Vốn Lâm Tuyết định dùng Tần Dao làm con mồi để nhử Từ Hàn Vệ vào tròng, giờ Tần Dao không còn giá trị nữa rồi, Lâm Tuyết đương nhiên trước khi đá Tần Dao ra khói mình, cũng phải lợi dụng cái đã chứ, cô nghĩ đẩy đại diện pháp nhân của cô ở công ty thương mại kia ném sang cho Tần Dao. Công ty thương mại đó là cái bĩnh rỗng do Lâm Tuyết dùng các khoản vay mà tạo thành, tuy nói đăng ký vốn đầu tư của công ty chục triệu, nhưng trên thực tế, công ty thương mại đó đăng ký được là nhờ vận động quan hệ với Từ Hàn Vệ, vốn đăng ký căn bàn không tới chục triệu.
Các khoản vay của ngân hàng cần có bảo đảm, thế nên ngay từ đầu Lâm Tuyết dựng lên công ty thương mại này chỉ để lợi dụng nó để đầu tư vào bách hóa An Thịnh thôi, giờ, Lâm Tuyết nghĩ ra một cách rất hay, để Tần Dao đứng tên đại diện pháp nhân của cái bĩnh rỗng đó, bảo đàm các khoản vay của ngân hàng cho bách hóa An Thịnh.
Lâm Tuyết trước tiên gọi điện thoại cho Từ Hàn Vệ, Từ Hàn Vệ vừa mới họp xong, bị Chu Hồng Sâm chơi một quà, trong lòng đang tức giận, vừa nhận được điện thoại của Lâm Tuyết, hắn liền nói với giọng thiếu thiện chí:
- Giờ tôi không có thời gian!
Trong lòng Lâm Tuyết đã có dự định rồi, cô thản nhiên nói:
- Bí thư Từ, quan hệ giữa chúng ta không nhất thiết phải cứng rắn như vậy chứ, tôi chỉ là muốn sặp mặt bí thư Từ hàn huyên chuyện cũ thôi mà, bí thư Từ chẳng lẽ quên những chuyện trước đây tôi làm cho bí thư Từ rồi sao, nếu bí thư Từ giờ không còn nhớ chuyện cũ nữa thì tôi đành phá lưới vậy, Lâm Tuyết tôi dù sao cũng chẳng có gì đáng để giữ cà, chết cùng chết, thoải mái!
Thái độ của Lâm Tuyết khiến Từ Hàn Vệ trong lòng nổi sóng không yên, hắn lo mụ Lâm Tuyết này một khi bất chấp tất cà, hấn có rất nhiều chuyện đều thông qua Lâm Tuyết, Từ Hàn Vệ nghĩ tới đây, giọng điệu cũng nhã nhặn hơn, nói:
- Lâm Tuyết, giờ tôi đang gặp phải khó khăn, cô không phải không biết Chu Hồng Sâm đang từng bước từng bước ép tôi, không phải tôi tránh mặt cô, mà là tôi lo sẽ để Chu Hồng Sâm nấm được thóp của tôi.
- Bí thư Từ, chẳng lẽ ông cho rằng tôi là loại người đó, tôi đã bao giờ khiến bí thư Từ phải bận tâm qua đâu!
Lâm Tuyết cười nói:
- Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn tìm bí thư Từ để hàn huyên chút chuyện cũ thôi mà!
Từ Hàn Vệ nghĩ một lát, nói:
- Được, thế tối nay tôi và cô gặp nhau, chúng ta vẫn gặp ở chỗ cũ nhé!
- Được thôi!
Lâm Tuyết cười nói.
Mọi chuyện đúng như Diệp Phong dự đoán, Lâm Tuyết đưa ra đòn này, quả thật đã khiến Từ Hàn Vệ nhượng bộ. Từ Hàn Vệ đồng ý giúp Lâm Tuyết, để cành sát không đến làm phiền trung tâm chế biến thực phẩm, đồng thời, Từ Hàn Vệ cũng đồng ý sẽ giúp Lâm Tuyết tìm giám đốc Trương của ngân hàng cổ phiếu để hỏi cho Lâm Tuyết chuyện khoản vay bách hóa An Thịnh.
Trong lòng Lâm Tuyết rất rõ, quan hệ giữa cô và Từ Hàn Vệ đã không giống như trước đây, cô hiện có thể kẹp chặt Từ Hàn Vệ, khiến hấn ngoan ngoãn nghe theo lời cô.
Lâm Tuyết và Từ Hàn Vệ không còn cuốn lấy nhau như trước đây nữa, Từ Hàn Vệ giờ đã mất hết cảm hứng đối với Lâm Tuyết, Hổng Phấn Đế Quốc tặng cho Từ Hàn Vệ cặp mỹ nữ song sinh kia đã khiến Từ Hàn Vệ mê tít mắt rồi, so với cặp mỹ nữ đẹp như hoa súng kia, Lâm Tuyết chỉ là một phụ nữ ba mươi tuổi, dù có đẹp tới đâu đi nữa, cũng không thể thu hút được Từ Hàn Vệ.
Lâm Tuyết nói muốn chuyển nhượng quyền pháp nhân của công ty thương mại cho Tần Dao, chuyện này đối với Tần Dao mà nói chắc chấn là chuyện vui tựa như trên trời rớt xuống miếng bánh thơm ngon vậy, Tần Dao chỉ là nữ sinh đại học đơn thuần, căn bàn không phát hiện ra vấn đề, thực tế đúng như vậy, sau tối đó nói chuyện với Tần Dao, Tần Dao hiển nhiên rất cảm kích Lâm Tuyết. Chuyện không chậm trễ, ngay hôm sau, Lâm Tuyết liền làm thủ tục chuyển nhượng đại diện pháp nhân của công ty thương mại cho Tần Dao, ngay sau đó, Lâm Tuyết liền kéo Tần Dao tới ngân hàng cổ phiếu Vọng Hải làm thủ tục bảo đàm, dùng chính công ty thương mại đó làm bào đàm khoản vay năm mươi triệu nhân dân tệ cho bách hóa An Thịnh.
Giám đốc ngân hàng cổ phiếu nhận được điện thoại của Từ Hàn Vệ, chất vấn về vấn đề khoản vay của bách hóa An Thịnh. Theo lý mà nói khoản vay của bách hóa An Thịnh không có vấn đề gì cà, còn về việc cổ phiếu bị đóng lại, hoàn toàn do giám đốc bộ phận tín dụng ngân hàng Thanh Sơn thuộc chi nhánh phía tây hải của ngân hàng cổ phiếu cho rằng khoản vay của bách hóa An Thịnh có vấn đề, nên mới đóng lại, theo Trương Thanh Sơn, bách hóa An Thịnh hiện không còn như trước đây nữa, nhất là về khoản trả nợ tín dụng, vấn đề rất lớn.
Nhưng Trương Thanh Sơn một kẻ mới ba mươi sáu tuổi đã phá lệ lên nhận chức giám đốc bộ phận tín dụng này sau khi nhận được điện thoại của tổng giám đốc ngân hàng thái độ liền xoay ngoắt 180o, sau một hồi suy nghĩ, hắn liền ném ngay vụ này cho phó giám đốc, để hắn làm chuyện này. VỊ phó giám đốc đó căn bàn không chịu điều tra kỹ, nghĩ bách hóa An Thịnh thuộc hạng A, nên đồng ý luôn, thế là, khoản vay này cứ thế được đặt xuống nhẹ nhàng.
Bộ hành pháp của thành phố Vọng Hải, theo bố chí của ủy ban thành phố, tiến hành điều tra toàn bộ các tụ điểm ăn chơi toàn thành phố, hành động lần này được gọi là “cơn lốc xoáy”, phái cảnh sát tổng cộng điều tra, xử lý được hơn một trăm tụ điểm ăn chơi, bắt hàng trăm phụ nữ bán dâm ngay tại hiện trường, ngay cả Hổng Phấn Đế Quốc cũng bị ảnh hưởng, vì Hổng Phấn Đế Quốc có biểu diễn múa sex, nên cũng bị đơn vị chấp pháp nghiêm lệnh xử lý.
Vào thứ ba, trong cuộc họp của ủy ban thành phố, Chu Hồng Sâm tay cầm một tập tài liệu dày cộc được in ra khiến cà hội nghị như bị sét đánh ngang tai.
- Nhìn xem lãnh đạo chúng ta lấy thân chấp pháp thế nào, những tin tố cáo này đều là tội lỗi của rất nhiều các quan chức trong ủy ban thành phố chúng ta, tôi cũng không ở đây mà điểm danh nữa, là ai làm thì người đó trong lòng tự rõ, tôi chỉ muốn nói với các vị, quan chức chính phủ chúng ta, nhất là những vị thuộc lãnh đạo cấp cao nhất định phải chú ý tới hình ảnh của mình, trọng điểm trong này đều nói tới Hổng Phấn Đế Quốc, nói các quan chức chính phủ trong chúng ta đều rất hay tới tụ điểm vui chơi đó, hơn nữa còn nghe nói ở tụ điểm ăn chơi này còn dựng cà gian phòng riêng nữa chứ.
Chu Hồng Sâm nói tới đây, cố ý xoáy vào Từ Hàn Vệ, nói:
- Bí thư Từ, tôi thấy hay là chúng ta nên kiểm tra, phong tỏa toàn bộ Hổng Phấn Đế Quốc nhi?
- Thị trưởng Chu, đây chỉ là những tin tố cáo, không điều tra rõ, sao có thể kết luận thế được!
Từ Hàn Vệ trong lòng lo lắng nhưng vé ngoài vẫn không biểu lộ gì, nói:
- Tôi cho rằng chúng ta không nên cứ thế mà đánh thẳng xuống, người đầu tư của Hổng Phấn Đế Quốc là một thương nhân Hồng Kông, nếu chúng ta làm như vậy, ắt các thương nhân Hồng Kông sẽ rời khỏi thành phố chúng ta, thị trưởng Chu, chuyện này cứ để tôi giải quyết cho, ông thấy thế nào?
Chu Hồng Sâm sắc mắt chắc như đinh, nói:
- Bí thư Từ, tôi hy vọng ông nghiêm túc xử lý mấy chuyện này, trong đây đề cập tới không ít quan chức chính phủ, còn có cả chứng cứ nữa!
Từ Hàn Vệ nghiêm túc nói:
- Nếu thực sự có chứng cứ, tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý!
- Thế cứ như vậy nhé!
Tan họp, Từ Hàn Vệ lấy những tài liệu tố cáo từ trong tay của Chu Hồng Sâm. Từ Hàn Vệ vừa nhìn những đống tài liệu tố cáo này, trong lòng hắn lập tức hiểu rõ, lần này hắn đã bị Chu Hồng Sâm chém cho một nhát, toàn bộ những tài liệu tố cáo đó đều là người của hấn, không hề có một ai là thuộc hạ của Chu Hồng Sâm. Một số tin tình báo còn có cả chứng cứ xác thực nữa, Từ Hàn Vệ ý thức được chuyện lần này, hấn đã bị Chu Hồng Sâm đưa vào bẫy rồi. Chuyện đã đến nước này, tên cáo già gian xào này chắc chắn phải chọn cách quân tử
Phòng thân thôi, hắn chắc chắn phải kéo một số người khôi chức vụ hiện nay, theo Từ Hàn Vệ thấy, chỉ có cách qua được cửa ải lần này, mới có cơ hội đối phó với Chu Hồng Sâm. Nhân dân thành phố Vọng Hải căn bản không hiểu được cuộc chiến sống còn trên quan trường, họ cũng không biết các thế lực mờ ám đang mạnh mê chuyển động, một trận bão lớn sắp bắt đầu, họ cứ sống đời sống của họ thôi, với những người dân bình thường mà nói, bọn họ chỉ cần kiếm được tiền, làm thế nào để cuộc sống tốt hơn là được rồi.
So với cuộc sống an nhàn của người dân bình thường không biết nội tình trong thành phố. Diệp Lăng Phi hiển nhiên cám giác được ngay khí trời u ám đang bao phủ toàn thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi không nghĩ rằng những lời của hắn nói với Chu Hồng Sâm lại có thể dẫn tới thế sự như ngày hôm nay.
Là do hắn đã cho Chu Hồng Sâm tự tin để đối phó với Từ Hàn Vệ hay vì Chu Hồng Sâm đã có chuẩn bị sẵn để đối phó với Từ Hàn Vệ?
Diệp Lăng Phi không rõ, nhưng, Diệp Lăng Phi lại âm thầm cảm thấy một trận đấu ngầm đang bắt đầu nổi dậy, hắn là người ngoài của trận chiến này nhưng hình như cũng đã bị cuốn vào trận chiến thì phải?
Trong căn phòng lúc nào cũng u ám thuộc tầng năm của Hổng Phấn Đế Quốc. Michelle. Dương Tử đang ngồi đối diện với ông chủ, người ngồi sau bức màn kia luôn quay lưng về phía hai người, mùi thuốc nồng nặc lan tỏa khắp căn phòng.
Hổng Phấn Đế Quốc bị yêu cầu cải đổi, điều này không hề ảnh hưởng gì tới tâm trạng vui vẻ của ông chủ kia, hắn cười khà khà nói:
- Lần này lão già Từ Hàn Vệ cần hành động rồi. Dương Tử, ngươi nghĩ Từ Hàn Vệ sẽ đưa ra chiêu gì?
Dương Tử cười nói:
- Ông chủ, nếu là tôi, tôi sẽ án binh bất động, đợi sóng gió qua đi, lại ngầm ngầm hành động, cho tên thị trưởng kia hạ bệ!
- Ừm, ta thấy Từ Hàn Vệ chắc chắn sẽ nghĩ thế! Xem ra, thời cơ sắp chín rồi, một khi Từ Hàn Vệ cho tên thị trưởng đó hạ bệ, thành phố Vọng Hải sê thành thiên hạ của chúng ta, chúng ta cũng có thể bắt đầu buôn lậu rồi!
- Ông chủ, tôi biết con gái của tên thị trưởng đó là đội trưởng đội cành sát, tôi sợ cô ta sẽ tiếp tục làm phiền chúng ta!
Michelle nói.
- Hừm, con nha đầu đó thì có bản lĩnh gì chứ, bố nó biến rồi, nó ắt cũng phải cút xéo!
Ông chủ đó nói:
- Căn bản không đáng để nhắc tới!
- Ông chủ, còn chuyện này nữa, chuyện của bang 3K!
Dương Tử nói:
- Trong hai ngày này tôi cũng đã nắm được khá rõ rồi, bang 3K họp tác với Diệp Phong, rất có khả năng sê buôn bán thuốc phiện, còn Lâm Tuyết chỉ là do bọn chúng dùng khống chế tên Từ Hàn Vệ kia thôi, hình như Lâm Tuyết nắm được thóp của Từ Hàn Vệ, Từ Hàn Vệ đối với mụ đàn bà này có chút kiêng dè. Tôi thấy, thành phố Vọng Hải tuyệt đối không thể có sự tồn tại của thuốc phiện, nếu không, ngay cà chúng ta đây cũng sê bị cành sát dòm tới, không chừng còn liên lụy cả tới chúng ta.
- Sở Thiên Dương luôn muốn buôn bán thuốc phiện, hắn và Diệp Phong họp tác với nhau cũng chỉ vì điều đó mà thôi. Một khi ta đã chọn thành phố Vọng Hải làm căn cứ địa, ta sê không cho phép sự tồn tại của bọn chúng. Dương Tử, ta gọi ngươi tới đây cũng là vì việc này, nhanh chóng làm xong chuyện này cho ta, ta muốn tất cà xã hội đen của thành phố Vọng Hải phải nằm dưới tay ta!
- Ông chủ, ngài yên tâm, tôi đã có cách rồi!
Dương Tử cười lạnh nói:
- Tôi sẽ từng bước từng bước khống chế bang xã hội đen của thành phố Vọng Hải.