Dựa vào Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí để đột phá một loạt cửa ải, không bao lâu Mục Vỹ đã xuất hiện tại cửa ra của Hoan Sát Trận.
Nhưng vừa thấy thứ trước mặt mình thì Mục Vỹ sững sờ.
Lúc vừa tiến vào là hắn đã thấy mê cung này bất thường rồi.
Lối ra tỏa vầng sáng vàng kim lấp lánh, rõ đến mức cách thật xa vẫn thấy.
Đến bây giờ, Mục Vỹ mới hiểu ra nơi ánh sáng lập lòe kia thật ra là bảy màu chứ nào phải màu vàng.
Trước mặt hắn lúc này là một con đường dài mấy trăm mét, hai bên là bức tường bảy màu, đối diện là vầng sáng bảy màu phóng ra uy thế cực lớn.
Mắt rồng!
Mục Vỹ nhìn đằng trước, toàn thân run rẩy không ngừng.
Mắt rồng, là mắt rồng thật!
Thứ tỏa ra vầng hào quang bảy màu nọ làm Mục Vỹ ngây ngẩn cả người
Bọn võ giả ba gia tộc lớn kẻ nào kẻ nấy đều truy đuổi hắn như mấy kẻ đần độn, hoàn toàn quên khuấy đây là đâu!
Chính là hang rồng!
Mục đích lớn nhất của bọn họ trong chuyến đi tới đây là trứng rồng chứ không phải Mục Vỹ hắn.
Thạch Châm và hai lão già kia chỉ lo đuổi theo hắn chứ không chịu tới đây xem đâu là thứ thực sự kêu gọi mình!
Mắt rồng, mắt của Thất Thải Thiên Long!
Phải biết rằng mọi bộ phận trên cơ thể thần thú chân long đều là bảo bối.
Vảy, gân, gan thậm chí nước bọt của rồng đều là thứ cực kỳ bổ ích cho võ giả!
Mắt rồng lại càng quý giá hơn!
Mắt rồng ở đối diện Mục Vỹ được bao phủ trong bảy sắc màu rực rỡ, kích thước lớn bằng khoảng một cái bồn tắm. Vầng sáng bảy màu xung quanh mắt rồng đầy rạng ngời.
Thấy vậy, Mục Vỹ lấy lại bình tĩnh.
Bản thân mắt rồng đã có sẵn năng lực tấn công mạnh mẽ, ngoài ra còn có khả năng nhìn thấu mọi vật xung quanh.
Quan trọng nhất, đây là thứ bảo mệnh thần kỳ đối với Mục Vỹ lúc này!
Thất Thải Thiên Long được linh khí trong đất trời bồi bổ, mắt của nó có thể nhìn thấu mọi thứ, đồng thời thấy được thực hư bên trong vật thể!
Có mắt rồng trong cơ thể, công dụng của nó không chỉ là có thể luyện thành pháp bảo bản mệnh mà còn khống chế võ giả của hai cảnh giới cao hơn là tầng tám và tầng chín của cảnh giới Vũ Tiên.
Võ giả nắm giữ pháp tắc không gian và thời gian không những có khả năng di chuyển qua lại giữa các không gian và nghịch chuyển thời gian mà còn dùng nó để khống chế đối thủ.
Nhưng nếu có mắt rồng thì Mục Vỹ hoàn toàn không cần lo về vấn đề đó!
Năng lực cởi bỏ khống chế vượt trội chính là công dụng của mắt Thần Long!
Giải mã tất thảy mọi thứ!
Ít nhất không một ai tại tiểu thế giới Tam Thiên chống lại được năng lực này.
"Sao lại để mắt rồng chình ình ở đây như trưng bày vậy chứ, tùy tiện quá!"
Mục Vỹ nhíu mày nhìn đằng trước.
Từ đây tới đó chỉ dài ba trăm mét, hai bên là bức tường bảy màu cao chót vót, đằng trước cách đây ba trăm mét chính là mắt rồng lơ lửng giữa không trung, toàn bộ ánh sáng phát ra được gói gọn trong đại trận.
Mắt rồng quý báu như thế mà để ở đây, đúng là không thể không đề phòng!
Mục Vỹ không tin.
Vì thấy khó tin nên hắn càng cẩn thận hơn, không dám sơ sẩy một phút giây nào.
Hắn bước ra một bước.
Bành...
Chốc lát, sàn nhà lành lặn ở phía trước lối đi bỗng biến đổi làm phát ra những tiếng động vang dội.
Sàn nhà dần tách ra như một miếng đậu hủ được cắt gọn.
"Má ơi!"
Thấy cảnh này, Mục Vỹ sững sờ.
"Thập Phương Hoan Sát Trận!"
Mặt sàn vỡ ra, hóa thành những khối hộp khác nhau.
Những chiếc hộp này phát ra vầng sáng bảy màu, nhiều không đếm xuể. Có đến khoảng bảy, tám trăm chiếc hộp ở trước mặt Mục Vỹ.
“Thập Phương Hoan Sát Trận, một trận pháp bao quát mười hướng, có bảy đến tám trăm chiếc gồm nhưng chỉ có mười chiếc là được phép đặt chân lên. Giẫm sai là chết chắc!”
Mục Vỹ lau mồ hôi trên trán, tự nhủ.
"Trời má, ai rỗi hơi lập Thập Phương Hoan Sát Trận ở đây vậy hả! Giỡn mặt à!"
Mục Vỹ thà phía trước là mấy chục con thánh thú cấp mười còn hơn là Thập Phương Hoan Sát Trận này.
Hắn từng vượt Thập Phương Hoan Sát Trận một lần vào kiếp trước.
Kết quả là chỉ được đạp lên mười chiếc hộp nhưng hắn đi nhầm hơn hai mươi lần, cuối cùng phải dựa vào thực lực bản thân để cố gắng xông ra ngoài.
Nhưng giờ hắn không phải lúc đó.
Nếu đi bừa thì chỉ cần bước một bước thôi là xuống địa ngục ngay, Mục Vỹ vô cùng chắc chắn về điều này.
Bên cạnh đó, mấu chốt là trận pháp này không cho phép thử, một khi đi sai một bước sẽ kích hoạt một tầng sát trận, sai mười bước sẽ khởi động toàn bộ sát trận. Và người hay quỷ gì cũng phải bỏ mạng tại đây.
"Quy Nhất, có cách gì không?"
Mục Vỹ chán nản hỏi.
"Xùy, không phải ngươi là Tiên Vương sao? Sao lại hỏi ta cái đó?"
"Bà nội cha ngươi, giờ ông đây mà là Tiên Vương thì điều đầu tiên ta làm là xé xác ngươi ra, xem ngươi đang nấp ở đâu trong Tru Tiên Đồ!"
"Dám mắng ta? Ngươi dám dọa ta?"
"Thôi thôi thôi, ta sai rồi, Quy Nhất đại gia, ngài mau nói đi!"
"Dễ ẹt!"
Quy Nhất hậm hực trả lời: "Ngươi có máu Thất Thải Thiên Long trong người, con mắt này cũng thuộc về Thải Thiên Long, ngươi chỉ cần lấy máu ra xài thôi!"
"Dùng máu hả?"
"Ờ đấy!"
Quy Nhất kiêu ngạo nói: "Máu rồng sẽ dẫn dắt ngươi tiếp cận nó, đây là con đường ngắn nhất để lại gần nó rồi. Đường tắt an toàn nhất đấy!"
"Ta hiểu rồi!"
Nghe vậy, Mục Vỹ gật đầu rồi tiến tới một bước.
Hắn rạch ngón tay, một giọt máu chảy ra. Máu giọt xuống sàn nhà, lan được nửa mét thì dừng lại.
"Gì mà keo thế cha nội? Một giọt làm được trò trống gì!"
"Ngươi tưởng tinh huyết là nước chắc? Để ngưng tụ một giọt tinh huyết ta phải tốn mười ngày nửa tháng lận có biết không?"
"Rồi giờ ngươi dừng hay tiếp tục?"
Mục Vỹ bất lực đảo mắt, ngón tay chỉ vào. Tiếng tí tách vang lên. Máu dần lan rộng.
Chương 1002: Trúng chiêu
Khi máu tươi lan ra, Mục Vỹ dần phát hiện chúng đi theo một quỹ đạo uốn lượn chồng chéo lên nhau trên bảy, tám trăm hòn đá.
Mục Vỹ biết đồ thị vòng vèo này là tuyến đường mà hắn cần men theo.
Nhưng bây giờ, dù có thể loại trừ chín phần mười những hòn đá không thể giẫm vào nhờ máu rồng thì thậm chí vẫn còn năm đến sáu mươi hòn đá nữa xếp hai bên dòng máu.
“Làm sao bây giờ?”
Mục Vỹ lẩm bẩm.
“Thử vận may đi!”, Quy Nhất tỉnh bơ nói: “Số đỏ thì chọn đúng, biết đâu lại qua được, còn nếu đen thì toi luôn!”
“…”
Quy Nhất nói vậy thì thà đừng nói cho xong, Mục Vỹ đứng trước bãi đá rồi nhìn mấy chục viên đá.
Nhưng nếu hắn bước sai một bước là sẽ xuống địa ngục luôn.
Bây giờ, Mục Vỹ đã lĩnh ngộ kiếm tâm tầng thứ bảy, cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu - Bất Tử Chi Thân, nên cũng có thể thử sức với Thập Phương Hoan Sát Trận này.
“Phù…”
Mục Vỹ hít sâu một hơi rồi cất bước.
Cộp…
Một tiếng động khe khẽ vang lên, cảnh vật trước mắt hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Tiếng gió thét gào, bụi bay mù mịt, một đám người xuất hiện cạnh Mục Vỹ.
“Mẹ kiếp! Mới bước đầu đã chọn sai rồi!”
Trông thấy vậy, Mục Vỹ đờ người ra rồi ảo não nói.
Nhưng bây giờ đâu cho phép hắn chần chừ.
Trong cơn gió lớn, những người đó đã lao đến tấn công Mục Vỹ.
Các tiếng chém giết vang lên không ngớt, Mục Vỹ đỏ mắt, toàn thân như nhuốm máu.
Những người này đều là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm, có tất cả mười người bao vây xung quanh hắn.
Cảnh tượng chém giết đã diễn ra.
Nhưng trận chiến này không kéo dài được lâu thì đã kết thúc.
Thanh trường kiếm của Mục Vỹ dính đầy máu tươi rồi nhỏ tí tách xuống đất, mười người đó đều đã nằm trong vũng máu.
Với Mục Vỹ mà nói thì võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm không còn là đối thủ của hắn nữa.
Ngay sau đó, khung cảnh lại thay đổi, những người kia biến mất, Mục Vỹ lại xuất hiện ở bãi đá ban đầu.
Lần này, Mục Vỹ đã cẩn trọng hơn khi nhìn bãi đá trước mặt.
“Bước thứ hai!”
Mục Vỹ cất bước rồi thở phào một hơi.
Lần này không có gì thay đổi cả.
Thành công rồi!
Mục Vỹ thở phào nhẹ nhõm, xem ra vận may của mình cũng không tệ lắm.
Tiếp tục bước thứ ba!
Nhưng Mục Vỹ vừa nhấc chân lên thì đã có một tiếng hô vọng từ đằng sau tới.
“Mục Vỹ, quả nhiên là ngươi!”
Tiếng nói này khiến Mục Vỹ sững người.
“Thạch Châm! Lâm Chính Anh!”
Mục Vỹ hơi khựng lại khi trông thấy hai người này cùng rất nhiều đệ tử của nhà họ Thạch và Lâm ở phía sau.
“Quả nhiên là ngươi, Mục Vỹ!”
Lâm Chính Anh nhìn Mục Vỹ rồi nói tiếp: “Hừ, đúng là ngươi định lén rời khỏi mê cung thật, tiếc là chắc ngươi không ngờ chúng ta sẽ xuất hiện đúng không?”
“Đúng là không ngờ thật!”
Mục Vỹ cười khổ nói: “Nhưng các người đến thì cứ đến thôi, gào to thế mà làm gì!”
“Mục Vỹ!”
Thạch Châm gầm lên: “Ngươi đã giết Thạch Phá, nhất định nhà họ Thạch ta không tha cho ngươi đâu!”
“Đúng, là ta giết đấy. Giờ ta đứng đây này, ông tới mà giết đi!”
Mục Vỹ tỏ vẻ không hề sợ hãi nhìn Thạch Châm.
“Khoan đã!”
Song khi thấy nền đất cùng vệt máu kỳ lạ ở phía trước, Lâm Chính Anh đã chặn Thạch Châm lại rồi nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì tiểu tử này đang giở trò gì đó đấy!”
Nghe thấy vậy, Thạch Châm lập tức nhìn vết máu dưới nền đất theo phản xạ có điều kiện.
Suốt chặng đường qua, họ đã chứng kiến rất nhiều chiêu trò của Mục Vỹ rồi.
“Các người không cản thì ta đi nhé!”
Nói rồi, Mục Vỹ tuỳ ý cất bước.
Nhưng thật ra hắn lại đang thấp tha thấp thỏm.
Nếu hắn bước sai bước này thì chắc sẽ bị Thạch Châm và Lâm Chính Anh phát hiện ra điểm sơ hở ngay.
Tuy nhiên may mắn làm sao, sau bước chân ấy của Mục Vỹ, không có chuyện kỳ lạ gì xảy ra cả.
“Không cản lại là hắn chạy mất đấy!”
Trông thấy vậy, Thạch Châm có vẻ sốt sắng!
“Đuổi theo!”
Thấy Mục Vỹ sắp bỏ đi thật, Lâm Chính Anh cũng không còn đắn đo gì nữa.
Bởi dù có gì mờ ám ở đây thì ông ta và Thạch Châm cũng là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, cho nên không phải sợ Mục Vỹ.
Mấy chục người lập tức đuổi theo.
Cộp cộp!
Nhưng bọn họ vừa giẫm chân vào bãi đá thì lập tức có hiện tượng kỳ lạ xảy ra ngay.
Cảnh tượng trước mắt họ đã thay đổi hoàn toàn.
Các ảo ảnh xé không tới rồi tấn công bọn họ.
“Hoan Sát Trận!”
Bấy giờ, Thạch Châm và Lâm Chính Anh mới hiểu tại sao Mục Vỹ lại ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, chứ không bỏ chạy thật nhanh khi nhìn thấy bọn họ.
“Chết tiệt! Lại bị tiểu tử này chơi cho một vố rồi!”
Thạch Châm thầm mắng nhiếc, đôi mắt đỏ ngầu.
Chương 1003: Mười bước
Lúc này, Mục Vỹ đang đứng ở vị trí của bước thứ ba, sau đó ngoái lại nhìn những người khác đang đứng trên bãi đá.
Có lẽ bây giờ, tất cả bọn họ đều rơi vào Hoan Sát Trận rồi.
Nếu không giết hết các đối thủ ở trong đó thì họ không thể xuất hiện được!
Giả sử đại trận ở các tảng đá mà không có cấm chế thì đây quả là cơ hội tốt để xử lý hết đám này.
“Ta không chơi với các người nữa, đi trước nha!”
Thấy bọn họ ở trong Hoan Sát Trận, người thì cau mày, kẻ thì tái mét mặt, thậm chí có người còn hộc máu, Mục Vỹ xua tay rồi bước tiếp.
Sau đây sẽ là bước thứ tư.
Mục Vỹ biết mỗi một bước chọn sai trong Hoan Sát Trận thì mức độ nguy hiểm sẽ tăng dần lên.
Đối thủ ở lần đầu tiên là mười cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm, nếu hắn bước sai tiếp thì nhất định đối thủ xuất hiện sẽ mạnh hơn cấp ban nãy.
Bước thứ tư thành công!
Bước thứ năm thất bại!
Cảm thấy cảnh vật xung quanh lại biến đổi, Mục Vỹ biết mình bước sai rồi.
Nhưng, đây đã là bước thứ năm rồi!
Hình như phía trước có một kiếm khách cầm kiếm xuất hiện, kiếm Thanh Khuyết dài ba thước trở nên bén nhọn và bá đạo khi ở trong tay người đó.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy kiếm khách có thực lực cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu này, Mục Vỹ lại mỉm cười.
Bởi bây giờ, hắn đã là một kiếm khách lĩnh ngộ kiếm tâm tầng thứ bảy.
Nhưng mấy năm qua, hắn chưa có cơ hội sử dụng kiếm thuật mà mình tu luyện.
Không phải vì hắn không thể, mà tại không có đối thủ xứng tầm.
Sau khi bị kiếm khách áo trắng tẩn cho vô số lần trong Thần Không Bảo Động, Mục Vỹ phát hiện kiếm khách thật sự phải như kiếm khách bóng trắng đó.
Mỗi đường kiếm của người đó đều đòi hỏi trình độ tinh giản cực cao về kiếm thuật, nhưng độ chuẩn xác vẫn cực lớn!
Bây giờ, ngoài võ kỹ mà Mục Vỹ có thể lấy được khi khiêu chiến kiếm khách áo trắng trong Thần Không Bảo Động ra thì hắn không để tâm đến các võ kỹ khác nữa.
Mục Vỹ vừa chém một kiếm thì kiếm khách ảo đó cũng tấn công theo ngay!
Bắt chước à?
Trông thấy vậy, Mục Vỹ đờ ra.
Ảo ảnh này đang mô phỏng kiếm chiêu của hắn ư?
“Hay lắm! Để ta xem ngươi và kiếm khách áo trắng cách biệt thế nào!”
Mỗi lần Mục Vỹ khiêu chiến, kiếm khách áo trắng đều sử dụng kiếm chiêu mà hắn dùng, nhưng hình như lần nào hắn cũng bị chém chết thì phải.
Lần này, khi thấy ảo ảnh cũng sử kiếm chiêu giống mình, Mục Vỹ chợt nảy ra một ý muốn dạy dỗ người khác.
“Ông đây bị tên kia đánh suốt ngày rồi, chẳng lẽ giờ lại đến lượt ngươi!”
Mục Vỹ cầm kiếm rồi cất bước.
Cheng…
Hai thanh kiếm va chạm, Mục Vỹ lùi lại một bước, nhưng ảo ảnh đó lại lùi những ba bước.
Một kiếm này đã phân định cao thấp!
“Ha ha, lên đi!”
Mục Vỹ nhìn ảo ảnh đó rồi mỉm cười cực kỳ đắc ý.
Lần này, hắn sẽ trả lại hết những nỗi nhục nhã phải chịu đựng trong Thần Không Bảo Động!
Một kiếm vừa rồi đã khiến Mục Vỹ lấy lại tự tin nên hắn lại vung kiếm lên tiếp.
Hắn phải giải quyết ảo ảnh này thật nhanh mới được, nếu không Thạch Châm và Lâm Chính Anh ở phía sau mà đuổi kịp thì sẽ đập hắn tan xác pháo mất.
Vù…
Một âm thanh vang lên, cảnh tượng trước mắt Mục Vỹ đã thay đổi.
Tiếp theo đến bước thứ sáu.
Mục Vỹ cất bước, nhưng không có hiện tượng kỳ lạ nào xảy ra.
Bảy bước!
Mọi thứ vẫn vậy.
Nhưng lúc này, chợt có những âm thanh hỗn tạp vang lên ở phía sau.
Nhóm Lâm Chính Anh đã thoát khỏi Hoan Sát Trận.
“Chết tiệt!”
Bây giờ khi đã phản ứng lại và trông thấy Mục Vỹ đi xa hơn mình một đoạn dài, ai nấy đều tỏ vẻ phẫn nộ.
Vì trong số họ, đã có người phải bỏ mạng trong Hoan Sát Trận.
“Lâm huynh, chúng ta không thể bước bừa được, giờ hãy chia đệ tử ra rồi mỗi người bước một bước để thử xem bước nào không có trận pháp”.
Thạch Châm lạnh lùng nói: “Chỉ cần hai chúng ta đuổi kịp hắn thì tiểu tử này chết là cái chắc”.
Bọn họ có khoảng năm, sáu mươi người, mỗi hàng đá có mười viên, nếu có chín người bước sai thì viên đá cuối cùng sẽ đúng và không có nguy hiểm gì.
Phân loại theo cách đó thì ít nhất họ cũng có thể an toàn đi được sáu, bảy bước.
“Kế hay!”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ chợt vỗ tay rồi cười nói: “Lấy tính mạng thuộc hạ của mình ra để đánh cược, quả nhiên không hổ là trưởng lão của gia tộc lớn, coi mạng người như cỏ rác!”
Nghe thấy thế, võ giả của hai gia tộc cũng luống cuống hẳn lên.
Ban nãy, họ đã tận mắt trông thấy có mấy người chết trong Hoan Sát Trận và không thể thoát ra ngoài được nữa.
“Hừ, kế ly gián à!”
Thạch Châm nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng nói: “Ai dám không tuân lệnh, giết không tha!”
Nghe thấy vậy, mọi người lập tức im lặng.
Họ sợ chết, nhưng nếu không nghe lệnh thì sẽ bị giết ngay tại chỗ.
“Nhanh!”
Lâm Chính Anh cũng thúc giục.
So với tính mạng của mọi người thì ông ta sợ Mục Vỹ sẽ chạy thoát hơn.
Mục Vỹ biết mình bây giờ chẳng khác nào kẻ dò đường, nếu bước tiếp theo hắn thành công thì bọn họ sẽ ghi nhớ và bước vào đó, còn nếu hắn thất bại thì họ cũng sẽ lưu ý để bỏ qua bước ấy.
Nhưng dù thế nào thì cũng bất lợi cho hắn.
Hơn nữa đối phương còn người đông thế mạnh, nên không khó để tìm được một vị trí đúng nhờ lợi thế này.
Một khi Thạch Châm và Lâm Chính Anh đuổi tới thì hắn sẽ đi chầu diêm vương ngay.
Nhưng may mà hình như hai người họ chỉ nhìn chăm chăm vào hắn, chứ không chú ý tới mắt rồng đang lấp lánh ở cách đó khoảng mấy trăm mét.
Nếu không, e là hai người họ đến Hoan Sát Trận cũng không màng mà lập tức lao tới ngay.
Nhưng rõ ràng bây giờ không phải là lúc do dự, mà phải chạy thật nhanh!
Chương 1004: Đi trước
Quyết định xong, Mục Vỹ bước tiếp ngay.
Bước thứ tám!
Trúng thưởng rồi!
Cảm thấy cảnh tượng xung quanh thay đổi, Mục Vỹ cười khổ rồi nhìn một bóng hình ở phía trước.
Thánh thú cấp sáu!
Quả nhiên càng về sau, phần thưởng càng hấp dẫn.
Thực lực của thánh thú cấp sáu hoàn toàn có thể địch lại được vài cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu!
Nhưng lúc này, rõ ràng con thánh thú ấy không cho Mục Vỹ nhiều thời gian để suy nghĩ.
Nó với thân hình to như hòn núi nhỏ đã đập mạnh cái móng vuốt khồng lồ xuống rồi lao tới tấn công Mục Vỹ.
“Biến đi!”
Mục Vỹ hô lên rồi chém một kiếm thật dài, kiếm quang bay vút lên cao.
Đoàng…
Lúc thanh trường kiếm chém qua, ảo ảnh của con thánh thú khổng lồ đã nổ tung trên trời.
“Ớ?”
Nhưng Mục Vỹ lại nghệt ra khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Nổ rồi ư?
Sao có thể?
Mục Vỹ khó tin nhìn xuống tay mình.
Hắn có thể giết chết thánh thú cấp sáu bằng một kiếm ư?
Mục Vỹ thấy không thể tin nổi!
Nhưng một lát sau, hắn đã trông thấy một cảnh tượng chấn động hơn.
Sau khi bị hắn chém nổ tung thành nhiều mảnh, các mảnh vụn từ cơ thể của nó đã hoá thành các con dã thú cao mười mét như một bầy lang sói rồi bổ tới tấn công hắn.
Lúc này, con thánh thú to như một hòn núi nhỏ đã biến thành bầy dã thú chỉ cao dăm ba mét.
Nhưng bầy dã thú này chỉ có hình thể nhỏ hơn con thánh thú cấp sáu ban nãy, còn những bộ phận khác thì vẫn y nguyên.
Gì vậy trời?
Mục Vỹ đờ ra trong giây lát.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn chỉ có một cách duy nhất là chống trả thôi!
“Đã thế thì chỉ còn cách dùng Hồn Tâm Châu thôi!”
Mục Vỹ cười khổ một tiếng rồi ném ngay ba viên Hồn Tâm Châu ra.
Uỳnh…
Ngay sau đó, mấy trăm con lang sói lao tới đã bị nổ banh xác một nửa, nhưng những con còn lại vẫn xông tới một cách không hề sợ hãi.
Mục Vỹ cứ ngỡ bầy dã thú này chỉ như đám con nít cho hắn luyện tay rồi.
Nhưng ai dè, cả mấy trăm con xuất hiện cùng lúc, làm hắn muốn luyện tập cũng không có cơ hội!
Bởi chỉ cần lơ là một chút là hắn sẽ mất mạng ngay.
Mục Vỹ tự nhận là mình lợi hại, nhưng dù có giỏi đến mấy thì cũng sẽ chết mệt với mấy trăm con thánh thú cấp sáu này.
“Giết!”
Mục Vỹ rút kiếm ra, kiếm Khổ Tình tràn ngập sát ý, bủa vây đám lang sói đang xông tới.
Kiểu này sẽ phải chém giết một lúc lâu đây.
Mục Vỹ phải trổ hết tài năng, từ Vạn Cổ Huyết Điển, bảy tầng kiếm tâm cho tới Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí.
Lần này hắn gần như đã sử dụng hết tất cả những lĩnh ngộ trong suốt năm năm qua rồi.
Mục đích chính là có thể tiêu diệt hết lũ dã thú này một cách nhanh nhất!
Có lúc sơ suất, Mục Vỹ phải ném ngay một viên Hồn Tâm Châu ra để cho lũ dã thú khốn kiếp kia nổ tan tành.
Nhưng dù thế thì Mục Vỹ cũng mất hơn ba canh giờ trong Hoan Sát Trận rồi mới thoát ra được.
Nhưng vừa ra ngoài thì Mục Vỹ đã toát mồ hôi lạnh khi nhìn thấy hai người ở phía sau.
“Tiểu tử, đây là bước thứ bảy, còn một bước nữa là chúng ta tới vị trí của ngươi rồi. Tốt nhất ngươi hãy mong chúng ta chậm hơn ngươi, không thì…”
“Yên tâm, ông chậm hơn ta là cái chắc!”
Thấy Thạch Châm và Lâm Chiến Anh cười lạnh, Mục Vỹ nhún vai rồi nói: “Nhưng ta muốn biết ai trong hai người sẽ tới trước?”
“Đừng làm mất thời gian nữa!”
Thạch Châm hừ nói: “Ai cũng được, miễn sao giết được ngươi!”
“Đúng! Đến lúc ấy, đương nhiên hai chúng ta sẽ chia nhau Hư Tiên Khí và vảy rồng của ngươi”.
Lâm Chiến Anh nhìn Mục Vỹ như chỉ muốn lột da hắn.
Ông ta đã tận mắt chứng kiến Lâm Doãn Chi bị Mục Vỹ giết hại, vì thế sao không hận cho được!
Nhưng đây là bước thứ tám, Mục Vỹ đã bước sai nên họ đã loại trừ được một vị trí.
Nhưng hàng này vẫn còn chín bước nữa, phải chọn sao cho đúng đây?
“Để ta!”
Thạch Châm hừ lạnh một tiếng rồi cất bước.
Vù…
Một tiếng động khẽ vang lên, hiển nhiên Thạch Châm đã bước sai.
Trông thấy vậy, Lâm Chiến Anh hơi trầm ngâm rồi cũng cất bước.
Nhưng lần này, ông ta đã chọn đúng!
Sau bước ấy, Lâm Chiến Anh đã đứng cùng hàng với Mục Vỹ rồi.
“Ông trước hay ta?”
Mục Vỹ châm chọc hỏi.
“Đương nhiên là ngươi rồi!”
Lâm Chiến Anh lạnh mặt rồi hừ nói: “Nếu ngươi không chịu thì chúng ta có thể chờ Thạch Châm rồi cả ba cùng đi!”
“Được, thế ta đi trước vậy!”
Mục Vỹ xua tay rồi cất bước.
An toàn!
Thấy Mục Vỹ đã chọn đúng, Lâm Chiến Anh ngẩn người.
Mục Vỹ đã an toàn thì coi như ra tín hiệu cho ông ta, vì thế ông ta không thể chọn sai ở bước thứ chín này được!
Nhưng để xem Mục Vỹ có thành công ở bước thứ mười nữa không.
Bởi đây là bước cuối cùng rồi.
Đương nhiên Mục Vỹ cũng biết điều này.
Nhìn vị trí vết máu ở dưới đất, hắn gần như có thể khẳng định có ba bước an toàn ở hàng này, vấn đề là ba bước này nằm ở vị trí nào thì hắn không rõ.
Nhưng bây giờ hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa.
Bất kể là thành công hay thất bại, hắn cũng phải tiếp tục.
Mục Vỹ không chần chừ nữa mà bước luôn.
Chương 1005: Đuổi kịp
Nhưng ngay sau đó, khi nghe thấy tiếng vù vù bên tai, Mục Vỹ biết thế là xong rồi!
Cảnh vật biến đổi, hắn đã xuất hiện ở một nơi rộng mênh mông, có một võ giả đang đứng phía trước.
Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy!
Người này mặc võ phục, các bộ phận quan trọng trên cơ thể đều được khôi giáp bảo vệ, người đó cầm một thanh đao lớn dài gần ba mét.
Bất kể là võ giả hay thánh thú, một khi xuất hiện trong Hoan Sát Trận này thì đều mạnh một cách lạ thường, nếu ở ngoài đời thực thì một chấp mười cũng là chuyện đơn giản.
Mục Vỹ biết, bây giờ mình phải đánh nhanh thắng nhanh, nếu không nhỡ Lâm Chiến Anh hoặc Thạch Châm mà xuất hiện thì hắn sẽ không thể đánh lại hai người họ được.
Giết chóc bắt đầu!
Võ giả cường tráng đó giậm uỳnh một bước.
Mặt đất rung chuyển.
Song, Mục Vỹ chỉ mỉm cười.
Hắn cầm kiếm Khổ Tình, khí thế toàn thân bùng nổ.
Dù hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh, nhưng đối thủ lại là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy - Nguyên Anh, mọi cơ quan trong cơ thể đều được nâng cao, điểm này phải gọi là khủng khiếp.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Lâm Chiến Anh đứng ở vị trí bước thứ chín cũng đang thấy nóng ruột.
“Khụ khụ…”
Đúng lúc này chợt có tiếng ho khan vang lên, Thạch Châm tái mặt rồi tỉnh lại.
“Thạch huynh, không sao chứ?”
“Ừm, không sao!”
Khoé miệng Thạch Châm dính máu, nhưng ông ta không màng tới thương tích mà hỏi ngay: “Mục Vỹ vào lâu chưa?”
“Nửa canh giờ rồi!”
“Nhanh lên!”
Thạch Châm không ngơi nghỉ mà hừ nói: “Hai chúng ta nhất định phải đi trước hắn, không thì ít nhất phải có một người đi trước!”
“Được!”
Dứt lời, hai người họ đứng ở vị trí bước thứ chín rồi nhìn lên phía trước.
Cùng lúc ấy, thanh trường kiếm của Mục Vỹ đã đâm xuyên qua cổ của đối thủ, cả cánh tay hắn bắt đầu run lên.
Lúc này, người hắn đã chi chít vết thương, máu thịt lẫn lộn.
Cảnh tượng thay đổi, Mục Vỹ đã bước ra khỏi hoan trận rồi xuất hiện ở vị trí của bước thứ chín.
“Cuối cùng thì cũng xong!”
Máu nhỏ từ khoé miệng hắn xuống, trông thần thái rõ mệt mỏi.
Dù không phải hắn thật sự tham gia chiến đấu, nhưng khó có ai chịu được vì mất sức khi đánh đấm liên tục thế này.
“Ha ha, Mục Vỹ, lão phu chờ ngươi lâu lắm rồi đấy!”
Mục Vỹ vừa ngồi xuống thì đã bị giọng nói vang lên ở phía sau làm giật bắn mình.
Thạch Châm!
Sau khi ngoái lại nhìn, Mục Vỹ lập tức dựa vào vách đá rồi cẩn trọng quan sát Thạch Châm.
Bây giờ, Lâm Chiến Anh vẫn đang ở trong Hoan Sát Trận.
Nhưng Thạch Châm thì lại đứng phía sau.
Ông ta khá may mắn khi đã chọn đúng một ô!
“Mục Vỹ, lần này để ta xem ngươi chạy đi đâu!”
Thạch Châm nhìn Mục Vỹ, sau đó người ông ta xuất hiện những vết nứt.
Đấu Chiến Thạch Khải của nhà họ Thạch!
Lúc này, da của Thạch Châm đã chuyển sang màu xanh, ông ta nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy giễu cợt.
“Mục Vỹ, chết trong tay ta là phúc của ngươi đấy!”, Thạch Châm cười lạnh nói: “Ngươi đã giết Thạch Phá nên lần này về môn phái, ta cần có một lời giải thích hợp lý!”
“Chỉ sợ ông không về được mà giải thích thôi!”
Mục Vỹ thờ ra một hơi rồi nhìn Thạch Châm, nói: “Ta đã bị thương, chắc ông cũng chẳng khá hơn là bao. Hoan Sát Trận này tạo ra đối thủ cho võ giả dựa trên thực lực của người đó, giờ ông còn định ra vẻ gì chứ?”
“Dù có bị thương thì lão phu cũng mạnh hơn ngươi!”
Thạch Châm chỉ muốn giết Mục Vỹ ngay nên bây giờ không muốn tranh cãi gì nữa.
Còn Mục Vỹ cũng không muốn cho ông ta thêm cơ hội nào nữa.
Đến bây giờ, lão già này vẫn chưa phát hiện ra một cái mắt rồng ở cách đó mấy trăm mét.
Không biết ông ta muốn giết hắn tới mức nào đây!
Ông ta muốn róc thịt hắn tới nỗi lơ luôn cả mắt rồng ở phía sau.
Nhưng còn lâu Mục Vỹ mới nói cho ông ta biết.
Ông ta càng không hay biết gì thì Mục Vỹ càng đắc ý.
“Ngươi cười gì?”
“Không có gì, lát nữa ông sẽ biết!”
Trông thấy Mục Vỹ cười, Thạch Châm càng nổi điên hơn, trong mắt ông ta, Mục Vỹ chính là một ác ma xảo trá, mưu ma chước quỷ và giỏi đánh vào mặt tư tưởng.
Tuyệt đối không được khinh thường tên này.
Cộp, Thạch Châm giậm chân xuống đất làm mặt đất nứt ra, sau đó ông ta lao về phía Mục Vỹ.
Thấy Thạch Châm xông tới, Mục Vỹ nhấc trường kiếm lên nghênh chiến.
Nhưng ngay sau đó, Thạch Châm đã biến mất.
Một chưởng lực khủng khiếp ập từ phía sau tới.
Mục Vỹ hoàn toàn có thể cảm thấy chưởng lực đó đang bổ tới.
Nhưng hiện giờ, phản ứng của hắn không ở trạng thái tốt nhất.
Vì thế, hắn chỉ có thể né được nửa đòn.
Bụp, Mục Vỹ đã bay ra xa.
Lần này, hắn không thể né đòn được.
Dù chỉ trúng một nửa chưởng lực, nhưng Thạch Châm là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, hơn nữa còn tu luyện Đấu Chiến Thạch Khải và có phòng ngự chắc chắn.
Nên đương nhiên ông ta tấn công rất mạnh mẽ!
Một đòn này như khiến lục phủ ngũ tạng của Mục Vỹ đảo lộn hết.
“Chết tiệt!”
Mục Vỹ biết, sau chưởng này thì hắn không thể trốn tránh được nữa.
Vì Thạch Châm là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, vận chuyển sức mạnh không gian một cách nhuần nhuyễn nên có thể xuất hiện ở đâu bất cứ lúc nào.
Mắt rồng!
Đúng lúc này, Mục Vỹ chợt nhớ tới pháp bảo bí mật của mình!
Mắt rồng!
Thạch Châm không hề phát hiện ra mắt rồng.
Chỉ cần hắn có được mắt rồng thì sẽ nhìn thấu hết mọi thứ, như vậy thì Thạch Châm không thể chiếm ưu thế nữa.