Uỳnh…
Chợt có tiếng nổ vang lên sau lưng họ, đại điện hoang toàn đã hoàn toàn sụp đổ, bụi bay tung toé.
“Chuyện gì vậy?”
Thấy hai người họ đã thoát khỏi song chưởng của mình, Thanh Chu Ngọc sầm mặt rồi nói với vẻ khó tin.
“Thanh Chu Ngọc, mang tiếng là đệ tử cũ của Hoả Hành Sơn mà ngươi lại hãm hại đồng môn, ngươi thấy mình có xứng với môn phái hay không?”, Hoa Trạch phản ứng lại rồi trầm giọng nói.
“Khốn kiếp!”
Nghe thấy vậy, một bóng người ở phía sau hai người họ bước ra khỏi đống đổ nát rồi cười nói: “Giờ ta là đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ rồi và mãi mãi về sau cũng vậy, lũ người với tầm nhìn hạn hẹp như các ngươi sao biết được lợi ích khi gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ chứ?”
“Ngũ Hành Thiên Phủ là nơi quy tụ của các thiên tài đã thức tỉnh song, tam hay thậm chí là ngũ thuộc tính như chúng ta, còn năm thế lực lớn chỉ cầm chân chúng ta thôi”.
“Nếu vậy thì tại sao ngày xưa ngươi còn xin vào Hoả Hành Sơn? Sao không vào thẳng Ngũ Hành Thiên Phủ luôn đi?”
Nhưng Thanh Chu Ngọc vừa nói dứt cậu thì chợt có một giọng nói vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, Thanh Chu Ngọc lập tức sững người rồi nhìn xung quanh.
Một người chậm rãi đi từ trong làn khói bụi, sau đó nhìn gã rồi cười lớn nói: “Ta không cần biết Ngũ Hành Thiên Phủ đã giúp ngươi phát huy tiềm lực của bản thân thế nào, nhưng ngươi phải nhớ một điều là nếu không có Hoả Hành Sơn thì ngươi không có tư cách gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ đâu”.
“Không phải sao?”
“Vớ vẩn!”
Thanh Chu Ngọc nhìn người đó rồi quát.
“Bêu xấu Ngũ Hành Thiên Phủ là ngươi phạm tội chết rồi đó!”
“Bêu xấu?”
Người thanh niên cười mãi không thôi.
“Mục sư huynh!”
“Mục sư huynh!”
Nhưng sau khi thấy người thanh niên phủi bụi trên mặt xuống để lộ ra tướng mạo, Hoả Trạch và Hoả Lâm đều ngẩn người.
Mục sư huynh?
Nghe thấy cách xưng hô này, Thanh Chu Ngọc cũng ngẩn ra.
Nhưng ngay sau đó, gã đã phản ứng lại.
“Mục Vỹ!”
Trông thấy Mục Vỹ, Thanh Chu Ngọc không hoảng hốt lo sợ, trái lại còn cười lớn nói: “Xa tít chân trời, gần ngay trước mắt, hoá ra ngươi ở đây!”
“Gặp ta, ngươi vui lắm à?”
“Đương nhiên!”
Thanh Chu Ngọc cười ha hả nói: “Ngươi có biết giá trị của mình đã lên đến hai trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm rồi không?”
Hai trăm nghìn?
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ có vẻ cổ quái.
Trước đó, hắn vừa nghe là mười nghìn, thế mà giờ đã lên đến hai trăm nghìn rồi ư?
“Lên giá rồi à?”
“Ngươi cũng biết ư!”, Thanh Chu Ngọc cười lạnh nói: “Ngũ Hành Kiệt là do ngươi giết đúng không? Dám giết đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ ta thì ngươi lên giá cũng có gì là lạ đâu!”
“Nói vậy là ngươi muốn kiếm hai trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm đó à?”
“Đương nhiên!”, Thanh Chu Ngọc cười lớn nói: “Hai trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm tương đương với hai tỷ Linh Tinh thượng phẩm, vậy là đủ để ta đột phá tầng thứ tám để tiến vào tầng thứ chín rồi!”
“Không tệ!”
Mục Vỹ tán thưởng nói: “Dã tâm lớn đấy, tiếc là… đầu óc còn kém lắm!”
“Ngươi xỉa xói ta ư? Ha ha, ta biết ngươi đã ở tầng thứ chín cảnh giới Vũ Tiên rồi, nhưng cũng chỉ vừa lĩnh ngộ tầng thứ nhất ngưng thời gian thôi, ngươi tưởng mình mạnh hơn ta ư? Hay ngươi tưởng ta là một tên ăn hại của Ngũ Hành Thiên Phủ?”
Thanh Chu Ngọc cười nói: “Còn Bát Hoang Hoả Long Ngâm của Hoả Hành Sơn thì không chỉ mình ngươi biết đâu”.
“Thế thì thử xem!”
Trông thấy nụ cười hờ hững của Mục Vỹ, Thanh Chu Ngọc lạnh mặt rồi tung ngay một chưởng ra.
Uỳnh! Tám con rồng lửa đã xuất hiện trước mặt gã.
Tám con rồng lửa đó tạo thành một vòng tròn lửa, xoay quanh người Thanh Chu Ngọc.
“Mục sư huynh cẩn thận, sau này Thanh Chu Ngọc đã thức tỉnh thuộc tính mộc, hoả mượn thế mộc nên hắn mạnh lắm đấy”, Hoả Trạch chợt hô lên.
“Ừm!”
Song nhìn thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ chỉ mỉm cười rồi búng tay một cái, ngọn lửa lập tức nhảy nhót.
Tử Liên Yêu Hoả lập tức bùng cháy.
Các tiếng tách tách vang lên, tiếng rồng ngâm trầm thấp cũng bắt đầu vang vọng.
Chín con rồng lửa đã xuất hiện quanh người Mục Vỹ.
Bát Hoang Hoả Long Ngâm!
Ngay sau đó, lửa nóng hầm hập đã khiến Hoả Lâm và Hoả Trạch phải lùi bước.
“Chín con cơ á!”
Thấy vậy, Thanh Chu Ngọc cũng phải trợn mắt há mồm.
Gã đã tu luyện Bát Hoang Hoả Long Ngâm hơn mười năm nên giờ đã tu luyện ra tám con rồng lửa, như vậy đã là quá giỏi rồi, nhưng Mục Vỹ lại làm được những chín con.
Lúc này, Thanh Chu Ngọc chỉ thấy có lẽ Mục Vỹ không đơn giản như mình nghĩ.
Nhưng gã đã bình tĩnh lại rồi tiếp tục bùng nổ ý chí chiến đấu.
Trước kia, dù chỉ ở tầng thứ tám cảnh giới Vũ Tiên, nhưng gã đã có thể giết chết một lão quái cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín bằng thực lực của mình, thế nên Mục Vỹ cũng chỉ là muỗi thôi.
Dù Mục Vỹ có thiên hoả, nhưng gã là song tu hoả mộc, mộc mượn thế hoả sẽ mạnh hơn hẳn.
Hơn nữa giết Mục Vỹ rồi còn được những hai trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm nữa.
Đáng lắm!
Sau khi suy nghĩ một lúc, Thanh Chu Ngọc sáng mắt lên nhìn Mục Vỹ, như thể Mục Vỹ đã biến thành một đống Linh Tinh lấp lánh trước mặt gã.
“Giết!”
Thanh Chu Ngọc lập tức lao lên, âm thanh chém giết vang vọng, tám con rồng lửa cùng tiến lên, dễ thấy hoả thế giữa chúng có xen lẫn khí tức chảy bỏng của Mộc Hành, cùng khí tức khiến người ta khiếp sợ đang ập tới.
Thấy vậy, Mục Vỹ mỉm cười rồi cất bước.
Chương 1212: Tám đệ tử hạt nhân
“Khoá!”
Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng.
Chín con rồng lửa quanh người hắn lập tức gộp lại thành một con to trăm mét, dài nghìn mét với thế lửa lượn quanh.
Trước kia có thể nói Mục Vỹ chỉ thi triển võ kỹ nhờ vào việc khống chế thiên hoả theo bản năng.
Nhưng hiện giờ, Mục Vỹ đã tu hành Bát Hoang Hoả Long Ngâm rồi.
Nếu ví thiên hoả như một con kiệt mã thì Bát Hoang Hoả Long Ngâm chính là người cầm cương, điều khiến con chiến mã ấy mạnh mẽ hơn.
Sau tiếng hô của Mục Vỹ, các con rồng lửa quanh người Thanh Chu Ngọc lập tức chạy tán loạn như gặp ma. Trong lúc đang lao về phía Mục Vỹ, Thanh Chu Ngọc chợt thấy đám rồng lửa quanh người mình đã mất hết ý chí, trông hệt như mấy quả bóng xì hơi.
“Chết tiệt! Sao lại thế này?”
Thấy vậy, Thanh Chu Ngọc đờ ra.
“Rất đơn giản thôi!”
“Gì cơ?”
“Vì ngươi quá yếu!”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, chín con rồng lửa lại tách nhau ra rồi quấn quanh người Thanh Chu Ngọc.
Không hề có tiếng gào thét hay la lối như mọi người tưởng, Thanh Chu Ngọc bị quấn chặt lấy người rồi hoá thành tro bụi và biến mất.
Thấy thế, Hoả Trạch và Hoả Lâm đều nghệt mặt ra.
Thanh Chu Ngọc chết rồi sao?
Với họ mà nói thì Thanh Chu Ngọc là một thiên tài đẳng cấp.
Thậm chí còn lợi hại hơn cả các trưởng lão hạt nhân trong Hoả Hành Sơn bọn họ.
Nhưng bây giờ, gã đã bị xử lý bằng một đòn Bát Hoang Hoả Long Ngâm.
Giải quyết đối thủ bằng một chiêu, Mục Vỹ thật sự làm được sao?
“Sao các người lại bị truy sát thế?”
Mục Vỹ quay lại nhìn hai người họ rồi hỏi.
“Mục sư huynh!”
Hoả Trạch cung kính gọi một tiếng rồi mới phân trần: “Trước đó, chúng ta đang tìm kiếm vết tích ở trong một cung điện, xem có thu hoạch gì không. Nhưng đột nhiên có mấy chục người của Ngũ Hành Thiên Phủ xông tới, chẳng nói chẳng rằng cứ thế đuổi hết mọi người ra ngoài”.
“Hả?”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ thấy hứng thú ngay.
“Tên cầm đầu là ai? Hai ngươi có biết không?”
“Là Thanh Y! Một trong tám đệ tử hạt nhân của Ngũ Hành Thiên Phủ”, Hoả Trạch phẫn hận đáp.
“Một trong tám đệ tử hạt nhân ư?”
“Vâng!”
Hoả Trạch gật đầu nói: “Trong tám đệ tử hạt nhân có ba người xuất sắc nhất là Ngũ Hành Động Thiên, Ngũ Hành Ngọc Minh và Ngũ Hành Hoá Vũ. Bọn họ là ba con yêu nghiệt được trời sinh trời dưỡng của Ngũ Hành Thiên Phủ, năm người còn lại là Thác Bạt Sơn của Tiên Nham Các, Trần Tư Minh của Thiên Thuỷ Phái, Lộ Viễn của Kim Môn và Thanh Y của Mộc Thần Tông. Người cuối cùng chính là kẻ vừa bị huynh giết xong - Thanh Chu Ngọc!”
Nói đến đây, Hoả Trạch có vẻ mất tự nhiên.
Trong tám đệ tử hạt nhân thì Thanh Chu Ngọc có thực lực thấp nhất, song cũng ở tầng thứ tám cảnh giới Vũ Tiên, hơn nữa còn từng giết một lão quái ở tầng thứ chín.
Vậy mà gã lại bị Mục Vỹ giết bằng một chiêu, đúng là không thể tin được.
“Thanh Y của Mộc Thần Tông?”
Mục Vỹ cười nói: “Trước khi đến đây, sơn chủ đã dặn chúng ta giết được bao nhiêu đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ thì cứ giết, đã vậy thì khách sáo gì nữa”.
Mục Vỹ nhìn hai người đó rồi nói tiếp: “Nơi này rất nguy hiểm, hai người mới ở tầng thứ năm cảnh giới Vũ Tiên thì khó mà tồn tại được, tốt nhất nên đi tìm các đệ tử khác của Hoả Hành Sơn, sau đó lập thành một nhóm, như vậy mới thể sống tiếp được, hiểu chưa?”
“Vâng!”
Dứt lời, Mục Vỹ vung tay, hai ngòi lửa đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
“Đây là ngòi lửa ta đã ngưng tụ từ Tử Liên Yêu Hoả, vào lúc mấu chốt cho nổ nó sẽ tạo ra đòn tấn công ngang với của võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín. Khi nào gặp kẻ thù quá mạnh, các người hãy dùng, biết đâu lại thoát được một kiếp nạn”.
“Cảm ơn Mục sư huynh!”
Ngòi lửa ngưng kết từ thiên hoả, không cần nói cũng biết là mạnh tới mức nào.
Mục Vỹ có thể cho họ thứ này, chứng tỏ thật sự đã coi họ là đồng môn rồi.
“Người của Ngũ Hành Thiên Phủ dám đuổi đệ tử của Hoả Hành Sơn ta đi, thì sao chúng ta có thể để yên được”.
Mục Vỹ cất bước đi về phía mà Hoả Trạch và Hoả Lâm chỉ.
“Mục sư huynh hãy cẩn thận”.
“Ừ!”
Hai người họ nhìn về phía Mục Vỹ rời đi rồi cất ngòi lửa.
“May mà lần này Hoả Hành Sơn ta có một nhân tài như Mục sư huynh xuất hiện, không thì chắc sẽ bị người của Ngũ Hành Thiên Phủ chèn ép tới bến mất”, Hoả Trạch cảm thán nói.
Hoả Lâm gật đầu nói: “Giờ chúng ta làm gì đây? Lẽ nào để một mình Mục sư huynh đi gặp đám người của Ngũ Hành Thiên Phủ?”
Sau khi trầm tư một lát, Hoả Trạch nói tiếp: “Chúng ta đi chỉ làm vướng víu tay chân thôi, vì thế mau đi tìm các đệ tử khác của Hoả Hành Sơn rồi hợp sức lại với nhau. Mục sư huynh nói đúng, chúng ta phải đoàn kết lại thì mới có thể khiến đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ kiêng dè được”.
“Ừm!”
Dứt lời, hai người họ đã rời đi.
Nhưng họ vừa đi thì bầy sói mắt xám không biết đã chui ở đâu ra, sau đó đi về phía Thanh Chu Ngọc đã bị thiêu cháy thành than.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ tiếp tục đi về phía mà hai đệ tử của Hoả Hành Sơn chỉ cho, quả nhiên không lâu sau, hắn đã thấy các cung điện xuất hiện trước mắt.
Chương 1213: Đồng môn tương tàn
Các cung điện này không tồi tàn như các cung điện hắn vừa thấy, ngược lại có vẻ trang nghiêm và hoàn chỉnh hơn.
Lúc này, có các bóng người đi quanh cung điện, đó là đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ.
Thấy có đệ tử của môn phái khác tiến lại gần là họ đuổi đi ngay.
Thậm chí ở phía xa xa còn xảy ra xung đột vì các đệ tử của môn phái khác không chịu khuất phục.
Nhưng hầu hết các đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ đứng bên ngoài cung điện đều ở tầng thứ năm, thứ sáu cảnh giới Vũ Tiên, họ đều làm chân giữ cửa.
Còn các khí tức lúc ẩn lúc hiện trong đại điện thì rõ ràng rất mạnh mẽ.
“Không được vào đây!”
Đúng lúc này, có một tốp người đi tới, nhưng đã bị các đệ tử canh gác bên ngoài chặn lại.
“Không được vào? Đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ các người ngày càng hống hách rồi đấy, nơi các người có thể vào, tại sao chúng ta không thể?”
Những người đó đều mặc trường sam màu vàng tươi, vừa nhìn đã biết là đệ tử của Tiên Nham Các.
Người đi đầu đeo thắt lưng bằng lụa vàng, trông rất hiên ngang và mạnh mẽ.
“Mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho kỹ, đây chính là sư huynh Thạch Hiên Vũ - một trong ba Tiên Nham hộ pháp của Tiên Nham Các chúng ta, nhìn cho rõ đi!”
Tiên Nham hộ pháp là ba đệ tử hạt nhân xuất sắc nhất của Tiên Nham Các.
Mục Vỹ cũng đã nghe danh của Thạch Hiên Vũ, hắn ta là một trong ba đệ tử hạt nhân của Tiên Nham Các, cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín, thực lực rất khá.
“Ta không cần biết ngươi là Thạch Hiên Vũ hay Thạch Phá Thiên, nhưng ta nói cho ngươi biết, nơi này là của sư huynh Thác Bạt Sơn - một trong tám đệ tử hạt nhân của Ngũ Hành Thiên Phủ ta”.
Nghe đệ tử của Tiên Nham Các nói xong, lập tức có một giọng nói đầy vẻ khinh thường vang lên.
Thác Bạt Sơn!
Nghe thấy vậy, đệ tử hạt nhân của Tiên Nham Các lập tức nổi giận ngất trời.
“Thú vị rồi đấy!”
Mục Vỹ cũng nổi hứng theo.
Hình như Thác Bạt Sơn cũng từng là Tiên Nham hộ pháp của Tiên Nham Các, nhưng về sau đã tham gia cuộc thi của Ngũ Hành Thiên Phủ và bất ngờ thức tỉnh song thuộc tính và gia nhập vào môn phái này.
Tiên Nham hộ pháp cũ gặp Tiên Nham hộ pháp hiện tại.
Hơn nữa, hình như Tiên Nham hộ pháp cũ mạnh hơn người hiện tại thì phải.
Nghe thấy tên Thác Bạt Sơn, một người trong nhóm đệ tử của Tiên Nham Các đã bước ra.
Đó chính là Thạch Hiên Vũ.
“Thác Bạt Sơn, không ngờ sau nhiều năm, ngươi cũng đã kiêu căng tự mãn như đám Ngũ Hành Thiên Phủ vô lại không coi ai ra gì”.
Thạch Hiên Vũ vừa nói dứt câu, lập tức có một tiếng hầm hừ đáp lại.
“Hừ! Thạch Hiên Vũ, dù ngươi rất lợi hại ở Tiên Nham Các, nhưng đến Ngũ Hành Thiên Phủ ta thì cũng chỉ thường thôi. Nói đúng hơn thì ngươi còn chẳng được ở hạng xoàng ý chứ!”
Đệ tử đó chợt nói tiếp: “Không đúng, ta quên mất, ngươi làm gì có tư cách gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ chứ”.
Nghe thấy vậy, các đệ tử đứng sau lưng Thạch Hiên Vũ lập tức trừng mắt lườm.
Nhưng Thạch Hiên Vũ đã ngăn họ lại.
Hắn ta tiến lên một bước nhìn đệ tử đó rồi trầm giọng nói: “Ta vốn không định so đo với ngươi, vì ngươi sỉ nhục ta thì được, nhưng sỉ nhục Tiên Nham Các thì không!”
Bụp! Thạch Hiên Vũ vừa nói dứt câu thì đã có một tiếng động vang lên.
Đệ tử đứng phía trước của Ngũ Hành Thiên Phủ lập tức cong người như con tôm, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Ở tiểu thế giới Ngũ Hành, luận về tấn công thì Kim Môn là nhất, nhưng phòng ngự thì Tiên Nham Các lại đứng đầu.
Song khi sức mạnh phòng ngự chuyển thành tấn công thì lực đả thương phải gọi là khủng khiếp.
Đệ tử đó lập tức ngất xỉu, các đệ tử khác thấy vậy thì không dám ngăn cản nữa.
“Thạch Hiên Vũ, ta nghĩ ngươi vẫn chưa hiểu, nơi này đã bị Ngũ Hành Thiên Phủ ta chiếm đóng rồi”.
Tuy nhiên, khi Thạch Hiên Vũ chuẩn bị bước lên bậc thềm thì lại có một giọng nói vang lên.
Nghe thấy giọng nói ấy, Thạch Hiên Vũ dừng bước, một bóng người đã xuất hiện trước mặt hắn ta.
Người đó tung ngay một quyền ra, hai tia sáng màu vàng nhàn nhạt giao nhau, lực bùng nổ của quyền ấy xé rách không khí rồi đập vào mặt Thạch Hiên Vũ.
Uỳnh…
Một tiếng động lớn vang lên, hai người vừa chạm đã tách nhau ra.
Nhưng Thạch Hiên Vũ vừa lùi bước thì lại tiến lên tiếp.
“Thác Bạt Sơn!”
Trông thấy người thanh niên cường tráng đứng ở bậc thềm, Thạch Hiên Vũ sầm mặt xuống.
Người này cũng từng là đệ tử hạt nhân của Tiên Nham Các, nhưng bây giờ đã trở thành một con chó săn thực thụ của Ngũ Hành Thiên Phủ rồi.
“Trong đại điện này có thứ gì kỳ lạ, mà Thác Bạt Sơn ngươi cứ thủ ở trong đó không cho ai vào?”
“Chẳng có gì bí mật cả”.
Thác Bạt Sơn kiêu ngạo nói: “Nhưng ta phát hiện ra nơi này trước nên đương nhiên có quyền quyết định có cho ai vào hay không”.
“Quyền quyết định?”
Thạch Hiên Vũ cười lớn nói: “Rõ ràng trước giờ Ngũ Hành Thiên Phủ chỉ xem nắm đấm của ai mạnh thì người ấy có tiếng nói hơn thôi mà? Hôm nay, để Thạch Hiên Vũ ta xem rốt cuộc Thác Bạt Sơn ngươi đã học được những gì ở Ngũ Hành Thiên Phủ!”
“Không biết tự lượng sức mình!”
Thấy Thạch Hiên Vũ định ra tay với mình, Thác Bạt Sơn cười lạnh một tiếng rồi xông lên.
Hai tia sáng giao thoa, khí thế toàn thân gã ta bùng nổ.
Nhưng dẫu sao Thạch Hiên Vũ cũng là đệ tử hạt nhân của Tiên Nham Các nên thực lực cũng không tồi, hai người lập tức giao thủ.
Chương 1214: Ngũ Hành Hóa Vũ
"Kim Cương Thánh Thể!"
"Kim Thân Chiến Quyết!"
Chiêu thức Thạch Hiên Vũ vừa thi triển chính là bí tịch Kim Cương Thánh Thể của Tiên Nham Các. Từng vết nứt xuất hiện trên làn da hắn ta, cơ bắp phồng lên, cơ thể cũng cao lên trông thấy và chưa có dấu hiệu dừng.
Mục Vỹ thấy rất hứng thú với sự thay đổi này.
Hắn từng thấy Vạn Hóa Nhu Thủy Quyết của Thiên Thủy Phái, nay lại được chiêm ngưỡng Kim Cương Thánh Thể của Tiên Nham Các, mỗi môn phái thật sự không tầm thường chút nào.
Bởi lẽ năm võ kỹ nòng cốt của năm thế lực lớn được tổng kết ra từ hàng chục nghìn năm trau dồi và lắng đọng của họ.
Đối với Mục Vỹ, năm môn võ kỹ này ở một đẳng cấp cao hơn so với những công pháp, võ kỹ cùng cấp mà kiếp trước hắn sưu tập được.
Mà nếu kết hợp năm môn võ kỹ này với nhau và khai sáng ra một công pháp ngũ hành thì sao nhỉ?
Một sáng kiến bất chợt nảy lên trong lòng Mục Vỹ.
Có điều hắn cũng biết rằng suy nghĩ này khó lòng thực hiện được vì mối quan hệ giữa năm thế lực lớn chẳng phải đoàn kết gì cho cam.
Giả sự lấy được toàn bộ năm bí tịch của năm thế lực lớn thật thì Ngũ Hành Đại Đế đã làm từ lâu rồi.
Và ngày nay sẽ không còn năm thế lực lớn nữa.
Giờ phút này, cuộc chiến giữa Thạch Hiên Vũ và Thác Bạt Sơn càng ngày càng kịch liệt.
Kim Thân Chiến Quyết mà Thác Bạt Sơn tu luyện không chỉ mạnh về phòng ngự mà khả năng tấn công cũng rất đáng gờm.
Thạch Hiên Vũ dần dần không trụ nổi nữa.
"Thác Bạt Sơn, ngươi không xuống tay được với đồng môn cũ sao? Chi bằng để ta giúp ngươi đi, thế nào?"
Giữa lúc đó, một giọng nói đầy trêu tức bỗng nhiên vang lên từ trong cung điện. Ngay sau đó, hai bóng người đồng thời xuất hiện.
Một người trong đó Mục Vỹ không biết, nhưng người còn lại thì rất quen thuộc với hắn.
Hỏa Vũ Phượng!
Vừa thấy Hỏa Vũ Phượng, Mục Vỹ lập tức ngẩn người.
Sao tiểu nha đầu đó ở đây?
Còn nam tử mặc trường sam lưu ly đó là ai?
"Ngũ Hành Hóa Vũ!"
Thạch Hiên Vũ lùi ra sau một bước với khuôn mặt hoảng hốt khi thấy người vừa xuất hiện.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ Ngũ Hành Hóa Vũ sẽ tới đây.
"Thạch Hiên Vũ, ta rất ngạc nhiên khi đệ tử Tiên Nham Các các ngươi vênh váo quá đấy!"
Ngũ Hành Hóa Vũ mỉm cười, nắm tay Hỏa Vũ Phượng bên cạnh, khuôn mặt lộ vẻ đắc ý.
"Hỏa Vũ Phượng, sao cô ở đây?"
Sự hiện diện của cô ấy làm Thạch Hiên Vũ vô cùng bất ngờ.
Hỏa Vũ Phượng ấp úng, không nói được một lời.
Bị Ngũ Hành Hóa Vũ nhấn một cái vào cổ họng, bấy giờ Hỏa Vũ Phượng mới lên tiếng được. Cô ấy ho sù sụ rồi hét lên: "Thạch Hiên Vũ, chạy mau, tụ họp năm thế lực lớn lại đi! Lần này Ngũ Hành Thiên Phủ sẽ bắt tất cả chúng ta..."
Sau một tiếng bốp, Hỏa Vũ Phượng chưa kịp nói hết lời thì đã bị Ngũ Hành Hóa Vũ vỗ vào tay, tức thì không nói được nữa, chỉ biết ú ớ không ngừng.
Thấy cảnh này, Thạch Hiên Vũ cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hỏa Vũ Phượng bị bắt cóc!
Ngũ Hành Thiên Phủ muốn làm gì? Giết sạch tất cả mọi người ư?
Giờ đây, Thạch Hiên Vũ bỗng nhiên nhận ra linh cảm của mình đã đúng. Đợt thi năm nay quá khác thường.
"Đi mau!"
Không kịp suy nghĩ nhiều hơn, hắn ta lập tức ẩn nấp.
Nhưng Ngũ Hành Hóa Vũ sẽ không để hắn ta có cơ hội này.
Thấy Thạch Hiên Vũ muốn chạy đi, Ngũ Hành Hóa Vũ cười lạnh tung chưởng.
Trong giây lát, một chưởng ấn khổng lồ vỗ thẳng vào người Thạch Hiên Vũ, ngăn chặn đường lui của hắn ta.
Ngay sau đó, một người mặc áo xanh xuất hiện bên Thạch Hiên Vũ và nhẹ nhàng tung chưởng.
Ầm một tiếng, Thạch Hiên Vũ vốn đã kiệt sức sau khi tránh né đòn công kích từ Ngũ Hành Hóa Vũ, chịu thêm một chưởng thì đã kề cận cái chết.
"Thanh Y!"
Nhìn thấy người vừa ra tay là ai, Thạch Hiên Vũ phẫn nộ vì bị lừa dối.
Ngoài cảm xúc phẫn nộ, một hồi chuông cảnh báo cũng reo lên trong lòng hắn ta.
Ngũ Hành Thiên Phủ có tám đệ tử hạt nhân nhưng ở đây có đến ba.
Nhìn kiểu gì cũng thấy giống một cái bẫy.
"Đã tới rồi thì đi làm gì nữa?"
Thanh Y vừa đánh lén nhìn Thạch Hiên Vũ, điềm nhiên cười.
"Mộc Thanh Y, dù gì cô cũng từng là đệ tử Thần Mộc Tông, Thần Mộc Tông và Tiên Nham Các rất thân thiết với nhau, cô..."
"Mắc mớ gì đến ta?"
Mộc Thanh Y cười khẩy: "Thạch Hiên Vũ, Thần Mộc Tông và Tiên Nham Các thân thiết với nhau cũng có liên quan gì đến ta đâu? Hiện tại ta là đệ tử hạt nhân của Ngũ Hành Thiên Phủ cơ mà".
"Khốn nạn!"
Thạch Hiên Vũ không hiểu tại sao mỗi một thiên tài của năm thế lực lớn sau khi tiến vào Ngũ Hành Thiên Phủ đều cực kỳ hận thù tông môn của chính mình, với bạn tốt ngày xưa thì không khác gì chỉ muốn giết luôn cho bõ.
Không thể nào tin được chuyện như thế lại xảy ra.
Mấy nghìn năm qua, dường như hễ là thiên tài nào trở thành thành viên của Ngũ Hành Thiên Phủ đều ghét cay ghét đắng tông môn cũ của mình.
"Giết hắn!"
Ngũ Hành Hóa Vũ nhìn Thạch Hiên Vũ, lạnh nhạt ra lệnh: "Để tên này truyền tin đi thì không ổn chút nào".
"Vâng!"
Thanh Y và Thác Bạt Sơn tiến lên bao vây Thạch Hiên Vũ từ hai phía.
Chương 1215: Ta không tin
"Chết tiệt!"
Khung cảnh này nói cho Thạch Hiên Vũ biết rằng mình sắp dữ nhiều lành ít rồi.
Hơn mười đệ tử hạt nhân đi theo hắn ta cũng sắp sửa bị giết.
"Các sư đệ, hôm nay Thạch Hiên Vũ ta xin lỗi mọi người!"
Thạch Hiên Vũ khẽ quát một tiếng rồi chuẩn bị xông pha ra trận.
"Chậc chậc... Náo nhiệt quá, náo nhiệt quá, không biết ta có bỏ lỡ chuyện gì không đây!"
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng cười mỉa mai thình lình vang lên.
Nhìn thấy bóng dáng ấy, Hỏa Vũ Phượng lập tức ú ớ, ngặt nỗi không biết cô ấy đang nói cái gì.
"Mục Vỹ!"
Người vừa đột ngột xuất hiện làm Ngũ Hành Hóa Vũ nhíu mày, một lúc sau gã bỗng nhiên cười.
"Hỏa sư muội đang lẩm bẩm cái gì thế, chẳng nghe được câu nào!", Mục Vỹ vừa chắp hai tay sau lưng vừa đi tới.
Hỏa Vũ Phượng thấy dáng vẻ bông đùa của hắn, chỉ muốn mắng hắn té tát.
Tên ngốc nghếch này, bộ không thấy tình hình hiện tại như nào hay sao?
Sao còn lại gần nữa, đúng là chán sống mà.
Thấy Mục Vỹ đi tới, ý cười trong mắt Ngũ Hành Hóa Vũ rõ hơn bao giờ hết.
Tên này quả là không biết sống chết!
"Mục Vỹ, ngươi nổi tiếng đến mức mới nghe tên thôi đã như sấm bên tai. Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy!", Ngũ Hành Hóa Vũ nhìn Mục Vỹ, cười bỡn cợt: "Trong một năm gần đây, đâu đâu trong tiểu thế giới Ngũ Hành đều bàn tán về việc ở Hỏa Hành Sơn xuất hiện một thiên tài xuất sắc nghe nói đã từ cảnh giới Niết Bàn tiến thẳng đến tầng chín của cảnh giới Vũ Tiên trong vòng chưa đến một năm. Tốc độ tăng trưởng tu vi này phải gọi là kinh tài tuyệt diễm!"
"Chà, chỉ tiếc rằng ngươi là đệ tử Hỏa Hành Sơn. Ngươi mà là đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ ta thì con đường võ đạo của ngươi sẽ thênh thang hơn với thiên phú đó rồi!"
"Mục Vỹ, chi bằng ngươi đầu quân cho Ngũ Hành Thiên Phủ ta đi, thế nào?"
Trước thái độ nghiêm túc của Ngũ Hành Hóa Vũ, Mục Vỹ lắc đầu.
"Ngũ Hành Thiên Phủ phá cách nhận ngươi mà ngươi không đồng ý sao?"
Hành động lắc đầu của hắn làm Ngũ Hành Hóa Vũ rất đỗi ngạc nhiên.
"Bộ Ngũ Hành Thiên Phủ có gì hay lắm hả?"
Mục Vỹ còn tỏ ra bất ngờ hơn: "Ngũ Hành Thiên Phủ đã bồi dưỡng thành thứ cặn bã vong ơn bội nghĩa như thế này, ta còn chui vào đó cho biến thành kẻ phản bội à?"
Nghe vậy, nét mặt Ngũ Hành Hóa Vũ xấu đi thấy rõ.
Gã đã nể mặt Mục Vỹ lắm rồi, thế mà Mục Vỹ trả lại gã một gáo nước lạnh, hắn có xem gã ra gì đâu!
"Nghe nói Mục Vỹ thiếu hiệp sở hữu kỹ năng sử dụng thiên hỏa xuất thần nhập hóa, để ta lĩnh giáo xem nào!"
Thác Bạt Sơn cười lạnh rồi bước lên một bước.
"Được thôi, ta cho phép!"
Thác Bạt Sơn này cũng có cảnh giới Vũ Tiên tầng chín, hơn hết còn song tu hai thuộc tính kim thổ, dĩ nhiên là thể chất rất rắn chắc rồi.
Mục Vỹ cười nhẹ, cũng tiến tới.
Bùm!
Một âm thanh nặng nề phát ra từ trong cơ thể Thác Bạt Sơn, gã ta xông về phía Mục Vỹ với đôi tay như kềm sắt.
"Chỉ nhiêu đó thôi sao?"
Thấy Thác Bạt Sơn lao đến, Mục Vỹ đáp trả bằng một cú chưởng.
Phần Thiên Nhất Chưởng!
Một chưởng ấn trọn vẹn ngưng tụ trước người Mục Vỹ rồi lao như bay tới chỗ Thác Bạt Sơn với khí thế bàng bạc.
Uỳnh...
Tiếng động nặng nề truyền đến. Bị một chưởng của Mục Vỹ đánh trúng, ngực Thác Bạt Sơn bắn ra một làn sương máu tựa như bị sét đánh.
Một chưởng ấn đỏ như máu in đậm trên làn da gã ta. Tiếng phụt phụt liên tục phát ra từ ngực, máu chảy ra không ngừng.
"Yếu quá, yếu chết đi được!"
Mục Vỹ giơ ngón giữa lên và lắc đầu chê bai: "Nếu thực lực của ngươi chỉ có chừng đó thôi thì đừng có rêu rao muốn kiểm tra thực hư thực lực của ta thế nào chứ!"
"Lại lần nữa!"
Song, Thác Bạt Sơn không chịu khuất phục.
Gã ta hét lớn rồi lại ra tay.
Một tay ánh màu vàng chói, một tay ánh màu vàng kim. Giờ đây, Thác Bạt Sơn thi triển hai môn võ kỹ trên cả hai tay rồi tiếp tục xông về phía Mục Vỹ.
"Không tin mình yếu à?"
Mục Vỹ nở nụ cười ngán ngẩm, lại cho gã ta một cái tát.
Sau một tiếng ùng, Thác Bạt Sơn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Mục Vỹ tát một phát rõ đau vào mặt. Một bên má của gã ta đỏ lên, gã ta chỉ biết đứng sững tại chỗ.
"Ta không tin!"
Diễn biến này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Thác Bạt Sơn.
Vì tu luyện võ kỹ luyện thể nên cơ thể gã ta cực kỳ cứng rắn, kể cả trưởng lão cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười trong tông môn cũng khó lòng gây ra bất kỳ vết thương nào trên người gã ta.
Thác Bạt Sơn là một kẻ mạnh về tấn công lẫn phòng ngự, vậy mà giờ đây gã ta bị Mục Vỹ đánh lùi liên tục.
Gã ta còn không thấy rõ Mục Vỹ đã làm gì mới ác chứ.
"Để ta giúp ngươi!"
Giờ phút này, Thanh Y cũng đã nhận ra điều kỳ lạ của Mục Vỹ.
Cô ta chìa bàn tay trắng nõn ra, điều khiển cây cối cao ngất trời di chuyển tới chỗ hắn.
"Không phải cô biết ta có thiên hỏa sao?", nhìn Thanh Y, Mục Vỹ cười hỏi.
"Ngươi có thiên hỏa thì đã sao?", vẻ đắc ý lộ rõ trong đôi mắt quyến rũ của Thanh Y. Cô ta đáp: "Trong thuộc tính mộc của ta có cả nguyên tố thủy, cho dù ngươi có thiên hỏa thì..."
Tuy nhiên, chưa đợi Thanh Y nói xong thì Tử Yên Liên Hỏa đã nổi lên từ hướng đối diện.
Bát Hoang Hỏa Long Ngâm trỗi dậy, chín con hỏa long tấn công Thanh Y.
Những nhánh cây dính lửa lập tức bị lửa bao trùm, rồi tất cả biến thành một biển lửa ngút trời.
Thấy cảnh tượng đó, Thanh Y đờ người.
Cây bị đốt cháy làm phát ra tiếng lách tách lách tách, lửa bùng lên dữ dội.
Trong đó còn có khí trắng bốc lên.