Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi quay trở lại phòng ở khách sạn, tuy cảnh sát đã nói là không cho phép Chu Tiểu Linh rời khói chỗ này, nhưng tình hình hiện giờ lại khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy mình cần phải để Chu Tiểu Linh rời khỏi Chương Châu, ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra ở đây. Mọi chuyện đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi, hoàn cảnh ác liệt ở địa phương này càng khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy nếu như tiếp tục như vậy thì mình không bảo vệ được Chu Tiểu Linh. Sự tình không còn đơn giản như những gì Diệp Lăng Phi có thể tưởng tượng, bây giờ không phải là chuyện cảnh sát có bắt người hay không, mà là có người không muốn để mấy người Diệp Lăng Phi cứ như vậy mà đi, thậm chí khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình rời khỏi khách sạn, bọn họ phát hiện mình bị người khác theo dõi Diệp Lăng Phi nhíu mày, hắn không biết những người theo dõi mình là cảnh sát địa phương hay những kẻ khác, nhưng không thể phủ nhận có người đang theo dõi bọn họ, lúc này nếu hắn đưa Chu Tiểu Linh rời khỏi chỗ này quả thực là giúp cảnh sát có cớ để hành động, tạm thời hắn không thể làm như vậy được. Diệp Lăng Phi muốn đi gặp Tôn Hổ, hiện giờ Tôn Hổ vẫn còn đang ở trong bệnh viện để điều trị, chỉ có điều, Tôn Hổ đang bị cảnh sát canh chừng, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình hai người muốn vào thăm Tôn Hổ, cũng cần phải báo một tiếng với cảnh sát, tình huống trước mắt là như vậy, tất cả mọi chuyện không được tự do thoải mái như trước.

- Ông xã, anh có cảm giác được là trong bệnh viện này chỗ nào cũng có người theo dõi chúng ta không?

Bạch Tình Đình khoác tay Diệp Lăng Phi đi trong hành lang bệnh viện, cô có vẻ bất an, luôn cảm thấy đang có người nhìn chằm chằm vào mình. Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, nói:

- Chương Châu chỉ là một thành phố nhỏ, làm sao mà có được một người đẹp như vợ anh chứ, những người kia đều bị bà xã em hấp dẫn đấy, nhưng mà, bà xã này, anh thích nhìn em mặc bộ nội y sexy màu trắng hơn, lần này em có mang đi không, nếu không thì lát nữa chúng ta đi mua cũng được, tối nay anh rất muốn thấy em mặc bộ nội y sexy màu trắng!

- Đồ háo sắc, không được nói ở bên ngoài!

Bạch Tình Đình tỏ vẻ xấu hổ, nói,

- Không được nói chuyện này nữa, cùng lắm thì tối nay em mặc cho anh xem!

Bạch Tình Đình khoác tay Diệp Lăng Phi thật chặt, cảm giác bất an khi nãy đã sớm bị những gì Diệp Lăng Phi nói làm cho giảm bớt rất nhiều. Đi theo sau lưng Diệp Lăng Phi là Vương Vĩnh, Vương Vĩnh là giám đốc công ty bảo an, là người mà Diệp Lăng Phi đưa từ thành phố Vọng Hải tới, ba người còn lại đều đã được Diệp Lăng Phi phái ra ngoài làm việc đi, ở Chương Châu này có không ít chuyện cần làm, đầu tiên là nghe ngóng tin tức, Diệp Lăng Phi muốn hiểu rõ tình hình ở Chương Châu, nếu không thì hắn cũng không biết phải ứng phó như thế nào. Phía cảnh sát cũng phải có người theo dõi, tuy cảnh sát nhận định chuyện lần này là chuyện xã hội đen, coi đám người Tôn Hổ là các phần tử xã hội đen, nhưng dù sao cũng có người chết, như vậy thì nhất định phải có một câu trả lời, cho dù có người có thể một tay che trời ở Chương Châu này, nhưng Diệp Lăng Phi cũng không cho rằng cái tên một tay che trời đó có thể không bỏ sót một chỗ nào, ít nhất cũng phải che giấu một chút, ai cũng sẽ che giấu cả thôi, dù sao đây cũng là Trung Quốc, có một số việc tất cả mọi người đều hiểu rất rõ, nhưng chỉ ở dưới gầm bàn thôi chứ không thể đưa lên mặt bàn được. Vương Vĩnh nhận được một cuộc điện thoại, anh ta bước mau tới, thấp giọng nói:

- Diệp tiên sinh, đã xác nhận ở tầng dưới có ít nhất bốn người đàng theo dõi, không phải là cảnh sát, chúng giống như đám lưu manh ở địa phương hơn!

Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, nói:

- Xem ra có người cảm thấy rất hứng thú với hành tung của chúng ta đó nhỉ, ừm, không sao, cứ chơi đùa với chúng là được rồi!

Diệp Lăng Phi nói xong thì liếc măý nhìn Vương Vĩnh, thấp giọng nói:

- Bắt được một tên phải hỏi tình hình cho rõ ràng, nhớ kỹ, đừng để cho cảnh sát nhìn thấy, nơi này không phải thành phố Vọng Hải!

- Tôi hiểu!

Vương Vĩnh đáp.

Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, hiển nhiên, hắn không muốn gặp những chuyện như thế này. nếu như bị cảnh sát ở chỗ này quấn lấy thì sẽ gặp phải không ít phiền toái, bây giờ Diệp Lăng Phi cần từng bước một làm rõ rốt cuộc chuyện này có dính dáng đến bao nhiêu người. Chỉ có điều, từ tình hình trước mắt có thể khẳng định rằng, Diệp Lăng Phi muốn làm rõ những chuyện này là một việc rất khó. Ở trước cửa phòng bệnh của Tôn Hổ có hai gã cảnh sát đang ngồi đó, trông bộ dạng khoảng chừng 24 - 25 tuổi, hai người bọn họ nhận lên trông chừng Tôn Hổ, bởi vì Tôn Hổ bị tình nghi là xã hội đen, tuy hiện giờ đang ở trong giai đoạn điều trị, nhưng cảnh sát cũng không thể buông lỏng sự cảnh giác với Tôn Hổ. Hai gã cảnh sát đó đang ngồi nói chuyện phiếm, nghe Diệp Lăng Phi nói rõ tình hình xong, hai gã cảnh sát kia không nói gì thêm, mở cửa phòng bệnh ra, trước khi Diệp Lăng Phi đi vào một gã cảnh sát chợt nói:

- Hiện giờ anh ta còn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, chúng tôi đang cứu anh ta!

Tay cảnh sát đó nói xong rồi ngừng lại không nói gì nữa, Diệp Lăng Phi đã gặp rất nhiều chuyện kỳ quái, cho dù có thêm một chuyện nữa, hắn cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ cả, Diệp Lăng Phi chỉ nói một câu:

- Tôi biết rồi!

Nói xong, hắn cùng với Bạch Tình Đình đi vào, thuận tay đóng cửa phòng lại. Hai tay cảnh sát kia lắc đầu, lại quay trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục trò chuyện, dường như vừa rồi chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tôn Hổ đang nằm trên giường bệnh, trên miệng còn mang ống thở, ngực và phổi của Tôn đều bị dao găm đâm trọng thương, từ những vết thương này có thể thấy hiển nhiên Tôn Hổ bị rất nhiều người vây đánh, điều đó cũng đã được Chu Tiểu Linh khẳng định rõ ràng, nhưng vấn đề bây giờ là cảnh sát nói đám người Tôn Hổ bị tình nghi liên quan đến xã hội đen, chuyện đó khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy buồn cười, rốt cuộc cảnh sát làm như vậy mục đích là vì cái gì. Tôn Hổ chưa tỉnh lại, vẫn ở trong trạng thái hôn mê, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình chỉ ở lại trong phòng bệnh của Tôn Hổ một lát, sau đó đi ra ngoài. Lần này Diệp Lăng Phi đến chủ yếu là để xem tình hình của Tôn Hổ như thế nào, lúc hắn thấy Tôn Hổ vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, hắn cảm thấy đau lòng, nếu không phải Diệp Lăng Phi bảo Tôn Hổ đi cùng Chu Tiểu Linh đến Chương Châu, Tôn Hổ cũng sẽ không gặp chuyệnn hư thế này. Chỉ có điều bây giờ nói những lời này cũng không có tác dụng gì, chuyện đã xảy ra rồi, điều mà hắn có thể làm bây giờ là tìm ra chân tướng của vụ việc, đòi lại công đạo cho Tôn Hổ. Trong lòng Diệp Lăng Phi đó hạ quyết tâm, lần này bất luận như thế nào cũng phải đòi lại công đạo cho Tôn Hổ. Diệp Lăng Phi đi ra khỏi bệnh viện, vài tên theo dõi hắn lúc nãy đã không thấu bóng dáng đâu nữa, vừa rồi Diệp Lăng Phi đã phái người bắt những kẻ kia để tra hỏi, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vương Vĩnh đi đằng sau Diệp Lăng Phi, anh ta bước lên trước một bước, đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp tiên sinh, có điện thoại từ thành phố Vọng Hải!

Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Vương Vĩnh, hắn cầm lấy điện thoại từ tay Vương Vĩnh, trong điện thoại vang lên giọng nói của Dã Thú:

- Lão đại, sao em nghe nói anh đang ở Chương Châu, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ở Chương Châu sao?

- Không liên quan gì đến cậu đâu, Dã Thú, cậu không cần quan tâm đến những chuyện này, chăm sóc Lục Tuyết Hoa cho tốt vào, chuyện ở đây anh sẽ xử lý!

Diệp Lăng Phi nói,

- Nơi này chỉ có chút chuyện nhỏ thôi mà, anh sẽ nhanh gióng giải quyết xong xuôi!

- Lão đại, em không cho rằng đó là chuyện nhỏ, em biết là anh đã điều người của công ty đến đó rồi, chẳng lẽ bên Chương Châu xảy ra chuyện lớn sao?

- Dã Thú, anh đã nói rồi, chuyện này còn chưa tới lượt cậu nhúng tay vào, anh sẽ giải quyết ổn thỏa thôi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Bên Chương Châu có chút chuyện khó giải quyết, nhưng với anh mà nói, đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, không có gì không ổn đâu, ngược lại cậu nên chú ý một chút, bây giờ Lục Tuyết Hoa đang cần cậu ở bên cạnh, cậu không nên chạy lung tung, đã biết chưa?

- Lão đại, thật không có chuyện gì sao?

Dã Thú vẫn có vẻ không tin, hỏi lại.

- Sao cậu lắm chuyện thế nhỉ, anh đã nói rồi mà, không có chuyện gì là không có chuyện gì, cậu không cần phải dài dòng nữa!

Diệp Lăng Phi tỏ ra rất không kiên nhẫn, nói:

- Tôi đã nói không có chuyện gì rồi thì không có chuyện gì cả, nếu như có chuyện, tất nhiên anh sẽ tìm đến cậu, chẳng lẽ bây giờ cậu còn lo lắng sao?

Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cười bảo:

- Có những lời này của lão đại thì em yên tâm rồi. Lão đại, nếu anh có chuyện gì cần em giúp đỡ, nhất định phải nói cho em biết, em sẽ lập tức đến đó ngay!

- Biết rồi, biết rồi!

Diệp Lăng Phi cúp máy, tay phải hắn ôm eo Bạch Tình Đình, nói:

- Dã Thú đúng là Dã Thú, anh thật sự không biết phải làm gì với cậu ta, không nói chuyện này nữa, Tình Đình, chúng ta quay về khách sạn đi, anh còn phải gọi điện thoại cho một người nữa, có lẽ không gặp thì tốt hơn, ai biết bây giờ chúng ta có đang bị theo dõi không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK