- Đại ca, chuyện này sao có thể?
- Dã Thú, anh nghĩ qua rồi, chuyện này xem ra rất đơn giản, nhưng bên trong lại có rất nhiều vấn đề!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chuyện này bắt đầu nói từ vợ của Bạch Thúy Bách!
Diệp Lăng Phi nói với Dã Thú những điều hắn nghĩ. Dã Thú nghe xong, im lặng không nói gì. Mãi một lúc sau. Dã Thú mới nói:
- Đại ca, vậy phải làm thế nào?
- Đi bước nào tính bước đó thôi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Giờ chúng ta phải kiểm tra xem mấy ngày gần đây có những ai nhập cảnh vào Ma cao, có lẽ có thể thấy được cả bạn cũ của chúng ta cũng nên!
Đợi lúc Angel bước tới phòng của Diệp Lăng Phi, lúc nhìn thấy Bành Hiểu Lộ. Angel giật nảy mình. Cô không ngờ rằng Bành Hiểu Lộ lại xuất hiện ở nơi đây. Diệp Lăng Phi giải thích cho Angel một hồi, nói lần này Bành Hiểu Lộ tới đây là vì giúp hắn giải quyết chuyện lần này ở Ma Cao. Angel tỏ vẻ không hề tin vào lý do này chút nào. Dã Thú vốn định nói cho Angel nghe về cảnh sáng nay mà hắn nhìn thấy, nhưng hắn lại lo Diệp Lăng Phi sẽ tức giận, thế nên cũng không dám nói ra.
- Diệp Lăng Phi, em đã liên hệ xong cả rồi. Ông Viên nói trưa nay chúng ta trực tiếp tới tìm người là được!
Bành Hiểu Lộ nói.
- Ừm, thế là tốt nhất!
Diệp Lăng Phi đứng ở trước cửa sổ phòng, nhìn ra bên ngoài vài cái, rồi lại quay đầu lại, nói:
- Angel, hôm nay em ở lại trong khách sạn, hai người Dã Lang, Dã Thú sẽ cùng anh ra ngoài!
- Tại sao lại bắt em ở lại trong khách sạn?
Angel vừa nghe thấy thế, lập tức phản bác lại nói:
- Em không muốn ở lại khách sạn ngồi chờ đâu!
- Angel, đây là muốn tốt cho em thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
-Giờ còn chưa rõ người tối qua động thủ rốt cục là ai, nếu lúc này em đột nhiên ra ngoài, vô cùng nguy hiểm!
- Mấy người đó định giết Mễ Tuyết, đâu phải là em đâu. Em có gì mà phải sợ chứ!
Angel lại mở miệng nói tiếp.
- Để một mình Mễ Tuyết ở đây là được rồi, em không lo cho cô ta nữa đâu!
- Hai người giờ lại sao thế hả?
Diệp Lăng Phi nghe ra giọng điệu của Angel có vẻ lại nảy sinh mâu thuẫn gì với Mễ Tuyết rồi. Angel không nói cho Diệp Lăng Phi biết rốt cục giữa cô và Mễ Tuyết đã xảy ra chuyện gì, Dã Thú lúc này liền chen miệng vào nói:
- Angel có phải cuộc sống tình dục của hai người không được suôn sẻ không!
- Biến, không liên quan gì tới nhà ngươi, đừng có ở đây chọc gậy bánh xe!
Angel trừng mắt nhìn Dã Thú, rồi lại quay sang Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:
- Em cảm thấy Mễ Tuyết cô gái này rất khó gần, không thích ở cùng với phụ nữ, cô ta coi mình là ai chứ, chẳng lẽ cho rằng em thích ở cùng với cô ta sao?
Diệp Lăng Phi nghe ra được, nghĩ chắc Mễ Tuyết đã nói ai với Angel khiến Angel có chút không vui. Có điều như thế cũng tốt, quan hệ giữa Angel và Mễ Tuyết không tốt đối với Diệp Lăng Phi mà nói ngược lại lại là chuyện hay. Vốn Diệp Lăng Phi cũng không có cảm tình gì mấy với Mễ Tuyết, càng không nói tới chuyện bảo vệ cô ta, cho dù Mễ Tuyết có chết, cũng chẳng liên quan gì tới Diệp Lăng Phi.
- Nếu đã như vậy, thế thì em sẽ cùng bọn anh ra ngoài!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chúng ta giờ đi ăn trước đã rồi ra ngoài!
Đợi ăn cơm xong, mấy người liền rời khỏi khách sạn Lisboa, bọn họ trực tiếp tới bộ xuất nhập cảnh Ma Cao, điều tra về tình hình những người nhập cảnh vào Ma Cao gần đây.
Mấy người bận rộn cả buổi chiều, đợi tới lúc những hình ảnh trong băng theo dõi tại hiện trường hiện lên trước mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng tìm ra được tư liệu mà hắn mong tìm thấy.
Chính là hắn!
Diệp Lăng Phi vừa nhìn đã nhận ra ngay, Diệp Lăng Phi khá nhiều năm không gặp mặt người đàn ông này rồi, không ngờ lại hội ngộ ở Ma Cao.
Cũng không lâu sau lúc Diệp Lăng Phi vừa xem được đoạn video này, hắn liền nhận được điện thoại của Kim Quảng.
- Diệp tiên sinh, có tin tốt cho ngài đây!
Giọng của Kim Quảng trong điện thoại hiển nhiên rất vui mừng, phấn khởi, hắn cười nói:
- Tôi đã tìm ra tên khốn nạn đó rồi!
- Thật sao. Ông chủ Kim, thật sự phải cảm ơn ông quá!
Diệp Lăng Phi nghe xong rất bình thản hỏi một câu:
- Thế người bạn của tôi thế nào rồi?
- Người bạn đó của ngài bây giờ rất tốt!
Kim Quảng nói.
- Diệp tiên sinh, không biết ngài có rảnh qua chỗ tôi lát không, tôi nghĩ nên để ngài mang người bạn của mình đi, đồng thời tôi cũng muốn nói lời xin lỗi trực tiếp với ngài!
- Lúc nào, địa điểm ở đâu?
Diệp Lăng Phi hỏi.
-Tối nay đi, tối nay vừa hay tôi cần phải giải quyết tên khốn nạn đó, nếu Diệp tiên sinh có hứng thú, cũng có thể tới xem luôn!
Kim Quảng nói.
- Chuyện này tôi thấy có lỗi với Diệp tiên sinh, tôi nhất định sẽ giải thích rõ với ngài, địa điểm cụ thể là tại núi Đường Thạch!
Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại xong với Kim Quảng, hắn liền đặt điện thoại xuống, Dã Lang liền bước qua. Diệp Lăng Phi nhìn Dã Lang một cái, rồi gọi Dã Lang sang một bên. Dặn dò vài câu. Dã Lang liền gật gật đầu, đáp một tiếng:
- Em biết rồi!
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vào vai Dã Lang, mở miệng nói:
- Đi đi, làm xong việc thì quay trở lại khách sạn, biết không?
- Em biết rồi!
Dã Lang nói xong, liền cất bước rời đi. Dã Thú nhìn thấy Dã Lang rời đi, liền vội vàng chạy tới trước mặt Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Đại ca. Dã Lang đi đâu đó?
Diệp Lăng Phi không nói cho Dã Thú biết, chỉ ứng khẩu nói:
- Chúng ta quay về khách sạn rồi nói tiếp!
Đợi lúc mấy người quay trở lại khách sạn. Angel phát hiện Mễ Tuyết không còn ở trong phòng. Hành lý của Mễ Tuyết vẫn còn đang đặt trong phòng, không hề có hiện tượng rời đi.
Angel tới phòng của Diệp Lăng Phi, nói cho Diệp Lăng Phi biết chuyện Mễ Tuyết không còn ở trong phòng. Diệp Lăng Phi gọi Angel qua ngồi, chuyện của Mễ Tuyết hắn không hoàn toàn quan tâm, giờ hắn càng có nhiều việc quan trọng hơn cần phải nói.
- Anh tin mọi người đã nhìn thấy người đó, anh cũng không ngờ rằng tên khốn nạn đó lại chạy tới Ma Cao!
Diệp Lăng Phi trong tay kẹp điếu thuốc, lúc nói ra câu này, hắn có vẻ không hề né tránh sự có mặt của Bành Hiểu Lộ.
- Dã Thú, lần này nhất quyết không được để tên khốn nạn đó chạy nữa, chúng ta phải nghĩ cách tìm cho ra tên khốn nạn đó!
- Đại ca, anh định làm thế nào để tìm ra hắn?
Dã Thú lại nói.
Diệp Lăng Phi tỏ vẻ đầy thản nhiên, đã dự liệu sẵn mọi việc, mặt nở nụ cười, mở miệng nói:
- Đây cũng là điểm quan trọng mà anh muốn nói với bọn em!
Ở trong phòng khách VIP trong sòng bài của Kim Quảng. Hoskin trên tay cầm cốc rượu vang, vẻ mặt luôn nở nụ cười đắc ý. Davis trong tay ôm một cô em xinh đẹp, cười nói với Hoskin:
- Chẳng lẽ mọi chuyện thật sự lại dễ dàng như vậy sao?
- Đương nhiên, hôm nay ông sẽ được xem một màn diễn cực kỳ thú vị!
Hoskin uống một ngụm rượu vang, đưa mắt nhìn về phía Kim Quảng, nói:
- Lần này may mà có cậu, nếu ta có thể báo được mối thù này, ta đảm bảo cậu sẽ được thưởng hậu hĩnh!
Kim Quảng buông cánh tay đang ôm người đẹp ra, thân người hắn khẽ hướng về phía trước, mở miệng nói:
- Ngài Hoskin, tôi nên cảm ơn ngài mới đúng, nếu không có ngài giới thiệu, sao tôi có thể được quen biết với ngài Davis đây chứ, tất cả những điều này đều là nhờ có ngài cả, giờ những gì tôi làm cũng là điều đương nhiên cả thôi!
- Chuyện hôm nay đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?
Hoskin hỏi.
- Cậu khẳng định ở đó không có ai can thiệp vào?
- Chuyện này ngài cứ an tâm đi, ở đó là nơi an toàn nhất rồi, sẽ không có ai tới nơi đó đâu!
Kim Quảng nói.
- Đợi ngài báo được thù xong, tôi sẽ xử lý sạch sẽ mấy xác chết, bảo đảm sẽ không giữ lại bất kì một dấu vết nào!
- Đúng rồi, Satan hắn có nói sẽ mang theo bao nhiêu người không?
Hoskin hỏi.
Kim Quảng lắc lắc đầu, nói:
- Điều này không có nói tới!
- Mấy người của Lang Nha cũng không dễ đối phó đâu, ta hy vọng tới lúc đó có thể một mình đối mặt với Satan!
Hoskin nói.
- Cậu đi giúp ta một việc, cái tên Dã Thú bên cạnh Satan là một tên rất háo sắc, nghĩ cách nào đó để kéo tên Dã Thú đó ra ngoài, tốt nhất là hạ gục hắn!
- Điều này thì dễ thôi!
Kim Quảng nói.
- Tôi sẽ xử lý tốt việc này, ở đây là địa bàn của tôi, đừng nói là mấy người, cho dù người có đông hơn nữa, tôi cũng có thể dễ dàng xử lý gọn bọn chúng!
Kim Quảng nói xong, liền nói nhỏ vào tai của Mary mấy câu. Mary liền đứng dậy, bước ra ngoài. Lúc này, điện thoại của Davis vang lên, Davis buông cánh tay hắn đang khoác mỹ nữ ra, cầm điện thoại lên.
- Alo, ai đó?
Davis hỏi.
Trong điện thoại vọng lên một giọng nói của phụ nữ rất dễ thương, nói:
- Ngài Davis phải không ạ?
- Cô là ai?
Khi Davis nghe thấy giọng phụ nữ xong, hắn liền lập tức trở lên cảnh giác hơn hẳn, sắc mặt không còn cười đùa như lúc nãy nữa, hắn đứng dậy, tay cầm điện thoại bước ra khỏi phòng VIP.
- Ngài Davis, chẳng lẽ trí nhớ của ngài lại kém vậy sao, ngay cả tôi cũng không nhận ra nữa rồi?
Davis bước ra bên ngoài phòng VIP xong, tìm một chỗ vắng người, cầm điện thoại, nhỏ giọng nói:
- Vị tiểu thư này, thật sự đáng xin lỗi quá, tôi thật không nhớ được tôi có quen cô!
- Thế tôi đành nhắc nhớ vài chuyện cho ngài vậy!
Cô gái ở đầu điện thoại bên kia cười nói.
- Ngài còn nhớ người phụ nữ mà ngài đã phái người đi giết không?
- Cô là Mễ Tuyết!
- Đúng, tôi chính là Mễ Tuyết, cũng chính là người đàn bà bên cạnh Chu Hùng!
Davis không ngờ rằng người đàn bà có cái tên Mễ Tuyết này lại có gan lớn tới như vậy, dám cả gan gọi điện cho hắn. Davis sau khi giết chết Chu Hùng xong, từng phái người đi giết Mễ Tuyết. Chu Hùng từng nói qua, một khi hắn xảy ra chuyện, sẽ có người đưa những tư liệu đó giao nộp cho cảnh sát quốc tế. Davis chẳng thèm quan tâm câu nói của Chu Hùng là thật hay giả, hắn đều sẽ giết chết Chu Hùng, đồng thời cũng giết hết toàn bộ những người ở bên cạnh Chu Hùng, chỉ có người chết mới khiến người khác yên tâm nhất.
Chỉ là người mà Davis phái đi lại bị thất thủ, không giết chết được Mễ Tuyết. Davis không phải là tên ngốc, một khi lần đầu tiên bị thất thủ, nếu ngay lúc này mà phải người khác đi giết Mễ Tuyết, kết quả chỉ có thể lại thất thủ tiếp mà thôi. Mễ Tuyết nhất định sẽ đề cao cảnh giác, ý của Davis là để đợi một thời gian nữa rồi tính, hắn sẽ không tha cho bất cứ người nào ở bên cạnh Chu Hùng.
Nhung Davis lại không ngờ rằng, người phụ nữ bên cạnh Chu Hùng có tên Mễ Tuyết này lại dám gọi điện cho hắn, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn. Davis không hiểu người đàn bà này rốt cục muốn điều gì.
Davis cười với nụ cười đầy nham hiểm, nói:
- Gan của cô cũng khá lớn đó chứ, nếu đã biết ta định giết cô, tại sao còn gọi điện cho ta?
- Ngài Davis, chẳng lẽ ngài không ngạc nhiên về chuyện tôi biết được số điện thoại của ngài sao?
Mễ Tuyết cười nói.
- Chuyện này đâu nhất thiết phải biết chứ, cô đã là người phụ nữ của Chu Hùng, thế thì có nhất định sẽ biết được số điện thoại của tôi từ phía Chu Hùng thôi!
Davis nói.
- Tôi nãy chỉ thấy ngạc nhiên, sao có biết tôi muốn giết cô chứ?
- Chuyện này đơn giản thôi, vì Chu Hùng chết rồi. Còn tôi lại bị người khác tấn công!
Mễ Tuyết nói.
- Chu Hùng chết chỉ vì anh ta làm việc quá bất cẩn, để lộ thân phận của mình. Còn người có gan giết chết Chu Hùng, ngoài ngài ra, ở đất Ma Cao này, tôi thật sự không tìm được người thứ hai. Thế nên, tôi biết nhất định là ngài đã tới Ma Cao!
- Giỏi, xem ra cô cũng là một người phụ nữ sắc sảo đó chứ!
Davis cười nói.
- Chỉ tiếc rằng, cô lại đi theo Chu Hùng, cô biết quá nhiều bí mật, tôi không thể không giết cô!
- Ngài Davis, câu này của ngài rất dễ dọa tôi sợ đó!
Mễ Tuyết nghe Davis nói muốn giết cô xong, cũng không hề tỏ ra giọng điệu sợ hãi gì, ngược lại, còn vô cùng thản nhiên, cô cười nói:
- Tôi đã có gan gọi điện cho ngài, tôi đã không còn sợ tới việc ngài sẽ giết tôi rồi. Tôi tin những thứ trong tay tôi sẽ khiến ngài thấy thú vị hơn nhiều, nếu ngài không giết tôi, có lẽ chúng ta có thể làm một cuộc trao đổi!
- Cô định trao đổi điều kiện với tôi, Mễ Tuyết, cô có nhầm không đó, cô dựa vào đâu mà trao đổi với tôi chứ!
Davis cười lạnh lùng nói:
- Những điều Chu Hùng biết rất ít, những thứ mà hắn gọi là chứng cứ kia cho dù có giao cho cảnh sát cũng chằng có bất cứ tác dụng gì. Phía cảnh sát căn bản cũng không có cách nào tìm được tổ chức của chúng ta!
- Ngài Davis, câu này của ngài có nghĩa là gì, nghĩa là ngài nhất định sẽ giết tôi!
Mễ Tuyết giọng điệu vẫn không hề có chút thay đổi nào. Cô cười nói:
- Ngài Davis, ngài chưa từng nghe qua câu nói, tức nước vỡ bờ sao, ép người quá đáng quá, họ sẽ bất chấp tất cả để phản kháng đó, thái độ của ngài bây giờ khiến tôi cảm thấy cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa, nhất định cũng sẽ chết, nếu thật sự như vậy, thế thì tôi sẽ lựa chọn hợp tác với phía cảnh sát, một khi tôi biết ngài Davis đây đang ở Ma Cao, nếu tôi nói với cảnh sát, tôi tin ngài Davis cũng sẽ khó mà có thể rời khỏi Ma Cao nhỉ?
Davis bỗng nhiên cười phá lên, mở miệng vừa cười vừa nói:
- Được, có ý nghĩa, nói rất hay. Được thôi, tôi nghĩ những lời vừa nãy tôi nói quả thật có chút không phải. Nhưng cô một khi đã ở bên cạnh Chu Hùng lâu như vậy, cũng nên biết về thế lực của tổ chức chúng tôi chứ, cho dù cô có hợp tác với cảnh sát đi chăng nữa, đối với chúng tôi cũng không có chút uy hiếp gì cả!
Davis nói như vậy, mục đích chính chính là muốn tạo áp lực lớn về tâm lý cho Mễ Tuyết.
Thực tế cũng không giống như những lời hắn vừa nói, một chút cũng không lo lắng gì về người phụ nữ có tên Mễ Tuyết này, ngược lại, hắn rất lo những chứng cứ mà Chu Hùng lưu lại hiện đang nằm trong tay của người phụ nữ này. Có thể Chu Hùng không hiểu rõ lắm về tổ chức, song Davis lại là người liên hệ trực tiếp với Chu Hùng. Chu Hùng hoàn toàn hiểu rất rõ về Davis. Davis lo chính là những chứng cứ mà Chu Hùng lưu lại sẽ có khả năng là chứng cứ chứng minh sự phạm tội của hắn, nếu như thế, sẽ chỉ có bản thân hắn gặp nguy hiểm. Song, Davis không thể thể hiện bất kỳ điểm yếu nào của hắn trong giọng điệu của mình, để Mễ Tuyết nắm được thóp của hắn. Như thế hắn sẽ biến bị động thành chủ động, để Mễ Tuyết cảm thấy không còn có gì uy hiếp được hắn.
Mễ Tuyết lại không hề có động thái gì, cô vẫn giữ nguyên phong thái mỉm cười, nói:
- Ngài Davis, cuộc nói chuyện giữa chúng ta có thể nói càng thẳng thắn hơn chút nữa được không?
- Tôi không hiểu ý của cô là gì!
Daivs nói.
- Ngài Davis, thế thì tôi nói trực tiếp vậy nhé!
Mễ Tuyết nói.
- Từ trước tới nay, Chu Hùng luôn là ông chủ của tôi, mọi chuyện của anh ta tôi không hề biết gì cả. Chỉ là trước khi tới Hồng Kông, anh ta từng nói qua với tôi về chuyện của ngài, còn về việc tôi sao có được số điện thoại này, tôi nghĩ tôi có nói ra, chắc ngài cũng không tin đâu!
- Thế thì cũng chưa chắc, cô không nói ra, sao biết được tôi không tin chứ.
- Số điện thoại này chỉ là do tôi vô tình thấy được trong hành lý của Chu Hùng mà thôi. Ngoài số điện thoại này ra, Chu Hùng còn lưu lại một số chứng cứ và cuốn sổ ghi chép, đương nhiên, những thứ đó đối với tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì lắm, tôi chỉ là một người phụ nữ, cái tôi cần chỉ là tiền mà thôi!
Mễ Tuyết nói.
- Nếu ông chịu buông tha cho tôi, cộng thêm vào đó đưa cho tôi chút tiền. Tôi cũng không để ý tới việc sẽ giao lại cho ông những thứ này, ngài Davis, không biết điều kiện mà tôi đưa ra thế này, ông có chấp nhận được không?
- Chỉ đơn giản như thế thôi sao?
Davis hỏi.
- Đương nhiên!
Mễ Tuyết nói.
- Chỉ đơn giản như thế thôi!
- Nếu chỉ đơn giản như thế thôi, thế thì ta có thể đồng ý với cô, chỉ cần cô đem giao cho tôi những tài liệu mà Chu Hùng lưu lại, tôi cũng sẽ không giết cô làm gì, hơn nữa sẽ đưa cho cô năm triệu USD, không biết thế này đã thỏa mãn cô chưa?
Mễ Tuyết nghe xong, cười nói:
- Thỏa mãn thì thỏa mãn rồi, song, tôi có một vấn đề nhỏ. Ngài làm thế nào để tôi tin những lời ngài nói là thật đây?
- Nãy tôi có nói qua rồi, những chứng cứ mà trong tay cô có đối với tôi mà nói cũng chẳng có tác dụng gì. Tôi đồng ý để cho cô cơ hội thế này, chỉ vì muốn giải quyết chuyện này cho nhanh thôi!
Davis nói.
- Tôi không muốn tiếp tục mãi thế này!
- Ngài Davis, nếu ngài đã nói như vậy, thế thì xin lỗi, tôi sẽ không nói gì với ngài nữa cả!
Mễ Tuyết cười lạnh lùng nói:
- Mấy lời của ngài chẳng có chút an toàn nào đối với tôi cả, giờ tôi đang đặt cược, lấy tính mạng của tôi để đặt cược. Tôi sẽ đắn đo suy nghĩ từng bước từng bước một, nếu ngài đã khiến tôi cảm thấy cuộc đánh cược này, tôi nhất định sẽ là một kẻ thất bại, thế thì tôi sẽ chọn cách cả hai cùng thua để kết thúc tất cả chuyện này. Xác của Chu Hùng hiện đang ở chỗ phía cảnh sát Ma Cao, chỉ cần tôi chỉ điểm là do ngài giết, tôi tin cảnh sát Ma Cao sẽ lập tức đến bắt ngài. Tôi cũng tiện đây nhắc nhở ngài một câu, nữ cảnh sát Hồng Kông đó cũng chưa có chết, cô ấy đã quay về Ma Cao, thay mặt cảnh sát Hồng Kông phối hợp với cảnh sát Ma Cao, mục đích chính của vụ này chính là tóm được ngài, ngài Davis, tôi nói thế này cũng khá nhiều rồi!
Davis cảm thấy Mễ Tuyết định cúp điện thoại. Hắn lúc nãy cũng chỉ là gắng gượng nắm cục diện mà thôi, giờ nghe thấy Mễ Tuyết nói vị nữ cảnh sát Hồng Kông kia lại quay trở lại Ma cao, hơn nữa còn là vì bắt chính hắn mà quay lại. Davis vội vàng nói:
- Thế thì chúng ta có thể từ từ tỉ mỉ bàn bạc cũng được, này có thể do giọng điệu của tôi có phần hơi nặng, tôi xin lỗi với cô vậy, tôi có thể bảo đảm với cô rằng, nếu cô giao những thứ mà Chu Hùng giữ lại cho tôi, tôi bảo đảm sẽ không giết cô, hơn nữa còn đưa tiền cho cô!
- Ngài Davis, ban nãy tôi đã nói qua rồi. Tôi chỉ muốn một lý do để tôi tin được những lời ngài nói là sự thật!
Mễ Tuyết lại lặp lại nói.
- Chứ không phải muốn nghe những lời này của ngài!
Davis cau cau mày lại, hắn thực sự không rõ rốt cục người phụ nữ này muốn nghe hắn nói điều gì. Davis thăm dò hỏi:
- Không biết cô muốn nghe tôi nói điều gì?
- Những lời thật lòng của ngài, ngài Davis. Nãy tôi đã nói qua rồi, giữa chúng ta nói chuyện tốt nhất nên nói thẳng, nói thật ra cho nhanh, nhưng tôi lại không cảm thấy có sự thành thật gì từ ngài đối với tôi!
Mễ Tuyết nói.
- Ngài nói xem ngài có thể làm gì để khiến tôi tin những lời ngài nói là sự thật đây!
Davis cau chặt mày lại, im lặng một lúc, cuối cùng cũng thở dài, miệng ôn hòa từ từ nói:
- Được thôi, tôi thừa nhận tôi rất muốn lấy được những thứ từ trong tay cô. Những thứ đó đối với tôi rất quan trọng. Chu Hùng từ trước tới nay, đều là do tôi chỉ đạo. Những thứ mà hắn có có lẽ không hề có tác dụng gì với tổ chức, song lại có tác dụng đối với tôi, không biết câu trả lời này của tôi đã làm thỏa mãn ý của cô chưa?
- Rất mãn nguyện, ồ, không, nên nói là vô cùng mãn nguyện!
Mễ Tuyết cười nói:
- Có câu nói này của ngài, tôi nghĩ tôi có lý do để mạo hiểm chuyến này, như thế này đi, tối nay tám giờ ngài tới phòng mật ở khách sạn **, tôi sẽ ở đó đợi ngài. Ngài Davis, tôi hy vọng người tôi có thể gặp là ngài chứ không phải là thuộc hạ mà ngài phải đến giết tôi. Ngài nên biết rằng, một khi tôi đã dám gọi điện thoại cho ngài, tôi nhất định sẽ có cách đề phòng, tôi hy vọng chúng ta có một cuộc trao đổi vui vẻ!
- Được, tôi đồngý!
Davis nói.
-Tôi đảm bảo tôi sẽ đích thân tới đó!
- Davis, như thế là tốt nhất!
Mễ Tuyết nói.
- Nãy tôi có nói rồi, tôi lần này là đặt cược, đặt cược mạng sống của mình vào trò chơi lần này. Nếu tôi mà cược thua, tôi chỉ có thể chết, thế nên, tôi hy vọng trước khi tôi quyết định cược, tôi có thể đạt được cơ hội chiến thắng cao nhất.
- Điều này cô yên tâm đi, lần này, người thắng nhất định là cô!
Davis nói.
Sau khi Davis cúp điện thoại xong, hắn cũng không lập tức quay trở lại phòng VIP, mà cầm thuốc ra, châm lửa hút. Sau khi hút xong một điếu thuốc, Davis liền ném ngay thuốc lên thảm đỏ trên mặt đất, đầu thuốc đốt cháy thảm đỏ, tạo mùi khó chịu.
Davis giơ chân lên, dập dập đầu thuốc lá, nụ cười lạnh băng rất khẽ xuất hiện trên khuôn mặt của hắn.
Lúc Davis quay trở lại phòng VIP, liền nhìn thấy Hoskin đang nói chuyện rất vui vẻ với Kim Quảng, chai rượu vang trước mặt đã uống hết sạch, lại đổi thêm một chai mới.
- Bạn của tôi, cuộc điện thoại này ông nói cũng dài thật đó!
Hoskin nhìn thấy Davis quay trở lại, cười nói:
- Có phải có chuyện gì khó giải quyết lắm không?
- Thật sự có chuyện khó giải quyết chút!
Davis ngồi xuống, đưa tay ôm lấy mỹ nữ kiều diễm vào trong lòng, thơm một cái thật mạnh lên khuôn mặt nõn nà đó, ngay sau đó liền quay sang phía Hoskin, nói:
- Tôi có thể giải quyết được, có điều, ông bạn à, tối nay tôi có thể không xem được màn biểu diễn đặc sắc đó rồi, tôi cần phải đi gặp một người!
Hoskin nghe xong, cười nói:
- Ông bạn, đó quả thật là một chuyện đáng tiếc đó, tôi rất hy vọng ông có thể nhìn thấy tên đầu sỏ Satan của tổ chức vũ khí Lang Nha bị tôi giày vò cho đến chết như thế nào!
Kim Quảng cũng cười nói:
- Ngài Hoskin, giờ tôi cũng rất hy vọng màn biểu diễn này khởi diễn, tôi rin lần này sẽ là màn biểu diễn đặc sắc nhất mà tôi từng được xem!
- Tôi cũng muốn đi xem, chỉ đáng tiếc, nãy tôi vừa nhận được điện thoại của người phụ nữ của Chu Hùng, cô ta muốn làm một cuộc trao đổi với tôi, tôi lần này nhất định phải đích thân đi xử lý!
Davis vừa nói vừa cầm lấy cốc rượu vang đặt trước mặt, uống lấy một hơi, mở miệng nói tiếp:
- Người của tôi đã thất thủ qua một lần. Tôi không thể lại để thất thủ lần nữa, lần này, tôi phải đích thân đi xử lý cho xong chuyện này!
Hoskin nghe thấy Davis nói vậy, hắn liền cười nói:
- Ông bạn, nếu ông đã có chuyện, thế ông cứ đi giải quyết đi, ông yên tâm, tôi sẽ quay lại cả quá trình đó lại, tôi muốn trong những năm tôi còn sống, ngày ngày có thể xem cuốn băng mà tôi giày vò Satan cho đến chết, như thế cho dù tôi có chết, tôi cũng sẽ chết mà không thấy hối tiếc gì cả!
Daivs liền cầm cốc rượu lên, nói:
- Thế thì tôi chúc ông tối nay mọi chuyện thuận lợi!
- Được!
Hoskin nói.
Choang!
Ba chiếc cốc chụm vào nhau, phát ra âm thanh lanh lảnh vang lên.