Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi và Dã Thú đều là người lười làm việc nhà, lần này lại bị Lương An An bắt chịu trách nhiệm quét dọn, cả hai làm một lát đã cảm thấy đau lưng, việc quét dọn nhà cửa không cần nhiều sức mạnh, nhưng lại cực kỳ mệt mỏi, nhất là những người gần như không bao giờ làm việc nhà như Diệp Lăng Phi và Dã Thú, mới quét một tí đã mệt. Lương An An quen việc dễ làm, rất nhanh chóng quét dọn, đi đến phòng bên, thấy Diệp Lăng Phi và Dã Thú hai người đang nhếch mép nhe răng, quét dọn một cách chậm chạp, Lương An An liền nói:

- Xem ra hai chú rõ ràng là ít khi động đến việc nhà, mới làm thế này mà đã mệt rồi. Được rồi, hai chú tránh đường một chút, chỗ này để cháu làm đi!

Vừa nói, không đợi Diệp Lăng Phi và Dã Thú nói gì, cô đã đẩy hai người ra. Diệp Lăng Phi và Dã Thú hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng nở nụ cười. Lương An An làm việc rất nhanh chóng, khong lâu sau cô đã quét dọn xong phòng bên rồi. Lương An An rửa tay, sau đó lấy ba *** bia trong tủ lạnh, đi ra phòng khách. Số bia đó là cô mua cho vào trong tủ lạnh, mấy ngày nay, tuy Dã Lang và Lương Ngọc đều không ở chỗ này, nhưng Lương An An vẫn tự mình mua một ít đồ để ở đây, Diệp Lăng Phi quả thật đã đoán đúng, Lương An An rất thích ở chỗ này. Lúc trước, bởi vì có chị gái và anh rể ở đây, Lương An An chưa từng qua đêm ở chỗ này, nhưng điều đó không có nghĩa là Lương An An không muốn ở chỗ này, cô rất thích đến đây, thỉnh thoảng uống chút rượu.

- Hai chú, hai chú uống bia nhé!

Lương An An ném hai *** bia cho Diệp Lăng Phi và Dã Thú, cô cầm một *** bia, ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi. Lương An An bật nắp *** bia ra, uống một ngụm. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng Lương An An khi uống bia, hắn cười nói:

- An An, nếu như chị của em nhìn thấy bộ dạng em uống bia như vậy, nhất định sẽ khiển trách em, bộ dạng em thế này trông rất giống một tiểu thái muội (những cô gái còn trẻ thích ăn chơi phá phách)!

- Ai là tiểu thái muội chứ, cháu có thế đâu!

Lương An An lập tức mở miệng phản bác,

- Chuuyện cháu uống rượu chị cháu cũng biết, anh rể của cháu còn khích lệ cháu uống rượu đó, nếu như chú không tin thì có thể đi hỏi anh rể cháu xem!

- Bọn anh biết đi đâu mà tìm Dã Lang bây giờ, nếu như đơn giản như vậy mà tìm được Dã Lang, bọn anh còn phải ngồi ở đây sao?

Dã Thú mở *** bia ra, ngửa cổ tu ừng ực. Lương An An bây giờ đã nắm rõ cách nói chuyện của Diệp Lăng Phi và Dã Thú, Dã Thú nói chuyện vốn là như vậy đấy, không vần phải so đo với Dã Thú. Về phần Diệp Lăng Phi, thường thì Diệp Lăng Phi thích cười, so với Dã Thú, Lương An An thích nói chuyện với Diệp Lăng Phi hơn. Diệp Lăng Phi không uống bia, hắn cầm *** bia trong tay trong tay, quay sang phía Lương An An, hỏi:

- An An, nói cho anh một số chuyện về cha em đi, anh có cảm giác em không thực sự căm hân cha em lắm, hoặc có thể nói là em cũng không ý thức được từ tận đáy lòng mình em không căm hận cha em quá mức!

Lương An An nghe Diệp Lăng Phi hỏi mình như vậy, cô ngập ngừng một lát, nhưng ngay sau đó nói:

- Có thể không nói chuyện này được không, từ trước tới giờ chuyện của cha cháu hoàn toàn do chị cháu giải quyết, tóm lại.... tóm lại, không nói chuyện này bữa!

Lương An An vừa nói vừa đưa *** bia lên miệng, uống một ngụm lớn. Từ tư thế uống bia của Lương An An có thể nhận ra tâm tình của Lương An An đang rất hỗn loạn, Diệp Lăng Phi không tiếp tục hỏi về chuyện này nữa, hắn mở *** bia ra, hỏi tiếp:

- Vậy thì nói về chuyện của em và Trương Chí Dương đi, sao anh cứ cảm thấy giữa em và Trương Chí Dương hình như có chuyện gì đó, nếu không thì em cũng không căm ghét người đàn ông đó như vậy!

Vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới Trương Chí Dương, Lương An An đã mở miệng nói không ngừng, dường như cô đầy bụng bất mãn với Trương Chí Dương. Diệp Lăng Phi nghe hồi lâu mà vẫn không hiểu rốt cuộc Lương An An vàTrương Chí Dương đã từng xảy ra chuyện gì, đúng lúc Diệp Lăng Phi muốn lên tiếng hỏi, Lương An An đã chủ động nói ra:

- Trương Chí Dương từng muốn lên giường với cháu!

Lương An An nói ra những lời này, Diệp Lăng Phi và Dã Thú đều “à” lên một tiếng, cũng không có tỏ ra quá bất ngờ. Lương An An cảm thấy rất không hài lòng với phản ứng của Diệp Lăng Phi và Dã Thú, cô nói:

- Chẳng lẽ hai chú nghe vậy mà không cảm thấy phẫn nộ sao?

- Không có!

Diệp Lăng Phi trả lời rất thản nhiên, hắn nói:

- Từ chuyện chiều này, anh đã ý thức được em là một cô bé rất dễ trở thành mục tiêu tấn công của người khác, em rất rất thông minh, nhưng rõ ràng thiếu hụt kinh nghiệm ngoài xã hội, cho dù em gặp phải nhiều chuyện khác nữa, anh cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc!

Dã Thú cũng gật đầu, nói:

- Đúng vậy, anh cũng nghĩ như vậy!

- Hai chú à, hai chú có còn nhân tính không vậy, chẳng lẽ hai chú nghe chuyện thập ác bất xá như vậy mà không có chút cảm giác gì sao?

- Không có cảm giác gì, bởi vì chuyện này thực sự không liên quan lắm đến anh!

Diệp Lăng Phi dang hai tay ra, nói:

- Chỉ là, cái tay Trương Chí Dương kia quả thật không phải hạng tử tế gì, tại sao có thể đối làm như vậy với em chứ, chẳng phải là hắn có ý đồ với chị của em sao? Chẳng lẽ muốn có cả hai chị em!

Lương An An chu miệng cô ra, trông bộ dạng là lại muốn cãi cọ, đúng lúc đó điện thoại của cô đổ chuông, Lương An An lấy di động ra, nhìn hiển thị cuộc gọi, sau đó nói với Diệp Lăng Phi:

- Cuộc điện thoại này là Trương Chí Dương gọi tới!

Diệp Lăng Phi đang chờ tin tức của Trương Chí Dương, theo như những gì mà Lương An An nói, trước mắt chỉ có Trương Chí Dương mới biết được Lương Ngọc đang bị nhốt ở đâu, nói cách khác, nhất định phải tìm được Trương Chí Dương. Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:

- Vậy em còn do dự gì nữa, mau nghe điện thoại đi!

Lương An An hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nếu như không phải là cháu đã đáp ứng yêu cầu của chú, cháu sẽ không để tên khốn kiếp đó gọi điện thoại đâu, vừa nghe thấy giọng nói của hắn là cháu đã thấy ghê tởm rồi, khụ!

Lương An An nói tới đây, lại bổ sung thêm:

- Tên khốn kiếp này rất là xấu xa, cháu không nói chuyện đó cho chị của cháu, nhưng điều đó không có nghĩa là cháu đã quên chuyên đó!

- An An, anh biết rồi, nhưng mà em cứ nhận điện thoại của hắn đi đã!

Diệp Lăng Phi không có kiên nhẫn nghe Lương An An nói về ân oán giữa cô và Trương Chí Dương, bây giờ hắn chỉ muốn biết Lương Ngọc bị giam ở chỗ nào, đây mới là chuyện Diệp Lăng Phi quan tâm lúc này! Lương An An nhận nghe điện thoại, cô cô gắng dùng giọng thật bình tĩnh, nói chuyện với Trương Chí Dương.

- Dạ, bây giờ à, đi đâu..... nhà anh á, cảnh sát Trương, em tìm anh là vì chuyện của chị em, đã muộn như vậy mà đến nhà anh thì không ổn đâu..... Được rồi, em đến đó là được!

Lương An An vừa để điện thoại xuống, cô lập tức mở mồm chửi mắng:

- Tên khốn kiếp này, cháu biết ngay là hắn không có ý tốt mà, muộn như thế này rồi mà còn bảo cháu đến nhà hắn để bàn chuyện, đúng là coi cháu là đứa ngốc không bằng!

Diệp Lăng Phi nghe Lương An An oán trách như vậy, hắn mỉm cười, nói:

- An An, xem ra cái tên cảnh sát Trương mà em nói quả thật có ý đồ với em, muộn như thế này còn bảo em đến nhà hắn, bây giờ anh tin lời em nói rồi!

- Vừa nãy cháu không nói dối chú mà!

Lương An An nói,

- Chuyện cháu nhận lời với chú đã cháu làm xong, chuyện còn lại là của các chú thôi, cháu có thể nói cho chú biết hắn đang ở chỗ nào, nhưng nếu muốn cháu đi cùng thì không được, cháu không muốn đến đó đâu!

Đúng lúc Diệp Lăng Phi định mở miệng nói chuyện, chợt nghe thấy cửa phòng có tiếng động, Diệp Lăng Phi nhướn mày, dùng tay ra hiệu với Dã Thú. Dã Thú ngầm hiểu chậm rãi đi ra ngoài cửa, rồi đột nhiên mở cửa ra, không thấy có gì cả. Dã Thú đóng cửa lại, nói với Diệp Lăng Phi:

- Lão Đại, không có ai cả!

- Vậy à!

Diệp Lăng Phi đáp một tiếng, hắn đứng dậy, đi ra mở cửa phòng, nhìn xung quanh vài lần, Diệp Lăng Phi quay người lại, nói mấy câu với Dã Thú, Dã Thú khẽ gật đầu, cất bước đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi nói với Lương An An đang ở trong phòng:

- An An, bây giờ chúng ta đi thôi!

- Dạ!

Lương An An đáp, cô thu dọn nơi này một chút, sau đó cầm túi xách đi ra ngoài. Khi Lương An An và Diệp Lăng Phi đi tới chỗ cửa căn hộ cùng tầng không xa căn hộ này lắm, Dã Thú từ bên trong đi ra, chỉ thấy Dã Thú giơ lên một thứ đồ điện tử, quơ quơ trước mặt Diệp Lăng Phi, sau đó ném cái thứ đó xuống đất, lấy chân giẫm nát, thản nhiên nói:

- Lão Đại, xử lý xong rồi!

- Ừ, anh đoán không sai mà, qua nhiên có cảnh sát đang giám sát chỗ này!

Diệp Lăng Phi nói,

- Bây giờ chúng ta đi gặp Trương Chí Dương thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK