Mục lục
Mục Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 966: Người sống quyết định

"Tự chui vào rọ? Ngươi thì có!"

Vẻ mặt Huyền Vô Tâm trở nên tàn nhẫn như đã hạ quyết tâm, y nhìn Mục Vỹ bằng đôi mắt đằng đằng sát khí.

Bị một kẻ chỉ mới đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm như Mục Vỹ chèn ép ra nông nỗi này, quá mất mặt!

Nhưng làm cách nào Mục Vỹ biết bí mật của Bàn Thiên Kinh mà y tu luyện?

Bản thân y từ khi bắt đầu luyện Bàn Thiên Kinh mới biết sức mạnh tuyệt diệu của chiêu thức Bàn Khai Thiên Địa, nghĩ Mục Vỹ không biết nên mới lấy dùng, nhưng sao nhìn cứ như hắn biết nguyên lý hoạt động của nó thế nhỉ?

Nhưng dĩ nhiên là Mục Vỹ sẽ không nói câu trả lời cho Huyền Vô Tâm biết rồi!

Hắn không cho y có thời gian nghỉ ngơi, vừa nói xong đã xông tới.

Sự phối hợp giữa kiếm thuật cao siêu và những đòn tấn công dữ dội từ Mục Vỹ làm Huyền Vô Tâm bị dồn vào thế bí.

"Ngươi chán sống rồi!"

Trong giây lát, Huyền Vô Tâm tung một đòn để thoát khỏi thế công của Mục Vỹ rồi lùi về sau mấy trăm mét.

"Ngươi muốn chết thì ta cho ngươi được toại nguyện, Mục Vỹ!"

Huyền Vô Tâm đanh mặt, nơi bụng bị rạch ra một đường máu bởi quỷ trảo.

"Không trụ nổi nữa à?"

Thấy kết quả của đòn U Minh Quỷ Trảo mình vừa thi triển, Mục Vỹ cười hài lòng, cất trường kiếm đi.

Để xem Huyền Vô Tâm định làm gì tiếp theo!

"Đệ tử của núi Huyền Không ta được tuyển chọn rất kĩ, sao ngươi hiểu được sự lợi hại của bọn ta?"

Nói rồi Huyền Vô Tâm nhổ ba ngụm tinh huyết vào lòng bàn tay của mình.

Mấy ngụm tinh huyết lan rộng ra rồi xâm nhập vào da của Huyền Vô Tâm.

Ngay sau đó, một tơ máu hiện ra. Một dấu ấn kỳ lạ xuất hiện trong tay y.

Dấu ấn đó in ngay giữa lòng bàn tay, Huyền Vô Tâm cụm năm ngón lại thành trảo. Tiếng phập vang lên, y đột nhiên đâm vào ngực mình.

Âm thanh máu bắn ra vang lên không ngừng, mặt Huyền Vô Tâm dính mấy vết máu từ ngực trông cực kỳ kinh khủng.

"Cái quái gì vậy?"

Cảnh tượng này làm một số người xung quanh hoảng hồn.

"Yêu hồn của thánh thú!"

Thiên Vô Viêm thấy cảnh này thì mặt mày trắng bệch, thì thào.

"Mục Vỹ, ngươi có biết kế hoạch Huyết Thi của núi Huyền Không không phải toàn bộ đều thất bại không? Tuy chưa hoàn toàn gọi là thành công nhưng đã bồi dưỡng được nhiều thiên tài ưu tú rồi. Ta, Huyền Vô Tâm này, chính là một trong số đó. Ha ha..."

Huyền Vô Tâm cười sặc sụa, giật tay ra khỏi ngực. Máu văng tung tóe ra khỏi tim làm phát ra tiếng phụt phụt.

Một cái!

Hai cái!

Ba cái!

Ba cái sừng mọc ra từ trong ngực Huyền Vô Tâm.

Chúng nó hệt như sừng của con dê, rất cứng rắn.

"Mục Vỹ, Huyền Vô Tâm ta đây đã dùng thiên phú của mình để kết hợp với ba cái sừng của Tam Giác Hung Linh - thánh thú cấp bảy. Ta bảo ngươi sẽ chết trong hôm nay thì ngươi phải chết!"

Huyền Vô Tâm cười ha ha, ba cái sừng tiếp tục mọc dài ra thêm.

Cuối cùng, nó dài tận một trăm mét, gốc sừng nối liền với kinh mạch của Huyền Vô Tâm và lơ lửng trước người y.

Ba cái sừng chụm lại thành trảo như sắp sửa tấn công.

Chẳng qua là cái trảo này to hơn bình thường gấp mấy trăm lần.

Đương nhiên chả cần nói đến uy lực của nó nữa!

"Mục Vỹ, ta vốn giết được ngươi, chẳng qua là ta lười thôi!"

"Xùy!"

Mục Vỹ nghe vậy thì khịt mũi khinh thường: "Võ giả tự trau dồi lĩnh ngộ của mình về huyết mạch để tu luyện ra huyết mạch, có ai lại đi cướp như ngươi. Ngươi kết hợp thân xác bản thân với tinh huyết của thánh thú thậm chí thần thú, rồi chẳng phải cuối cùng thành ra bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ đó sao!"

"Ngươi nhìn lại xem mình có còn là người nữa không?"

"Ngươi thì biết cái gì?"

Huyền Vô Tâm thấy thật nực cười: "Muốn mai này có được sức mạnh vượt bậc thì sao phải so đo chuyện dùng huyết mạch của thánh thú để đạt được thực lực cao cường?"

"Con đường ngươi đi là tà đạo!"

"Tà đạo hay chính đạo do người sống quyết định, kẻ đã chết không có cơ hội đó!"

"Ngươi nói đúng!"

Mục Vỹ không muốn dây dưa nữa, tiến lên một bước. Đất cát dưới chân bay lên làm phát ra những tiếng sột soạt. Không có gió nhưng bụi vẫn bay, chúng làm tăng thêm phần phong trần, mệt mỏi cho Mục Vỹ.

Nếu đã như thế thì chiến thôi!

Giờ đây, hắn đã biết trong núi Huyền Không có một kẻ giấu mặt thao túng, khiến cho toàn bộ núi Huyền Không thành một nơi chướng khí mù mịt.

Việc dùng huyết mạch của thánh thú và thần thú để kích thích tiềm năng của võ giả quá tào lao.

Hồi đó hắn hấp thu được tinh huyết của Thất Thải Thiên Long, từ đó dòng máu chảy trong cơ thể biến thành máu rồng đa phần là nhờ công dụng của Cửu Linh Đoạt Thiên Bia.

Bởi vậy nên hắn mới không biến thành bộ dạng người ngợm không ra hồn đó.

Nhưng núi Huyền Không chẳng phải nơi có vật quý giá như Cửu Linh Đoạt Thiên Bia.

"Kẻ sắp chết nói nhiều cũng như không!"

Huyền Vô Tâm đi tới, ba cái sừng toan chộp lấy Mục Vỹ.

Tiếng lốp bốp nổ ra, ba cái sừng tạo thành móng vuốt tóm lấy Mục Vỹ.

Keng keng mấy tiếng, Mục Vỹ dùng kiếm Khổ Tình cố gắng chống lại nhưng tốc độ tấn công của ba cái sừng thật sự quá nhanh.

Mục Vỹ tự nhận kiếm thuật mình đã đủ nhanh rồi.

Nhưng cuối cùng vẫn khó lòng đối kháng với ba cái sừng!

Huyền Vô Tâm cười như điên, vung đao kiếm trong tay tới.

Lúc này, Mục Vỹ cảm thấy cực kỳ áp lực.

Nếu chỉ có vậy thì không sao, đằng này Huyền Vô Tâm đã trở thành một kẻ khát máu do bị ảnh hưởng từ Tam Giác Hung Linh.
Chương 967: Vu oan giá họa?

"Không biết tại sao ba cái sừng của ta hơi sợ ngươi. Mục Vỹ, chắc trong người ngươi có chứa thứ gì không thể tiết lộ đúng không?"

Máu rồng!

Thánh thú từ khi sinh ra đã sợ thần thú và đối lập với nó rồi.

Mục Vỹ nghe Huyền Vô Tâm nói mới nhớ.

Cười nhẹ, Mục Vỹ bước tới, một tầng Lưu Ly Kim Thân thình lình hiện ra quanh thân.

Thất Thải Lưu Ly Kim Thân!

Khả năng phòng ngự của Thất Thải Lưu Ly Kim Thân ẩn chứa huyết mạch Thiên Long có thể không bằng Lưu Ly Kim Thân mà hắn tạo ra bằng huyết mạch của mình, nhưng chính uy thế của rồng mờ nhạt ấy đã khiến ba cái sừng do dự.

Nhân cơ hội này, Mục Vỹ phản công.

Hắn chém kiếm Khổ Tình ra làm vài tiếng phập vang lên. Mấy cái sừng cứng đó mà chịu được sự tấn công của Hư Tiên Khí ư?

Mục Vỹ liên tục chém ra những nhát kiếm thật nhanh, ba cái sừng chồng chất vết thương.

Giờ đây, Huyền Vô Tâm cũng trở nên kiệt quệ.

Tơ máu tràn ra mép y.

Y hận!

Chẳng hiểu tại sao mỗi lần công kích là lại bị Mục Vỹ hóa giải một cách tài tình.

Điều này làm Huyền Vô Tâm cực kỳ phiền não!

Đến lúc này, dường như mầm mống mà Mục Vỹ chôn trước đó sắp đâm chồi rồi.

"Ngươi vừa đối phó với ba sát chiêu ta mới tặng ngươi, vừa khống chế sừng của Tam Giác Hung Linh, vừa muốn giết ta. Ngươi tưởng mình là thần tiên chắc?"

Thấy Huyền Vô Tâm không chống đỡ nổi nữa, Mục Vỹ trêu đùa.

"Ngươi..."

Huyền Vô Tâm muốn phản bác nhưng vừa mở miệng thì từng ngụm máu tươi ào ra ngoài.

Những vết rách in sâu trên da y, chúng nó vừa trông như bị rạch ra bởi quỷ trảo, vừa như bị quỷ chưởng làm rách toạc, lại giống như bị xé rách một cách bạo lực.

Y thua rồi!

"Huyền sư huynh!"

Tuy nhiên, đang lúc Mục Vỹ muốn đi lên giết Huyền Vô Tâm thì một bóng người lao ra, đứng trước mặt y.

"Bạch Tuyệt!"

"Là ta!"

Bạch Tuyệt mỉm cười nhìn Mục Vỹ.

Hiện giờ, Bạch Tuyệt đã bị Thiên Âm Huyền Xà chiếm cứ thể xác, nó dung hợp với linh hồn cơ thể luôn nên không ai có thể phát hiện ra sự khác thường của gã ta.

Không những thế, Bạch Tuyệt còn tiến vào tầng thứ bảy nhờ sự kết hợp ấy.

Do đó gã ta đã có cùng cấp bậc với Huyền Vô Tâm tại núi Huyền Không.

"Bạch Tuyệt, giết hắn, giết hắn!"

Bây giờ Huyền Vô Tâm đã đuối sức rồi, còn thấy cả ảo ảnh.

"Giết hắn thì được thôi, nhưng xin Huyền sư huynh cho ta mượn Hư Tiên Khí một lát!"

"Lấy đi!"

Sắc mặt Huyền Vô Tâm tím tái, bước chân loạng choạng không vững.

"Huyền sư huynh này, thương thế của huynh nặng lắm đấy, hay sư huynh uống Hư Tiên Đan vào đi, nhất định sẽ hồi phục!", Bạch Tuyệt đề nghị.

"Đúng, đúng, không sai!"

Bấy giờ Huyền Vô Tâm mới sực nhớ ra mình có mang Hư Tiên Đan.

Không do dự, y lập tức lấy Bách Khiếu Ích Nguyên Đan ra rồi nói với Bạch Tuyệt: "Giết hắn đi, nhưng đừng để hắn chết ngay. Ta muốn giữ lại mạng hắn hỏi một câu, giờ ta sẽ uống Bách Khiếu Ích Nguyên Đan!"

Hư Tiên Đan có tầm quan trọng rất lớn đối với núi Huyền Không.

Nhưng giờ đây Huyền Vô Tâm đã sức cùng lực kiệt, việc sử dụng Bàn Khai Thiên Địa quá khả năng cho phép đã tàn phá cơ thể y.

Đành uống đan dược thôi.

Còn về tông môn thế nào thì y phải sống sót mới nghĩ được!

"Không thành vấn đề!"

Tay trái cầm đao, tay phải cầm kiếm, Bạch Tuyệt mỉm cười quay lại.

Nhưng khoảnh khắc đó, đao và kiếm gã ta đang cầm bỗng dưng đổi hướng. Hai tiếng phập truyền đến.

Huyền Vô Tâm bị đao và kiếm đâm cả vào ngực, người run cầm cập.

Hư Tiên Đan rơi xuống.

Nhưng nó vừa rơi ra khỏi tay Huyền Vô Tâm đã được một bàn tay tiếp lấy.

"Huyền sư huynh, Hư Tiên Đan tốt thế này mà để huynh dùng thì phí lắm!"

Bạch Tuyệt nhếch mép, cầm Bách Khiếu Ích Nguyên Đan thật chặt.

"Bạch Tuyệt, ngươi...", miệng Huyền Vô Tâm òng ọc máu tươi, y nói ngắt quãng.

"Kẻ như ngươi làm gì cũng không biết tính trước, sống cũng phí phạm tài nguyên của núi Huyền Không thôi, chi bằng để ta làm đệ tử cấp cao của núi Huyền Không cho, còn ngươi yên tâm chết đi, thấy sao?"

Bạch Tuyệt cười khẽ. Miệng Huyền Vô Tâm cứ trào máu ra ngoài liên tục, rồi y tắt thở.

Nhưng Bạch Tuyệt vẫn chưa yên lòng, tung một trảo vào đầu y. Sau một tiếng ầm, đầu vỡ tung tóe, thi thể Huyền Vô Tâm rơi xuống biển ở phía dưới.

"Huyền sư huynh, Huyền sư huynh!"

Đúng lúc đó, Bạch Tuyệt bỗng gào thét: "Không ổn rồi, Huyền sư huynh bị Mục Vỹ giết rồi!"

Đậu phộng!

Nghe thấy câu này, Mục Vỹ sững sờ, lập tức ngạc nhiên quay sang nhìn gã ta.

"Bạch Tuyệt, ngươi có cần chơi đểu vậy không!"

Mục Vỹ chẳng biết nói gì: "Ta vốn đã là kẻ thù không đội trời chung của núi Huyền Không, sao lại vu oan giá họa để lấp liếm cho ngươi chứ? Ta nên gọi ngươi là Bạch Tuyệt hay Bạch Xà đây, nói nghe xem?"

"Sao cũng được!"

Bạch Tuyệt nhẹ cười: "Ngươi thấy ta là ai thì gọi tên người đó!"

"Nhưng Huyền Vô Tâm đúng là ngu hết nói nổi, ta nhìn mà sốt ruột giùm. Giết ngươi có khó vậy đâu! Giờ thì đao, kiếm và đan dược về tay ta cả rồi!"

Mục Vỹ lắc đầu: "Tiếc rằng chúng thuộc về núi Huyền Không chứ không phải ngươi!"
Chương 968: Một cái bẫy cao siêu

Bạch Tuyệt không thèm đếm xỉa: "Nhưng đó là do ta mang về. Không có ta, Huyền Vô Tâm sẽ bị ngươi giết, đao kiếm và Hư Tiên Đan sẽ bị ngươi cướp đi và họ sẽ bị mất trắng hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm, không phải sao?"

"Tính kế tài thật!"

Mục Vỹ thở dài rồi nói: "Nói vậy tức là ngươi muốn giết ta sau đó về khoe công lao chứ gì?"

"Đúng đấy, ngươi cũng thông minh phết!"

Bạch Tuyệt phì cười, vẫn cầm đao và kiếm trong tay, Hư Tiên Đan thì được gã ta cất trong ngực áo.

"Liệu mà đánh ta bị thương đi, như vậy ta sẽ có lý do ăn viên Hư Tiên Đan này rồi, thiên chủ cũng sẽ không trách tội ta!"

"Được thôi, ta sẽ cho ngươi toại nguyện!"

Trường kiếm của Mục Vỹ phát ra tiếng ong ong, hắn nói: "Nhưng làm ngươi bị thương hay giết luôn thì ta không biết trước đâu!"

"Chả sao cả, vì ngươi sẽ không giết được ta!"

Bạch Tuyệt cười sặc sụa, tia dâm uế hiện ra trong mắt. Gã ta bước tới, xông về chỗ Mục Vỹ.

Mỗi lần giao thủ với Huyền Vô Tâm trước đó đều làm Mục Vỹ bị mất sức rất nhiều, tinh thần không còn hứng khởi, thấy Bạch Tuyệt lao tới thì có phần lực bất tòng tâm.

Nhưng giờ đây, mọi người đang đối mặt với cảnh ngộ còn ngặt nghèo hơn nhiều tình cảnh của hắn. Việc đã đến nước này, hắn không được ngã xuống.

Nâng kiếm, chém!

Nếu Bạch Tuyệt muốn bị thương thì đương nhiên sẽ không dùng hết sức rồi.

Hắn có cơ hội để làm điều đó chứ không phải là không.

"Mục Vỹ, tốt nhất là ngươi nên làm ta bị thương thật nặng vào, như thế ta mới không thể về nộp mấy thứ đó lên trên!"

"Được thôi! Theo ý ngươi!"

Mục Vỹ có điên mới không đồng ý với lời Bạch Tuyệt nói.

"Phá Thiên Kiếm!"

Chém một nhát kiếm kết hợp với sức mạnh vĩ đại của kiếm tâm. Cát bụi trở về với cát bụi, rồi tất cả cũng quy về hư vô.

Bạch Tuyệt lúc này khác xa Huyền Vô Tâm.

Thiên Âm Huyền Xà ư?

Rắn sợ lửa!

Tất nhiên lửa bình thường không thể chế ngự được Bạch Tuyệt, nhưng Mục Vỹ hốt thuốc đúng bệnh, cho ba thiên hỏa bám vào trường kiếm. Hơi nóng cháy bỏng truyền đi khắp nơi.

"Ta mặc xác ngươi là Thiên Âm Huyền Xà hay Bạch Tuyệt thật, lần này ta sẽ giết ngươi!"

Nét mặt Mục Vỹ trở nên đanh thép, hỏa kiếm vung tới, ngọn lửa đen kịt cháy dữ dội.

Bạch Tuyệt không hề có động thái ngăn cản khi thấy ngọn lửa bắn tới.

Tiếng phập vang lên. Trường kiếm đâm thẳng vào bụng Bạch Tuyệt, tiếng thịt cháy xèo xèo truyền đến.

"Đau quá!"

Gã ta nhíu mày nhìn Mục Vỹ, nói: "Đau, đau thật đấy!"

"Đau à? Giờ còn đau hơn nữa này!"

Mục Vỹ đanh mặt tung một chưởng đến. Sau tiếng xoẹt, nhát kiếm ấy chém người Bạch Tuyệt ra làm hai nửa.

Bổ đôi luôn cái đầu.

"Còn đau không?"

Mục Vỹ lạnh lùng nhìn cái xác bị chém làm đôi, hỏi.

"Đương nhiên là đau rồi!"

Tuy nhiên, dù xác bị chẻ đôi nhưng hai cái miệng của gã ta vẫn huyên thuyên không ngừng.

"Ngươi cũng biết đấy, bộ tộc Thiên Âm Huyền Xà bọn ta phải trải qua nguy cơ sinh tử một lần để lột xác. Cảm ơn nhá Mục Vỹ, giờ cuộc đời ta sẽ không còn gặp nguy hiểm gì nữa rồi, và Hư Tiên Đan cũng thuộc về ta!"

Giọng của Bạch Tuyệt bất chợt thay đổi, trở nên âm trầm hơn.

"Biết ngay ngươi là Thiên Âm Huyền Xà mà!"

"Chứ còn gì nữa!", Bạch Tuyệt cười khẩy: "Nhờ ngươi mà ta được uống Bách Khiếu Ích Nguyên Đan. Tu vi của ta sẽ lên một tầng cao mới!"

"Ồ? Thật không?"

Mục Vỹ cười lạnh, tỏa một lực hút từ lòng bàn tay cướp lấy Khai Vân Đao và tiên kiếm Cửu Nguyên.

"Hư Tiên Đan bị ngươi ăn rồi, nhưng đao và kiếm thì ta sẽ lấy lại!"

"Nằm mơ!"

Đúng lúc này, thân xác Bạch Tuyệt hợp lại làm một, vết chém dần nối liền, trở lại dáng hình toàn vẹn ban đầu.

Nhưng một tấm da người hiện ra giữa không trung.

Giờ phút này, Bách Khiếu Ích Nguyên Đan cũng đã biến mất!

"Ta thấy ngươi mới nằm mơ ấy!"

Một giọng nói thình lình cất lên mà không có dấu hiệu nào làm Mục Vỹ ngẩn người.

Giọng nói đó tới từ Bạch Tuyệt chứ không phải ai khác!

Nhưng chất giọng này khác xa giọng trước đây của Thiên Âm Huyền Xà.

"Thiên Âm Huyền Xà, lúc thu phục ngươi ta đã biết sẽ có ngày này rồi. Ngươi cũng xảo trá lắm, nhưng đến cùng thì ngươi vẫn ở trong cơ thể ta thôi!"

Vừa nói xong, Bạch Tuyệt vỗ tay vào đầu mình.

Ầm một tiếng, một linh hồn đen bỗng xuất hiện trong tay gã ta.

"Thiên Âm Huyền Xà!"

Cho tới lúc này, Mục Vỹ mới hiểu ra việc Bạch Tuyệt bị mình đánh bại vừa rồi chỉ là một cái bẫy.

Một cái bẫy cực kỳ cao siêu.

Nhìn có vẻ là Thiên Âm Huyền Xà lợi dụng Bạch Tuyệt để chiếm đoạt thân xác nhưng thực chất là gã ta lừa Thiên Âm Huyền Xà hòng thôn phệ luôn nó!

Đã thế gã ta còn ăn một viên Hư Tiên Đan nữa.

"Con rắn ngu ngốc kia, năm đó, lúc thu phục ngươi ta đã tính toán hết cả rồi. Hư Tiên Đan này không phải thứ ngươi có thể ăn được đâu. Dám mộng tưởng đột phá thánh thú để tiến hóa thành thần thú, ngươi mơ mộng hão huyền quá rồi!"

Bạch Tuyệt lạnh lùng cười, bóp chết Thiên Ầm Huyền Xà.

Sau đó gã ta dang rộng hai tay.

Một loạt những gợn sóng năng lượng mạnh mẽ truyền ra từ trong cơ thể Bạch Tuyệt.

Không gian quanh đây dần sụp đổ.
Chương 969: Ngươi hiểu về ta quá ít

Mục Vỹ cảm giác được có một sức mạnh dữ dội nào đó đang hút mình vào không gian từ trường lấy Bạch Tuyệt làm trung tâm kia.

Đây là cơ hội tuyệt vời để giết gã ta.

Nhưng Mục Vỹ càng hiểu rằng lúc này mà tới gần Bạch Tuyệt thì bí ẩn của không gian sẽ làm mình tan xương nát thịt ngay.

Mục Vỹ không muốn lại gần Bạch Tuyệt nhưng làm gì có chuyện gã ta sẽ bỏ qua cơ hội tốt này.

Âm thanh bịch bịch vang lên, Bạch Tuyệt tiến về phía Mục Vỹ từng bước một.

Nhờ có Hư Tiên Đan, gã ta đã bước vào tầng tám của cảnh giới Vũ Tiên.

Gã ta có thể từ từ lĩnh ngộ sức mạnh của pháp tắc không gian đến từ tự nhiên trong lúc này nhưng Mục Vỹ thì không thể!

Do đó gã ta sẽ lợi dụng pháp tắc của tự nhiên để giết hắn.

Chỉ cần Mục Vỹ dám can đảm phản kháng, chờ đợi hắn sẽ là cái chết!

"Dùng Thiên Âm Huyền Xà để giúp mình lột xác, đúng là một kẻ thông minh!"

Ngay lúc Mục Vỹ phải liên tục lùi về sau trong khi lực hút của không gian ngày càng lớn, một giọng nói bỗng vang lên.

Trong giọng nói bình thản này ẩn chứa chút gì đó mỉa mai.

Một bóng người đi tới từ nơi âm thanh phát ra.

"Nhậm Cương Cương!"

Thấy người nọ, Bạch Tuyệt hoảng hốt.

Nhưng nghĩ lại thì Nhậm Cương Cương mới hạng tư bảng Thiên Mệnh thôi, gã ta sợ gì chứ.

Trước đây thứ hạng của gã còn cao hơn y, sợ làm quái gì!

"Nhìn có vẻ là ngươi tới đây để giúp Mục Vỹ nhỉ?", Bạch Tuyệt nhếch mép nhìn Nhậm Cương Cương: "Cơ mà ngươi không thấy thực lực mình hơi yếu hả?"

"Vậy ư?"

Vẻ mặt Nhậm Cương Cương không thay đổi, y nhẹ nhàng đưa tay ra.

Trong chốc lát, pháp tắc không gian quanh thân Bạch Tuyệt tan thành mây khói.

Điều đó làm cho việc lĩnh ngộ của Bạch Tuyệt bị ngắt quãng, gã ta bị kẹt ở giữa tầng bảy và tầng tám nên vẫn chưa lĩnh ngộ được pháp tắc không gian một cách trọn vẹn.

"Ngươi, ngươi không phải Nhậm Cương Cương!"

Bạch Tuyệt ngỡ ngàng nhìn Nhậm Cương Cương.

"Ai nói ta không phải?", y phản bác: "Điều này chứng tỏ ngươi biết quá ít về ta thôi!"

"Trước giờ ngươi luôn ẩn giấu bản thân?"

Bạch Tuyệt thấy Nhậm Cương Cương lúc này giống con chim ưng mai phục trong bóng tối chứ nào phải một cao thủ bảng Thiên Mệnh ung dung bình thản, không tranh với đời.

Tất cả mọi người đều bị y lừa!

"Ngươi không cần biết!"

Nhậm Cương Cương lạnh nhạt trả lời: "Ngươi chỉ cần biết mình đáng chết là được rồi!"

Vừa nói xong, y lập tức chộp lấy Bạch Tuyệt.

Không ngờ thực lực của Nhậm Cương Cương kinh khủng đến thế, nét mặt Bạch Tuyệt trở nên kinh hoàng, gã ta không dám phản kháng!

"Đệ tử núi Huyền Không ta mà ngươi nói giết là giết được à!"

Đúng lúc đó, một trưởng lão hạt nhân lao tới.

"Cút!"

Chỉ với một từ đầy hờ hững, không còn gì khác.

Rầm...

Trưởng lão hạt nhân đã bị đánh văng ra sau như va trúng tường.

"Mạnh thật!"

Mục Vỹ kinh ngạc thốt lên.

Rốt cuộc Nhậm Cương Cương này là ai vậy?

Soạt soạt soạt...

Tên kia vừa bị hất văng thì lại có thêm ba trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không nhanh chóng chạy tới.

"Chậc chậc, lười đấu với các ông lắm. Ngươi mà không ra đây là ta đi đấy!"

Câu vừa dứt, một người mặc áo choàng đen xuất hiện.

Người áo đen nọ bỗng ra tay chống lại ba trưởng lão hạt nhân.

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Bạch Tuyệt nhìn Nhậm Cương Cương, nói với vẻ khó chịu.

"Nhân gian nhiều nỗi khổ vì tình, càng vô tình càng lụy tình!"

Điện Khổ Thiên!

Bạch Tuyệt nghe thấy câu này thì tỉnh ngộ.

Điện Khổ Thiên đã bị núi Huyền Không tiêu diệt năm xưa, ai ngờ lại lộ mặt lần nữa.

"Ngươi biết à? Không ngờ bao năm qua núi Huyền Không vẫn còn nhớ đến điện Khổ Thiên!"

Nhậm Cương Cương than thở.

Điện Khổ Thiên?

Thì ra là Khổ Thanh!

Hôm đó người này ngỏ lời hợp tác, hôm nay thì tới hỗ trợ, quả là rất có thành ý.

Nhưng có một điều nằm ngoài dự đoán của Mục Vỹ là Nhậm Cương Cương bề ngoài là cao thủ bảng Thiên Mệnh, trên thực tế lại không kém những người tai to mặt lớn trong các tông môn bao nhiêu.

Cả người áo đen kia nữa, đấu với ba trưởng lão hạt nhân núi Huyền Không cùng một lúc mà vẫn chiếm thượng phong!

Những người nắm giữ chức trưởng lão hạt nhân ở núi Huyền Không ít nhất cũng là cảnh giới Vũ Tiên tầng tám, tầng chín, là cường giả hàng đầu ở tiểu thế giới Tam Thiên rồi!

"Mục công tử, thánh chủ lệnh cho ta chuyển lời với công tử rằng khi nào có thời gian sẽ đến gặp công tử".

"Được thôi!"

Nhậm Cương Cương tỏ ra lễ độ cực kỳ.

"Hôm nay xem như lễ ra mắt, ta sẽ giúp Mục công tử xử lý người này!", Nhậm Cương Cương liếc nhìn Bạch Tuyệt, nói với giọng nhẹ bẫng.

Nhưng chính câu nói này lại làm toàn thân Bạch Tuyệt lập tức nổi da gà!

Bản thân gã ta đã không mạnh bằng trưởng lão hạt nhân núi Huyền Không, nếu đấu với Nhậm Cương Cương thì khác nào gặp thần chết đâu?

"Nhậm Cương Cương, dù gì đây cũng là đệ tử của núi Huyền Không, Huyền Vô Tâm đã chết rồi, điện Khổ Thiên các cậu hãy dừng lại đi!"

Đúng lúc này, một giọng nói vọng lại trong hư không, đi thẳng vào lòng mọi người.

Giọng nói ấy vừa cất lên thì một người xuất hiện.

"Lão tổ tông!"

Thấy người vừa đến, Bạch Tuyệt mừng rơn như tóm được cọng rơm cứu mạng.

"Tiểu tử này, còn biết ta là lão tổ tông con à, cút sang một bên!"

"Dạ!"

Bạch Tuyệt hoàn toàn không dám chống đối lời của ông lão mặc áo bào trắng, tóc trắng đột nhiên xuất hiện này, mau chóng chạy ra sau lão ta đứng.

"Cực Vũ Thắng trong bốn hộ pháp của núi Huyền Không tới đây đã làm ta ngạc nhiên lắm rồi, đằng này lại có thêm Bạch Vô Song nữa!"

Nhậm Cương Cương không mấy kinh ngạc khi thấy bóng người kia, nhưng ánh mắt đã trở nên nghiêm túc hơn.
Chương 970: Rút quân

“Các ngươi có thể sống sót thoát khỏi điện Khổ Thiên đã là kỳ tích rồi, nhưng muốn đối đầu với núi Huyền Không thì ta khuyên nên từ bỏ ý định ấy đi!”, Bạch Vô Song nhìn Nhậm Cương Cương rồi hầm hừ nói.

Giữa hai người họ không hề giương cung bạt kiếm, nhưng rõ ràng lại có mùi thuốc súng nồng đậm.

Mục Vỹ im lặng đứng sau lưng Nhậm Cương Cương, lặng lẽ khôi phục chân nguyên đã tiêu hao.

Cùng lúc đó, hắn cũng âm thầm để ý tới người đang đứng ở một phía khác.

Người đó mặc áo bào đen, vóc dáng hơi gầy, nhưng lại di chuyển tự do giữa mười trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không, mà không ai dám ho he gì.

Thực lực của người này phải sánh ngang với cường giả có cấp bậc cao nhất trong các môn phái.

“Cực Vũ Thắng, xuống đây đi!”

Bạch Vô Song nhìn lên trên cao rồi nói.

“Bạch Vô Song, ông đang làm gì vậy?”

Vù, một bóng người đã xuất hiện.

Trong lúc đó, Diệp Thu cũng đáp xuống cạnh Mục Vỹ.

“Sư phụ, người không sao chứ?”

“Ừ!”

Thấy Diệp Thu hít thở nặng nề, mặt còn hơi tái nên Mục Vỹ quan tâm hỏi: “Con thì sao?”

“Con ổn ạ, ông ta chưa đủ trình làm con bị thương đâu!”

Diệp Thu đầy sát ý nhìn Cực Vũ Thắng.

Đương nhiên y biết với một cường giả ở cảnh giới cao như Cực Vũ Thắng thì không phải y muốn giết là có thể giết được.

Hơn nữa, với tình trạng hiện giờ thì y khó mà giết Cực Vũ Thắng được.

“Diệp Thu, ngươi mạnh hơn trước nhiều đấy, nếu hai vị sư phụ của ngươi biết tin này chắc chắn sẽ vui lắm đây.”

Cực Vũ Thắng nhìn Diệp Thu, trong mắt lộ ra một vẻ thận trọng.

So với mười nghìn năm trước thì tiểu tử này đã mạnh hơn quá nhiều, hơn nữa y còn là Chí Thánh Quỷ Thể, thành tựu sau này chắc sẽ mạnh theo sự lĩnh ngộ của y với Chí Thánh Quỷ Thể.

“Đi thôi!”

Bạch Vô Song nhìn Cực Vũ Thắng rồi hờ hững nói.

“Đi?”

“Không đi thì ở đây làm gì?”

Bạch Vô Song bực mình nói: “Đã có hai nhân vật lợi hại trong điện Khổ Thiên tới rồi, lẽ nào ngươi định bắt thiên chủ và thánh chủ hiện giờ của điện Khổ Thiên đến để đánh một trận ra trò sao?”

Nghe thấy vậy, Cực Vũ Thắng chỉ biết bực dọc trong lòng.

Hôm nay, lẽ ra ông ta đã bố trí một kế hoạch hoàn hảo, bắt tay với nhà họ Kim, Thạch, Lâm, Chu và Cửu Hàn Thiên Cung. Dù Vạn Trận Tông, Khí Cụ Môn và Thiên Đan Tông có ý hỗ trợ Mục Vỹ thì chắc chắn cũng không thể ngờ họ lại ra quân ồ ạt thế này.

Nhưng ai dè cả kế hoạch đã bị điện Khổ Thiên chặn đứng!

“Nhưng Huyền Vô Tâm…”

“Vũ Thắng, thiên tài đã chết thì không còn là thiên tài nữa!”, Bạch Vô Song thờ ơ nói: “Huyền Vô Tâm là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy mà không giết nổi Mục Vỹ, vậy chúng ta còn cần tên vô dụng ấy làm gì nữa!”

Bạch Vô Song đã lộ ra vẻ giận dữ khi nói câu này.

Môn phái đã bồi dưỡng Huyền Vô Tâm như một đệ tử hạt nhân, nhưng y đã làm họ mất mặt.

Có mỗi Mục Vỹ mà y cũng không giết được, thiên tài như vậy thì núi Huyền Không không cần!

“Hừ!”

Nghe thấy vậy, Cực Vũ Thắng phất ống tay áo rồi bỏ đi.

Lẽ ra ông ta đã nắm chắc phần thắng rồi, ai ngờ đâu Mục Vỹ lại tham gia cuộc thi đan khí rồi được ba môn phái lớn coi trọng.

Đệ tử Thiên Vô Viêm của Thiên Đan Tông, Vương Tâm Nhã của Vạn Trận Tông và Từ Triệu Mông của Khí Cụ Môn đều là các đệ tử hạt nhân của môn phái họ.

Nên ông ta không thể động tới ai.

Ba môn phái lớn để ba người này đi theo Mục Vỹ là đủ hiểu rồi.

“Lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ giết ngươi, Mục Vỹ!”

“Ta cũng vậy!”

Mục Vỹ gật đầu rồi bừng sát ý nhìn bóng lưng rời đi của Cực Vũ Thắng.

“Mục Vỹ, từ nay trở đi, ngươi phải luôn cẩn thận đấy!”

Bạch Tuyệt nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh nói: “Thật ra ta còn phải cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi thì ta cũng không thể bắt Thiên Âm Huyền Xà lộ mặt, sau đó khiến con súc sinh ấy tưởng đã khống chế được ta, nhưng thực chất lại bị ta điều khiển!”

“Điều quan trọng nhất là ngươi đã giết Huyền Vô Tâm, vậy là không còn ai ở núi Huyền Không cản bước ta nữa rồi!”

“Ngươi yên tâm, tiếp theo sẽ tới lượt ngươi!”

Mục Vỹ lạnh mặt mỉm cười.

Hắn biết mình đã bị Bạch Tuyệt gài bẫy, nhưng dù gã ta không làm vậy thì hắn cũng phải giết Huyền Vô Tâm.

“Nhà họ Kim, Thạch, Lâm, Chu và Cửu Hàn Thiên Cung, sau này ta sẽ dần tính sổ chuyện hôm nay với các người!”

Mục Vỹ nổi sát ý rồi ngạo nghễ nói.

Sai lầm lớn nhất mà hắn mắc phải hàng vạn năm trước chính là đã không nhổ cỏ tận gốc, không tiêu diệt núi Huyền Không vì thế mới gây ra cái chết của Huyết Kiêu.

Bây giờ, hắn tuyệt đối không thể lặp lại sai lầm ấy nữa.

“Mục Vỹ, ngươi có quan hệ mật thiết với Vỹ tôn giả nên cứ yên tâm, không phải chỉ mỗi núi Huyền Không không tha cho ngươi đâu, vẫn còn người khác nữa đấy!”

Cực Vũ Thắng bất chợt quay lại rồi nham hiểm nói.

“Ông cũng yên tâm, không chỉ ta đâu, mà còn nhiều người nữa không tha cho ông!”

Mục Vỹ thầm đáp.

Cuối cùng thì cũng trời yên biển lặng, võ giả của các thế lực lớn đều dần rút quân sau khi núi Huyền Không rời đi.

Bởi không có núi Huyền Không thì họ không thể giết Mục Vỹ được.

“Đa tạ hai vị!”

Mục Vỹ nhìn Nhậm Cương Cương và người đàn ông áo đen rồi cung kính nói.

“Khách sáo rồi! Hai chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc thôi!”, người áo đen mỉm cười rồi khàn giọng đáp: “Vả lại, vì giao tình giữa hai ta, ta đương nhiên phải giúp ngươi rồi!”

Giao tình giữa hai ta?

Mục Vỹ ngẩn ra.

Từ lúc đến tiểu thế giới Tam Thiên, hắn chỉ ở lại Thiên Kiếm Sơn một thời gian, dù hắn cũng đã tiếp xúc với nhiều người, nhưng người có thực lực mạnh thế này thì không có!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK