Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính trò chuyện một lúc lâu, từ sau khi Chu Hân Mính mang thai, tính tình cô đã thay đổi rất nhiều, Chu Hân Mính bây giờ đã ôn hòa dịu dàng hơn. Diệp Lăng Phi không nói với Chu Hân Mính về chuyện của Chu Hồng Sâm, Diệp Lăng Phi cho rằng, không đề cập tới chuyện của Chu Hồng Sâm thì tốt hơn, tránh ảnh hưởng đến tâm tình của Chu Hân Mính. Hôm nay Diệp Lăng Phi đã hẹn gặp Mộ Văn rồi, ý Mộ Văn muốn là gặp Diệp Lăng Phi vào buổi sáng cơ, nhưng Diệp Lăng Phi lại không muốn gặp Mộ Văn vào buổi sáng, hắn dời cuộc hẹn đến buổi chiều, Diệp Lăng Phi muốn dành cả buổi sáng để ở bên cạnh Chu Hân Mính. Mẹ của Chu Hân Mính và Chu Tiểu Linh cũng ở đây, cô bé Chu Tiểu Linh này rất lanh lợi, chỉ cần nhìn ánh mắt của Chu Hân Mính, Chu Tiểu Linh đã đoán được Chu Hân Mính muốn cái gì rồi, nhanh chóng mang thứ cô muốn đến cho cô. Mà ngay cả Diệp Lăng Phi nhìn thấy, trong lòng cũng ưa thích tiểu cô nương này, thời buổi bây giờ, ai mà không thích những người khôn khéo chứ, như vậy không cần mất quá nhiều thời gian để giải thích với họ. Bây giờ Diệp Lăng Phi mới hiểu được tại sao Chu Hồng Sâm dám đưa Chu Tiểu Linh về nhà, hơn nữa Chu Hồng Sâm còn nói Chu Tiểu Linh là con gái của một người bạn. Chu Hân Mính và mẹ cô không nghi ngờ gì, cho dù mẹ của Chu Hân Mính cũng suy đoán này nọ, nhưng trông thấy một cô bé nhu thuận như Chu Tiểu Linh, trong lòng không khỏi yêu thích, hơn nữa Chu Hồng Sâm đã cho mẹ của Chu Hân Mính không ít tiền, trải qua những chuyện như vậy, ngược lại đã bịt miệng mẹ của Chu Hân Mính, bà cũng bắt đầu giả bộ hồ đồ. Diệp Lăng Phi đi đến chỗ bồn hoa bên ngoài tòa nhà, tay cầm một điếu thuốc, sau khi châm thuốc, Diệp Lăng Phi hút một hơi. Chu Tiểu Linh đi theo Diệp Lăng Phi đi ra ngoài tòa nhà. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng bước chân, quay người lại, thấy Chu Tiểu Linh đã đứng sau lưng hắn rồi.
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Tiểu Linh, chẳng lẽ em cũng muốn hút thuốc sao?
Chu Tiểu Linh lắc đầu, cô khom người, nhặt cái chai nhựa đã uống hết ở trên mặt đất, đi vài chục bước vất vào trong thùng rác, sau đó, Chu Tiểu Linh quay trở lại, đứng ở trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Em không thích cuộc sống trên thành phố, em muốn về nhà, em thích cuộc sống ở nông thôn cơ!
Diệp Lăng Phi liếc nhìn Chu Tiểu Linh, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Linh, em còn chưa kể với anh về chuyện trong nhà em, thế nào, có muốn kể với anh không?
- Chuyện nhà em ư?
Chu Tiểu Linh nghe Diệp Lăng Phi hỏi chuyện nhà cô, Chu Tiểu Linh mở miệng, trên ămtj tỏ vẻ khó xử, dường như trong lòng cô đang do dự không biết có nên nói hay không. Diệp Lăng Phi thấy Chu Tiểu Linh như vậy, hắn liền bảo:
- Tiểu Linh, anh không ép em phải nói, nếu em cảm thấy không tiện nói thì thôi, đừng nói gì cả, không sao đâu!
Chu Tiểu Linh nghiêng mặt đi, không cho Diệp Lăng Phi nhìn thấy mặt cô. Diệp Lăng Phi đi đến, thấy những giọt nước mắt đang chảy ra từ khóe mắt Chu Tiểu Linh, nước mắt cô không ngừng lăn trên gò má, sau đó từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất. Chu Tiểu Linh không trang điểm, nếu không thì mặt cô đã biến thành gấu trúc rồi. Diệp Lăng Phi cũng không định làm gì, chỉ là nhắc đến chuyện nhà Chu Tiểu Linh thì tiện hỏi vậy thôi, không ngờ Chu Tiểu Linh lại khóc, từ điểm đó có thể thấy, nhất định là gia đình Chu Tiểu Linh không vui vẻ gì, hoặc có thể nói, cuộc sống trước kia của cô rất bi thảm. Diệp Lăng Phi trong lòng không biết là có nên hỏi tiếp hay không. Trong khi Diệp Lăng Phi còn đang chần chừ, chợt nghe thấy Chu Tiểu Linh chậm rãi nói:
- Cha ruột của em chính là bác Chu!
Chu Tiểu Linh vừa nói ra câu này, cô lập tức nhào vào trong lòng Diệp Lăng Phi khóc nức nở, Chu Tiểu Linh khóc khiến không ít ánh mắt hướng sang bên này, rất nhiều người đều tưởng là Diệp Lăng Phi làm tiểu cô nương đó khóc. Bảo Diệp Lăng Phi đi chém chém giết giết, hoặc là nói một ít lời ngon tiếng ngọt thì có thể được, nhưng mà hắn lại không biết an ủi người khác thế nào, nhất là một tiểu cô nương như Chu Tiểu Linh. Diệp Lăng Phi đã sớm đoán được cha của Chu Tiểu Linh chính là Chu Hồng Sâm, bởi vậy, đem khi hắn nghe Chu Tiểu Linh nói ra chuyện này, Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, chỉ là, Diệp Lăng Phi không ngờ Chu Tiểu Linh lại khóc thương tâm như vậy. Nếu Diệp Lăng Phi không dỗ dành sẽ chỉ làm Chu Tiểu Linh tiếp tục khóc, khiến cho nhiều người chú ý hơn. Hắn không muốn bị người khác nhìn như vậy, giống như là hắn bắt nạt làm Chu Tiểu Linh khóc không bằng.
- Tiểu Linh, đừng khóc nữa, em mà khóc nữa người ta lại tưởng là anh làm em khóc đấy!
Diệp Lăng Phi đưa tay ra vỗ nhẹ hai cái trên vai Chu Tiểu Linh, Chu Tiểu Linh không có phản ứng gì, cô vẫn tiếp tục khóc, chỉ có điều tiếng thút thít nỉ non có vẻ nhỏ đi, Diệp Lăng Phi thấy vậy cũng cảm thấy hài lòng, xem ra tiểu cô nương này vẫn chịu nghe lời mình đâu. Diệp Lăng Phi khuyên bảo thêm mấy câu, Chu Tiểu Linh mới ngừng khóc. Cô đưa tay lau nước mắt dính trên mặt. Diệp Lăng Phi mò mẫm cả buổi mới nhớ ra là mình không mang khăn tay. Trái lại là Chu Tiểu Linh thì lấy khăn của mình ra, lau nước mắt, mắt cô đỏ hoe, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp đại ca, có phải là anh đã đoán được chuyện này rồi không?
- Chuyện này...!
Diệp Lăng Phi do dự, hắn không biết là mình có nên nói thật với Chu Tiểu Linh không, Diệp Lăng Phi thấy, Chu Tiểu Linh chỉ là một cô bé vẫn còn chưa trưởng thành, nhưng cách nói chuyện của Chu Tiểu Linh lại giống như người lớn. Diệp Lăng Phi không chắc mình phải trả lời thế nào mới phải, hắn lo nếu mình nói câu nào đó không tốt, Chu Tiểu Linh sẽ lại nức nở tiếp. Chu Tiểu Linh không chờ Diệp Lăng Phi nói, trái lại cô còn mở lời trước. Chu Tiểu Linh kể với Diệp Lăng Phi về mẹ của cô, mãi cho đến lúc này, Diệp Lăng Phi mới hiểu được rốt cuộc Chu Tiểu Linh đã phải trải qua những chuyện gì. Trong quá khứ Chu Hồng Sâm cũng đã từng ngoại tình, hai người không cân nhắc đến hậu quả, càng không nghĩ đến chuyện những gì họ làm có thể ảnh hưởng đến đối phương, vì thế đã có quan hệ với nhau. Lúc đó Chu Hồng Sâm mới chỉ là một nhân viên chính phủ bình thường, hai mẹ con Chu Hân Mính còn chưa dọn tới ở cùng ông ta ở thành phố, trong khoảng thời gian cô đơn đó, Chu Hồng Sâm đã ngoại tình. Nhưng nếu chỉ phát sinh quan hệ thôi thì không có chuyện gì quá to tát, nhưng đâu ngờ mẹ của Chu Tiểu Linh lại có thai, đứa bé đó chính là Chu Tiểu Linh. Lúc đó Chu Hồng Sâm rất lo lắng, ông ta muốn bà phá thai, nhưng mẹ của Chu Tiểu Linh lại không chịu làm như vậy. Vì không muốn ảnh hưởng đến con đường làm quan của mình, Chu Hồng Sâm đã làm ra một quyết định, quyết định đoạn tuyệt quan hệ giữa hai người, Chu Hồng Sâm làm như vậy là vì muốn thông qua phương thức này triệt để chấm dứt chuyện không hay với mình. Phải biết rằng, một nhân viên nhà nước đã có kết hôn lại còn có con ngoài giá thú, một khi chuyện đó bị bại lộ thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường làm quan của ông ta, Chu Hồng Sâm không muốn trong hồ sơ của mình có một chút tỳ vết nào cả. Thoáng cái đã gần hai mươi năm trôi qua, trong hai chục năm đó, Chu Hồng Sâm thật sự đã chiếu cô hai mẹ con cô rất nhiều, Chu Hồng Sâm cũng từng khuyên bảo mẹ của Chu Tiểu Linh tìm một người đàn ông thích hợp để kết hôn, nhưng mẹ của Chu Tiểu Linh cảm thấy những người đàn ông khác không tốt như Chu Hồng Sâm, cứ kéo dài như vậy, cho tới khi bà lâm bệnh qua đời.