Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói khàn khàn đó của Bạch Tình Đình khiến Chu Hân Mính giật nảy mình. Cô nghĩ không ra tại sao giọng của Bạch Tình Đình lại trở nên khàn khàn thế này. Nghe thấy Bạch Tình Đình bão cô sớm quay lại xong. Chu Hân Mính có chút chần chừ, mở miệng nói:

- Tình Đình, tớ cần lo xong việc của Diệp Phong trước đã, chiều nay tớ sẽ về!

Diệp Lăng Phi cần điện thoại qua, nói với Chu Hân Mính:

- Hân Mính, cái tên Diệp Phong đó lần này nhất định chuốc lấy không ít phiền phức đâu, em cần phải dặn kỹ đám thuộc hạ đó, nhất định phải đề cao cảnh giác. Anh nghe Dã Thú nói Diệp Phong bị người ta theo dõi đó, anh đoán Diệp Phong nhất định biết được có người đang theo dõi hắn, chạy không được, thế nên mới tìm cách hợp tác với cảnh sát.

- Em cũng nghĩ như thế!

Chu Hân Mính nói.

Bây giờ em sẽ cho người tới đại khách sạn Cửu Châu đưa Diệp Phong về tới đại đội cảnh sát hình sự xong, đợi em sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, em sẽ quay về biệt thự. À anh, rốt cuộc Tình Đình bị sao vậy, cổ họng sao lại khàn thế chứ?

- Cô ấy không sao, chỉ là tối qua hưng phấn quá nên mới bị khàn cổ thôi mà!

Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn Bạch Tình Đình một cái, chỉ thấy Bạch Tình Đình nước mắt lại lũ lượt rơi xuống, bộ dạng trông cực kỳ đáng thương. Diệp Lăng Phi trên mép nở một nụ cười đắc ý, nhìn bộ dạng của hắn không khác gì một kẻ tồi tệ vừa làm xong việc xấu đang đắc ý mỉm cười đối với kẻ bị hại. Diệp Lăng Phi đưa tay nhéo vuốt bộ ngực sữa mềm mại, nõn nà của Bạch Tình Đình, mở miệng nói:

- Hân Mính, đợi lúc em về nhớ mua mấy hộp Golden nhé, à, nhận tiện mua lấy ít thuốc

giải nhiệt về đây nữa, là loại thuốc làm mát bôi lên người ấy. Hân Mính em hiểu ý anh đang nói gì đúng không?

Chu Hân Mính lập tức hiểu ngay ra chuyên gì, cô gắt lên mắng một câu:

- Em biết ngay chuyện tốt anh làm mà. Diệp Lăng Phi, anh cứ đợi đó, đợi em về xem em có giáo huấn cho anh một bài học không. Tình Đình sao có thể chịu được anh chứ.

- Hân Mính, thế em thì chịu được sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Chu Hân Mính nhất thời cứng họng, cáu gắt xong một câu liền cúp ngay điện thoại. Diệp Lăng Phi đưa điện thoại đặt lên trên đầu giường rồi lại nằm xuống, tay phải nhéo lấy mông của Bạch Tình Đình, toét miệng cười nói:

- Tình Đình, chúng ta làm tiếp lần nữa được không?

- Không, không muốn, cứu mạng …!

Bạch Tình Đình giọng khàn khàn từ trong miệng phát ra. Diệp Lăng Phi chỉ là cố ý đùa mà thôi, tối qua hắn cũng tiêu hao không ít thể lực rồi, thấy bộ dạng sợ sệt của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi lại cố ý làm ra vẻ vẫn muốn tiến tới lần nữa, đè lên trên người của Bạch Tình Đình, thân người nõn nà của Bạch Tình Đình nhúc nhích đòi cử động phía dưới Diệp Lăng Phi, giống như cô gái bị người ta bắt nạt đang ra sức chống cự lại vậy.

Chu Hân Mính buổi trưa quay trở về biệt thự, lúc cô đẩy cửa phòng ngủ ra, chỉ nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình vẫn còn đang trần truồng nằm ở trên giường, khuôn mặt của Bạch Tình Đình dính đầy những tàn tích của nước mắt, đôi mắt sưng húp lên trông bộ dạng không khác gì một đóa hoa tươi đang tàn lụi, càng nhìn càng thấy vô cùng thảm thương!

Nhìn bộ dạng này của Bạch Tình Đình, khiến Chu Hân Mính lại nghĩ tới ban đầu lúc cô đi phá án, nhìn thấy những cô gái bị người ta cưỡng hiếp kia, hình như trong đó cũng có một số người bị hại trông thảm thương không khác Bạch Tình Đình hiện nay, không, nên nói là không thảm thương bằng Bạch Tình Đình mới đúng.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Mính tới rồi, hắn liền lật chăn lên, từ trên giường bước xuống, cầm lấy chiếc quần đùi. Sau khi mặc xong, Diệp Lăng Phi liền nói với Chu Hân Mính:

- Hân Mính, anh đi tắm cái đã, em và Tình Đình từ từ nói chuyện đi nhé!

- Anh lại bắt nạt Tình Đình rồi. Diệp Lăng Phi, đợi đó lát em sẽ tính sổ cặn kẽ.

Chu Hân Mính ngườm Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi cười hì hì nói:

- Hân Mính, em muốn đánh muốn mắng đều được hết, nhưng nhất định đừng có nổi cáu!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa tay nhéo một cái lên chiếc mông nhô cao của Chu Hân Mính, vừa cười vừa bước ra khỏi phòng ngủ.

Chu Hân Mính đặt chiếc túi lên trên bàn, ngồi xuống bên giường. Bạch Tình Đình vừa nhìn thấy Chu Hân Mính không khác gì nhìn thấy vị cứu tinh vậy, cô để trần người ngồi ngay hai tay ôm chặt lấy vai của Chu Hân Mính, dùng giọng nói khàn khàn của mình nói:

- Hân Mính, cậu nhất định phải giúp tớ, cậu đừng có quay trở về nữa. Hân Mính, cậu không biết đâu, tối qua tớ bị anh ấy bắt nạt đáng thương lắm. Anh ấy chỉ biết bắt nạt tớ thôi!

Bạch Tình Đình vừa nói vừa lật chăn ra, khuôn mặt đỏ ửng lên, ý chỉ Chu Hân Mính qua xem hạ thân của cô. Chu Hân Mính vừa nhìn liền hằn giọng nói:

- Anh ta cũng quá đáng thiệt đó!

- Đúng thế, anh ấy chính là cố ý làm như vậy đó!

Bạch Tình Đình ấm ức nói:

- Chỗ đó của tớ vốn đã.... tóm lại, tớ không chịu được nữa rồi. Anh ấy còn như vậy, Hân Mính, đợi anh ấy quay lại, cậu nhất định phải giúp tớ báo thù!

Chu Hân Mính vừa nói vừa mở túi ra, từ trong túi lấy thuốc ra, mở miệng nói:

- Tình Đình, tớ thấy chuyên hôm qua đúng là cậu đã đi quá rồi, cậu không biết lúc đó Diệp Lăng Phi gọi điện cho tớ nói với giọng thế nào đâu, lúc đó tớ cảm thấy anh ấy đúng là muốn giết người luôn rồi đó. Tình Đình, cậu không phải là trẻ con nữa, sao lại có thể làm ra chuyện như thế chứ!

Bạch Tình Đình vốn cũng đã hối hận rồi, bị Chu Hân Mính nói như vậy xong, nước mắt lại ào ào đổ ra, nức nở nói:

- Hân Mính, cậu đừng nói, tớ cũng đang hối hận chết được đây, tớ cũng không biết nghĩ thế nào mà lại làm như vậy nữa, tớ vốn chỉ nghĩ lấy tiền đưa cho Diệp Phong, không ngờ ở ngân hàng lại xảy ra chuyện, mãi cũng không thể rút được tiền ra!

- Thế lúc gọi điện thoại ấy, sao cậu lại không nghe?

Chu Hân Mính hỏi.

- Tớ lúc đó đang ở trong xe liên lạc với bên ngân hàng, sau đó điện thoại lại hết pin!

Bạch Tình Đình nói.

- Kết quả liền....!

- Tình Đình, cậu lần này thật ra làm rất quá đáng!

Chu Hân Mính nói.

- Tớ thấy Diệp Lăng Phi thật sự tức giận rồi, nếu không phải, anh ấy cũng không làm thế này đâu!

- Tớ biết chứ!

- Tình Đình, cậu lần này thật ra làm rất quá đáng!

Chu Hân Mính nói

- Tớ thấy Diệp Lăng Phi thật sự tức giận rồi, nếu không phải, anh ấy cũng không làm thế này đâu!

- Tớ biết chứ!

Bạch Tình Đình nức nở nói:

- Tớ cũng không muốn trở thành thế này đâu, Hân Mính, cậu phải giúp tớ đó, tớ lo anh ấy vẫn còn giận!

- Chuyện này ai giúp được câu đâu, Tình Đình, cậu vẫn nên tự nghĩ cách sau này làm thế nào đi!

Chu Hân Mính nói.

- Ngay hôm kết hôn lại xảy ra chuyện như vậy, chuyện khác còn dễ nói, chỉ riêng chuyện này không dễ làm chút nào. Tóm lại, tớ không giúp được cậu đâu!

- Hân Mính....!

Bạch Tình Đình nói.

- Cậu nhất định phải nghĩ cách giúp tớ!

- Thôi nào, không nói chuyện này nữa, bôi thuốc trước đã!

Chu Hân Mính đưa thuốc cho Bạch Tình Đình, mở miệng nói:

- Cậu tự bôi hay để tớ giúp câu bôi đây?

Diệp Lăng Phi tắm xong quay trở lại, thấy Bạch Tình Đình vẫn còn đang nằm trên giường, Chu Hân Mính đang giúp cô bôi thuốc lên bộ phận giữa hai đùi, Lúc Diệp Lãng Phi quay trở lại, Bạch Tình Đình vội vàng dùng chăn che đi hạ thân của cô. Chu Hân Mính ngồi ở bên giường, thấy Diệp Lăng Phi quay lại xong, Chu Hân Mính liền bước tới bên Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:

- Em có chuyện muốn nói với anh!

- Ừ!

Diệp Lăng Phi gật đầu, cùng Chu Hân Mính bước ra khỏi phòng ngủ. Ở ngoài cửa phòng ngủ, Chu Hân Mính nói:

- Tiểu Triệu đã đưa người dẫn Diệp Phong vào đại đội cảnh sát hình sự, tạm thời sẽ ở lại bên đại đội cảnh sát hình sự, song đây cùng không phải là cách, em thấy cần phải tìm giúp Diệp Phong tìm một nơi ở mới, trước khi cảnh sát hình sự quốc tế ở bên Bắc Kinh vẫn chưa được phái qua đây, Diệp Phong vẫn do cảnh sát hình sự thành phố Vọng Hải bảo vệ, chuyện này rất khó giải quyết.

- Diệp Phong có nói là ai muốn giết hắn không?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Anh ta không nói, chỉ nói rằng có người đang truy sát anh ta thôi!

Chu Hân Mính nói,

- Em thấy Diệp Phong rất sợ hãi, em thấy lần này anh ta chắc chắn đã đặc tội với một kẻ thù rất lợi hại!

- Hắn ta chết hay sống không liên quan gì tới anh!

Diệp Lăng Phi nói.

- Em tự xem rồi giải quyết đi!

- Anh có phải vẫn giận Tình Đình không?

Chu Hân Mính hỏi.

- Anh giận gì chứ, tối qua Tình Đình cũng đã nói qua chuyện này với anh rồi, anh đã trừng phạt qua cô ấy rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Trong chuyện này cũng không thể trách cô ấy được, có điều, anh cũng không muốn cứ thế cho qua được, Hân Mính, Tình Đình được anh chiều quá hư rồi, cũng phải có lúc anh không thể cứ nhường cô ấy mãi được, chuyện lần này coi như là một bài học dành cho cô ấy, anh muốn cô ấy nhớ kỹ chuyện này!

Chu Hân Mính im lặng gật gật đầu, không có phản đối, cũng không tán đồng, Diệp Lăng Phi vừa nói xong câu này thì điện thoại của Chu Hân Mính liền vang lên, Chu Hân Mính nhận điện thoại nghe xong, cô liền cau mày lại, mở miệng nói:

- Cậu nói Diệp Phong muốn gặp tôi, được, tôi biết rồi. Được, cứ như thế đi!

Chu Hân Mính tắt điện thoại xong, liền nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp Phong muốn gặp em, anh ta nói có một số chuyện muốn nói với em!

- Hân Mính, đợi ăn cơm xong đã, anh sẽ đi cùng em qua đó xem sao!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh cũng muốn gặp mặt một chút tên bạn cũ này của anh!

Buổi trưa lúc ăn cơm, Bạch Tình Đình được Diệp Lăng Phi ôm xuống dưới lầu. Nơi giữa hai chân của Bạch Tình Đình rất đau, tình hình hiện nay rất xấu, tối qua bị Diệp Lăng Phi trừng phạt nhẫn tâm như vậy khiến Bạch Tình Đình cảm thấy cả người cô lúc này vẫn đau buốt. Ăn xong cơm, Diệp Lăng Phi để Trương Vân chăm sóc Bạch Tình Đình, còn hắn cùng với Chu Hân Mính rời khỏi biệt thự.

Chu Hân Mính từ sau khi rời khỏi đại đội cảnh sát hình sự xong, rất ít quay trở lại, lần này, cô cố ý mặc chiếc áo khoác với hai hàng cúc bên ngực để che đi cái bụng hơi nhô lên của mình, Tiểu Triệu bây giờ đã là phó đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự, thấy Chu Hân Mính tới xong, tiểu Triệu liền vội vàng ra đón, mở miệng nói:

- Cục trường Chu, tên đó muốn gặp chị!

- Ừm, chị biết rồi!

Chu Hân Mính nói.

- Bây giờ anh ta đang ở đâu?

- Ở trong phòng thẩm vấn, bọn em cũng không có nơi nào an toàn hơn cả, đành nhốt anh ta lại trong phòng thẩm vấn thôi!

Tiểu Triệu nói.

- Có điều thế này cũng không phải là cách, em vừa mới liên hệ với một khách sạn, đưa anh ta qua bên đó trước đã, chúng ta sẽ phái người bảo vệ anh ta.

Chu Hân Mính gật gật đầu, nói:

- Chuyện này cậu tự quyết định đi!

Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi bước vào trong phòng thẩm vấn, vừa mở cửa phòng thẩm vấn ra, liền nhìn thấy Diệp Phong đang bất an, sợ hãi ngồi trên ghế. Diệp Phong lúc này so với Diệp Phong của trước đây, hoàn toàn không ai dám tin bọn họ là cùng một người cả. Diệp Phong lúc này trông tiều tụy hơn rất nhiều, sắc mặt cũng có chút xám vàng, quan trọng hơn cả là biểu hiện của Diệp Phong lúc này, cảm giác như trộm cướp vậy, lúc nào cũng có cảm giác muốn bỏ chạy.

- Hân Mính, cô tới rồi!

Diệp Phong thấy Chu Hân Mính tới rồi, liền muốn đứng dậy, Chu Hân Mính xua tay về phía Diệp Phong, mở miệng nói:

- Diệp Phong, anh ngồi đó đi, tôi nghe nói anh muốn gặp tôi, có chuyện gì anh cứ nói?

Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn về phía Diệp Lăng Phi, rồi lại đưa mắt nhìn sang phía Chu Hân Mính, mở miệng nói:

- Hân Mính, tôi muốn nhắc nhở cô, nhất định phải bảo vệ Tình Đình, hôm qua đều tại tôi cả, tôi không nên mượn tiền của Tình Đình, lúc đó tôi cũng không còn cách nào cả, phát hiện tiền trong tài khoản ngân hàng của mình không còn nữa, trên người lại không có một đồng nào, tôi mới bức quá gọi điện cho Tình Đình, song không ngờ rằng tôi lại đang bị theo dõi. Tình Đình khả năng sẽ vì tôi mà bị liên lụy. Hân Mính, tôi có lỗi với Tình Đình, tôi không nên đi tìm cô ấy, thế này ngược lại thành hại cô ấy rồi!

Diệp Lăng Phi nghe xong, giật mình một chốc, hắn ngồi đối diện với Diệp Phong, từ trong người rút ra điếu thuốc, tự châm lửa hút. Diệp Lăng Phi nhìn vào Diệp Phong, mở miệng nói:

- Diệp Phong, mày biết hôm qua tao và Tình Đình kết hôn không?

- Tôi không biết!

Diệp Phong nói.

- Mẹ kiếp, đều tại mày tên khốn nạn này, gọi gì điện thoại cho Tình Đình chứ, hại tao tìm mãi không sao tìm được cô ấy!

Diệp Lăng Phi mở miệng quát lớn.

- Mẹ mày chứ, mày chết thì chết, liên quan gì tới Tình Đình chữ?

Diệp Lăng Phi trong lòng bốc hỏa, nhìn thấy Diệp Phong xong cuối cùng mắng lớn. Chu Hân Mính cũng không ngăn cản Diệp Lăng Phi, cứ để Diệp Lăng Phi tiếp tục mắng.

- Mẹ kiếp, bây giờ thì hay rồi, lại còn hại tới cả Tình Đình nữa, thằng chó, rốt cục là mày có ý gì chứ!

Diệp Lăng Phi nhìn vào Diệp Phong, quát:

- Mày nói rõ ràng cho tao nghe, nếu không, tao sẽ giết luôn mày!

- Diệp tiên sinh, anh đừng có tức giận, để tôi nói xong đã!

Diệp Phong nói,

- Thật ra lần này tôi không có muốn tìm Tình Đình làm gì, là do tôi chạy tới đây rồi mới phát hiện ra tiền cùa mình không còn nữa, vì tôi biết bên ngoài đang có người tìm tôi, nếu như tôi mà lộ đầu ra, nhất định sẽ có người muốn giết tôi. Tôi không còn cách nào cả, thế nên mới gọi cho Tình Đình, để Tình Đình cho tôi mượn ít tiền, tôi dễ tìm nơi ẩn nấp đi, không ngờ lại bị kẻ khác theo dõi, tôi lo người đó sẽ hiểu lầm Tình Đình có quan hệ với tôi, sẽ giết cô ấy!

- Diệp Phong, mày, tên khốn kiếp, rốt cục là có ý gì chữ, mày nói rõ cho tao coi!

Diệp Lăng Phi truy hỏi nói:

- Mày nói hai người ở quán cà phê bị người khác nhìn thấy, điều đó thì có quan hệ gì chữ, mấy người đó muốn giết mày chứ không phải muốn giết Tình Đình!

- Tôi có thể hút một điếu thuốc không?

Diệp Phong nói.

Diệp Lăng Phi từ trên người rút ra một điếu thuốc ném cho Diệp Phong, rồi lại tùy ý ném qua cho hắn cái bật lửa. Diệp Phong run rẩy châm lửa hút xong, tiện miệng nói câu "cảm ơn”.

Diệp Phong sau khi hút xong vài hơi, mới từ từ nói:

- Tôi có chuyện có thể hai người không biết, tôi là chồng của con gái Sa Khôn, năm đó sau khi rời khỏi Trung Quốc, ở nước ngoài gặp Sa Lệ con gái của Sa Khôn, tôi liền kết hôn với Sa Lệ. Sau đó, tôi tới tam giác vàng, mấy năm nay, tôi luôn thay mặt Sa Lệ lo chuyện buôn bán thuốc phiện, có một số người nghĩ rằng tôi là trùm ma túy lớn, song, thật ra tôi chỉ là chịu sự khống chế của Sa Lệ mà thòi!

- Sa Lệ? Con gái của Sa Khôn, tao biết Sa Khôn sau khi chết trong ngục của liên bang Mỹ xong, việc buôn bán của Sa Khôn đều được Sa Lệ tiếp quản cả, cũng có nghĩa là, Sa Lệ là trùm ma túy ở tam giác vàng, song không ngờ chồng của Sa Lệ lại là mày, thật không ngờ đó!

Diệp Lăng Phi nhìn vào Diệp Phong, cười nói:

- Diệp Phong, thật là làm khó cho mày quá, tao nghe nói Sa Lệ là một người phụ nữ mập mạp, tao rất hiếu kỳ, chuyện trên giường giữa mày và Sa Lệ làm thế nào giải quyết được thế?

Diệp Phong không nói gì cả, chỉ hút thuốc. Diệp Lăng Phi thấy Diệp Phong không nói gì xong, hắn liền bĩu bĩu môi, mở miệng nói:

- Thôi vậy, tao cũng chẳng làm khó mày làm gì, tao biết đàn ông bên cạnh Sa Lệ không hề thiếu, có thể cũng không để ý một thằng đàn ông như mày đâu. Được rồi, Diệp Phong, cho dù mày là chồng của Sa Lệ đi nữa, thế thì có liên quan gì tới Tình Đình chứ?

- Chuyện này....khụ, tôi nói thế này vậy, đàn ông Sa Lệ không hề thiếu, song cô ta lại không cho phép tôi có phụ nữ khác. Sau khi cô ta biết được tôi có một người phụ nữ ở Anh xong, liền lập tức phái người giết luôn cô ấy, cũng đúng vào lúc đó, tôi lại làm tổn thất một món hàng trị giá một trăm đô, Sa Lệ bất mãn đối với tôi, muốn giết tôi, hơn nữa còn muốn diệt trừ tất cả những người có quan hệ với tôi!

Diệp Phong nói,

- Có lẽ, không chỉ có Tình Đình, cũng có thể còn bao gồm cả cô chủ quán cà phê đó nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK