Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi không thể ngờ mọi chuyện lại thuận lợi thế này, nhanh như vậy đã tìm được nhược điểm của Triệu Đào, chuyện này là nhờ có Tiểu Triệu kể lại một số lời đồn đại về Triệu Đào cho Diệp Lăng Phi biết, Diệp Lăng Phi mới thuận buồm xuôi gió thế này. Diệp Lăng Phi và Triệu Đào ngồi trong phòng khách, Diệp Lăng Phi bắt chân lên, hỏi:

- Triệu cục trưởng, tôi có một người bạn đang ở trong tù, ông có cách nào để cứu cậu ta ra không?

Triệu Đào tỏ vẻ khó xử, nói:

- Diệp tiên sinh, anh cũng biết pháp luật Trung Quốc rồi đấy, sau khi vào trong tù rồi, cục công an chúng tôi đành bất lực, phán bao nhiêu năm không phải do cục công an chúng tôi mà là do tòa án tuyên. Hơn nữa tôi không phải là người của ban chính trị pháp luật, tôi chỉ là một cục trưởng cục công an bình thường, uỷ viên thành ủy, không có quyền lực lớn đến mức có thể quản chuyện ở trong ngục giam!

Diệp Lăng Phi bĩu môi, hiển nhiên, hắn không hài lòng với những gì mà Triệu Đào nói, Diệp Lăng Phi bảo:

- Triệu cục trưởng, ở trước mặt tôi ông không cần phải nói những lời này, tuy tôi không phải là người trong chốn quan trường của các ông, nhưng đối với những chuyện trong chốn quan trường tôi cũng nắm được một ít. Tôi tin rằng chỉ cần Triệu cục trưởng chịu giúp thì nhất định sẽ nghĩ ra cách, trừ phi ông không muốn giúp tôi, vậy thì quả thật không còn cách nào nữa rồi!

Triệu Đào thấy Diệp Lăng Phi nói đến nước này, ý tứ cũng đã rất rõ ràng, đó là uy hiếp ông ta, nếu như ông không không chịu giúp tôi, vậy thì chắc ông biết tôi sẽ làm cái gì chứ. Diệp Lăng Phi đây quả thật là uy hiếp trắng trợn, hiện giờ Triệu Đào đã bị Diệp Lăng Phi nắm được nhược điểm, ông ta không thể nào không giúp được. Triệu Đào cau mày, nói:

- Diệp tiên sinh, thật ra nếu muốn làm thì không phải là không có cách, chỉ là tôi cần một chút thời gian, tuy tôi là cục trưởng cục công an, nhưng vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, có một số việc tôi cũng đành bó tay bất lực. Tôi chỉ có thể nói tôi sẽ cố hết sức thôi, hi vọng Diệp tiên sinh có thể hiểu cho!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Chuyện đó tất nhiên là tôi hiểu được, nhưng mà, Triệu cục trưởng, tôi cũng nói luôn ở chỗ àny, không phải tôi muốn ép ông đi làm những chuyện mà ông không muốn, tôi cũng phải tốn rất nhiều thời gian và tài lực để dọn dẹp cho ông, ví dụ như chuyện hôm nay tôi sẽ giúp ông giải quyết, từ nay về sau không còn ai biết được nhược điểm của ông nữa rồi. Triệu cục trưởng, chẳng lẽ ông không cảm thấy có gì kỳ lạ sao, tại sao tôi lại biết ông ở chỗ này!

Những lời này của Diệp Lăng Phi giống như là đã đánh thức Triệu Đào, Triệu Đào nhíu mày, ông ta hướng ánh mắt về phía Diệp Lăng Phi, nói với giọng không chắc chắn lắm:

- Diệp tiên sinh, ý anh là có người nói cho anh biết sao?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Triệu cục trưởng, tôi phát hiện ông rất thích giả bộ hồ đồ với tôi, thật ra thì lúc nói ra câu này ông đã biết kết quả rồi, chỉ là ông không muốn thừa nhận mà thôi. Ông đã không chịu hiểu, vậy tôi sẽ nói cho ông cũng được, tất nhiên là có người mật báo với tôi rồi, trên cái thế giới này, chỉ cần tôi chịu bỏ tiền thì sẽ tìm được tất cả những tin tức mà mình muốn, trong đó tất nhiên cũng bao gồm một ít bí mật của Triệu cục trưởng, tôi tin rằng Triệu cục trưởng đã hiểu ý tôi rồi chứ. Triệu cục trưởng, nếu ông muốn sau này không còn ai biết chuyện của ông nữa, vậy thì ông chỉ có thể hợp tác với tôi, tôi sẽ xử lý sạch sẽ chuyện này, đến lúc đó, không còn ai biết chuyện của ông nữa, chẳng lẽ lời đề nghị này không tốt sao?

Triệu Đào thực sự cảm thấy động tâm, điều kiện mà Diệp Lăng Phi quả là rất hấp dẫn, từ nay về sau ông ta không bị người khác khống chế nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Đào cảm thấy ngứa ngáy, tay cầm điếu thuốc lá, liếc nhìn Diệp Lăng Phi. Từ ánh mắt của Triệu Đào, Diệp Lăng Phi biết được nội tâm Triệu Đào đã rục rịch rồi. Lúc Diệp Lăng Phi đưa ra điều kiện, hắn cũng đã nghĩ đến kết quả này rồi, đối với phản ứng của Triệu Đào, Diệp Lăng Phi không hề cảm thấy bất ngờ, hắn cười nói:

- Triệu cục trưởng, ông phải suy nghĩ cho kỹ, một khi bỏ qua cơ hội này, sau này chưa chắc đã có lần khác đâu!

Triệu Đào nhìn Diệp Lăng Phi, cuối cùng, ông ta khẽ gật đầu, nói:

- Diệp tiên sinh, tôi đồng ý, tôi sẽ nghĩ biện cách cứu người bạn của anh ra khỏi ngục giam, nhưng tôi cũng hi vọng anh có thể tuân thủ lời hứa của mình, đừng nên thất tín với tôi!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Triệu cục trưởng, xem ông nói kìa, cái gì mà tôi thất tín với ông chứ, ông yên tâm đi, tôi sẽ không làm những chuyện đó đâu. À, Triệu cục trưởng, tiện đây tôi nhắc nhở ông một câu, nói một cách nghiêm túc thì người đó không phải là bạn của tôi, tôi không ngại nếu ông để hắn ta chịu đau khổ thêm một trận nữa, nói thí dụ như phóng thích …, tôi nghĩ như vậy sẽ làm Triệu cục trưởng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Triệu cục trưởng, ông đã hiểu ý tôi chưa!

Triệu Đào sao lại không hiểu rõ ý Diệp Lăng Phi chứ, phóng thích quả là một cái đường tắt, Triệu Đào mỉm cười gật đầu, đáp:

- Diệp tiên sinh, nếu anh nói như vậy thì tôi biết phải giải quyết chuyện này như thế nào rồi!

Diệp Lăng Phi xử lý ổn thỏa chuyện ở đây, hắn đi ra ngoài, chui vào trong xe, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tiểu Triệu, chờ người ở đầu dây bên kia nhấc máy, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tiểu Triệu, mọi chuyện đã ổn cả rồi, còn lại thì phải nhờ vào cậu thôi, anh không can thiệp nữa!

Tiểu Triệu mừng rỡ, cậu ta quả thật không ngờ được rằng Diệp Lăng Phi giải quyết chuyện này thuận lợi như vậy, sáng nay cậu ta mới đề cập đến chuyện này, buổi chiều đã làm xong rồi, có thể tưởng tượng hiệu suất làm việc cao như thế nào. Tiểu Triệu nói:

- Diệp ca, bây giờ em đã triệt để phục anh rồi, chuyện em mới nói với anh buổi sáng, buổi chiều anh đã giải quyết đâu ra đấy rồi! Sớm biết hiệu suất làm việc của anh cao như vậy, em nên mời Diệp ca đến đội cảnh sát hình sự bọn, về sau nếu có vụ án gì cứ giao cho Diệp ca, chỉ cần một lát là xong ngay!

Diệp Lăng Phi nghe Tiểu Triệu nói như vậy, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:

- Cái tên tiểu tử thúi này, cậu nghĩ anh là người máy à, đội cảnh sát hình sự các cậu nhiều việc như vậy, nếu anh qua đó giúp đỡ, chẳng phải là sẽ chết mệt sao. Lúc trước khi Hân Mính còn ở đại đội cảnh sát hình sự, anh không dám đến nữa vì sợ chọc phải phiền toái không thoát ra được, quá nhiều chuyện, không đến chỗ cậu thì hơn!

Diệp Lăng Phi nói liền hai ba câu không muốn đến hỗ trợ, Tiểu Triệu ở đầu dây bên kia cười ha ha, vội vàng nói:

- Diệp ca, em chỉ đùa với anh một chút thôi mà, tất nhiên em biết không thể nào mời anh đến đội cảnh sát hình sự đại để hỗ trợ được. Diệp ca, phải chăng bay giờ em có thể hành động được rồi?

- Cậu nói thử xem?

Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại.

- Em nói là sẽ lập tức hành động, em ngồi đây nhàn rỗi lắm rồi, chỉ chờ câu này của Diệp ca thôi. Diệp ca, em lập tức hành động…!

Tiểu Triệu còn chưa nói xong, chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi kêu lên trong điện thoại:

- Tiểu Triệu, cậu đừng nói với anh như vậy được không, ta anh lo cậu coi lời anh nói là mệnh lệnh, cấp trên của cậu là Triệu Đào cơ mà. Theo anh thấy thì cậu hãy tìm Triệu Đào để nói chuyện, có thể gọi điện thoại tâm sự chẳng hạn!

Tiểu Triệu nghe Diệp Lăng Phi bảo mình đi nói chuyện với Triệu Đào, cậu ta vội vàng nói:

- Em không tự đi tìm phiền toái cho mình đâu, em cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dạng của Triệu cục trưởng bọn em lúc này như thế nào, nhất định là không có chỗ nào để trút giận đây, nếu bây giờ em đi tìm Triệu cục trưởng để nói chuyện đúng là tự đi ăn mắng, em mặc kệ chuyện này. Diệp ca, anh đừng làm khó dễ em nữa, để em ngấm ngầm bắt người đi, em tin rằng rất nhanh thôi Triệu cục trưởng sẽ có mệnh lệnh, đến lúc em đã bắt được người rồi, dù sao Triệu cục trưởng sẽ không biết em đã biết trước cục trưởng sẽ ra lệnh bắt. Ừm, cứ quyết định như vậy đi!

Tiểu Triệu bây giờ càng ngày càng thông minh, đang trong quá trình tiến bộ. Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Được rồi, Tiểu Triệu, cậu cứ làm vụ này đi, dù sao những chuyện anh biết đã nói cho cậu hết rồi, những chuyện tiếp theo phải xem cậu xử lý thế nào thôi!

Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với Tiểu Triệu xong, hắn hạ cửa kính xe xuống, gọi Tôn Hổ tới.

- Tôn Hổ, lên xe đi, tôi dẫn anh đi làm quen với một người. Tôi sẽ bảo Dã Thú tìm thêm một người giúp anh, hai người sẽ làm hộ vệ cho em vợ tôi!

Diệp Lăng Phi nói.

Tôn Hổ cũng không nhiều lời, mở cửa ghế lái phụ xe của Diệp Lăng Phi ra, lên xe. Diệp Lăng Phi nổ máy, hắn lái xe chở Tôn Hổ đi đến bệnh viện. Diệp Lăng Phi rất ưa thích Tôn Hổ, không nói nhiều, biết mình phải làm gì, người như vậy quả thực khiến cho người ta rất thích. Diệp Lăng Phi lái xe, trên đường đi, Tôn Hổ cũng không hỏi gì, Diệp Lăng Phi nói cái gì, anh ta sẽ nghe cái đó. Mãi cho đến chỗ bệnh viện phụ sản, Tôn Hổ mới hỏi một câu:

- Diệp tiên sinh, nếu như ở đó có đánh nhau thì phải làm sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK