Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tay nghề của Diệp Lăng Phi chỉ có thể lấy chữ tạm để hình dung, nói đơn giản hơn là nấu cho có lệ, nhưng Đường Hiểu Uyển lại cảm thấy tay nghề của Diệp Lăng Phi rất được, cô ăn sạch trơn những món Diệp Lăng Phi nấu, cuối cùng cô vỗ vỗ cái bụng nhỏ nhẹ nhàng nói:

- Em ăn no rồi!

- Hiểu Uyển, từ lúc nào em đã trở nên ăn được thế này?

Diệp Lăng Phi nhìn ba đĩa không trên bàn cười với Đường Hiểu Uyển nói:

- Em không lo là em sẽ mập lên à?

- Em không sợ đâu, vì cho dù em có mập lên Diệp đại ca cũng sẽ thích em!

Đường Hiểu Uyển nở nụ cười ngọt ngào, cô đứng lên nói:

- Diệp đại ca anh nấu cơm rồi, vậy thì em đi rửa chén được rồi!

Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển định cử động vội vàng đứng lên bồng Đường Hiểu Uyển, bồng Đường Hiểu Uyển giống như bồng một đứa trẻ đặt lên ghế sofa trong phòng khách, hắn nhẹ nhàng đặt Đường Hiểu Uyển xuống nói:

- Bây giờ em đang bị thương, đừng có động đậy lung tung, ngoan ngoãn ngồi ở đây xem ti vi là được rồi, anh đi rửa chén, đợi lát nữa sẽ ngồi với em!

- Diệp đại ca, anh không bận gì sao?

Trong lòng Đường Hiểu Uyển rất vui, cô rất mong Diệp Lăng Phi có thể ở cùng mình, nhưng lại lo là Diệp Lăng Phi bận việc, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Nha đầu ngốc, em bị thương rồi, anh có thể không ở bên em sao, được rồi, em cứ ngoan ngoãn mà xem ti vi đi, hôm nay cả buổi chiều anh sẽ ở bên em, ừm, nếu buổi tối em chịu để anh ở bên thì anh sẽ ở lại, hôm nay người đàn ông anh ở bên em ba buổi đã chỉ định như vậy rồi!

Đường Hiểu Uyển nghe thấy Diệp Lăng Phi nói tối nay cũng sẽ ở lại bên mình nên cô vui mừng khôn xiết, trên khuôn mặt đáng yêu hồng hào của cô nở nụ cười ngọt ngào, nói với giọng kèm theo chút khàn khàn:

- Được chứ, bây giờ em gọi điện cho mẹ em nói với mẹ tối nay em không về!

Đường Hiểu Uyển vội vàng cầm điện thoại lên thì bị Diệp Lăng Phi ngăn lại:

- Hiểu Uyển, bây giờ em gọi điện gì chứ, đợi tối hãy gọi, đến lúc đó em nói em đến chỗ bạn, đừng để cho bố mẹ em lo lắng!

- Ừm, nói vậy cũng đúng!

Đường Hiểu Uyển khẽ chớp đôi mắt trong suốt như nước mùa thu cười nói:

- Vẫn là Diệp đại ca thông minh!

- Tiểu nha đầu này, được rồi, cứ từ từ mà xem ti vi trước đi, anh đi rửa bát!

Diệp Lăng Phi nói xong rời khỏi Đường Hiểu Uyển, hắn rửa bát trong nhà bếp, Đường Hiểu Uyển nằm trên ghế sofa, cô mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, bên trong không mặc nội y gì cả. Sau lưng cô dựa vào thành ghế, trước ngực nhô cao giống như đồi núi, đặc biệt là hai điểm nhô ra, thấy rất rõ ràng.

Đường Hiểu Uyển tay cầm cái remox để điều khiển chương trình ti vi. Trong ti vi đa số là các chương trình giải trí, Đường Hiểu Uyển chỉnh đến một đài đang chiếu phim TVBB Hồng Kông thì xem nó.

Đường Hiểu Uyển vừa xem chưa được bao lâu thì điện thoại của Diệp Lăng Phi vang lên. Lúc nãy Diệp Lăng Phi nấu cơm đã vứt điện thoại lên ghế sô fa. Từ dưới chân của mình Đường Hiểu Uyển mò đến điện thoại của Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển vốn định gọi Diệp Lăng Phi đang rửa bát dưới bếp. Nhưng cô vừa nhìn thấy trên điện thoại hiển thị tên Lý Khả Hân. Đường Hiểu Uyển nở nụ cười tinh nghịch, cô không gọi cho Diệp Lăng Phi nữa mà tự mình bắt máy luôn.

- Alo, cô tìm ai?

Đường Hiểu Uyển tinh nghịch đổi giọng hỏi.

- Hiểu Uyển, sao em lại nghe máy, Diệp đại ca đâu?

Lý Khả Hân hỏi.

- Chị Khả Hân, chị nhận ra giọng em hả, thật mất vui!

Đường Hiểu Uyển chu chiếc môi nhỏ xinh của mình lên trách móc nói.

- Sao chị có thể nghe ra giọng em chứ?

- Hiểu Uyển, giọng của em còn không quen thuộc sao!

Lý Khả Hân cười nói.

- Tiểu nha đầu em nữa, muốn dựa một chút này mà định lừa chị à. Đó chẳng phải là chị quá ngốc rồi sao!

- Chị Khả Hân, chị là nói em ngốc!

Đường Hiểu Uyển chu môi lên thật cao thật cao, không hài lòng nói:

- Em sẽ không nói cho chị biết Diệp đại ca ở đâu đâu, trừ phi chị phải lấy lòng em!

Diệp Lăng Phi rửa bát xong vừa đi ra nhà bếp liền thấy Đường Hiểu Uyển đang cầm điện thoại của mình chu môi lên thiệt cao, hắn cười cười bước tới. Diệp Lăng Phi không nói gì cả mà ngồi bên cạnh Đường Hiểu Uyển, ôm Đường Hiểu Uyển vào lòng. Đường Hiểu Uyển nằm trong lòng ấm áp của Diệp Lăng Phi, tay cầm điện thoại của Diệp Lăng Phi nói với Lý Khả Hân:

- Chị Khả Hân, chị phải hối lộ em, nếu không em sẽ không nói xem chị làm thế nào!

- Hiểu Uyển, em có trở nên hư rồi đó, tiểu nha đầu em cứ đợi đó, có thời gian chị phải qua dạy cho em một bài học mới được, dám uy hiếp chị à!

Tkh nói.

- Sao thế, còn không cho người ta uy hiếp à, hừ, chị Khả Hân, chị bắt buộc phải thành thật khai báo, gọi điện thoại cho Diệp đại ca có chuyện gì?

Đường Hiểu Uyển hỏi.

- Không có chuyện thì không cho chị gọi điện cho Diệp đại ca hả, Hiểu Uyển, em làm thế là không đúng rồi, dựa vào cái gì mà chỉ cho phép em được ở cùng Diệp đại ca, không cho chị ở cùng Diệp đại ca, em là tiểu nha đầu ích kỉ!

Lý Khả Hân cười nói.

- Em cứ đợi đó, nếu như để chị bắt được em thì xem thử chị có dạy cho em bài học không, để cho em biết được chị không dễ đụng vào đâu!

Diệp Lăng Phi đều nghe hết những lời của Lý Khả Hân, hắn đưa tay ra lấy điện thoại từ tay Đường Hiểu Uyển, tay trái ôm Đường Hiểu Uyển, tay phải cầm điện thoại cười nói:

- Khả Hân, hôm nay Hiểu Uyển bị trật chân, lúc này anh không dám đắc tội với cô ấy, lúc này cô ấy muốn sao là làm nấy à!

- Em đã nói mà, tiểu nha đầu này từ lúc nào đã trở nên to gan như vậy, té ra là bị trẹo chân!

Lý Khả Hân hỏi tiếp:

- Thế nào, chân của Hiểu Uyển bị thương có nặng không?

- Cái này mà cần anh nói à? Em nghe ngữ khí của Hiểu Uyển cũng có thể nghe ra, tiểu nha đầu này bị thương chẳng nặng, cũng chỉ là trẹo chân thôi, xem bộ nghỉ ngơi hai ba ngày là hết à!

Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nói vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm nói:

- Tiểu nha đầu này, thật hết cách với cô ấy!

- Khả Hân, hay em qua đây đi, anh và Hiểu Uyển ở trong biệt thự bên cạnh quảng trường Hải Tinh, nếu chiều nay em không bận việc gì thì qua đây, chúng ta cùng nhau tán gẫu!

Diệp Lăng Phi từ lúc sau khi có quan hệ với Lý Khả Hân thì hắn cũng không dấu Lý Khả Hân chuyện giữa hắn và Đường Hiểu Uyển, Lý Khả Hân sau khi nghe xong câu nói này của Diệp Lăng Phi thì thấp giọng nói:

- Anh định làm gì, định muốn hai tụi em đều bồi anh à, nghĩ chẳng được, em không chấp nhận được chuyện này đâu. Hôm nay anh cứ ở bên Hiểu Uyển đi, sáng mai nếu có thời gian thì đến chỗ em một chuyến, em tìm anh có chút chuyện!

- Ừm, vậy cũng được!

Trong lòng Diệp Lăng Phi có chút thất vọng, nếu như có thể bảo Lý Khả Hân đến đây được, hắn sẽ bảo Lý Khả Hân tối ở lại, nếu thế hắn có thể ôm trái ôm phải tận hưởng hạnh phúc tuyệt mỹ. Nhưng Lý Khả Hân không chịu đến chính là nói rõ trong lòng Lý Khả Hân vẫn chưa chấp nhận được hành vi hai nữ hầu hạ một chồng, Lý Khả Hân và Diệp Lăng Phi đã phát sinh quan hệ, đã khiến cho Diệp Lăng Phi rất hài lòng, hắn không muốn để cho Lý Khả Hân cảm thấy khó xử.

Sau khi cúp máy với Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi vứt điện thoại sang một bên, ôm Đường Hiểu Uyển vào lòng nhẹ nhàng nói:

- Hiểu Uyển, em có muốn biết quan hệ giữa anh và Lý Khả Hân không?

- Không cần đoán cũng biết rồi!

Đường Hiểu Uyển chớp đôi mắt diễm lệ của mình há miệng hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái nhẹ nhàng cười nói;

- Em không cần hỏi đâu, chỉ cần biết trong lòng Diệp đại ca có em là được, còn Diệp đại ca có quan hệ với những ai em cũng không muốn quản!

- Em thật sự không muốn quản?

Tay phải Diệp Lăng Phi trượt vào trong áo ngủ của Đường Hiểu Uyển, đặt trên đùi mềm mại của Đường Hiểu Uyển, sờ mó lấy làn da như em bé của Đường Hiểu Uyển, nhẹ nhàng nói:

- Em nói thật hay giả đó?

- Đương nhiên là thật rồi!

Đường Hiểu Uyển ngước mặt lên, cô đưa tay ra ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, ngọt ngào nói:

- Trong tim em chỉ có mình Diệp đại ca, người mà Diệp đại ca thích em đều thích!

Nhìn bộ dạng đáng yêu đó của Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi nhịn không được hôn một cái thật mạnh lên môi Đường Hiểu Uyển, sau đó cười nói:

- Được rồi, Hiểu Uyển, chúng ta xem ti vi đi!

- Ừm, Đường Hiểu Uyển gật đầu, cô nằm vào lòng Diệp Lăng Phi và cùng xem ti vi với Diệp Lăng Phi.

Tối Diệp Lăng Phi không có về nhà, dù sai Chu Hân Mính hôm nay cũng không về, Diệp Lăng Phi có về cũng chẳng có ý nghĩa gì, hắn gọi điện cho Trương Vân nói với Trương Vân là tối nay mình không. Đường Hiểu Uyển nhân lúc Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cô cũng gọi về nhà mình. Đường Hiểu Uyển nói dối tối nay mình có việc đi đến chỗ bạn. Mẹ Đường Hiểu Uyển rất lo cho sự an toàn của Đường Hiểu Uyển, trong điện thoại liên tục dặn dò Đường Hiểu Uyển nhất định phải chú ý đến an toàn.

Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển mặc sức làm loạn đến hơn mười giờ tối mới lên giường đi ngủ. Đường Hiểu Uyển giống như một đứa trẻ ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi, cả đêm cũng chẳng buông tay ra. Đường Hiểu Uyển trước giờ chưa từng ngủ ngon lành như lúc này, ngay cả lúc cô ngủ trên mặt vẫn đang nở nụ cười hạnh phúc.

Ngày thứ hai chân của Đường Hiểu Uyển tốt hơn nhiều rồi, Đường Hiểu Uyển cũng có thể đi bộ được rồi, chỉ là cảm giác chỗ trẹo chân đó có chút đau. Diệp Lăng Phi đề nghị để Đường Hiểu Uyển ở lại biệt thự một ngày, tối hắn sẽ đưa Đường Hiểu Uyển về nhà. Nhưng Đường Hiểu Uyển lại không chịu như vậy, cô muốn cùng Diệp Lăng Phi đi gặp Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi thuyết phục không được Đường Hiểu Uyển đành phải đồng ý.

Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển đến tiệm cà phê ở tầng lầu bách hóa Việt Dương, Lý Khả Hân đã ở đó từ sớm. Lý Khả Hân nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đi luôn nhíu mày thì nhịn không được trách móc:

- Hiểu Uyển, em bị trẹo chân mà còn chạy lung tung khắp nơi vậy, chị phải nói em sao đây chứ!

- Em muốn qua gặp chị Khả Hân mà!

Đường Hiểu Uyển cười nói.

- Em vừa gặp chị Khả Hân là cảm thấy hết đau rồi!

- Tiểu nha đầu khiến người ta chán ghét này, chị thật hết cách với em!

Lý Khả Hân sắp xếp cho Đường Hiểu Uyển ngồi xuống trước rồi cô mới đích thân bưng lên ba tách cà phê đặt trước mặt Đường Hiểu Uyển và Diệp Lăng Phi. Lý Khả Hân ngồi xuống nói với Diệp Lăng Phi:

- Em gặp phải một chuyện nên em muốn nghe thử ý kiến của anh xem sao!

- Nói đi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Chuyện là thế này, hai ngày trước em đi xem nhà, em định mua nhà của bên Dương Quang Gia Viên, em biết đó là khu chung cư của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ mở ra, theo như em thấy, nhà ở đó nhất định sẽ tăng giá, tương lại có tiềm lực tăng tỉ giá đồng bạc, nhưng hôm đó em lại gặp phải một người, người đó nói mảnh đất của nhà máy dệt sợi hóa học có thể sẽ được khởi công xây dựng cơ sở phân phối vật tư với quy mô lớn, vốn không phải là khu thành phố mới như trong kế hoạch trước đây, em muốn biết có phải thật thế không?

- Xây dựng trung tâm phân phố vật tư với quy mô lớn?

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên nói:

- Anh chưa hề nghe nói qua!

- Sao anh lại không biết được, Dương Quang Gia Viên chẳng phải là khu chung cư của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ vợ anh Bạch Tình Đình mở ra đó sao, Dương Quang Gia Viên luôn tuyên truyền bên ngoài là xây dựng khu thương nghiệp quy mô lớn ở đó mà, nơi đó tương lai sẽ là một trung tâm thành phố khác của thành phố Vọng Hải, sao bây giờ lại xây dựng trung tâm phân phối vật tư với quy mô lớn, nếu như thật sự phải xây dựng trung tâm phân phố vật tư với quy mô lớn vậy thì nơi đó không đáng giá rồi!

Lý Khả Hân nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Anh có biết nếu như vậy sẽ đồng nghĩa với điều gì không, đồng nghĩa với việc tập đoàn quốc tế Thế Kỷ đang lừa bịp, rất nhiều người đã xem trọng được được tiềm phát triển sau này nên mới mua nhà của Dương Quang Gia Viên!

- Đây là chuyện của Tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, anh không hề biết!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh không tham gia vào việc quản lý của Tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, cũng không có hỏi qua Bạch Tình Đình rốt cuộc bên đó là chuyện gì, anh chỉ biết Tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ không lấy được miếng đất nhà máy sợi hóa học đó, mà là bị một công ty bất động sản Hải Đức lấy mất rồi, nếu như công ty bất động sản Hải Đức lấy mảnh đất đó không làm thương nghiệp mà là thành lập nên trung tâm phân phối vật tư thì anh tin bên chính phủ thành phố cũng sẽ không đồng ý, việc này còn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì từ phía quan chức, em cũng đừng có quá lo lắng!

Lý Khả Hân gật đầu nói:

- Cũng đúng, em chỉ là nghe nói mà thôi, nên mới định hỏi anh việc này có phải thật không!

- Khó nói lắm!

Trong lòng Diệp Lăng Phi không rõ nguyên căn nên nói:

- Có điều, em mua căn nhà ở đó cũng không sao mà, dù sao căn nhà ở đó cũng chẳng đáng mấy đồng, em mua rồi thì cũng đã mua rồi, nếu cảm thấy ở đấy không tốt thì cùng lắm đổi nhà khác vậy!

Lý Khả Hân nhìn Diệp Lăng Phi một cái nói:

- Nói nghe hay lắm, anh thật cho rằng dễ như vậy sao! Được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa!

Lý Khả Hân lướt nhìn mấy vị khác lác đác trong tiệm cà phê rồi lại nhìn qua Diệp Lăng Phi.

- Em định qua hai ngày nữa sẽ tu sửa lại tiệm cà phê Mộng Viên gần trường học đó, sau đso sẽ bắt đầu mở cửa!

- Sao em vẫn còn muốn tu sửa tiệm cà phê bên đó?

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh thấy em không cần thiết đâu, tiệm cà phê bên đó muốn tu sửa lại rất khó khăn, em làm như vậy rất vất vả đó!

- Chẳng sao cả!

Lý Khả Hân nói.

- Có điều em cảm thấy buôn bán ở tiệm cà phê không được tốt lắm, em có đề nghị, hay mình đổi tiệm cà phê bên trường học thành quá bar, làm cho thượng hạng hơn một chút, chí ít có thể thu hút được không ít sinh viên đến chơi. Hơn nữa một khí tiếng tăm của quán bar lan ra thì không sợ ngõ hẻm không tốt, cho dù sinh viên có nghỉ học thì em cũng không lo vấn đề nguồn khách bên đó!

- Đề nghị này rất hay, anh thấy cũng rất được đấy!

Diệp Lăng Phi nói.

- Em có thể làm xem thử!

- Như vậy là nói chắc rồi nha!

Lý Khả Hân nói.

Đường Hiểu Uyển cảm thấy rất vô vị, cô vốn chẳng có hứng thú với việc Lý Khả Hân và Diệp Lăng Phi bàn luận về chuyện của tiệm cà phê và quán bar.

Đường Hiểu Uyển vừa uống cà phê vừa ngáp, hiện rõ có chút không tập trung.

Lý Khả Hân nhìn thấy Đường Hiểu Uyển ngáp cười nói:

- Sao thế, có phải thấy chán lắm không?

- Không phải, là tối qua em ngủ không ngon!

Đường Hiểu Uyển vội vàng nói.

- Tối qua em và Diệp đại ca chơi đến hơn mười giờ, nửa đêm Diệp đại ca còn bắt nạt em, người ta mãi đến hơn mười một giờ mới ngủ, hôm nay mới sáng sớm đã phải dậy rồi, bây giờ cảm thấy có chút buồn ngủ rồi!

Đường Hiểu Uyển không nói thế còn tốt hơn, cô vừa nói vậy ngược lại khiến cho Lý Khả Hân hiểu nhầm tối qua Diệp Lăng Phi bắt nạt Đường Hiểu Uyển, Lý Khả Hân trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Tiểu tử anh chỉ biết bắt nạt người khác!

- Oan uổng quá! Tối qua anh không có làm gì Đường Hiểu Uyển cả!

Diệp Lăng Phi vừa nghe vội vàng giải thích:

- Là cô ấy không ngủ đàng hoàng, liên quan gì đến anh chứ!

Vừa nói xong câu này mặt Đường Hiểu Uyển đã ửng đỏ lên, Đường Hiểu Uyển không muốn cho Lý Khả Hân biết. Lý Khả Hân hiểu rõ tối qua Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển ở cùng nhau, cô cũng là người từng trải, không giống như cô gái chưa từng trải qua chuyện nam nữ như trước đây nữa. Tuy Lý Khả Hân từ sớm đã biết Đường Hiểu Uyển và Diệp Lăng Phi có quan hệ nhưng khi nghe được chuyện hai người tối qua ngủ với nhau thì trong lòng Lý Khả Hân vẫn có chút không thoải mái, cô hy vọng người con gái ngủ bên cạnh Diệp Lăng Phi là mình. Có điều trong lòng Lý Khả Hân biết, Diệp Lăng Phi vốn không thuộc về cô.

- Hiểu Uyển, chúng ta nói chuyện riêng nha!

Lý Khả Hân kéo Đường Hiểu Uyển nói:

- Tối nay em đừng về nhà, đến nhà chị đi, đã lâu không nói chuyện với em rồi, hôm nay tụi mình sẽ nói trọn cả đêm!

- Khả Hân, còn anh thì sao?

Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Lý Khả Hân kéo Đường Hiểu Uyển đi, hắn vội ngăn lại nói:

- Em không định để anh đợi một mình ở đây chứ!

- Anh thích làm gì thì làm đi! Lúc nãy em đã nói xong chuyện với anh rồi, còn bây giờ em không cần anh nữa!

Lý Khả Hân cười nói.

- Anh bây giờ có thể đi làm những chuyện mà anh thích làm, ví dụ như hẹn với người đẹp chẳng hạn!

Diệp Lăng Phi thở dài nói:

- Anh nói nè Khả Hân, em làm như vậy cũng chẳng đúng gì hết, sao có thể như vậy được chứ, rõ ràng là qua cầu rút ván mà!

Diệp Lăng Phi nói xong câu này cảm thấy mình nói hớ rồi liền vội vàng thay đổi:

- Em làm như vậy không trượng nghĩa chi hết!

- Đây là bản tính của em, sao, có phải hối hận rồi không?

Lý Khả Hân nói.

- Anh chỉ nói qua loa mà thôi!

Diệp Lăng Phi lắc đầu đứng lên nói:

- Anh đi là được chứ gì!

Đường Hiểu Uyển không muốn để Diệp Lăng Phi đi nhưng cô lại không muốn biểu hiện ra, đành phải nhìn Diệp Lăng Phi rời khỏi. Lý Khả Hân thấy được cô kéo Đường Hiểu Uyển vào trong cười nói:

- Hiểu Uyển, nghe nói qua “lạt mềm buộc chặt” chưa? Em đừng có dựa theo tâm tư của Diệp Lăng Phi mà đi làm, có lúc tuy trong lòng rất thích nhưng lại biểu hiện ra không thích, như vậy Diệp Lăng Phi mới càng có hứng thú với em hơn!

Đường Hiểu Uyển nghe Lý Khả Hân nói câu này đột nhiên chớp mắt nhìn Lý Khả Hân cười nói:

- Chị Khả Hân, em hiểu rồi, có phải chị đối xử với Diệp đại ca như vậy đúng không?

......................................................................................................

Diệp Lăng Phi rời khỏi chỗ của Lý Khả Hân, hắn chạy xe thẳng đến chỗ công ty bảo hiểm Dân An, kết quả lúc đi qua một đèn xanh đèn đỏ thì nhìn thấy Vú Ngô và Thái Hạo đang đi qua đường vạch dành cho người đi bộ.

Nhìn thấy vú Ngô đi cùng Thái Hạo, Diệp Lăng Phi lại nhớ đến chuyện lần trước vú Ngô mượn tiền Bạch Tình Đình, lần đó vú Ngô là vì Thái Hạo mới mượn tiền. Diệp Lăng Phi càng cảm giác giữa vú Ngô và Thái Hạo có vấn đề, nhưng nhất thời lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Diệp Lăng Phi vừa lái xe vừa gọi điện cho Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình đã đi Bắc Kinh hai hôm nay rồi, Diệp Lăng Phi cũng không biết tình hình của Bạch Tình Đình ở Bắc Kinh thế nào cả.

Máy vừa thông Diệp Lăng Phi đã nghe thấy tiếng ồn ào bên kia vọng lại.

- Bà xã, anh nhớ em rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Bây giờ em đang rất bận, nếu có việc tối về hãy nói chuyện.

Ngữ khí của Bạch Tình Đình nghe bộ dạng có vẻ rất không vui, điều này khiến cho Diệp Lăng Phi bồn chồn trong lòng, cảm giác Bạch Tình Đình ở Bắc Kinh không được thuận lợi.

- Bà xã, có phải việc ở Bắc Kinh không được thuận lợi không?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Không phải!

Bạch Tình Đình nói.

- Hôm nay em rất bực bội, ông xã, tôi về em gọi cho anh, chúng ta hãy nói chuyện sau vậy!

- Được thôi!

Diệp Lăng Phi đáp, trong lúc Diệp Lăng Phi định cúp máy thì nhớ đến chuyện hắn nhìn thấy vú Ngô và Thái Hạo, thế là nói:

- Bà xã, à, anh quên mất, lúc nãy anh thấy vú Ngô với...!

Diệp Lăng Phi vẫn chưa nói xong thì bên Bạch Tình Đình đã cúp máy. Khi điện thoại bên đó vọng lại tiếng tút tút thì Diệp Lăng Phi sững sờ, hắn không ngờ Bạch Tình Đình sẽ ngắt máy của mình. Diệp Lăng Phi linh cảm bên Bạch Tình Đình nhất định đã xảy ra chuyện, nếu không sẽ không như vậy đâu.

Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây thì cảm thấy mình nên đến Bắc Kinh, hắn lo là Bạch Tình Đình gặp phải chuyện gì không thể giải quyết được. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây liền quay đầu xe lại chạy thẳng về biệt thự.

Diệp Lăng Phi đặt trước vé máy bay chiều hôm nay lúc năm giờ bay từ thành phố Vọng Hải đến Bắc Kinh, trước khi hắn đi chỉ báo cho Chu Hân Mính biết hắn có việc phải rời khỏi thành phố Vọng Hải hai ngày, cũng chẳng giải thích gì với Chu Hân Mính.

Hơn sáu giờ tối Diệp Lăng Phi đã đến Bắc Kinh, xuống máy bay Diệp Lăng Phi không có gọi điện cho Bạch Tình Đình. Hắn biết khách sạn Bạch Tình Đình ở nên lập tức từ sân bay quốc tế chạy đến khách sạn Châu Á mà Bạch Tình Đình đang ở.

Diệp Lăng Phi đến trước cửa phòng Bạch Tình Đình ở khách sạn Châu Á, hắn gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng của Bạch Tình Đình.

- Bà xã, là anh!

Diệp Lăng Phi đứng trước cửa phòng nói một câu.

Cửa phòng lập tức mở ra, chỉ nhìn thấy Bạch Tình Đình mặc chiếc áo tây phụ nữ màu trắng xuất hiện trước cửa. Bạch Tình Đình vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi lập tức bổ nhào vào lòng Diệp Lăng Phi, hai tay ôm chặt eo của Diệp Lăng Phi khóc nấc lên.

- Bà xã, đừng khóc, chúng ta vào phòng từ từ nói chuyện!

Diệp Lăng Phi an ủi Bạch Tình Đình, hắn thò ra tay ôm eo Bạch Tình Đình và cùng Bạch Tình Đình bước vào trong phòng.

Diệp Lăng Phi đóng cửa phòng ôm Bạch Tình Đình đến bên giường, hắn ngồi xuống, Bạch Tình Đình không có ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi mà là đặt mông ngồi lên đùi hắn, hai tay cô ôm chặt eo Diệp Lăng Phi, mặt dán chặt lên ngực Diệp Lăng Phi không ngừng khóc nức nở.

- Bà xã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?

Trong lòng Diệp Lăng Phi nảy sinh một cảm giác không tốt, hắn vội vàng an ủi nói:

- Bà xã, không phải em bị người ta bắt nạt đó chứ, không sao cả, nói cho chồng em biết, anh sẽ dạy cho mấy tên khốn đó, hừ, ngay cả bà xã của anh mà cũng dám bắt nạt, mấy tên khốn đó có phải là không muốn sống nữa không?

Bạch Tình Đình không có ngẩn mặt lên chỉ là liên tục lắc đầu không ngừng, Diệp Lăng Phi nhìn thấy không phải lại nói:

- Vậy thì bà xã đàm phán làm ăn không được rồi, không sao cả, chúng ta không sợ những cái này, cùng lắm chúng ta sẽ không làm ăn bên Bắc Kinh nữa, chúng ta có thể đi Thượng Hải, Thâm Quyết hoặc Sơn Tây, anh nghe nói có một ông chủ nào đó bên Sơn Tây rất có tiền, chúng ta qua đó tuyên truyền, đảm bảo mấy tên đó sẽ xông vào tên tuổi của thành phố Vọng Hải mà chạy đến!

Bạch Tình Đình lại lắc đầu, Diệp Lăng Phi còn định nói tiếp thì đúng lúc này Bạch Tình Đình đột nhiên ngẩng đầu lên, vành mắt cô đỏ cả lên, trên mặt còn dính nước mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, anh có yêu em không?

- Đương nhiên là yêu rồi, em là bà xã của anh mà!

- Ông xã, bây giờ em chỉ có anh thôi!

Bạch Tình Đình nói đến đây, cắn chặt môi chầm chậm nói tiếp:

- Ông xã, tối nay em sẽ trao cho anh, em muốn mãi mãi không xa rời anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK