Diệp Lăng Phi cũng sửng sốt, thầm nghĩ: "Sao cắn mình rồi tự nàng lại kêu lên thế?" Nhưng lập tức Diệp Lăng Phi hiểu ra ngay, đó là bởi vì trên cánh tay trái của hắn có buộc thanh chủy thủ. Đây vốn là định dùng để phòng thân, nhưng không ngờ là Bạch Tình Đình lại cắn thật, cho nên cắn ngay phải thanh chủy thủ
Diệp Lăng Phi vội vàng xem xét răng nanh cho Bạch Tình Đình, sau khi thấy là không có vẩn đề gì mới thở phào.
- Cái gì mà cứng thế? Cho em xem xem nào!
Bạch Tình Đình nói rồi kéo tay áo của Diệp Lăng Phi lên, đã thấy trên cánh tay Diệp Lãng Phi cột một thanh tiểu đao xinh đẹp.
- A, đây là cái gì?
Bạch Tinh Đình định nhổ cái thanh chủy thủ kia ra, Diệp Lăng Phi vội vàng dịch tay ra, cười nói:
- Đừng động vào, thanh chuỷ thủ này rất sắc bén.
- Thành thật khai báo! Anh giấu thanh chuỷ thủ này ở đây làm gì?
Bạch Tình Đình đùa đùa tra hỏi:
- Anh mà không nói em sẽ báo công an. Hừ, ai bảo anh không để cho em xem, em sẽ bảo Hân Minh bắt anh.
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình vào trong lòng, hung hăng hôn nàng một phát rồi mới lên tiếng:
- Chuỷ thủ này là để anh phòng thân. Em nghĩ xem vạn nhất anh gặp chuyện gì thì cũng có thể ứng phó được tốt. Em thấy có phải thế không?
Câu nói này của Diệp Lăng Phi ngược lại lại nhắc nhở chính Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa nghĩ ra một chuyện. Hắn nghĩ tới cái súng bút máy của mình. Diệp Lăng Phi lôi tay Bạch Tình Đình nói:
- Đi. Anh cho em một thứ cũng hay như thế
Bạch Tình Đình không biết Diệp Lăng Phi nói thứ hay là thứ đồ gì, nhưng cảm giác cũng không tồi, nên hưng phấn đi giày vào, đi theo Diệp Lăng Phi tới phòng hắn.
Diệp Lăng Phi lấy ra cây súng bút máy vốn tự chuẩn bị cho chính mình dùng, đưa ra trước mặt Bạch Tình Đình, nói:
- Đây là một cây súng cầm tay!
- Súng lục ư?
Bạch Tình Đình nhìn thấy bất quá chỉ là một cây bút máy. Nàng tưởng Diệp Lăng Phi lại đang trêu đùa mình, mất hứng nói:
- Ông xã, anh lại đùa em rồi.
- Anh đâu có đùa với em. Em xem bộ dạng này của anh giống như là nói đùa lắm sao?
Diệp Lăng Phi hỏi, Bạch Tình Đình cẩn thận đánh giá Diệp Lăng Phi, ra sức gật đầu, nói:
- Giống!
Diệp Lăng Phi có chút buồn bực bảo:
- Bà xã à, anh đang nói thật đấy. Anh làm mẫu cho em xem.
Nói xong, lôi kéo Bạch Tình Đình ra khỏi biệt thự, đi đến hậu hoa viên. Diệp Lăng Phi chỉ vào một cái xẻng đang đặt cách đó chừng bốn năm thước, nói:
- Em có nhìn thấy đầu cái thanh xẻng kia không? Anh đứng ở đây bắn thủng cái đầu xẻng đó nhé. Em nhìn cho cẩn thận.
Diệp Lăng Phi tháo đầu bút máy ra, tay hắn vặn vẹo thân bút, sau đó dùng sức nhấn một cái ở phần đuôi bút máy. Chợt nghe thấy một thanh âm bén nhọn từ đầu bút máy vang lên, ở chổ cái xẻng có một tia lửa rất mỏng manh bay lên.
Bạch Tình Đinh vội vàng chạy tới, cầm lấy cái xẻng nhìn kỹ, đã thấy trên đầu của cái xẻng có một lỗ hổng rất nhỏ, đó là do bị một thứ gì đó bắn xuyên qua. Bạch Tình Đình thè lưỡi. Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, nàng thật không dám tin tường đây là sự thật.
Cái này gọi là súng bút máy, là vũ khí chuyên dụng do Anh nghiên cứu, chế tạo cho lính đặc nhiệm, ở đây vốn có bốn viên đạn, giờ chỉ còn ba viên thôi. Nhớ kỹ, không phải là tình huống vạn bất đắc dĩ thì không nên dùng.
Diệp Lãng Phi đưa cái súng bút máy đó cho Bạch Tình Đình, giảng giải phương pháp sử dụng. Mãi cho đến khi Diệp Lãng Phi tin tưởng rằng Bạch Tình Đình đã biết dùng rồi, mới ôm eo nàng đi trở về biệt thự.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cũng không đi lên lầu luôn mà ngồi trên ghế salon ở phòng khách. Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, có chút buồn rầu, nói:
Bà xã, chính là anh lo lắng nhất chuyện đám phóng viên cho nên mới không dám đi đăng ký. Người đẹp như bà xã thật là đốt đèn lồng cũng khó tìm, anh làm sao lại không muốn kết hôn với em chứ
Diệp Lăng Phi nói rồi đè Bạch Tình Đình vào sofa, vừa hôn thắm thiết. Mãi cho đến khi đầu lưỡi của Diệp Lãng Phi làm cho cái lưỡi thơm tho của Bạch Tình Đình trở nên ngoan ngoàn dễ bảo trong miệng nàng thì hắn mới rời khởi môi nàng.
Bạch Tình Đình rúc vào bên người Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Ông xã, nếu không chúng ta trốn đám phóng viên, không cho bọn họ biết?
- Không cho bọn họ biết ư?
Diệp Lăng Phi nghĩ nghĩ rồi bảo:
- Bà xà, nếu em đồng ý, anh nghĩ ngày mai đi đăng ký với em.
Bạch Tình Đình đâu tiên là sửng sốt, rồi lại đỏ mặt. Nàng cúi đầu, khẽ gật.
Diệp Lăng Phi từ sau khi biết Steven đến thành phố Vọng Hải, hắn cũng cảm giác bên cạnh mình có nguy cơ tứ phía. Đồng thời, hắn cũng nghĩ hết khả năng không để cho mình bị đưa ra ánh sáng, xuất hiện trước mắt công chúng. Mặt khác, hắn cũng bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng.
Cho dù là như vậy. Diệp Lăng Phi vẫn không quá yên tâm. Hắn nghĩ đến trong hai ba chục thành viên của Tổ chức Lang Nha ở thành phố Vọng Hải, hắn tán thưởng phong cách hành sự của Dã Lang nhất. Có Dà Lang bảo hộ Bạch Tình Đình thì mình sẽ không phải lo lắng về nàng nữa. Sau khi quyết định chủ ý, Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Dã Lang, bảo gã ngày mai đến chờ hắn ở trước Văn phòng Hành chính tổng hợp khu Nam Sơn ở thành phố Vọng Hải.
Tất cả đã sắp xếp thật tốt rồi, Diệp Lăng Phi mới lên giường đi ngủ. Một đêm không có chuyện gì, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đã sớm rời giường. Bạch Tình Đình thay đổi trang phục ung dung cao quý thường ngày, thay một cái quần bò mà con gái thường hay mặc, bên trên là áo khoác màu trắng, tóc dài rối tung đến ngang vai. Trên gương mặt cố ý trang điểm có một tia ủ rũ. Đó là kết quả của việc đêm qua Bạch Tình Đình quá hưng phấn mà mãi không thể ngủ được. Nói thế nào thì đăng ký kết hôn xong trên phương diện pháp luật đã chính thức là vợ chồng. Đối với phụ nữ, thời khắc này trọng yếu chỉ sau việc mặc áo cưới đi cùng người yêu đến lễ đường kết hôn. Bạch Tình Đình bởi vì hưng phấn quá mà mất ngủ cũng là chuyện bình thường.
Hôm nay cách ăn mặc của Bạch Tình Đình có phần giống khí chất của các cô gái hàng xóm hon. Đó là bởi vì sợ đám phóng viên và cẩu tử đội phát hiện ra nên nàng mới cố ý ăn mặc như thế.
Tất cả đều khiêm tốn đến hết sức có thể. Bạch Tình Đình không đi bằng cái xe vô cùng phong cách kia của mình, mà là ngồi cùng xe với Diệp Lăng Phi. Bởi vì đây là đăng ký, cũng chưa phải là hôn lễ chính thức, lại sợ Bạch Cành Sùng xuất hiện sẽ làm đám phóng viên theo dõi, hai người chỉ nói qua điện thoại với ông là họ đi đăng ký. Bạch Cảnh Sùng đã chờ đợi giờ khắc này từ rất lâu, trong giọng điệu không che giấu nổi tâm trạng kích động.
Ở cửa Văn phòng Hành chính tổng hợp khu Nam Sơn, Dã Lang sớm đã đứng chờ rồi. Hiện giờ, các thành viên của Tổ chức Lang Nha đều mang theo vũ khí tùy thân. Bởi vì Steven đến mà thành phố Vọng Hải chợt trở nên nguy cơ tứ phía. Dã Lang đang đứng dựa vào thân xe, hút thuốc, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ.Khi nhìn thấy xe của Diệp Lăng Phi chạy tới, Dã Lang ném điếu thuốc trong tay xuống đất, giẫm lên điếu thuốc rồi nghênh đón.
- Dã Lang, ngươi xem bốn phía xung quanh xem có phóng viên không. Không cho phép kẻ nào chụp được ảnh đãng ký của ta với Bạch Tình Đình. Ta không định chường mặt lên báo chí đâu.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Dã Lang liền phân phó luôn. Vừa nói, Diệp Lăng Phi vừa đưa mắt ám chỉ cho Dã Lang, ý tứ nói cho gã biết là hắn không muốn để Steven biết được thân phận của mình thông qua các phương tiện truyền thông. Dã Lang hiểu ý, cảnh giác nhìn xung quanh để phòng ngừa ngăn chặn những phóng viên định chụp ảnh. Còn Diệp Lăng Phi thì kéo tay Bạch Tình Đình đi nhanh vào trong đại sảnh.
Bởi vì hắn và Bạch Tình Đình tới rất sớm, xếp hàng đăng ký là đôi đầu tiên luôn. Bởi vì dính dáng đến hôn nhân với người nước ngoài, quốc tịch của Diệp Lăng Phi có ở rất nhiều quốc gia, bởi vậy, tài liệu chuẩn bị cũng rất nhiều. Nhưng về mặt tổng thể thì đăng ký cũng rất nhanh, không có phức tạp như tưởng tượng(Đả: Chưa đăng kí kết hôn nên không biết nó phức tạp như thế nào).
Hai người có vẻ giống như chạy đua với thời aian, sau khi đăng ký xong liền vội vàng đi ra khói nơi đăng ký. Sau khi lên xe, Diệp Lăng Phi nói với Dã Lang:
- Dã Lang- đi với ta đến Tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, ta có chuyện phải nói với ngươi.
Dã Lang gật gật đầu, cũng lên xe, đi theo phía sau xe của Diệp Lăng Phi.
Rời khỏi văn phòng hành chính công cộng một đoạn rất xa, Diệp Lăng Phi, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bạch Tình Đình nhìn bộ dáng của Diệp Lăng Phi, cười khanh khách nói:
- Ông xã, anh xem hai chúng ta có giống như trốn người nhà vụng trộm đi đăng ký không?
- Đúng là vội vàng, rất giống như hai người vụng trộm lén lấy sổ hộ khẩu trong nhà ra, một mình đi đăng ký kết hôn, sợ cha mẹ hai bên phát hiện.
Diệp Lăng Phi nói bằng vẻ tràn ngập áy náy:
- Bà xã, anh cũng biết như vậy không tốt, nhưng không có cách nào cả. Con người anh chỉ sợ mỗi phóng viên thôi. Vừa thấy đèn chớp loang loáng của bọn họ là anh choáng váng. Khụ, ai bảo bà xã cùa anh là người của công chúng cơ chứ. Xem ra sau này anh phải coi chừng bà xã xinh đẹp cẩn thận, không khéo là bị người ta quyến rũ đi mất.
Nghe thấy Diệp Lăng Phi nói sợ minh bị người khác quyến rũ đi mất, Bạch Tình Đình cũng không quan tâm việc Diệp Lăng Phi còn đang lái xe, há mồm cắn ngay trên vai hắn. Bây giờ Bạch Tình Đình chuyên dùng thủ đoạn trả thù chính là cắn Diệp Lăng Phi. Chiêu này so với việc đấu võ mồm với Diệp Lăng Phi thì hiệu quả hơn nhiều, bởi vì hắn không thể phản kháng được.
- Bà xã, chú ý, anh đang lái xe. Nếu em mà còn không nghe lời như thế thì cẩn thận anh tét vào mông em đấy.
Diệp Lăng Phi hù dọa nói:
- Lưu manh!
Bạch Tình Đình xì một cái về phía Diệp Lăng Phi, dẩu cái miệng nhỏ nhắn ra, nói:
- Chẳng lẽ anh không biết là mông con gái nhà người ta không thể tùy tiện đánh hay sao?
- Đó là người ta, chứ mông bà xã của mình còn không phải là để cho chồng thoải mái đánh, thoải mái sờ sao? Bà xã, em bây giờ là người của anh rồi. Ha ha, bây giờ cho dù anh có muốn làm này nọ gì cũng đều họp pháp hết. Ừ, mà thế này tối đa chỉ được gọi là mâu thuẫn nội bộ gia đình trên quan hệ hợp pháp thôi.
- Anh.
Bạch Tình Đình không còn từ nào để nói. Nàng than thở dẩu cái miệng nhỏ nhắn, nói:
- Em muốn ly hôn, em muốn ly hôn.
Nhìn bộ dạng Bạch Tình Đình làm nũng, Diệp Lăng Phi không kìm nổi, phá lên cười.
Trong Tập đoàn Quốc Tế Thế kỷ, Bạch Tình Đình trở lại phòng làm việc của mình. Diệp Lăng Phi cũng gọi cả Dã Lang vào.
- Bà xã, anh mời cho em một vệ sĩ.
Diệp Lăng Phi đứng bên cạnh Bạch Tình Đình, ôm nhẹ vai nàng, cười a a nói:
- Nghe nói gần đây thành phố Vọng Hải phát sinh không ít án tử, đều là nhằm vào kẻ có tiền, cho nên anh mới nghĩ đến chuyện mời cho em một vệ sĩ.
Bạch Tình Đình biết Dã Lang là bạn của Diệp Lăng Phi, nàng rất kỳ quái hỏi:
- Ông xã, anh ta không phải là bạn của anh sao? Làm sao có thể làm vệ sĩ cho em được.
Đã cùng Diệp Lăng Phi đăng ký, trên pháp luật, Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đã là vợ chồng, chỉ có là chưa cử hành hôn lễ mà thôi. Nhưng ở trong lòng Bạch Tình Đình, từ thời điểm đăng ký đó, nàng đã coi mình là vợ chính thức của Diệp Lăng Phi. Bởi vậy, nàng nói chuyện cũng không như trước cứ để ý mình phải xưng hô thế nào với Diệp Lăng Phi mà rất tự nhiên gọi hắn là "ông xã", hoàn toàn không để ý tới nơi này là Tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ.
- Bà xã, anh đã nói rồi, thời thế bây giờ không tốt, em cần một người đến bảo vệ em. Không thể nghi ngờ gì, Dã Lang là nhân tuyển thích hợp nhất. Hắn đã từng làm việc ở Công ty bảo an Hắc Thủy ở Mỹ.
- Dã Lang?
Bạch Tình Đinh sửng sốt, hỏi lại:
- Ông xã, anh ta không phải tên là Bối Hầu sao?
- A, đúng đúng. Tên thật của hắn là Bối Hầu, nhưng mà anh thích gọi tên hiệu của hắn.
Diệp Lăng Phi quên mất lúc trước khi giới thiệu Dã Lang với Bạch Tình Đình, vì sợ Bạch Tình Đình nảy lòng hiếu kì mới nói tên Dã Lang.
- Dã Lang, Dã Thú.
Bạch Tình Đình than thở, hình như mơ hồ thấy có chút vấn đề trong đó. Nàng dùng giọng điệu tò mò hỏi:
- Ông xã, bạn bè cùa anh đều thật là kỳ quái. Dã Thú, Dã Lang, một đám người tên thật là kỳ quái.
- Bởi vì bọn họ đều từng làm ở Công ty Bảo an Hắc Thủy. Công ty này chuyên môn làm công tác bảo an rất nguy hiểm. Bởi vậy, bọn họ đều tự lấy một tên hiệu riêng cho mình.
Diệp Lăng Phi vừa giải thích, trong lòng vừa âm thầm xỉ vả chính mình. Mình tại sao lại không chú ý như thế chứ, nói lộ ra miệng. Nhung nếu sự tình đã trở thành như thế này thì đơn giản cứ để cho Bạch Tình Đình biết một chút, như thế bây giờ Bạch Tình Đình cũng không hỏi han nữa. Diệp Lăng Phi căn cứ theo nguyên tắc "nói thật thì tha, kháng cự thì nghiêm trị", chủ động thành thật nói:
- Bà xã, anh quên nói một việc. Em có biết Dà Thú kia mở Công ty Bảo an Hắc Thủy không?
- Anh ta mở công ty bảo an à?
Bạch Tình Đình hỏi:
- Ừ, hắn mở một công ty bảo an ở ngay tòa nhà Thế giới, đối diện với Tập đoàn Tân Á bọn anh. Thằng ranh này cũng không biết tính toán thế nào mà lại muốn mở công ty bảo an. Hắn còn lôi kéo cả Dã Lang cùng qua đó. Dù sao bọn họ đều đã từng là vệ sĩ.
- Thế ư!
Bạch Tình Đình lên tiếng, nhưng tựa hồ như cũng không mẩy hứng thú với chuyện này.
- Bà xã, anh nhớ ra rồi, anh còn phải quay về công ty Tân Á nưa. Để Dã Lang ở bên cạnh bảo vệ em đi. Nhớ kỹ, có chuyện gì đều cần bàn bạc với anh đã, đừng tự mình đưa ra quyết định.
Diệp Lăng Phi nói rồi cúi đầu xuống, hôn lên môi Bạch Tình Đình. Sau đó mới rời khỏi văn phòng của nàng.
Ở ngoài cửa, Diệp Lăng Phi nói với Dã Lang:
- Dã Lang, ngươi phụ trách bảo an Tình Đình. Ta sợ một khi Steven tra được thân phận của ta. Hắn sẽ lợi dụng nữ nhân thân cận cạnh ta làm mồi nhử. Hiểu không?
- Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ cô ấy!
Diệp Lăng Phi đi đến vỗ vai Dã Lang. Lúc này mới rời khỏi tòa nhà của Tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ.
Diệp Lăng Phi cũng không có trở về Tập đoàn Tân Á. Giống như Diệp Lăng Phi đã nói với Chu Hân Mính, Steven là một chuyên gia huấn luyện lính đặc nhiệm ưu tú. Y am hiểu nhất là làm cho kẻ địch rơi vào bẩy của y. Thoạt nhìn Steven thì không cách nào chiến thắng được, nhưng không biết rằng Steven đã có một nhược điểm trí mạng. Cái vòng tròn nhìn tưởng như hoàn mỹ vô khuyết kia có thể sẽ biến thành một cái bẩy đòi mạng người ta. Điều Diệp Lăng Phi muốn làm là trước khi Steven hoàn thành cái bẩy với mình thì hắn phải chuẩn bị tốt tất cả mọi khả năng. Đến lúc đó, hắn muốn làm cho Steven phải hối hận vì đã đặt bẩy nhằm vào hắn.
Diệp Lăng Phi đi vào công ty bảo an của Dã Thú. Diều Hâu đang ở đó, liên hệ với Phi Hồ ở tổng bộ Anh quốc, mục đích là để tìm ra kẻ nào bán rẻ Diệp Lăng Phi. Phần việc này không hề đơn giản như tưởng tượng. Phàm là những người biết hành tung của Diệp Lăng Phi đều cần phải sắp xếp tra xét, trong đó cũng bao gồm cả thành viên của Tổ chức Lang Nha. Có thể thấy lượng công việc của Diều Hâu và Phi Hồ lớn tới mức nào.
An Kỳ(Angel) có bộ dạng như chưa tỉnh ngủ hẳn, vừa ngáp vừa ngồi trên máy tính, trên bàn làm việc bên cạnh nàng có đặt một ly cafe. Dã Thú ghé vào bên cạnh An Kỳ. vẻ mặt tươi tắn nói chuyện với An Kỳ. Thấy Diệp Lăng Phi đi thẳng về phía An Kỳ, Dã Thú cười trộm, nói:
- Lão Đại đến đấy, cẩn thận một chút. Lão Đại không thích nghe chuyện đêm qua cô quyến rũ vợ người ta đâu. Chỉ sợ trong toàn bộ tổ chức cũng chỉ có tôi là thích nghe loại chuyện này.
- Hỗn đản, không phải chuyện của anh. Anh còn lắm điều nữa, tôi cắt lưỡi
An Kỳ mắng một câu, một ngụm uống sạch cafe trên bàn, sau đó mới chuyển mắt sang nhìn Diệp Lăng Phi. Dã Thú vốn định rời đi, nhưng nghe thấy Diệp Lăng Phi gọi:
- Dã Thú, chờ một chút.
- Chuyện gì?
Dã Thú hỏi:
- Đi kiếm cho ta một khẩu súng, tốt nhất là súng lục loại nhẹ, có độ chuẩn xác cao. Ta không muốn căng phồng bên hông lên đâu.
Diệp Lăng Phi nói:
- Không thành vấn đề, để ta thông báo cho Tiêm Đao. Hắn đang ở bên Long Sơn, luôn tiện mang cho lão Đại một khẩu súng trường AK47.
- Súng trường thì miễn đi. Mang theo không tiện, ta không định gây thêm phiền toái gì đâu.
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Dã Lang, ý bảo Dã Lang nhanh đi kiếm súng cho hắn.
Dã Thú vừa đi, Diệp Lăng Phi ngồi lại bên cạnh An Kỳ, nhìn chằm chằm vào mặt An Kỳ, cười a a hỏi:
- Làm sao vậy, ngày hôm qua ngủ không ngon?
- Thức khuya quá.
An Kỳ lại ngáp một cái, thuận thế dựa vào vai Diệp Lăng Phi, miệng than thở nói:
- Satan, cho em mượn vai anh để dựa nhé.
Diệp Lăng Phi ngửi thấy mùi nước hoa như thấm vào gan ruột từ trên người An Kỳ. Nói thật, An Kỳ có sức mị hoặc vô cùng với nam nhân. Ngay cả người trong tổ chức Lang Nha đều động tâm với An Kỳ, nhưng An Kỳ không thích đàn ông, cộng với phong cách hung ác cùa cô khiến cho người của tổ chức Lang Nha chỉ dám nhìn cô bằng ánh mắt thường thức.
Trong Tổ chức Lang Nha, An Kỳ chỉ có động tác thân mật với một mình Diệp Lăng Phi thôi. Nếu không phải An Kỳ là người phụ nữ chỉ có hứng thú với phái nữ thì nói không chừng mọi người trong tổ chức Lang Nha sẽ đều cho rằng An Kỳ là tình nhân của Diệp Lăng Phi. Nhưng đáng tiếc chính là, cho tới nay, Diệp Lăng Phi chưa bao giờ biểu đạt thiện cảm quá mức với An Kỳ cả. Nhưng đồng thời hắn cũng không bài xích loại động tác thân mật này của cô. Hành vi này trong mắt Diệp Lăng Phi chỉ mang ý An Kỳ là một cô bé vô cùng sùng bái mình mà thôi. Diệp Lăng Phi chưa bao giờ có bất kỳ ý tưởng nào với An Kỳ cả. Điều này chính bản thân hắn cũng cảm thấy không thể tin nổi, nhưng trên thực tế quả thực lại như thế.
Giờ phút này, An Kỳ đang dựa vào vai Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không có chút xúc động nào cả, chỉ cười nói:
- An Kỳ, tôi tìm cô có chuyện.
- Chuyện gì? Nói đi!
An Kỳ nói:
- Tôi hiện nay đang cần một ít thiết bị theo dõi. Trong tay cô có không?
Diệp Lăng Phi hỏi:
An Kỳ dịch đầu khỏi vai Diệp Lăng Phi, mở trừng hai mắt, bỗng nhiên cười
- Em biết là anh định dùng để làm gì rồi. Thẳng thắn mà nói, em có vật kia, nhưng mà em lại không định cho anh đâu. Trừ phi……
Nói tới đây, An Kỳ ghé sát môi vào bên tai Diệp Lăng Phi, hạ giọng nói:
- Trừ phi, anh hôn em đi.