Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta vội vàng nói:

- Ông xã, không chỉ một mình em rời khỏi đây, em muốn anh, cả Mianko nữa cùng rời khỏi đây, tất cả chúng ta đều được bình an.

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Ừ. Bà xã, anh đồng ý với em, chúng ta sẽ rời khỏi đây một cách bình an.

Lời của Diệp Lăng Phi vừa nói xong liền nghe thấy tiếng súng, tiếng súng đó dường như cách bọn họ rất gần. Khi Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng súng, lông mày của hắn cau lại, ngầm bảo Minako chăm sóc Bạch Tình Đình, hắn lấy con dao gấp trong người ra, rón rén đi tới đằng sau cánh cửa phòng, Diệp Lăng Phi áp chặt tai vào cửa phòng, nghe một lúc lại nghe thấy tiếng súng ngay sau đó là tiếng huyên náo, tiếng bước chân dường như phát hiện một người, có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người đó, tay Diệp Lăng Phi nắm càng chặt, nếu lúc này chỗ bọn họ trốn bọ lộ, những gì Diệp Lăng Phi có thể làm là bảo vệ Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi lúc này tỏ ra rất căng thẳng, vì ở đây không phải chỉ có một mình hắn, nếu chỉ có một mình hắn thì hắn lại không căng thẳng như thế này.

Mặc dù huyên nào một hồi nhưng rất nhanh lại yên lặng, những kẻ đó dường như đã đi rồi, không ở tầng lầu này nữa. Diệp Lăng Phi không đặc biệt khẳng định, hắn lại áp tai vào cửa hồi lâu khẳng định những kẻ đó rời đi rồi, Diệp Lăng Phi mới quay người lại, đi vào trong phòng, hắn ngồi xuống bên cạnh Bạch Tình Đình ôm eo Bạch Tình Đình nói:

- Những kẻ đó xem ra đã đi rồi.

Minako liếc nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Diệp tiên sinh, chúng ta nên nghĩ cách, nếu cứ như thế này tôi lo những kẻ đó sẽ tìm ra chúng ta mất.

- Điều này tôi biết. Nhưng trước mắt không còn cách nào khác, bây giờ tôi chỉ có thể đợi viện trợ, hy vọng Dã Lang và Dã Thú không làm tôi thất vọng, bọn họ sẽ viện trợ cho tôi.

Đến lúc này Minako cuối cùng không thể nhịn được bèn hỏi:

- Diệp tiên sinh, ông cứ nói đến viện trợ, rút cuộc là viện trợ gì?

Diệp Lăng Phi nghe Minako hỏi xong, hắn cười nói:

- Thẳng thắn mà nói, tôi cũng không dám khẳng định bọn họ sẽ viện trợ cái gì cho tôi, vì tôi không biết bọn họ sẽ dùng cách nào để xông vào đây.

Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu đó khiến Minako sửng sốt, Minako nhìn Diệp Lăng Phi, không biết câu nói của Diệp Lăng Phi có ý gì. Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Diệp Lăng Phi vang lên, lần này là Dã Lang gọi đến. Diệp Lăng Phi nghe điện thoại, từ trong điện thoại vọng ra tiếng của Dã Lang:

- Satand, em và Dã Thú đang đến.

Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng Dã Lang xong, hắn dặn dò:

- Dã Lang, cậu phải cẩn thận một chút, những tên lính đánh thuê đó không hề đơn giản, anh không muốn có chuyện gì xảy ra với cậu và Dã Thú.

- Satand, chuyện này anh hoàn toàn có thể yên tâm, bọn em sẽ không có chuyện gì đâu. Em thấy đây là một cơ hội rất tốt để tiêu diệt những tên lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm đó, chỉ cần bọn em tiêu diệt hết những tên lính đánh thuê đó thì nguy hiểm của anh cũng được giải quyết, anh cũng không cần phải lo lắng như bây giờ nữa, đây là một chuyện tốt.

- Hy vọng chuyện này sẽ thuận lợi. Ban nãy anh đã liên lạc với cục trưởng cục cảnh sát rồi, khi các cậu đến có thể nhận được sự việc trợ từ phía họ. Bây giờ anh bị nhốt ở trên lầu cần các cậu trợ giúp anh từ phía dưới, ừ, đúng rồi, các cậu cứ giải quyết hết ở phía dưới, cứ như vậy đi, còn về thương vong…những chuyện đó không liên quan đến anh, anh không quan tâm bên trong có bao nhiêu người vô tôi bị chết, anh chỉ cần đảm bảo Bạch Tình Đình và Minko hai người ấy không sao là đủ rồi, ừ, được rồi cứ như thế đi. Ừ, anh biết rồi, cứ như vậy đi.

Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với Dã Lang xong, Diệp Lăng Phi bèn mắng:

- Chết tiệt thật, cảnh sát ở Vọng Hải lại không được trang bị trực thăng, xem ra, cần phải để Bành Hiểu Lộ nghĩ cách rồi, ừm, như thế có thể có thể thoát khỏi đây từ không trung.

Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, đột nhiên đứng dậy dặn dò Minako:

- Minako, cô ở đây bảo vệ Tình Đình, tôi cần ra ngoài xem xét.

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói cần ra ngoài, cô ta vội vàng kéo cánh tay Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, lúc này anh không thể ra ngoài. Ai biết được tình hình bên ngoài như thế nào, ông xã, nếu anh rời khỏi đây, em sẽ rất lo sợ, ông xã, coi như em cầu xin anh, xin anh đừng rời xa em có được không?

Diệp Lăng Phi vốn định một mình lên tầng thượng xem xét, xem xem liệu có đường thoát nào không. Ban nãy Diệp Lăng Phi vừa nghĩ đến lực lượng quân đội, nếu lực lượng quân đội ở đây điều trực thăng đến thì có thể thoát khỏi đây từ tầng thượng của khách sạn. Nhưng Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói muốn một mình đi xem xét, cô ta vô cùng sợ hãi, tóm chặt lấy tay Diệp Lăng Phi không để Diệp Lăng Phi đi. Như thế ngược lại khiến Diệp Lăng Phi bắt đầu khó xử, Diệp Lăng Phi trong lòng hiểu rõ Bạch Tình Đình lúc này trong lòng rất không yên, Bạch Tình Đình cần có Diệp Lăng Phi ở bên cạnh. Diệp Lăng Phi nhìn Minako rồi lại nhìn Bạch Tình Đình, hắn thở dài nói: Tình Đình, được rồi, anh đồng ý với em là được chứ gì, xem ra chúng ta chỉ còn cách đợi Dã Lang và Dã Thú đến thôi.

Minako tay cầm súng nói:

- Diệp tiên sinh, không thì để tôi ra ngoài. Diệp tiên sinh, ông có thể nói cho tôi nên làm như thế nào.

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Không cần đâu. Minako, cô cũng không cần thiết phải ra ngoài, ban nãy tôi muốn lên tầng thượng xem xét xem có thể từ đó rời đi được không, nhưng ban nãy tôi lại thấy cách đó cũng không đáng tin cậy, nếu tôi không cẩn thận rất dễ bị lộ, nếu như thế nói không chừng đến chỗ này cũng bị bọn chúng phát hiện. Ừm, chúng ta cứ cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Diệp Lăng Phi nói đến đây lại nói thêm:

- Minako, lẽ nào cô cho rằng những tên lính đánh thuê đó lại ngốc đến mức không đến truy sát chúng ta sao?

- Truy sát chúng ta?

Minako ban đầu hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó cô ta gật đầu nói:

- Đúng vậy Diệp tiên sinh, bọn họ nhất định sẽ truy sát chúng ta, chỉ là không biết bọn chúng có tìm ra chỗ này hay không?

- Có thể nói là việc bọn chúng tìm ra chỗ này là tất yếu, chỉ là không biết đến khi nào có thể tìm đến đây.

Khi Diệp Lăng Phi nói đến đây bèn thấy Bạch Tình Đình cau mày, tay phải của cô ta đặt trên phần dưới của mình, người hơi run run. Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng đó của Bạch Tình Đình không hiểu hỏi:

- Tình Đình, em sao vậy?

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi hỏi xong, cô ta kề miệng vào tai Diệp Lăng Phi, xấu hổ nói:

- Ông xã, em nghĩ em uống rượu hơi nhiều, em muốn đi nhà vệ sinh.

Ban đầu Diệp Lăng Phi còn cho rằng Bạch Tình Đình bị bệnh bây giờ nghe Bạch Tình Đình nói do cô ta uống nhiều rượu muốn đi nhà vệ sinh, Diệp Lăng Phi thở dài nói:

- Ồ, thì ra là muốn đi nhà vệ sinh, không vấn đề gì, Tình Đình, em cứ tìm một chỗ ở đây là được rồi.

Diệp Lăng Phi vừa nói vậy xong, Bạch Tình Đình liền vội vàng nói:

- Làm sao như vậy được, em không muốn đi toilet ở đây.

Lúc này hai má của Bạch Tình Đình ửng đỏ, mặc dù Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi thân thiết không phân biệt, nhưng dù sao ở đây còn có Minako, nói thế nào Bạch Tình Đình cũng không thể làm chuyện đó trước mặt Minako được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK