Diệp Lăng Phi mở cửa xe ra đưa Bạch Tình Đình về nhà, vừa lái xe hắn vừa nhắc đến nam nhân tên là trần hàn lâm.
Tâm trạng Bạch Tình Đình rất tốt, nàng cười ha hả nói:
- Anh nói như vậy để làm gì, tuy rằng người ta không tốt lắm nhưng cũng không tệ, chí ít cũng không phải loại người không học vấn, không nghề nghiệp.
Những lời này rõ ràng ám chỉ Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Lão bà, chưa từng nghe qua đại trí giả ngu sao, nói không chừng anh cũng là một chuyên gia tài chính đấy. Khụ, đôi khi em cần phải biết, làm chuyên gia tài chính nổi danh cũng không tốt, lúc nào cũng có người vây quanh. Mà anh thì lại là người đặc biệt không thích xuất đầu lộ diện, nên đành phải giả bộ ngu ngốc.
Xì!
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi chọc cười, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng lên cười ha hả nói:
- Diệp Lăng Phi, em phục anh rồi, da mặt anh dày đến nỗi không người nào có thể sánh được. Nếu nói anh là chuyên gia thì chuyên gia dối trá có vẻ thích hợp hơn.
Nhìn bộ dạng Bạch Tình Đình cười, Diệp Lăng Phi cũng cười, hắn ngồi trong xe, tay phải khoác lên ghế của Bạch Tình Đình, quay sang nói với nàng:
- Lão bà, mặc kệ nói như thế nào, chí ít thì anh cũng là một chuyên ra.
- Đúng vậy, anh là chuyên gia, chuyên môn cùng người khác đấu võ mồm.
- Cái gì, anh thật là chuyên gia mà, anh là chuyên gia vũ khí, toàn bộ vũ khí của các quốc gia trên thế giới anh đều nắm rõ như lòng bàn tay, đồng thời cũng duy trì được mối quan hệ tốt đẹp với quân đội của các quốc gia. Ngoại trừ về phương diện vũ khí ra, anh còn giỏi về lái xe, chạy trốn, thậm chí là ám sát. Năm đó nước Anh mời anh đóng phim “Điệp viên 007” nhưng đáng tiếc anh lại không thích đóng phim nên từ chối.
Bạch Tình Đình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Lăng Phi, nàng phì cười, lấy tay đẩy Diệp Lăng Phi ra, cười nói:
- Được, anh đúng là biết cách bịa chuyện, bịa chuyện còn hơn cả thật nữa. Em sợ anh rồi, nói dối mà không chớp mắt, thiếu chút nữa em đã tin rồi.
- Người ta nói đều là thật mà.
Diệp Lăng Phi có chút oan ức nói.
- Được rồi, em tin, em tin ah là chuyên gia, thế bây giờ đã lái xe được chưa.
Bạch Tình Đình cười ha hả nói.
Lúc này Diệp Lăng Phi mới khởi động xe, hắn không hướng về biệt thự mà lại đi theo hướng khác. Bạch Tình Đình lúc đầu không chú ý nhưng sau mới ý thức được con đường này không phải là đường về nhà, nàng quay sang nói với Diệp Lăng Phi:
- Anh định đưa em đi đâu vậy?
- Anh đột nhiên thay đổi chủ ý, anh dự định đưa em ra bãi biển đi bộ.
Diệp Lăng Phi cười thần bí nói:
- Đến lúc đó sẽ cho em kinh hỉ?
(Kinh hỉ = Kinh ngạc+vui mừng)
- Cho em kinh hỉ?
Bạch Tình Đình không hiểu. Nàng nghĩ không ra Bạch Tình Đình sẽ cho mình việc gì kinh hỉ. Trong ấn tượng của nàng thì Diệp Lăng Phi không phải là một người lãng mạn, Bạch Tình Đình thực sự không rõ Diệp Lăng Phi muốn làm cái gì nữa.
Dọc theo đường đi, Diệp Lăng Phi cũng không nói cho Bạch Tình Đình biết rốt cuộc hắn cho Bạch Tình Đình cái gì kinh hỉ. Sau khi chạy đến bờ biển, Diệp Lăng Phi không để cho Bạch Tình Đình xuống xe mà hắn bảo nàng ở trong xe chờ.
Sau khi Diệp Lăng Phi mở thùng xe ra hắn ôm một cái rương đi ra bờ biển. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đang bận rộn trên bờ biển, bởi vì do buổi tối nên Bạch Tình Đình không thể nhìn rõ xem Diệp Lăng Phi đang làm cái gì ngoài đó. Tâm tình nàng trở lên kích động, nàng tò mò muốn biết xem Diệp Lăng Phi đến đây để giở trò quỷ gì.
Diệp Lăng Phi bận rộn rất lâu rồi mới chạy đến chiếc xe, mở cửa ra, làm động tác giống như mời người xuống xe. Hắn cười nói:
- Lão bà, mời xuống xe.
- Làm gì vậy, cổ cổ quái quái.
Bạch Tình Đình lẩm bẩm xuống xe.
- Khoan.
Diệp Lăng Phi đột nhiên hô, hắn đưa tay khoác vào sau lưng Bạch Tình Đình còn tay kia thì vươn ra ôm lấy nàng.
- Anh muốn làm gì?
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi ôm lấy, hai tay rất tự nhiên quấn lấy cổ Diệp Lăng Phi. Đôi mắt trong suốt mang theo vẻ ngượng ngùng nhìn Diệp Lăng Phi.
- Nhắm mắt lại, không được nhìn lén.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Nếu như em nhìn lén, anh sẽ đánh em.
Nói xong Diệp Lăng Phi cúi xuống hôn lên tóc Bạch Tình Đình rồi cất bước đi tới bờ biển.
Bạch Tình Đình không rõ Diệp Lăng Phi muốn làm gì, nàng nghe theo lời Diệp Lăng Phi, nhắm hai mắt lại, hai hàng lông mi mỹ lệ khẽ động, tâm tình trở nên thập phần kích động, rất tò mò muốn biết xem Diệp Lăng Phi sẽ làm cái gì mà khiến nàng kinh hỉ. Thân thể mềm mại của nàng nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, theo hắn đi ra phía bờ biển.
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình đi tới bờ biển, hắn buông Bạch Tình Đình ra nhưng căn dặn Bạch Tình Đình không được mở mắt. Được khoảng chừng một phút sau, Diệp Lăng Phi mời đặt Bạch Tình Đình xuống, tay phải ôm lấy thắt lưng Bạch Tình Đình, môi dán vào tai nàng, nhỏ giọng nói:
- Lão bà, bây giờ em có thể mở mắt rồi.
Bạch Tình Đình chậm rãi mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt khiến nàng trợn tròn hai mắt. Trên bãi biền là rất nhiều cây nến xếp thành hình trái tim, ánh nến chiếu sáng cả một khoảng bờ biển, trong đêm đen hình trái tim lại càng trở lên rõ ràng hơn.
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa kéo tay Bạch Tình Đình đi vào trung tâm của trái tim, ánh nến chiếu rọi xuống, Diệp Lăng Phi cầm lấy hai tay Bạch Tình Đình, chậm rãi nói:
- Tình Đình, con người của anh không hiểu lãng mạn, lại càng không biết bày tỏ tình cảm. Cho tới bây giờ, anh cũng không tìm được cơ hội để bày tỏ tình yêu của anh đối với em. Anh trời sinh là một lãng tử, cuộc sống của anh thoạt nhìn thì có vẻ giống như một tên lưu manh. Thế nhưng từ khi em xuất hiện đã thay đổi con người anh. Anh có cảm giác của một gia đinh, mỗi ngày được ở cùng với em anh cảm thấy rất ấm áp. Tình Đình, anh muốn nói với em rằng Anh yêu Em, anh hi vọng có thể mãi mãi được ở bên em, suốt đời này, vĩnh viễn không xa nhau.
Khuôn mặt Bạch Tình Đình nhộn nhạo đỏ ửng. Hai tay nàng nằm trong tay Diệp Lăng Phi, nàng đưa ánh mắt ngượng ngùng nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh định cầu hôn với em sao?
- Đương nhiên rồi.
Diệp Lăng Phi buông tay Bạch Tình Đình ra, hắn lấy ra chiếc nhẫn kim cương mà chiều nay mới mua, nói:
- Tình Đình, đây là lễ vật của anh.
Bạch Tình Đình đỏ bừng mặt, nàng vươn tay phải ra, hơi gật đầu.
Diệp Lăng Phi đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay áp út bàn tay trái của Bạch Tình Đình. Vốn dĩ ngón áp út mang nhận đại diện cho kết hôn, mặc dù trong lòng Bạch Tình Đình cũng hiểu điều này thế nhưng nàng không hề có bất kỳ một phản ứng gì. Nàng và Diệp Lăng Phi vốn đã định ngày kết hôn nên cũng không ngại khi Diệp Lăng Phi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của mình.
Diệp Lăng Phi đeo nhân xong, hai tay ôm lấy eo thon của Bạch Tình Đình rồi chậm rãi cúi đầu xuống. Khuông mặt nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình hơi run lên, nàng nhắm hai mắt lại. Hai người trao nhau nụ hôn nồng nhiệt.
Buổi tối hôm nay là buổi tối hạnh phúc đối với Bạch Tình Đình, nàng tiếp nhận lời cầu hôn của Diệp Lăng Phi như vậy nghĩa là chịu nhận làm vợ của Diệp Lăng Phi. Điều này ngay cả Bạch Tình Đình cũng không nghĩ tới, nàng cảm giác nàng và Diệp Lăng Phi đúng là do duyên phận định trước.
Mang theo sự ngọt ngào, Bạch Tình Đình cười ha hả đẩy cửa biệt thự ra. Nàng liếc mắt thấy Cô Ngô ngồi trên ghế sô pha xem tivi, Bạch Tình Đình giống như một tiểu cô nương đến ngồi cạnh Cô Ngô, nàng cô ý để bàn tay trái ra trước mặt Cô Ngô. Thế nhưng không hiểu sao Cô Ngô lại không nhìn thấy chiếc nhẫn, chỉ cười hỏi:
- Tiểu thư, Diệp tiên sinh đưa về à?
- Ừ, Cô Ngô, cô xem chiếc nhẫn có đẹp không?
Nụ cười trên khuôn mặt Bạch Tình Đình tựa hồ như vĩnh viễn không bao giờ tiêu tan.
- Đương nhiên là đẹp rồi, đây chính là những phụ kiện của nữ nhân mà.
Cô Ngô cười nói:
- Diệp tiên sinh đâu, tại sao lại không về cùng với cô.
Lời này của Cô Ngô còn chưa nói xong thì đã thấy Diệp Lăng Phi đẩy cửa đi vào. Diệp Lăng Phi đang nghe điện thoại, thấy Cô Ngô và Bạch Tình Đình đang nói chuyện trong phòng khách, hắn bỏ điện thoại xuống, cười nói:
- Dã Thú gọi anh có chút việc, anh lên lầu trước.
Nói xong, hắn đi thẳng lên trên lầu.
Cô Ngô nhìn không mặt tươi cười tràn ngập hạnh phúc của Bạch Tình Đình, bà cười nói:
- Tiểu thư, sau này cô làm vợ của người ta, hẳn là phải học cách làm sao để giữ chân được nam nhân.
- Giữ chân nam nhân?
Bạch Tình Đình hỏi ngược lại.
- Ừ.
Cô Ngô cười nói:
- Ở đây tôi có một quyển sách bí kíp độc môn, chờ khi nào tiểu thư kết hôn tôi sẽ truyền cho tiểu thư. Theo tôi thấy, sau khi tiểu thư mặc nó, chắc chắn Diệp tiên sinh chỉ muốn một mình tiểu thư mà thôi.
Cô Ngô khẽ nói vào tai Bạch Tình Đình.
- Cô Ngô, tôi không mặc đâu.
Bạch Tình Đình sau khi nghe xong liền lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Ngại chết đi được.
Nói xong bỗng nhiên Bạch Tình Đình nhìn về phía Cô Ngô, cười xấu nói:
- Cô Ngô, có phải cô mặc đúng không?
Vừa nghe Bạch Tình Đình hỏi ngược lại mình, Cô Ngô đỏ mặt lên, yên lăng gật đầu. Bạch Tình Đình cười rộ lên, nói:
- Cô Ngô, hay là lấy những nội y sexy kia ra cho tôi xem một chút.
Nói xong ngay cả Bạch Tình Đình cũng cảm giác mình vô ý.
Lúc Dã Thú gọi điện cho Diệp Lăng Phi thì hắn cũng đang ngồi trong căn biệt thự mà hắn mới mua. Căn biệt thự này cũng trong khu biệt thự Nam Sơn nhưng cách biệt thự của Diệp Lăng Phi rất xa.
- Lão đại, ta giải quyết lão bà kia…..
Dã Thú đem đại khái tình hình thuật lại cho Diệp Lăng Phi, kể cả việc xử lý thi thể. Diệp Lăng Phi rất hiểu Dã Thú, Dã Thú xuất thủ tàn nhẫn như vậy cũng không có gì là bất ngờ. Việc hắn lo lắng bây giờ là không biết Lý Thiên Bằng có biết chuyện Dã Thú giết chết dì hai của hắn hay không.
- Dã Thú, xử lý nữ nhân thì đừng lưu lại phiền phức.
Diệp Lăng Phi nói:
- Dù sao ở đây cũng là Trung Quốc, không giống như khu chúng ta ở Châu Phi, tùy tiện giết chết vài người cũng không sao. Ở chỗ này mạng người rất quan trọng, nếu như lưu lại một dấu vết rất dễ rước lấy phiền phức vào thân.
- Lão đại, tôi làm việc anh không cần lo lắng, kể cả tên Mạnh Học Trí và mấy thi thể kia tôi đều đã xử lý sạch sẽ nếu như bị người phát hiện thì cho dù có nhận dạng bằng ADN cũng không phát hiện râ. Còn về phần con mụ già ghê tởm kia thì tôi giết chết bà ta tại nhà của bà ta, không ai phát hiện ra hành tung của tôi cả. Tôi giả tạo thành một vụ nổ khí ga, tôi tin rằng bây giờ bà ta đã sớm cháy thành than rồi.
- Mày nên kiềm chế một chút, đừng có gây phiền phức cho tao.
Diệp Lăng Phi lo lắng căn dặn:
- Tao sợ mày bị cảnh sát bắt được thì lúc đó không dễ làm đâu. À, tao nhắc nhở mày, không được hạ thủ với cảnh sát nhất là với nữ cảnh sát. Mẹ kiếp, tao sợ mày lại lỡ tay giết chết bạn của tao.
- Lại là tình nhân của lão đại à.
Tiếng cười sang sảng của Dã Thú bên trong điện thoại truyền tới khiến cho Diệp Lăng Phi phải cau mày, hắn oán giận nói:
- Tiểu tử mày đừng có cười qua điện thoại nữa, nghe chói tai lắm. Được rồi, tao không hàn huyên với mày nữa, bên này tao còn có việc.
- Được rồi, lão đại, mấy ngày này tôi có một số việc muốn làm, không thể tìm anh được. Chờ khi nào tôi đối phó xong mới nói với anh.
Diệp Lăng Phi gật đầu, đồng ý nói:
- Được rồi.
Nói xong hắn cúp điện thoại.
Diệp Lăng Phi thay bộ quần áo ngủ, cầm lấy khăn mặt đi ra khỏi phòng ngủ. Hắn đã mệt mỏi cả một ngày, cảm giác người bẩn thỉu nên dự định đi tắm rửa. Nhưng lại không ngờ rằng mới vừa đi tới cửa phòng tắm, đúng lúc cửa phòng tắm mở ra, Bạch Tình Đình cũng vừa tắm rửa xong đang định trở về phòng thì hai người gặp nhau ngoài cửa.
- Thơm quá a.
Diệp Lăng Phi cố ý ghé mũi vào mặt Bạch Tình Đình, cười hì hì nó.
Bạch Tình Đình cũng không đấu võ mồm với Diệp Lăng Phi như thường ngày mà ngược lại nàng rất ôn nhu nói:
- Anh đúng là ba hoa.
Nói xong, nàng hơi nghiêng thân đi qua Diệp Lăng Phi. Nhìn theo sau lưng Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi gãi gãi đầu, không hiểu nói:
- Lẽ nào mới mua một chiếc nhẫn kim cương mà nàng đã tốt như vậy. Sớm biết thế này, mình mua hẳn hai trăm viên, sau này nếu như nữ nhân nào muốn đấu khẩu thì lại lấy ra một viên.
Diệp Lăng Phi tắm rất chậm, hắn ở bên trong đến gần một tiếng đồng hồ mới đi ra ngoài. Áo ngủ không mặc, chỉ mặc một chiếc quần lót quay về phòng ngủ.
Hắn quay về phòng ngủ, xoay người đóng cửa phòng lại sau đó quay đầu lại bỗng nhiên thấy Bạch Tình Đình mặc áo ngủ không biết từ lúc nào đã nằm trên giường của hắn.
Bạch Tình Đình mặc một chiếc áo rộng thùng thình đang nằm trên giường, những đường cong gợi cảm đang hiện ra trước mắt Diệp Lăng Phi.
Tay phải Bạch Tình Đình chống mặt, đôi mắt dừng lại trên một quyển tạp chí, nàng tùy ý lật xem, có vẻ như không quan tâm lắm.
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi chỉ mặc một chiếc quần lót đi vào thi ngẩn người ra.
- Không xong rồi, anh đi nhầm phòng.
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ đầu, vội vàng xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng khi hắn vừa mới xoay người thì nhìn thấy quần áo của hắn ở trong phòng, thế thì tại sao Bạch Tình Đình lại ở chỗ này?