Diệp Lăng Phi định nói thật cho Bành Nguyên rằng mình với Bạch Tình Đình không hề có chút quan hệ gì, vừa rồi sở dĩ nói như vậy là muốn trêu chọc cô ta mà thôi. Thế nhưng lời này còn chưa ra khỏi miệng thì đã nhìn thấy Bạch Tình Đình hung dữ liếc khiến cho hắn đổi ý:
- Hừ, cô đã tỏ thái độ như vậy thì tôi sẽ đáp ứng, xem cô đối phó ra sao.
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng Phi liền gật đầu một cái đáp ứng:
- Ông già, hôn sự này tôi đồng ý, tôi thấy cuộc kết hôn này tốt lắm. Nhưng nếu mọi người cảm thấy không được thì có thể không đồng ý.
Bạch Tình Đình tức đến mức muốn chảy cả nước mắt. Tên Diệp Lăng Phi lưu man đần độn này làm sao có thể đồng ý cuộc hôn nhân này được chữ. Ánh mắt của Bạch Tình Đình hướng về phía Bạch Cảnh Sùng, hy vọng ba ba của mình có thể nói giúp vài lời. Thế nhưng, trong lòng Bạch Cảnh Sùng đã có tính toán, ông thấy Diệp Lăng Phi ngũ quan đoan chính, có khí khái nam nhân nên cũng đồng ý. Bạch Cảnh Sùng từ trước đến nay luôn nhìn người rất chuẩn, hơn nữa đây là người do chính lão thủ trưởng của mình chọn, thì làm sao mà sai được?
Huống chi, cái này chỉ là thử hôn chứ không phải là kết hôn, mình cũng không cần phải tuyên bố với bên ngoài. Nếu như bọn chúng sống không hợp thì có thể rời bỏ nha. Chỉ là, nói thế nào thì Bạch Cảnh Sùng cũng hơi lo lắng, con gái của mình là một nữ hài, nếu như ở trong nhà của Diệp Lăng Phi thì cũng không hay.
- Lão thủ trưởng, tôi có một nguyện vọng.
Bành Nguyên gật gật đầu nói:
- Nói đi, tôi nghe.
- Con gái của tôi chưa bao giờ rời khỏi nhà. Nếu là thử hôn, phải rời khỏi nhà chỉ sợ nó không thích ứng được. Hay là để Diệp Lăng Phi ở lại trong nhà của tôi, cho bọn họ sống thử một thời gian không phải là chuyện tốt hơn sao?
Bạch Cảnh Sùng nói xong đưa mắt nhìn Bành Nguyên dò xét. Thấy Bạch Cảnh Nguyên hơi trầm tư, dường như cũng cảm thấy đây là một đề nghị tốt.
Thế nhưng Diệp Lăng Phi lại đưa ra ý kiến:
- Cái này không tốt lắm, nếu như tôi chuyển nhà đi thì sẽ không thuận tiện, dễ bị người ta nói là tiểu bạch kiểm.
(Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những người đàn ông sống nhờ phụ nữ)
- Những lời này cũng có đạo lý.
Bành Nguyên gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với Diệp Lăng Phi:
- Ta thấy tối nhất là như vậy, kiếm một căn nhà nào đó gần nhà của cậu cho họ ở, như vậy cậu cũng thuận tiện trông nom con gái của mình.
Bành Nguyên ở đây nghiễm nhiên trở thành gia trưởng, không cho người khác có ý kiến đã quyết định.
Chuyện tình đến mức này Bạch Cảnh Sùng cũng không còn gì để nói nữa. Bạch Tình Đình cảm thấy mình bị ủy khuất không nói nên lời, nàng mượn lý do đi vệ sinh, chạy vào trong đó khóc một hồi.
Bành Nguyên cùng với Bạch Cảnh Sùng hai người nói chuyện phiếm một lúc nữa. Nội dung cuộc trò chuyện của họ chủ yếu là những chuyện trước kia. Mãi đến bữa cơm tối, Bành Nguyên mới nói rõ tại sao mình đến thành phố Vọng Hải.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Bạch Cảnh Sùng cùng với Trương Tiểu Thiên hai người tiễn Bành Nguyên ra khách sạn. Bành Nguyên được hai người vệ sĩ hộ tống tiến vào trong xe.
- Tiểu Diệp, cậu lên xe, tôi có mấy lời nói với cậu.
Bành Nguyên mời Diệp Lăng Phi lên xe.
Diệp Lăng Phi đành phải lên xe đi tới khách sạn. Bành Nguyên cùng với hai thuộc hạ cũ của mình từ biệt nhau rồi chiếc xe Audi bắt đầu lăn bánh.
- Ông già, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, tôi có cảm giác rằng lần này ông đến đây là có chuyện gì đó.
Diệp Lăng Phi tựa vào cửa sổ, một tay cầm một điếu thuốc vừa nói. Lúc nãy dùng cơm, hắn đã uống hơi nhiều rượu cho nên đầu cảm thấy hơi đau. Bây giờ gió lạnh thổi vào trong xe đã hạ nhiệt độ xuống hơn một chút.
Bành Nguyên ngả người vào phía sau ghế rồi hướng về phía Diệp Lăng Phi cười:
- Satan, tôi có chuyện tìm cậu.
- Satan đã chết rồi, bây giờ tôi là Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi thu hồi nụ cười bất cần đời, nặng nề nói:
- Trải qua nhiều lần đối mặt với cái chết, Satan đã chán rồi, cho nên Satan lựa chọn cách tử vong.
Bành Nguyên vỗ vỗ vai Diệp Lăng Phi nói:
- Người trẻ tuổi,đây mới chính là con đường của cậu. Chỉ là lần này tôi tới gặp cậu thật là có chuyện cần cậu ra tay.
- Cần tôi ra tay ư? Ông già, ông đừng đùa tôi chứ, ông còn bày ra chuyện gì nữa đó?
Diệp Lăng Phi không tin hỏi.
- Tôi nhận được tình báo là có một tổ chức khủng bố đã liên hệ với “Lang nha” mua rất nhiều súng ống đạn dược, chuẩn bị lúc đến quốc khánh sẽ phát động võ trang. Rất có thể sẽ mượn cơ hội này để quốc tế chú ý tới Trung Quốc. Tôi không muốn dùng quân đội để trấn áp, như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với quốc tế cho nên tôi hy vọng cậu có thể ngăn cản cuộc vận chuyển súng ống này của “Lang nha”. Ngoại trừ tổ chức “Lang Nha” không có bất kỳ tổ chức nào có khả năng vận chuyển nhiều súng ống đạn dược vào Trung Quốc như vậy.
Diệp Lăng Phi trầm ngâm, hắn đưa ánh mắt nhìn ra ngoài xem, nhìn đô thị phồn hoa này thấp giọng nói:
Hai tay của tôi từ trước tới giờ đã dính đầy máu tươi. Tôn vẫn muốn kiếm tiền, từ khi còn bế tôi đã sợ cuộc sống nghèo khổ, cha của tôi cũng bởi vì không có tiền để chữa trị kịp thời mới chết ở bệnh viện. Mẹ của tôi vì làm lụng vất vả mà cũng chết ở trong nhà. Từ lúc đó, tôi cảm thấy thé giới toàn một màu trắng, tôi cho rằng tôi bị thế giới này vứt bỏ. Chính vì vậy, tôi rời khỏi nhà đi tha hương, cảm nhận những cuộc huấn luyện tàn khốc nhất. Mục đích của tôi chính là để kiếm tiền, thậm chí không tiếc mọi thủ đoạn để kiếm tiền. Tôi cũng không quan tâm đến việc mình buôn bán súng ống đạn dược gì, càng không nghĩ tới nhứng súng ống đạn dược này sẽ gây ra bao nhiêu thương vong. Tiền chính là mục đích sống cuối cùng của tôi, mãi đến khi phát sinh ra chuyện kia, tôi mới biết hai tay của tôi đã nhuốm đầy máu tươi. Ông già, tôi rất cảm ơn ông, ông đã cho tôi một cơ hội để sống một cuộc sống của người bình thường.
Diệp Lăng Phi trở lại nhìn khuôn mặt già nua của Bành Nguyên, từ từ gật đầu nói:
- Tôi sẽ ngăn cản cuộc giao dịch lần này, tôi thề với ông tổ chức “Lang Nha” từ nay về sau tuyệt đối sẽ không bán cho những tổ chức khủng bố ở Trung Quốc một viên đạn, nếu như có thành viên nào như vậy, tôi sẽ đích thân tiêu diệt hắn.
- Cám ơn.
Bành Nguyên vỗ vỗ mạnh vai Diệp Lăng Phi.
- Hài tử, hãy hưởng thụ thật tốt cuộc sống của cậu, nếu như có chuyện thì cứ tìm tôi, tôi tin rằng lão già khọm này có thể giúp cậu.
Diệp Lăng Phi đi bộ giữa đường hắn không muốn lập tức đón xe về mà đi vào trong một công viên. Công viên chỉ có mấy ngọn đèn đường còn phát ra ánh sáng mờ mờ, không còn người nào qua lại ở đây nữa, chỉ có một mình Diệp Lăng Phi. Hắn đi đến một chiếc ghế dài ở công viên ngồi xuống, móc ra một chiếc điện thoại di động, gọi một cuộc điện thoại đường dài.
- Dã Thú, tao là Satan, nói cho tao biết trong tổ chức ai là người bán súng ống đạn dược vào Trung Quốc?
Giọng nói Diệp Lăng Phi uy nghiêm, lộ ra một khí tức tử vong.
- Là Độc cùng với Thiên Sứ, hai người bọn họ vừa mới tiếp nhận một lượng lớn đơn đặt hàng súng ống đạn dược.
- Bóa cho bọn họ, hủy bỏ cuộc giao dịch này. Tao không cho phép bất cứ người nào buôn bán súng ống đạn dược vào Trung Quốc, nếu như có người không nghe, tao sẽ đích thân xử lý hắn.
Hai mắt Diệp Lăng Phi chiếu ra từng luồng anh sáng như dã thú, thanh âm tuy không lớn nhưng vô cùng có sức mạnh.
- Satan, em biết nói sao đây. Còn có một việc em muốn nói với anh, có người công khai kêu giá để giết anh. Tổ chức “Lang Nha” chúng ta cũng bị người ta ra giá, trước mắt vẫn chưa nghe nói có tổ chức sát thủ nào đứng ra nhận nhưng mà anh vẫn nên cẩn thận một chút, hay là trở lại tổ chức đi.
Dã Thú nói.
- Không cần, cuộc sống hiện tại của tao rất tốt. Dã Thú, nói với các huynh đệ một tiếng rằng tao hy vọng tất cả mọi ngưởi có thể tìm về cuộc sống của mình, các ngươi hãy bảo trọng.
- Satan, anh thật là.
Dã Thú trả lời.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, hắn đứng dây, cất bước đi về phía công viên mở miệng.