Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Văn gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, nói cho Diệp Lăng Phi biết cô đã xác nhận Thái Tiểu Ngọc chính là người bạn hồi nhỏ của cô, Diệp Lăng Phi nghe vậy thì cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, hắn ngồi trên ghế sa *** trong phòng khách, tay phải cầm điều khiển tivi, tay trái cầm điện thoại, bừa nghe Mộ Văn nói về chuyện của Thái Tiểu Ngọc, vừa chỉnh kênh tivi.

- Vậy à, đó chẳng phải là chuyện tốt sao?

Khi Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn đề cập đến chuyện Thái Tiểu Ngọc chính là bạn hồi nhỏ của cô, Diệp Lăng Phi không hề tỏ ra hưng phấn chút nào, đó không phải là chuyện của hắn, sao hắn lại phải tỏ ra cao hứng làm gì. Diệp Lăng Phi chỉ lãnh đạm nói:

- Thế thì cô nên đi tâm sự với Thái Tiểu Ngọc đi!

- Tôi đang định như vậy đây, tôi đã hẹn gặp Thái Tiểu Ngọc rồi, à, còn cả Tiểu Cửu nữa!

Mộ Văn nói đến đây, lại bổ sung thêm:

- Tôi thật sự không ngờ lớn lên Tiểu Cửu lại đẹp trai như vậy, tôi nhớ được hồi còn bé, cậu ta chỉ là một cậu nhóc tóc vàng theo đuôi bọn tôi, nước mũi tèm lem, nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại đã biến thành một anh chàng đẹp trai rồi!

Diệp Lăng Phi nghe đến đó, cười cười, nói:

- Đó chẳng phải là hợp ý cô sao, có định hẹn hò với Tiểu Cửu không?

- Diệp Lăng Phi, điều này sao có thể chứ, cậu ta là huynh đệ của tôi, tôi sẽ không nảy sinh tình cảm với những người như vậy đâu!

Mộ Văn nói xong, chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi ở đầu dây bên kia bật cười, nói:

- Mộ Văn, chuyện đó thì không thể nói theo kiểu chém đinh chặt sắt như vậy, phải biết rằng tren thế giới này không có chuyện gì là tuyệt đối không có khả năng xảy ra. Những câu khẳng định quả quyết như vậy không nên nói thì tốt hơn!

Mộ Văn nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, cô nói với vẻ chắc chắn:

- Diệp Lăng Phi, tôi đã nói rồi tôi và Tiểu Cửu không thể có chuyện gì đâu. Về phần nguyên nhân tại sao, tốt nhất là anh không nên hỏi, tóm lại, tôi có thể nói với anh, tôi chỉ coi Tiểu Cửu là huynh đệ của mình!

- Được rồi, đó là chuyện riêng của cô, quả thật không liên quan gì đến tôi!

Diệp Lăng Phi cầm điều khiển tivi, chỉnh sang một kênh, trên kênh đó đang phát bộ phim “Xẩm xử quan” của Châu Tinh Trì, Diệp Lăng Phi để điều khiển xuống, nói:

- Còn chuyện gì nữa không?

- Không có, tôi chỉ muốn kể chuyện này với anh thôi. Diệp Lăng Phi, tôi phải cảm ơn anh, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi!

Diệp Lăng Phi cười nói:

Mộ Văn, cô không cần phải khách sáo với tôi, đừng quên, dù sao chúng ta vẫn là đồng minh!

Ngay lúc Diệp Lăng Phi định cúp máy, hắn lại nhắc nhở:

- Đừng quên, cứ mang theo súng bên mình, đừng tưởng rằng cô ta là bạn của cô, cô có thể thả lỏng cảnh giác. Các cô quả thật là bạn hồi nhỏ, nhưng thời gian sẽ thay đổi một người, cô không biết những gì cô ta đã trải qua, càng không thể nào biết được rốt cuộc thì trong lòng cô ta nghĩ gì, vì an toàn của mình, tốt nhất cô nên đề cao cảnh giác. Đương nhiên, những gì tôi nói chỉ xuất phát từ sự quan tâm của một người bạn thôi, cũng không có ý gì khác đâu. Mộ Văn, xử lý chuyện này như thế nào, hoàn toàn là quyết định của cô!

- Diệp Lăng Phi, tôi hiểu mà, cảm ơn anh!

Mộ Văn nói.

Diệp Lăng Phi để điện thoại di động xuống, hắn lắc đầu cười, theo Diệp Lăng Phi thấy, chuyện này không có gì, hắn chỉ đứng trên góc độ một người bạn mà nhắc nhở Mộ Văn thôi. Bộ phim này của Châu Tinh Trì trước kia Diệp Lăng Phi đã từng xem qua, hắn cảm thấy cũng khá hay, nói một cách tương đối, Diệp Lăng Phi rất thích những bộ phim Châu Tinh Trì đóng hồi trước, còn bộ phim mới đống như Siêu khuyển thần thông (Trường Giang số bảy) năm 2008 hay gì gì đó, Diệp Lăng Phi không hề xem. Hắn không phải là một người hâm mộ, hắn không có cảm giác gì với minh tinh điện ảnh, nhất là đối với những nữ minh tinh kia, Diệp Lăng Phi không có chút hứng thú muốn lên giườn với bọn họ. Suy nghĩ của mỗi người là khác nhau, có một số người đàn ông lại thích điều đó, cho rằng có thể lên giường với nữ minh tinh là một loại hưởng thụ, thật tình không biết nữ minh tinh còn không bằng cô bé hàng xóm.

- Cậu em, vài phút nữa là có thể ăn cơm rồi!

Trần Ngọc Đình đeo tạp dề từ trong phòng bếp đi ra, cô cầm đũa gắp một miếng thịt, đưa đến bên miệng Diệp Lăng Phi, nói:

- Đệ đệ, nếm thử xem thế nào?

Diệp Lăng Phi mở miệng ăn miếng thịt, cảm thấy rất mềm, khẽ gật đầu, nói:

- Chị, ngon lắm!

Nghe Diệp Lăng Phi nói là món ăn rất ngon, Trần Ngọc Đình mới thở phào nhẹ nhõm, tay cầm chiếc đũa, da thịt trước ngực để lộ một phần lớn, khe sâu ở giữa ngực không hề che lấp hiển hiện trước mắt Diệp Lăng Phi, khiến cho Diệp Lăng Phi nhịn không được đưa tay ra sờ nắn bộ ngực mềm mại đầy đặn của Trần Ngọc Đình.

- Cậu em, chị chỉ lo cậu không thích ăn đồ ăn do chị nấu, chị không biết tổng giám đốc Bạch nấu cho em theo khẩu vị nào!

Trần Ngọc Đình không vội vàng rời đi, cô nhích lại gần trước mặt Diệp Lăng Phi, vuốt tạp dề một cái, đặt mông ngồi lên đùi Diệp Lăng Phi. Trần Ngọc Đình chủ động ghé môi tới, cô hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái, sau đó thì gương mặt cô hiện lên vẻ hồng nhuận phơn phớt, nói:

- Trước kia chị còn muốn thủ tiết cả đời, nhưng cậu lại phá hỏng rồi, khục, chị hận chính mình mình, đã thủ tiết nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng lại không giữ được. Phụ nữ đều là như vậy, một khi thật sự yêu một người đàn ông nào đó, họ rất muốn người đàn ông đó ăn đồ ăn do mình nấu. Lúc chị và chồng chị mới quen nhau, mỗi ngày chị đều nấu cơm cho anh ấy, lúc đó hạnh phúc lớn nhất của chị là nhìn thấy anh ấy ăn hết đồ ăn mà chị nấu. Chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy rồi, ngoại trừ nấu cơm cho Tiểu Vũ ra, chị chưa từng muốn nấu cơm cho bất kỳ một người đàn ông nào. Đệ đệ, nếu chị nói là ngoài chồng chị ra, cậu là người đàn ông chị muốn nấu cơm cho nhất, cậu có tin không?

Tay phải Diệp Lăng Phi đặt lên đùi ngọc nõn nà của Trần Ngọc Đình, hắn nhìn Trần Ngọc Đình, thấy ánh mắt của mỹ phụ trong lòng mình toát ra những ánh nhìn nóng bỏng, ngọn lửa đó khiến Diệp Lăng Phi cảm giác được khát vọng trong lòng Trần Ngọc Đình. Là một người phụ nữ, rất cần sự quan tâm của người đàn ông, càng cần có người đàn ông ôm cô vào trong lòng, yêu thương cô. Cho dù người phụ nữ đó là một nữ cường nhân, cô cũng cần sự yêu thương này, chỉ là kiểu phụ nữ này lại không thể trực tiếp giống như những người phụ nữ bình thường khác, các cô chỉ có thể dùng vẻ ngoài lạnh lùng để che giấu, nhưng trong lòng lại cực kỳ nóng bỏng, một khi chinh phục được kiểu phụ nữ này, người phụ nữ đó sẽ biểu hiện tình cảm cuồng nhiệt hơn những phụ nữ khác, trong đó bao gồm cả lúc lên giường, thường thường lúc ở trên giường tuýp phụ nữ này sẽ là người chủ động. Không thể nghi ngờ, Trần Ngọc Đình chính là kiểu phụ nữa như vậy, cô chỉ có thể bị cường giả chinh phục. Sau khi cô bị Diệp Lăng Phi chinh phục đã cởi bỏ vẻ lạnh lùng bề ngoài, biểu hiện của cô khiến cho người ta không thể tưởng tượng đây chính là nữ cường nhân cao cao tại thượng lúc trước. Diệp Lăng Phi không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Trần Ngọc Đình, bây giờ nghe Trần Ngọc Đình thổ lộ tấm lòng của cô như vậy, tay Diệp Lăng Phi liền vuốt ve đùi Trần Ngọc Đình, đây là động tác của sự thương yêu, chứ không phải là vì quan hệ thân xác. Diệp Lăng Phi nhẹ gật đầu, nói:

- Chị, tất nhiên là em hiểu tấm lòng của chị, em luôn cảm thấy mình rất may mắn, có thể quen biết chị, càng không ngờ có thể khiến chị yêu em!

Những lời Diệp Lăng Phi không phải là những lời hư tình giả ý, hoàn toàn là những gì xuất phát từ nội tâm, hắn còn nhớ rõ những chuyện xảy ra giữa mình và Trần Ngọc Đình lúc mới đến tập đoàn Tân Á. Ánh mắt Trần Ngọc Đình càng toát lên những ánh nhìn nóng rẫy, cô không nhịn được lại hôn Diệp Lăng Phi một lần nữa, sau đó, Trần Ngọc Đình đứng dậy khỏi người Diệp Lăng Phi, trước khi đi vào phòng bếp, Trần Ngọc Đình thẹn thùng nói:

- Em à, chị rất thích cảm giác bây giờ!

Nhìn Trần Ngọc Đình đi vào trong phòng bếp, Diệp Lăng Phi lắc đầu. Theo Diệp Lăng Phi thấy, kỳ thật Trần Ngọc Đình rất đáng thương, vì con của mình, Trần Ngọc Đình không hề tái giá. Những năm gần đây cô đều chăn đơn gối chiếc, sự trống trải tịch mịch có lẽ chỉ chính cô mới hiểu, Diệp Lăng Phi có thể tưởng tượng được khi màn đêm buông xuống, trong lòng Trần Ngọc Đình khát vọng cỡ nào. Tình cảnh ân ái cuồng nhiệt với Trần Ngọc Đình ban nãy cho tới bây giờ vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu Diệp Lăng Phi. Người ta thường nói phụ nữ 30 như hổ, Trần Ngọc Đình trên giường cực kù mãnh liệt, cũng may đó là Diệp Lăng Phi, nếu đổi thành người đàn ông khác, đã sớm giương cờ trắng đầu hàng rồi, Diệp Lăng Phi cũng dùng hết toàn lực để thỏa mãn Trần Ngọc Đình. Mỗi lần Diệp Lăng Phi ân ái với Bạch Tình Đình, hắn luôn cẩn thận rụt rè, không dám mạnh mẽ quá, chỉ lo Bạch Tình Đình không chịu được. Trên thực tế cũng là như vậy, đến bây giờ, Bạch Tình Đình vẫn thường xuyên phải cầu xin tha thứ, mỗi lần, Diệp Lăng Phi đều phải rất nhẹ nhàng, chỉ lo làm Bạch Tình Đình bị thương. Mỗi lần Bạch Tình Đình cầu xin tha thứ, Diệp Lăng Phi chỉ có thể làm qua loa cho xong chuyện. Trần Ngọc Đình thì hoàn toàn trái ngược, bộ dạng tràn đầy khao khát vừa rồi của Trần Ngọc Đình khiến cho Diệp Lăng Phi cũng đạt tới cực cảm......................

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK