“Đến đúng lúc lắm!”
Thấy Chu Thiên Sinh trổ hết tài năng, Mục Vỹ nhếch miệng với vẻ đầy sát ý.
Hắn không sợ ông ta mất hết lý trí, mà chỉ lo đối phương không dám tiến lên!
Chín thanh kiếm ảo khổng lồ dàn trận, thanh kiếm ảo thứ nhất bay đi.
Bịch…
Một âm thanh va chạm mạnh mẽ vang lên.
Ngay sau đó, thanh kiếm ảo thứ hai cũng bùng nổ!
Thanh thứ ba!
Thứ tư!
Bốn đạo kiếm khí bay đi tấn công Chu Thiên Sinh, cuối cùng toàn bộ khí thế khi ông ta lao về phía trước đã biến mất.
Tiếp đến thanh thứ năm!
Uỳnh! Đạo kiếm khí thứ năm đã chém vào Hộ Thể Cương Khí của Chu Thiên Sinh.
Nhưng đây không chỉ là đòn tấn công của Mục Vỹ, mà còn là của kiếm trận sau cùng.
Thanh thứ sáu!
Bụp! Đạo kiếm khí này va chạm với đòn tấn công của Chu Thiên Sinh và hoá giải nó.
Chu Thiên Sinh chưa kịp phòng bị thì đã bị chế ngự bởi sức mạnh ấy.
Sau khi bị khống chế, ông ta đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Một cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ ập tới.
Ầm…
Đường kiếm khí mạnh mẽ ấy bay tới, một cảm giác chấn động dội vào, khiến người Chu Thiên Sinh nổ tung.
Thanh kiếm ảo thứ bảy!
Chu Thiên Sinh hộc ra một ngụm máu tươi.
Ông ta rất muốn chịu đựng, nhưng đạo kiếm khí này đã phá vỡ phòng ngự của ông ta rồi.
Nhưng lúc này, đạo kiếm khí thứ tám đã bay đến.
Chu Thiên Sinh không nghĩ nhiều, lập tức ngưng tụ phòng vệ để đáp trả đòn tấn công ấy.
Uỳnh! Chu Thiên Sinh lăn beo beo về phía sau.
Trông thấy vậy, sao Mục Vỹ có thể bỏ qua cơ hội tốt này, hắn lập tức chém một kiếm.
Đạo kiếm thứ chín!
Mục Vỹ tin chắc đường kiếm này có thể lấy mạng Chu Thiên Sinh!
“Mục minh chủ, sao phải tuyệt tình như vậy!”
Song, khi thấy đường kiếm ấy sắp đánh trúng người Chu Thiên Sinh, một tiếng cười khẽ chợt vang lên.
Vào lúc hỗn loạn, các bóng đen giăng kín trời, cả đại trận đã xuất hiện dao động, một bóng người đạp không xuống với khí thế bất định.
Trông thấy người đó, Mục Vỹ run lên, không nhịn được bừng sát ý.
“Xem ra ngươi có sát tâm không nhỏ với ta nhỉ!”
Người đó vừa xuất hiện đã khẽ vung tay, đạo kiếm thứ chín dừng lại ngay trước mặt Chu Thiên Sinh, sau đó biến thành các đốm sáng khắp trời rồi biến mất.
Cuối cùng thì Chu Thiên Sinh cũng yên tâm được rồi.
“Cực Vũ Thắng!”
Mục Vỹ khẽ gầm lên khi thấy người đó.
Cực Vũ Thắng - một trong bốn đại hộ pháp của núi Huyền Không!
“Mục minh chủ, lâu lắm rồi không gặp mà ngươi vẫn nhớ ta à!”
“Đương nhiên!”
Mục Vỹ hít sâu một hơi rồi mỉm cười nói: “Ta luôn nhung nhớ không quên Cực hộ pháp, lúc nào cũng nghĩ xem khi nào thì ông mới chết!”
Nghe thấy vậy, Cực Vũ Thắng chẳng tức giận, trái lại còn cười lớn nói: “Mục minh chủ cứ đùa! Ngươi chưa chết thì ta chết thế nào được!”
“À, ý ông là ta chết thì ông cũng đi theo hả?”, Mục Vỹ cười lạnh nói: “Cả hai chúng ta cùng tự sát đi, ông xem có được không? Hay là ông vẫn tiếc cái mạng chó của mình?”
“Ta không thích kiểu chết vinh còn hơn sống nhục giống Huyết Kiêu đâu, như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Rồi cũng tan biến như hư vô mà thôi!”
“Chết tiệt!”
Huyết Kiêu là nỗi đau không thể xoá nhoà với Mục Vỹ.
Chín đạo kiếm khí tiếp tục ngưng tụ, nhưng lần này còn có Cửu Nguyên Cầu xoay xung quanh chúng.
Mục Vỹ hét lên rồi lao tới.
“Trò mèo thôi!”
Trông thấy vậy, Cực Vũ Thắng bình thản cất bước, không hiểu ông ta làm gì mà chỉ vung tay một cái đã có một luồng khí kỳ lạ ập tới.
Ngay sau đó, tất cả đòn tấn công của Mục Vỹ đều biến mất.
Bấy giờ, Mục Vỹ chỉ thấy mình đã mất khống chế với cả cục diện nên trở nên rất nhếch nhác.
Ngay sau đó, chín đạo kiếm khí cuốn một vòng về phía Mục Vỹ.
“Băng Hoàng Ấn!”
Vào lúc mấu chốt, Tần Mộng Dao tiến lên, một con Băng Hoàng dài mấy trăm mét đã xuất hiện trước chín đạo kiếm khí, toàn thân nó toả ra khí tức lạnh lẽo màu lam nhạt.
Băng Hoàng và các đạo kiếm va chạm với nhau, Băng Hoàng kêu lên đau đớn, còn chín đạo kiếm đã cắm vào cơ thể nó rồi nổ tung.
Tần Mộng Dao kêu hự rồi lùi lại một bước.
“Dao Nhi, không sao chứ?”
“Muội không sao!”
Tần Mộng Dao mỉm cười nói: “Có hộ giáp huynh cho muội rồi mà!”
“Ừm!”
Cực Vũ Thắng là cường giả đỉnh phong cảnh giới Sinh Tử, mà những cường giả đạt đến cảnh giới này ở tiểu thế giới Tam Thiên chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên là cảnh giới cao nhất của các cường giả, mà cảnh giới Sinh Tử còn đẳng cấp hơn.
Bốn đại hộ pháp của núi Huyền Không đều ở cảnh giới này!
Còn thiên chủ Huyền Thiên khéo còn lợi hại hơn!
“Mục Vỹ, phe cánh của ngươi còn yếu mà đã dám ngông cuồng, cứ thế thì sớm muộn gì ngươi cũng chết thôi!”, Cực Vũ Thắng cười nói.
“Ha, ta không phải người quá giỏi giang gì, nhiều chuyện ta có thể nhẫn nhịn được, nhưng riêng mối thù với núi Huyền Không thì ta sẽ không bao giờ quên!”
“Ngươi vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy!”
“Thiếu kiên nhẫn ư?”
Chương 1067: Ông không được đưa huynh ấy đi
Mục Vỹ bật cười.
“Nếu ta thiếu kiên nhẫn thì Huyền Vô Tâm và Bạch Tuyệt đã chẳng chết trong tay ta!”
“Ngươi đã giết họ thì núi Huyền Không sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Dứt lời, Cực Vũ Thắng giơ tay ra, một vách ngăn không gian vuông vức đã xuất hiện giữa đôi tay của ông ta.
Ngay khi vách ngăn không gian ấy xuất hiện, nó đã mở rộng trong phạm vi ba mét.
Vù! Chiếc hộp không gian rộng ba mét đó hình thành một chiếc lồng kiên cố rồi xuất hiện ngay cạnh Mục Vỹ, sau đó nhốt hắn lại.
“Giờ ngươi còn cơ hội để lên tiếng không?”
Cực Vũ Thắng điềm nhiên nói: “Không phải núi Huyền Không không giết được ngươi, chỉ là chưa muốn mà thôi!”
Dứt câu, Cực Vũ Thắng nắm tay lại, vách ngăn không gian lập tức thu nhỏ, bắt đầu chèn ép Mục Vỹ.
Hành động này của ông ta xảy ra trong nháy mắt nên ai cũng thấy bất ngờ.
Đợi khi mọi người phản ứng lại thì phát hiện hình như mình không làm được gì cả.
Còn Mục Vỹ thì thấy một cảm giác vô lực.
Hắn quá yếu!
Dù cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy cũng có thể hãnh diện trong đám thiên tài trẻ, nhưng đụng phải cường giả đỉnh phong của các thế lực lớn thì hắn vẫn không thể phản kháng lại.
Yếu!
Hắn quá yếu!
Mục Vỹ nghiến răng, chỉ hận sao mình không mạnh mẽ hơn.
Một lát sau, da hắn bắt đầu xuất hiện các vảy rồng, những chiếc vảy đó trong rất mỏng manh, nhưng đã phủ kín tay và chân hắn.
Lúc này, Mục Vỹ đứng vững vàng tại chỗ, khi hận ý dâng lên, hắn chỉ thấy huyết mạch của mình như đang sôi trào và bùng cháy.
Cùng lúc đó, năng lực của máu rồng cũng bị kích động.
Dưới sự kích thích đó, toàn thân Mục Vỹ đã xuất hiện vảy rồng!
Vảy rồng!
Uỳnh…
Khi vảy rồng phủ kín đôi tay, Mục Vỹ tung một chưởng ra, vách ngăn không gian đó đã nổ tung ầm ầm.
Trông thấy vậy, lần đầu tiên Cực Vũ Thắng tỏ vẻ kinh ngạc.
Vảy rồng!
Sao da Mục Vỹ lại mọc vảy rồng được?
Còn Chu Thiên Sinh thì càng nhìn Mục Vỹ với vẻ sững sờ hơn.
Trong cơ thể ông ta ẩn chứa sức mạnh của Tử Huyết Kỳ Lân, nên ông ta cũng có thể hoá thú.
Nhưng ông ta không thể khống chế được hành vi này, mỗi khi hoá thú, ông ta chỉ muốn giết người.
Song, Mục Vỹ thì không!
Kiểu biến đổi của Mục Vỹ rõ ràng là bộc phát sức mạnh trong huyết mạch sau khi chịu đả kích nặng nề.
Nhưng hắn đã hấp thu máu rồng từ lúc nào?
Câu hỏi này không chỉ xuất hiện trong đầu của Chu Thiên Sinh, mà còn cả Cực Vũ Thắng nữa.
“Hoá rồng, không ngờ ngươi lại làm được, còn mọc cả vảy rồng nữa chứ!”
Cực Vũ Thắng nhìn Mục Vỹ đăm đăm rồi vui vẻ nói: “Hay lắm! Kế hoạch Huyết Thi của núi Huyền Không ta suốt mấy nghìn năm qua chưa thật sự thành công một lần nào, người thành công nhất chỉ có Thiên Vô Viêm, nhưng sau khi thức tỉnh huyết mạch của mình, hắn đã mất lý trí nên không thể coi là thành công được!”
“Còn ngươi, Mục Vỹ, ngươi đã thành công rồi!”
“Ngươi đã thực hiện được quá trình hoá rồng khó nhất, vảy rồng, mắt rồng, máu rồng, hồn rồng và xương rồng ngươi đều gom được, thế mới có thể thành công, ngươi làm được rồi!”
Cực Vũ Thắng nhìn Mục Vỹ rồi đầy kích động nói.
“Nếu vậy thì ta không giết ngươi được rồi, ta không giết ngươi nữa!”, Cực Vũ Thắng run rẩy nói: “Vì ta phải mang ngươi về núi Huyền Không, bởi ngươi chính là hàng mẫu thích hợp nhất cho việc nghiên cứu và nuôi dưỡng!”
Nói rồi, Cực Vũ Thắng bật cười khoái chí, sau đó thò một tay ra định bắt Mục Vỹ.
Cánh tay của ông ta dài không giới hạn như cây dây leo, khoá chặt lấy người Mục Vỹ.
Dù vảy rồng khiến bàn tay Cực Vũ Thắng bị chảy máu, nhưng ông ta chẳng mảy may quan tâm.
Đối mặt với ông ta, dù Mục Vỹ có phản kháng đến mấy cũng vô dụng.
Vì ông ta mạnh hơn hắn rất nhiều!
“Đưa ngươi về núi Huyền Không rồi ta sẽ nghiên cứu ngươi thật cẩn thận!”, Cực Vũ Thắng co tay lại, Mục Vỹ lập tức bay về phía ông ta.
“Không, ông không được đưa huynh ấy đi!”
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng đã vang lên.
Một bóng dáng yêu kiều bay tới.
Người đó vừa xuất hiện đã tung ngay một chưởng ra, một sợi dây dài đã quấn quanh cổ tay Cực Vũ Thắng.
Tốc độ của sợi dây rất nhanh, không ai có thể nhìn thấy rõ.
Khi sợ dây ấy quấn quanh cổ tay của Cực Vũ Thắng rồi thì mọi người mới nhìn thấy đó không phải dây, mà là hình dáng của một con rắn.
Phía sau nó là một cô thiếu nữ có vóc dáng nổi bật, lả lướt phong tình, mái tóc dài buộc gọn phía sau, vòng eo tinh tế thắt một chiếc đai màu xanh, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu ngọc bích, gương mặt có vẻ vừa giận dữ vừa đáng yêu.
Phong Ngọc Nhi!
Lúc trông thấy người đó, Cực Vũ Thắng đã tỏ vẻ ngờ vực.
“Ta đã nói rồi, ông không được đưa Vỹ đại ca đi, nghe thấy không hả?”
Thấy Cực Vũ Thắng không chịu buông tay, Phong Ngọc Nhi hét lên, sau đó lật tay, con rắn dài quấn quanh cánh tay của Cực Vũ Thắng đã cắn ông ta một phát.
Chương 1068: Sức mạnh của Phong Ngọc Nhi
Phập! Cái đầu rắn trườn xuống rồi cắn một phát lên tay của Cực Vũ Thắng.
Máu tươi chảy ra, Cực Vũ Thắng biến sắc mặt, toan muốn hất đầu rắn ra.
Nhưng dù ông ta có kéo thế nào thì nó vẫn bám chặt như sâu mọt trong xương tuỷ.
Một lát sau, Cực Vũ Thắng thấy tay mình tê dại, nếu ông ta không buông Mục Vỹ thì chắc cánh tay sẽ bị hỏng mất.
Cực Vũ Thắng vừa buông lỏng tay thì Mục Vỹ đã vùng thoát rồi vội vàng lùi lại.
Bấy giờ, Cực Vũ Thắng mới rảnh tay để dựng lên làm đao chém vào cái đầu rắn đó, đầu rắn bị chém phập một tiếng, máu tươi lênh láng.
Phong Ngọc Nhi bay nhanh đến cạnh Mục Vỹ.
“Vỹ đại ca, huynh không sao chứ?”
“Vỹ thúc thúc, người không sao chứ ạ?”
Huyết Nhất đứng sau Phong Ngọc Nhi ngẩng đầu lên nhìn Mục Vỹ rồi quan tâm hỏi.
“Sao con cũng đến đây?”, trông thấy Huyết Nhất, Mục Vỹ đờ ra.
“Con đi theo Ngọc Nhi tỷ tỷ!”, Huyết Nhất cười đáp: “Vỹ thúc thúc, Ngọc Nhi tỷ tỷ bế quan năm năm rồi nên giờ lợi hại lắm!”
Nghe Huyết Nhất nói vậy, Mục Vỹ mới nhìn sang Phong Ngọc Nhi.
Năm năm trước, sau khi từ thành Trung Thiên đến đảo Lạc Hồn, Phong Ngọc Nhi đã đến hòn đảo mà Diệp Thu từng ở để bế quan tu luyện.
Còn Phong Tử Dụ thì mải miết học đan thuật ở đảo Lạc Hồn với Xà tôn giả và Đông Minh trưởng lão.
So với năm năm trước thì bây giờ, Phong Ngọc Nhi đã trưởng thành hơn, nhưng hơn cả là sự hoạt bát và xinh đẹp.
Đặc biệt là đôi mắt như Thiên Tinh Huyền Xà của cô ấy, đôi con ngươi có màu xanh, nhìn kỹ sẽ cho người ta một cảm giác choáng váng.
“Vỹ đại ca, đừng nhìn nữa!”
Phong Ngọc Nhi chợt hô lên: “Đôi mắt của ta có tác dụng mê hoặc, huynh mà nhìn lâu sẽ bị cuốn vào đó, không thoát ra được đâu”.
“Ờ!”
Trông thấy sự biến đổi kỳ lạ trong mắt của Phong Ngọc Nhi, Mục Vỹ biết chắc cô ấy đã lĩnh ngộ Bất Diệt Huyết Điển sâu hơn hắn rồi.
“Ngọc Nhi, hai tầng đầu tiên của Bất Diệt Huyết Điển, cô tu luyện đến đâu rồi?”
“Đại khái cũng ổn rồi, nhưng ta cần thêm chút thời gian để nghiên cứu thêm vài chi tiết nhỏ. Song, năm năm qua, ngày nào ta cũng tiến bộ thần tốc, chỉ mong có thể lớn nhanh để bảo vệ ca ca và báo đáp Vỹ đại ca!”
“Xem ra có trợ thủ đến rồi nhỉ!”
Trong lúc nhóm Mục Vỹ trò chuyện, Cực Vũ Thắng đứng một bên cười lạnh rồi nói: “Mục Vỹ, đường đường là minh chủ của Huyết Minh mà chỉ mời đến trợ thủ là một con oắt thôi à? Hình như ngươi hơi bị coi thường ta đấy!”
“Ông im đi!”
Thấy Cực Vũ Thắng chế nhạo, Phong Ngọc Nhi hừ nói: “Vỹ đại ca là người tốt, còn núi Huyền Không các người là một lũ xấu xa. Đã thế, ông còn định bắt Vỹ đại ca đi làm thí nghiệm gì đó, ta sẽ giết ông!”
Dứt lời, Phong Ngọc Nhi lách người rồi tấn công Cực Vũ Thắng.
“Ngọc Nhi cẩn thận!”
Thấy Phong Ngọc Nhi thật sự định lao lên giết Cực Vũ Thắng, Mục Vỹ sững người.
Nhưng hình như Phong Ngọc Nhi đang sẵn cơn giận nên chẳng để ý đến lời của Mục Vỹ, cô ấy dang tay ra, hai con rắn chui ra từ ống tay áo.
Hai con rắn xanh này lè lưỡi, sau đó bổ nhào tới quấn lấy người Cực Vũ Thắng với vẻ sát ý.
“Ranh con không biết trời cao đất dày là gì, ta sẽ dạy cho ngươi một bài học!”
“Dạy cho ta một bài học?”
Phong Ngọc Nhi hừ nói: “Chưa biết ai dạy ai đâu”.
Phong Ngọc Nhi hô lên, bóng bắt đầu trở nên mờ ảo.
Hình ảnh lúc ẩn lúc hiện của hai con Thiên Tinh Huyền Xà toả ra tia sáng khát máu rồi tấn công Cực Vũ Thắng.
Mục Vỹ cảm thấy lo lắng khi nhìn Phong Ngọc Nhi xông lên.
Cực Vũ Thắng là cường giả vượt qua tầng thứ mười của cảnh giới Vũ Tiên rồi tiến vào cảnh giới Sinh Tử. Đúng là huyết mạch cùng hồn phách của Thiên Tinh Huyền Xà trong Phong Ngọc Nhi rất lợi hại, nhưng cô ấy mới chỉ lĩnh ngộ truyền thừa được năm năm nay, so với một kẻ lão luyện như Cực Vũ Thắng thì còn kém rất xa.
Song, cảnh tượng kế tiếp lại khiến Mục Vỹ phải há hốc miệng.
Phong Ngọc Nhi điều khiển hai con rắn, dường như có một luồng sức mạnh cuồng bạo đang dâng lên trong cơ thể.
Đến Mục Vỹ còn thấy sục sôi với luồng sức mạnh ấy.
Sức mạnh của Thiên Tinh Huyền Xà.
Mục Vỹ phát hoảng.
“Hình như lĩnh ngộ của Phong Ngọc Nhi về huyết mạch và hồn phách của Thiên Tinh Huyền Xà đã tăng nhanh khủng khiếp rồi!”, Tần Mộng Dao nói khẽ: “Muội cũng tu luyện Bất Diệt Huyết Điển ấy thường xuyên, nhưng sức mạnh của thần phách Băng Hoàng quá mạnh, muội chỉ có thể tiến bộ từ từ thôi!”
“Nhưng có vẻ như cô ấy đã điều khiển Thiên Tinh Huyền Xà một cách nhuần nhuyễn rồi”.
Mục Vỹ gật gù.
“Thật ra dù Thiên Tinh Huyền Xà là thần thú, nhưng so với Băng Hoàng của muội thì vẫn kém hơn. Song, cũng chính vì vậy nên cô ấy mới có thể tiến bộ thần tốc, ngoài ra còn một lý do nữa”.
Mục Vỹ chợt nói: “Trong cơ thể cô ấy không chỉ có hồn phách của Thiên Tinh Huyền Xà thôi đâu, còn có cả huyết mạch của nó nữa. Thế nên với cô ấy mà nói chỉ là khống chế cội nguồn sức mạnh của huyết mạch và sức mạnh thôi”.
“Nhưng muội thì khác. Thứ nhất là Băng Hoàng quá mạnh, rất khó kiểm soát. Thứ hai, muội chỉ thức tỉnh thần phách, nhưng chưa có huyết mạch của tộc Băng Hoàng. Mai này, nếu có được huyết mạch thì thực lực của muội cũng sẽ tăng vọt thôi!”
Nghe thấy thế, Tần Mộng Dao gật đầu.
Chương 1069: Cắt đứt quan hệ
Cùng lúc đó, trận đấu của Cực Vũ Thắng và Phong Ngọc Nhi đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Cực Vũ Thắng là một trong bốn đại hộ pháp của núi Huyền Không, còn Phong Ngọc Nhi thì chưa có danh tiếng gì, hình như chỉ là một người kỳ lạ mà Mục Vỹ chiêu mộ.
Nha đầu này thoạt nhìn còn rất trẻ, không biết có làm gì được hộ pháp quyền cao chức trọng của núi Huyền Không không đây?
Sự thật là Phong Ngọc Nhi chẳng những có thể chống lại đòn tấn công của Cực Vũ Thắng, thậm chí thi thoảng còn phản công được.
Mọi người có mặt ở đây không phải kẻ ngốc, đương nhiên họ có thể thấy thực lực của cô ấy rất mạnh, hơn nữa uy lực bùng phát phải gọi là khủng bố.
Khi hai cường giả kia đang giao tranh, kiếm trận Cửu Cửu Quy Nhất của Mục Vỹ dần tách nhau ra, điều này khiến mọi người đều phải lùi lại.
Phong Ngọc Nhi này có vẻ rất lợi hại.
Dù bị Cực Vũ Thắng tấn công, nhưng cô ấy vẫn không rơi xuống thế hạ phong.
Trái lại, thi thoảng Cực Vũ Thắng lại đối mặt với nguy hiểm dưới đòn tấn công của Phong Ngọc Nhi.
Cảnh tượng này gần như khiến tất cả mọi người ở đó phải đờ người.
“Đúng là thần phách và huyết mạch của thần thú có khác!”
Đến Mục Vỹ cũng phải than thở.
Võ giả như Tần Mộng Dao và Phong Ngọc Nhi đúng là con cưng của số phận, họ đã có sẵn sức mạnh to lớn trong cơ thể, chỉ cần có thể điều khiển thì sẽ đột phá cảnh giới nhanh như tên bắn.
Còn hắn, dù kiếp trước là Tiên Vương, nhưng chủ thể ở kiếp này lại quá yếu, nên hắn phải tự lực cánh sinh, từng bước luyện đan, luyện võ kỹ để tăng thực lực từ từ.
Song dù hắn vất vả khổ sở mười mấy năm, cũng chẳng đột phá nhanh bằng người ta mới tu luyện có năm năm.
“Điên thật!”
Sau khi dùng một tay đẩy Phong Ngọc Nhi ra, Cực Vũ Thắng tỏ rõ vẻ khó chịu.
Đáng lẽ Mục Vỹ có thể hoá rồng, nếu đưa hắn về núi Huyền Không thì sẽ có lợi rất lớn trong kế hoạch Huyết Thi của họ.
Nhưng bây giờ, chẳng biết lòi đâu ra một Phong Ngọc Nhi này!
Thực lực của nha đầu này rất mạnh.
Cực Vũ Thắng khó mà tưởng tượng một cô nhóc xinh xắn lại có nội lực tiềm tàng đến vậy.
“Mục Vỹ, hôm nay coi như ngươi gặp may. Nhưng chắc chắn núi Huyền Không ta sẽ không bỏ qua chuyện hoá rồng này đâu!”
Cực Vũ Thắng tức tối hét lên, sau đó nhìn người của núi Huyền Không, nói: “Rút!”
Nghe thấy vậy, Huyền Ngọc Đức và Bạch Tình Thiên không dám chậm trễ, vội vã đi theo ngay.
“Định đi ư?”
Thấy Cực Vũ Thắng định chuồn, Phong Ngọc Nhi lập tức hô lên.
“Ngọc Nhi!”
Mục Vỹ lắc đầu nói: “Đừng cản họ nữa, tốt xấu gì ông ta cũng là một trong bốn đại hộ pháp của núi Huyền Không nên không giết được đâu, đừng lãng phí thời gian làm gì”.
Nghe vậy, Cực Vũ Thắng tái mặt.
Câu nói này của Mục Vỹ là một sự sỉ nhục trắng trợn.
Nhưng sự thật đúng là vậy, ông ta không thể chế ngự được Phong Ngọc Nhi, vì thế không thể đưa Mục Vỹ đi.
Thấy người của núi Huyền Không chuẩn bị rời đi, người của Cửu Hàn Thiên Cung và nhà họ Chu cũng vội vàng đi theo.
Nhưng khi người của nhà họ Chu rời đi thì phát hiện không biết thủ lĩnh tam gia của họ đã chết từ lúc nào!
Ban nãy, mọi người đều dồn hết sự chú ý vào trận giao chiến của Phong Ngọc Nhi và Cực Vũ Thắng nên không chú ý đến ông ta.
Chờ khi họ tìm thấy Chu Thiên Sinh thì ông ta đã đi chầu diêm vương rồi.
Còn Chu Á Huy thì lạnh lùng đứng cạnh thi thể của ông ta.
“Về bảo với Chu Thiên Chính rằng họ Chu của ta không liên quan đến họ Chu của ông ta nữa. Nếu ông ta vẫn muốn lấy mạng ta thì cứ nghĩ xem phái ai đến đi, Chu Thiên Dưỡng? Chu Vô Năng? Chu Chí Viễn? Dù cả bốn đại trưởng lão cùng đến thì Chu Á Huy ta đều tiếp hết!”
Nghe vậy, mọi người ồ lên.
Chu Á Huy được coi là thiên tài bậc nhất nổi tiếng khắp tiểu thế giới Tam Thiên vào mấy chục năm trước.
Bây giờ, y rời khỏi nhà họ Chu có thể nói là một sự tổn thất rất lớn với gia tộc họ.
Lần này, Chu Thiên Sinh đã chết, nếu Chu Thiên Chính biết chuyện chắc sẽ tức điên lên mất.
Song, Chu Á Huy lại nổi tiếng ở tiểu thế giới Tam Thiên tiếp rồi.
Đích thân y đã giết tam thúc của mình, chuyện này người thường khó mà chấp nhận nổi.
Dưới sự dẫn dắt của Cực Vũ Thắng, núi Huyền Không, Cửu Hàn Thiên Cung và nhà họ Chu đã rời đi.
“Chúng ta cũng đi thôi!”
Mục Vỹ thở phào một hơi, lần này thu hoạch rất khá, chưa tính thiên tài địa bảo, riêng quả trứng rồng đó thôi cũng đủ khiến hắn hứng khởi rồi.
Song, điều khiến Mục Vỹ vui nhất là sự tiến bộ của Phong Ngọc Nhi đã vượt xa mong đợi của hắn.
Như vậy thì Huyết Minh vừa có Hắc Lân, lại thêm Phong Ngọc Nhi và Diệp Thu, bọn họ ngang cơ với ba đại hộ pháp của núi Huyền Không rồi.
Nhưng Mục Vỹ biết như vậy vẫn chưa là gì với núi Huyền Không cả.
Huyền Thiên - thiên chủ của núi Huyền Không được công nhận là người mạnh nhất tiểu thế giới Tam Thiên, bốn đại hộ pháp liên thủ với nhau cũng đọ lại được.
Đây mới là người khiến Mục Vỹ thấy lo lắng và hiểm hoạ nhất!
Chương 1070: An nguy của Thiên Kiếm Sơn
Thiên chủ của núi Huyền Không tên là Huyền Thiên, là con cháu nhà họ Huyền - một trong bốn gia tộc lớn chiếm lĩnh núi Huyền Không.
Nghe nói người này tàn tật bẩm sinh, cả chân lẫn tay đều mềm oặt không có cảm giác. Đáng lẽ lão ta sẽ tiếp tục là một người tàn tật như thế.
Nhưng người này nghịch thiên cải mệnh, sáng tạo hết kỳ tích này đến kỳ tích khác.
Và lão ta đã trở thành một người đóng vai trò hết sức quan trọng trong nhà họ Huyền.
Trong cuộc tranh đoạt vị trí thiên chủ núi Huyền Không, sự hiện diện của Huyền Thiên mang tính áp đảo tuyệt đối, không ai có thể vượt mặt.
Sự bí ẩn của người này làm cho tất cả những người trên tiểu thế giới Tam Thiên đều hãi sợ.
Khoảng chín mươi chín phần trăm những người trong núi Huyền Không chưa được gặp thiên chủ của mình một lần nào, không ai biết lão ta là ai. Thật ra kể cả bốn hộ pháp cũng rất ít khi xuất đầu lộ diện.
Một cường địch như thế khiến trong lòng Mục Vỹ vô cùng lo lắng!
Sau khi rời khỏi hang rồng, Mục Vỹ đến thẳng tổng đàn của Vu tộc, người của Huyết Minh thì quay về đảo Lạc Hồn trước một bước.
"Tiểu tử, bội thu rồi đấy nhỉ!"
"Sao tiền bối biết?"
Thấy Vu tổ có vẻ biết tuốt tuồn tuột, Mục Vỹ ngạc nhiên hỏi.
"Còn phải nói nữa à? Nhìn cái mặt cậu thôi là biết rồi. Đến lão già Cực Vũ Thắng kia cũng bị cậu đánh cho tháo chạy, Bạch Tuyệt của núi Huyền Không thì bỏ mình, chỉ riêng hai việc này thôi đã làm cậu cười toe toét rồi!", Vu tổ cười sảng khoái: "Rồi còn trứng rồng nữa..."
Trứng rồng!
Mục Vỹ liếc nhìn Vu tổ bằng đôi mắt đầy ẩn ý.
Chỉ có Tiêu Doãn Nhi biết hắn lấy được trứng rồng mà thôi.
Làm sao Vu tổ biết chuyện đó?
"Tên nhãi nhà cậu giấu ta nhiều chuyện thật. Thôi cũng thông cảm, dù gì chăng nữa đó cũng là trứng rồng, nếu là mấy nghìn năm trước thì lão phu rút gân lột da cậu, sau đó chiếm trứng rồng làm của riêng là cái chắc!"
Vu tổ mỉm cười: "Còn giờ thì... già rồi!"
"Tiền bối nói đùa. Ta sẽ luyện chế thêm vài viên Hư Tiên Đan nữa cho tiền bối, nhất định sẽ chữa trị dứt điểm căn bệnh khó nói của tiền bối, hơn nữa còn kéo dài tuổi thọ của tiền bối đấy ạ!"
"Hư Tiên Đan!"
Câu nói này làm Vu tổ sững sờ.
Thật lâu sau lão ta mới lấy lại tinh thần, cười khổ: "Xem ra ta già thật rồi. Hư Tiên Đan à? Tiểu tử này, quả thật cậu gặt hái được rất nhiều thứ sau chuyến đi đến hang rồng đấy!"
"Vậy cũng tốt. Cậu cần dược liệu gì cứ bảo Vu Vũ dẫn đi lấy, trong Vu tộc ta có một ít dược liệu luyện đan".
"Vâng!"
"Cơ mà ta mong cậu có thể ở lại Vu tộc một thời gian. Ta già rồi, cứ nhớ lại kỉ niệm xưa nên muốn có người trò chuyện cùng!"
Sao?
Mục Vỹ nghe Vu tổ nói vậy thì ngẩn ra.
Ông ta giữ hắn lại để làm người bầu bạn à?
Mục Vỹ biết chuyện này không đơn giản như thế!
Chẳng qua luyện chế Hư Tiên Đan quả thật cần một chút thời gian, chưa kể hắn cũng cần mở rộng mối quan hệ để phục vụ cho việc giao lưu buôn bán với Vu tộc.
Vu tổ rất coi trọng Vu Vũ, có lẽ vị trí trưởng tộc đời kế tiếp thuộc về y rồi.
Tạo mối quan hệ với Vu Vũ cũng không tệ.
Mục Vỹ không vội vàng về Huyết Minh mà ở lại Thập Vạn Đại Sơn.
Mỗi ngày hắn đều vào Bảo Các của Vu tộc chọn một vài loại dược liệu thậm chí vào Thập Vạn Đại Sơn đào dược thảo cùng Vu Vũ, bên cạnh đó còn thảo luận với Vu tổ về những bí tịch liên quan đến nhánh Vu thuật và Cổ thuật.
"Mục đại sư!"
Hôm nay, Mục Vỹ đang bàn luận với Vu Vũ về một số chuyện trong Vu tộc thì một giọng nói oang oang vang lên.
Là Bảo Linh Nhi!
Vị thiếu chủ Thiên Bảo Các này chu du khắp tiểu thế giới Tam Thiên quanh năm, quản lý chuyện làm ăn của Thiên Bảo Các nên bận tối mắt tối mũi.
Hôm nay Bảo Linh Nhi mặc bộ váy ngắn màu xanh, toàn thân đều có tiếng leng keng vang dội phát ra, đôi chân dài miên man để lộ ra ngoài. Cô ấy yêu kiều đứng đó và mỉm cười nhìn Mục Vỹ hệt một bức tranh phong cảnh nên thơ.
"Bảo thiếu chủ, lâu rồi không gặp!"
Mục Vỹ chắp tay chào.
"Ha ha, ngươi thất đức quá đấy Mục đại sư!"
Bảo Linh Nhi nhìn Mục Vỹ, cười khúc khích: "Thiên Bảo Các ta khó khăn lắm mới giành được quyền giao thương với bảy mươi hai hải đảo từ tay Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các, giờ đã bị Huyết Minh nhà ngươi ẵm trọn rồi, đâu có sống nổi!"
"Hay thật, ta mới vừa nghĩ đến chuyện phát triển chi nhánh tại Vu tộc thì nghe lão tổ tông nói đối tác với Vu tộc sau này chỉ có mình Huyết Minh thôi!"
"Ơ?"
Mục Vỹ chưa nghe Vu tổ nhắc đến tin này bao giờ.
"Mục đại sư ơi Mục minh chủ à, Huyết Minh nhà ngươi muốn vực dậy thì chả sao nhưng cũng phải chừa đường lui cho bọn ta với chứ!"
Bảo Linh Nhi cười ngọt ngào, ánh mắt cô ấy khi nhìn Mục Vỹ như làn thu thủy.
"Bảo thiếu chủ đừng lo, Thập Vạn Đại Sơn là một kho tàng, Huyết Minh ta dù có muốn là đối tác duy nhất của Vu tộc đi nữa cũng không đủ năng lực. Lúc đó nhất định sẽ thảo luận với Thiên Bảo Các mà!"
"Thảo luận thế nào?"
Bảo Linh Nhi trêu đùa: "Tối nay ta ở trong phòng chờ ngươi, ngươi phải đến đấy nhé Mục minh chủ!"
Nói rồi cô ấy giậm chân, rời đi trong tiếng cười giòn tan.
Nhưng ngay sau đó, một câu nói bỗng được truyền bằng lực linh hồn vào đầu Mục Vỹ.
"Thiên Kiếm Sơn có thể đang gặp nguy hiểm!"
Nghe thấy câu cảnh báo ấy, Mục Vỹ nhìn bóng lưng Bảo Linh Nhi với vẻ trầm tư.
Thiên Kiếm Sơn ư!
Sao Thiên Kiếm Sơn gặp nguy được chứ?
Màn đêm kéo xuống, sao giăng khắp trời. Mục Vỹ mặc đồ đen đến phòng Bảo Linh Nhi.