Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Tiểu Vũ nói những lời này khiến cho Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và Bạch Cảnh Sùng ba người đều cảm thấy sửng sốt, ba người bọn họ chẳng ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nhất là Bạch Cảnh Sùng, ông ta há hốc mồm, dường như không thể tin nổi những gì mà Vu Tiểu Vũ nói. Bạch Tình Đình liếc mắt quan sát nét mặt của Vu Tiểu Vũ, Bạch Tình Đình vẫn còn đang phỏng đoán rốt cuộc những gì mà Vu Tiểu Vũ nói có phải là thật hay không, những sau khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Vu Tiểu Vũ, Bạch Tình Đình đã có thể chắc chắn rằng, Vu Tiểu Vũ nói những lời đó hoàn toàn là sự thật, cô là phụ nữ, ở phương diện này sự nhạy cảm của cô hơn xa Diệp Lăng Phi muốn. TuyBạch Tình Đình không muốn thừa nhận, nhưng cô lại không thể không thừa nhận nếu thật sự có chuyện như vậy, Vu Tiểu Vũ rất khó tha thứ cho Bạch Cảnh Sùng. Chuyện này quả thật nằm ngoài dự tính của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không thể lường được rằng trong chuyện còn những uẩn khúc như vậy nữa, sự tình càng ngày càng trở nên phức tạp hơn, nhất thời khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy không biết làm sao. Diệp Lăng Phi hướng ánh mắt về phía Vu Tiểu Vũ, hắn rất hi vọng lần này vẫn là Vu Tiểu Vũ bày trò thôi, chẳng qua chỉ để lấy lòng mọi người mà thôi, nhưng khi ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt của Vu Tiểu Vũ, từ ánh mắt của Vu Tiểu Vũ Diệp Lăng Phi cũng nhìn ra được chân tướng của sự việc. Vu Tiểu Vũ không hề nói dối, nếu Vu Tiểu Vũ còn có thể che giấu được cả ánh mặt của mình thì phải nói cô ta thật sự rất lợi hại. Diệp Lăng Phi thấy trên mặt Bạch Cảnh Sùng và Bạch Tình Đình đều hiển lên vẻ kinh ngạc, lúc này, đã đến thời điểm Diệp Lăng Phi phải ra mặt rồi, chuyện này xảy ra quá đột ngột, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nói:

- Vu Tiểu Vũ, cô tạm thời không nên kích động, ngồi xuống rồi từ từ nói!

Diệp Lăng Phi nói xong định kéo Vu Tiểu Vũ ngồi xuống, nhưng không ngờ Vu Tiểu Vũ lại nói:

- Không cần phải như vậy đâu, tôi nghĩ tôi đã nói hết những gì cần nói rồi, tôi đi trước!

Nói xong, Vu Tiểu Vũ quay người định rời đi, Vu Tiểu Vũ làm như vậy, triệt để không cho Bạch Cảnh Sùng có cơ hội để nói chuyện, cũng biểu đạt hận ý trong lòng Vu Tiểu Vũ đối với Bạch Cảnh Sùng, lúc trước, từ trong những lời nói của Vu Tiểu Vũ Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình hai người đều không nghe ra được nỗi hận của Vu Tiểu Vũ đối với cha ruột mình, nhưng bây giờ khi Vu Tiểu Vũ gặp Bạch Cảnh Sùng thì trái lại tỏ ra hận ông ta, điều này đúng là khiến cho tất cả đều bất ngờ. Diệp Lăng Phi thấy tình cảnh Vu Tiểu Vũ định quay người đi chuyện này không ổn rồi, nếu Vu Tiểu Vũ cứ đi như vậy, sẽ hoàn toàn không cho Bạch Cảnh Sùng cơ hội để giải thích nữa, có thể trong chuyện này còn bí mật nào đó, mà những chuyện này cần Bạch Cảnh Sùng tự mình giải thích, nhưng Vu Tiểu Vũ lại tỏ thái độ thế này, không để cho Bạch Cảnh Sùng bất luận cơ hội nào để giải thích. Diệp Lăng Phi không thấy thấy tình cảnh như vậy xảy ra, hắn liền bắt lấy cánh tay Vu Tiểu Vũ, khiến cho Vu Tiểu Vũ không thể nào nhúc nhích được.

- Vu Tiểu Vũ, bất kể trong lòng cô có hận cha mình như thế nào, nhưng người đó bây giờ cũng đã là một người đã có tuổi rồi, chẳng lẽ cô không nghĩ mình nên để cho ông ấy một cơ hội giải thích để giải thích sao, có thể trong chuyện này còn có những bí mật mà cô chưa biết đấy. Vu Tiểu Vũ, lúc cô cho người khác cơ hội, cũng chính là đang tạo cơ hội cho bản thân mình!

Vu Tiểu Vũ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, cô ta lắc đầu, nói:

- Tôi không cảm thấy như vậy, tôi không cần nghe giải thích gì cả, tôi đã quen sống một mình rồi, cũng không cần một người cha giàu có, tôi thích cuộc sống cô độc, tôi sống rất tốt!

Vu Tiểu Vũ nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Diệp Lăng Phi, anh buông tay ra, tôi nghĩ tôi đã thực hiện xong lời hứa với anh rồi, bây giờ tôi mời anh buông tôi ra, để tôi rời khỏi chỗ này!

- Nếu tôi không buông ra thì sao?

Diệp Lăng Phi hỏi,

- Cô sẽ giải quyết thế nào đây?

Vu Tiểu Vũ nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh không nên ép tôi, Diệp Lăng Phi, tối rất cảm ơn anh vì những việc mà anh đã làm cho cô nhi viện, nhưng không vì những chuyện đó mà tôi bị anh khống chế đâu, tôi không phải là đồ chơi của anh. Diệp Lăng Phi, anh buông tay ra, tôi phải đi, đi khỏi cái nơi mà tôi không thích sống!

Giọng điệu của Vu Tiểu Vũ dường như là không thể thương lượng được, cô muốn Diệp Lăng Phi bỏ tay mình ra, Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiểu Vũ nói như vậy, hắn lại càng không thể buông tay ra được, hắn nhìn về phía Vu Tiểu Vũ, nói:

- Vu Tiểu Vũ, cô đã suy nghĩ kỹ chưa, tôi hỏi cô, nếu bây giờ cô rời khỏi chỗ này, cô thật sự không hối hận chứ, không để ý đến những người tốt với cô, không thể bởi vì chút hiểu lầm mà phá hoại ân tình của người khác dành cho cô. Cô cho rằng từ trước tới giờ đều là một mình cô phấn đấu, người khác không giúp đỡ gì cho cô cả, nhưng Vu Tiểu Vũ à, cô có nghĩ rằng trợ giúp có thể không phải là trực tiếp, mà dùng những cách khác để biểu đạt thì sao, ví dụ như là cổ vũ cô, giúp cô thoát khỏi sự nghi hoặc, đó cũng là trợ giúp, chẳng lẽ không đúng sao?

Vu Tiểu Vũ nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, ánh mắt cô ta nhìn về phía Diệp Lăng Phi, nói:

- Tôi hiểu anh định nói cái gì cái gì, Diệp Lăng Phi, những điều mà anh nói chẳng có nghĩa lý gì với tôi đâu, vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng rồi, lúc tôi cần có sự giúp đỡ của người khác nhất lại có người trực tiếp đá văng tôi đi, khi còn nhỏ tôi bất lực cỡ nào chứ, tôi hi vọng có người sẽ tới giúp tôi, yêu thương tôi, nhưng đáng tiếc là người đứng trước mặt tôi bây giờ có thể là cha tôi thì lại như không nhìn thấy tôi, bước qua ngay trước mặt tôi, ném tôi lại trong cô nhi viện. Trước kia tôi chưa bao giờ oán hận, tôi cho rằng trên thế giới này tôi không nợ người khác, người khác cũng không nợ gì tôi, nhưng bây giờ, tôi đã biết, có người mắc nợ tôi, tôi sẽ ghi nhớ chuyện này ở trong lòng, tôi sẽ không quên dễ dàng như vậy đâu, mà tôi cũng không muốn quên!

Vu Tiểu Vũ nói một tràng như vậy xong, Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi hai người đều tỏ vẻ bất đắc dĩ không biết phải làm gì, Diệp Lăng Phi cứng rắn giữ Vu Tiểu Vũ lại để Bạch Cảnh Sùng có cơ hội để giải thích, theo Diệp Lăng Phi thấy, có thể là trong chuyện này có chút hiểu lầm, Diệp Lăng Phi hi vọng Vu Tiểu Vũ có thể ngồi xuống, mọi người bình tâm mà nói chuyện. Nhưng thái độ cuat Vu Tiểu Vũ hiện giờ lại cực kỳ quyết liệt, dường như là chuyện đó đã xúc phạm sâu sắc tới Vu Tiểu Vũ, mới có thể khiến cho Vu Tiểu Vũ trở nên kích động như vậy. Bạch Cảnh Sùng một mực không lên tiếng, lúc mời ban đầu ông ta có vẻ cực kỳ kinh ngạc, sau đó Bạch Cảnh Sùng cũng bình tĩnh lại, dù sao ông ta đã trải qua rất nhiều sóng gió rồi, Bạch Cảnh Sùng rất nhanh ổn định lại tâm tình. Bạch Cảnh Sùng hi vọng Diệp Lăng Phi có thể trấn an Vu Tiểu Vũ, như vậy thì ông ta cũng không cần ra mặt. Nhưng hiển nhiên, Diệp Lăng Phi không nắm chắc mười phần có thể làm cho Vu Tiểu Vũ tỉnh táo lại, Bạch Cảnh Sùng ý thức được giờ phút này ông ta phải ra mặt.

- Vu Tiểu Vũ, ta hi vọng có thể gọi con như vậy!

Lúc nói chuyện, Bạch Cảnh Sùng đứng dậy, Bạch Tình Đình lo lắng sức khỏe của cha mình, cô đứng bên cạnh Bạch Cảnh Sùng, nhẹ nhàng nhắc nhở:

- Cha, cha chú ý giữ gìn sức khỏe, sức khỏe của cha …!

Bạch Tình Đình còn chưa nói xong, đã bị Bạch Cảnh Sùng ngăn lại, chỉ thấy Bạch Cảnh Sùng đi đến trước mặt Vu Tiểu Vũ, nói:

- Cha không biết con muốn nói đến cô nhi viện nào, lúc đó bởi vì con gái ruột của cha mất tích, cha đã thương tâm rất lâu, cha đã từng tự nói với mình rằng, cha sẽ cố gắng giúp đỡ cho những cô nhi viện đó, nói không chừng con gái của cha đang ở trong cô nhi viện, cha chỉ hi vọng nó có thể sống thât tốt!

Bạch Cảnh Sùng nói như vậy xong, chỉ thấy Vu Tiểu Vũ cau mày, dường như Vu Tiểu Vũ không tin những gì Bạch Cảnh Sùng vừa nói, ánh mắt cô ta nhìn về Bạch Cảnh Sùng, nói:

- Ông lại nói dối rồi, ông nói bời vì con gái ông mất tích nên ông mới đi trợ giúp các cô nhi viện, nhưng lúc đó, ông rõ ràng đã ở cô nhi viện, vì sao lại không nhìn thấy tôi, hay là ông nhìn thấy tôi, nhưng lại cố ý giả bộ như không biết tôi!

Vu Tiểu Vũ vừa dứt lời, đã nghe Bạch Cảnh Sùng nói:

- Vu Tiểu Vũ, đầu tiên ta muốn nói rõ với con một điều, cha đã đi qua rất nhiều cô nhi viện, cha quyên góp rất nhiều tiền cho cô nhi viện, mỗi lần cha đến một cô nhi viện đều có rất nhiều cô nhi xuất hiện ở trước mặt cha, cha không thể nhìn rõ tất cả tướng mạo của những đứa trẻ ấy. Nếu con thử trải qua cảm giác một ngày mình đến bảy tám nơi như vậy, có lẽ con sẽ hiểu được trong tình hình đó, cha căn bản không thể nào nhàn rỗi nhìn tướng mạo của từng đứa trẻ!

Sau khi nghe Bạch Cảnh Sùng nói xong, Vu Tiểu Vũ im lặng, cô ta không còn vội vàng muốn bỏ đi như trước nữa, Diệp Lăng Phi cảm giác được những lời này của Bạch Cảnh Sùng đã phát huy hiệu quả, hắn nở một nụ cười với Bạch Tình Đình, nhưng Bạch Tình Đình lại chu miệng ra với Diệp Lăng Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK