Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi định tìm Vu Chấn để bàn bạc một phen, hắn không hi vọng thế lực của Tưởng gia phát triển ngày càng mạnh mẽ, một mặt là vì nhạc phụ của hắn, hắn không muốn thấy Chu Hồng Sâm càng lúc càng thân cận với Tưởng gia, mà quan hệ với Diệp Lăng Phi thì càng lúc càng lạnh nhạt, lý do còn lại hoàn toàn là vì Diệp Lăng Phi. Từ khi về nước sở dĩ Diệp Lăng Phi có thể sống cuộc sống tiêu dao tự tại như vậy là nhờ mấy vị quan chức lớn ở trung ương, nhớ lại năm đó, Bành Nguyên, Nhạc Lâm Sơn đều là người quyền cao chức trọng, cho dù Diệp Lăng Phi gây ra họa lớn thế nào ở Trung Quốc, những người này cũng sẽ giúp Diệp Lăng Phi giải quyết ổn thỏa, Diệp Lăng Phi không cần lo lắng những chuyện đó. Nhưng tình hình bây giờ lại không giống như lúc trước, Diệp Lăng Phi phải suy nghĩ đến những điều này. Hắn cùng Bạch Tình Đình đi ra khỏi khách sạn, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, gọi cho Vu Chấn. Năm đó Vu Chấn làm thị trưởng ở thành phố Đông Hải, Diệp Lăng Phi đã giúp Vu Chấn củng cố chức vị thị trưởng loại bỏ phó bí thư thành ủy, kẻ đã lũng đoạn cả thành phố trên chính trường và cả xã hội đen. Nếu như không có Diệp Lăng Phi hỗ trợ, không biết tình cảnh của Vu Chấn sẽ thành ra thế nào, chính vì vậy, trong lòng Vu Chấn luôn cảm thấy mình mắc nợ Diệp Lăng Phi rất nhiều.

- Thị trưởng Vu, lúc nào cũng được, chúng ta gặp mặt nói chuyện một chút!

Diệp Lăng Phi cầm điện thoại di động, đi tới trước con Mercedes mãu trắng của mình, tay cầm chìa khóa xe, hắn không mở cửa xe ngay mà tựa người vào sườn xe, híp mắt lại, bộ dạng khi nói chuyện không còn chút vẻ gì ba lăng nhăng thường ngày của hắn nữa. Mỗi khi Diệp Lăng Phi trở nên ngiêm túc như thế này, điều đó chứng tỏ chuyện hắn đang nói đến rất nghiêm trọng. Dĩ nhiên, Vu Chấn ở đầu dây bên kia không thể nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Lăng Phi, chỉ từ giọng điệu nói chuyện của Diệp Lăng Phi, ông ta cảm giác được Diệp Lăng Phi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với mình, Vu Chấn đắn đo một chút, sau đó thì đồng ý:

- Được rồi, Tiểu Diệp, nếu như cậu có thời gian, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi, trước mắt tôi vẫn ở Thành phố Đông Hải!

- Vậy thì tốt rồi, sau khi tôi xử lý xong chuyện ở bên này sẽ đến Thành phố Đông Hải tìm ông!

Diệp Lăng Phi nói tới đây, bổ sung thêm một câu,

- Thị trưởng Vu, chuyện này rất quan trọng, bất kể là với ông hay với tôi, tôi đang nghĩ làm thế nào để giúp ông Đông Sơn tái khởi, nói cách khác, cách nào tốt nhất để giúp ông tiếp tục tiến bước trong chốn quan trường!

- Vậy sao? Ừm, Tiểu Diệp, tôi hiểu rồi, cụ thể thế nào chờ chúng ta gặp mặt sẽ bàn bạc kỹ hơn!

Vu Chấn bất động thanh sắc nói,

- Tôi đang ở ngoài, chỗ này hơi ồn, không thích hợp để nói chuyện!

- Được rồi, vậy thì cứ quyết định như thế đi, thị trưởng Vu, ông chờ điện thoại của tôi nhé!

Diệp Lăng Phi nói chuyện với Vu Chấn xong, hắn để di động xuống, lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệngmiệng, cách cách, hắn đánh lửa, ngọn lửa bập bùng trước mắt. Diệp Lăng Phi châm thuốc xong, hắn cất bật lửa đi, Bạch Tình Đình đi tới, đã kết hôn với Diệp Lăng Phi lâu như vậy, tuy chưa thể nói là cô hiểu rất rõ Diệp Lăng Phi, nhưng ít ra từ vẻ mặt của Diệp Lăng Phi cô cũng đoán được đại khái hắn đang nghĩ gì.

- Ông xã, anh có chuyện phiền não gì sao?

Bạch Tình Đình hỏi.

- Chưa tới mức phiền não, chỉ là có nhiều chuyện phải suy nghĩ!

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:

- Tình Đình, có thể là anh lo âu vô cớ, cứ cảm giác tất cả mọi chuyện đều nhằm vào anh, anh có cảm giác bên cạnh mình có vô số quả bom hẹn giờ, anh không biết lúc nào chúng sẽ phát nổ. Lá gan anh càng ngày càng nhỏ, anh cũng không biết lúc nào mình sẽ bị tái phát bệnh... không có gì, nhưng bây giờ có nhiều chuyện khiến anh mệt mỏi, anh muốn nghỉ ngơi!

Diệp Lăng Phi không cẩn thận nói lỡ miệng, điều mà hắn thực sự lo lắng là chứng bệnh tâm lý của hắn sẽ bị tái phát, lần trước, hắn từ chỗ Angel đã lấy được một số loại thuốc để khống chết bệnh tình của mình, nhưng đó không phải là chuyện tốt lành gì, ngược lại, đối với Diệp Lăng Phi mà nói đó là một chuyện rất xấu, Diệp Lăng Phi càng ngày càng phụ thuộc vào thuốc, hắn không biết bệnh của hắn lúc nào sẽ tái phát, một khi bệnh của hắn tái phát, hắn không dám tưởng tượng nó sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng đến mức nào. Bạch Tình Đình còn tưởng là Diệp Lăng Phi thật sự muốn nghỉ ngơi, nghĩ lại cũng đúng, mấy ngày Diệp Lăng Phi phải bôn ba vất vả, không có thời gian để thư giãn nghỉ ngơi, chẳng trách Diệp Lăng Phi bị kiệt sức. Bạch Tình Đình dịu dàng nói:

- Ông xã, chúng ta có thể về nhà nghỉ ngơi, hoặc là đến trung tâm massage để thả lỏng thân thể, bây giờ anh cần phải nghỉ ngơi, chỉ như vậy mới có thể giúp anh tỉnh táo lại!

- Chúng ta về nhà đi, anh muốn về nhà tắm nước nóng, sau đó ngồi ở ngoài ban công, nghe nhạc, uống rượu vang, thư giãn thoải mái!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa nhìn vào mắt Bạch Tình Đình, bổ sung thêm:

- Chỉ có hai chúng ta, đó là thế giớ thuộc về riêng hai người chúng ta mà thôi!

Biệt thự Nam Sơn tạm thời không có người ở, từ lần trước vì sự uy hiếp của lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm, để đam bảo an toàn cho mình và người thân, Diệp Lăng Phi mới chuyển đến khu biệt thự Dương Quang nằm gần bờ biển, từ đó biệt thự ở Nam Sơn không có người ở, mỗi tuần Trương Vân đều đặn đến đây quét dọn hai lần. Không phải là Diệp Lăng Phi không có ý muốn dọn về chỗ này, mọi người ở biệt thự Nam Sơn đã lâu, có tình cảm rất sâu đậm với nơi này, nhưng bởi vì có một số chuyện ngăn trở ý định này của hắn, hơn nữa Bạch Tình Đình sống ở biệt thự Dương Quang cũng rất thoải mái, không muốn lập tức dọn về biệt thự Nam Sơn, Diệp Lăng Phi chỉ đành tạm thời gác lại ý định đó, không nghĩ tiếp nữa. Hai chiếc xe đỗ trong sân biệt thự Nam Sơn, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình xuống xe, Bạch Tình Đình khoác tay Diệp Lăng Phi đi vào trong biệt thự. Nhìn cách bài trí, những đồ đạc quen thuộc ở nơi này, Bạch Tình Đình không nhịn được khẽ thở dài, cảm khái:

- Ông xã, em cảm thấy đã lâu mình chưa về chỗ này, em rất nhớ nơi này, em nhớ từng chuyện của hai chúng ta ở đây. Ông xã, có đôi khi em cứ tự hỏi, nếu như em không gặp được anh, em sẽ ra sao? Tiếp tục cuộc sống độc thân, hay là tìm một người đàn ông mà em không có tình cảm, chỉ kết hôn vì lợi ích của tập đoàn?

- Tình Đình, em có cần phải suy nghĩ những chuyện đó không?

Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại,

- Những chuyện đó đều đã là quá khứ rồi rồi, em và anh không cần phải suy nghĩ về những chuyện đó nữa, điều chúng ta phải suy nghĩ bây giờ là làm thế nào để cuộc sống của chúng ta càng hạnh phúc hơn, chỉ có vậy mà thôi!

- Vâng, ông xã, anh nói rất đúng, điều chúng ta phải suy nghĩ bây giờ là làm cho cuộc sống của chúng ta càng thêm hạnh phúc!

Bạch Tình Đình nói tới đây, bổ sung thêm một câu,

- Em còn phải nghĩ cách để sinh một em bé cho ông xã nữa!

.....................

Diệp Lăng Phi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tối hôm qua, hắn và Bạch Tình Đình không quay về biệt thự Dương Quang, trải qua một buổi tối lãng mạn dành riêng cho hai người ở biệt thự Nam Sơn. Nếu như không phải là tiếng chuông điện thoại vang lên không dứt, Diệp Lăng Phi nhất định sẽ nằm ngủ tiếp, hắn mở mắt ra, phát hiện Bạch Tình Đình không nằm bên cạnh mình, trên gối vẫn còn thoang thoảng mùi hương của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi với lấy điện thoại của mình, thấy là điện thoại của Dã Thú gọi tới, Diệp Lăng Phi liền ngồi dậy. Dã Thú đến Hồng Kông để gặp Dã Lang, lúc này Dã Thú gọi điện thoại tới, nói không chừng Dã Thú đã phát hiện được chuyện gì đó ở Hồng Kông, đây là ý nghĩ đầu tiên của Diệp Lăng Phi, hắn nhận điện thoại, hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Lão đại, Dã Lang xảy ra chuyện rồi!

Diệp Lăng Phi vừa nghe máy, đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của Dã Thú vang lên trong điện thoại,

- Con mẹ nó, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Hồng Kông, đám cảnh sát đó đã bắt Dã Lang lại, hai tên cảnh sát hình sự quốc tế cũng đã đến Hồng Kông, nghe nói muốn dẫn Dã Lang về tổng bộ cảnh sát hình sự quốc tế. Về phần ả đàn bà Lương Ngọc kia em cũng không tìm được tung tích, lão đại, ở đây có vấn đề, em hoài nghi không biết có phải cô ả Lương Ngọc kia bán đứng Dã Lang hay không?

- Dã Thú, cậu đừng có vội, cứ nói từ từ thôi!

Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói vậy xong, hắn cũng nhíu mày, theo Diệp Lăng Phi thấy, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, nếu quả thật đúng như những gì mà Dã Thú vừa nói, vậy thì chuyện này đang chuyển biến rất xấu. Dã Lang rời khỏi Lang Nha rất lâu rồi, theo lý thuyết, tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế không nên tiếp tục truy nã Dã Lang nữa, mà nói tiếp, cho dù tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế liên tục truy lùng những thành viên đầu não của Lang Nha, nhưng nếu vậy thì tổ chức buôn bán vũ khí Lang Nha cũng sẽ nhận được tin tức để nhắc nhở Dã Lang, nhưng không hề có chuyện này, Diệp Lăng Phi không hề nhận được tin tức cảnh báo nào từ tổ chức, ngay cả chuyện Dã Lang bị cảnh sát bắt, cũng là sau khi Dã Thú đến Hồng Kông mới biết được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK