Liên tiếp hắt hơi mười mấy cái, Diệp Lăng Phi cảm giác hắn đã ốm thật rồi. Diệp Lăng Phi tắm rửa qua một chút rồi lên phòng ngủ, hắn ngủ luôn một mạch đến sáng hôm sau mới thức dậy. Vừa mở mắt ra, Diệp Lăng Phi định xuống giường để đi đánh răng rửa mặt thì hắn cảm thấy choáng váng, toàn thân không còn chút sức lực nào nữa.
Diệp Lăng Phi rất ít khi bị ốm, nhưng nếu như đã ốm là ốm nặng. Ngày hôm qua hắn và Chu Hân Mính ** trên núi, dương khí chưa được khôi phục lại bị Chu Hân Mính mở cửa xe ra khiến gió lạnh tràn vào trong lúc hắn chưa mặc quần vào. Cộng thêm việc đi bộ từ trên núi về nhà, cho dù thân thể Diệp Lăng Phi làm bằng sắt thép cũng sinh bệnh.
Mãi cho đến buổi trưa Bạch Tình Đình cũng không phát hiện ra tiếng động gì trong phòng Diệp Lăng Phi. Nàng cảm thấy tò mò, thường ngày thì vừa mới sáng dậy đã nghe tiếng nói của hắn thế mà tại sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy. Nàng đi lên gõ cửa phòng Diệp Lăng Phi, một lúc lâu sau vẫn không có tiếng trả lời.
- Không lẽ người này vẫn còn đang ngủ. Tối qua hắn về nhà rất sớm mà, tại sao vẫn còn ngủ đến bây giờ.
Bạch Tình Đình cảm thấy nghi ngờ, nàng nắm lấy quả đấm cửa nhưng lại không ngờ phòng Diệp Lăng Phi không khóa.
Bạch Tình Đình có thói quen trước khi đi ngủ thường khóa cửa lại, đây là thói quen từ nhỏ của nàng, phòng của các cô gái luôn luôn chứa đựng những bí mật; Lí do thứ hai là xuất phát từ sự lo lắng đối với Diệp Lăng Phi, ai biết được trong lúc Bạch Tình Đình ngủ Diệp Lăng Phi sẽ làm gì.
Nhưng Diệp Lăng Phi lại không có thói quen như vậy, hắn thưởng mở toang cửa phòng trong khi ngủ chứ không đóng cửa như Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình đẩy cửa ra thì thấy Diệp Lăng Phi vẫn đang nằm trên giường, hắn trùm chăn kín đầu, còn hai chân thì lại để ngoài chăn. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi vẫn còn đang ngủ, trong lòng khẽ động, nàng thầm nghĩ:
- Thường ngày anh ta luôn bắt nạt mình. Khó có khi nào có được cơ hội tốt như hôm nay, nhất định mình phải báo thù.
Bạch Tình Đình đi tới chiếc bàn cạnh tường, thấy trên bàn đặt một cốc nước, bên trong vẫn còn gần một nửa nước. Bạch Tình Đình đã có chủ ý, nàng cầm cốc nước đi tới cạnh giường Diệp Lăng Phi. Một tay kéo chăn trên đầu Diệp Lăng Phi ra, tay còn lại nàng đổ toàn bộ nước trong cốc vào mặt hắn.
- Ha ha, cuối cùng thì em cũng báo được thù rồi.
Bạch Tình Đình cười đắc ý. Nhưng rất nhanh, nụ cười trên khuôn mặt nàng vụt tắt. Diệp Lăng Phi bị đổ nửa cốc nước lên mặt nhưng hắn chỉ đưa tay lên lau mặt rồi yếu ớt nói:
- Lão bà, đừng đùa nữa, anh đang bị ốm.
Bạch Tình Đình đặt tay phải lên trán Diệp Lăng Phi, nàng thấy thanh kêu lên:
- Tên khốn kiếp nhà anh, sao người anh nóng như thế này. Tại sao không nói cho em biết, nếu còn tiếp tục như thế này anh sẽ chết đấy.
Nói xong, Bạch Tình Đình vội vàng chạy xuống lầu bảo ngô mụ gọi cấp cứu.
Diệp Lăng Phi bị một chiếc xe cứu thương đưa đến bệnh viện. Lúc trước Bạch Tình Đình gọi điện thoại cho bệnh viện nói có bệnh nhân cần cấp cứu khẩn cấp, lập tức cho xe cứu thương đến ngay. Bệnh viện còn tưởng bệnh nhân nguy hiểm đến tính mạng thế nên không chỉ phái xe cứu thương tới mà còn chuẩn bị sắn một bộ thiết bị cấp cứu trên xe. Đến nơi thì họ mới phát hiện chỉ là một người bị sốt cao, thế nhưng đã đưa xe cứu thương đến rồi thì đành phải đưa vào bệnh viện thôi. Bạch Tình Đình cảm thấy rất lo lắng, nàng áy náy vì lúc nãy đã đổ cốc nước vào mặt Diệp Lăng Phi thế nên cũng vội vàng lên chiếc xe Honda S400 của mình chạy theo sau xe cứu thương.
Lần này Diệp Lăng Phi ốm rất nặng, hắn sốt 39 độ, toàn thân nóng rực. Tại Bạch Tình Đình kiên quyết thế nên bênh viện quyết định đưa Diệp Lăng Phi vào phòng chăm sóc đặc biệt để tiện theo dõi.
- Paul, tôi tin anh sẽ không khiến tôi phải thất vọng. Tôi đợi tin tốt của anh.
Nằm trên giường bệnh Diệp Lăng Phi vẫn gọi điện cho Paul. Sau khi gọi điện xong, hắn ném điện thoại xuống giường rồi với lấy một quả táo, cắn một miếng lớn. Hôm qua Diệp Lăng Phi còn đang ôm thế mà chủ qua một đêm hắn đã hoàn toàn bình phục. Thể chất của hắn quả là dị thường, ngay cả bác sĩ cũng phải tán thưởng kỳ tích này. Phải biết rằng, lúc đưa vào viện ngày hôm qua, Diệp Lăng Phi đã sốt cao tới 39 độ dẫn đến sinh ra biến chứng. Toàn thân Diệp Lăng Phi co giật kịch liệt, bác sĩ đã phải thông báo bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch. Lúc đó Bạch Tình Đình sợ đến hoa dung thất sắc, nàng gần như khóc không lên tiếng. Nhưng đến khoảng tám giờ tối, đột nhiên Diệp Lăng Phi không còn co giật nữa, chỉ còn lại sốt cao thôi.
Thế nhưng Bạch Tình Đình vẫn đợi đến mười giờ đêm, sau khi xác nhận Diệp Lăng Phi không nguy hiểm đến tính mạng nàng mới yên tâm trở về biệt thự.
Thế mà chỉ qua có một đêm Diệp Lăng Phi đã bình phục hoàn toàn, không còn sốt cao nữa. Buổi sáng vừa mới thức dậy, chưa kịp ăn cái gì thì Diệp Lăng Phi đã gọi điện cho Paul, nhắc nhỉ Paul hôm nay sẽ là một ngày bận rộn.
Sau khi gọi điện xong, Diệp Lăng Phi đi xuống giường, hắn đi loang quanh trong phòng bệnh một chút rồi lại trở về giường. Hắn gọi một cuộc điện thoại quốc tế, sau khi đã kết nối được, sắc mặt Diệp Lăng Phi trở lên ngưng trọng, nói:
- An Kỳ, bệnh cũ của tôi lại tái phát rồi.
- Satan, anh phải biết rằng loại thuốc này đã ngừng sản xuất, tôi đã từng cho người liên hệ với công ty sản xuất dược phẩm bên Myc nhưng họ trả lời rằng loại thuốc này đã bị nước Mỹ liệt vào ra sách thuốc cấm sản xuất thế nên công ty đó đã đình chỉ sản xuất loại thuốc này.
An Kỳ nói tiếp:
- Hơn nữa, công ty đó còn nhắc nhở, nếu như còn tiếp tục sử dụng nữa, cơ thể sẽ có phản ứng dữ dội, thậm chí còn tử vong.
- Tôi nghĩ tôi cần phải có cái thứ thuốc chết tiệt này, tôi không ngờ bệnh cũ lại tái phát, tôi sợ tôi sẽ không khống chế được bản thân mình. An Kỳ, bây giờ tôi cần cô giúp tôi, nhanh chóng tìm giúp tôi loại thuốc trị được hết căn bệnh này, kể cả tạm thời ngăn cản căn bệnh này phát tác cũng được.
- Satan, tôi sẽ tìm cách. Thế nhưng tôi cũng phải nhắc nhở anh, có khi anh sẽ không thể khống chế được bản thân mình đâu. Ở Trung Quốc không ai có thể giúp anh được, chi bằng anh quay trở về tổ chức đi, chúng ta có thể nghĩ cách không cho căn bệnh của anh phát tác.
An Kỳ lo lắng nói.
- Tôi đã nói rồi, tôi muốn vĩnh viễn rời khỏi tổ chức Lang Nha để sống một cuộc sống bình thường. An Kỳ, cô không cần khuyên tôi nữa.
Diệp Lăng Phi nói tiếp:
- Mau tìm cách giúp tôi đi.
- Satan, tôi biết rồi, anh phải bảo trọng đấy, khi nào có thời gian tôi sẽ đến thăm anh. Anh biết đấy, tôi không thích đàn ông nhưng anh là ngoại lệ.
An Kỳ nở nụ cười rồi cúp máy. Diệp Lăng Phi thoáng chút sửng sốt, rồi lập tức hắn cũng tươi cười, lẩm bẩm nói:
- Tiểu nha đầu này, không có chừng mực gì cả.
Trong tập đoàn đầu tư Vọng Hải, Lý Triết Hào đang ngưng thần ngồi trên gã, trước mặt hắn là ba gã thủ hạ nghe lệnh hắn để thu mua cổ phiếu tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Cố vấn đầu tư của Lý Triết Hào là trịnh tín vấn đang nhàn nhã đi uống cà phê, hắn có biệt danh là cao thủ tài chính, từ hơn hai mươi năm trước hắn đã nổi danh, chỉ là do sau một lần thất thủ, lộ ra vụ hắn rửa tiền từ một tổ chức nên bị tổ chức đó chém đứt ba ngón tay phải.
Chính vì có Trịnh Tín Vân trợ giúp nên Lý Triết Hào giành được rất nhiều lợi nhuận, lần này đối đầu với tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, trịnh tín vẫn rất tự tin. Hắn cho rằng mình đã nắm được tình hình trong tay, cho dù tập đoàn Vọng Hải không mua được tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế thì cũng thu được một món lời lớn.
Lý Triết Hào dùng mọi thủ đoạn và đã có được ba tỷ vốn lưu động trong tay, hơn nữa theo tin tình báo cho biết thì hiện tại tập đoànThế Kỷ Quốc Tế căn bản không còn vốn lưu động nữa. Tuy rằng tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế được xưng là có mười mấy tỷ trong tay nhưng đại bộ phận là tài sản cố đình, còn về phần vốn lưu động thì chỉ sợ ngay cả mấy nghìn vạn cũng không có, nếu không thì đâu đến mức để ngân hàng đòi tiền suýt phá sản.
Cái mà Trịnh Tín Vân tin tưởng nhất là tiền, chỉ cần có tiền trong tay là có thể tạo ra được quy tắc trò chơi. Thị trường cổ phiếu lại càng như vậy, hiện tại thị trường cổ phiếu trong nước còn chưa hoàn chỉnh, nếu như người nào có đủ tiền để mua bán cổ phiếu trên thị trường thì sẽ thành Chúa Tể.
- Lão Trịnh, hiện nay cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đang có giá 13 đồng 5, chúng ta thu mua khoảng chừng một trăm vạn cổ phiếu, sau đó chúng ta lại bán giá khiến cho cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế giảm xuống, lúc đó sẽ trở thành cơn khủng hoảng tài chính.
Lý Triết Hào đem phán đoán của mình nói cho Trịnh Tín Vân, Trịnh Tín Vân gật đầu, cười nói:
- Lão Lý, chúng ta là bạn nối khố bao nhiêu năm, tôi còn không hiểu ông sao. Theo tôi thấy thì đến phiên giao dịch sáng ngày mai cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế sẽ thành một đống giấy vụn. Sau đó, tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế sẽ là của ông, ông làm cổ đông lớn nhất của tập đoàn. Tôi nghĩ chuyện đầu tiên ông muốn làm là đuổi Bạch Cảnh Sùng ra khỏi tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế.
Sau khi Lý Triết Hào nghe Trịnh Tín Vân nói vậy, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của hắn rốt cuộc cũng nở nụ cười. Hắn vỗ vai Trịnh Tín Vân nói:
- Lão Trịnh, cũng chỉ có ông là hiểu được tôi. Ừ, ông cứ yên tâm, chờ khi nào thành công, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi ông.
Theo như lệnh của Lý Triết Hào, ba gã thủ hạ kia bắt đầu hành động, chúng đem bán số lượng lớn cổ phiếu tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế vào thị trường. Đồng thời, Lý Triết Hào còn chi tiền cho những nhà bình luận, những ký giả kinh tế và tài chính để thúc đẩy việc đưa tin khủng hoảng của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, những thông tin bất lợi này sẽ khiến cho những người chơi cổ phiếu lo sợ mà bán cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đi khiến cho giá cổ phiếu ngày càng hạ. Tuy rằng tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đã trả hết nợ ngân hàng nhưng tình hình tài chính vẫn chưa ổn định, lại có thêm Lý Triết Hào nhúng tay vào nữa khiến cho giá cổ phiếu của tập đoàn đã hạ xuống mức 9 đồng 8.
Bạch Cảnh Sùng thấy tình thế không ổn, ông vừa nghĩ cách bác bỏ tin đồn vừa tuyên bố những tin tức có lợi và tìm đối sách khác. Bạch Cảnh Sùng lập tức triệu tập hội đồng quản trị để trấn an lòng tin của các cổ đông. Ông nói cho những cổ đông biết hiện tại tập đoàn không có vấn đề gì, sở dĩ giá cổ phiếu giảm xuống là do có người phá hoại, mong các vị cổ đông không nên lo lắng.
Bề ngoài thì những cổ đông này đều tỏ ra ủng hộ Bạch Cảnh Sùng, nhưng trong lòng Bạch Cảnh Sùng biết nếu như trong khoảng thời gian ngắn mà không tìm được biện pháp kéo giá cổ phiếu nên thì những cổ đông này cũng sẽ bán tháo những cổ phiếu họ có, không ai lại đi tự nguyện nắm một đống giấy vụn trong tay cả.
Bạch Cảnh Sùng vội vàng điều động toàn bộ vốn lưu động cảu tập đoàn để đánh trận này. Bạch Cảnh Sùng tưởng rằng có nhiều người bán thì sẽ thu được nhiều tiền, nhưng thật không ngờ lại không phải như vậy. Hình như có người đồng thời mua lại những cố phiếu đó, hơn nữa đối phương lại có nguồn lực tài chính rất mạnh.
Nguồn vốn lưu động trong tay Bạch Cảnh Sùng chỉ có mấy trăm vạn, đối phương chọn đúng lúc này để ra tay là bởi vì hắn biết Bạch Cảnh Sùng không còn nhiều tiền trong tay nữa.
- Chết tiệt, nếu như có thể đợi đến báo cáo cuối ngày thì có thể có thêm thời gian kiếm thêm tiền.
Bạch Cảnh Sùng nhìn vào đồng hồ, bây giờ còn cách báo cáo cuối ngày một tiếng đồng hồ nữa, thế nhưng cổ phiếu của tập đoàn đã hạ xuống mức 5 đồng 8, nếu như không báo cáo cuối ngày không ngăn cản được tình trạng này thì chắc chắn đến sáng mai những người có cổ phiếu sẽ điên cuồng bán tháo ra. Hiện tại thì Bạch Cảnh Sùng đã không còn cách nào nữa, ông chỉ có thể hi vọng có một kỳ tích xuất hiện.
- Tổng giám đốc, cổ phiếu của chúng ta đang lên.
Bạch Cảnh Sùng vốn đang chán ngán thất vọng, đột nhiên nghe được tin tức này ông gần như muốn chạy lại tận nơi để xem. Quả nhiên, có người đã nâng giá cổ phiếu của tập đoàn lên, hơn nữa trong thời gian ngắn còn lên được đến mức 6 đồng 5. Trong vòng một tiếng đồng hồ trước khi có báo cáo cuối ngày, cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đã từ 5 đồng 8 lên tới 8 đồng 2. Trong đó người thần bí kia đã thu mua khoảng chừng ba trăm vạn cổ phiếu.
- Kỳ tích, đúng là kỳ tích.
Đến khi ra báo cáo cuối ngày thì Bạch Cảnh Sùng cũng thở dài được một hơi. Chí ít thì ông vẫn còn thời gian chuẩn bị, ông phải suy xét cẩn thận để tìm cách đối phó trong phiên giao dịch sáng ngày mai.