- Mọi người đều muốn biết tình hình sức khỏe của giám đốc Diệp, nên bảo tôi qua xem thế nào rồi đi thôi.
Từ Oánh:
- Hiểu Uyển, cô làm sao thế, hay là cô còn có mưu đồ gì khác, chẳng phải cô chỉ muốn xem thử Giám đốc Diệp thế nào thôi sao, sao còn không đi mau.
Nói rồi cô đẩy Hiểu Uyển vào, rồi đóng cánh cửa lại.Hiểu Uyển đứng ở cửa nhìn quanh phòng nhưng không thấy Diệp Lăng Phi, cô đi về phía căn phòng xếp bên trong. Quả nhiên, Lăng Phi đang nằm trên giường, giữa eo đè gối lên.
Hiểu Uyển đi vào, đứng bên cạnh giường nói:
- Anh Diệp, anh không sao chứ.
Cô thấy khuôn mặt Diệp Lăng Phi nhợt nhạt, đau lòng nói:
- Có cần em gọi điện đưa anh đi bệnh viện.
- Hây, tại sao ai cũng nói đưa anh đi bệnh viên vậy, chẳng lẽ anh giống người phải đưa đi bệnh viện lắm sao?
Anh lấy tay đập đập bên phía mình, nói với Đường Hiểu Uyển:
- Hiểu Uyển, qua đây.
- Lúc vừa vào em nói với Từ Oánh chỉ vào một lát rồi ra, em chỉ muốn xem anh thế nào, em còn phải về nói cho mọi người biết, mọi người đều rất lo cho anh.
Lúc nói, cô đều nhìn ra phía cánh cửa văn phòng, sợ có người đi vào. Lăng Phi không nhịn được cười, chỉ là cười có chút miễn cường. Anh giơ tay kéo cô vào lòng, nói:
- Hiểu Uyển, nếu em đi rồi, anh sẽ đau lắm, em ở đây, anh sẽ không đau nữa, nào, ngồi xuống đây.
Vốn cô định đến để chăm sóc cho anh, nhưng sợ như vậy sẽ bị mọi người nói, cô thấy hơi ngại. Nhưng khi nghe anh nói chỉ cần có cô bên cạnh thì sẽ không thấy đau nữa, tiểu nha đầu ngốc nghếch, còn tin lời của anh, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lăng Phi.
Từ người cô toát ra mùi thơm, Diệp Lăng Phi không kiềm chế được sờ vào đùi cô, Hiểu Uyển đỏ mặt lên, nhẹ nhàng nói:
- Anh Diệp, đừng quậy nữa, hãy nghi ngơi đi.
- Hiểu Uyển, kể chuyện cười cho anh nghe.
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh đang dời sự chú ý, em kể một câu chuyện cười, anh cười sẽ không thấy đau nữa.
- Nhưng mà... nhưng mà em không biết!
Cô thấy lo lắng, lo lắng đến sắp khóc rồi.
*****
Đường Hiểu Uyển nghe anh nói kể chuyện cười cho anh nghe, như vậy anh chỉ cười mà không thấy đau nữa, làm cô lo đến phát khóc. Cô vốn dĩ rất đơn thuần, cô không có quá nhiều dã tâm, chỉ là đặc biệt chú ý đến Lăng Phi, nói lời khó nghe thì Lăng Phi bán Đường Hiểu Uyển, cô vẫn giúp anh kiếm tiền.
Hiểu Uyển tưởng thật, tiểu nha đầu nhìn sắp khóc rồi, Lăng Phi vội vàng nói:
- Hiểu Uyển, coi như anh ra câu đố cho em vậy.
Cô ừ một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lăng Phi, hai tay không biết nên để ở đâu, thì tay Lăng Phi đưa ra nắm chặt lấy bàn tay nhô bé của cô. Cô nhìn với đôi mắt thanh khiết như ngọc nhìn Lăng Phi, tập trung tinh thần, nghe câu đố của anh.
Diệp Lăng Phi một tay ôm trọn lấy đùi cô, tay kia thì nắm lấy tay cô, nói:
- Năm trăm ** của đàn ông, tham gia một hoạt động thể thao.
Hiểu Uyển vừa nghe câu đố thì đỏ mặt, cò nói nhỏ:
- Anh Diệp, anh xấu quá, em không giải câu đố này của anh đâu.
- Sao thế, anh còn chưa nói gì mà, năm trăm ** của con trai, đoán ra là một hoạt động thể thao chính thức.
Lăng Phi nói:
- Tiểu nha đầu, em đừng nghĩ bậy bạ.
- Đoán không ra!
Hiểu Uyển tiếp lời.
- Đẩy tạ!
Lăng phi phì cười. Nhưng lúc anh nói ra phần cuối của câu đố, thì Hiểu Uyển không hiểu hỏi:
- Tại sao lại là đẩy tạ.
Mặc dù cô không muốn giải nhưng thấy câu này rất sex, khi Lăng Phi nói ra rồi thì cô không thể không hỏi.
- Đồ ngốc, đến cái này em cũng không biết.
Lăng Phi nói rồi vòng lấy tay cô đưa về phía dưới mình, nói:
- Nếu không, em sờ thử xem là biết.
Hiếu Uyển lập tức nghĩ ra, cô không phải không hiểu chút nào về đàn ông, chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này, Lăng Phi nhắc nhở cô mới hiểu ra. Cô đỏ mặt, xấu hổ, lí nhí nói:
- Anh Diệp. em...em phải đi rồi.
Hiểu Uyển trong miệng thì nói đi nhưng mông của cô thì không chút động đậy. Lăng Phi cười haha, một tay kéo lấy cô, cô liền nằm trong lòng của anh. Vào lúc này cơn đau của Lăng Phi đã bớt một chút, đỡ hơn lúc nãy nhiều, lúc này cũng có sức để ** với Hiểu Uyển. Anh ôm lấy cô, miệng cười nói:
- Hiểu Uyển, lúc nãy nói với em về chuyện này, anh không thấy đau gì nữa, nếu không, anh nói thêm một câu đố nữa để em giải.
Hiểu Uyển hai tay tự nhiên ôm lấy anh, cô nằm trong lòng anh như cũ. Đầu dựa vào ngực anh. Nghe Lăng Phi nói cô tiếp tục giải câu đố, cô nói giống như một tiểu cô nương vậy:
- Không đoán, chắc chắn lần này lại là một câu đố sex, em không đoán đâu.
- Được, không phải câu đố như vậy nữa.
Một tay anh đặt lên eo Hiểu Uyển. Tay kia tháo những cúc áo trên người cô, đưa tay vào, đặt trên ngực cô. Tay anh chỉ cách ngực cô bởi chiếc áo ngực, nhẹ nhàng bóp. Hiểu Uyển ôm chặt lấy Lăng Phi, tai cô thì đang lắng nghe âm thanh bên ngoài văn phòng.
- Quần trong của phụ nữ!
Lăng Phi nói.
- Đoán kết cấu của một quốc gia.
Lần này Hiểu Uyển im lặng không nói, Lăng Phi đợi rất lâu, cùng không nghe thấy lời của cô. Anh cúi đầu, chỉ nhìn thấy gương mặt đáng yêu ấy chút gì bất mãn, im lặng, nhìn anh không nói.
- Sao vậy, anh nói em giải câu đố mà.
Lăng Phi cúi thấp đầu, đưa môi mình lên khuôn mặt cô, cố ý cọ sát vào khuôn mặt thanh tú ấy.
- Không đoán! Cô lớn tiếng nói.
- Bỏ đi, anh nói cho em đáp án.
Diệp Lăng Phi đưa môi mình đến bên tai cô, nói 3 chữ, Hiểu Uyển nghe xong, miệng nói liên tục:
- Anh Diệp, anh xấu quá, em không quan tâm anh nữa.
Nói rồi cô giãy dụa định dậy khỏi người anh, thì Lăng Phi kêu lên một tiếng, cô tưởng mình làm cho anh đau nên vội nói:
- Anh Diệp, xin lỗi, em không cố ý!
- Chọc em thôi!
Diệp Lăng Phi càng ôm cô chặt hơn, đồng thời, hai tay nắm chặt, tháo thắt lưng trên quần cô ra, đưa vào trong. Đường Hiểu Uyển ôm chặt lấy anh, nói nhỏ bên tai anh:
- Anh Diệp, đừng như thế, đây là công ty.
- Hiểu Uyển, không sao, sẽ không có người vào đâu.
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh sẽ không làm gì đâu, chỉ là anh đang rất đau, chỉ cần đưa tay vào bên trong Hiểu Uyển là không đau nữa, Hiểu Uyển không muốn anh bị đau chứ.
- Không, em không mong anh bị đau.
Hiểu Uyển nghe anh nói như vậy, cô không còn khép chặt đôi chân như vừa rồi nữa, để mặc cho đôi bàn tay của diệp Phi tự do hành động bên trong người cô. Đường Hiểu Uyển cắn chặt môi, không để phát ra âm thanh rên rỉ. Nhưng những cảm giác vui sướng trong lòng lại làm chút gì đó không chịu nổi, cô nhẹ nhàng nói với Lăng Phi:
- Anh Diệp, tha cho Hiểu Uyển, em...
Đường Hiểu Uyển chưa nói dứt lời thì đã bị chặn lại bởi nụ hôn anh đặt lên môi cô.
Sau cái hôn dài, mặt cô nóng lên, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ thì thầm. Diệp Lăng Phi thấy Hiểu Uyến như vậy, không kìm được lòng, rốt cuộc đây cũng là công ty, mình cũng không thể ở đây làm thế này, nếu như gây ra chuyện, không chỉ Hiểu Uyển chịu không nổi, mà ngay cả mình cũng không chịu nổi. Anh đành rút bàn tay đẫm ướt của anh ra, rồi hôn cô một nụ hôn nồng cháy, rồi mới hôn trên tai cô nói:
- Hiểu Uyển, anh rất thích cảm giác ở bên em, em có như vậy không?
Đường Hiểu Uyển cố gắng gật đầu, cô ấy lúc ấy đà xấu hổ không nói nên lời. Diệp Lăng Phi vỗ vào đùi cô, nói:
- Hiếu Uyển, anh ở đây không sao, anh ngủ một lát, em đi làm đi. Đương nhiên, tranh thủ lúc mọi người không để ý, em có thể trốn vào đây với anh.
- Vâng.
Hiểu Uyển gật đầu, xấu hổ chỉnh sửa lại quần áo của mình, đợi cô chỉnh sửa xong xuôi, Lăng Phi đã nằm ngay ngắn trên giường. Hiểu Uyển cúi đầu giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đó, đột nhiên, cô ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng trao cho anh một nụ hôn, sau đó vội chạy ra ngoài.
- Tiểu nha đầu này.
Lăng Phi mỉm cười. Anh cảm thấy mình nhất định phải cho Hiểu Uyển một chọn lựa, cái gì đến cũng phải đến, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì sẽ làm tổn thương Hiểu Uyển.
Trong phòng hội nghị của tập đoàn, Trương Khiếu Thiên chính thức giới thiệu con gái Trương Lộ Tuyết với lãnh đạo tập đoàn. Việc cô gia nhập tập đoàn đối với một vài người quản lý cấp cao mà nói, không có cảm giác quá bất ngờ. Trương Khiếu Thiên không có con trai, cô con gái này làm người nối dõi là điều dễ hiểu.
Trương Khiếu Thiên để con gái làm phó tổng tập đoàn, nhưng không phụ trách cụ thể việc gì. Trước tiên để cô quen với nghiệp vụ, đợi cô hiểu hết về các bộ phận trong tập đoàn, thì sẽ quyết định nên phụ trách công việc nào. Trương Khiếu Thiên có một cách, để con gái mỗi bộ phận ờ một thời gian, như thế này, việc nắm bắt toàn bộ tập đoàn sau này sẽ thuận lợi hơn.
Cách này sẽ được sự ủng hộ của mọi người bao gồm cả Tiền Thường Nam, Trương Khiếu Thiên đưa ra đế Trương Lộ Tuyết cùng với Trằn Ngọc Đình đi các công xưởng trong tập đoàn. Trần Ngọc Đình gần đây vất vả đàm luận với công ty BMWs Đức hợp tác làm ăn. Cả ngày ờ công xưởng, Trương Khiếu Thiên định để con gái cùng với Trần Ngọc Đình ờ dưới xưởng làm quen công việc một tuần.
Một tuần sau, Trần Ngọc Đình sẽ mang nhân viên các hạng mục của doanh nghiệp đầu tư của tập đoàn đến Thẩm Quyến, ở đó bước đầu tiếp xúc người của công ty BMW của Đức. Đoàn khảo sát hạng mục thứ hai của công ty BMW sẽ nhanh chóng đến thành phố Vọng Hải khảo sát. Cuối cùng bắt đầu vào đàm phán chính thức, theo tình hình trước mắt, sẽ không có ai nghi ngờ Tập đoàn Tân Á có được vốn đầu tư của công ty BMW Đức để thành lập tập đoàn công ty xe hơi, nhưng việc vẫn chưa chắc chắn, tất cả các biến số đều có thể xảy ra.
Sau khi hội nghị kết thúc, Trương Khiếu Thiên và Trương Lộ Tuyết trở về phòng làm việc, Trịnh Khả Nhạc hoàn thành nội dung cuộc họp, theo yêu cầu của tổng giám đốc cô in ra và mang đến phòng làm việc của Diệp Lăng Phi.
Trịnh Khả Nhạc in xong, đưa đến phòng làm việc của tổng giám đốc, đưa cho ông xem. Trương Khiếu Thiên xem xong, gật đầu, ra ý cô đưa đến phòng cho Diệp Lăng Phi.
- Ây, Tiểu Trịnh, đợi một lát.
Trịnh Khả Nhạc vừa xoay người thì bị tổng giám đốc gọi lại. Khả Nhạc xoay người, hỏi:
- Tổng giám đốc, ông còn có chuyện gì nhắc nhở không?
- Tiểu Trịnh, cô hãy thông báo cho phòng tổng hợp, để họ sắp xếp dọn dẹp căn phòng bên cạnh phòng làm việc của tôi, sau này đó sẽ là phòng làm việc của Lộ Tuyết. Tiện thể thông báo cho phòng nhân sự, để phòng nhân sự tuyển một trợ lý nữ.
Trương Khiếu Thiên nhắc nhở.
- Được, tổng giám đốc, tôi đi làm ngay!
Trịnh Khả Nhạc nói.
Khi Trịnh Khả Nhạc vừa xoay người đi, định đưa nội dung cuộc họp cho Diệp Lăng Phi trước. Sau đó, truyền đạt lời của Tổng giám đốc cho những bộ phận liên quan. Phòng làm việc của Trương Khiếu Thiên bị mở ra, Tiền Thường Nam cũng không thèm gõ cửa.
Khả Nhạc không thích Tiền Thường Nam. Luôn cảm thấy người này luôn có nhiều dã tâm. Cô đi về phía cánh cửa, vừa đến cửa, chuấn bị đóng cửa ở phòng tổng giám đốc lại, đột nhiên nghe thấy Tiền Thường Nam nói:
- Tổng giám đốc, ông nhất định phải thay giám đốc phòng tổ chức Diệp Lăng Phi, hắn ta quá đáng quá rồi.
Khả Nhạc nghe thấy câu này, cười nhạt, nhưng cô vẫn chưa đóng cửa phòng lại vội, đang xem có nên nói điều mình nghe thấy vừa rồi cho Diệp Lăng Phi.
Tiền Thường Nam ngồi xuống trước mặt tổng giám đốc, Lộ Tuyết thấy Thường Nam tìm cha mình cô cũng định đi ra. Nhưng nghe thấy Thường Nam nhắc đến việc phải thay giám đốc Diệp Lăng Phi, Lộ Tuyết xua tan ý nghĩ của mình. Cô ngồi trên ghế sofa, không nhúc nhích để lắng nghe cuối cùng là việc gì.
Trương Khiếu Thiên nghe nói nhất định phải thay Diệp Lăng Phi, ông ngồi dựa ra sau, dựa vào ghế, cười:
- Anh bị làm sao thế, sao có thế nói tôi phải thay giám đốc của phòng tổ chức, tôi nghe nói anh Diệp làm việc rất có năng lực.
- Tổng giám đốc, đây là anh nghe ai nói, đúng là hồ đồ.
Tiền Thường Nam xem ra rất tức giận nói:
- Giám đốc Diệp này thật là không biết sợ ai cả, Tổng giám đốc Trương, anh thật không ngờ tới anh ta đã làm những gì?
- Đã làm gì?
Trương Khiếu Thiên cười hỏi.
- Anh ta lại dám đánh Giám đốc Chu ở phòng tổng hợp, lại còn mắng mỏ trước mặt tôi, nói rằng trong tập đoàn không ai dám đuổi anh ta, ngay cả anh, tổng giám đốc cũng không thể đuổi anh ta được. Anh nói giám đốc Diệp có quá đáng lắm không, những nhân viên ấy trong tập đoàn chúng ta đều không tôn trọng quy định đều đã bị phòng tổng hợp nắm thóp rồi, những người này còn nói tại sao giám đốc Diệp có thể tùy tiện vi phạm quy định, mà bọn họ lại không thể. Anh xem, đây đều là do Lăng Phi không tốt, càng đáng giận là anh ta coi tập đoàn như là khách sạn của mình vậy, thích đến thì đến, việc này sớm muộn sẽ xảy ra, tổng giám đốc Trương nếu như anh không đuổi Giám đốc Diệp, e rằng tập đoàn này sẽ loạn mất.
Tiền Thường Nam tức giận nói, anh ta trước mặt Trương Khiếu Thiên thêm dầu thêm mỡ, sau đó, nhìn Trương Khiếu Thiên, cười đắc chí:
- Hà, tôi xem anh lần này sẽ sao đây, nếu như mặc kệ, tôi sẽ giao việc này cho hội đồng quản trị, tôi không tin anh có thể bảo vệ được Diệp Lăng Phi.
Trương Lộ Tuyết lúc trước chưa biết gì về Diệp Lăng Phi, cô thấy thái độ Tiền Thường Nam lúc này, thì chủ quan cho rằng Lăng Phi vốn dĩ không nên ở trong tập đoàn. Lại thêm với mâu thuẫn lúc nãy, cô càng cho rằng phẩm chất của anh không ra gì. Cô gái này rất dễ bị che mắt, cô nói vào:
- Ba, nhân viên như vậy thì không nên giữ lại trong tập đoàn chúng ta.
- Lộ Tuyết, ta đang nói chuyện với phó tổng Tiền, con đi ra ngoài đi dạo một chút, tiện thể tìm hiểu thêm về tập đoàn.
Ông không muốn con gái mình tham gia vào, ra hiệu cho cô ra ngoài. Bây giờ ông cũng cho rằng Lăng Phi có chút quá đáng, tuy rằng Diệp Lăng Phi là do trưởng bối của ông giới thiệu vào công ty, mà bản thân ông cũng xem như tấm bia đỡ đạn cho mình. Nhưng bây giờ xem ra, nếu mình muốn bảo vệ cho Diệp Lăng Phi cũng không bảo vệ được, quy cho cùng đây không phải là việc mình ông có thể quyết định.
Trương Khiếu Thiên đứng dậy đi đến trước cửa sổ, quay lưng về phía Tiền Thường Nam, trầm tư một hồi lâu. Tiền Thường Nam nhìn thấy Trương Khiếu Thiên như vậy, thì biết ông đã hết cách rồi, bây giờ Trương Khiếu Thiên ắt hẳn đang nghĩ phải giải quyết vấn đề Diệp Lăng Phi như thế nào. Tiền Thường Nam đắc ý trong lòng, nghĩ:
Diệp Lăng Phi, tôi xem thử lần này ai có thể bảo vệ cậu, tôi muốn cậu biến khỏi tập đoàn Tân Á này.