- Điều này không hay lắm đâu, tâm trạng của anh ấy cũng không tốt lắm đâu!
- Khả Hân, anh chỉ là muốn xem Lưu Hải thế nào mà! Đó chỉ là sự quan tâm của anh đối với anh ấy thôi!
- Cái này......để em gọi xem trước nhé. Em chỉ sợ anh ấy giận thôi!
Lý Khả Hân nói
- Ừ, em gọi đi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Khả Hân, không phải em đã nói là bác sĩ trị bệnh cho Lưu Hải rất giỏi sao, chẳng nhẽ em không hỏi ông ấy về bệnh tình Lưu Hải à?
Lý Khả Hân nói:
- Em rất bận nên không có thời gian!
- Khả Hân, chuyện quan trọng vậy mà sao em lại quên chứ. Em có số điện thoại của ông bác sĩ đó không, đưa đây anh hỏi thử!
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh có quen nhiều bác sĩ, nếu ông ấy không chữa được thì anh sẽ tìm người khác. Lưu Hải vẫn luôn là bóng hình mà em không thể xóa nhòa được, anh không muốn thấy em như vậy nên mới giúp em!
Lý Khả Hân khi nghe Diệp Lăng Phi giãi bày thì rất cảm động. Cô cho hắn số điện thoại của bác sĩ, khi sắp cúp máy cô còn hôn vào chiếc điện thoại một cái. Diệp Lăng Phi gọi điện thoại và nói chuyện với bác sĩ. Qua giọng điệu của bác sĩ hắn cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào. Diệp Lăng Phi còn cân nhắc, sau khi nghe điện thoại hắn cũng không vội tìm Lưu Hải để làm cho rõ. Trong lòng hắn biết chắc nếu bây giờ đi tìm anh ta thì chỉ hỏng việc mà thôi.
Sắp đến bữa tối. Bạch Tình Đình mới tỉnh lại. Khi tỉnh lại thì cô cảm thấy đau đầu, cô lấy tay xoa xoa thái dương, cau mày và cảm thấy mùi trên cơ thể mình rất khó chịu.
- Ông xã!
Bạch Tình Đình nũng nịu, nhưng không nghe Diệp Lăng Phi đáp lời. Bạch Tình Đình bước xuống giường. Vừa bước xuống giường thì cửa phòng mở ra. Diệp Lăng Phi ở bên ngoài bước vào.
- Tình Đình, em tỉnh rồi à?
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh vừa định gọi em dậy chuẩn bị ăn tối đấy!
- Ông xã à, sao anh không ngủ cùng với em?
Bạch Tình Đình duỗi chân ngồi bên mép giường, trách móc:
- Người ta vừa thức dậy thì đã không thấy anh rồi, anh có biết em buồn lắm không?
- Tình Đình, anh vừa đi tắm mà, người hôi chết đi được nè!
Diệp Lăng Phi ngồi cạnh giường, ôm ngang eo Bạch Tình Đình và nói:
- Tình Đình, em cũng tắm tí đi, tắm xong xuống dưới chuẩn bị ăn cơm nhé em!
- Em không ăn đâu! Em không đói!
Bạch Tình Đình xua tay:
- Bây giờ em đi tắm, tắm xong em muốn nằm một lát, em nhức đầu quá!
- Tất nhiên nhức đầu rồi, em còn không biết em đã uống bao nhiêu rượu mà, em chỉ biết uống rượu thôi, mà không biết làm vậy không tốt cho sức khỏe tí nào!
Diệp Lăng Phi nói.
- Còn không phải là vì ông xã em à?
Bạch Tình Đình trách móc, liếc Diệp Lăng Phi một cái rồi bước xuống giường.
Khi Bạch Tình mới bước ra khỏi phòng thì điện thoại Diệp Lăng Phi reo lên. Diệp Lăng Phi vừa thấy số của Lý Khả Hân liền bắt máy. Lý Khả Hân nói:
- Diệp Lăng Phi, anh Hải muốn gặp anh đấy!
- Em nói Lưu Hải muốn gặp anh à?
Diệp Lăng Phi hơi ngạc nhiên, liền hỏi:
- Khả Hân, em không đùa chứ? Lưu Hải sao mà muốn gặp anh được?
- Diệp Lăng Phi, không phải anh muốn gặp anh Hải à, khi em gọi điện cho anh ấy thì anh ấy nói muốn gặp anh sớm, anh ấy còn nói muốn mai em với anh đến nhà anh ấy ăn cơm nữa đấy!
Lý Khả Hân nói:
- Anh Đại Hải có nói muốn đích thân nấu nướng, em không cho, đến lúc đó, em đến nấu, anh và anh ấy chỉ cần ăn là được rồi!
- Khả Hân, em nói Lưu Hải mời chúng ta ăn cơm á?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Sao vậy? Lý Khả Hân nói
- Sao em thấy có vẻ như anh không thích à?
- Làm gì có chuyện đó, anh chỉ đang định hỏi đó là bữa trưa hay bữa tối thôi!
- Đương nhiên là bữa trưa rồi!
Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nói xong mới nhớ ra đúng là mình chưa nói với hắn là ăn trưa hay ăn tối, cô nói:
- Anh nhớ nhé, trưa mai đến nhà anh Hải em ăn cơm nhé, nếu anh không biết chỗ thì buổi sáng anh đến quán bar vậy, tụi em sẽ đến!
- Nhà anh Hải ở bên cạnh nhà cũ của em đó, chẳng lẽ đến nhà cũ của em ở đâu anh cũng không nhớ à? Lý Khả Hân nói.
Diệp Lăng Phi cười:
- Khả Hân, em đang trách anh đó à, anh lâu rồi đâu có đến nhà em đâu, anh làm sao nhớ nổi chứ!
- Thôi, em không muốn tranh luận với anh nữa, anh luôn có lý mà, em nói không lại anh đâu!
Lý Khả Hân nói:
- Quyết định vậy anh nhé, sáng mai 10 giờ gặp ở quán bar, đừng quên nhé!
- Ừ, vậy mai gặp!
Diệp Lăng Phi trả lời.
Diệp Lăng Phi tắt điện thoại rồi nhíu mày. Phản ứng của Lưu Hải ngoài dự liệu của hắn. Diệp Lăng Phi nghĩ không ra tại sao Lưu Hải lại có thể nhiệt tình như vậy còn mời hắn và Lý Khả Hân ăn cơm. Lưu Hải mời Lý Khả Hân thì còn nghe được, nhưng mời hắn thì rõ ràng là không bình thường chút nào.
Diệp Lăng Phi cảm thấy chuyện này có vấn đề. Nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được. Trong đầu hắn luôn nghĩ đến chuyện này nhưng chỉ không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Ăn tối xong, Diệp Lăng Phi chỉ nói chuyện phiếm với Chu Hân Mính và mẹ cô ở phòng khách lầu dưới rồi về phòng. Bạch Tình Đình đã nằm thoải mái ở trên giường từ lúc nào, đôi chân trắng như tuyết duỗi thẳng trước mắt hắn, với chiếc áo ngủ rất mỏng manh cũng đã khiến người ta bị mê hoặc. Diệp Lăng Phi lên giường, kéo Bạch Tình Đình vào lòng, dùng hai tay mở thắt lưng áo ngủ của vợ ra. Diệp Lăng Phi vuốt ve bộ ngực căng tròn của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, đôi môi nhỏ nhắn hé mở:
- Ông xã, đừng làm ồn, người ta đang xem TV mà, ừm, đây là một chương trình rất thú vị đấy anh!
Diệp Lăng Phi không có tâm trạng xem ti vi, hắn hôn Bạch Tình Đình và hỏi một cách ấm áp:
- Bà xã, em không ăn cơm tối, em không đói à?
- Em không đói chút nào! Có lẽ lúc trưa uống nhiều rượu quá nên giờ đầu em vẫn còn hơi đau đây này!
- Nào, để anh mát xa cho bà xã nhé!
Diệp Lăng Phi vừa nói hai tay đặt ở huyệt thái dương của Bạch Tình Đình, rồi nhẹ nhàng xoa bóp. Vừa lúc đó thì bỗng nhiên, chiếc điện thoại của hắn đặt ở đầu giường reo lên. Hắn chưa kịp giơ tay ra lấy thì ngay tức khắc chiếc điện thoại đã nằm trong tay Bạch Tình Đình rồi.
- Ông xã, để em xem thử là cô tình nhân nào gọi cho anh đây?
Bạch Tình Đình nói và liếc nhìn điện thoại rồi lập tức đưa cho hắn và nói:
- Ông xã, là tên Dã Thú đó gọi cho anh đấy!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì nhấc máy và nói:
- Dã Thú, có chuyện gì vậy?
- Lão đại, việc anh giao cho em làm lúc chiều em đã điều tra rồi!
Dã Thú nói.
- Vừa nãy, em đã cho người theo dõi tên đó, tên Lưu Hải đó buổi tối thì đi ra ngoài, hắn đi dạo một vòng qua hiệu thuốc rồi quay về, không biết hắn ra hiệu thuốc làm cái gì nữa!
Diệp Lăng Phi khi nghe Dã Thú nói, hắn cảm thấy khá bất ngờ. Dã Thú gọi cuộc điện thoại này thật là đúng lúc, bằng không thì Diệp Lăng Phi cũng nghĩ không ra vì sao Lưu Hải lại đột nhiên mời mình ăn cơm. Diệp Lăng Phi nói:
- Dã Thú, làm tốt lắm, hôm nào anh khao một chầu nhé!
Sau khi nghe hắn nói câu đó. Bạch Tình Đình liền xoay người lại, nhìn Diệp Lăng Phi ngạc nhiên:
- Ông xã, anh đang làm gì vậy?
- À, không có gì, không có gì, anh hay khích lệ Dã Thú như vậy đó mà, bà xã, em xem ti vi đi!
Khi Bạch Tình Đình xem ti vi, hắn cầm điện thoại di động nói với Dã Thú:
- Dã Thú, có chuyện gì thì nói anh biết liền nhé!
- Dạ em biết rồi, lão đại!
Dã Thú nói thêm:
- Lão đại, em nói anh nghe một chuyện, cái tên Dã Lang kia đang chơi bời ở Hồng Kông đó anh, em điện thoại cho hắn, hắn nói mấy ngày nữa mới về em đoán hắn chắc đêm nào cũng ngủ với cô em cảnh sát đó đây!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Gặp được một người hắn yêu thực sự, đối với hắn là rất khó, anh thấy cô Lương Ngọc đó cũng tốt lắm, nếu hắn định sống ở Hồng Kông luôn thì cũng được thôi, chỉ cần Dã Lang có một mái ấm hạnh phúc là được rồi!
Diệp Lăng Phi dập máy và ôm Bạch Tình Đình từ phía sau, hôn lên cổ cô. Bạch Tình Đình nghiêng mặt nũng nịu nói:
- Ông xã, rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao em nghe anh có nói về Dã Lang nữa?
- Không có gì đâu, anh chỉ nói Dã Lang ở Hồng Kông đang rất hạnh phúc với cô cảnh sát Lương Ngọc đó, không có gì khác mà em. Ừm, bà xã, chúng ta ngủ thôi, em không buồn ngủ à?
- Em xem xong chương trình này đã!
Bạch Tình Đình nũng nịu nói:
- Chương trình này hay lắm, em muốn xem xong rồi mới ngủ!
- Vậy được rồi, anh vừa ôm bà xã vừa xem nhé, xem xong chúng ta ngủ nhé em!
Diệp Lăng Phi nói......
Sáng sớm Diệp Lăng Phi đã chạy bộ cùng với Laura và Ann. Diệp Lăng Phi từng nói muốn tập luyện cho hai cô bé, hắn không mềm lòng, để hai cô bé chạy khoảng chừng năm nghìn mét, mới cho hai cô về. Diệp Lăng Phi cũng đổ nhiều mồ hôi, hắn về tắm và thay quần áo. Hôm nay hắn có việc, nên đi với Bạch Tình Đình ra đến cổng biệt thự.
Diệp Lăng Phi vốn định nói với Bạch Tình Đình về việc sáp nhập tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ và tập đoàn Tân Á nhưng không hiểu vì sao hắn không nói ra được. Diệp Lăng Phi lo lắng dù Bạch Tình Đình có đồng ý thì Bạch Cảnh Sùng cũng sẽ không đồng ý. Xem ra còn khá nhiều vấn đề trong chuyện này. Diệp Lăng Phi chỉ có thể tạm thời để trong lòng, trước tiên phải giải quyết chuyện Lý Khả Hân đã. Diệp Lăng Phi đến trước cửa quán bar thì đã thấy xe của Lý Khả Hân đậu ở đó rồi. Diệp Lăng Phi xuống xe, đi vào bên trong quán.
Bên trong chỉ có một mình Lý Khả Hân. Lý Khả Hân bật đèn lên, và ngồi trước quầy bar, trong tay cầm một ly rượu màu hồng và mân mê trên miệng.
- Khả Hân! sao em đến đây uống rượu, lẽ nào em nghiện thứ này rồi à?
Diệp Lăng Phi cùng Lý Khả Hân ngồi xuống, tay phải đặt lên mông Lý Khả Hân. Lý Khả Hân nghiêng mặt nói:
- Sao rồi, đêm qua ngủ với vợ không thỏa mãn à, giờ lại muốn em à?
Những lời Lý Khả Hân nói khiến Diệp Lăng Phi không nhịn được cười, tay phải của hắn lại đặt lên mông Lý Khả Hân chặt hơn và hôn cô nàng một cái rồi nói:
- Khả Hân, em càng ngày càng nói chuyện tự phụ vậy à? Có phải những người phụ nữ thành công đều nói như vậy không?
- Anh nói thật đấy à?
Lý Khả Hân cầm ly rượu uống một ngụm sau đó ngồi vào lòng hắn, cố ý ngúng nguẩy mông mình và nói:
- Anh biết mẹ đã nói em thế nào không?
- Mẹ em nói sao?
Diệp Lăng Phi một tay ôm Lý Khả Hân, tay kia cầm lấy ly rượu của cô đưa lên miệng mình. Lý Khả Hân nói:
- Mẹ nói em dạo này mập lên, nên ngày ngày giúp em giảm cân, sợ rằng em không lấy chồng nổi. Nhưng em biết, đó không phải là mập mà là trở nên đầy đặn, cái đó không phải là do anh cả à? Mẹ muốn khi em còn là thiếu nữ thì em không phải mập như bây giờ, đều là do anh hại em, anh là một tên khốn nạn, sau khi em làm thỏa mãn cơn dục vọng của anh xong thì anh chỉ biết vỗ mông bỏ đi. Anh bảo em không trách anh thì trách ai đây hả?
Diệp Lăng Phi cảm giác phần dưới cơ thể mình đang hưng phấn. Lý Khả Hân tiếp tục ngúng nguẩy mông, như trêu đùa hắn. Diệp Lăng Phi bị Lý Khả Hân khiêu khích. Hắn dùng hai tay cởi nút áo của Lý Khả Hân, rồi vứt áo cô xuống dưới, rồi chính hai tay mình cởi bỏ luôn áo ngực của cô. Hai tay Diệp Lăng Phi nắm lấy bầu ngực căng tròn của Lý Khả Hân và nói rằng:
- Vậy thì em cứ trách anh đi, anh nhận hết, bây giờ anh chỉ muốn em, em có đồng ý không?
Lý Khả Hân khẽ thở dài, nói rằng:
- Em là một người phụ nữ nhu nhược, trước mặt một kẻ dã thú như anh, em không thể nào chống cự được, đặc biệt là bàn tay mạnh mẽ của anh!
Lý Khả Hân nói đến đây, bỗng nhiên hai tay cô ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi và nói
- Em đồng ý!
Lý Khả Hân chủ động hôn Diệp Lăng Phi một cách cuồng nhiệt, sau khi hai người ôm hôn nồng nhiệt. Diệp Lăng Phi buông Lý Khả Hân ra, cởi bỏ quần cô, kể cả nội y màu trắng bên trong, rồi đặt Lý Khả Hân lên trên quầy bar và mân mê cặp mông cô nàng. Diệp Lăng Phi hôn từ phía sau người cô, tiếng rên rỉ mê hồn phát ra từ trong miệng cô. Diệp Lăng Phi lúc này dùng hai tay nắm mông cô, và đánh một cái.
- Ai da!
Lý Khả Hân kêu lên một tiếng, tiếng kêu đó ngày càng to lên. Khi cô ngừng kêu thì hắn cũng dừng lại. Lý Khả Hân vẫn ôm lấy Diệp Lăng Phi, không chịu buông. Người phụ nữ này một khi bị đàn ông chiếm hữu thì trở nên dâm tục, lúc này Lý Khả Hân giống như vậy, cô mặc kệ nơi này là quán bar hay gì đi nữa thì cũng chả thèm quan tâm ** thân thể cô quấn lấy Diệp Lăng Phi, không chịu buông. Mãi cho đến khi điện thoại Lý Khả Hân reo lên, tâm trí cô bây giờ mới bình thường trở lại. Lý Khả Hân kêu lên “Ai da” một tiếng, rồi liếc nhìn Diệp Lăng Phi và gắt lên:
- Đều do anh cái tên vô lại này, anh làm em quên mất việc chính rồi, tiêu rồi, tiêu rồi, chắc anh Hải sốt ruột lắm nên mới gọi điện thoại đấy!
Lý Khả Hân đoán không có sai, quả nhiên là Lưu Hải gọi. Lý Khả Hân nghe điện thoại vội nói:
- Anh Hải, em đang đi đây, ừm, ừm, em biết, không cần mua thức ăn à? Hả, anh Hải, anh nấu hết rồi à, đợi em một lát, em lập tức cùng Diệp Lăng Phi đến đây, ừm, em đang đi đây!
Lý Khả Hân tắt điện thoại, lẩm bẩm:
- Đều do anh cả đấy, cái tên khốn này, làm em quên hết, mau mặc quần áo vào, chúng ta phải đến nhà anh ấy ăn cơm đấy, anh ấy nấu rồi, chỉ đợi chúng ta đến thôi!
Lý Khả Hân vội vàng mặc quần áo vào. Diệp Lăng Phi thì lại không vội cũng không lo lắng gì, chậm rãi mặc quần áo, hắn vừa mặc quần vừa mồi thuốc hút, tỏ ra rất thong thả. Cuộc điện thoại lúc nãy của Lưu Hải càng chứng minh cho những suy đoán của hắn là đúng, lần này đến nhà Lưu Hải ăn cơm, có thể nói là khó nuốt trôi rồi, hắn đoán Lưu Hải chắc chắn đang có một âm mưu nhằm vào mình.