"Sư phụ!"
"Gì?"
"Họ đã đi ra rồi mà mình còn ngồi đây, vậy chẳng phải là lỡ mất thời cơ rồi sao?", Mặc Dương nghi ngờ hỏi: "Hay là sư phụ muốn mượn gió bẻ măng?"
Gã rụt cổ rồi nói tiếp: "Sư phụ à, người phải hiểu rằng với cảnh giới của chúng ta mà muốn chặn đánh họ thì không thể nào đâu, dù chỉ một thế lực cũng không được!"
"Ngốc thế!"
Mục Vỹ vỗ vào đầu Mặc Dương, mắng: "Sư phụ hỏi con, ta tới đây quan trọng nhất là để làm gì?"
"Hớ?"
Mặc Dương bị hỏi thì ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn hắn.
"Cỏ Phong Linh ạ?"
"Chính xác!"
Mục Vỹ nghiêm túc nói: "Những người kia đã thăm dò động Phong Lĩnh một lượt rồi, có nguy hiểm gì cũng đã bị họ hóa giải gần hết".
"Bây giờ chúng ta vào trong đó mục đích chính là để tìm ra cỏ Phong Linh!"
Giọng hắn trở nên cẩn trọng: "Chỉ cần lấy được nó là ta có thể luyện chế ra Phong Linh Đan, sau đó trở lại thành Bắc Vân để chữa bệnh cho phụ thân của Tề Minh, nhà họ Mục sẽ có được một thầy luyện huyền khí hạ phẩm mà không mất chút công sức nào. Khi đó, nhà họ Điêu và nhà họ Uông sẽ không phải đối thủ của nhà họ Mục!"
Nghe được những lời này của sư phụ, nét mặt của Mặc Dương tràn đầy sùng bái.
Cao tay! Quả là cao tay.
Mặc Dương hăng hái nhìn Mục Vỹ.
Thình lình, gã nghĩ đến một vấn đề.
"Sư phụ này?"
"Sao?"
"Lỡ trong động Phong Lĩnh có thiên địa linh bảo hay võ kỹ Huyền giai, huyền khí nào đó nhưng đã bị người khác lấy được thì sao, người không tiếc chút nào ạ?"
"Tiếc gì mà tiếc!"
Mục Vỹ nghe Mặc Dương hỏi vậy thì mỉm cười, chỉ vào đầu của mình.
"Chỗ này của sư phụ quý giá hơn mấy thứ huyền khí, võ kỹ Huyền giai, đan dược tứ phẩm đó nhiều!"
Lời nói đầy tự tin của hắn lại làm cho lòng Mặc Dương sinh ra sự kính trọng.
Ngầu quá!
Thật sự là đỉnh của chóp!
Cả đời gã chưa từng thấy ai có niềm tin mạnh mẽ như Mục Vỹ.
Kể cả viện trưởng của học viện Bắc Vân cũng không dám nói rằng kiến thức trong đầu mình nhiều hơn của một cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm.
"Được rồi, đi thôi!"
"Đi á?"
"Chứ sao!", Mục Vỹ nói một cách đương nhiên: "Đến lúc này thì bọn võ giả đã ra khỏi sơn động hết rồi, đã đến lúc chúng ta tìm kiếm cỏ Phong Linh!"
"À vâng!"
Nhìn bóng lưng Mục Vỹ rời đi, Mặc Dương thầm lẩm bẩm.
Lẽ nào trong đầu của thầy Mục có vật kỳ lạ nào nên mới làm thầy cho rằng bản thân còn quý hơn cả bảo bối mà cao thủ Linh Huyệt tầng năm để lại?
Lòng có thắc mắc nhưng gã vẫn đi theo Mục Vỹ.
Dù thế nào đi nữa, gã cũng chọn tin tưởng sư phụ của mình.
"Ọe..."
Vừa đi vào sơn động được mười mét thì Mặc Dương đã không chịu nổi bãi chiến trường dưới đất, ngã xuống nôn mửa.
Giờ phút này, trong sơn động nằm la liệt một đống thi thể.
Thậm chí xung quanh còn có một số con bọ màu đen đang lúc nhúc, bắt đầu gặm nhấm những thi thể đó.
"Sư phụ, cái đống này là gì thế, tởm quá!"
"Trùng Hắc Nhu đấy!"
Mục Vỹ bình tĩnh đáp: "Những con trùng này chuyên ký sinh trên những người vừa chết, nơi nào có thi thể thì nơi đó có chúng".
"Xem ra động phong Lĩnh này không đơn giản chỉ là phần mộ do một võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm để lại!"
Mục Vỹ nói vậy không phải là không có căn cứ, hắn đã thấy phần mộ của rất nhiều cao thủ.
Loại yêu thú như trùng Hắc Nhu vốn dĩ không thể bị thi thể của võ giả có cảnh giới dưới Linh Huyệt tầng năm thu hút.
Chủ nhân của mộ huyệt này tuyệt đối không thể chỉ có cảnh giới đấy.
Một lúc sau, hai người càng đi sâu trong sơn động thì số lượng thi thể càng tăng lên.
Đã thấy nhiều xác chết bị thối rữa hay ăn mòn nên khả năng chịu đựng của Mặc Dương cũng ngày một cao.
"Sư phụ, cỏ Phong Linh đây rồi!"
Rẽ qua một khúc cua, nhìn thấy những lá cỏ xanh rì mọc trên mặt đất, gã đột nhiên thốt lên rồi tiến thẳng về phía đó mà không chút nghĩ ngợi.
"Cẩn thận!"
Thấy Mặc Dương đột ngột tiến lên, Mục Vỹ bước tới, năm ngón tay co lại kéo gã về cạnh mình.
"Sư phụ?"
Mặc Dương không hiểu sao mình lại bị kéo về.
Chương 122: Liều mạng thôi
"Đừng nhúc nhích!"
Một tay tóm chặt Mặc Dương, Mục Vỹ trầm giọng quát.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Mặc Dương ngẩn người, không hiểu tại sao.
"Đấy không phải cỏ Phong Linh đâu!", Mục Vỹ nói tiếp: "Là cỏ Phong Mệnh, giống như cỏ Phong Linh, nếu chạm vào nó thì kịch độc sẽ lan ra toàn bộ cơ thể, chết thế nào cũng không biết đâu!"
Nghe thấy lời này, gã giật cả mình, lập tức lùi ra sau.
Bấy giờ Mặc Dương mới nhìn kỹ những cây cỏ Phong Mệnh kia.Trên bãi cỏ là mười mấy xác chết, trên người họ đầy rẫy vết thương như bị đao cắt.
Máu trên vết thương đã khô cạn, làn da của các thi thể trắng nhợt trông rất kinh khủng.
Phần rễ của mấy cây cỏ Phong Mệnh lại được nhuộm thuốc màu, đỏ rực đến đáng sợ.
"Từ giờ trở đi phải theo sau ta thật sát, đừng chạy nhảy lung tung!"
"Vâng!"
Hai người mải đi về phía trước nên không phát hiện ra những thi thể bị trùng Hắc Nhu ký sinh sau lưng đang nhúc nhích.
Sơn động như kéo dài không thấy cuối, lạ là trên vách động xung quanh lại có một số hòn đá óng ánh, tỏa ra ánh sáng giúp cho trong sơn động không quá tối.
"Sư phụ à, chúng ta đã đi gần nửa canh giờ rồi mà không thấy bảo bối gì cả, còn xác chết thì lên đến hàng trăm rồi!"
"Hừm, con nghe nói động Phong Lĩnh này là phần mộ của một võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, mà có vẻ không đơn giản chút nào!"
"Ồ?"
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mặc Dương, Mục Vỹ cạn lời lắc đầu.
"Con bị ngớ ngẩn hả?", hắn nói kháy: "Nếu đây thật sự là mộ huyệt của một cao thủ Linh Huyệt tầng năm thì sao lại hiểm hóc như vậy chứ? Ở đây còn có cả xác chết của một số võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, tầng thứ tư nữa đây này".
"Ồ..."
"Ồ cái đầu con! Thằng nhóc này, đừng có hỏi này hỏi nọ nữa được không! Không nghe lời là ta thảy con vào đống cỏ Phong Mệnh kia để chúng hút cạn máu con đấy".
"..."
Mặc Dương ngậm miệng, tiếp tục đi tới với nỗi lòng đầy ngạc nhiên.
"Bịch..."
Bất chợt một tiếng động vang lên ở lối đi tối tăm đằng trước. Không một dấu hiệu.
"Bịch bịch..."
Hai người càng đi tới, âm thanh kia càng vang vọng.
Đến lúc này, Mục Vỹ mới nhận ra có điều kỳ lạ.
Trên đường đi, trong sơn động đầy rẫy xác chết, nhưng bây giờ số lượng lại đột nhiên giảm bớt.
"Bùng bùng bùng..."
Hắn nhíu mày, tiếng kêu lại lớn hơn.
Ngay sau đó, trong lối đi thình lình phát ra một luồng sáng.
Gió lạnh cũng thổi tới sau lưng.
"Tránh ra!"
Kéo Mặc Dương ra sau lưng, Mục Vỹ không do dự tung một cú đấm ra.
"Ầm!"
Âm thanh nặng nề vang lên, một cái bóng đập lên vách động, dính chặt vào trên đó.
"Á!"
Kinh hoàng hét lớn, Mặc Dương ngã xuống đất, cơ thể không tự chủ run rẩy.
"Sư phụ, đây là... xác chết, sao xác chết lại cử động được, xác chết vùng dậy kìa!"
"Nói nhảm, ta không thấy chắc? Chẳng hợp với cái danh đồ đệ của ta chút nào, đứng lên!"
Thấy dáng vẻ hoảng sợ ngã chỏng vó dưới đất của Mặc Dương, Mục Vỹ khiển trách.
Dù ngoài miệng nói là vậy, hắn cũng biết mình chẳng khác gì gã vào lần đầu tiên nhìn thấy thứ này.
"Vâng!"
Không hiểu vì sao khi nghe thấy lời mắng của Mục Vỹ, Mặc Dương lại cảm thấy như được tiếp thêm dũng khí, lập tức đứng dậy.
"Thứ này được gọi là huyết thi, nghĩa là dùng thủ đoạn tàn độc để hút khô tinh huyết cho võ giả thành thây khô, sau đó khống chế chúng sát hại những người khác. Xác chết càng nhiều, huyết thi lây càng nhanh, sức chiến đấu càng mạnh. Vậy nên con không cần sợ, thực lực của những thi thể này không mạnh bằng khi còn sống đâu!"
Giải thích là vậy nhưng đôi lông mày của Mục Vỹ lại nhíu chặt.
Trước đây hắn từng thấy có người luyện chế huyết thi, nhưng không ngờ nó lại xuất hiện tại thành Bắc Vân nho nhỏ này.
"Con biết rồi!"
Mặc Dương lấy kiếm Thanh Khuyết ra, nhìn mấy chục con huyết thi đang lũ lượt xông lên với đôi mắt hừng hực ý chí chiến đấu.
"Chết đi!"
Khẽ quát một tiếng, gã xách kiếm ra trận.
"Keng! Keng! Keng!"
Chẳng ngờ khi trường kiếm bổ lên người bọn huyết thi lại phát ra tiếng như chém vào kim loại, điều này làm cho Mặc Dương tái mặt.
Huyết thi thôi mà, có cần phải có khả năng phòng ngự biến thái thế không hả!
"Sư phụ... hả? Người đâu rồi?"
Bị một huyết thi có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất hóa giải chiêu kiếm, lồng ngực Mặc Dương nôn nao, gã xoay người nhìn về phía Mục Vỹ lại không thấy hắn đâu.
"Giao lũ huyết thi lại cho con luyện tay, sư phụ đi giết kẻ gây chuyện đây!"
Giọng của Mục Vỹ vọng ra từ trong sơn động sâu hun hút làm cho Mặc Dương ngây ngẩn cả người.
"Trời má ơi... sư phụ..."
Thấy Mục Vỹ chạy mất dạng, gã cảm thấy bầu trời như sắp sụp đổ.
Nhưng lúc này đây, gã không có thì giờ để quan tâm đến điều đó.
Những xác chết vốn nằm la liệt ở cửa hang động đang lũ lượt kéo đến.
"Liều mạng thôi!"
Giờ có muốn chạy cũng không kịp, Mặc Dương buộc phải vung kiếm, cố gắng giết chết bọn chúng.
Mỗi huyết thi này khi còn sống đều mạnh hơn gã, nhưng giờ đây động tác lại rất chậm chạp, khó ở chỗ lớp phòng ngự rất mạnh thôi.
Dù sao Mặc Dương cũng đã lĩnh ngộ kiếm ý, mỗi một kiếm chém ra đều có khí thế kinh người, do đó không bị rơi vào thế hạ phong.
Thời khắc này, Mặc Dương vận dụng kiếm ý đến mức tối đa, cảm thấy kiếm Thanh Khuyết mỗi lúc một dung hợp chặt chẽ với bản thân, dần dần không phân biệt được mình là kiếm, hay kiếm là mình.
"A!"
Gã đã giết không biết bao nhiêu là huyết thi, đôi mắt đỏ ngầu cả lên.
Chương 123: Lục Ảnh Huyết Tông
Một bên khác, Mục Vỹ vừa huy động chân nguyên toàn thân vừa nhanh chân chạy vào trong sơn động.
Tuy ánh sáng xanh lục vừa rồi rất mờ nhạt, chỉ xuất hiện trong chốc lát nhưng hắn vẫn nhạy bén phát hiện.
Mục Vỹ tin rằng Mặc Dương có thể dùng kiếm ý cùng cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác để ngăn cản lũ huyết thi một thời gian.
Nhưng bắt buộc phải giải quyết kẻ đang gây ra tất cả những điều này.
Bọn huyết thi đó sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện.
Nghĩ đến lời đồn bị lan truyền một cách thái quá trong thành Bắc Vân, Mục Vỹ dần dần ngộ ra.
Có lẽ một vài người đã âm thầm đổ dầu vào lửa nên mới làm cho động Phong Lĩnh trở thành đề tài bàn tán sôi nổi như thế.
"Đứng lại cho ta!"
Một con dao găm xuất hiện trong tay, Mục Vỹ thình lình ném vào luồng sáng màu xanh lục mờ mờ ở trước mắt.
"Phập!"
Tiếng vật nhọn đâm vào da thịt vang lên, cái bóng màu xanh loạng choạng, cuối cùng cũng dừng bước.
"Ngươi là ai?"
Đứng cách bóng xanh mười mét, Mục Vỹ quát.
"Khà khà... Bọn võ giả cảnh giới Linh Huyệt kia đều không phát hiện ra được bổn tọa mà ngươi lại có thể. Cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám của thân xác cơ à, quả là tài giỏi!"
Nhìn kỹ, bấy giờ Mục Vỹ mới nhận ra bóng xanh kia là một người đang dùng áo choàng xanh lục để bao bọc toàn thân, cao khoảng một mét bảy, đeo mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt.
Thấy cách ăn mặc này, hắn chợt có dự cảm không lành.
"Lục Ảnh Huyết Điện! Ngươi là người của Lục Ảnh Huyết Điện!"
"Ồ?"
Nghe thấy tiếng thốt của Mục Vỹ, đôi mắt xanh biếc của người áo xanh nhìn chằm chằm vào hắn, nét mặt đầy chấn động.
"Làm sao ngươi biết Lục Ảnh Huyết Điện?", y kinh ngạc nói: "Lục Ảnh Huyết Điện đã bị tiêu diệt vào năm nghìn năm trước, giờ đã không còn nữa, chỉ còn Lục Ảnh Huyết Tông thôi!"
"Nhóc con kia, bổn tọa thấy ngươi biết khá nhiều đấy!", người áo xanh lom lom nhìn Mục Vỹ, đe dọa: "Chi bằng luyện chế ngươi thành huyết thi đi, chắc chắn sẽ có ích lắm đây!"
Lục Ảnh Huyết Điện đã bị tiêu diệt rồi?
Lục Ảnh Huyết Tông ư?
Xem ra, mười nghìn năm trôi qua, rất nhiều chuyện đều thay đổi.
Lúc trước, sau khi xưng bá thế giới Tiểu Thiên, trong một lần đi du lịch Mục Vỹ mới vô tình biết đến Lục Ảnh Huyết Điện.
Lục Ảnh Huyết Điện là một nơi chuyên luyện chế huyết thi, vô cùng khủng bố.
Chỉ cần có xác chết là họ có thể không ngừng luyện chế ra huyết thi và nhờ vào đó để chiến đấu. Có chiến đấu thì có đổ máu, số lượng thi thể sẽ tăng lên liên tục.
Có lần Mục Vỹ đã được chứng kiến sự đáng sợ của Huyết Điện, rất rõ ràng cái cảm giác căm ghét đến ghê tởm ấy.
Thử nghĩ mà xem, nếu như bạn bè và người thân của ngươi bị giết và bị luyện chế thành huyết thi, sau đó họ lại quay lưng muốn giết ngươi, ra tay tàn độc không chút do dự. Đối phó với những người đã từng là thân thuộc ấy, nếu không nhẫn tâm thì kẻ chết sẽ là chính ngươi.
Đây là một sự tra tấn về mặt tinh thần.
"Khà khà, nhóc con, không ngờ ngươi tới từ thành Bắc Vân lại biết nhiều thật, xem ra thân thế của ngươi cũng không đơn giản! Bổn tọa hứng thú với ngươi lắm".
"Hừ, nói khoác mà không biết ngượng, chỉ có cảnh giới Linh huyệt tầng một, đã khơi thông huyệt Hợp Cốc để hội tụ chân nguyên thôi mà cũng dám nói năng cuồng vọng như vậy!"
"Kẻ nói khoác mà không biết ngượng là ngươi mới đúng!"
Nghe thấy lời khiêu khích của Mục Vỹ, người áo xanh cười khẩy, nói: "Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất là đủ để giết ngươi rồi, luyện chế ngươi thành huyết thi chắc hẳn sẽ thú vị lắm đây".
"Hừ! Ở Lục Ảnh Huyết Điện năm đó chỉ có võ giả bước vào mười tầng cảnh giới Thông Thần mới có thể xưng là bổn tọa, ngươi mới đến cảnh giới Linh Huyệt mà cũng dám tự xưng mình cao như vậy ư?"
"Cảnh giới Thông Thần!"
Nghe thấy lời nói của Mục Vỹ, người áo xanh lại càng bất ngờ.
"Ngay cả cảnh giới Thông Thần mà ngươi cũng biết, xem ra là đến từ thế lực thâm sâu nào rồi. Tuy nhìn ngươi chỉ có cảnh giới Tụ Đan – tầng thứ tám của thân xác, thực lực của ngươi lại mạnh hơn so với bọn đệ tử Thánh Đan Tông kia nhiều. Bổn tọa cũng hứng thú với ngươi hơn".
"Ta thì không thích gì ngươi đâu!"
Xua xua tay, nhìn người áo xanh, Mục Vỹ nổi cả da gà da vịt.
Trong tay thì từ từ hiện ra một thanh kiếm sắc bén.
Kiếm Thanh Khuyết!
Thanh kiếm trong tay Mục Vỹ chính là kiếm Thanh Khuyết, chẳng qua nó được hắn khắc thêm khế văn tăng cường và khế văn phụ trợ. Nó là phàm khí thượng phẩm, nhưng nếu thật sự bàn về thực lực thì tuyệt đối không thua huyền khí hạ phẩm.
"Này thì vênh váo!"
Khẽ quát một tiếng, Mục Vỹ chém một nhát ra.
"Đinh!"
Người áo xanh đưa tay, năm ngón tay khô quắt như cành khô xám xịt.
Y nắm tay lại, kiếm Thanh Khuyết chém ra những giọt máu, tiếng "phụt" vang lên, máu văng xối xả.
Trong màn máu, hai người đồng thời rúng động.
Mục Vỹ ngạc nhiên là vì đáng ra võ giả dù đã tiến vào tầng một của cảnh giới Linh Huyệt, đả thông huyệt khiếu Hợp Cốc thì cũng không thể ngăn cản chiêu kiếm này của mình.
Ít nhất cũng phải bị chém đứt tay.
Nhưng chiêu kiếm đó lại chỉ để lại trên bàn tay của người áo xanh này một vết chém.
Người áo xanh lại càng thảng thốt hơn.
Bản thân là người của Lục Ảnh Huyết Tông, y biết dù mình đã là cao thủ Linh Huyệt tầng một nhưng cơ thể lại không hề cứng cáp, song dù có vậy thì vẫn không thể chối bỏ cảnh giới của y.
Nếu vừa rồi không vận dụng toàn bộ chân nguyên trong huyệt Hợp Cốc để chống cự nhát kiếm vừa rồi của Mục Vỹ, bàn tay của y đã bị chặt bỏ rồi.
Chương 124: Thân ngoại hóa thân
"Thanh kiếm này không chỉ là phàm khí, không ngờ trong thành Bắc Vân nhỏ bé lại có một thầy luyện khí cao thâm bậc này!"
Người áo xanh vô thức cho rằng, người có thể luyện chế ra một huyền khí tuyệt diệu và đầy sắc bén như thế chí ít phải là một thầy luyện huyền khí tài ba.
"Quá khen!"
Tuy có trường kiếm trong tay, Mục Vỹ vẫn không dám lơ là.
Tu vi của người áo xanh trước mắt đã đến cảnh giới Linh Huyết tầng thứ nhất. Quan trọng hơn, y là người của Lục Ảnh Huyết Tông.
Đây cũng là lý do tại sao hắn không dám mất cảnh giác.
Nếu như Mục Vỹ đoán không lầm thì kẻ này chính là hậu duệ của Lục Ảnh Huyết Điện, thành lập một Lục Ảnh Huyết Tông mới.
Hắn biết rõ Lục Ảnh Huyết Điện kinh khủng đến nhường nào, bọn chúng đã tiêu diệt gần như toàn bộ võ giả của một khối đại lục.
"Khà khà, tên nhóc kia, bổn tọa càng ngày càng tò mò về ngươi rồi đấy!"
Người áo xanh nham hiểm cười: "Chẳng những biết được nhiều bí mật mà còn nắm trong tay một vũ khí tốt như vậy, luyện hóa ngươi thì sau này sẽ thu hoạch được nhiều thứ lắm đây".
"E là ta làm ngươi thất vọng rồi!"
Dứt lời, Mục Vỹ nghiêng người về phía trước, kiếm Thanh Khuyết trong tay di chuyển.
"Bổ Ảnh Chi Kiếm!"
Tung chiêu thức ra, phía trước hắn bỗng dưng xuất hiện một bóng dáng. Không biết bóng dáng kia có bản chất là gì, hư ảo nhưng lại chân thực.
Không chỉ thế, ảo ảnh kia cũng đang cầm một thanh kiếm mờ mờ cùng xông về phía người áo xanh với Mục Vỹ.
"Khà khà... Võ kỹ cũng không tầm thường!"
Nở nụ cười âm hiểm, người áo xanh co ngón tay lại thành vuốt, hung hăn lao tới gần hắn.
"Giết chết ngươi rồi, để xem ảo ảnh kia sẽ như thế nào!"
"Nằm mơ! Toái Ấn!"
Thấp giọng quát lên, Mục Vỹ thình lình đánh tay trái ra, ba dấu ấn hình chữ "phẩm" xuất hiện trước người, mũi kiếm Thanh Khuyết đâm vào dấu ấn ở giữa, tấn công và phòng thủ cùng một lúc.
"Bùm bùm!"
Hai tiếng nổ vang lên, người áo xanh phá vỡ Toái Ấn trước mặt Mục Vỹ một cách dễ dàng.
"Khà khà, dù sao cũng chỉ mới là tầng thứ tám của thân xác thôi!"
Nở nụ cười dữ tợn, người áo xanh thầm đắc chí trong lòng vì đã phá tan được phòng ngự của Mục Vỹ quá nhanh chóng.
Thế nhưng, ngay sau đó, sống lưng của y bỗng lạnh toát. Đó là trực giác mà chỉ có kẻ nhiều năm bước trên bờ vực sống chết mới có được.
Y không nói không rằng, lập tức bỏ qua Mục Vỹ mà xoay người tung cú đấm ra.
Khi đến cảnh giới Linh Huyệt, võ giả sẽ lần lượt mở mười huyệt khiếu lớn trong cơ thể, mỗi một huyệt nằm ở các vị trí khác nhau.
Võ giả có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất chính là đả thông huyệt khiếu Hợp Cốc ở gan bàn tay, giúp cho hai tay tràn đầy chân nguyên, sức mạnh tăng gấp mười lần.
Cú đấm của người áo xanh phát ra một nguồn sức mạnh kinh khủng, tiếng "ầm" vang vọng cả sơn động thật lâu mới dần biến mất.
"Tí tách..."
Trong hang động tĩnh lặng như tờ, sau tiếng động kinh thiên động địa kia là những âm thanh tí ta tí tách.
"Phù phù...", người áo xanh thở hổn hết, dường như hết sức phẫn nộ. Y xoay người nhìn Mục Vỹ, ánh mắt như sắp phun ra lửa.
"Ngươi... làm bổn tọa tức giận thật rồi đấy!"
"Hừ!"
Thấy nửa bàn tay của người áo xanh đang treo lúc lắc trên tay của y, Mục Vỹ hừ lạnh.
Hắn biết rằng, dẫu y có cảnh giới Linh Huyệt tầng một đi chăng nữa thì xưa nay người của Lục Ảnh Huyết Tông luôn chỉ chú trọng đến việc luyện chế huyết thi, không mấy quan tâm đến rèn luyện cơ thể.
Tuy nhiên, tay của người áo xanh dần nối liền lại, sắc mặt của Mục Vỹ thay đổi.
"Má nó, thế mà cũng được à!"
Hắn không nhớ Lục Ảnh Huyết Điện còn có trò này, chẳng lẽ đây lại là một sự sáng tạo khác của Lục Ảnh Huyết Tông được kế thừa từ chúng sao?
"Đây là phương pháp thân ngoại hóa thân của Lục Ảnh Huyết Tông, thi triển bằng cái xác mà mình vừa lòng nhất. Ngươi chém một bàn tay làm xấu hóa thân của bổn tọa, hôm nay bổn tọa phái xé xác ngươi!"
"Thân ngoại hóa thân?"
Mục Vỹ chưa kịp suy nghĩ gì thì người áo xanh đã lao tới.
Móng tay của y nhanh chóng mọc lên như khi cỏ sinh trưởng, trong chớp mắt đã dài hơn một mét.
Thoạt nhìn móng tay có màu trắng xám, phần mép mỏng như cánh ve, không những thế còn có răng cưa nhỏ.
"Chết đi!"
Năm móng vuốt nhọn như lưỡi hái của y nhắm tới đầu của Mục Vỹ, gây ra tiếng kêu xé gió trong không khí, làm cho hắn cũng cảm giác toàn thân lạnh lẽo.
"Di Thiên Ấn!"
Lật tay, hai dấu ấn được đánh ra từ giữa hai tay của Mục Vỹ.
"Oành oành!", hai dấu Di Thiên Ấn va chạm vào móng tay của người áo xanh làm phát ra những âm thanh vang dội. Y bị cản trở một lát.
Mục Vỹ lại thi triển một chiêu thức.
"Bổ Phong Chi Kiếm!"
Một kiếm chém ra, sau khi Mục Vỹ thi triển chiêu kiếm, sơn động vốn tĩnh lặng đã trở nên ầm ĩ, gió cuồn cuộn vút đi.
Dường như trong khoảnh khắc ấy, gió đã bị một lực lượng tụ tập lại, tỏa ra sức mạnh cuồng bạo.
"Ngươi chán sống rồi!"
Thấy Mục Vỹ còn dám phô trương thanh thế với mình, đôi mắt của người áo xanh lạnh đi, ngập tràn sát khí.
Mười móng tay như mũi đao lao thẳng với chỗ của hắn.
"Rắc rắc rắc..."
Nhưng vừa lúc đó, sau mấy âm thanh đầy ghê rợn, mười ngón tay của y bị chém tận gốc, chỉ còn lại đôi bàn tay trống không.
Trong sơn động vang vọng tiếng thét đầy thảm thiết.
Chương 125: Lò luyện ba chân
"Chết tiệt, tên khốn này!"
Giờ đây, người áo xanh cực kỳ sợ Mục Vỹ.
Rõ ràng chỉ có cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám của thân xác mà lại có thể bùng nổ sức mạnh cường hãn đến như vậy. Rốt cuộc kẻ này là ai?
"Lớn tiếng như thế làm gì? Chết đến nơi còn chưa chịu yên à?"
Mục Vỹ nhíu mày, kiếm Thanh Khuyết vững vàng trong tay.
"Yên tâm, ta sẽ cho ngươi một cái chết nhanh gọn!"
Nhấc tay, kiếm Thanh Khuyết sắp chém xuống.
"Khoan, khoan!"
Bị cắt mười ngón tay, người áo xanh vội quỳ xuống, thê lương thét lên: "Đừng giết ta, đừng giết ta! Ta có bảo vật mà chủ nhân sơn động này để lại!"
"Bảo vật?"
"Đúng vậy!"
Thấy Mục Vỹ động lòng, người áo xanh ra sức thuyết phục: "Ta vô tình phát hiện ra sơn động này mới dừng chân ở đây, còn tung tin trong thành Bắc Vân để dẫn dụ người khác tới cho mình luyện chế huyết thi, nhưng trong này đúng là có một bảo vật!"
"Bảo vật gì?"
"Một cái lò luyện!"
Nói xong, y run rẩy dùng đôi bàn tay mất hết ngón để lấy một mặt dây chuyền ra khỏi ngực.
Mục Vỹ nhấc trường kiếm để lấy mặt dây chuyền. Nhìn kỹ, hắn thấy bên dưới quả thật có một cái lò luyện nhỏ.
Có điều cái lò này nhỏ ơi là nhỏ, chỉ lớn bằng ngón tay cái, nhưng cầm trong tay lại nặng mấy lạng.
"Ngươi lấy được nó từ đâu?"
"Ta lấy được từ cái xác này, cũng ở trong hang động. Nó nhỏ bé nhưng lại được chạm trổ rất tinh xảo, mà rốt cuộc đặc biệt ở chỗ nào thì ta không biết!"
"Đương nhiên ngươi không biết rồi!", Mục Vỹ nở nụ cười xấu xa: "Vì ngươi có phải thầy luyện đan đâu!"
Dứt lời, bất chợt một tiếng "phịch" vang lên, lò luyện nhỏ trong tay hắn được phóng to.
"Đây là..."
Lò luyện vốn nhỏ bé đột ngột tăng kích thước, cao ngang một người bình thường.
Lò luyện có ba chân, hình tròn, toàn thân khắc đầy đường vân màu xanh cổ xưa, giữa những đường vân dường như còn hơi lấp lánh.
Nhìn thấy lò luyện ba chân màu xanh này, người áo xanh ngẩn ngơ, khuôn mặt hiện lên sự hối hận.
"Ngươi khỏi phải hối hận làm gì, cái lò ba chân này có cho ngươi cũng không làm được gì đâu, chỉ có thầy luyện đan mới biết cách sử dụng nó thôi!"
Vừa nói, Mục Vỹ vừa tiến lên cẩn thận quan sát.
"Ha ha, cái lò luyện này là bảo bối duy nhất, ta đã cho ngươi, giờ ta đi được rồi chứ?"
"Nghĩ hay quá, trong động Phong Lĩnh này chắc chắn có cỏ Phong Linh. Ta hỏi ngươi, chúng đâu rồi?"
"Thì..."
"Nói!"
Người áo xanh run rẩy khai ra: "Hơn một nửa cỏ Phong Linh đã bị ta luyện chế thành huyết thi rồi, cơ mà loại thảo dược mà còn tác dụng khác nên ta có chừa lại một cây!"
"Một cây?"
Nhìn dáng vẻ run lẩy bẩy đó, Mục Vỹ chỉ thiếu điều vung kiếm chém chết y.
"Thôi được, bây giờ nói cho ta biết mục đích của ngươi khi đến thành Bắc Vân là gì?", lấy cây cỏ Phong Linh duy nhất còn sót lại từ người áo xanh, hắn hỏi.
"Ta là..."
"Vèo... Phập!"
Y vừa định mở miệng kể ra thì chợt một tiếng kêu xe gió truyền đến. Ngay sau đó, người áo xanh bị đâm xuyên cổ, máu tươi bắn hết vào người Mục Vỹ.
"Sột soạt!"
Trong chớp mắt lại có hai thứ bắn ra từ trong sơn động, phóng qua người hắn.
Nhìn thấy hai bóng dáng ấy, Mục Vỹ đứng sững tại chỗ, không nhúc nhích được.
Sức mạnh của hai thứ vừa rồi lớn đến mức làm hắn không hít thở nổi, kể cả nghĩa phụ Mục Lâm Thần của hắn cũng không thể gây ra áp lực to lớn đến thế.
"Hỏng rồi!"
Không kịp nghĩ nhiều, Mục Vỹ lao nhanh ra ngoài như tên bắn, lại sực nhớ ra Mặc Dương vẫn còn ở bên ngoài.
Cất lò luyện ba chân đi, Mục Vỹ lách người rời khỏi sơn động.
Thế nhưng, sau khi hắn đi, người áo xanh đã bị đâm thủng cổ dần dần cử động, một người chui ra khỏi thân xác y như rắn lột da.
Người này có làn da trắng nõn, toàn thân không mảnh vải như một đứa trẻ sơ sinh.
"Khà khà, Lữ Sán, lần này ngươi bị chơi một vố thê thảm rồi!"
Nam tử trắng trẻo kia mới vừa đứng dậy thì một giọng cười đầy quái gở vang lên.
"Phi Sất, nếu ngươi là ta thì cũng thế này thôi, bớt nói mát đi. Hóa thân bị hủy thì ta dùng mấy năm tu luyện trở lại là được, lò luyện ba chân kia mới quan trọng. Đó là một món bảo bối, giao cho đặc sứ đại nhân thì sẽ lập được công lớn!"
"Khà khà! Lữ Sán ơi là Lữ Sán, tuy ngươi và ta đều là hộ pháp của tông môn nhưng chỉ số thông minh lại không bằng nhau chút nào!"
"Ngươi..."
"Tên nhóc kia chỉ có cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám của thân xác nhưng vừa nhạy bén vừa có kiếm thuật cao siêu, ngươi nghĩ rằng cậu ta sợ ta nên mới bỏ chạy à? Do lo lắng ta xuất hiện rồi gây bất lợi cho tên ngoài kia nên mới vội vàng bỏ đi đấy!"
"Hả?"
Lữ Sán giật mình. Một người đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai như Phi Sất mà vẫn không phải đối thủ của tên đó ư?
Làm sao có thể!
"Ngươi khỏi cần đoán, chúng ta chỉ vâng mệnh đến điều tra động Phong Lĩnh này thôi, kế hoạch của đặc sứ đại nhân không phải chỉ gói gọn tại nơi này thôi đâu. Phải trở về báo cáo thôi!"
"Phi Sất, ngươi có biết đặc sứ đại nhân muốn làm gì không?"
"Làm gì?", Phi Sất nhếch mép: "Mười nghìn năm trước, Lục Ảnh Huyết Điện chúng ta nổi tiếng khắp Thiên Vận Đại Lục, hiện nay lại chỉ còn là Lục Ảnh Huyết Tông, trốn chui trốn nhủi. Đặc sứ đại nhân đang chuẩn bị tiến hành một chiến lược lớn để nuốt chửng toàn bộ đế quốc Nam Vân, bắt đầu từ thành Bắc Vân, từ từ thực hiện kế hoạch, cuối cùng là chiếm đoạt toàn bộ đại lục!"