Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra. Trần Ngọc Đình nằm ở trên giường, trong tay cô cầm điện thoại của Diệp Lăng Phi. Vừa rồi Mộ Văn gọi điện thoại tới là Diệp Lăng Phi bảo Trần Ngọc Đình nghe máy hộ, Trần Ngọc Đình chuyển lời của Mộ Văn cho Diệp Lăng Phi.

- Chị, em phải đến khách sạn để gặp cô gái đó một chuyến!

Diệp Lăng Phi cầm khăn lau mái tóc đang ướt sũng, Trần Ngọc Đình bước xuống, cầm lấy quần của Diệp Lăng Phi quần, Diệp Lăng Phi ngồi ở bên giường, duỗi chân ra.

- Cậu em, cậu nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, không phải chị muốn xen vào chuyện của câu, nhưng bây giờ ở ngoài loạn như vậy, nhất là những cô nàng.....!

Trần Ngọc Đình nói đến đây, cô bỗng nhiên phì cười, nói:

- Cậu xem, chị lại nói lung tung rồi, chị không có ý gì đâu, chị chỉ muốn nhắc nhở cậu, ở bên ngoài chơi bời thế nào thì chơi, nhưng chớ chọc đến phiền toái. Vừa rồi chị nghe giọng điệu của cô gái đó hình như là rất sốt ruột muốn gặp cậu!

- Chị, chị không cần phải lo lắng cho em, trong lòng em nắm chắc mà!

Diệp Lăng Phi nói,

- Cô gái đó không phải là người bình thường, em nghĩ cô ta tìm mười phần chắc chín là vì chuyện.... Được rồi, chị à, những chuyện thế này chị không nên biết thì tốt hơn!

Trần Ngọc Đình không hỏi nhiều, sau khi mặc quần áo tử tế cho Diệp Lăng Phi, Trần Ngọc Đình đứng ở trước mặt Diệp Lăng Phi, sau khi kiểm tra một hồi, xác định là không có vấn đề gì về, Trần Ngọc Đình mới nói:

- Em à, đi đường cẩn thận nhé!

Diệp Lăng Phi lại ôm eo Trần Ngọc Đình, hắn ghé môi hôn Trần Ngọc Đình, sau một nụ hôn thắm thiết, hắn mới rời khỏi nhà Trần Ngọc Đình. Trên đường đi xuống chỗ xe đậu ở dưới nhà, Diệp Lăng Phi vẫn còn vương vấn những cảm giác sung sướng tột đỉnh lúc ân ái với Trần Ngọc Đình. Hắn lấy thuốc lá ra, châm lửa hút. Tối hôm nay Bạch Tình Đình đi cùng với Trương Lộ Tuyết và Vu Tiêu Tiếu, Diệp Lăng Phi phải ở một mình. Diệp Lăng Phi không quen với việc buổi tối không có Bạch Tình Đình ngủ cùng, tối ngủ hắn luôn ôm Bạch Tình Đình vào trong lòng, hai tay vuốt ve thân thể Bạch Tình Đình thật lâu, chờ đến lúc mệt mỏi thì mới an nhiên ngủ say. Mỗi sáng thức dậy Bạch Tình Đình luôn phàn nàn là hai tay Diệp Lăng Phi không đàng hoàng chút nào, rất thích cởi quần lót của cô, khiến cho cô ngủ trần. Diệp Lăng Phi đã sớm quen nghe những lời phàn nàn vào buổi sáng của Bạch Tình Đình, mỗi lần như thế, Diệp Lăng Phi đều kéo Bạch Tình Đình vào trong lòng, vừa vuốt ve vừa sờ soạng, mãi cho đến khi Bạch Tình Đình cầu xin tha thứ, Diệp Lăng Phi mới chịu dừng tay. Nhưng buổi tối hôm nay không thể nghi ngờ Diệp Lăng Phi phải ngủ một mình, hắn lái xe, sau khi dừng xe chờ đèn đỏ, Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, gọi cho Bạch Tình Đình. Điện thoại của Bạch Tình Đình đổ chuông bốn năm hồi, cuối cùng nghe thấy tiếng cười ha hả của Bạch Tình Đình vang lên trong điện thoại, Diệp Lăng Phi hỏi:

- Tình Đình, em cười gì vậy?

- Ông xã, em và Lộ Tuyết vừa mới nói về một chuyện rất thú vị, anh có muốn nghe không?

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:

- Có chứ, tất nhiên là anh muốn nghe xem đó là chuyện gì?

- Lộ Tuyết nói là muốn làm một cái quần lót trinh tiết kiểu đặc biệt dành riêng cho anh, như vậy thì anh không thể ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt được nữa. Ông xã, anh đừng nên nóng giận, đó đều do Lộ Tuyết nói với em đấy, em là em không đồng ý đâu!

Bạch Tình Đình nói như vậy chẳng khác gì bán đứng Trương Lộ Tuyết, Bạch Tình Đình vừa mới dứt lời, chợt nghe thấy trong điện thoại Trương Lộ Tuyết lên tiếng kháng nghị,

- Tình Đình, sao cậu lại vu oan cho mình như vậy, rõ ràng đó là chủ ý của cậu mà!

Ngay sau đó, Trương Lộ Tuyết giành lấy điện thoại, sau đó nói với Diệp Lăng Phi:

- Anh có nghe không vậy, chuyện này không liên gì đến em, đó đều là chủ ý của bà xã nhà anh đấy!

- Anh không cần biết đó là chủ ý của ai trong số hai em, anh chỉ biết là lòng tự trọng của mình đã bị người khác chà đạp một cách tàn nhẫn. Nếu tối nay để anh gặp các em, anh sẽ lột hết quần lót của các em ra, để lộ những bộ mông trắng như tuyết, sau đó tét mông các em một trận để làm anh nguôi giận!

Diệp Lăng Phi nói mấy câu đó quả là vô sỉ hạ lưu, trước kia hắn tuyệt đối không dám nói như vậy trước mặt hai người Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết, nhưng tình hình bây giờ đã khác, Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đã trở thành bạn tốt, hơn nữa từng chung một giường chung một chồng, Diệp Lăng Phi đương nhiên không còn phải lo lắng cái gì nữa. Thấy Diệp Lăng Phi không e dè nói những lời hạ lưu như vậy trước mặt mình, Trương Lộ Tuyết lập tức nói:

- Cái đồ háo sắc nhà anh, em không nói chuyện với anh nữa, anh đi mà nói chuyện với vợ anh đi!

Trương Lộ Tuyết nói xong liền trả điện thoại lại cho Bạch Tình Đình.

- Ông xã, anh lại ăn nói bậy bạ rồi!

Trong lúc nói chuyện Bạch Tình Đình còn cười khanh khách, dường như bởi vì những lời mà Diệp Lăng Phi nói làm cho Bạch Tình Đình cười. Diệp Lăng Phi đoán nhất định là bởi vì mấy câu nói hạ lưu của mình khiến cho Trương Lộ Tuyết có chút xấu hổ. Từ giọng điệu của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi có thể nhận ra cô không hề tức giận. Lúc này Diệp Lăng Phi mới có thể thở phảo, hắn vừa định nói tiếp mấy câu với Bạch Tình Đình, đúng lúc đóy, có điện thoại gọi tới. Diệp Lăng Phi người thấy gọi điện thoại chính là Mộ Văn, trong lòng khẽ động, hắn bất động thanh sắc nói với Bạch Tình Đình:

- Bà xã, anh có một cuộc điện thoại quan trọng phải nghe, chúng ta nói chuyện sau nhé!

Bạch Tình Đình “vâng” một tiếng rồi dập máy. Diệp Lăng Phi nghe điện thoại, số điện thoại gọi tới là của Mộ Văn số, nhưng trên thực tế người gọi lại không phải Mộ Văn. Trong điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông:

- Diệp tiên sinh, tôi là Tiểu Cửu đây, chị Mộ Văn bị ta người tập kích rồi, anh có thể đến bệnh viện một chuyến được không?

Diệp Lăng Phi nghe đến đó thì hít một vào khí lạnh, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi. Vừa nãy Mộ Văn gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi bảo Diệp Lăng Phi đến gặp cô ở khách sạn, nhưng sao mới được một lúc, Mộ Văn lại vào bệnh viện rồi. Diệp Lăng Phi không biết rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, hắn lập tức đáp:

- Tiểu Cửu, bây giờ tôi sẽ tới ngay, cậu nói cho tôi địa chỉ biết địa chỉ cụ thể của bệnh viện......!

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Diệp Lăng Phi không thể ngờ được rằng tối hôm nay Mộ Văn vừa dạo một vòng ở dưới quỷ môn quan, nếu như không có Tiểu Cửu, giờ phút này, có lẽ Diệp Lăng Phi không nhìn thấy Mộ Văn còn sống ở trong bệnh viện mà là một xác chết. Nhưng dù vậy, tuy Mộ Văn bị thương, cô ta phải nằm ở trên giường bệnh, bất chỉ có điều, sắc mặt Mộ Văn cũng không tệ lắm, ít nhất là lúc Diệp Lăng Phi chạy tới bệnh viện, Mộ Văn vẫn còn có thể nở nụ cười.

- Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Lúc Diệp Lăng Phi chạy tới bệnh viện, thấy trong phòng bệnh chỉ có Tiểu Cửu và Mộ Văn, sắc mặt Tiểu Cửu không tốt lắm, cậu ta liên tục cau mày, Mộ Văn nằm ở trên giường, thấy Diệp Lăng Phi đã tới, Mộ Văn bảo Tiểu Cửu đỡ cô ngồi dậy. Mộ Văn cười cười, nói:

- Cụ thể thế nào thì tôi không rõ lắm, tôi bị một kẻ lạ mặt tập kích, lúc đó c tốc độ hiếc xe máy rất nhanh, dù đã tránh nhưng tôi vẫn bị chiếc xe quệt phải. Tên đó có súng, hắn muốn giết tôi, nhưng hiển nhiên mạng tôi còn lớn lắm, phát súng đầu tiên của hắn không trúng tôi, Tiểu Cửu chạy tới kịp thời, chỉ như vậy thôi!

Từ những gì Mộ Văn nói, Diệp Lăng Phi cảm giác được Mộ Văn không bị thương nặng lắm, nhưng nhìn bộ dạng của Mộ Văn khi nằm trên giường bệnh lại khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy Mộ Văn bị thương không nhẹ. Hắn ngồi xuông bên giường, nhìn Mộ Văn, hỏi:

- Mộ Văn, chẳng phải cô chỉ bị xe quệt phải thôi sao, không lẽ cần nằm viện?

- Số tôi xui xẻo quá! Mộ Văn tâm nói với vẻ không cam lòng,

- Cũng không biết là cái kẻ thất đức nào ném chai rượu ở ven đường, kết quả tôi bị thủy tinh đâm phải, tôi là người, bị thủy tinh đâm thì tất nhiên phải vào viện để khử trùng. Khi anh còn chưa tới đây, bác sĩ lấy ra được những hơn hai mươi miếng thủy tinh ở trên người tôi. Nếu để tôi biết được kẻ nào đã làm chuyện thất đức như vậy, tôi nhất sẽ không buông tha cho hắn.....!

Diệp Lăng Phi cố nhịn cười, hắn vỗ vỗ vai Mộ Văn, nói:

- Mộ Văn, cô nên nghỉ ngơi cho khỏe đi, đã bị thương thế này mà không chịu nghỉ ngơi, còn nói luôn mồm nữa. Ừm, thế này đi, tôi định đi ra ngoài hút điếu thuốc, có chuyện gì đợi tôi quay về rồi nói sau!

Diệp Lăng Phi nói xong bèn đứng dậy, hắn đưa tay ra mời, nói:

- Tiểu Cửu, đi ra ngoài hút điếu thuốc đi!

Tiểu Cửu khẽ gật đầu, cùng Diệp Lăng Phi đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi và Tiểu Cửu đi đến cuối tầng này, chỗ đó có một cái ban công, Diệp Lăng Phi vàTiểu Cửu đi đến chỗ ban công. Diệp Lăng Phi lấy một bao thuốc lá từ trên người, rút một điếu, đưa cho Tiểu Cửu, mình cũng lấy một điếu, sau khi châm lửa, Diệp Lăng Phi nói: - Tiểu Cửu, cậu nói với tôi một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Mộ Văn là bị ai tập kích vậy?

- Chuyện này tôi cũng không dám chắc, lúc đó tôi có cảm giác bất an, tôi lo chị Mộ Văn sẽ xảy ra chuyện bất trắc, vì thế mới đi theo Mộ Văn tỷ, nhưng không ngờ thật sự lại xảy ra chuyện. Lão già Thái Duyệt khốn kiếp đó khó có khả năng ra tay, lão ta rất tin tưởng Tiểu Ngọc, cho dù có hoài nghi gì Tiểu Ngọc thế nào thì lão cũng không ra tay vào lúc đó đâu. Về phần những người khác, tôi cũng không dám chắc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK