Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi vừa cầm điện thoại bước về chiếc xe taxi đang đỗ, vừa gọi điện cho Trương Tuyết Hàn. Điện thoại lại do Vu Tiếu Tiếu nghe, lúc Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiếu Tiếu nói Trương Tuyết Hàn khả năng có thai rồi. Diệp Lăng Phi suýt chút nữa ngã ra. Diệp Lăng Phi sao có thể nghĩ được Trương Tuyết Hàn sẽ có thai chứ. Diệp Lăng Phi hỏi:

- Tiếu Tiếu, em đừng nói đùa với anh nhé, ăn bừa thì còn có thể được chứ nói đùa thì không được nói bừa đâu. Tuyết Hàn có thai, chẳng bằng em nói người da đen có thể sinh ra con da trắng cho xong!

- Em thật sự không hề nói đùa với anh. Tiếu Tiếu đang ở trong bệnh viện, Tuyết Hàn đang kiểm tra!

Vu Tiếu Tiếu nói:

- Tuyết Hàn nói với em kinh nguyệt tháng chín mãi vẫn chưa tới, cô ấy còn thấy buồn nôn, ói nữa, em tìm qua tư liệu, khả năng là có thai. Tuyết Hàn vốn không định tới, do em ép Tuyết Hàn tới kiểm tra nữa đó!

- Làm sao có thể, cơ thể của Trương Tuyết Hàn sao có thể nảy sinh quan hệ với đàn ông được chứ, thật là lạ. Tiếu Tiếu, bố của đứa bé ờ bệnh viện không, em hỏi qua chưa, rốt cục là có chuyện gì?

Diệp Lăng Phi nói:

- Nếu Tuyết Hàn có thể mang thai, đó lại là chuyện tốt, ít nhất cũng có thể chứng minh cơ thể có ấy không còn là vấn đề lớn nữa, anh vừa lấy thuốc từ chỗ AngeỊ tạm thời không cần phải đưa cho Tuyết Hàn nữa rồi, dù sao uống thuốc cũng không tốt cho người mang thai.

Diệp Lăng Phi nói xong, liền nghe thấy tiếng kinh ngạc của Vu Tiếu Tiếu bên đó vọng lại:

- Sư phụ, anh không biết sao, nếu Tuyết Hàn có thai, thì đó là con của anh!

- A!

Diệp Lăng Phi nghe xong câu này của Vu Tiếu Tiểu, cảm giác như có một trận thiên lôi giáng thẳng xuống đầu vậy, hắn nghĩ mình nghe nhầm, vội vàng hỏi:

- Em nói sao, nói lại xem?

- Em nói đứa con mà Tuyết Hàn mang là của anh!

Vu Tiếu Tiếu lại lặp lại lần nữa.

- Sư phụ, nếu Tuyết Hàn mang thai, anh chính là bố của đứa tré!

- Điều này không thể, sao có thể, anh lúc nào có hành vi thân mật qua với Tuyết Hàn, không có mà!

Diệp Lăng Phi lắc đầu lia lịa, nói:

- Tiếu Tiếu, em đùng có nói đùa với anh nữa, chuyện này không đùa được đâu!

- Sư phụ, đó là thật!

Vu Tiếu Tiếu cũng không giống như đang nói đùa, nghiêm túc nói:

- Sư phụ, anh còn nhớ chuyện xảy ra ở nhà anh vào hồi tháng tám không, tất cả mọi chuyện chỉ có Tuyết Hàn là người rõ nhất, cũng chính là chuyện nảy sinh vào tối hôm đó. Sư phụ, tóm lại anh mau qua đây đi, để Tuyết Hàn nói cụ thể với anh!

Vừa gác điện thoại xong. Diệp Lăng Phi liền cảm thấy đầu hắn đau tới muốn nổ tung, hắn không hề biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, sao Tuyết Hàn lại mang thai đứa con của hắn. Diệp Lăng Phi bây giờ cảm thấy thế giới này loạn rồi, những quan hệ này thật khiến Diệp Lăng Phi không biết nên làm thế nào cho phải. Diệp Lăng Phi giờ chỉ có thể bước một bước tính một bước, dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng không thể giải thích rõ mối quan hệ nhằng nhịt trong chuyện này.

Diệp Lăng Phi vội vàng tới chỗ taxi, gọi lấy một chiếc, rồi lao thẳng tới bệnh viện. Lúc Diệp Lăng Phi lao tới bệnh viện, điện thoại của hắn bỗng nhiên lại kêu lên. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy là Vu Tiếu Tiếu gọi tới. Diệp Lăng Phi vội vàng nhấc máy nghe, nói:

- Tiếu Tiếu, anh lập tức tới bệnh viện đây!

- Sư phụ, em.., nãy em nói đùa với anh đó!

Vu Tiếu Tiếu ngập ngừng nói:

- Thật ra. Tuyết Hàn căn bản không.., không hề sao cả, sư phụ, anh không nên tin những gì em nói, thôi, em gác máy đây!

Vu Tiếu Tiếu nói xong liền cúp luông máy. Diệp Lăng Phi cảm thấy chuyện này không giống như Vu Tiếu Tiếu đang nói đùa, hắn có thể nghe ra giọng lúc nãy của Vu Tiếu Tiếu dường như đang ẩn dấu điều gì đó, còn về những lời Vu Tiếu Tiếu lúc nãy nói, chắc chắn là do bị ép nên mới thế.

Diệp Lăng Phi nhớ lần trước Vu Tiếu Tiếu nói mọi chuyên tối hôm đó Trương Tuyết Hàn là người rõ nhất. Diệp Lăng Phi luôn bận chuyện, không có thời gian hỏi Trương Tuyết Hàn tối hôm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Theo Diệp Lăng Phi thấy, mấy người trải qua chuyện ngày hôm đó đều có ý né tránh vấn đề, ngay cả Tiếu Vũ Văn sau khi nảy sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi xong. Tiếu Vũ Văn cũng né tránh chuyện hôm đó, chi nói chuyện hôm đó rất cuồng điên, chắc tối hôm đó nhất định phải xảy ra chuyện gì hoang đường lắm. Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy rất hồ đồ, luôn muốn biết tối hôm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì, dù lần này Trương Tuyết Hàn không có chuyện gì. Diệp Lăng Phi cũng phải tìm Trương Tuyết Hàn hỏi cho rõ vấn đề.

Tuy Vu Tiếu Tiếu nói với Diệp Lăng Phi rằng nãy cô chỉ nói đùa, song Diệp Lăng Phi đã tới bệnh viện, hắn cũng chi có thể xuống xe trước đã. Diệp Lăng Phi cho taxi dùng tại trước cổng bệnh viện, ngay lúc Diệp Lăng Phi đang trả tiền taxi, Vu Tiếu Tiếu và Trương Tuyết Hàn cũng đang từ trong bệnh viện bước ra.

Vừa nhìn thấy Vu Tiếu Tiếu và Trương Tuyết Hàn bước ra từ bệnh viện, Diệp Lăng Phi vội vàng đẩy cửa xe, xuống xe. Hắn bước nhanh về phía Vu Tiếu Tiếu và Trương Tuyết Hàn.

Trương Tuyết Hàn mặc chiếc váy dài trắng, khoác chiếc áo cộc tay màu trắng, trên tay đang cầm kết quả chẩn đoán của bệnh viện nhìn thấy Diệp Lăng Phi bước tới, cô vội vàng cất kết quả chẩn đoán vào túi của Vu Tiếu Tiếu. Vu Tiếu Tiếu không hề chú ý Diệp Lăng Phi đang qua đây, cô thấy Trương Tuyết Hàn vội vội vàng vàng nhét kết quá chẩn đoán vào túi mình, ánh mắt có vẻ nghi ngờ, lúc Vu Tiếu Tiếu nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp truyền tới, thấy Diệp Lăng Phi đã đứng trước mặt cô. Vu Tiếu Tiếu hiển nhiên có chút ái ngại, cô nhìn Trương Tuyết Hàn một cái, rồi quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Sư phụ sao anh lại tới đây?

Ánh mắt Diệp Lăng Phi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xính đẹp nhưng mang bệnh của Trương Tuyết Hàn, khuôn mặt của cô khẽ có chút ửng hồng hơn so với bộ dạng gần như lụi tàn đến nơi của cô trước kia, có điều, chút ửng hồng đó bị khí chất yếu ớt của cô che dấu đi, theo Diệp Lăng Phi thấy. Trương Tuyết Hàn vẫn rất yếu ớt, giống như bông hoa yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể lụi tàn trước mưa gìó.

Diệp Lăng Phi thực sự không thể tưởng tượng được chính hắn lại là người hủy hoại đi Trương Tuyết Hàn, nếu thật sự hắn làm như vậy, thế thì hắn sẽ cảm thấy vô cùng áy náy. Diệp Lăng Phi lúc này chi hy vọng mọi điều lúc nãy mà Vu Tiếu Tiếu quá thật chì là nói đùa, nhưng, lúc ánh mắt Diệp Lăng Phi lướt qua Vu Tiếu Tiếu, hắn biết Vu Tiếu Tiếu lúc nãy không hề nói dối hắn.

Diệp Lăng Phi tới trước Vu Tiếu Tiếu và Trương Tuyết Hàn, nói:

- Anh tới là muốn thăm Tuyết Hàn!

- Diệp đại ca, em., em không sao. Chỉ là.., chỉ là bị cảm nên mới tới bệnh viện khám thôi!

Lúc Trương Tuyết Hàn ngập ngùng nói, ánh mắt luôn có ý lẩn tránh Diệp Lăng Phi. Vu Tiếu Tiếu lúc này cũng phụ họa theo nói:

- Đúng.., đúng đó. Tuyết Hàn chỉ là có chút bị cảm, em mới đưa cô ấy tới bệnh viện khám, nãy em chỉ là nói đùa với anh thôi!

- Ồ, thế thì tốt!

Diệp Lăng Phi cũng không gượng hỏi, mà nói:

- Các em định đi đâu?

- Em định đưa Tuyết Hàn về trường, lát em cũng về trường thôi, ngày mai phải đi học rồi, em có rất nhiều việc phải chuẩn bị.

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Tuyết Hàn, chúng ta nhanh đi thôi!

- Được!

Trương Tuyết Hàn đáp, bộ dạng hai người như muốn nhanh chóng rời khỏi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu định rời đi, hắn cản lại trước mặt cả hai, nói:

- Tuyết Hàn, Angel lại cầm thuốc cho em này, giờ anh lấy cho em, ừm, hay để anh tiễn em về trường?

- Diệp đại ca, không... không cần đâu!

Trương Tuyết Hàn liên tục xua tay, nói:

- Để Tiêu Tiếu đưa em về được rồi!

Diệp Lăng Phi đưa mắt qua nhìn Vu Tiêu Tiếu, thấy Vu Tiêu Tiếu không dám nhìn hắn. Hắn liền nhẹ giọng nói:

- Tuyết Hàn, có chút chuyện anh muốn nói với em, chúng ta có thể nói chuyện riêng một lát không?

Trương Tuyết Hàn còn chưa kịp nói, Vu Tiêu Tiếu đã tranh nói trước:

- A, sư phụ, em nghĩ ra rồi, Hứa Duy đang tìm em, em phải đi gặp Hứa Duy đã, anh tiễn Tuyết Hàn nhé!

Vu Tiêu Tiếu nói xong còn chưa đợi Trương Tuyết Hàn nói gì đã vội vàng chạy đi đón xe taxi, vội vàng mở cửa, lên xe.

Đợi chiếc xe rời bánh chuyển đi, Vu Tiêu Tiếu mới thở phào nhẹ nhõm. Cô quay đầu nhìn Trương Tuyết Hàn và Diệp Lăng Phi một cái, rồi lại quay đầu lại. Nãy khi Vu Tiêu Tiếu nói với Diệp Lăng Phi về chuyện Trương Tuyết Hàn ở bệnh viện, Trương Tuyết Hàn liền thấy không vui, hờn trách Vu Tiêu Tiếu một hồi. Phải biết rằng trước đây, dù Vu Tiêu Tiếu có làm gì đi chăng nữa, Trương Tuyết Hàn cũng không bao giờ hờn trách Vu Tiêu Tiếu, Vu Tiêu Tiếu cũng cảm thấy Trương Tuyết Hàn không vui, cô chỉ đành gọi cho Diệp Lăng Phi, mong Diệp Lăng Phi không tin những điều cô nói.

Có điều, trong lòng Vu Tiêu Tiếu rất rõ, Diệp Lăng Phi căn bản không hề tin những gì cô giải thích. Vu Tiêu Tiếu lo nếu cô mà ở cùng với Diệp Lăng Phi, không chừng lại nói nhỡ mất điều gì khiến Trương Tuyết Hàn buồn, so với như vậy, chỉ bằng cô chuồn sớm, bớt đi ảnh hưởng tới quan hệ giữa cô và Trương Tuyết Hàn.

Vu Tiêu Tiếu đi xong, chỉ còn lại có Trương Tuyết Hàn và Diệp Lăng Phi. Trương Tuyết Hàn có chút đứng ngồi không yên, hai tay đặt trước ngực, cứ thế mâm mâm lẫn nhau, ánh mắt vô định.

Diệp Lăng Phi nhìn phản ứng này của Trương Tuyết Hàn, trong lòng hắn càng tin những điều Vu Tiêu Tiếu nói tám chín phần là thật. Song lúc này, điều Diệp Lăng Phi cần làm là để Trương Tuyết Hàn bình tĩnh lại. Diệp Lăng Phi đưa thuốc trong tay hắn cho Trương Tuyết Hàn, nói:

- Tuyết Hàn, đây là thuốc mới, em cầm lấy đi!

- Cảm ơn!

Trương Tuyết Hàn nhận lấy, ánh mắt vẫn không dám nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn qua chiếc taxi đang đậu gần bọn họ nhất, khẽ nói:

- Tuyết Hàn, đi uống cả phê với anh một lát được không?

- Chuyện này... em...!

Trương Tuyết Hàn không biết nên trả lời có hay không, trong lòng cô rất mâu thuẫn, nhưng ý chí nói với cô rằng không nên nhận lời. Thái độ dọ dự của Trương Tuyết Hàn khiến Diệp Lăng Phi đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn như trẻ con của Trương Tuyết Hàn, kéo Trương Tuyết Hàn bước về phía chiếc xe taxi. Trương Tuyết Hàn bị Diệp Lăng Phi lôi đi, cô cảm thấy cả thân mềm nhũn, bất lực, trong đầu trống rỗng, theo Diệp Lăng Phi lên xe.

Diệp Lăng Phi cho xe lái tới quán cả phê gần nhất, đợi chiếc taxi dừng tại trước cửa một quán cả phê, Diệp Lăng Phi xuống xe trước, thấy Trương Tuyết Hàn ngồi trên xe bất động, Diệp Lăng Phi khẽ gõ gõ cửa xe. Trương Tuyết Hàn như bừng tĩnh, vội vàng mở cửa, bước xuống xe.

Quán cả phê này không hề đông khách, chỉ có hai ba người, lúc này vẫn còn là buổi sáng, người rảnh rỗi uống cả phê vào lúc này khá ít. Hơn nữa quán cả phê này lại nằm ở góc khuất, khách tới đây vốn đã rất ít rồi.

Diệp Lăng Phi chọn một chỗ áp góc tường, Trương Tuyết Hàn bước đi rất chậm, từ biểu hiện của Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi có thể nhìn ra: Trương Tuyết Hàn trong lòng luôn do dự không quyết.

- Tuyết Hàn, em thích uống cả phê gì?

Diệp Lăng Phi cầm, thực đơn lên hỏi.

- Cho em một cốc trà sữa được rồi!

Trương Tuyết Hàn nói.

- Ồ, một cốc trà sữa, một cốc cả phê nguyên chất!

Diệp Lăng Phi gọi xong, để nhân viên phục vụ quán đi chuẩn bị. Đợi nhân viên phục vụ quán cả phê rời đi, Diệp Lăng Phi nhìn mặt Trương Tuyết Hàn, dịu dàng nói:

- Tuyết Hàn, giờ em đỡ chút nào chưa?

-Dạ, đỡ nhiều rồi!

Trương Tuyết Hàn căn bản không biết Diệp Lăng Phi chỉ cái gì, cô gật đầu lia lịa. Diệp Lăng Phi thấy Trương Tuyết Hàn có chút lo lắng, chuyển ngay chủ đề:

- Tuyết Hàn, em biết không, lần này Tiêu Tiếu đi chơi đảo Hải Nam với bọn anh, kết quả lại va ngay phải Tiêu Vũ Văn, hai tiểu nha đầu này ngày ngày ở Hải Nam cãi nhau, khiến bọn anh chơi không hề vui vẻ tẹo nào. À, lần này còn có tới những năm người nữa chứ, kết quả là bốn cô gái ở trong phòng đánh mạt chược, bắt anh làm phục vụ, anh vừa phải mua đồ, vừa giúp bọn họ rót nước, giờ anh mới biết công việc của một người phục vụ thật không dễ dàng gì...!

Trương Tuyết Hàn vốn nghĩ Diệp Lăng Phi sẽ trực tiếp hỏi tới chuyện ở bệnh viện, không ngờ lại thấy Diệp Lăng Phi nhắc tới chuyện ở Hải Nam, tâm trạng lo lắng của Trương Tuyết Hàn cũng được thoải mái đi phần nào. Khuôn mặt cô nở nụ cười, đợi nhân viên phục vụ đưa trà sữa và cả phê tới cho Trương Tuyết Hàn và Diệp Lăng Phi xong, Trương Tuyết Hàn vừa uống trà sữa vừa nói chuyện ở Hải Nam với Diệp Lăng Phi, thi thoảng lại bật cười.

Không khí mà Diệp Lăng Phi cần chính là như thế này, nếu Trương Tuyết Hàn luôn ở vào thế lo lắng, Diệp Lăng Phi rất khó hỏi được chuyện mà hắn muốn biết, ngược lại càng khiến Trương Tuyết Hàn lo lắng hơn. Diệp Lăng Phi thấy Trương Tuyết Hàn đã thoải mái hơn nhiều, hẳn khẽ sờ sờ cốc cả phê, khẽ nhấp một hơi, sau đó nói:

- À, đúng rồi, Tuyết Hàn, từ khi anh đưa thuốc cho em uống xong, em thấy thế nào?

- Em thấy khá tốt!

Trương Tuyết Hàn cúi đầu, uống một hơi trà sữa, nói:

- Em cảm ơn anh Diệp đại ca!

- Cảm ơn gì chứ, Tuyết Hàn em đừng khách sáo với anh như thế!

Diệp Lăng Phi nói.

- À, lần này Angel lại đưa tới một số thuốc, Angel nói thuốc này mới nghiên cứu xong, nói không chừng có thể chữa khỏi bệnh của em!

- Dạ, cảm ơn anh Diệp đại ca!

Diệp Lăng Phi nghe thấy Trương Tuyết Hàn nói như vậy, bỗng nhiên hỏi:

- Tuyết Hàn, tối hôm đó xảy ra chuyện gì thế, Tiêu Tiếu nói em có thai, rốt cục có phải là thật không?

Choang!

Sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói xong, liền nghe thấy tiếng “choang” một tiếng, Trương Tuyết Hàn đánh rơi ngay cốc trà xuống đất, vỡ toang ra thành từng mảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK