Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi dẫn theo Hứa Tư Tư tới ủy ban thành phố gặp Điền Vi Dân. Diệp Lăng Phi không nhiều lời, bảo Hứa Tư Tư kể lại toàn bộ quá trình sự việc. Hứa Tư Tư vừa mất đi bạn trai, vành mắt đỏ bừng, nghẹn ngào kể lại đầu đuôi sự vụ. Tổ trưởng tổ điều tra do tỉnh cử xuống viện trưởng Kim nghe Hứa Tư Tư kể xong, quay sang phía Điền Vi Dân, nói:

- Bí thư Điền, tôi thấy chuyện này không được chậm trễ, thế này đi, đầu tiên bắt Tùy Trường Hồng, đồng thời tôi cũng sẽ báo cáo chuyện này lên trên tỉnh, tôi hy vọng các ông có thể phối hợp với chúng tôi!

- Chuyện này không thành vấn đề!

Điền Vi Dân thở dài, nói:

- Thật không ngờ thị trưởng Tùy lại là một người như vậy, tôi rất đau lòng. Tôi và thị trưởng Tùy vừa mới cùng làm việc, còn đang trong thời gian tìm hiểu làm quen, bây giờ lại xảy ra chuyện thế này. Tôi cảm thấy gánh nặng trên vai mình càng lúc càng nhiều đó!

- Bí thư Điền, có thể ông sẽ còn vất vả hơn đó, trong giai đoạn hiện này, cũng chỉ có thể như vậy thôi. Tôi nghĩ tỉnh sẽ nhanh chóng có ý kiến giải quyết, chúng ta cứ làm tốt công việc của mình đi đã!

Điền Vi Dân gật đầu, nói:

- Tôi biết chứ. ủy ban thành phố chúng ta sẽ toàn lực phối hợp với công tác của tổ điều tra!

Diệp Lăng Phi chẳng quan tâm đến những chuyện tiếp theo. Hắn thấy Tùy Trường Hồng sắp bị bắt, nhiệm vụ của mình cũng đã hoàn thành rồi. Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Hứa Duy, bảo Hứa Duy đến chăm sóc chị họ của mình. Tình hình bây giờ của Hứa Tư Tư thật sự không ổn, dù ai gặp phải chuyện như thế này thì cũng sẽ trở nên yếu đuối. Diệp Lăng Phi chờ đến lúc Hứa Duy và Điền Phong tới đón Hứa Tư Tư đi, sau đó Diệp Lăng Phi mới lái xe trở về nhà.

Chu Hân Mính và mẹ của cô đã chuyển đến sống trong biệt thự. Chu Hồng Sâm đã đến tỉnh thành, bên này đã không còn chuyện gì nữa, tổ điều tra cũng không hề điều tra Chu Hồng Sâm, tự nhiên Chu Hồng Sâm có thể đến tỉnh thành nhậm chức thị trưởng. Lúc Diệp Lăng Phi trở về nhà thì Bạch Tình Đình đang nói chuyện phiếm cùng Chu Hân Mính, mẹ của Chu Hân Mính thì đang ngồi trong bếp ở tầng dưới, đàm luận về vấn đề ẩm thực với Trương Vân. Tuy mẹ của Chu Hân Mính đã công tác ở trong chính phủ nhiều năm, khi còn trẻ căn bản là không nấu cơm bao giờ, nhưng từ sau khi Chu Hồng Sâm lên làm thị trưởng thành phố Vọng Hải, bà đã lui về hậu phương, chuyên tâm lo liệu việc nhà. Mà từ lúc thoái lui, bà đã bắt đầu chú ý đến vấn đề ăn uống, chú ý phối hợp dinh dưỡng, mấy năm nay cũng đã rèn luyện được tay nghề khá cao.

Từ sau khi Chu Hân Mính mang thai, mẹ của Chu Hân Mính kiên trì tự tay chuẩn bị cơm nước cho con gái, những thứ thuốc bổ cũng do chính bà pha chế. Diệp Lăng Phi từng nói là muốn đi mua một ít thuốc bổ cho Chu Hân Mính, mẹ của Chu Hân Mính lại kiên quyết không mua những thứ thuốc bổ đắt tiền bán ở bên ngoài, ở đây không phải là vấn đề giá cả mà mẹ của Chu Hân Mính cho rằng thuốc bổ tốt nhất là do chính tay mình làm ra. Mẹ của Chu Hân Mính rất lo lắng về mấy thực phẩm bán ở bên ngoài, ngay cả sữa bột Tam Lộc cũng đã xảy ra chuyện, vậy còn có chuyện gì mà không thể ra. Thời buổi bây giờ đồng tiền là trên hết, ai có tiền thì là cha mẹ, đừng nói mấy cái xưởng thủ công nhỏ, đến ngay cả một tập đoàn nổi tiếng như Tam Lộc còn có thể đang tâm hạ độc tương lai của đất nước, vậy còn có gì đáng để tin tưởng đây? Diệp Lăng Phi đi thẳng tới gian phòng của Chu Hân Mính, thấy trong phòng Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đang tán gẫu. Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên giường, nắm tay Chu Hân Mính, nói:

- Hân Mính, em có muốn đi ra ngoài tản bộ không?

Bạch Tình Đình vừa nghe vậy, lên tiếng phụ họa:

- Đúng đấy. Hân Mính, cậu hẳn là phải vận động nhiều hơn, không thể ngồi cả ngày như vậy được!

Chu Hân Mính cười nói:

- Tình Đình, không phải là mình không vận động, vừa rồi không phải là mình đã đi bộ với cậu ư, sao bây giờ lại đi bộ nữa?

Bạch Tình Đình liếc nhìn Diệp Lăng Phi, sau đó lại nhìn Chu Hân Mính, nhẹ giọng nói:

- Là anh ấy muốn đưa cậu ra ngoài đi dạo mà, cậu không thấy anh ấy ở nhà không được tự nhiên như mọi khi sao. Mẹ cậu đang ở đây, ba người chúng ta không thể thân thiết như trước đây trước mặt mẹ cậu được. Hân Mính, cậu còn không hiểu tâm ý của anh ấy sao?

Chu Hân Mính nhìn về phía Diệp Lăng Phi, trong ánh mắt nhu tình như nước, cô nhẹ nhàng nói:

- Được rồi, chúng ta đi ra ngoài đi dạo vậy, chỉ là bây giờ mình không đi xa quá được, chỉ đi bộ trong hoa viên biệt thự thôi, thế nào?

- Vậy cũng được, đi bộ trong hoa viên là được rồi!

Diệp Lăng Phi tán thành.

Diệp Lăng Phi lấy một chiếc áo khoác khoác lên người Chu Hân Mính, hắn dìu Chu Hân Mính ra khỏi gian phòng. Bạch Tình Đình vốn định khoác tay Diệp Lăng Phi cùng nhau đi xuống, nhưng nghĩ tới việc mẹ của Chu Hân Mính còn đang ở đây, cô không làm như vậy nữa, chỉ đi phía sau Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính. Bọn họ đi xuống tầng một, mẹ của Chu Hân Mính nghe thấy tiếng bước chân, nhoài người ra từ trong bếp.

- Hân Mính, cẩn thận một chút, bên ngoài gió to lắm!

Mẹ của Chu Hân Mính dặn dò,

- Tiểu Diệp, con trông nom Hân Mính nhé, đừng làm con bé mệt đấy!

- Nhạc mẫu đại nhân, người cứ yên tâm đi, con sẽ chăm lo thật tốt cho Hân Mính, tuyệt đối sẽ không để Hân Mính mệt đâu!

Diệp Lăng Phi cười nói.

Chu Hân Mính cũng nói:

- Mẹ à, mẹ không cần lo lắng cho con đâu!

Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi đi ra ngoài biệt thự. Bạch Tình Đình đuổi theo, khoác tay Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình kẹp Diệp Lăng Phi vào giữa. Diệp Lăng Phi vòng tay ôm eo hai người, đi về phía hậu hoa viên. Bây giờ đã là tháng ba, vạn vật đã khôi phục sức sống, thêm nấy ngày nữa là có thể nhìn thấy màu xanh của cây cỏ. Càng chán ghét mùa đông héo úa hoang tàn, càng khát vọng sức sống của mùa xuân, đó là kỳ vọng đối với những sinh mệnh. Diệp Lăng Phi đi rất chậm, hắn phải chú ý đến Chu Hân Mính, thân thể Chu Hân Mính bây giờ không thích hợp để đi nhanh.

- Hân Mính, em còn nhớ Tùy Trường Hồng không?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Tùy Trường Hồng ư?

Chu Hân Mính hơi sửng sốt, nghi hoặc nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Ông xã, anh hỏi cái này để làm gì, sao em lại không nhớ thị trưởng Tùy chứ?

- Sở dĩ anh nhắc tới Tùy Trường Hồng là bởi vì anh có chuyện muốn nói với em!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa quay sang phía Bạch Tình Đình, nói.

- Đương nhiên là cả Tình Đình nữa!

- Chuyện gì vậy anh?

Bạch Tình Đình trong lòng có chút hiếu kỳ, cô đeo đôi găng tay màu trắng, đang xoa xoa tay vào nhau cho đỡ lạnh. Diệp Lăng Phi ôm hai người đi tới đình nghỉ ngơi ở trong hậu hoa viên, nơi này cũng có mấy cái ghế. Diệp Lăng Phi ngồi xuống, dang hai chân ra, để Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ngồi lên trên đùi hắn. Diệp Lăng Phi ôm hai người, nói:

- Tùy Trường Hồng có lẽ sẽ phải vào tù đấy!

- Vào tù ư?

Diệp Lăng Phi nói câu này khiến cho Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đều sửng sốt, hai cô không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Lăng Phi, muốn biết rốt cuộc đây là chuyện gì. Diệp Lăng Phi cũng không giấu diếm, kể lại từ đầu chí cuối những chuyện đã xảy ra hôm nay cho Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình nghe. Sau khi hai cô nghe xong. Chu Hân Mính lặng im không nói. Bạch Tình Đình thì kêu lên:

- Đáng đời, ai bảo hắn ta xấu xa như vậy!

- Cái đấy gọi là báo ứng!

Diệp Lăng Phi nói.

- Không thể phủ nhận, anh đã đặt một cái bẫy cho Tùy Trường Hồng để Tùy Trường Hồng tự chui vào, nhưng anh thật sự không ngờ Hứa Tư Tư lại là một nhân vật trong hành động lần này, do đó khiến cho Tùy Trường Hồng bí quá hóa liều. Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, anh thấy cô bé Hứa Tư Tư này cũng không thể ở lại thành phố Vọng Hải được nữa, xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ cô ấy sẽ rời khỏi thành phố Vọng Hải!

Chu Hân Mính ôn nhu nói:

- Bạn trai của cô ấy đã chết ở đây, ta em tin rằng nơi này là một mảnh đất thương tâm với Hứa Tư Tư. Hứa Tư Tư sẽ không ở lại chỗ này đâu!

- Tiểu cô nương Hứa Tư Tư này cũng thật đáng thương!

Bạch Tình Đình nói.

- Tuy em không thân với cô ấy lắm, nhưng ít ra cũng đã gặp nhau hai lần, cảm giác thấy cô bé này cũng không tệ, thật không ngờ lại xảy ra cơ sự thế này, ông xã, hôm nay anh đã làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân, không biết trong lòng anh có cảm tưởng gì?

- Anh có cảm tưởng gì á?

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình hỏi mình như vậy, ban đầu là sửng sốt rồi lập tức cười nói:

- Bà xã đại nhân, không phải em đang ghen đó chứ, lẽ nào em cho rằng anh sẽ có gì đó với cô nàng Hứa Tư Tư sao?

- Cái này thì còn chưa biết được!

Bạch Tình Đình chu miệng ra, nói:

- Cô Hứa Tư Tư đó vừa mất đi bạn trai, trong lòng nhất định rất cô đơn trống trải. Huống chi ông xã anh còn cứu mạng cô ấy, vạn nhất cô ấy đến lấy thân báo đáp thì làm sao bây giờ?

Bạch Tình Đình vừa nói xong câu này, đột nhiên kêu “a” một tiếng vì cảm thấy mông mình bị bị Diệp Lăng Phi bóp mạnh một cái. Bạch Tình Đình gắt giọng:

- Ông xã, không phải là anh bị em nói trúng tim đen nên mới trả thù không vậy?

- Anh bị em nói trúng tim đen gì chứ, em đừng nghĩ linh tinh nữa!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh chẳng có tí cảm giác gì với cô nàng Hứa Tư Tư kia cả, em xem Hứa Tư Tư, muốn mông không có mông, muốn ngực không có ngực, có cái gì đẹp đâu. Anh vẫn thích bà xã của anh, da thịt em mềm mịn như nước, hơn nữa mông em cũng rất đẹp, nhất là khi dạng hai chân!

Diệp Lăng Phi nói một cách rất thẳng thắn và trắng trợn, không chỉ Bạch Tình Đình, ngay cả Chu Hân Mính cũng không chịu nổi. Chu Hân Mính ho khan một tiếng, nói:

- Ông xã, em nghĩ em nên về trước thì hơn, anh cứ từ từ trò chuyện với Tình Đình đi, dù sao thì ở đây không có chuyện của em, em quay về biệt thự thì hơn!

- Hân Mính, sao cậu có thể đi được, rõ ràng là anh ấy đang bắt nạt mình, sao cậu có thể không giúp mình chứ!

Bạch Tình Đình gắt giọng.

- Mình biết ngay là anh ta lại nói như vậy, suốt ngày anh ta chỉ muốn làm chuyện này thôi!

- Bà xã đại nhân, có câu nói rất hay, đàn ông không háo sắc chỉ do có bệnh!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa hôn lên môi Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, hắn cười đắc ý, nói:

- Cái chuyện trái ôm phải ấp thường nói cũng chỉ đến mức này mà thôi!

Trong lúc Diệp Lăng Phi đang rất đắc ý. Trương Vân cầm điện thoại di động đi về phía này. Trương Vân nhìn thấy xa xa trong chỗ nghĩ ngơi tại hậu hoa viên. Diệp Lăng Phi đang ôm Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, cô không đi tới mà đứng từ xa hô:

- Diệp tiên sinh, ngài có điện thoại!

Nghe thấy Trương Vân gọi, Diệp Lăng Phi buông Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình ra, ý bảo hai cô đứng dậy. Bởi vì điện thoại di động có phóng xạ, ảnh hưởng không tốt tới phụ nữ có thai, vì thế nên Diệp Lăng Phi không cầm điện thoại di động theo. Diệp Lăng Phi nghe thấy chuông di động vang lên, hắn nhận lấy điện thoại từ tay Trương Vân, vừa nhìn thì thấy là do Điền Vi Dân gọi tới, Điền Vi Dân đã gọi điện thoại mấy lần, thế nên di dộng của mình đổ chuông quá lâu. Trương Vân mới mang nó tới đây, Diệp Lăng Phi ý bảo Trương Vân quay về trước, hắn thì bắt máy, nói:

- Bí thư Điền, có chuyện gì vậy?

- Tiểu Diệp, tôi muốn nói với cậu một việc!

Điền Vi Dân nói.

- Tùy Trường Hồng chết rồi!

- Cái gì?

Diệp Lăng Phi không có nghe rõ, hỏi:

- Bí thư Điền, ông vừa nói gì cơ?

- Tùy Trường Hồng đã chết rồi!

Điền Vi Dân lặp lại một lần nữa.

Diệp Lăng Phi cầm điện thoại di động, nói:

- Tay Tùy Trường Hồng đó sao lại có dũng khí để chết nhỉ, tôi còn cho rằng hắn ta sẽ khai báo thành khẩn chứ!

- Tiểu Diệp, nói đúng ra là Tùy Trường Hồng muốn chạy trốn thì mới gặp tai nạn giao thông!

Điền Vi Dân nói.

- Lúc đó hắn ta lái xe muốn chạy trốn, xe cảnh sát đuổi theo phía sau, xe của Tùy Trường Hồng va phải một chiếc xe tải chạy quá tốc độ, lúc đó Tùy Trường Hồng đã chết rồi!

- Tay Tùy Trường Hồng đó quả là quá xui xẻo!

Diệp Lăng Phi nghe tin Tùy Trường Hồng đã chết, cười nói:

- Bí thư Điền, tôi nghĩ lần này ông phải yêu cầu bên cảnh sát giao thông tặng thưởng cái anh tài xế chạy quá tốc độ đó, dù sao thì anh ta cũng đã giúp ông diệt trừ một mối họa lớn trong lòng mà!

Diệp Lăng Phi chẳng qua cũng chỉ muốn nói vui với Điền Vi Dân một phen mà thôi, Điền Vi Dân đương nhiên cũng nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi mang theo tính hài hước là chủ yếu, ông ta nhẹ nhàng nói:

- Tiểu Diệp. Sở dĩ tôi gọi điện thoại báo cho cậu biết là muốn nói với cậu, kế hoạch của cậu đã thành công rồi, hết thảy đều là công lao của cậu!

- Bí thư Điền, ông ngàn vạn lần đừng nói như vậy!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Tôi thực sự không làm cái gì, muốn nói là công lao của ai, tôi thấy trong này hơn phân nửa là công của bí thư Điền đó, nếu như không có ông, cái kế hoạch này sẽ không thuận lợi như vậy, còn lại tôi nghĩ đó là công của bí thư Chu, nếu như không phải khi bí thư Chu đảm nhiệm chức bí thư thị ủy thành phố Vọng Hải đã gây cho Tùy Trường Hồng sức ép lớn như vậy, như vậy thì Tùy Trường Hồng cũng sẽ không sốt ruột muốn kéo ông xuống, cũng sẽ không làm ra nhiều trò hề như vậy. Nói thế nào đi nữa, Tùy Trường Hồng cũng đã xong đời rồi, tôi nghĩ bước tiếp theo hẳn là chọn thị trưởng kế nhiệm nhỉ!

- Chuyện này thì lại không gấp gáp!

Điền Vi Dân nói.

- Tuyển thị trưởng mới cũng cần khảo sát một chút, chính là một vài phó thị trưởng, cần phải kiểm tra cho tốt!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bí thư Điền, tôi thấy quyền lực của ông càng lúc càng chí cao vô thượng rồi!

Điền Vi Dân cười nói:

- Tiểu Diệp, cậu không thể nói như vậy, chúng tôi đều là vì nhân dân phục vụ, tất cả mọi người làm việc vì sự phát triển của thành phố Vọng Hải!

Diệp Lăng Phi nghe Điền Vi Dân nói như vậy, trong lòng cũng buồn cười, nghĩ thầm cái khẩu hiệu vì nhân dân phục vụ thì hô rất to, rất vang đó, nhưng Điền Vi Dân thực sự là vì nhân dân phục vụ sao? Diệp Lăng Phi cũng không thể bật cười thành tiếng, có một số việc không cần nói ra, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Bây giờ Điền Vi Dân cũng đã biết thế lực của mình rồi, thành phố Vọng Hải này vẫn còn là địa bàn của mình. Diệp Lăng Phi nói:

- Bí thư Điền, chúng ta giữ liên lạc nhé, nếu như ông có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, tôi đương nhiên sẽ cố hết sức mà thực hiện!

- Tiểu Diệp, tôi thật sự có chuyện muốn nhờ cậu giúp!

Điền Vi Dân nói.

- Vậy à, ông nói thử xem, để tôi xem tôi có giúp gì được không đây?

Diệp Lăng Phi nói.

- Tiểu Diệp, chính là chuyện nhà ở giá ưu đãi!

Điền Vi Dân nói.

- Tôi biết bởi vì trên tỉnh cử tổ điều tra xuống đây điều tra hạng mục nhà ở cho người thu nhập thấp khiến cậu rất tức giận, nhưng hạng mục đó vẫn phải tiến hành chứ, nếu không thì bí thư thị ủy như tôi cũng rất khó xử. Tiểu Diệp, cậu xem có thể giúp tôi chuyện này không?

Nghe Điền Vi Dân nói như vậy, Diệp Lăng Phi cảm giác đây là là Chu Hồng Sâm. Trước kia, Chu Hồng Sâm đã từng nói như vậy với Diệp Lăng Phi, đây là đang thỉnh cầu Diệp Lăng Phi giúp một tay. Diệp Lăng Phi đồng ý một cách sảng khoái:

- Bí thư Điền, xem ông nói kìa, giữa hai chúng ta mà phải khách khí như vậy sao. Không phải chỉ là mấy tòa nhà thôi à, nếu tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ chúng tôi đã bằng lòng rồi, vậy thì chuyện nhà ở sẽ xong, ông cứ yên tâm đi, tôi sẽ toàn lực ủng hộ ông làm bí thư thị ủy!

- Ừ, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy đi!

Điền Vi Dân cười nói.

- Có gì chúng ta liên lạc qua điện thoại!

- Được!

Diệp Lăng Phi đáp.

Diệp Lăng Phi dập máy, nhấn phím khóa máy, tắt di động đi, sau đó mới trở lại bên người Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi nói với Bạch Tình Đình:

- Tình Đình, ngày mai lúc em đến tập đoàn thì thu xếp người tiếp tục thi công hạng mục nhà ở giá rẻ, vừa nãy anh đã đáp ứng Điền Vi Dân rồi, sẽ hoàn thành hạng mục nhà ở giá ưu đãi đó!

- Ông xã, sẽ không có chuyện vài ngày lại có người đến điều tra tập đoàn chúng ta chứ!

Bạch Tình Đình hiển nhiên rất bất mãn với việc tổ điều tra của tỉnh ủy đến điều tra tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, lầu bầu:

- Tập đoàn chúng ta chẳng kiếm được tiền từ cái hạng mục đó, phải nói cái hạng mục này là hạng mục tốn tiền mới đúng, chính quyền thành phố nói sẽ có chính sách ưu đãi cho tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ gì gì đó, nhưng mà tập đoàn chúng ta lại không đầu tư xây dựng những công trình dân dụng, mấy cái chính sách đó đối với tập đoàn chúng ta mà nói thì cũng chẳng có ích gì cả. Nếu như ưu đãi về thuế thì còn được, nhưng thuế cũng không ưu đãi, đây là cái gì, nghĩ tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ chúng ta coi tiền như rác sao?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tình Đình, không cần phải tiếp tục so đo việc này nữa, tập đoàn chúng ta không thiếu mấy đồng lẻ ấy!

Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nói:

- Tình Đình, em có muốn làm ăn thật kiêu ngạo không?

- Làm ăn thật kiêu ngạo ư? Làm như thế nào?

Bạch Tình Đình hỏi.

- Tham dự càng nhiều các hạng mục đầu tư của chính phủ đi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Chuyện của tập đoàn IPA đã mở lối cho anh, công trình dân dụng liên quan đến việc lớn dân sinh, anh đã nói qua với em rồi, anh có một lượng tiền nhàn rỗi vẫn để ở bên kia, nếu như chúng ta tham dự thật nhiều vào các công trình dân dụng, em bảo có được không?

- Chuyện đó em không có ý kiến!

Bạch Tình Đình nói.

- Chỉ là em thấy không hiểu, ông xã, sao anh lại đột nhiên thay đổi chủ ý, em nhớ là trước đây anh lại muốn tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ chúng ta thu hẹp nghiệp vụ lại, sao bây giờ lại muốn chúng ta mở rộng sản nghiệp thế?

- Một người ở những lúc khác nhau sẽ có suy nghĩ khác!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Trước đây sở dĩ anh không nghĩ đến việc này, đó là bởi vì hoàn cảnh lúc đó không cho phép anh thực hiện, nhưng tình huống bây giờ không giống như trước nữa. Tùy Trường Hồng đã chết rồi, mà thị trưởng tân nhiệm nhất định sẽ nghe lời Điền Vi Dân, anh chính là muốn nhân cơ hội này không chế toàn bộ thành phố Vọng Hải, nếu không, một khi Điền Vi Dân cũng rời khỏi thành phố Vọng Hải, thay bằng một bí thư thị ủy khác, vạn nhất hắn ta bất mãn với anh thì sao?

- Ông xã, anh nói cái gì. Tùy Trường Hồng đã chết rồi ư?

Bạch Tình Đình sửng sốt, cô cho là mình nghe lầm.

Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:

- Tùy Trường Hồng đã chết rồi, là vì tai nạn giao thông, đương nhiên đây là Điền Vi Dân nói cho anh biết thôi, rốt cuộc sự tình như thế nào thì ai biết được. Chuyện sống chết của Tùy Trường Hồng chẳng liên quan gì đến anh cả, anh chỉ cần biết bây giờ ở thành phố Vọng Hải không có ai uy hiếp đến anh nữa, như vậy là đủ rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK