Đối với Mục Vỹ mà nói, khắc khế văn chẳng có gì khó. Thế nhưng lần này hắn phải đau đầu lựa chọn khế văn phù hợp cho mình dùng.
Kiếm tâm của hắn là Tịch Diệt. Về lý mà nói, hắn nên phối hợp với khế văn Khô Tịch.
Nhưng hắn lại tu luyện Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí và Vạn Cổ Huyết Điển. Đây là sự kết hợp giữa Cửu Nguyên Chi Khí và huyết mạch.
Ba sự lựa chọn khác hẳn nhau khiến hắn cảm thấy rối bời.
Thế nhưng cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn khế văn Khô Tịch.
Dù sao thì chỉ khi trường kiếm và kiếm tâm của hắn gắn kết lại với nhau mới có thể phát huy được sức mạnh to lớn nhất.
Sau khi hạ quyết tâm, hắn bắt đầu luyện chế.
“Ha ha, thành công rồi. Ta thành công rồi!”
Đột nhiên có tiếng cười sang sảng vang lên. Thầy luyện thánh khí của Lãm Kim Lâu phá lên cười, điên cuồng khoa tay múa chân.
Hắn ta không ngừng tự thúc ép bản thân phải nhanh hết cỡ, không ngờ cuối cùng lại là người đầu tiên luyện chế thành công.
Hắn ta không kiên nhẫn nổi vội vàng chạy tới đứng trước Nghiệm Khí Chân Thạch, đâm lưỡi kiếm vào.
Vù vù…
Bên trên thanh kiếm thình hình hiện ra bảy cột sáng đủ loại màu sắc.
Bảy cột sáng ấy dâng cao dần lên, tiếng vù vù xé gió dồn dập. Tia sáng lên tới độ cao một mét, hai mét rồi dừng lại ở hai mét rưỡi.
“Kết quả kiểm tra cuối cùng, chất lượng cấp bốn!”
Nghe thấy thế, thầy luyện thánh khí của Lãm Kim Lâu thở phào một hơi.
Thành tích này cũng coi như không tồi. Cho dù không sánh bằng Ảnh Triển nhưng còn Mục Vỹ…
Hắn ta trông thấy Mục Vỹ đang chăm chú loay hoay với thanh kiếm méo mó, không khỏi cảm thấy nực cười.
Như vậy cũng đòi luyện chế được thánh khí hạ phẩm chất lượng cao hả?
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Cùng lúc đó, một tiếng thánh thót vang lên. Rốt cuộc Ảnh Triển cũng dung hợp được khế văn vào thanh trường kiếm trong tay.
Ông ta liếc nhìn thanh thánh khí hạ phẩm chất lượng cấp bốn của thầy luyện thánh khí đến từ Lãm Kim Lâu, lạnh giọng cười nhạo một tiếng, khinh thường không thèm để mắt tới.
“Kiểm tra đi!”
Ông ta đi tới trước Nghiệm Khí Chân Thạch, đâm thẳng kiếm vào trong.
Vù…
Tiếng động vù vù vang lập tức vang lên. Bên trên thân kiếm dâng lên bảy cột sáng nhiều màu.
Cột sáng không ngừng cao lên.
Một mét!
Hai mét!
Ba mét!
Bốn mét!
Năm mét!
Cuối cùng, cột sáng ấy dừng lại ở độ cao năm mét. Bảy cột sáng cao gần bằng nhau, chỉ chênh lệch vài phân.
Thấy thế, Ảnh Triển khẽ mỉm cười đắc ý.
“Kết quả kiểm tra cuối cùng là chất lượng cấp bảy!”
Cấp bảy!
Nghe thấy câu nói ấy, đám người đều sợ ngây người.
Khó trách bọn họ kinh hãi.
Thánh khí hạ phẩm chất lượng cấp bảy có thể nói là loại có uy lực rất tốt ở mọi phương diện rồi.
Ảnh Triển là thầy luyện thánh khí trung phẩm, luyện chế ra thánh khí hạ phẩm chất lượng cấp bảy, quả thực rất tài giỏi.
Bình thường các thầy luyện thánh khí hạ phẩm luyện chế được vũ khí chất lượng cấp ba đã được coi như có tài rồi.
Quả nhiên ông ta không hổ là thầy luyện thánh khí trung phẩm.
Lúc này tất cả mọi người đều bàng hoàng khiếp sợ.
Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc hơn cả chính là đến tận bây giờ Mục Vỹ vẫn chưa dung hợp xong khế văn.
Thần binh xấu xí đã đành, thế nhưng dáng vẻ hắn dung hợp khế văn khác hẳn lúc hắn luyện chế thánh đan.
Một số người không khỏi nổi lòng nghi ngờ hắn thật sự biết luyện khí.
“Phù, xong rồi!”
Nhưng tới nửa canh giờ sau, hắn mới giơ tay lên, thở hổn hển nói.
Có thể nói đây là lần luyện khí quan trọng nhất trong đời hắn.
Cũng là lần hắn dồn hết công sức vào đó.
“Ngươi làm xong là may rồi. Ta còn tưởng phải ở lại đây chờ ngươi cả một ngày cơ đấy!”, Ảnh Triển cười châm chọc.
“Làm chậm nhưng chắc, ẩu như ông thì có tác dụng gì?”
“Ngươi…”
“Hai vị vẫn nên dùng thành tích để so tài đi!”
Luân Hồi Mệnh cất giọng cười nói.
Ông ta không tin trường kiếm Mục Vỹ luyện chế có thể thắng được Ảnh Triển.
Trước giờ Ảnh Triển vẫn sống ở bảy mươi hai đảo, Luân Hồi Mệnh hiểu rất rõ thủ đoạn của Ảnh Triển.
Nói sao thì so với các thầy luyện thánh khí trung phẩm khác, Ảnh Triển cũng được coi là nhân tài.
Còn về Mục Vỹ, thanh kiếm hắn đang cầm trong tay thực sự quá xấu xí!
Kiếm dài ba thước, nhưng thân kiếm cong queo không thẳng. Bình thường kiếm kiểu uốn lượn đều sẽ có những đường cong đẹp mắt.
Thế nhưng nhìn kiếm của Mục Vỹ khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Chỗ nên uốn cong thì không cong, chỗ không nên cong nó lại cong cớn!
Dù sao thì trông nó chẳng có lấy một điểm tốt nào.
“Không thể đánh giá kiếm bằng vẻ bề ngoài. Quan trọng là bên trong, ông hiểu không hả?”
Mục Vỹ thấy vẻ mặt xem thường của Ảnh Triển, bèn giơ kiếm đâm thẳng vào Nghiệm Khí Chân Thạch.
Chương 777: Đối đầu
Vù…
Bên trên thanh trường kiếm thình lình xuất hiện một vệt sáng.
Bảy cột sáng đủ loại màu sắc vươn lên thẳng tắp.
Nhưng lần này, mọi người xung quanh lại phát hiện ra điều khác lạ.
Cho dù là thầy luyện thánh khí của Lãm Kim Lâu hay là Ảnh Triển thì khi đâm vào Nghiệm Khí Chân Thạch, kiếm của bọn họ đều hiện lên các cột sáng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Thế nhưng bảy cột sáng trên kiếm của Mục Vỹ lại thẳng đứng.
Trông giống hệt nhau!
Cảnh tượng này khiến tất cả đều trợn mắt há mồm không dám tin vào mắt mình.
Bảy cột sáng dâng cao chót vót.
“Hai mét rưỡi! Bây giờ đã cao hơn thánh khí của Lãm Kim Lâu rồi!”
Đám người không khỏi cảm thán khi thấy đỉnh cột sáng chạm mức hai mét rưỡi.
Thế nhưng nó vẫn chưa dừng lại.
Cột sáng vẫn đang tiếp tục vươn cao mạnh mẽ.
Ba mét!
Năm mét!
Tới độ cao năm mét, cột sáng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng dâng lên.
Sáu mét!
Tám mét!
Cuối cùng đến mốc tám mét, tốc độ vươn cao của cột sáng mới dần chậm lại.
Thế nhưng nó vẫn đang dâng lên.
Chín mét!
Chín mét rưỡi!
Mười mét!
Lúc này, độ cao của cột sáng đã đạt tới mốc mười mét.
Mười mét là chất lượng hoàn hảo nhất. Thánh khí hạ phẩm đạt được mười mét, bảy thuộc tính lại còn cao ngang nhau. Hai thầy luyện khí trước đó không thể làm được như vậy.
“Kết quả kiểm tra là chất lượng cấp mười, cấp mười một, cấp mười hai…”
Thế nhưng ngay khi Nghiệm Khí Chân Thạch phát ra tiếng thông báo, không ai ngờ bảy cột sáng kia vẫn chậm rãi vươn cao thêm.
Mười một mét!
Mười hai mét!
Mười lăm mét!
Rốt cuộc, cả quầng sáng dừng lại ở vị trí mười lăm mét, không còn di chuyển thêm nữa.
“Kết quả kiểm tra là cấp mười lăm, cấp mười lăm, cấp mười lăm”.
Uỳnh…
Tuy nhiên trong khi Nghiệm Khí Chân Thạch kia đang thông báo thì chợt có một tiếng nổ ầm vang lên chói tai.
Nghiệm Khí Chân Thạch bất ngờ nổ tung!
Giây phút ấy, tất cả mọi người đều kinh hãi trợn mắt há hốc mồm!
Cấp mười lăm?
Còn có cả thánh khí hạ phẩm đạt cấp độ này nữa sao?
Cho dù là thánh khí hạ phẩm hay thánh khí trung phẩm thì cấp bậc cao nhất cũng chỉ có cấp mười mà thôi, chưa từng xuất hiện cấp mười lăm.
Cùng với tiếng nổ vang dội kia, Luân Hồi Mệnh xót xa chứng kiến cảnh tượng Nghiệm Khí Chân Thạch nổ tan tành!
Ông ta đang rất đau lòng!
“Ờm, kết quả lần này tính sao?”, Mục Vỹ lúng túng lên tiếng: “Hay là Luân đảo chủ lấy thêm một tảng Nghiệm Khí Chân Thạch ra kiểm tra tiếp đi?”
“Ngươi tưởng Nghiệm Khí Chân Thạch là hoa dại ven đường chắc?”, Luân Hồi Mệnh hừ lạnh nói: “Một tảng như vậy tương đương với một thanh thánh khí trung phẩm đấy!”
Xin lỗi nhé!
Mục Vỹ nhún vai tỏ vẻ bất lực.
“Không thể nào, không thể nào!”
Ảnh Triển cười lạnh phản bác: “Trên đời này làm gì có thánh khí hạ phẩm cấp mười lăm? Cùng lắm cũng chỉ có cấp mười thôi. Kết quả này không tính”.
“Không tính?”
Mục Vỹ hừ lạnh đáp: “Cấp bậc thánh khí hạ phẩm ta luyện chế còn cao hơn hai lần của ông cộng lại. Ông bảo không tính là được à?”
“Thế ta bảo tính cũng được!”
Ảnh Triển hừ lạnh một tiếng: “Thế thì thử đấu kiếm xem chất lượng của ai tốt hơn!”
“Được thôi!”
Mục Vỹ mỉm cười đáp: “Đấu kiếm đúng không? Thi thế nào? Đấu trực tiếp à?”
“Không sai, chính là đấu trực tiếp!”
Ảnh Triển giận dữ hét lên: “Sao thánh khí cấp bảy của ta có thể thua cái thanh kiếm nát của ngươi được?”
“Được thôi, đấu thì đấu!”
Mục Vỹ lộ vẻ mặt giễu cợt.
Đấu trực tiếp? Hắn cầu còn chẳng được đây!
Thanh kiếm đen sì cong vẹo chẳng đẹp đẽ gì này là thánh khí mà hắn dốc hết sức lực luyện chế. Hơn nữa hắn hiểu rõ bởi vì hắn có Vĩnh Hằng Chi Kim nên kiếm hắn luyện ra mới có chất lượng vượt cấp mười, Nghiệm Khí Chân Thạch cũng không thể đánh giá được chính xác.
So về độ cứng rắn? Hay độ mềm dẻo?
Hắn chẳng sợ gì hết!
“Nào Ảnh Triển tiên sinh, hay là chúng ta cùng dùng sức chém xem kiếm của ai sẽ gãy?”
“Ngươi muốn vậy hả?”, Ảnh Triển cười nói: “Lão phu là cao thủ cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba. Chắc ranh con nhà ngươi mới chỉ bước vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất đúng không?”
“Đừng lo, ta không đánh bay ông đâu!”
“Ngươi…”
Ảnh Triển cạn lời. Ông ta chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy!
“Tới đây!”
Lần này ông ta thực sự bị chọc giận. Vừa rồi ông ta cũng đã nhìn ra được chất lượng kiếm của Mục Vỹ không hề tầm thường.
Thế nhưng cho dù thế nào ông ta cũng không thể chấp nhận được việc kiếm Mục Vỹ luyện chế mạnh hơn của ông ta.
Ông ta là một thầy luyện thánh khí trung phẩm. Nếu luyện chế thánh khí hạ phẩm còn thua kém một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, sau này truyền ra ngoài ông ta còn lăn lộn trong giới luyện khí thế nào được nữa?
Chỉ có điều Mục Vỹ còn dốc sức hơn cả ông ta.
Đấu thì đấu, ai sợ ai?
Hai người họ đứng giữa lôi đài.
Mục Vỹ nắm chặt thanh trường kiếm màu đen trong tay, mũi kiếm nhọn hoắt, toả sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Không biết tại sao nhìn riêng thì thấy thanh kiếm này rất xấu xí, nhưng khi được hắn cầm trong tay lại mang theo khí chất hơn người.
Còn Ảnh Triển cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
“Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết thì đừng có trách ta!”
“Yên tâm, đấu kiếm thôi mà, có phải ông giết ta đâu?”
Mục Vỹ khẽ bật cười, trường kiếm trong tay cứ như có linh tính, kiếm khí sắc bén lao ra.
“Hừ!”
Tuy Ảnh Triển là một thầy luyện khí, không quá coi trọng thực lực võ thuật. Nhưng ông ta vẫn là một cao thủ Lưu Ly Kim Thân cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba, đương nhiên sẽ không e sợ Mục Vỹ.
Nhát kiếm này của ông ta không chỉ muốn phá huỷ kiếm của Mục Vỹ mà còn muốn khiến hắn bị thương nặng.
Để hắn hiểu không được phép xúc phạm tôn nghiêm của thầy luyện thánh khí trung phẩm.
“Giết!”
Ông ta trầm giọng quát, xé gió lao lên.
Khí thế cuồng bạo không ngừng ập tới. Một nhát kiếm đâm ra.
Thế nhưng Mục Vỹ trước mặt ông ta cảm nhận được nhát kiếm kia lại kiên định bước lên một bước, nhắm chặt hai mắt.
Nhắm mắt lại!
Tất cả đều giật mình kinh hãi khi thấy hành động này của hắn!
“Đáng chết!”, Ảnh Triển cảm giác được đây là sự sỉ nhục lớn nhất của Mục Vỹ đối với mình.
Giây phút lưỡi kiếm sắp chạm vào người Mục Vỹ.
Hắn bắt đầu đánh trả.
Chương 778: Vô Địch Huyễn Sát Trận
Trường kiếm cong vòng giơ cao.
Keng...
Hai thanh kiếm giao nhau làm phát ra âm thanh thanh thúy.
Cả thế giới như chìm vào tĩnh mịch.
Kiếm leng keng rơi xuống, tất cả mọi người im lặng như tờ.
Chính xác hơn, là ngạc nhiên tột độ!
Hầu như ai cũng không nói nên lời.
Ngay cả bản thân Ảnh Triển cũng đần mặt, đứng sững tại chỗ.
Rắc...
Tiếng rắc rắc nhỏ vang lên, trường kiếm trong tay ông ta gãy!
Nó bị gãy làm hai rồi rơi loảng xoảng xuống đất. Ảnh Triển thảng thốt, không biết nói gì.
Gãy rồi!
Kiếm của ông ta gãy rồi!
"Phụt..."
Một giây sau đó, đầu Ảnh Triển ngẩng cao đầu, máu phun ra khỏi miệng nhiều như suối. Chất lỏng đỏ sẫm vung vãi vào thanh gươm gãy dưới chân.
Ảnh Triển đã tu luyện đến cảnh giới Vũ Tiên tầng ba. Ông ta muốn dùng chiêu vừa rồi lấy mạng Mục Vỹ nhưng lúc này hắn chẳng có mệnh hệ gì cả.
Là thầy luyện thánh khí trung phẩm, Ảnh Triển chắc chắn mình sẽ là người chiến thắng trong trận đấu luyện chế thánh khí hạ phẩm này, thế mà cuối cùng lại để thua trong tay Mục Vỹ.
Ông ta không cam tâm. Nỗi phẫn nộ, căm tức như một ngọn lửa cháy hừng hực.
Hết thảy hóa thành cơn thịnh nộ.
Ảnh Triển tức quá, hộc máu!
"Ảnh đại sư!"
"Ảnh đại sư!"
Thấy ông ta phun ra máu, người của Ám Ảnh Các mau chóng chạy tới đỡ.
"Hộc máu luôn hả? Có tới mức đó đâu? Không chịu thua nổi mà đăng ký dự thi làm gì không biết!", Mục Vỹ lầm bầm: "Lại còn là thầy luyện thánh khí trung phẩm nữa chứ, khả năng chịu đựng bị chó ăn hết rồi à?"
Hắn nói một thôi một hồi làm mấy tên đệ tử Ám Ảnh Các quay sang căm tức nhìn.
"Ngươi tên Mục Vỹ đúng không?"
Tuy nhiên, Mục Vỹ vừa xoay người thì một giọng nói vang lên ngay sau lưng.
"Chào, ta là Tần Triết Thiên. Nếu trận thứ ba ngươi cũng ra sân, ta thề sẽ khiến ngươi chết không toàn thây!", một người thanh niên mặc trường bào đen nói, vẻ hung dữ ẩn hiện trong mắt.
Người này mặc đồ đen từ trên xuống dưới, ban ngày nhìn vào cứ như là một kẻ vô hình. Không những thế, toàn thân gã ta còn bị bao phủ bởi sát ý. Nhìn gã, người ta sẽ liên tưởng tới một bể máu nhầy nhụa, tanh nồng và ghê rợn.
"Ta sẽ chết không toàn thây sao?"
Mục Vỹ cười khẽ: "Đe dọa ta đúng không? Vậy chúc mừng ngươi, ngươi thành công rồi, trận thứ ba ta sẽ không ra sân!"
"Ngươi..."
Chưa bao giờ Tần Triết Thiên thấy ai vô liêm sỉ như thanh niên này.
Nếu là người thường thì bị câu nói vừa rồi của gã ta chọc cho nổi điên là cái chắc, thế mà tên Mục Vỹ này nói thẳng không ra sân luôn.
"Giờ ta mới biết ngươi lợi hại thật đấy! Gì mà thạo cả luyện đan lẫn luyện khí luôn, làm hộ vệ của ta thật sự là uất ức cho ngươi quá rồi!", Bảo Linh Nhi phấn khởi nói với Mục Vỹ.
Tính đến thời điểm hiện tại, hai phần ba quyền mua bán đã rơi vào tay Thiên Bảo Các. Hai phần ba quyền là khái niệm gì? Nghĩa là quyền giao dịch với tối thiểu là bốn mươi tám trên bảy mươi hai hòn đảo đã thuộc về sự kiểm soát của Thiên Bảo Các.
Bảo Linh Nhi hoàn toàn không lường trước được kết quả khả quan này.
"Đừng vội, còn một trận đấu nữa mà. Để xem thắng hết ba trận rồi bọn Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các sẽ làm trò mèo gì!"
"Trận thứ ba cứ làm hết sức thôi. Tuy Tần Triết Thiên kia là cảnh giới Vũ Tiên tầng một, có thể không phải đối thủ của ngươi khi đấu trực diện nhưng lại là sát thủ kim bài của Ánh Ảnh Các, từng thành công ám sát võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba đấy!"
"Ồ? Sát thủ sao?", Mục Vỹ phì cười, trả lời: "Hắn là sát thủ không có nghĩa thủ đoạn giết người cao tay hơn ta!"
Lúc ở đế quốc Nam Vân và cả khi ở Vỹ Minh sau này, bí thuật ám sát mà hắn truyền cho Lãnh Nguyệt đủ để y tu luyện đến cảnh giới Vũ Tiên đấy.
Dù gì kiếp trước hắn cũng là Tiên Vương, mặc dù giờ mới là cảnh giới Vũ Tiên, không mấy thông thạo về ám sát nhưng chỗ kiến thức có được từ kiếp trước quá dư thừa để dối phó với mấy người như Tần Triết Thiên.
Giờ đây, Mục Vỹ muốn xem Ám Ảnh Các sẽ ám sát mình như thế nào!
"Trận ba, ám sát!"
Luân Hồi Mệnh lại lên tiếng tuyên bố, có điều lần này rõ ràng ông ta trông mệt mỏi hơn rất nhiều.
Chẳng hiểu sao Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các đã hợp tác với nhau rồi mà vẫn thua Thiên Bảo Các những hai trận. Kế hoạch thất bại không còn gì cứu vãn được nữa.
"Trận đấu thứ ba được tiến hành tại một khu vực dị từ trường. Trong dị từ trường này, võ giả sẽ không còn năng lực thăm dò bằng lực linh hồn và chân nguyên, chỉ còn lại trực giác và cảm nhận. Đây là tố chất cần thiết của một sát thủ, hơn nữa trong khu vực dị từ trường có rất nhiều thử thách, chỉ cần bất cẩn chút thôi là bỏ mạng ngay!"
Luân Hồi Mệnh cười cười: "Khu vực này là nơi tổ chức khảo hạch chuyên dùng để đào tạo sát thủ do Ám Ảnh Các xây dựng tại bảy mươi hai hải đảo. Ba vị sát thủ đến từ ba lực lượng hàng đầu vào trong, ai có thể sống sót ra ngoài sẽ giành chiến thắng".
"Đương nhiên, nếu không đậu khảo hạch hoặc chết ở trong đó thì không thể trách được ai!"
"Chắc hẳn mọi người đều hiểu quy tắc rồi đúng không? Mời các vị bên dưới cử sát thủ của mình!", Luân Hồi Mệnh hơi cúi người rồi nhếch môi nói.
Khảo hạch?
Nơi Ám Ảnh Các dùng để đào tạo sát thủ? Vậy chẳng phải Tần Triết Thiên sẽ ung dung đi vào, thong thả đi ra như dạo trong sân nhà sao?
"Các vị không cần lo lắng về khảo hạch, Vô Địch Huyễn Sát Trận có thể tự điều chỉnh cấp bậc. Mặc dù Tần Triết Thiên thường xuyên vào đó nhưng bình thường khảo hạch của bọn ta đều không sử dụng sát trận, trận so tài hôm nay là chính thức nên sẽ dùng!"
Dùng sát trận!
Nghe thấy lời này, ai cũng biết Ám Ảnh Các chơi lớn thật rồi!
Một khi sát trận khởi động, đến Tần Triết Thiên cũng không dám chắc có thể bình yên thoát ra ngoài.
"Lãm Kim Lâu ta không ý kiến!"
"Thiên Bảo Các cũng không ý kiến!"
"Được, vậy thì bắt đầu trận đấu thôi!"
Một trưởng lão của Ám Ảnh Các mở miệng nói.
Lúc này, Ảnh Triển trong đám đông xanh mặt nhìn mọi chuyện diễn ra.
Chương 779: Tìm Mục Vỹ chứ gì!
"Hừ, trận thứ ba phải giết Mục Vỹ cho bằng được!"
Kim Bất Dịch phẫn nộ quát.
Lão ta mất hết mặt mũi rồi.
Bị một đứa hậu bối như Mục Vỹ vượt mặt trong thi đấu, chuyện đáng xấu hổ này mà bị lan truyền thì lão ta không biết giấu mặt vào đâu nữa!
"Đừng lo, hắn chết chắc!"
Ảnh Triển cười khẩy: "Tuy trận so tài thứ ba có sát trận nhưng thiên phú của Tần Triết Thiên vượt xa người thường, với cậu ta thì sát trận này dễ như trở bàn tay. Trong khi Mục Vỹ lại là lần đầu vào sát trận, không chết cũng tàn phế. Chỉ cần Tần Triết Thiên động thủ với hắn ở trong đó, hắn chết chắc!"
"Thì ra là vậy!"
Kim Bất Dịch giơ ngón cái với Ảnh Triển, miệng cười hả hê.
Giờ phút này, Bảo Linh Nhi nhìn hai người kia, mặt lộ vẻ lo âu.
"Mục Vỹ, hay là ngươi đừng tham gia trận này, chúng ta nhận thua luôn cho xong!"
"Vậy sao được!"
Mục Vỹ khẽ cười, đáp: "Phải thắng cả ba trận luôn chứ, ta muốn xem Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các còn dám chường mặt ra bảy mươi hai hải đảo không. Huống gì, dù bọn họ dám, bảy mươi hai hải đảo cũng nên hiểu rằng Thiên Bảo Các mới là phe lợi hại hơn. Mối làm ăn sẽ nhiều như nước còn gì!"
"Cảm ơn ngươi!"
"Cảm ơn ta làm gì. Ta là cận vệ của cô, đương nhiên phải phục vụ cô rồi. Chưa kể cô còn đồng ý điều kiện của ta, đừng quên đấy!", Mục Vỹ dí dỏm nói.
"Tất nhiên rồi, ta nhất định sẽ điều tra giúp ngươi!"
"Ừm!"
Nói rồi Mục Vỹ cất bước đi vào Vô Địch Huyễn Sát Trận.
Tần Triết Thiên và một sát thủ tên Lâu Địch của Lãm Kim Lâu cũng vào.
"Các vị qua bên này chờ đi. Sát trận cần khoảng một canh giờ mới ra ngoài được, chúng ta qua chỗ khác chờ!"
"Được!"
Lãnh đạo các đảo di chuyển sang lối ra, yên lặng chờ đợi.
Trong trận đấu, Ảnh Triển và Kim Bất Dịch nhìn có vẻ rất ung dung, chẳng bồn chồn lo lắng chút nào.
Chỉ là hai người này càng tỏ ra ung dung bào nhiêu, trong lòng Bảo Linh Nhi càng thấp thỏm bấy nhiêu.
Lúc này, trong Vô Địch Huyễn Sát Trận, Tần Triết Thiên và Lâu Địch đang tụ tập bàn kế.
"Lâu Địch, ngươi cũng khá quen thuộc chỗ này rồi, chúng ta cố gắng tránh các cơ quan, giết Mục Vỹ mới là ưu tiên hàng đầu. Chia nhau ra. Hắn mỗi việc đối phó với đống cơ quan ở đây thôi đã chật vật lắm rồi, bị hai chúng ta ám sát càng chết!"
"Hiểu rồi!"
Hai người lên kế hoạch rồi chia nhau ra làm.
Song, sau khi hai người tách ra, một bóng người xuất hiện ngay sau lưng họ. Âm thầm như quỷ quái.
"Giết ta? Bọn ngươi tưởng Huyễn Sát Trận này làm gì được ta chắc?", Mục Vỹ trào phúng: "Chờ xem, cuối cùng là bọ ngựa bắt ve hay ve bắt bọ ngựa!"
Bóng người chợt lóe, hắn biến mất với nụ cười trên môi.
Tròn nửa cảnh giờ sau, hai người xuất hiện ở gần lối ra.
"Sao rồi? Tìm được Mục Vỹ chưa?"
"Vẫn chưa!"
Lâu Địch mơ hồ thấy rõ. Hắn ta khó tin hỏi: "Đừng nói hắn chết ở xó xỉnh nào rồi chứ?"
"Làm gì có chuyện đó!"
Tần Triết Thiên hừ lạnh: "Hắn chết là chúng ta biết ngay. Tìm lại, phải tìm lại thôi!"
"Được!"
Hai bóng dáng lại quay trở về.
Nhưng lần này hai người không đi cùng lúc. Lâu Địch nhanh chóng bay trở lại lối vào cẩn thận tìm kiếm. Tần Triết Thiên thì bay đến lối ra để lục soát.
"Ngươi đang tìm gì thế?"
"Hỏi thừa, tìm Mục Vỹ chứ gì!", Lâu Địch đang dáo dác nhìn quanh thì một giọng nói vang lên từ sau lưng.
Qua một thoáng, hắn ta giật thót, xoay phắt người đâm chủy thủ tới.
Chẳng qua chủy thủ chưa kịp chạm vào người Mục Vỹ thì trường kiếm đã xẹt qua cổ hắn ta.
Lâu Địch trợn tròn mắt, đến chết vẫn chưa hết bàng hoàng.
Hắn ta nắm rõ từng đường đi nước bước trong Vô Địch Huyễn Sát Trận, tuy không bằng Tần Triết Thiên nhưng đã được huấn luyện một thời gian, thế mà bị Mục Vỹ ám sát ngay lúc này.
Quả là nhục nhã!
Nhưng chuyện đã đến nước này, hắn ta chẳng còn cơ hội thấy nhục nữa.
Máu tươi chảy ròng ròng, Lâu Địch từ từ tắt thở.
"Lâu Địch? Lâu Địch?"
Tần Triết Thiên đi được giữa chừng đột nhiên linh tính có gì đó kỳ lạ.
Đáng lẽ ra Lâu Địch phải về lâu rồi mới đúng, sao giờ vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.
"Hỏng rồi!"
Tần Triết Thiên sực nhớ ra điều gì, vội vàng quay lưng.
Giây phút ấy, một thanh kiếm nghiêng thân đâm tới. Gã ta không dám đối đầu trực diện, vội vã lùi về sau.
"Chạy cái gì? Không phải muốn giết ta sao? Ta đứng đây chờ ngươi tới giết đây, sao tự nhiên chạy thế?"
Mục Vỹ đứng tại chỗ, lưng thẳng tắp, tay cầm một thanh gươm đen trêu tức hỏi.
“Sao, sao ngươi chẳng bị gì cả?”
“Vô Địch Huyễn Sát Trận này đúng là vô địch đấy, nhưng là ta vô địch cơ!”, Mục Vỹ cười lạnh: “Các ngươi tưởng ta không biết âm mưu của các ngươi sao? Ta biết đấy, không những dám vào mà còn không sợ!”
Chương 780: Diễn kịch
Tần Triết Thiên cười mỉa mai: "Hừ, ngươi và ta đều là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, sợ con khỉ khô!"
"Ngươi không sợ nhưng tu luyện chuyên về ám sát, giờ ta và ngươi mặt đối mặt, ngươi tính ám sát ta kiểu gì?", Mục Vỹ giễu cợt: "Ta thì tu luyện đạo sát phạt, kiểu giao phong trực diện với người khác ấy. Liệu ngươi là đối thủ của ta chăng?"
"Ta vẫn chưa đặt tên cho thanh kiếm này, gọi là kiếm Tiềm Long vậy. Nghĩa là rồng lặng lẽ ẩn mình dưới vực thẳm, một khi nó giương cánh bay lượn sẽ lên thẳng trời xanh. Mục Vỹ ta đây chính là tiềm long đang chờ cơ hội bay cao!"
"Vậy luôn? Tiếc quá, ngươi không có cơ hội đó!"
Tần Triết Thiên sẵng giọng trào phúng, sau đó xông tới.
Hai bóng người lao vào chém giết trong Huyễn Sát trận.
Cùng lúc đó, bên ngoài Huyễn Sát Trận, đảo chủ cùng với một số hộ pháp máu mặt của bảy mươi hai hải đảo đều tập trung tại lối ra.
Trong trận đấu này, ai mạnh hơn hay yếu thế hơn vừa nhìn là biết.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cái tên Mục Vỹ vẫn như một cơn sóng trải dài toàn bộ đấu trường.
Có lẽ không lâu nữa, cái tên này sẽ nổi tiếng khắp tiểu thế giới Tam Thiên.
Nhưng Ảnh Triển và Kim Bất Dịch đứng trong đám đông thì cười tươi rói.
Nổi tiếng?
Mục Vỹ sẽ chôn thây tại trận cuối cùng này chứ ở đó mà nổi tiếng!
Bọn họ đã ra lệnh cho sát thủ của mình giết hắn bằng được!
Với kỹ năng giết người của Tần Triết Thiên và Lâu Địch, Mục Vỹ không thoát được cái chết đâu!
"Khụ khụ, khụ khụ!"
Đang lúc đám đông bàn tán xôn xao, một bóng dáng nhếch nhác ngã văng ra khỏi Huyễn Sát Trận.
Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt đổ dồn về phía bóng dáng đó.
"Mục Vỹ!"
Nhưng ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm sau khi nhận ra đó là ai.
Sao Mục Vỹ lại là người đầu tiên đi ra chứ?
"Khụ khụ! Vô Địch Huyễn Sát Trận này đúng là ghê gớm thật, suýt thì không ra được rồi!", Mục Vỹ đứng dậy một cách khó khăn, mình mẩy toàn là vết đao vết kiếm, máu chảy đầm đìa. Hắn đau khổ hỏi: "Ta là người ra sau cùng à?"
"Đương nhiên không phải!"
Bảo Linh Nhi chạy tới đỡ Mục Vỹ, kích động trả lời: "Ngươi ra đầu tiên, hai người kia còn ở trong đó!"
"Còn ở trong đó?"
Mục Vỹ ngớ người, trông hắn cực kỳ ngạc nhiên.
"Tần Triết Thiên!"
"Lâu Địch!"
Kim Bất Dịch và Ảnh Triển hoảng hốt, vội vàng chạy vào Huyễn Sát Trận.
"Hai người kia đâu?", Bảo Linh Nhi nhỏ giọng hỏi.
"Chết rồi!"
"Ngươi giết?", cô ấy kinh ngạc nhìn Mục Vỹ.
"Cô đừng vu oan ta chứ, ban nãy ở trong đó ta lo vượt ải, giết bọn họ kiểu gì?", Mục Vỹ giả vờ ngạc nhiên.
Dáng vẻ bị oan uổng của hắn làm Bảo Linh Nhi phì cười.
Không lâu sau, Kim Bất Dịch và Ảnh Triển ôm hai cái xác ra khỏi Huyễn Sát Trận.
Bất ngờ thay, đó chính là Tần Triết Thiên và Lâu Địch.
"Mục Vỹ, là ngươi giết bọn nó, là ngươi giết bọn nó!"
"Kim Bất Dịch, cơm còn ăn lung tung được chứ không được nói bậy đâu. Sao ông lại vu khống ta chứ, không thấy ta bây giờ thảm hại lắm hả?"
"Là ngươi chứ không ai!", Ảnh Triển chửi mắng: "Tần Triết Thiên là sát thủ kim bài của Ám Ảnh Các ta, dù Huyễn Sát Trận này được mở đến mức độ sát trận cũng vẫn lành lặn vì cậu ta đã vượt ải rất nhiều lần. Nay ngươi cũng vào, cậu ta chết không phải do ngươi giết thì do ai?"
"Ái chà..."
Nghe vậy, Mục Vỹ ồ lên rồi trêu tức hỏi lại: "Hóa ra Huyễn Sát Trận dù chuyển sang trạng thái sát trận thì Tần Triết Thiên cũng dễ dàng vượt ải vì đã kinh qua nhiều lần đúng không? Ta nhớ lúc nãy ai nói Tần Triết Thiên chưa từng vào sát trận của Huyễn Sát Trận cơ mà? Ai vậy ta?"
Ảnh Triển biết mình nói sai bèn sửa lại: "Ý ta là Tần Triết Thiên..."
"Đủ rồi!"
Luân Hồi Mệnh sừng sộ quát: "Thiên Bảo Các thắng toàn bộ ba trận của cuộc thi. Từ nay về sau, Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các rút hết chi nhánh khỏi bảy mươi hai hải đảo đi!"
Sau khi ra lệnh, ông ta phất tay áo bỏ đi.
Luân Hồi Mệnh tức chết đi được.
Ban đầu đã lên kế hoạch dìm Thiên Bảo Các xuống.
Giờ thì hay rồi, Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các cùng hợp tác mà vẫn thất bại. Đúng là mất mặt!
Ông ta không muốn ở đây chịu đựng những ánh nhìn cười chê thêm nữa!
"Cuộc tranh tài đã kết thúc, hai vị hãy nhanh chóng bàn giao công việc rồi rời khỏi bảy mươi hai hải đảo đi!", Mục Vỹ cười toe toét: "Phải rồi, nếu các ông đi, chưa kịp thanh lý các cửa hàng thì có thể nhờ Thiên Bảo Các bọn ta mua lại đấy!"
Bảo Linh Nhi cũng cúi người, lễ phép nói: "Hôm nay, các vị đến từ bảy mươi hai hải đảo đang ngồi tại đây đều có thể làm chứng, ta nghĩ Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các sẽ không tráo trở một cách vô liêm sỉ đâu nhỉ?"
"Hừ!"
Nghe hai người kẻ xướng người họa, Kim Bất Dịch và Ảnh Triển hừ lạnh rồi bỏ đi.
Ảnh Triển chửi bới Mục Vỹ: "Mục Vỹ, ngươi chết là cái chắc! Tần Triết Thiên là đứa con các chủ Ám Ảnh Các yêu thương nhất, ngươi giết cậu ta, chết chắc rồi!"
"Thật không?"
Mục Vỹ quay lại, híp mắt cười: "Ông không phải người đầu tiên nói câu này với ta, tất nhiên cũng không phải người cuối cùng. Nhưng những kẻ từng nói câu này đều đã chết!"
"Ngươi..."
"Còn nữa, nếu như ta là ông, ta sẽ không đe dọa một cách trắng trợn như vậy ngay trước mắt bao người đâu. Chẳng hiểu ông ngồi lên được chức quản lý Ám Ảnh Các kiểu gì? Đừng nói là bám váy phụ nữ nha?"
"Ngươi!"
Ảnh Triển tức nổ phổi. Thật vậy, ông ta phải nhờ cậy muội muội của mình với có được vị trí quản lý hôm nay.
Bị Mục Vỹ nói toạt ngay giữa đám đông thế này, xấu hổ quá đi mất!