- Họ Diệp, ngươi cho ngươi là ai, tùy tiện nói một câu là muốn bỏ đi phòng tổng hợp!
Chu Thế Hùng dựa vào chính mình có Tiền phó tổng làm chỗ dựa, xem thường nói:
- Diệp giám đốc, phòng tổng hợp sao lại lãng phí tài nguyên, tập đoàn Tân Á hoàn toàn là do có phòng tổng hợp tồn tại cho nên nhân viên mới có thể tuân thủ kỉ luật tập đoàn. Ta thấy phòng tổ chức mới nên cân nhắc vấn đề có bỏ đi hay không, nhân viên phòng tổ chức có tới sáu bảy mươi người, cần phải dùng đến những người này xử lý công việc sao?
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Phòng tổng hợp là một chỗ vô ích, ta cho rằng phòng tổng hợp không chỉ bỏ đi, hơn nữa nhân viên chỉ có thể lưu một số ít lại tập đoàn Tân Á, đại bộ phân nên giải trừ hợp đồng, về phần giám đốc Chu, tốt nhất là đến ngành khác làm quản lý, đương nhiên đây vẫn là nhìn ở tư cách lão thành của giám đốc Chu, nói cách khác, lẽ ra giám đốc Chu nên sớm cút đi!
Diệp Lăng Phi không chút khách khí, nói xong, đứng dậy, nói với Trương Khiếu Thiên:
- Tổng giám đốc Trương, đây là ý kiến cá nhân của tôi, ngài làm tổng giám đốc có quyền không nghe, nhưng, tôi muốn lặp lại một lần nữa, cá nhân tôi cho rằng tập đoàn Tân Á cần phải cải cách.
Diệp Lăng Phi cũng không chào hỏi người khác, cất bước đi về phía cửa phòng hội nghị, ngay cả Trương Khiếu Thiên kêu hai tiếng giám đốc Diệp, Diệp Lăng Phi cũng không ngừng lại, mở cửa phòng hội nghị ra, đóng sầm lại.
Phanh!
Tiếng đóng cửa nặng nề kia làm cho mọi người ở đây cả kinh, Chu Thế Hùng xem thường nói:
- Giám đốc Diệp rất kì cục, giống như hắn mới là tổng giám đốc tập đoàn vậy!
Tiền Thường Nam liếc mắt nhìn Trương Khiếu Thiên một cái, hắn cùng không giống Chu Thế Hùng nhìn vấn đề đơn giản như vậy, từ khẩu khí vừa rồi Trương Khiếu Thiên nói chuyện với Diệp Lăng Phi mà xem, Tiền Thường Nam ý thức được chuyện không đơn giản giống mình tưởng tượng như vậy, dường như Trương Khiếu Thiên lo lắng cái gì. Có lẽ Trương Khiếu Thiên có nhược điểm rơi vào trong tay Diệp Lăng Phi. Mặc kệ thế nào. Tiền Thường Nam đã cảm giác lúc này Trương Khiếu Thiên có chút bị Diệp Lăng Phi nắm thóp.
Quả nhiên, chợt nghe thấy Trương Khiếu Thiên vỗ bàn, giận dữ mắng mỏ Chu Thế Hùng:
- Giám đốc Chu, phòng tổng hợp của cậu đúng thật là lãng phí tài nguyên công ty, ta nghe nói rất nhiều nhân viên trong tập đoàn đều cùng phòng tổng hợp các cậu xưng đệ gọi huynh, rất kì cục. Ta cũng cho rằng phòna tổng hợp phải bỏ đi, giám đốc Điền phòng nhân sự, cậu lập tức làm chuyện này cho tôi. Công việc của phòng tổng hợp sau này chuyên sang cho phòng nhân sự các cậu, về phần nhân viên phòng tổng hợp thì kiểm tra toàn bộ, đủ tư cách điều vào ngành khác làm nhân viên, không đủ tư cách thì giải trừ hợp đồng lao động, về phần giám đốc Chu, xem ngành nào thiếu nhân viên quản lý, thì giao cho aiám đốc Chu quản lý, nếu như không có vị trí trống. Giám đốc Chu, cậu nộp đơn từ chức cho ta, đi tìm việc khác vậy!
Trương Khiếu Thiên nói xong, đứng dậy, cất bước đi ra ngoài.
Trần Ngọc Đình nhìn Chu Thế Hùng như con gà trống bại trận, nàng cười lạnh nói:
- Giám đốc Chu, đây đều là ông tự chuốc lấy!
Lục tục, mọi người trong phòng hội nghị đi ra ngoài, chỉ còn lại đám người Tiền Thường Nam, Chu Thế Hùng, Tôn Hằng Viễn. Chu Thế Hùng mới vẻ mặt cầu xin nói:"Tiền phó tổng, này đến cùng là chuyện gì xảy ra à, tổng giám đốc Trương hình như rất nghe lời của tiểu tử đó.
Tiền Thường Nam vè mặt âm trầm, chậm rãi nói:
- Họa này là cậu tự mình chuốc lấy, ta thấy có phải có người đắc tội tiếu tử đó hay không. Lần này hắn không chỉ nhằm vào cá nhân cậu, mà nhằm vào cả phòng tổng hợp, về phần tổng giám đốc Trương bên kia, ta sẽ đi thương lượng một chút, nhưng ta cũng khó bảo đảm sẽ có kết quả.
Tiền Thường Nam này chính là một lão hồ ly giảo hoạt, hắn nhìn ra trong này có vấn đề rất lớn, cái gọi là thương lượng một chút, đơn giản là nói chuyện với Trương Khiếu Thiên, muốn biết tại sao Trương Khiếu Thiên đột nhiên tín nhiệm như thế đối với Diệp Lăng Phi, có thể không chỉ là vấn đề Trương Khiếu Thiên đưa Diệp Lăng Phi ra làm bia đỡ đạn. Tiền Thường Nam cũng không ngu, nếu như Trương Khiếu Thiên có nhược điểm trong tay Diệp Lăng Phi. Vậy nếu như chính mình lựa chọn thái độ cường thế muốn Trương Khiếu Thiên khai trừ Diệp Lăng Phi. Vậy tất sẽ làm Trương Khiếu Thiên quyết bảo vệ Diệp Lăng Phi, như vậy đối với Tiền Thường Nam cũna không nửa điểm chỗ tốt.
Tiền Thường Nam vừa nói, Chu Thế Hùng liền cảm thấy một loại cảm giác tuyệt vọng. Hắn cũng không biết mình quay về phòng tổng hợp như thế nào, kết quả, hắn mới vừa về, đám người do Chương Minh dẫn đầu liền vậy lại.
- Giám đốc, họ Diệp kia lần này cút đi chứ!
Chương Minh cười ha hả nói,
- Giữa trưa hôm nay chúng ta còn nhìn thấy hắn ở phòng ăn, kết quả người này bị chúng ta nói vài câu, cái gì cũng không dám nói, xám xịt bỏ chạy ra ngoài ăn cơm, giám đốc, ngài không nhìn thấy nha, đó mới gọi sảng khoái chứ!
Chu Thế Hùng vừa nghe, tròng mắt liền trợn tròn, hận không thể đem tiểu tử thủ hạ của mình này xé xác, hắn chỉ vào đám người Chương Minh mắng to:
- Các ngươi, đám hỗn đàn này, hiện tại có phải rất cao hứng hay không, mẹ kiếp, phòng tổng hợp bị bỏ đi, các ngươi, đám tiểu tử này cũng phải cút đi, còn ở đây mà sảng khoái, ta thấy các ngươi nhanh chóng chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi!
Đám người phòng tổng hợp này toàn bộ đều choáng váng, Chương Minh lắp bắp nói:
- Giám đốc, không... không nên nói giỡn!
- Ta nói giỡn với ngươi, hừ, giám đốc ta đây cũng bị đuổi việc, nếu như không có vị trí khác còn trống, ta cũng sẽ phải cút đi!
Chu Thế Hùng cơ hồ là rít gào quát:
- Đều là các ngươi, đám tiểu tử hỗn đản này, các ngươi đắc tội tên tổ tông đó làm gì, đây không phải ăn no rửng mỡ sao, các ngươi có biết hay không, chính là tên tổ tông đó nói muốn đem phòng của chúng ta bỏ đi, đám khốn kiếp đáng chết, các ngươi muốn chết, cần gì phải đổ lên trên đầu ta.
Bây giờ Chu Thế Hùng mới biết được thì ra chính là thủ hạ của mình đắc tội Diệp Lăng Phi, kết quả Diệp Lăng Phi lôi cả chính mình vào, hắn phát hỏa với đám nhân viên này rồi.
Diệp Lăng Phi trờ về phòng làm việc, liền nhận được điện thoại của Trương Khiếu Thiên. Diệp Lăng Phi đương nhiên biết ý tứ Trương Khiếu Thiên điện thoại đến, Diệp Lăng Phi chỉ đơn giản nói với Trương Khiếu Thiên rằng mình nhìn phòng tổng hợp thì khó chịu, cứ đơn giản như vậy.
Ngay khi đang điện thoại với Trương Khiếu Thiên, Trần Ngọc Đình đấy cửa phòng ra, đi vào. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang gọi điện thoại, Trần Ngọc Đình ngồi ở đối diện Diệp Lăng Phi, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, nhìn Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi chỉ hàn huyên với Trương Khiếu Thiên vài câu, liền cúp điện thoại, mắt nhìn lướt qua cửa phòng làm việc, phát hiện khi Trần Ngọc Đình vào, cũng không tiện tay đóng cửa, vốn Diệp Lăng Phi muốn đùa giỡn Trần Ngọc Đình, nhưng hiện tại lại bỏ đi chủ ý này. Diệp Lăng Phi đặt hai tay ở trên mặt bàn, hai tay đan vào nhau, cười nói:
- Phó tổng Trần, có phải chị muốn hỏi tôi rằng đến cùng là có chuyện gì xảy ra hay không?
Trần Ngọc Đình không phủ nhận, nàng tựa vào phía sau, lộ ra một bộ dáng rất thản nhiên ung dung cười nói:
- Tôi thấy rất kì quái, tổng giám đốc Trương sao lại nghe lời cậu, không chỉ có một mình tôi, sợ rằng mọi người ở phòng họp đều có nghi ngờ này.
- Tôi có thể không nói không?
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói.
- Đương nhiên cậu có thế không nói, tôi cùng không muốn bức bách cậu nói!
Trần Ngọc Đình nói,
- Tôi tới đây chỉ là muốn gặp cậu một chút!
- Ha ha, vậy là tốt rồi!
Diệp Lăng Phi hơi hơi nghiêng người tới trước, hạ giọng nói:
- Chờ lúc chúng ta hẹn hò tôi sẽ nói cho chị!
- Cậu thật là!
Trần Ngọc Đình hơi hơi lắc đầu, không nói nhiều, nàng đứng lên, thoạt nhìn là chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, mới vừa đi một bước, lại quay đầu, nói:
- Tôi có thể phải đi công tác, cậu có muốn làm trợ lý đi công tác cùng tôi không?
- Tôi rất muốn đi, nhưng tôi có thể sẽ không có thời gian.
Diệp Lăng Phi lại hạ giọng nói,
- Chị Ngọc Đình, không thể mang tiểu suất ca đi công tác nha!
(Ý nói không thể mang bồ đi công tác)
Trần Ngọc Đình không nhịn được cười, lắc đầu, đi ra khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi mới vừa trò chuyện với Trần Ngọc Đình không lâu, Chu Thế Hùng đã tìm đến Diệp Lăng Phi. Chu Thế Hùng đứng ở cửa phòng làm việc, rõ rang cửa phòng làm việc mở ra, nhưng Chu Thế Hùng lại không dám đi vào, mà là đứng ở cửa gõ hai tiếng, đến khi Diệp Lăng Phi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Chu Thế Hùng mới cẩnthận thận hỏi thăm:
- Giám đốc Diệp, tôi có thể vào không?
- Đương nhiên, cửa phòng làm việc của ta vẫn mở.
Diệp Lăng Phi trong lòng hiểu rõ tại sao Chu Thế Hùng muốn tìm mình, hắn dựa người về phía sau, cầm bao thuốc đặt ở góc bàn, rút một điếu, châm thuốc. Chu Thế Hùng rất cẩn thận đi tới trước bàn công tác Diệp Lăng Phi, nhưng không dám ngồi xuống, rụt rè nói:
- Giám đốc Diệp, tôi cũng không biết đám nhân viên bất kính với giám đốc Diệp, tôi dẫn bọn hắn tới xin lỗi giám đốc Diệp!
- Không cần!
Diệp Lăng Phi khoát khoát tay, nói:
- Ta không phải vì ân oán cá nhân, mà là từ góc độ của tập đoàn mà cân nhắc, ta cho rằng phòng tổng hợp không cần thiết. Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến cá nhân của ta, bên tổng giám đốc kia ta không quản được.
Diệp Lăng Phi không chút khách khí mà mặc kệ Chu Thế Hùng đứng ở chỗ này, Chu Thế Hùng mấp máy môi, vừa định tìm cái cớ hòa hoãn quan hệ với Diệp Lăng Phi, nhưng đúng lúc này, điện thoại Diệp Lăng Phi vang lên, Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại di động, vừa nhìn số gọi đến, không khỏi mĩm cười. Hắn cũng không quản Chu Thế Hùng đứng ở đối diện mình, nhận điện thoại, tùy tiện nói:
- Bà xã, có chuyện gì sao?
- Có vài chuyện, buổi tối anh có bận gì không?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Không có việc gì!
- Diệp Phong gọi điện thoại cho em, hắn.... hắn mời em ăn cơm, nói là muốn giới thiệu cho em một người bạn.
Bạch Tình Đình nói chuyện rất rụt rè, giống như Bạch Tình Đình rất lo lắng Diệp Lãng Phi sẽ hiểu lầm.
- Đây là chuyện tốt nha, em có thế hung hăng làm thịt hắn một bữa!
Diệp Lăng Phi nói,
- Em cần anh giúp gì?
- Em muốn anh đi cùng, hắn giới thiệu người bạn kia chính là Lâm Tuyết!
Diệp Lăng Phi nở nụ cười, trong lòng hiểu ra đây là có chuyện gì. Diệp Lăng Phi biết lần này Diệp Phong mời Bạch Tình Đình ăn cơm mục đích là muốn làm thuyết khách. Mơ hồ trong đó, Diệp Lăng Phi cảm thấy Diệp Phong rất có khả năng là đang làm một đại sự, Diệp Phong cùng Lâm Tuyết quen biết, mà sau lưng nữ nhân Lâm Tuyết này lại có quan hệ rất sâu. Diệp Lăng Phi không nghĩ nữa, mà nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, bây giờ anh đến chỗ em nha, đến lúc đó bàn lại đi!
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, nói với Chu Thế Hùng:
- A, xin lỗi, ta có chuyện, ông có thời gian thì tìm tổng giám đốc nói đi!
Diệp Lăng Phi hoàn toàn mặc kệ Chu Thế Hùng ở chỗ này.
Trong phòng tổng giám đốc Trương Khiếu Thiên, Trương Lộ Tuyết đi tới đi lui bên cạnh Trương Khiếu Thiên, đôi giày cao gót đi lại trên sàn nhà, phát ra tiếng vang thanh thúy.
- Cha, tại sao cha lại nghe lời tên lưu manh kia nói?
Trương Lộ Tuyết kì quái mà hỏi.
Trương Khiếu Thiên tựa vào trên lưng ghế, ngón giữa tay phải di di trên mặt bàn, trong miệng nói:
- Lộ Tuyết, có một số việc con không rõ. Tập đoàn Tàn Á cần có Diệp Lăng Phi, mà cha cũng cần được hắn ủng hộ. Không thể phủ nhận, hành vi thái độ của hắn làm cho bên trong tập đoàn sinh ra mâu thuẫn, nhưng loại mâu thuẫn này đối với tập đoàn Tân Á là có chỗ tốt. Càng thêm quan trọng là Diệp Lăng Phi có thể thúc đây tập đoàn Tân Á cải cách, cho nên, cha cần phải được sự ủng hộ của Diệp Lăng Phi!
- Cha, con nghe bác Tiền nói tên lưu manh kia có quan hệ, lúc đầu chính là cha tự mình đưa hắn vào tập đoàn Tân Á!
Trương Lộ Tuyết tựa vào trên vai Trương Khiếu Thiên, ngữ khí làm nũng nói:
- Cha, cha nói cho con biết đi, đến cùng lưu manh này với cha có quan hệ gì, chẳng lẽ là anh con?
Trương Khiếu Thiên đương nhiên nghe ra đây là con gái nói giỡn với mình, hắn cười nói:
- Lộ Tuyết, không nên nói linh tinh, đứa nhỏ này, bây giờ biết việc này đối với con không có lợi, hiện tại việc con cần phải làm là tạo quan hệ với Diệp Lăng Phi, tương lai nếu con được Diệp Lăng Phi ủng hộ, vậy con sẽ thuận lợi tiếp quản chức vị của cha, sẽ không có bất cứ vấn đề ai.
- Cha, con không rõ?
Trương Lộ Tuyết càng thêm cảm thấy khó hiểu, nghe ngữ khí cha, tựa hồ Diệp Lăng Phi rất trọng yếu. Dù sao cô gái Trương Lộ Tuyết này cũng không ngốc, nàng chớp động đôi mắt, đột nhiên nói:
- Cha, chẳng lẽ trong tay lưu manh này có cổ phần của tập đoàn?
Trương Khiếu Thiên mĩm cười, nhìn con gái mình.
Nhìn phản ứng của Trương Khiếu Thiên, Trương Lộ Tuyết tựa hồ hiểu được cái gì. Nàng cười nói:
- Cha, xem ra con hiểu rồi, nói vậy lưu manh này nắm giữ một bộ phận cổ phần của tập đoàn, mà bộ phận cổ phần này ảnh hưởng rất lớn đối với cha, cổ phần của cha không thể trực tiếp điều hành tập đoàn Tân Á, nói vậy nếu có lưu manh này toàn lực ủng hộ, vậy là cha có thể khống chế hội đồng quản trị. Lưu manh này là con rể bác Bạch. Mà bác Bạch cùng cha có quan hệ rất tốt, như vậy có một khả năng, là bác Bạch thông qua lưu manh này ủng hộ cha. Con không tin trong tay lưu manh này có nhiều tiền như vậy, nhìn trang phục của hắn cũng biết hắn phải dựa vào bác Bạch.
Những lời này của Trương Lộ Tuyết ngược lại nhắc nhở Trương Khiếu Thiên, trong lòng Trương Khiếu Thiên vừa động, thầm nghĩ:"Chẳng lẽ là Cảnh Sùng nghĩ muốn khống chế công ty của ta. Nhưng quan hệ giữa hắn và ta vẫn tốt, ngại ra tay, nên âm thầm để cho con rể của hắn khống chế tập đoàn của ta. Không đúng, Cảnh Sùng có vẻ cũng không có nhiều tiền như vậy."