Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một câu nói đó đã thu hút sự chú ý của tất cả những người đang ngồi ở đây, Diệp Lăng Phi quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng ngoài cửa, hắn cười cười, nói:

- Hóa ra là Tưởng thị trưởng, tôi thật sự không ngờ có thể gặp lại Tưởng thị trưởng ở chỗ này, xấu hổ quá, những gì tôi vừa nói chỉ là nói bừa thôi, có Tưởng thị trưởng ở đây, tôi nào dám nói như vậy nữa!

Người đàn ông vừa xuất hiện tất nhiên là Tưởng Á Đông, về phần tại sao Tưởng Á Đông lại xuất hiện ở chỗ này, vậy thì không ai biết được. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Tưởng Á Đông ở đây, hắn cười nói:

- Tưởng thị trưởng, có anh ở đây tôi không dám nói lung tung nữa, nơi này là địa bàn của anh, à, tôi còn nghe nói lão già này có quan hệ rất thân thiết với Tưởng gia các anh đó!

Tưởng Á Đông vừa xuất hiện, quả thật khiến cho những người đang ngồi trong phòng khách phải kinh ngạc, chẳng ai có thể ngờ được rằng Tưởng Á Đông lại xuất hiện ở chỗ này, Tưởng Á Đông hiện giờ đã trở thành người đứng đầu thế hệ mới của Tưởng gia, là nhân vật tuổi trẻ tài cao. Không bao lâu nữa, Tưởng Á Đông sẽ rời khỏi chức vị thị trưởng hiện giờ, đi lên vũ đài chính trị, những năm gần đây, Tưởng Á Đông đều là được rèn luyện ở địa phương, phong mang tất lộ, đã đến lúc Tưởng Á Đông gánh chịu trách nhiệm ở Tưởng gia rồi. Trương lão nhìn thấy là Tưởng Á Đông ở đây, sắc mặt mới dịu đi một chút, vừa rồi ông ta bị Diệp Lăng Phi làm cho tức muốn chết, ông ta không ngờ Diệp Lăng Phi lại hung hăng càn quấy càn quấy như vậy, hiện tại nhìn thấy Tưởng Á Đông ở đây, Trương lão cảm thấy chỗ dựa của mình đã đến. Tưởng Á Đông nghe Diệp Lăng Phi nói mấy câu đó thì cười cười, bảo:

- Diệp tiên sinh, anh xem anh nói kìa, mấy câu đó của anh khiến tôi thật sự không biết nói như thế nào mới phải! Tôi nghĩ là không có người nào dám nói Diệp tiên sinh anh đang nói bậy cả, trong đó tất nhiên có cả tôi, tôi tin rằng chỉ cần là chuyện mà Diệp tiên sinh muốn làm thì nhất định có thể làm được. Những gì anh vừa mới nói, tôi không chỉ không cảm thấy anh đang nói bậy, trái lại, tôi cho rằng Diệp tiên sinh anh nói hoàn toàn đúng sự thât!

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Tưởng thị trưởng, anh nói như vậy chỉ làm tôi cảm thấy khó xử thôi!

Tưởng Á Đông nói những lời đó khiến cho đám người Trương lão giật mình, bọn họ không ngờ ngay cả Tưởng Á Đông cũng có thể nói như vậy. Tưởng Á Đông không vội vàng đến chào hỏi Trương lão, anh ta đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, cười nói:

- Diệp tiên sinh, tôi tới để gặp Trương lão, chờ tôi gặp ông ấy xong, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện, không biết Diệp tiên sinh đang trú ở khách sạn nào, tôi sẽ đến tìm anh, anh thấy như vậy thế nào?

- Ừ, thế cũng được!

Diệp Lăng Phi nghe Tưởng Á Đông nói xong, hắn đứng dậy, bảo:

- Tưởng thị trưởng, vậy thì tôi đi trước, nói thật nhé, tôi cũng chỉ vửa mới tới đây còn không chưa ngồi ấm chỗ đâu. Tôi cũng không muốn đi sớm như vậy, nhưng mà tôi biết Tưởng thị trưởng có rất nhiều chuyện muốn nói với Trương lão, tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa, tôi đi trước thì tốt hơn!

- Ừ, vậy lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau!

Tưởng Á Đông tỏ ra rất khách khí khi nói chuyện với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi dẫn Vương Vĩnh đi ra ngoài, sau khi Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phòng khách, không khí ở đây lại càng căng thẳng hơn, Chu Bội quả thực là quen thuộc với Trương lão, nhưng lại không có quá nhiều quan hệ với Tưởng gia, người của Tưởng gia lần nào đến cũng chỉ thăm Trương lão rồi rời đi, cũng không ngồi nói chuyện phiếm với những người khác ở đây, Chu Bội tất nhiên là không thân quen gì với Tưởng Á Đông cả. Tưởng Á Đông trực tiếp đi tới trước mặt Trương lão, anh ta vẫn tươi cười như trước, nói:

- Trương lão, lần này cháu đến Chương Châu, muốn qua thăm ông một chút, nhưng không ngờ chuyện lại thành ra thế này. Trương lão, nếu tiên thì cháu muốn nói riêng với ông mấy câu!

Vừa rồi Trương lão cũng nghe được giọng điệu của Tưởng Á Đông khi nói chuyện với Diệp Lăng Phi, trong lòng cũng hiểu ra một số điều, trước kia ông ta còn cho rằng Diệp Lăng Phi đang nói khoác, nhưng hiện giờ ông ta lại cảm thấy tay Diệp Lăng Phi này không hề nói khác chút nào cả. Trương lão đứng dậy, được thiếu phụ xinh đẹp kia dìu cùng Tưởng Á Đông đi ra phía sau. Lúc này trong phòng khách chỉ còn lại Chu Bội và Liêu Hoa Thắng, giờ phút này tâm tình Liêu Hoa Thắng rất tốt, ông ta quay sang nhìn Chu Bội, cười nói:

- Ông chủ Chu, tôi thấy chuyện lần này to rồi, ông bảo Trương lão phải làm sao mới ổn thỏa đây!

Chu Bội con nhìn Liêu Hoa Thắng, ông ta cau mày, nói:

- Liêu bí thư, ông cũng phải cẩn thận một chút đó, có lẽ ông cũng biết nếu tôi gặp chuyện, ông cũng sẽ bị liên đới đó, chúng ta ngồi cùng một con thuyền mà!

- Chuyện đó thì tất nhiên là tôi biết!

Liêu Hoa Thắng nói,

- Chỉ tôi đang suy nghĩ xem làm thế nào để khiến ông chìm sâu hơn vào vụ này! Chu Bội, đó đều là do ông tự tìm thôi, từ trước tới giờ tôi vẫn không thích cái giọng điệu đó của ông, ông phải hiểu rằng, tôi mới là bí thư thành ủy, từ trước tới giờ ông không hiểu được địa vị của mình ở chỗ nào, bây giờ tôi chỉ muốn làm ông hiểu được tình cảnh của mình thôi!

Chu Bội khẽ cắn môi, ông ta nhìn Liêu Hoa Thắng, nói:

- Liêu bí thư, chuyện này còn chưa kết thúc mà, ông đừng nên cao hứng quá sớm, ông phải biết rằng, tôi vẫn còn những biện pháp khác, tôi không chỉ trông chờ vào Trương lão thôi đâu!

- Thế thì tôi sẽ đợi ông!

Liêu Hoa Thắng nói,

- Nhưng mà tôi muốn nhắc nhở ông một điều, ông phải nắm chặt lấy cơ hội đấy!

Tưởng Á Đông và Trương lão đi ra phía sau, thiếu phụ xinh đẹp kia cũng rời đi, ở đây chỉ còn lại Tưởng Á Đông và Trương lão thôi. Lúc này, Tưởng Á Đông mới lên tiếng:

- Trương lão, chuyện ở Chương Châu ông không nên xen vào thì tốt hơn, Diệp Lăng Phi đã nhúng tay vào chuyện này rồi, cháu khuyên ông đừng nên can thiệp vào nữa, không quan tâm đến nó thì tốt hơn!

Trương lão lông nhíu mày, ông ta nhìn Tưởng Á Đông, hỏi:

- Á Đông, rốt cuộc thì cái tay họ Diệp nam nhân đó là ai, chẳng lẽ bản lĩnh của hắn ta thật sự lớn như vậy sao?

- Thân phận của hắn cho tới bây giờ cháu cũng chưa biết rõ, nhưng mà cháu có thể khẳng định mọt điều, hắn tuyệt đối là một nhân vật rất khó chơi!

Tưởng Á Đông nói,

- Trước kia cháu cũng từng tiếp xúc với Diệp Lăng Phi, người này rất khó đối phó, hắn có quan hệ ở cả trung ương và địa phương. Trương lão, sở dĩ cháu nói nhiều như vậy chỉ vì không hy vọng Trương lão rơi vào vòng xoáy này, không cần thiết phải như vậy. Những năm qua, chuyện ở Chương Châu đã không còn là bí mật gì nữa rồi, theo cháu thấy sớm muộn gì Chương Châu cũng sẽ xảy ra chuyện, chỉ là sớm hay muộn mà thôi!

Trương lão nghe Tưởng Á Đông nói như vậy xong, trên gương mặt già nua của ông ta hiện lên nét khiến người ta khó mà phán đoán được ông ta đang nghĩ gì, loại chuyện này đối với ông ta mà nói là rất khó, phải biết rằng Trương lão đã quen với việc được người ta tôn kính, có chuyện gì cũng phải nói với ông ta một tiếng, ông ta có cảm giác mình là thổ hoàng đế, nhưng hiện giờ ông ta lại nhận ra mình chỉ là một tiểu nhân vật, Chương Châu trời long đất lở thế nào cũng không liên quan gì mấy đến ông ta, ông ta chỉ có thể làm một người đứng xem, căn bản không thể nào can thiệp vào chuyện của Chương Châu, loại ông ta rất không thích cảm giác đó. Nhưng mà, ông ta cảm thấy mình vô lực, nhất là sau khi nghe xong những gì Tưởng Á Đông nói, cảm giác vô lực trong lòng Trương lão lại càng thêm được mãnh liệt, vừa rồi, ông ta cho rằng những gì Diệp Lăng Phi nói với ông ta đều là giả dối, không phải sự thật, nhưng đến lúc này ông ta mới hiểu ra rằng, những gì Diệp Lăng Phi vừa nói không phải nói khoác mà hoàn toàn là sự thật, tay Diệp Lăng Phi này thực sự có năng lực đó!

- Á Đông, ta thật sự chỉ có thể nhượng bộ sao?

Đến lúc này rồi Trương lão vẫn cảm thấy do dự, ông ta không muốn buông tha Chương Châu một cách dễ dàng như vậy, nếu lần này để cho Liêu Hoa Thắng điều tra nghiêm ngặt thì Chu Bội sẽ gặp nguy hiểm, mà ông ta thì mất đi một nguồn thu trọng yếu, phải biết rằng, Chu Bội có thể cho Trương lão rất nhiều tiền, nếu không thì sao Trương lão lại chịu ra mặt thay Chu Bội chứ, cũng là bởi vì đã cầm không ít tiền của Chu Bội, trong lòng ông ta vẫn hy vọng có thể tìm được một biện pháp tốt hơn để xử lý, vượt qua nguy cơ lần này. Tưởng Á Đông khẽ gật đầu, nói:

- Trương lão, vừa rồi nghe giọng điệu của Diệp Lăng Phi, tuy cháu không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng từ những gì Diệp Lăng Phi nói cháu nghe ra được, lần này nhất định có người khiến cho Diệp Lăng Phi tức giận rồi rồi, những người như hắn ta, căn bản là không quan tâm đến hậu quả, đó cũng là điều khiến người ta lo lắng nhất. Một người không lo lắng gì đến hậu quả thì không có gì phải sợ cả, chuyện gì cũng dám làm, cái tên Chu Bội mà hắn ta nhắc đến, cháu nghĩ lần này nhất định không thoát được rồi. Trương lão, ông không cần phải vướng vào cái vũng nước đục này, ông cũng đã lớn tuổi rồi, căn bản không thể xoay chuyển được cục diện bây giờ đâu!

Tuy trong lòng Trương lão không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng hiện giờ ông ta không thể không thừa nhận, đành phải gật đầu, nói:

- Á Đông, ta hiểu rồi, vậy thì ta sẽ mặc kệ chuyện này!

- Trương lão, như vậy là được rồi, lát nữa cháu sẽ đi gặp Diệp Lăng Phi, cháu muốn làm rõ xem rốt cuộc anh ta muốn cái gì!

Tưởng Á Đông nói,

- Điều cháu lo lắng là hắn còn mục đích khác!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK