Diệp Lăng Phi cầm điện thoại lên, gọi cho Bạch Tình Đình. Đợi tiếng nói dễ thương của Bạch Tình Đình từ đầu bên kia cất lên. Diệp Lăng Phi mới thấy trái tim treo lơ lửng của mình được đặt lại vị trí cũ.
- Tình Đình, em đang ở đâu?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Bạch Tình Đình ở đầu điện thoại bên kia hơi ngỡ ngàng, dường như không hiểu Diệp Lăng Phi sao lại hỏi cô như vậy. Cô thắc mắc nói:
- Em ở nhà, anh nghĩ em ở đâu?
- Em ở nhà, thế thì tốt rồi!
Bạch Tình Đình nghe xong lời này của Diệp Lăng Phi, càng thấy khó hiểu, hỏi:
- Ông xã, anh sao thế, sao em cứ thấy kỳ kỳ thế nào vậy, anh cũng không xem bây giờ là mấy giờ rồi sao, em không ở nhà thì có thể đi đâu chứ. Còn ông xã đó, bao giờ anh mới về đây?
- À, anh có chút chuyện, chắc về muộn chút!
Diệp Lăng Phi nói.
- À, ông xã, anh nhanh lên nhé, đúng rồi, ông xã, em báo cho anh tin vui nhé, hôm nay trong cuộc họp cổ đông, ý kiến của em không bị ai phản đối cả, ngay cả chú Ngô cũng tán thành ý kiến của em. Em hôm nay đã cho người đi xử lý chuyện bồi thường ở Ninh Châu rồi, theo tình hình hiện nay, chuyện ở Ninh Châu ảnh hưởng rất nhỏ tới tập đoàn chúng ta, ít nhất các kênh thông tin đại chúng cũng đã khẳng định cách xử lý của chúng ta, mà các cổ đông trong cuộc họp cổ đông cũng đồng ý với cách làm của em, cho rằng em xử lý rất kịp thời và thích đáng, ông xã, tất cả mọi chuyện đều nhờ vào anh cả, em định hai ngày cuối tuần này cùng Trương Vân học nấu ăn, tới lúc đó, em sẽ đích thân xuống bếp làm cơm để trao thường cho ông xã.
- Được. Tình Đình, em cứ ngoan ngoãn ở nhà đừng ra ngoài làm gì cả, nếu có chuyện muốn ra ngoài thì báo trước với anh một tiếng!
Diệp Lăng Phi dặn dò nói.
- Ông xã, anh sao thế?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Không sao, chỉ là nghe nói bên ngoài hơi loạn, muốn nhắc nhở em chú ý cẩn thận chút thôi.
- Em biết rồi, ông xã, anh cũng cẩn thận đó!
Diệp Lăng Phi gác máy, hắn chuyển qua nhìn Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình, nói:
- Một người bạn của anh muốn gặp anh. Có thể liên quan tới Bạch Tình Đình. Giờ anh phải lập tức đi ngay. Đường Hiểu Uyển, nếu tối nay em không ở đây thì để Đình Đình tới nhà em ở là tốt nhất. Một mình cô ấy ở trong biệt thự, anh không yên tâm!
- Diệp đại ca, tối nay em sẽ ở tại biệt thự. Mai em sẽ dẫn Đình Đình tới nhà em lấy chút đồ!
Đường Hiểu Uyển nói.
- Ừ, vậy đi! Có chuyện gì thì gọi điện cho anh nhé! Anh đi trước đây!
Diệp Lăng Phi hôn lên môi Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình mỗi người một cái, vội vội vàng vàng rời đi. Hai người Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển tiễn Diệp Lăng Phi ra tới cửa, thấy Diệp Lăng Phi lái xe rời đi rồi, hai người mới quay về...
Diệp Lăng Phi lái xe tới trước cửa sàn nhảy của Tôn Hồng, xuống xe, liền có ngay một thuộc hạ của Tôn Hồng chạy tới. Người thanh niên tên Thanh Tử đó là thuộc hạ thân tín nhất của Tôn Hồng. Bang Búa Rìu trên danh nghĩa tuy đã biến mất khỏi thành phố Vọng Hải, nhưng vẫn có không ít thành viên ban đầu của bang Búa rìu đi theo Tôn Hồng, song so với bang Búa rìu trước đây, bang Búa rìu lúc này đã không còn là một tổ chức xã hội ngầm nữa rồi.
Mấy vũ trường của Tôn Hồng bị đóng chỉ còn lại có ba cái, một trong số đó chính là sàn nhảy này, cũng chính là nơi Tôn Hồng hay tới. Theo mệnh lệnh của Tôn Hồng, Thanh Tử đứng đây để đợi Diệp Lăng Phi.
- Anh Diệp, anh tới rồi ạ. Anh Tôn vẫn đang đợi anh đó!
Thanh Tử bước lên trước, nhỏ giọng nói:
- Anh Diệp, mời anh đi theo em.
Diệp Lăng Phi gật gật đầu, bước theo Thanh Tử, song không bước vào bằng cửa chính, mà từ cửa sau dọc theo cầu thang lên tầng hai. Thanh Tử mở chiếc cửa ở cuối cùng của hành lang tối om ra, nói:
- Anh Diệp, mời anh vào!
Diệp Lăng Phi cất bước bước vào, cửa sổ của phòng này đã bị chiếc rèm cửa cực dày che lại, từ bên ngoài căn bản không thể nhìn được tình hình bên trong phòng.
Tôn Hồng ngồi dựa vào chiếc ghế cạnh cửa sổ, ở trên chiếc bàn trải vải đỏ trước mặt hắn có đặt một tấm hình, ở góc tường phía Tây, ba kẻ đàn ông đang cuộn gọn trong góc tường, trên người đầy thương tích, xem ra bị Tôn Hồng cho người đánh.
Trong phòng còn có sáu bảy tay thuộc hạ của Tôn Hồng. Thanh Tử dẫn Diệp Lăng Phi bước vào xong. Tôn Hồng liền vội vàng đứng dậy, nói:
- Diệp tiên sinh, nếu chuyện này không phải có liên quan tới cậu, tôi cũng không muốn lo chuyện này.
Diệp Lăng Phi liếc mắt qua ba tên ở góc tường, rồi đưa ánh mắt nhìn Tôn Hồng, nói:
- Tôn Hồng, rốt cục là có chuyện gì?
Tôn Hồng không trả lời ngay mà nói với Thanh Tử đang đứng ngay sau Diệp Lăng Phi:
- Thanh Tử, cậu xuống dưới trông, không được để bất cứ ai lên đây.
Thanh Tử gật đầu, quay người ra khỏi phòng. Đợi Thanh Tử rời khỏi phòng. Tôn Hồng mới nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp tiên sinh, anh qua xem!
Tôn Hồng dẫn Diệp Lãng Phi tới trước chiếc bàn trải vải đỏ, đưa tay cầm lấy bức ảnh đang đặt trên bàn đưa cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa nhìn liền thấy ngay người trong bức ảnh là Bạch Tình Đình, chắc là thế. Diệp Lăng Phi không hiểu, cầm chiếc ảnh của Bạch Tình Đình, nhìn về phía Tôn Hồng.
Tôn Hồng dùng một ngón tay chỉ về phía một tên có vết sẹo trên mặt nói:
- Tên tiểu tử này là một tên vô lại, biệt danh là Lão Tam, trước không có tiền, mượn của tôi mấy chục nghìn, mẹ nó chứ, mãi không sao tìm được hắn. Chẳng ngờ hôm nay hắn lại tự mò tới đây chơi, có lẽ hắn nghĩ tôi đã chạy rồi nên mới dám to gan tới sàn nhảy của tôi chơi, bị anh em của tôi nhắm được, tôi liền tóm cổ hắn tới đây, vốn định bắt hắn trả tiền, không ngờ hắn bảo với tôi cho hắn hai ngày, tới lúc đó, hắn sẽ có tiền trả tôi, tôi lo hắn kiếm cớ, không ngờ hắn bảo tôi có người thuê hắn bắt cóc Bạch Tình Đình – nữ Tổng giám đốc Tập đoàn Quốc tế Thế kỉ, rồi tên đó sẽ đưa cho hắn một khoản tiền lớn. Bức ảnh này cũng là lấy từ trên người hắn, tôi thấy chuyện không nhỏ, vội vàng gọi điện cho Diệp tiên sinh!
Diệp Lăng Phi nghe xong, sắc mặt liền sa sầm xuống, ánh mắt đáng sợ sắc nhọn phóng thẳng về nơi u tối kia, ánh mắt đó ngay cả Tôn Hồng nhìn thấy cũng cảm thấy giật mình run rẩy. Tới lúc này, Tôn Hồng càng thấy con người Diệp Lăng Phi thâm sâu khó đoán. Tôn Hồng vẫn luôn sợ Diệp Lăng Phi. Hắn vừa nhìn thấy ánh mắt này của Diệp Lăng Phi liền biết ngay mấy tên tiểu tử kia động phải cọp rồi, sống chết khó lường.
Diệp Lăng Phi chậm bước tới trước mặt tên có biệt hiệu là Lão Tam, cúi người xuống, trầm giọng hỏi:
- Ai thuê mày bắt cóc Bạch Tình Đình?
- Tôi không biết! Tôi không biết!
Lão Tam nhất mực chối.
Diệp Lăng Phi cũng không hỏi tiếp, hắn đứng thẳng dậy, đưa tay, nói một tên thuộc hạ của Tôn Hồng trên tay đang cầm ống thép:
- Đưa đây!
Tên thuộc hạ đó vội vàng cầm ống thép hai tay đưa cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cầm ống thép trên tay, nhắm thẳng vào đầu tên đó đạp mạnh một cái, tên đó kêu một tiếng rồi không còn thấy tiếng gì nữa, ngã gục xuống.
Leng keng!
Diệp Lăng Phi ném cái ống thép xuống đất, nói với Lão Tam:
- Ngươi có muốn học theo hắn không?
Lão Tam sợ tới mức cả người run cầm cập, không phải hắn chưa gặp qua chuyện tàn ác, nhưng tàn ác như Diệp Lăng Phi thì là lần đầu, cái ống thép đó đường kính ít nhất cũng phải tới 3cm, thành ống dày tới 1cm lận, đập được cái ống thép đó vẹo đi, cũng đủ biết sức Diệp Lăng Phi dùng lúc nãy mạnh tới thế nào, tên tiểu tử lúc nãy bị Diệp Lăng Phi đánh coi như xong rồi.
Lão Tam sợ tới mức miệng lắp bắp run lên, hắn lo chỉ cần hắn nói sai một câu, đầu hắn chắc sẽ mọc lên cả một quả bầu, hắn run rẩy nói:
- Tôi... thật... thật sự không biết, chính là... là Hầu Tử...Hầu Tử tìm tôi, bảo... tôi bắt cóc cô... cô gái đó. Hầu T...ử nói có người bỏ ra một khoản tiền lớn mua...mua mạng cô gái đó, muốn... chúng tôi giả thành một vụ bắt cóc, sau đó... hiếp, rồi giết.
Diệp Lăng Phi nghe xong, nắm chặt nắm đấm đấm mạnh vào miệng tên gọi là Lão Tam, khiến hắn cả máu mồm lẫn máu mũi đều chảy ra, nhổ ra một ngụm máu, răng rụng đầy đất.
- Hầu Tử là ai?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Lão Tam bị đánh tới hoa mắt, cả miệng toàn máu, lắp bắp nói:
- Là... là...!
Lão Tam naập ngừng mãi cũng không sao nói ra lời, cuối cùng Tôn Hồng mới lên tiếng nói:
- Hầu Tử là một tay ác ôn trong bang 3K, tên tiểu tử này rất ngang ngược, tôi có thể tìm được hắn.
Diệp Lăng Phi gật gật đầu, lại hỏi Lão Tam:
- Mày đã tìm những ai rồi hả, khai tất cả tên bọn đó ra, nếu không, tao sẽ xẻ thịt mày từng khúc từng khúc một cho chó ăn.
Lão Tam run cầm cập nói:
- Chỉ có... ba... ba người chúng tôi thôi, tôi... nghĩ... nghĩ ba người chúng tôi là... là đủ rồi!
Diệp Lăng Phi nghe xong, đứng dậy. Tôn Hồng đưa qua điếu thuốc. Diệp Lăng Phi nhét thuốc vào miệng. Tôn Hồng lại châm lửa cho Diệp Lăng Phi xong, mới nói:
- Vừa nãy tôi có hỏi rồi, hắn nói chỉ tìm có hai tên tiểu tử này thôi, ba bọn chúng định hai ngày nữa mới hành động.
Diệp Lăng Phi hít hai hơi thật mạnh xong, mở miệng, thở ra một làn khói thật rộng, thật rộng.
Hắn nhìn Tôn Hồng nói:
- Trong tối nay liệu có tìm được Hầu Tử không, tôi muốn đích thân gặp hắn!
- Không vấn đề, tên tiểu tử Hầu Tử này thường qua lại với một cô gái tên Tiểu Thái Muội, tôi biết chỗ hắn thường tới chơi. Diệp tiên sinh, giờ tôi sẽ cho người đi tìm tên tiểu tử này.
Tôn Hồng nói.
Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ vào vai Tôn Hồng, nói:
- Tôn Hồng, lần này cảm ơn ông, coi như tôi nợ ông ân tình này, sau tôi nhất định sẽ trả ông ân tình này!
- Diệp tiên sinh, xem cậu nói gì kìa, cậu giúp bọn tôi còn ít sao? Nếu không có cậu, tôi còn không biết giờ mình đang ở đâu đây, chút chuyện nhỏ này đáng để nhắc đến sao, tôi lập tức cho người đi tìm Hầu Tử, nếu có tin, tôi lập tức thông báo cho cậu.
Diệp Lăng Phi lại hút hai hơi thuốc nữa, mới vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân dập tắt thuốc. Mắt hắn liếc qua mặt tên Lão Tam, sau đó nói với Tôn Hồng:
- Tôi không muốn có bất kể phiền phức nào, ba tên này, dọn luôn cho tôi, bất kể kẻ nào dám có ý xấu với người phụ nữ của tôi, tôi đều muốn bọn chúng phải chết.