi hiện tại cũng lười quản chuyện này, cứ để cho bọn họ muốn làm gì thì làm. Diệp Lăng Phi muốn nhìn xem Tiễn Thường Nam sẽ giở trò gì, có chuyện gì thì sau này hắn sẽ xử lý, đến lúc đó sẽ trị cho bọn Tôn Hằng Viễn một trận.
Diệp Lăng Phi quyết định như vậy, hắn cười nói:
- Ừ, giám đốc Tôn làm như vậy là tốt. Chờ khi nào tôi đi làm tôi sẽ xử lý toàn bộ những công việc mà giám đốc Tôn chuyển lên bộ tổ chức, giám đốc Tôn chỉ cần quản lý khâu tiêu thụ là được.
Những lời này khiến của Diệp Lăng Phi khiến Tôn Hằng Viễn khẽ chấn động, hắn nghe ra được ý tứ trong lời này của Diệp Lăng Phi. Đó chính là nói Tôn Hằng Viễn giữ chức vụ giám đốc cũng là vô dụng, không bằng một nhân viên tiêu thụ. Trong đầu Tôn Hằng Viễn thầm nghĩ:
- Diệp Lăng Phi, đợi đấy.
Trong lòng Tôn Hằng Viễn cảm thấy bất mãn với Diệp Lăng Phi nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài mà vẫn cười ha hả nói:
- Giám đốc Diệp nói rất đúng, tôi là người không thích hợp với nghiệp vụ này, thế nhưng hàng năm vẫn là quán quân tiêu thụ đấy…..
Tôn Hằng Viễn còn chưa nói xong thì thấy Diệp Lăng Phi xua tay, hắn nhịn không được nói:
- Được rồi, giám đốc Tôn, anh có việc của anh, tôi có việc của tôi, anh chỉ cần không xuất hiện trước mặt của tôi thế là được rồi.
Tôn Hằng Viễn xấu hổ, bị Diệp Lăng Phi đứng trong phòng bộ thị trường nói như vậy, hắn cảm giác thật mất mặt. Nhưng hắn lại sợ Diệp Lăng Phi phát hỏa lên, chuyện ngày hôm đó cho tới bây giờ hắn vẫn còn sợ hãi. Tôn Hằng Viễn quay sang những nhân viên trong phòng nói lớn:
- Các người nhìn cái gì vậy, còn không mau viết báo cáo tổng kết cho tôi.
Tôn Hằng Viễn cầm lấy đống tài liệu trên bàn rồi đi vào phòng vệ sỉnh sửa sang một chút sau đó cầm cái túi rời khỏi bộ thị trường.
Đường Hiểu Uyển đã về nhà rồi, Lý Khả Hân thì không rủ Đường Hiểu Uyển về nhà như mọi ngày, nàng không thấy Diệp Lăng Phi đi đâu, vốn tưởng rằng Diệp Lăng Phi sẽ đấu võ mồm với nàng thế nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại không nói với nàng một câu thế nên Lý Khả Hân cảm thấy có chút thất vọng.
Lý Khả Hân cầm túi xách đi ra khỏi tòa nhà, vừa mới qua đường để sang bến xe đối diện thì một chiếc xe Toyota trắng chắn trước mặt nàng. Chu Tuấn mở cửa sổ xe xuống, nói với Lý Khả Hân:
- Lý Khả Hân, lê xe đi, tôi tiễn cô một đoạn đường.
Hai ngày nay Lý Khả Hân bị Chu Tuấn quấn lấy, nàng cũng không biết Chu Tuấn tại sao hết lần này đến lần khác cứ quấn lấy mình. Nhưng Chu Tuấn là giám đốc bộ sản xuất, tương lai nàng còn phải nhờ Chu Tuấn giúp đỡ khi đặt hàng nên Lý Khả Hân không thể cứng rắng cự tuyệt Chu Tuấn được.
Nhưng với tính cách của Lý Khả Hân nếu như cứ bị Chu Tuấn quấn như vậy chắc chắn nàng sẽ không thể nhịn được nữa. Lý Khả Hân lạnh lùng lắc đầu nói:
- Giám đốc Chu, không cần phiền đến anh đâu.
Chu Tuấn cười nói:
- Cái gì mà phiền với không phiền, chúng ta đều là đồng nghiệp, tôi tiện đường nên tiễn cô một đoạn thôi mà.
- Giám đốc Chu, tôi va anh không quá thân thiết, tôi nghĩ không cần phải như vậy. Hơn nữa nếu như tôi ngồi trong xe của anh, chỉ sợ bạn trai tôi sẽ mất hứng.
- Cô có bạn trai?
Chu Tuấn hơi sửng sốt, hắn thầm nghĩ:
- Tại sao Tôn Hằng Viễn lại vỗ ngực nói Lý Khả Hân không có bạn trai?
Chu Tuấn đảo mắt một vòng rồi cười ha hả nói:
- Cái này đều có sao, tôi với cô chỉ là quan hệ đồng nghiệp. Cô thấy tôi cũng kết hôn rồi đấy, lẽ nào cô sợ giữa chúng ta có chuyện gì sao?
Lý Khả Hân mắng thầm:
- Lão sắc lăng, vẫn còn biết mình kết hôn à, anh có không việc gì thì quấn lấy tôi làm gì, anh nghĩ tôi là đứa ngốc sao.
Nghĩ thế nhưng Lý Khả Hân không biểu lộ ra, nàng lạnh lùng cười nói:
- Tôi đã nói rồi, tôi sợ bạn trai tôi mất hứng, ngoại trừ bạn trai tôi ra, tôi không muốn tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào ở bên ngoài. Thôi được rồi, giám đốc Chu, ngày mai chúng ta gặp lại.
Lý Khả Hân vừa mới đi được vài bước thì Chu Tuấn lái xe đuổi theo. Hắn lái xe rất chậm, đi cạnh Lý Khả Hân, nói:
- Khả Hân, dạo này tôi đang dự đình thành lập một công ty, nguồn tài chính đã tìm được rồi, chuẩn bị sang năm sẽ chính thức mở công ty. Tôi định sang năm sẽ từ chức, mặc dù tôi là giám đốc bộ sản xuất nhưng về nghiệp vụ tiêu thụ cũng không thông thạo lắm. Khả Hân, cô có hứng thú làm trong công ty tôi không, tiền lương một tháng ít nhất cũng tám nghìn đến một vạn, mà đến cuối năm còn được chia hoa hồng. Tôi đảm bảo so với ở chỗ này cô sẽ có công việc tốt hơn nhiều.
- Không có hứng tú, công việc bây giờ của tôi rất tốt.
Lý Khả Hân không thèm suy nghĩ, nàng thẳng thắn cự tuyệt.
Chu Tuấn còn muốn tiếp tục nói nhưng đột nhiên hắn nghe được âm thanh khiến cho hắn kinh hãi, đó chính là âm thanh của tiếng va chạm đuôi xe.
Lý Khả Hân cũng nghe thấy, nàng dừng chân lại rồi xoay người nhìn thì thấy Diệp Lăng Phi ngồi trong xe, đầu chiếc xe của hắn đụng vào đuôi xe Chu Tuấn. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện, Lý Khả Hân cảm giác có chuyện sắp xảy ra, nàng đưng trên lề đường, muốn nhìn xem Diệp Lăng Phi muốn làm cái gì tiếp theo.
Chu Tuấn vội vàng xuống xe, hắn rất quý trọng cái xe này, không cần phải đụng dính mà ngay hơi chạm nhẹ một chút hay cũng đau lòng. Chu Tuấn chạy đến đuổi xe, thì thấy Diệp Lăng Phi đi từ trên xe xuống, nhìn vẻ mặt Diệp Lăng Phi khiến cho hắn tức muốn chết. Rõ ràng là Diệp Lăng Phi đụng vào xe Chu Tuấn mà trông Diệp Lăng Phi như không có chuyện gì, hắn đứng dựa người vào cửa xe, ung dung hút thuốc.
Tuy không nghiêm trọng lắm nhưng Chu Tuấn cũng rất đau lòng. Hắn liếc mắt thấy Diệp Lăng Phi như không có chuyện gì thì cảm thấy hết sức tức giận. Chu Tuấn đi thẳng tới trước mặt Diệp Lăng Phi, hổn hển nói lớn:
- Anh có biết lái xe không, xe tôi đi chậm như vậy mà anh cũng có thể đụng vào à. Diệp Lăng Phi, anh nói thẳng xem có phải anh cố ý không?
Diệp Lăng Phi thở khói thuốc ra, hắn ung dung hỏi ngược lại:
- Anh đoán xem?
- Để tôi đoán à, tôi nói là anh cố ý đấy. Tôi thấy anh bởi vì chuyện bị công ty xử phạt nên đổ toàn bộ trách nhiệm lên người tôi. Anh cho rằng tất cả là vì tôi nên anh mới bị công ty xử phạt, anh tức tôi nên cố ý đụng vào xe tôi.
Chu Tuấn không hề bận tâm đến việc chỗ này gần tập đoàn Tân Á, hắn la hét rất lớn, trông có vẻ hết sức phẫn nộ.
- Chúc mừng anh, anh đoán trúng rồi, anh sẽ nhận được phần thưởng, tôi sẽ đụng lại một lần nữa.
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Anh điên rồi, anh là một người điên.
Chu Tuấn vùng lên.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, hắn rít mấy hơi rồi ném điếu thuốc xuống đất, vỗ vỗ vai Chu Tuấn, cười nói:
- Chu Tuấn, bây giờ anh mới biết tôi là người điên sao, tôi thật buồn thay cho anh. Thế nhưng nhìn anh cũng không phải người thông minh, anh xem tướng mạo anh kia, nếu không phải loại xấu xí dọa người thì cũng là tinh tinh biến dị. Đôi mắt cá chết của anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi có phải là không phục hay không, không phục thì đánh tôi đi.
Những lời này của Diệp Lăng Phi khác gì đánh đố, Chu Tuấn có thêm mấy lá gan cũng không dám động đến ngón tay của Diệp Lăng Phi. Lần trước bị Diệp Lăng Phi đánh hắn vẫn còn nhớ như in trong đầu. Chu Tuấn trừng mắt lên một lúc lâu, cuối cùng cũng nói ra một câu:
- Diệp Lăng Phi, anh…..anh là đồ vô học, đồ lưu manh.
Xì, Lý Khả Hân nhịn không được mà cười. Nàng không ngờ Chu Tuấn tức nghẹn một lúc lâu cuối cùng cũng chỉ nói ra được câu này. Nói không chừng khi nghe xong Diệp Lăng Phi sẽ nói tôi là lưu lanh đấy thì sao.
Lý Khả Hân quả thật đã đoán trúng được phần đầu nhưng không ngờ được phần sau. Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Tôi là đồ vô học, tôi là lưu manh đấy thì sao. Nhưng anh cũng là người làm công tác văn hóa đấy tại sao tâm địa lại gian xảo. Nói cho anh biết, Lý Khả Hân là bạn gái của tôi, phiền anh cách xa nàng một chút, nếu không, tôi nghĩ anh sẽ tạo được thói quen sống ở bệnh viện đấy.
Lý Khả Hân vốn đang định cười nhưng ngay lập tức khuôn mặt nàng lại cau lại, nói:
- Diệp Lăng Phi, anh….anh là một kẻ lưu manh.